Lăng Tiêu không để ý tới ánh mắt Thang Vân Kỳ đang trông mong nhìn mình, đi thẳng tới trước mặt Du Tiểu Mặc.
Du Tiểu Mặc thấy y không nói lời nào, chỉ cảm giác Lăng Tiêu đang nhìn chằm chằm vào hắn và đại sư huynh, trong lòng không khỏi chột dạ, vừa cười gượng vừa thận trọng hỏi thăm: “Lăng sư huynh, sao huynh lại ở chỗ này?”
“Sao, quấy rầy tới ngươi và đại sư huynh của ngươi tương thân tương ái rồi hả?” Lăng Tiêu nhướn mày.
Du Tiểu Mặc nhìn bộ dạng này của y đã biết rõ tên này tức giận rồi, chỉ là hắn căn bản không hiểu rõ vì sao y lại bực bội, đành phải giải thích: “Không có, ngươi hiểu lầm rồi, bởi vì đây là lần đầu tiên ta tới đây, cho nên đại sư huynh mới dẫn ta đi một vòng để làm quen hoàn cảnh thôi mà.”
“Tiểu sư đệ.” Lăng Tiêu đột nhiên cười vui vẻ, sau đó thân mật khoác vai hắn.
Du Tiểu Mặc cảm thấy kinh hãi, len lén nhìn cánh tay đang khoác trên vai mình, tên này lại muốn làm gì nữa?
Lăng Tiêu nhìn hắn, dịu dàng hỏi: “Lần sau nếu muốn đi dạo thì nói với ta sớm một chút, sư huynh sẽ tự mình dẫn ngươi đi, ngươi muốn đi đâu cũng được, biết không hả?”
Du Tiểu Mặc lập tức gật đầu như gà mổ thóc, ba chữ cuối cùng của y đều dùng tới giọng điệu uy hiếp, nếu hắn dám lắc đầu thì đó là tự tìm đường chết.
Lăng Tiêu gật đầu thỏa mãn, cánh tay khoác lên vai hắn cũng không có ý định bỏ ra.
Lúc này, mọi người đã bị động tác thân mật của hai người họ dọa cho sợ choáng váng, trong ấn tượng, đại sư huynh Lâm Tiếu chưa bao giờ thân cận với ai như vậy, kể cả sư huynh đệ của y cũng chưa từng được hưởng thụ đại ngộ như vậy, chớ nói chi là đệ tử của Đô Phong.
Cứ tưởng lời đồn luôn có một chút nói quá, nhưng bây giờ xem ra, chuyện tận mắt bọn họ nhìn thấy chậm chí còn hơn cả lời đồn nữa đó.
Những người kinh hãi nhất không phải là đệ tử của Thiên Phong, mà là những sư huynh đệ đi cùng với y, mỗi người bọn họ đều mở miệng lớn tới mức cằm muốn rớt trên đất rồi, cực kỳ sợ hãi mà nhìn điều đang diễn ra trước mắt mình.
“Đại sư huynh, vị sư đệ này chẳng lẽ chính là đệ tử thứ bảy của Khổng sư thúc, Du Tiểu Mặc hả?”
Một thanh niên bước ra từ đám người kia, đúng là Chu Bằng sư đệ, người mà Lăng Tiêu đã gặp lúc quay về phái Thiên Tâm, người này có lòng trung thành mù quáng dành cho Lâm Tiếu.
Về tin đồn của đại sư huynh và Du Tiểu Mặc, Chu Bằng cũng nghe loáng thoáng, chỉ là hắn lo lắng đối phương cố ý tiếp cận đại sư huynh, cho nên lập tức phái người đi điều tra Du Tiểu Mặc, sau đó mới phát hiện, Du Tiểu Mặc chỉ là một đệ tử ký danh, người này hẳn là không thể làm nên sóng to gió lớn gì, cho nên không thèm chú ý nữa, cho tới khi có tin về việc Khổng sư thúc thu đồ đệ mới, Chu Bằng mới lại nghe tới tên của Du Tiểu Mặc.
Vô duyên vô cớ lại được một trong tam đại đan sư của phái Thiên Tâm thu làm đồ đệ, Chu Bằng cuối cùng cũng ý thức được, cái người tên Du Tiểu Mặc này hẳn không nào là một người tầm thường, cho nên tiếp tục chú tới hắn, sau đó lại nghe tới một số chuyện về Du Tiểu Mặc.
Chỉ là tin tức thăm dò được nhiều nhất thì lại liên quan tới đại sư huynh, lúc này Chu Bằng mới phát hiện thái độ của đại sư huynh đối với Du Tiểu Mặc không đơn giản như hắn nghĩ.
Thấy người lên tiếng là Chu Bằng, Lăng Tiêu nhếch mếp một cái: “Khó được lại cùng gặp gỡ ở đây, ta giới thiệu cho các ngươi một chút.”
Hai sư đệ kia không khỏi nhìn nhau, đại sư huynh lại có thể giới thiệu người khác cho bọn họ, xem ra đại sư huynh rất xem trọng cái tên Du Tiểu Mặc này.
Lăng Tiêu ôm Du Tiểu Mặc dẫn tới trước mặt bọn họ, chỉ vào ba người Chu Bằng rồi nói: “Bọn hắn đều là sư đệ của ta, từ phải qua trái theo thứ tự là Chu Bằng, Tần Sĩ Vũ và La Hạ, ngươi chỉ cần gọi sư huynh là được.”
“Chu sư huynh, Tần sư huynh, La sư huynh, xin chào.” Du Tiểu Mặc cứng nhắc chào hỏi.
“Thật hân hạnh được gặp ngươi, Du sư đệ!” Ba người kia lần lượt đáp lại, không ai lộ ra biểu cảm khinh bỉ.
Hình ảnh hữu hảo này gần như chọc mù mắt Thang Vân Kỳ, tận mắt thấy đại sư huynh của mình đang ôm Du Tiểu Mặc vô cùng thân mật, nàng đã bị cơn ghen ghét làm cho muốn phát diên rồi, tới tận bây giờ nàng vẫn không hiểu được, đến cùng thì Du Tiểu Mặc có cái gì mà lại khiến cho đại sư huynh đối xử với hắn như vậy.
Không muốn tự rước lấy nhục, Thang Vân Kỳ quăng ánh mắt hung tàn về phía Du Tiểu Mặc rồi quay người chạy về Nam Sương.
Du Tiểu Mặc cười tới mức cơ mặt đều cứng đờ, lúc này mới nhớ tới Phương Thần Nhạc bị hắn gạt ở một bên chưa giới thiệu cho mọi người.
Phương Thần Nhạc thân là đại đệ tử của Đô Phong, ba người Chu Bằng đã sớm nghe qua tên tuổi, năm trước cũng đã gặp ở giải thi đấu, chỉ có điều không nói với nhau mấy câu mà thôi, dù sao lúc trước bọn họ đều hợp tác với người của Thiên Phong.
Mấy người chào hỏi vài câu, sau đó Lăng Tiêu ném lại một câu ‘Ngày mai sẽ đến tìm ngươi’ rồi mang theo ba vị sư đệ của y rời đi.
Nhìn bóng lưng bọn họ đi về phía Nam Sương, Phương Thần Nhạc ngẫm nghĩ một lát rồi mới rời ánh mắt về phía Du Tiểu Mặc, thấy hắn đang lau mồ hôi trên trán, còn thở phào nhẹ nhõm, không khỏi nhướn mày.
“Tiểu sư đệ…”
“Đại sư huynh, tiểu sư đệ.”
Một âm thanh bình thản cắt đứt lời của Phương Thần Nhạc. Hai người quay đầu lại thì thấy Phục Tử Lâm đang đứng ở ngoài cửa Nam Sương, anh tuấn cao lớn, vẻ lạnh lùng quấn quanh thân, phảng phất như một khối hàn băng quanh năm không thay đổi.
Phương Thần Nhạc không hề nghĩ đây là vô tình, trong lòng biết Phục Tử Lâm tám phần là cố ý tới tìm bọn họ, hơn nữa còn có thể là chuyện quan trọng, nếu không theo tính cách của hắn, không đời nào tự nhiên lại rời khỏi phòng.
Vừa đi vừa nói chuyện, Phương Thần Nhạc mới biết được thì ra là Triệu sư bá muốn tìm mình, lúc này mới nhớ ra một việc.
Đại khái là Triệu sư bá muốn thảo luận một chút về chuyện thu xếp vào ngày mai, bởi vì đệ tử Võ Hệ nhiều hơn đệ tử Đan Hệ, hơn nữa đệ tử của cả năm mạch Võ Hệ đều dự thi, cho nên trước đó phải bố trí đan sư đồng đều, để tránh tới lúc đó bên thừa bên thiếu làm rối loạn cuộc thi.
Du Tiểu Mặc vốn tưởng rằng việc này không liên quan tới mình, đang muốn tạm biệt bọn họ, lại nghe được đại sư huynh nói một câu ‘Ngươi cũng đi cùng đi’.
Võ Hệ có tất cả năm mạch, trong đó Trung Mạch có thực lực mạnh nhất.
Trung Mạch khác với bốn mạch còn lại, ở đó tụ hội đều là thiên tài trẻ tuổi của võ vệ cùng với những đệ tử có tu vi cao, cũng là nơi tập trung những tinh anh được chọn lựa từ bốn mạch, Lăng Tiêu chính là ‘đệ tử’ Trung Mạch, cũng là ‘đệ tử’ mạnh nhất Trung Mạch, Chu Bằng và hai người còn lại cũng vậy.
Chỉ là cách thức thi đấu của Trung Mạch khác biệt với bốn mạch kia, bởi vì thực lực của họ quá cao, cho nên trận đấu của bọn họ cũng được tổ chức riêng.
Việc Triệu Chân tìm Phương Thần Nhạc có liên quan tới Trung Mạch, đệ tử của Trung Mạch đều là đệ tử hạch tâm của môn phái, mỗi người đều là nhân tài hiếm có, phái Thiên Tâm cũng chuẩn bị toàn tâm toàn tài để bồi dưỡng bọn họ, cho nên địa vị của mấy người này ở tương lai sẽ cao hơn đệ tử của bốn mạch khác rất nhiều.
Có điều bởi vì tất cả đều là đệ tử hạch tâm, cho nên tin tức về họ cũng không cho phép người khác tiết lộ ra bên ngoài, vậy nên việc sắp xếp đan sư vào Trung Mạch cần phải làm rất tỉ mỉ.
Đề nghị của Triệu Chân là để cho hai người Phương Thần Nhạc và Phục Tử Lâm đi, hai người họ nhập môn đã lâu, bối cảnh trong sạch, là thí sinh tốt nhất.
Không ngờ người đưa ra ý kiến lại là Phương Thần Nhạc, hơn nữa Phương Thần Nhạc còn đề cử cho Du Tiểu Mặc đi cùng Phục Tử Lâm, việc này vượt quá dự đoán của Triệu Chân, ngay cả Du Tiểu Mặc cũng nghĩ mình đã nghe nhầm rồi.
Triệu Chân vốn tưởng Phục Tử Lâm sẽ là người phản đối đầu tiên, không ngờ hắn vẫn im lặng.
“Vì sao?”
“Sư bá, Thần Nhạc thân là đại sư huynh, có nghĩa vụ trông nom những sư huynh đệ khác, nếu như cả ta và nhị sư đệ đều đi, nếu có việc ngoài ý muốn xảy ra, lúc đó ngài cũng không ở bên cạnh thì bọn họ phải làm gì bây giờ, đương nhiên không phải ta không tin tưởng tứ sư muội, chỉ là ta sợ một mình nàng không thể đối phó được.”
“Thế nhưng mà, thất sư đệ của ngươi chỉ mới nhập môn hai tháng.” Triệu Chân hiểu rằng Phương Thần Nhạc nói không sai, nhưng dù sao vẫn có quá nhiều lý do để băn khoăn.
Phương Thần Nhạc đã sớm nghĩ tới vấn dề này: “Sư bá, nếu như ngài lo lắng, có thể bảo thất sư đệ thề.”
Triệu Chân nhìn vẻ mặt kiên định của Phương Thần Nhạc, rồi lại liếc nhìn khuôn mặt vô cùng kinh ngạc của Du Tiểu Mặc, cuối cùng đành phải thở dài rồi gật đầu: “Được rồi, theo ý ngươi đi, chỉ là…”
“Sư bá yên tâm, nếu như có chuyện gì xảy ra, một mình ta sẽ chịu trách nhiệm.” Phương Thần Nhạc nghe tới câu nói tiếp theo của Triệu Chân đã hiểu được, không do dự mà ôm toàn bộ trách nhiệm về phía mình.
Lúc rời khỏi phòng của Triệu Chân, Du Tiểu Mặc rốt cục không thể kiềm chế nữa mà hỏi nghi vấn trong lòng mình: “Đại sư huynh, sao huynh lại đề cử đệ?”
“Quan hệ của ngươi và Lâm Tiếu rất tốt, chỉ là ta thấy hình như ngươi rất sợ y?” Phương Thần Nhạc không trả lời, chỉ hỏi ngược lại.
“Híc, cũng không thể nói vậy…” Du Tiểu Mặc không thể giải thích nguyên do chi tiết với Phương Thần Nhạc.
Mà Phương Thần Nhạc cũng không tiếp tục hỏi thêm, chỉ nói: “Thang sư muội là người có thù tất báo, lần này ngươi đã đắc tội nàng, nàng nhất định sẽ âm thầm ngáng chân ngươi, ta và Triệu sư bá không thể chú ý tới ngươi mọi nơi mọi lúc, nhưng Lâm Tiếu thì khác, uy vọng của y còn lớn hơn Thang sư muội, chỉ cần ngươi còn trong tầm nhìn của Lâm Tiếu, Thang sư muội sẽ không dám làm lớn chuyện.”
“Cho nên đại sư huynh đang suy nghĩ cho đệ hả?” Du Tiểu Mặc mở to hai mắt nhìn Phương Thần Nhạc.
Đại sư huynh lại có thể vì hắn mà bỏ lỡ cơ hội được tới Trung Mạch, tấm lòng này, tình cảm này làm cho hắn cảm động hết sức luôn đó.
“Đương nhiên không phải.” Phương Thần Nhạc nhìn thấy vẻ mặt cảm động của Du Tiểu Mặc, cũng đoán được đại khái hắn đang nghĩ gì, lập tức bật cười, tiểu sư đệ này, thật sự rất ngây thơ: “Những điều ta vừa mới nói với Triệu sư bá đều là sự thật, trước khi xuất phát, sư phụ cũng đã dặn dò ta phải chăm sóc tốt cho các sư đệ, cho nên dù không có ngươi, ta cũng sẽ đề cử người khác thôi.”
Du Tiểu Mặc lập tức (; ̄Д ̄), được rồi, thì ra là do hắn tưởng tượng hơi quá!
Bình luận facebook