Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
tinh-dang-318.txt
Chương 318: TỐI NAY ANH SẼ KHÔNG BUÔNG TAY NỮA (5)
“Năm đó ba cháu bị vu oan, bây giờ có thể thay ông ấy lật lại bản án năm xưa được hay không?”
Khuôn mặt vốn đã thả lỏng của Thẩm Diệc Minh lúc này lại trở nên căng cứng, ông có chút không vui hỏi lại: “Làm sao cháu biết ông ấy bị vu oan?” “Chẳng lẽ không đúng sao? Danh tiếng của ba cháu ở Giang Thành từ trước đều2tốt.”
“Đó là trong mắt cháu thấy mà thôi. Nói thật cho cháu biết, trước đây bác cũng từng cho người đi tìm hiểu rồi, cháu có muốn nghe sự thật không?” Đột nhiên An Noãn có dự cảm xấu.
“Lúc trước ba cháu đúng là một quan chức tốt, ông ấy gặp được thầy tốt vẫn luôn đề bạt cho nên ba cháu thăng chức rất nhanh. Nhưng sau đó thầy của8ba cháu đột nhiên bị điều tra, sau đó rớt từ vị trí Bí thư kia xuống, cháu có biết người cung cấp chứng cứ là ai không?”
An Noãn mấp máy môi.
“Chính là ba của cháu đấy! Ông ấy muốn lên được vị trí kia nên không tiếc việc đạp lên người khác, mặc dù đó không được coi như vu oan nhưng từ chuyện này có lẽ cháu cũng nhìn6ra được ông ấy là hạng người gì.”
“Ba cháu không phải là người như vậy.” An Noãn cắn môi.
Thẩm Diệc Minh bất đắc dĩ lắc đầu: “Bác biết là nói cho cháu thì cháu cũng sẽ không tin cho nên bác vẫn luôn im lặng không nói cho cháu chuyện của ba cháu với Lương Trạch Minh. Năm đó ba cháu với Lương Trạch Minh cùng tranh chức Bí thư, trong3lúc cuộc bầu cử đang diễn ra, ba cháu tố giác Lương Trạch Minh khiển hồ sơ của ông ta bị loại. Cứ như thế, cuối cùng ba cháu ngồi lên chức Bí thư, ông ấy không có tật xấu, bên ngoài không nuôi đàn bà, người ta có muốn tố giác ông ấy cũng không được, nhưng sau đó ông ấy lại bị tiền tài từ vị trí đó mê5hoặc dẫn đến đi sai đường.”
Thẩm Diệc Minh nhìn sắc mặt tái nhợt của cháu gái liền đưa tay xoa đầu cô, cưng chiều nói: “Bác biết cháu không thể chấp nhận được mà, được rồi, bác sẽ không thảo luận về mấy vấn đề này nữa, đểu là chuyện đã qua rồi, nhớ kĩ sau này Huy dám tới tìm cháu thì nói cho bác biết, bác xử nó cho.”
An Noãn cắn môi không nói gì. Mấy ngày nay Thẩm Diệc Minh dẫn theo Tiết Ngọc Lan đi khảo sát khắp nơi vẫn chưa quay về, thế nhưng ông lại vô cùng chịu khó gọi điện, mỗi ngày đúng giờ gọi về mà nhất định phải nói chuyện với An Noãn mới bằng lòng cúp máy.
Mỗi ngày An Noãn đều ở nhà họ Thẩm cùng tập luyện chơi cờ với ông cụ, cùng bác gái học trồng cây, thời gian trôi qua nhẹ nhàng, dễ chịu.
Mỗi ngày Mạc Trọng Huy gọi điện không ít lần, An Noãn một mực không nghe máy. Tối hôm đó, Thẩm Thần Bằng đột nhiên về nhà ăn cơm, số lần anh về nhà có thể đếm được trên đầu ngón tay, thường thường phải đích thân ông cụ gọi điện mới có thể bắt anh trở về.
“Anh, sao lại về rồi? Bác hai dẫn bác gái đi khảo sát rồi.”
Thẩm Thần Bằng cười nhạt, nói: “Anh về thăm ông nội.” Ông cụ nghe xong liền cảm thấy vui vẻ rồi ngoắc tay gọi Thẩm Thần Bằng ngồi xuống bên cạnh mình.
“Thần Bằng về thật đúng lúc, lúc nào rảnh rỗi thì dẫn em gái cháu ra ngoài chơi một chút đi, đứa bé kia cả ngày ở với mấy người già này cũng không giao tiếp với xã hội, cháu dẫn nó ra ngoài làm quen bạn bè đi.”
Thẩm Thần Bằng liếc mắt nhìn An Noãn, sau đó thản nhiên nói: “Vâng ạ.” Ăn cơm tối xong, dỗ ông cụ ngủ rồi An Noãn định đi lên lầu nghỉ ngơi.
Vừa mới mở cửa phòng cô đã thấy Thẩm Thần Bằng bước ra, An Noãn ấp a ấp úng cười cười.
“Dẫn em đi ra ngoài ăn đêm, có hứng thú không?”
An Noãn có chút do dự: “Hơi muộn rồi.” Khóe miệng Thẩm Thần Bằng giật giật, mới tám giờ tối mà cô nhóc này đã nói là muộn, sống chung với người già lâu ngày nên chẳng có chút sinh hoạt nào của người trẻ tuổi. “Đi thôi, cả ngày cứ ở nhà cũng chỉ có em là không cảm thấy buồn chán thôi.” Thẩm Thần Bằng nắm lấy tay An Noãn rồi kéo xuống lầu.
Tuy rằng bộ dạng của Thẩm Thần Bằng không giống những cậu trai nhà giàu khác nhưng xe của anh ta cũng đủ nổi bật, Bugatti màu đen. Có người nói lúc anh ta mua cái xe này còn bị bác hai mắng cho một trận, cuối cùng vẫn là ông cụ đo chuyện này xuống.
“Anh, có phải bạn bè của anh toàn là con em cán bộ cao cấp không?”
“Gần như là thế, những người bình thường không vào trong cái giới này được.” Thẩm Thần Bằng dẫn cô đến một câu lạc bộ cao cấp, nghe nói chỉ có hội viên có thể mới vào được, thậm chí hội viên còn phân cấp bậc như thể phân chia con người ra làm ba bảy loại. Thẩm Thần bằng dẫn cô vào tháng máy rồi đi đến phòng VIP 1 ở tầng cao nhất. Đẩy cửa vào có bốn người đàn ông đang ngồi trong đó, tụ vào cùng một bàn và hai cô gái đang đứng bên cạnh nhìn. An Noãn không ngờ đám nhà giàu lại có thú vui này. Thấy họ vào, bốn người đẩy mạt chược sang một bên, đồng loạt đứng dậy. “Cậu hai, mỹ nữ này là ai thế?” Bốn người kia nhìn An Noãn như lang như sói.
Thẩm Thần Bằng khoác tay lên vai cô, giới thiệu qua loa: “Em gái tôi.” “À, thì ra là cháu gái mà nhà họ Thẩm mới tìm về được, nghe danh đã lâu. Tôi Là Diêu Giang Hạo, họ gọi tôi là Chuột.” “Chào anh.” An Noãn ngượng ngùng bắt tay anh ta.
Những người khác cũng nhao nhao lên giới thiệu.
An Noãn vẫn thấy ấn tượng với hai cô gái tên Nhan Thiến, Đồng Tâm kia nhất. Thẩm Thần Bằng cũng vào chơi mạt chược với họ, bảo hai cô gái xinh đẹp kia chăm sóc An Noãn. Nhan Thiển là thanh mai cùng lớn lên với Thẩm Thần Bằng, còn là bạn học đại học của anh, nhà họ Nhan cũng là gia đình có tiếng ở Bắc Kinh.
Đồng Tâm tất nhiên cũng là người trong giới bọn họ, là bạn học cấp ba của Diêu Giang Hạo, cô được Diêu Giang Hạo giới thiệu vào hội này. “Cô An, cô không biết chứ mọi người đều rất tò mò, rất muốn biết cháu ngoại nhà họ Thẩm trông như thế nào đấy. Chúng tôi đã nhiều lần bảo anh Thần Bằng đưa cô tới chơi rồi mà anh ấy chẳng lần nào chịu để tâm cả, cứ như thể sợ chúng tôi sẽ dạy hư cô vậy.” An Noãn cười đáp, “Anh ấy sợ tôi làm mất mặt nên không muốn đưa ra ngoài đấy.” “Sao có thể như thế được, cô là cháu gái mà ông cụ Thẩm cưng chiều nhất, thân phận này của cô khiến không biết bao nhiêu người ngưỡng mộ. Nghe nói trước đây cô còn là nhà thiết kế của JM hả, giỏi ghế, tôi có không ít bạn bè cũng muốn vào JM làm mà không được vì chẳng có ai giới thiệu.”
An Noãn hơi ngẩn ra, thờ ơ nói: “Tôi không còn làm việc ở JM nữa rồi.”
“Thể thì tiếc quá.”
Trong lúc giao lưu với họ, An Noãn biết hai cô gái này cũng có ý với Thẩm Thần Bằng, ba câu thì đến hai câu là nhắc tới anh rồi. Nghĩ tới cũng phải, thân phận của Thẩm Thần Bằng cao quý, làm gì có cô gái nào không động lòng. Cánh đàn ông chơi mạt chược xong lại tụ lại, Thẩm Thần Bằng ngồi xuống cạnh An Noãn, quan tâm hỏi xem cô muốn ăn gì. An Noãn chỉ trên bàn có rất nhiều đồ ăn, cô cười đáp: “Đủ rồi ạ, em vừa ăn nhiều lắm rồi.” Bỗng có người lên tiếng đề nghị: “Hay tôi gọi mấy cô ngôi sao tới đây hát hò góp vui với chúng ta nhé?”
“Năm đó ba cháu bị vu oan, bây giờ có thể thay ông ấy lật lại bản án năm xưa được hay không?”
Khuôn mặt vốn đã thả lỏng của Thẩm Diệc Minh lúc này lại trở nên căng cứng, ông có chút không vui hỏi lại: “Làm sao cháu biết ông ấy bị vu oan?” “Chẳng lẽ không đúng sao? Danh tiếng của ba cháu ở Giang Thành từ trước đều2tốt.”
“Đó là trong mắt cháu thấy mà thôi. Nói thật cho cháu biết, trước đây bác cũng từng cho người đi tìm hiểu rồi, cháu có muốn nghe sự thật không?” Đột nhiên An Noãn có dự cảm xấu.
“Lúc trước ba cháu đúng là một quan chức tốt, ông ấy gặp được thầy tốt vẫn luôn đề bạt cho nên ba cháu thăng chức rất nhanh. Nhưng sau đó thầy của8ba cháu đột nhiên bị điều tra, sau đó rớt từ vị trí Bí thư kia xuống, cháu có biết người cung cấp chứng cứ là ai không?”
An Noãn mấp máy môi.
“Chính là ba của cháu đấy! Ông ấy muốn lên được vị trí kia nên không tiếc việc đạp lên người khác, mặc dù đó không được coi như vu oan nhưng từ chuyện này có lẽ cháu cũng nhìn6ra được ông ấy là hạng người gì.”
“Ba cháu không phải là người như vậy.” An Noãn cắn môi.
Thẩm Diệc Minh bất đắc dĩ lắc đầu: “Bác biết là nói cho cháu thì cháu cũng sẽ không tin cho nên bác vẫn luôn im lặng không nói cho cháu chuyện của ba cháu với Lương Trạch Minh. Năm đó ba cháu với Lương Trạch Minh cùng tranh chức Bí thư, trong3lúc cuộc bầu cử đang diễn ra, ba cháu tố giác Lương Trạch Minh khiển hồ sơ của ông ta bị loại. Cứ như thế, cuối cùng ba cháu ngồi lên chức Bí thư, ông ấy không có tật xấu, bên ngoài không nuôi đàn bà, người ta có muốn tố giác ông ấy cũng không được, nhưng sau đó ông ấy lại bị tiền tài từ vị trí đó mê5hoặc dẫn đến đi sai đường.”
Thẩm Diệc Minh nhìn sắc mặt tái nhợt của cháu gái liền đưa tay xoa đầu cô, cưng chiều nói: “Bác biết cháu không thể chấp nhận được mà, được rồi, bác sẽ không thảo luận về mấy vấn đề này nữa, đểu là chuyện đã qua rồi, nhớ kĩ sau này Huy dám tới tìm cháu thì nói cho bác biết, bác xử nó cho.”
An Noãn cắn môi không nói gì. Mấy ngày nay Thẩm Diệc Minh dẫn theo Tiết Ngọc Lan đi khảo sát khắp nơi vẫn chưa quay về, thế nhưng ông lại vô cùng chịu khó gọi điện, mỗi ngày đúng giờ gọi về mà nhất định phải nói chuyện với An Noãn mới bằng lòng cúp máy.
Mỗi ngày An Noãn đều ở nhà họ Thẩm cùng tập luyện chơi cờ với ông cụ, cùng bác gái học trồng cây, thời gian trôi qua nhẹ nhàng, dễ chịu.
Mỗi ngày Mạc Trọng Huy gọi điện không ít lần, An Noãn một mực không nghe máy. Tối hôm đó, Thẩm Thần Bằng đột nhiên về nhà ăn cơm, số lần anh về nhà có thể đếm được trên đầu ngón tay, thường thường phải đích thân ông cụ gọi điện mới có thể bắt anh trở về.
“Anh, sao lại về rồi? Bác hai dẫn bác gái đi khảo sát rồi.”
Thẩm Thần Bằng cười nhạt, nói: “Anh về thăm ông nội.” Ông cụ nghe xong liền cảm thấy vui vẻ rồi ngoắc tay gọi Thẩm Thần Bằng ngồi xuống bên cạnh mình.
“Thần Bằng về thật đúng lúc, lúc nào rảnh rỗi thì dẫn em gái cháu ra ngoài chơi một chút đi, đứa bé kia cả ngày ở với mấy người già này cũng không giao tiếp với xã hội, cháu dẫn nó ra ngoài làm quen bạn bè đi.”
Thẩm Thần Bằng liếc mắt nhìn An Noãn, sau đó thản nhiên nói: “Vâng ạ.” Ăn cơm tối xong, dỗ ông cụ ngủ rồi An Noãn định đi lên lầu nghỉ ngơi.
Vừa mới mở cửa phòng cô đã thấy Thẩm Thần Bằng bước ra, An Noãn ấp a ấp úng cười cười.
“Dẫn em đi ra ngoài ăn đêm, có hứng thú không?”
An Noãn có chút do dự: “Hơi muộn rồi.” Khóe miệng Thẩm Thần Bằng giật giật, mới tám giờ tối mà cô nhóc này đã nói là muộn, sống chung với người già lâu ngày nên chẳng có chút sinh hoạt nào của người trẻ tuổi. “Đi thôi, cả ngày cứ ở nhà cũng chỉ có em là không cảm thấy buồn chán thôi.” Thẩm Thần Bằng nắm lấy tay An Noãn rồi kéo xuống lầu.
Tuy rằng bộ dạng của Thẩm Thần Bằng không giống những cậu trai nhà giàu khác nhưng xe của anh ta cũng đủ nổi bật, Bugatti màu đen. Có người nói lúc anh ta mua cái xe này còn bị bác hai mắng cho một trận, cuối cùng vẫn là ông cụ đo chuyện này xuống.
“Anh, có phải bạn bè của anh toàn là con em cán bộ cao cấp không?”
“Gần như là thế, những người bình thường không vào trong cái giới này được.” Thẩm Thần Bằng dẫn cô đến một câu lạc bộ cao cấp, nghe nói chỉ có hội viên có thể mới vào được, thậm chí hội viên còn phân cấp bậc như thể phân chia con người ra làm ba bảy loại. Thẩm Thần bằng dẫn cô vào tháng máy rồi đi đến phòng VIP 1 ở tầng cao nhất. Đẩy cửa vào có bốn người đàn ông đang ngồi trong đó, tụ vào cùng một bàn và hai cô gái đang đứng bên cạnh nhìn. An Noãn không ngờ đám nhà giàu lại có thú vui này. Thấy họ vào, bốn người đẩy mạt chược sang một bên, đồng loạt đứng dậy. “Cậu hai, mỹ nữ này là ai thế?” Bốn người kia nhìn An Noãn như lang như sói.
Thẩm Thần Bằng khoác tay lên vai cô, giới thiệu qua loa: “Em gái tôi.” “À, thì ra là cháu gái mà nhà họ Thẩm mới tìm về được, nghe danh đã lâu. Tôi Là Diêu Giang Hạo, họ gọi tôi là Chuột.” “Chào anh.” An Noãn ngượng ngùng bắt tay anh ta.
Những người khác cũng nhao nhao lên giới thiệu.
An Noãn vẫn thấy ấn tượng với hai cô gái tên Nhan Thiến, Đồng Tâm kia nhất. Thẩm Thần Bằng cũng vào chơi mạt chược với họ, bảo hai cô gái xinh đẹp kia chăm sóc An Noãn. Nhan Thiển là thanh mai cùng lớn lên với Thẩm Thần Bằng, còn là bạn học đại học của anh, nhà họ Nhan cũng là gia đình có tiếng ở Bắc Kinh.
Đồng Tâm tất nhiên cũng là người trong giới bọn họ, là bạn học cấp ba của Diêu Giang Hạo, cô được Diêu Giang Hạo giới thiệu vào hội này. “Cô An, cô không biết chứ mọi người đều rất tò mò, rất muốn biết cháu ngoại nhà họ Thẩm trông như thế nào đấy. Chúng tôi đã nhiều lần bảo anh Thần Bằng đưa cô tới chơi rồi mà anh ấy chẳng lần nào chịu để tâm cả, cứ như thể sợ chúng tôi sẽ dạy hư cô vậy.” An Noãn cười đáp, “Anh ấy sợ tôi làm mất mặt nên không muốn đưa ra ngoài đấy.” “Sao có thể như thế được, cô là cháu gái mà ông cụ Thẩm cưng chiều nhất, thân phận này của cô khiến không biết bao nhiêu người ngưỡng mộ. Nghe nói trước đây cô còn là nhà thiết kế của JM hả, giỏi ghế, tôi có không ít bạn bè cũng muốn vào JM làm mà không được vì chẳng có ai giới thiệu.”
An Noãn hơi ngẩn ra, thờ ơ nói: “Tôi không còn làm việc ở JM nữa rồi.”
“Thể thì tiếc quá.”
Trong lúc giao lưu với họ, An Noãn biết hai cô gái này cũng có ý với Thẩm Thần Bằng, ba câu thì đến hai câu là nhắc tới anh rồi. Nghĩ tới cũng phải, thân phận của Thẩm Thần Bằng cao quý, làm gì có cô gái nào không động lòng. Cánh đàn ông chơi mạt chược xong lại tụ lại, Thẩm Thần Bằng ngồi xuống cạnh An Noãn, quan tâm hỏi xem cô muốn ăn gì. An Noãn chỉ trên bàn có rất nhiều đồ ăn, cô cười đáp: “Đủ rồi ạ, em vừa ăn nhiều lắm rồi.” Bỗng có người lên tiếng đề nghị: “Hay tôi gọi mấy cô ngôi sao tới đây hát hò góp vui với chúng ta nhé?”