Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
tinh-dang-184.txt
Chương 184: CUỘC SỐNG BÌNH YÊN (1)
Lương Mộ Tinh nhún vai, ra vẻ vô tội nói: “Cho dù tôi có to gan cỡ nào thì cũng không dám đem chuyện này ra đùa. Sáng sớm hôm nay tôi đi với cô An tới cửa hàng mẹ và bé, mua một ít quần áo em
bé, trông hết sức đáng yêu. À, cô An còn nói ngài Mạc đang tìm nhà thiết kế phòng trẻ con nữa đó. Thế giới này đúng là không công bằng,2có đứa bé sinh ra chẳng có gì, lại có đứa bé vừa sinh ra đã được hưởng biết bao nhiêu là ưu ái, cưng chiều. Số người ta may mắn, chúng ta có ước ao cũng không được.”
Hà Tư Kỳ cắn rách môi, chảy máu.
“Tôi nhất định sẽ không để cô ta sinh đứa bé ra đâu! An Noãn hại chết con của tôi, con của cô ta đừng hòng sống sót!”
Giờ phút này, Hà Tư Kỳ8như phát điên, Lương Mộ Tinh nhìn thấy trong mắt cô ta tràn ngập thù hận và sát khí.
Lương Mộ Tinh cố ý nói: “Cô Hà, cô cũng đã thấy rồi đấy, cô đấu không lại An Noãn đâu. An Noãn được ngài Mạc cưng chiều, người bình thường không thể đến gần cô ấy. Có thể nói ngài Mạc bảo vệ cô ấy vô cùng chặt chẽ, phần lớn thời gian ngài ấy đều ở bên cô6ấy, lại còn có vô số người hầu, vệ sĩ. Cô đừng gây chuyện nữa, chấp nhận số mệnh đi thôi!”
“Câm miệng đi! Cho dù không phải vì tôi thì tôi cũng phải trả thù cho con tôi!” Hà Tư Kỳ hét lên rồi lao ra khỏi tiệm. Lương Mộ Tinh nhìn theo dáng vẻ điên cuồng của cô ta, khóe miệng nhếch lên thành một đường cong đẹp đẽ.
Cô ta sẽ chờ xem hai người đó tranh3đấu, chém giết lẫn nhau, sau đó làm ngư ông đắc lợi. Hà Tư Kỳ là loại phụ nữ không có đầu óc, ban đầu cô ta có điều kiện tốt như vậy, Mạc Trọng Huy nuông chiều cô ta như vậy, đáng tiếc là cô ta không biết quý trọng, lại ngu ngốc bóp chết toàn bộ tình cảm hắn dành cho cô ta. Một người phụ nữ như vậy, có suy sụp, thất thế cũng là5đáng đời, có mất đi tất cả cũng là đáng đời. Nếu Hà Tư Kỳ thực sự thành công thì với tính cách của An Noãn, An Noãn có chết cũng sẽ không ở bên Mạc Trọng Huy nữa. Một phụ nữ ngu xuẩn như Hà Tư Kỳ, cả đời này cũng đừng hòng lại được Mạc Trọng Huy yêu thương.
Nghĩ tới đây, Lương Mộ Tinh cười rạng rỡ, cô ta sẽ ngồi yên chờ xem một vở kịch hay.
Hà Tư Kỳ kích động chạy đến Mạc thị, bảo vệ và lễ tân đều biết cô ta, họ rất lễ phép nói: “Cô Hà, ngài Mạc đã lâu không tới công ty rồi.”
Hà Tư Kỳ túm lấy áo sơ mi của cô nhân viên quầy lễ tân, kích động hỏi: “Tại sao anh ấy không đến công ty: Sao không đến?”
Nhân viên lễ tân sợ hãi, ấp a ấp úng nói: “Cô Hà, tôi chỉ là nhân viên, tôi không biết vì sao ngài Mạc không đến công ty.” “Có phải là do An Noãn có thai không? Có đúng không?” Hà Tư Kỳ gào lên rồi chạy đi.
Cô nhân viên lễ tân thở hổn hển, hỏi bảo vệ ở bên cạnh: “Hình như tinh thần của cô Hà hơi thất thường, chúng ta có cần gọi điện thoại cho ngài Mạc không?”
“Tôi thấy không cần đâu, ngài Mạc không cần cô ấy nữa thì quan tâm gì tới chuyện tinh thần cô ấy bình thường hay không đâu nữa chứ. Người giàu có đều như nhau cả, chỉ xem phụ nữ là đồ chơi, có được mấy phần nghiêm túc đầu. Họ có thể nâng niu cô trong lòng bàn tay, cũng có thể tàn nhẫn ném cô xuống. Cho nên mấy cô gái trẻ hãy thực tế một chút, đừng si mê ngài Mạc nữa.”
Cô gái kia hất cằm lên, không phục nói: “Đời này có thể được ngài Mạc yêu một lần, cho dù có bị ném xuống tan xương nát thịt, tôi cũng vui lòng.” “Ai, hết thuốc chữa rồi!”
Bảo vệ than một câu rồi bỏ đi.
Hà Tư Kỳ không tìm được người ở Mạc thị thì lại chạy tới Thiên Đường, lao thẳng vào phòng làm việc của Phan Bình. Trong phòng làm việc của Phan Bình có một cô gái đang khóc, Hà Tứ Kỳ biết cô gái này, đây là bạn thân của con khôn An Noãn.
“Phan Bình, nói cho tôi biết, Mạc Trọng Huy ở đâu?”
Hà Tư Kỳ gầm lên giận dữ, La Hiểu Yến ngừng khóc. Phan Bình hơi nhíu mày, lạnh giọng ra lệnh cho La Hiểu Yến: “Em đi ra ngoài, từ nay về sau lo làm tròn bổn phận của mình, không có việc gì đừng tới tìm anh.” La Hiểu Yến uất ức mím môi, đi ra ngoài. Đối mặt với Hà Tư Kỳ, Phan Bình tỏ ra khúm núm. Dù sao thì đây cũng là người phụ nữ ngài Mạc đã từng yêu, biết đầu một ngày nào đó cô ta lại được yêu chiều như trước, bây giờ mình vẫn không nên làm mất lòng cô ta.
“Cô Hà, không biết cô đến có gì muốn dặn dò?”
“Đừng nói lời thừa thãi với tôi! Nói mau, Mạc Trọng Huy có ở Thiên Đường không?”
“Ngài Mạc không có ở Thiên Đường, lâu lắm rồi tôi không gặp ngài Mạc.” Hà Tư Kỳ tức giận đến mức đưa tay ôm ngực, rồi đột nhiên hỏi một cách bình tĩnh: “An Noãn có thai rồi phải không?” Phan Bình nở nụ cười rất chuyên nghiệp, nghiêm túc nói: “Xin lỗi, tôi không rõ chuyện của cô An lắm, đừng nói ngài Mạc và cô An, ngay cả trợ lý Trương, tôi cũng rất ít khi thấy.”
Hà Tư Kỳ cắn răng, rời khỏi phòng làm việc của Phan Bình.
Cô ta thấy La Hiểu Yến ở một góc, cô gái này đúng là khéo đóng kịch, lúc này đã không còn dáng vẻ đáng thương như lúc ở trong phòng làm việc của Phan Bình nữa, miệng phì phèo điếu thuốc, rất đúng kiểu một nữ lưu manh.
Tuy nhà Hà Tư Kỳ không phải danh gia vọng tộc gì nhưng từ nhỏ đã lớn lên ở nhà họ Mạc, nhìn thấy bộ dạng này của La Hiểu Yến, cô ta cảm thấy chán ghét từ tận đáy lòng. An Noãn gần gũi với cô gái này như thế, làm sao có thể là người tốt được? Cô ta thật sự không hiểu Mạc Trọng Huy coi trọng An Noãn ở điểm nào nữa, trước mặt Mạc Trọng Huy, An Noãn cũng rất hay làm ra vẻ tội nghiệp, đáng thương.
Tâm trạng không tốt, Hà Tư Kỳ cũng không muốn gây chuyện với La Hiếu Yến, giờ phút này, cô ta chỉ muốn tìm được Mạc Trọng Huy, hỏi thẳng mặt cho rõ ràng. Nhưng vừa thoáng nhìn thấy cô ta, La Hiểu Yến gọi giật lại: “Cô Hà, cô không muốn biết tình hình gần đây của An Noãn sao?”
Nghe nhắc tới cái tên đó, Hà Tư Kỳ dừng chân lại một cách vô thức, trong mắt tràn ngập vẻ thù địch.
“An Noãn có thai rồi, cô Hà có biết không? Còn có tin tức thú vị hơn nhiều, cô Hà có hứng thú lắng nghe không?” Hà Tư Kỳ và La Hiểu Yến vào ngồi trong tiệm cà phê đối diện Thiên Đường.
“An Noãn mang thai đã ba tháng rồi, chỉ có điều không biết đứa bé có phải con của ngài Mạc hay không.”
“Cô nói cái gì? Không phải là của Mạc Trọng Huy thì là của ai?” Trái tim Hà Tư Kỳ đột nhiên đập dồn dập, cô ta vô cùng muốn nghe đáp án mà mình mong muốn.
La Hiểu Yến nhấp một ngụm cà phê, thong thả kể: “Ba tháng trước, An Noãn viện cớ đi mua bánh cưới với tôi, chạy đi tìm Thường Tử Phi, rồi phát sinh quan hệ với Thường Tử Phi ở nhà riêng của anh ta. Hai người bị ngài Mạc bắt quả tang tại chỗ, ngài Mạc nổi trận lôi đình, làm cho tập đoàn Phi Vũ phá sản, lại đánh Thường Tử Phi tới mức anh ta phải nhập viện. Không lâu sau, An Noãn mang thai, cũng không biết đứa bé là con của ai, chỉ biết là ban đầu ngài Mạc bắt con bé phá thai nhưng sau đó lại thôi, hiện giờ lại coi cô ấy như báu vật.”
Hai tay Hà Tư Kỳ nắm chặt tách cà phê đến mức đầu ngón tay tái đi, cô ta lẩm bẩm bằng giọng nói lạnh như bằng: “Chắc chắn là con của Thường Tử Phi, Mạc Trọng Huy mà lại chấp nhận nuôi dưỡng con của Thường Tử Phi sao! Tại sao cái thứ đàn bà thấp hèn đó còn mặt mũi mà quấn lấy anh ấy chứ?” Yên lặng hồi lâu, Hà Tư Kỳ mới nghi ngờ hỏi: “Chẳng phải cô là bạn của An Noãn sao? Vì sao cô lại nói với tôi những chuyện này?”
“Bạn? Coi tôi là bạn mà An Noãn có thể hại tôi mất đi cuộc hôn nhân này? Bởi vì cô ta mà hôn lễ của tôi và Phan Bình bị hủy bỏ, nhưng một câu cô ta cũng không thèm nói với tôi.”
Thấy vẻ mặt thù hận của La Hiểu Yến, Hà Tư Kỳ nhíu mày nói: “Nói như vậy, cô và An Noãn đã trở mặt thành thù rồi, không biết chúng ta có thể trở thành chiến hữu không nhỉ?”
Lương Mộ Tinh nhún vai, ra vẻ vô tội nói: “Cho dù tôi có to gan cỡ nào thì cũng không dám đem chuyện này ra đùa. Sáng sớm hôm nay tôi đi với cô An tới cửa hàng mẹ và bé, mua một ít quần áo em
bé, trông hết sức đáng yêu. À, cô An còn nói ngài Mạc đang tìm nhà thiết kế phòng trẻ con nữa đó. Thế giới này đúng là không công bằng,2có đứa bé sinh ra chẳng có gì, lại có đứa bé vừa sinh ra đã được hưởng biết bao nhiêu là ưu ái, cưng chiều. Số người ta may mắn, chúng ta có ước ao cũng không được.”
Hà Tư Kỳ cắn rách môi, chảy máu.
“Tôi nhất định sẽ không để cô ta sinh đứa bé ra đâu! An Noãn hại chết con của tôi, con của cô ta đừng hòng sống sót!”
Giờ phút này, Hà Tư Kỳ8như phát điên, Lương Mộ Tinh nhìn thấy trong mắt cô ta tràn ngập thù hận và sát khí.
Lương Mộ Tinh cố ý nói: “Cô Hà, cô cũng đã thấy rồi đấy, cô đấu không lại An Noãn đâu. An Noãn được ngài Mạc cưng chiều, người bình thường không thể đến gần cô ấy. Có thể nói ngài Mạc bảo vệ cô ấy vô cùng chặt chẽ, phần lớn thời gian ngài ấy đều ở bên cô6ấy, lại còn có vô số người hầu, vệ sĩ. Cô đừng gây chuyện nữa, chấp nhận số mệnh đi thôi!”
“Câm miệng đi! Cho dù không phải vì tôi thì tôi cũng phải trả thù cho con tôi!” Hà Tư Kỳ hét lên rồi lao ra khỏi tiệm. Lương Mộ Tinh nhìn theo dáng vẻ điên cuồng của cô ta, khóe miệng nhếch lên thành một đường cong đẹp đẽ.
Cô ta sẽ chờ xem hai người đó tranh3đấu, chém giết lẫn nhau, sau đó làm ngư ông đắc lợi. Hà Tư Kỳ là loại phụ nữ không có đầu óc, ban đầu cô ta có điều kiện tốt như vậy, Mạc Trọng Huy nuông chiều cô ta như vậy, đáng tiếc là cô ta không biết quý trọng, lại ngu ngốc bóp chết toàn bộ tình cảm hắn dành cho cô ta. Một người phụ nữ như vậy, có suy sụp, thất thế cũng là5đáng đời, có mất đi tất cả cũng là đáng đời. Nếu Hà Tư Kỳ thực sự thành công thì với tính cách của An Noãn, An Noãn có chết cũng sẽ không ở bên Mạc Trọng Huy nữa. Một phụ nữ ngu xuẩn như Hà Tư Kỳ, cả đời này cũng đừng hòng lại được Mạc Trọng Huy yêu thương.
Nghĩ tới đây, Lương Mộ Tinh cười rạng rỡ, cô ta sẽ ngồi yên chờ xem một vở kịch hay.
Hà Tư Kỳ kích động chạy đến Mạc thị, bảo vệ và lễ tân đều biết cô ta, họ rất lễ phép nói: “Cô Hà, ngài Mạc đã lâu không tới công ty rồi.”
Hà Tư Kỳ túm lấy áo sơ mi của cô nhân viên quầy lễ tân, kích động hỏi: “Tại sao anh ấy không đến công ty: Sao không đến?”
Nhân viên lễ tân sợ hãi, ấp a ấp úng nói: “Cô Hà, tôi chỉ là nhân viên, tôi không biết vì sao ngài Mạc không đến công ty.” “Có phải là do An Noãn có thai không? Có đúng không?” Hà Tư Kỳ gào lên rồi chạy đi.
Cô nhân viên lễ tân thở hổn hển, hỏi bảo vệ ở bên cạnh: “Hình như tinh thần của cô Hà hơi thất thường, chúng ta có cần gọi điện thoại cho ngài Mạc không?”
“Tôi thấy không cần đâu, ngài Mạc không cần cô ấy nữa thì quan tâm gì tới chuyện tinh thần cô ấy bình thường hay không đâu nữa chứ. Người giàu có đều như nhau cả, chỉ xem phụ nữ là đồ chơi, có được mấy phần nghiêm túc đầu. Họ có thể nâng niu cô trong lòng bàn tay, cũng có thể tàn nhẫn ném cô xuống. Cho nên mấy cô gái trẻ hãy thực tế một chút, đừng si mê ngài Mạc nữa.”
Cô gái kia hất cằm lên, không phục nói: “Đời này có thể được ngài Mạc yêu một lần, cho dù có bị ném xuống tan xương nát thịt, tôi cũng vui lòng.” “Ai, hết thuốc chữa rồi!”
Bảo vệ than một câu rồi bỏ đi.
Hà Tư Kỳ không tìm được người ở Mạc thị thì lại chạy tới Thiên Đường, lao thẳng vào phòng làm việc của Phan Bình. Trong phòng làm việc của Phan Bình có một cô gái đang khóc, Hà Tứ Kỳ biết cô gái này, đây là bạn thân của con khôn An Noãn.
“Phan Bình, nói cho tôi biết, Mạc Trọng Huy ở đâu?”
Hà Tư Kỳ gầm lên giận dữ, La Hiểu Yến ngừng khóc. Phan Bình hơi nhíu mày, lạnh giọng ra lệnh cho La Hiểu Yến: “Em đi ra ngoài, từ nay về sau lo làm tròn bổn phận của mình, không có việc gì đừng tới tìm anh.” La Hiểu Yến uất ức mím môi, đi ra ngoài. Đối mặt với Hà Tư Kỳ, Phan Bình tỏ ra khúm núm. Dù sao thì đây cũng là người phụ nữ ngài Mạc đã từng yêu, biết đầu một ngày nào đó cô ta lại được yêu chiều như trước, bây giờ mình vẫn không nên làm mất lòng cô ta.
“Cô Hà, không biết cô đến có gì muốn dặn dò?”
“Đừng nói lời thừa thãi với tôi! Nói mau, Mạc Trọng Huy có ở Thiên Đường không?”
“Ngài Mạc không có ở Thiên Đường, lâu lắm rồi tôi không gặp ngài Mạc.” Hà Tư Kỳ tức giận đến mức đưa tay ôm ngực, rồi đột nhiên hỏi một cách bình tĩnh: “An Noãn có thai rồi phải không?” Phan Bình nở nụ cười rất chuyên nghiệp, nghiêm túc nói: “Xin lỗi, tôi không rõ chuyện của cô An lắm, đừng nói ngài Mạc và cô An, ngay cả trợ lý Trương, tôi cũng rất ít khi thấy.”
Hà Tư Kỳ cắn răng, rời khỏi phòng làm việc của Phan Bình.
Cô ta thấy La Hiểu Yến ở một góc, cô gái này đúng là khéo đóng kịch, lúc này đã không còn dáng vẻ đáng thương như lúc ở trong phòng làm việc của Phan Bình nữa, miệng phì phèo điếu thuốc, rất đúng kiểu một nữ lưu manh.
Tuy nhà Hà Tư Kỳ không phải danh gia vọng tộc gì nhưng từ nhỏ đã lớn lên ở nhà họ Mạc, nhìn thấy bộ dạng này của La Hiểu Yến, cô ta cảm thấy chán ghét từ tận đáy lòng. An Noãn gần gũi với cô gái này như thế, làm sao có thể là người tốt được? Cô ta thật sự không hiểu Mạc Trọng Huy coi trọng An Noãn ở điểm nào nữa, trước mặt Mạc Trọng Huy, An Noãn cũng rất hay làm ra vẻ tội nghiệp, đáng thương.
Tâm trạng không tốt, Hà Tư Kỳ cũng không muốn gây chuyện với La Hiếu Yến, giờ phút này, cô ta chỉ muốn tìm được Mạc Trọng Huy, hỏi thẳng mặt cho rõ ràng. Nhưng vừa thoáng nhìn thấy cô ta, La Hiểu Yến gọi giật lại: “Cô Hà, cô không muốn biết tình hình gần đây của An Noãn sao?”
Nghe nhắc tới cái tên đó, Hà Tư Kỳ dừng chân lại một cách vô thức, trong mắt tràn ngập vẻ thù địch.
“An Noãn có thai rồi, cô Hà có biết không? Còn có tin tức thú vị hơn nhiều, cô Hà có hứng thú lắng nghe không?” Hà Tư Kỳ và La Hiểu Yến vào ngồi trong tiệm cà phê đối diện Thiên Đường.
“An Noãn mang thai đã ba tháng rồi, chỉ có điều không biết đứa bé có phải con của ngài Mạc hay không.”
“Cô nói cái gì? Không phải là của Mạc Trọng Huy thì là của ai?” Trái tim Hà Tư Kỳ đột nhiên đập dồn dập, cô ta vô cùng muốn nghe đáp án mà mình mong muốn.
La Hiểu Yến nhấp một ngụm cà phê, thong thả kể: “Ba tháng trước, An Noãn viện cớ đi mua bánh cưới với tôi, chạy đi tìm Thường Tử Phi, rồi phát sinh quan hệ với Thường Tử Phi ở nhà riêng của anh ta. Hai người bị ngài Mạc bắt quả tang tại chỗ, ngài Mạc nổi trận lôi đình, làm cho tập đoàn Phi Vũ phá sản, lại đánh Thường Tử Phi tới mức anh ta phải nhập viện. Không lâu sau, An Noãn mang thai, cũng không biết đứa bé là con của ai, chỉ biết là ban đầu ngài Mạc bắt con bé phá thai nhưng sau đó lại thôi, hiện giờ lại coi cô ấy như báu vật.”
Hai tay Hà Tư Kỳ nắm chặt tách cà phê đến mức đầu ngón tay tái đi, cô ta lẩm bẩm bằng giọng nói lạnh như bằng: “Chắc chắn là con của Thường Tử Phi, Mạc Trọng Huy mà lại chấp nhận nuôi dưỡng con của Thường Tử Phi sao! Tại sao cái thứ đàn bà thấp hèn đó còn mặt mũi mà quấn lấy anh ấy chứ?” Yên lặng hồi lâu, Hà Tư Kỳ mới nghi ngờ hỏi: “Chẳng phải cô là bạn của An Noãn sao? Vì sao cô lại nói với tôi những chuyện này?”
“Bạn? Coi tôi là bạn mà An Noãn có thể hại tôi mất đi cuộc hôn nhân này? Bởi vì cô ta mà hôn lễ của tôi và Phan Bình bị hủy bỏ, nhưng một câu cô ta cũng không thèm nói với tôi.”
Thấy vẻ mặt thù hận của La Hiểu Yến, Hà Tư Kỳ nhíu mày nói: “Nói như vậy, cô và An Noãn đã trở mặt thành thù rồi, không biết chúng ta có thể trở thành chiến hữu không nhỉ?”
Bình luận facebook