Kết quả của việc hai người xuất hiện cùng lúc đương nhiên là Du Tiểu Mặc lại tiếp tục trở thành tâm điểm chú ý của mọi người, chỉ là lần này còn có thêm một Lăng Tiêu.
Bây giờ là thời gian cao điểm của bữa tối, lúc hai người tới phòng ăn, bên trong đã ngồi đầy hơn nửa.
Nhìn thấy bọn họ, đặc biệt lúc nhìn rõ người đi bên cạnh Du Tiểu Mặc lại là Lăng Tiêu, có một vị sư huynh liền sặc cơm ngay lại chỗ, phun đầy mặt người đối diện, nhưng kì lạ là người kia cũng không bực bội hay lau đi, bởi vì chính hắn cũng đang trợn mắt mà nhìn.
Giờ phút này, ý nghĩ lóe lên trong đầu tất cả mọi người đó là: quả nhiên lời đồn là thật.
Lâm Tiếu của Võ Hệ lại tới dùng cơm chung với họ, nếu trước kia có người dám nói câu này khẳng định không ai thèm tin.
Nhưng bây giờ y không chỉ xuất hiện mà còn đi cùng tâm điểm của tin đồn mấy ngày hôm nay - Du Tiểu Mặc. Hơn nữa quan hệ của hai người đều thân mật tới mức cùng ăn cơm chung trước mặt mọi người thế này, nếu như có ai dám nói bọn họ không có gì, nhất định sẽ bị chửi chết cho coi.
Phòng ăn bình thường vốn ồn ào như một cái chợ, hiện tại lại chìm trong một sự yên tĩnh đầy quỷ dị.
Du Tiểu Mặc khóc không ra nước mắt, không phải hắn không thể phản kháng, chỉ là khi đối mặt với Lăng Tiêu thì sự kháng nghị của hắn như gãi ngứa vậy đó, ngoài việc vô hiệu thì cũng chỉ có vô hiệu mà thôi.
“Lâm sư huynh, hay là chúng ta về phòng ăn đi?” Du Tiểu Mặc cẩn thận lựa lời.
Lăng Tiêu quay đầu lại liếc hắn: “Đã tới đây rồi, quay về phòng làm cái gì, đi lấy đồ ăn đi, ta tìm bàn rồi đợi ngươi.”
Du Tiểu Mặc thật sự muốn xông vào đâm chết tên này, lúc nãy trên đường đi hắn đã trình bày rõ ràng rồi, chắc chắn y có âm mưu muốn thấy hắn lúng túng đây mà, không đợi hắn hỏi y thích ăn gì, Lăng Tiêu đã đi mất. Vậy mà đi tìm bàn thật! Nhưng đa số bàn trống trong phòng ăn đã bị người ta chiếm chỗ hết, thế là trong lòng hắn hắn lóe lên hy vọng nhỏ nhoi, mong rằng trời xanh đừng để cho Lăng Tiêu tìm được bàn trống.
Bởi vì không biết y thích ăn cái gì, Du Tiểu Mặc đành phải lấy mỗi món một ít.
Kết quả, chờ tới lúc hắn bưng một mâm đồ ăn đi tìm Lăng Tiêu, hắn mới biết mình đã sai rồi.
Lăng Tiêu đã tìm được chỗ ngồi, nhưng cũng không phải là bàn trống, cái bàn kia rất lớn, đủ chỗ cho mười người, cũng không biết y nghĩ thế nào nữa, cái bàn dành cho mười người nhưng ở ghế đã chen chúc hơn mười người rồi, đã thế đa số còn là nữ, chỉ có mấy người là nam.
Du Tiểu Mặc liếc một cái cũng thấy y, muốn không lờ y đi cũng khó. Lúc hắn vất vả đi tới đó, trên bàn cũng không có chỗ cho hắn ngồi.
Lăng Tiêu nhìn thấy hắn đi tới, liền nhỏ giọng nói với vị nữ tu bên cạnh một câu, cô gái kia lập tức thẹn thùng ôm mặt đứng dậy.
Du Tiểu Mặc đã hoàn toàn câm nín, người này là ví dụ minh họa sinh động cho cái gọi là mặt người dạ thú, nhã nhặn dịu dàng phải không, rõ ràng thái độ đối xử với hắn chỉ có hai chữ xấu xa thôi, còn luôn coi hắn như trò cười, nhưng chỉ cần đứng trước mặt những sư huynh đệ khác, y có thể lập tức mỉm cười bình tĩnh, vô cùng ưu nhã.
Ngay lúc Du Tiểu Mặc ngồi xuống bên cạnh Lăng Tiêu, hắn liền nghe được một thanh âm chỉ có mình hắn mới nghe được: “Đi lấy đồ ăn thôi mà sao chậm như vậy?”
Chậm lắm hả? Hắn không biết đó, hắn còn tưởng mình đi rất nhanh, nhanh tới mức quấy rầy y trái ôm phải ấp cơ mà.
Đại khái nghe được tiếng gió, người tới phòng ăn càng ngày càng nhiều, một vài người trong đó còn mới rời đi sau khi ăn xong, vậy mà cũng quay trở lại.
Cả bữa cơm này, Du Tiểu Mặc phải ăn trong áp lực vô hình, bởi vì mấy ánh mắt như dao cạo lia qua lia lại trên người hắn không một ngàn thì cũng phải tám trăm, còn ước ao ghen tị hả, chỗ nào cũng có.
Có vẻ Lăng Tiêu cũng thấy phiền với tình trạng này, ăn rất nhanh, sau đó lôi Du Tiểu Mặc vẫn còn đang ăn bỏ đi mất. Đây là lần duy nhất Du Tiểu Mặc không hề phàn nàn với hành động độc đoán của y, bởi vì hắn rất tha thiết muốn được rời khỏi phòng ăn, chẳng qua lúc nãy cố ngồi lại là vì ái ngại Lăng Tiêu, nhưng giờ thì việc có ăn không đủ no cũng không hề gì, chỉ cần ra khỏi chỗ này là tốt rồi.
Sau khi trở lại phòng, Lăng Tiêu cũng không vào cùng, chỉ đòi Du Tiểu Mặc số linh đan y muốn hôm nay sau đó đi mất tăm.
Du Tiểu Mặc đã chuẩn bị sẵn rồi, cả ngày hôm nay hắn vất vả luyện đan, ngoại trừ số linh đan phải nộp cho Linh Thảo Đường, còn lại chính là phần của Lăng Tiêu.
Không thừa không thiếu một viên, còn ngày mai, ngoại trừ một phần để dành cho Lăng Tiêu, tất cả số còn lại đều thuộc về hắn.
Sau khi tiễn Lăng Tiêu đi, Du Tiểu Mặc cầm lấy vài quyển sách trong phòng, không kịp chờ đợi để chạy tới Tàng Thư Các, tuy rằng Lăng Tiêu nói không sai, loại chữ trên quyển 《Thiên Hồn Kinh》 quả thật đã cổ lắm rồi, nhưng hắn vẫn muốn tự mình tới Tàng Thư Các tra một chút, xem xem có tư liệu nào về nó không.
Bình luận facebook