Bệ đá rộng nửa mét, cao một mét, không khác biệt mấy với bệ đá mà Du Tiểu Mặc từng thấy trong thạch thất.
Chỉ là bệ đá ở đây cao hơn một phút, chín bệ đá có nghĩa là mỗi lần sẽ kiểm tra chín người, tất cả đệ tử ở đây cộng lại là bảy mươi hai người, vừa vặn chia thành tám lần, không nhiều cũng không ít.
Ngay sau đó, vị lão giả kia bắt đầu gọi số thứ tự trên lệnh bài của mọi người, phàm là số nào được gọi đều phải bước lên đứng trước bệ đá, bởi vì chỉ có chín bệ đá, bình quân mỗi ngọn núi sẽ có ba người kiểm tra một lần.
Rất nhanh, nhóm đầu đã được gọi lên, ba người Đô Phong đứng ở ba cái bệ đá ngoài cùng bên phải, sáu người khác Du Tiểu Mặc không nhận ra, chỉ là người của Thiên Phong rất dễ phân biệt, bởi vì đầu họ đang ngẩng lên cao, rất chi là cao, vẻ mặt còn mang theo vài phần kiêu ngạo.
Sau đó, một thanh niên cầm một cái đồng hồ cát để trước mặt mọi người.
Bên trong đồng hồ đều là cát mịn, bị thanh niên quay ngược lại để lên bàn, cát đang rò xuống từng chút một, đây là đồ vật dùng để tính thời gian của phái Thiên Tâm, sau khi cát trong đồng hồ chảy hết có nghĩa là thời gian kiểm tra của nhóm một chấm dứt.
Bây giờ Du Tiểu Mặc mới biết, thì ra kiểm tra cũng có giới hạn thời gian, cũng may mà hắn đã chuẩn bị đầy đủ, bằng không cũng sẽ bị cái đồng hồ cát này làm cho phân tâm, hắn đã thấy có mấy vị sư huynh đang căng thẳng nhìn chằm chằm vào cái đồng hồ kia.
Sau khi bắt đầu tính thời gian, chín vị đồng môn liền cầm lấy linh thảo đã được đặt sẵn trên bệ đá.
Lúc một hạt cát cuối cùng chảy xuống, nhóm một đã kiểm tra xong, chín viên linh đan, từng viên đều được cầm lên phía trước để kiểm tra, bởi vì không phải tất cả linh đan đều có thể thành hình, có một số viên còn xuất hiện sự cố trong khi dung hợp, làm cho linh đan báo hỏng, cho nên còn cần kiểm tra xem linh đan có hiệu quả hay không.
Du Tiểu Mặc đứng ở tít phía sau, hoàn toàn không thể nhìn thấy chuyện gì xảy ra ở phía trước, đành phải nhón nhón mũi chân lên để xem cho rõ.
Nhưng khi hắn nhìn rõ ràng thì đã người ta kiểm tra xong mất tiêu rồi còn đâu, chín vị đồng môn có người hưng phấn, có người thất lạc, cũng có người gần như đã muốn bật khóc, mà cái vị nhìn như sắp khóc kia chính là sư huynh ở Đô Phong.
Ba vị đệ tử trở về chỗ, Khổng Văn lạnh nhạt nói vài câu an ủi cổ vũ, sau đó cũng là thời gian kiểm tra của nhóm hai.
Xem người khác luyện đan là một việc khá buồn tẻ, nhưng cũng rất có lợi, có thể quan sát thủ pháp cùng động tác của người khác khi luyện đan, học hỏi kinh nghiệm, đây cũng là một chuyện tốt, ít nhất Du Tiểu Mặc đang ló đầu ra ngó, ngó đến say sưa.
Nhóm thứ hai xong đến lượt nhóm thứ ba, cũng là số bảy đến số chín.
Du Tiểu Mặc xác nhận miếng lệnh bài có số bảy trên tay, lúc nghe lão giả đọc tới số bảy, ổn định lại tâm trạng sau đó đi cùng hai vị sư huynh khác tới đứng trước bệ đá số bảy, nhìn gần mới thấy trên bệ đá còn được bày rất nhiều đồ vật.
Chính giữa bệ đá là một cái lô đỉnh màu đen, phía trước lô đỉnh để mấy cây linh thảo, tổng cộng có hai phần, đều là nguyên liệu luyện ra một loại linh đan, ý là nếu dùng hết linh thảo rồi mà vẫn chưa luyện nổi một viên linh đan, như vậy được tính là thất bại. Du Tiểu Mặc cầm linh thảo lên đánh giá, phát hiện những cây linh thảo này đều là nguyên liệu để luyện Uẩn Khí đan.
Ba tháng bế quan, hắn đã luyện ra rất nhiều loại linh đan, loại Uẩn Khí đan này cũng nằm trong số đó, chỉ là không nhiều, trừ lần đó ra, ba ngày trước hắn nhận được linh thảo từ chỗ Triệu sư bá cũng bao gồm nguyên liệu của Uẩn Khí đan, cho nên ấn tượng với nó khá sâu.
Uẩn Khí đan là loại linh đan cấp hai đặc biệt nhất, vì nó là linh đan phụ trợ cho tu luyện giả cấp thấp đột phá, có một vài tu luyện giả lúc đột phá có thể bởi vì linh lực chưa đủ mà thất bại, lúc này liền cần tới Uẩn Khí đan, bởi vì dược lực của nó sẽ chuyển hóa thành một dòng linh khí, phụ trợ tu luyện giả tiếp tục quá trình tấn cấp.
Nhưng điểm này không phải là chỗ đặc biệt của nó.
Điểm đặc biệt của nó là yêu cầu đối với đan sư cao hơn bất cứ loại linh đan cấp hai nào, số lần rèn luyện cũng chỉ cho phép nhiều chứ không được thiếu, dược lực nhất định phải tinh khiết, nếu quá nhiều tạp chất, như vậy viên linh đan kia chẳng khác nào bị hỏng.
Đương nhiên loại độ khó này không là gì với Du Tiểu Mặc, hắn rất rành việc rèn luyện, mỗi viên linh đan ít nhất cũng phải rèn luyện hơn hai lần mới chịu dừng tay, ngoại trừ lần luyện tay đầu tiên.
Có điều lúc hắn nhìn nguyên liệu của các vị sư huynh khác, lại phát hiện ra đều là linh đan cấp hai đơn giản, lúc trước hắn có nhìn lão giả phân phối linh thảo cho người ta, hình như là tùy thời phân phối, xem ra hắn khá xui xẻo cho nên mới được phân cho loại linh đan khó như thế này. Du Tiểu Mặc liếc nhìn đồng hồ cát ở phía trước, vừa mới bắt đầu rò cát, lập tức không chút hoang mang bỏ linh thảo vào trong lô đỉnh.
Qua hai lần kiểm tra trước, hắn cũng xác định được thời gian cụ thể của đồng hồ cát, thực ra một lần cát chảy bằng ba mươi phút, luyện một viên linh đan mà phải dùng tới ba mươi phút, đối với hắn lúc này là quá xa xỉ, dùng tốc độ của hắn bây giờ, trong nửa giờ hắn có thể luyện gần mười viên linh đan.
Người quan sát rất nhiều, nhiều đến nỗi hơn một nửa ánh mắt đều rơi vào trên người Du Tiểu Mặc.
Chỉ là sự chú ý của Du Tiểu Mặc đã tập trung hết vào bệ đá, cho nên không phát hiện có nhiều người đang nhìn mình tới vậy, đa số đều đang chờ xem hắn bẽ mặt, Du Tiểu Mặc không hề biết mình bây giờ nổi danh cỡ nào.
※※※
Trong đám người, một thiếu nữ xinh đẹp nhìn Du Tiểu Mặc mà cười lạnh.
Cô nàng đúng là Thang Vân Kỳ, Thang Vân Kỳ đã là một đan sư cấp ba, đáng lẽ không nên xuất hiện ở nơi này, nhưng ai bảo nàng là con gái chưởng môn chứ, nhờ vậy mà thủ vệ không ngăn nàng lại, cuối cùng nàng cũng trà trộn thành công.
“Thang sư muội, ta thấy tên Du Tiểu Mặc kia chết chắc rồi.”
“Hắn chỉ là một tên đệ tử mới nhập môn nửa năm, tuyện đối không có khả năng luyện được Uẩn Khí đan, mà cho dù có luyện ra được, cũng nhất định là tử đan, phải biết Uẩn Khí đan có yêu cầu rất cao nha.”
Tử đan chính là linh đan chết, hoàn toàn vô dụng.
Thang Vân Kỳ chuyển động đôi môi đỏ tươi, lạnh dùng nhếch mép, “Cái ta muốn không chỉ là làm hắn luyện đan không được, ta còn muốn hắn bị bẽ mặt, như vậy mới có thể tiết được mối hận trong lòng ta.”
“Đúng vậy, dám hại Thang sư muội bị thái thượng…”
Sư tỷ kia chưa nói hết câu đã bị Thang Vân Kỳ âm tàn liếc một cái, lập tức không dám hé miệng nữa.
Những người khác nhìn vẻ mặt gay gắt của Thang sư muội, đều ngậm chặt miệng, tuy không nói, nhưng trong lòng mọi người đều biết, còn không phải chuyện ba tháng trước Thang Vân Kỳ bị thái thượng trưởng lão tát sao.
Những người có mặt ở đây đều chứng kiến khuôn mặt sưng vều của Thang sư muội, bộ dáng kia muốn bao nhiêu xấu thì có bấy nhiêu, khẳng định không ít người hả hê, chỉ là chẳng ai dám mở miệng nói trước mặt nàng.
Bởi vì có một vị sư muội không cẩn thận lỡ miệng trước mặt nàng, kết quả đã bị Thang Vân Kỳ hủy dung.
Sự việc ấy không bị làm rùm beng, bởi vì vị sư muội kia sợ Thang Vân Kỳ sẽ tiếp tục trả thù mình, không dám kể cho sư phụ, rất nhiều người biết chuyện này, mà họ cũng ngày càng cảm thấy sợ Thang Vân Kỳ, tất cả mọi người cảm giác, từ sau sự kiện kia, Thang sư muội càng này càng trở nên âm tàn.
“Đại sư huynh, theo đệ thấy, tiểu sư đệ của huynh có chút không ổn.”
Phía ngoài đoàn người, một nam tử cao lớn thu tầm mắt đang nhìn đám người Thang Vân Kỳ lại, quay sang nam nhân anh tuấn bên cạnh thì thầm một câu.
“Chu Bằng, từ khi nào ngươi cũng học được nhiều chuyện rồi?” Lăng Tiêu liếc mắt nhìn hắn.
Nam tử kia đương nhiên là Chu Bằng đã xuất quan được hai tháng, sau khi Chu Bằng xuất quan, khí thế đã khó kiềm nén, ngũ quan lúc trước mang theo mấy phần thật thà, vậy mà giờ còn có thêm một phần khôn khéo, đặc biệt là ánh mắt của hắn, thỉnh thoảng sẽ lóe lên một tia sáng.
Nghe được câu hỏi của Lăng Tiêu, Chu Bằng gãi gãi đầu, khuôn mặt cười ngây ngô thoạt nhìn vô cùng phúc hậu, nhưng rồi lại lộ ra một chút láu cá, “Đại sư huynh, không phải là vì đệ lo lắng cho tiểu sư đệ sao, đệ xem bộ dáng của Thang sư muội, với tính tình của cô nàng, chắc chắn có chuyện gian lận rồi.”
“Gian lận? Hừ!” Lăng Tiêu cười lạnh một tiếng, chỉ là khi ánh mắt rơi vào trên người Du Tiểu Mặc đang chăm chú luyện đan, trở nên dịu dàng hơn rất nhiều, “Ta tin tưởng vào năng lực của tiểu sư đệ, hắn sẽ không để ta phải thất vọng.”
Lòng tin này cũng có lý có cứ cả, y đã tận mắt nhìn quá trình phát triển của Du Tiểu Mặc, bằng năng lực hiện tại của hắn, linh đan cấp hai không thể làm khó hắn được, trừ khi Thang Vân Kỳ dám dùng linh đan cấp ba giả thành linh đan cấp hai, nhưng có cho tiền nàng cũng chẳng dám làm vậy, đến lúc bị phát hiện, người mất mặt không chỉ có mình nàng, mà còn có Thiên Phong, thậm chí là phụ thân của nàng.
Chu Bằng muốn nói ‘Huynh tin tưởng hắn quá rồi đấy’, nhưng thấy vẻ mặt kiên định của đại sư huynh, liền nuốt lại vào trong lòng.
Lúc này Du Tiểu Mặc lại bị nan đề dưới mắt làm khó rồi.
Nguyên nhân là lúc hắn luyện được một nửa quá trình, đột nhiên phát hiện dưới đáy lô đỉnh có một khe nứt.
Khe nứt kia không lớn, nhưng ngay khi sức mạnh linh hồn được rót vào, vết nứt càng ngày càng lớn hơn, sắp rạn khắp đáy lô đỉnh, mãi lúc sắp chuẩn bị dung đan, Du Tiểu Mặc mới phát hiện ra, đây không phải lần đầu tiên hắn gặp phải loại hình huống này, nhưng mà khe nứt bây giờ quá lớn, chỉ cần động tác của hắn hơi mạnh một chút, lô đỉnh hoàn toàn có khả năng nổ tung.
Du Tiểu Mặc do dự một lát, rốt cục vẫn phải rút tay ra.
Động tác này lập tức thu hút sự chú ý của không ít người.
Ban đầu thấy hắn chuẩn bị dung đan, mọi người còn có chút ngạc nhiên, bởi vì động tác của hắn rất nhanh, lúc người khác vẫn còn rèn luyện thì hắn đã dung đan rồi, hiện tại thấy hắn bỏ cuộc, dù bất ngờ nhưng rồi lại cảm thấy thế này mới là bình thường chứ, ai cũng nghĩ hắn nóng vội cho nên mới làm hỏng, vậy là chấp nhận thất bại rồi. Du Tiểu Mặc yên lặng giơ tay về phía lão giả, “Trưởng lão, lô đỉnh của con hư mất rồi.”
Bình luận facebook