Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1077
Chương 1077
Lần này ông ta cảm thấy mờ mịt, tên này mạnh quá, hoàn toàn là vượt quá tưởng tượng của mình.
Sắc mặt ông ta trầm xuống, mắt thấy Lý Phàm cách máy bay càng ngày càng gần, nếu cứ tiếp tục như vậy, có lẽ đối phương sẽ chạy mất, ông ta rất tức giận.
Nhưng trước mắt, điều duy nhất ông ta có thể làm là đứng nhìn mà không làm được gì, bởi vì tốc độ hành động của Lý Phàm quá nhanh, đám người đó căn bản không cản được Lý Phàm, thậm chí không phải là đối thủ của Lý Phàm.
Không bao lâu, đám người đó đều thất bại, đều không khỏi bội phục Lý Phàm.
Sau khi lên máy bay, Lý Phàm cười nói với thủ lĩnh Anh Đào: “Quá tham lam cũng không tốt, nếu ông đưa ra ba trăm tỷ, có lẽ còn có chút tiền, bây giờ thì xôi hỏng bỏng không, thật thông cảm cho ông.”
Thủ lĩnh Anh Đào bị chọc giận gần như tức điên, ông ta hận không thể lấy súng ra, nhưng đàn em bên cạnh đã lắc đầu nói: “Thủ lĩnh, xin hết sức bình tĩnh.”
Thủ lĩnh Anh Đào âm thầm ghi nhớ gương mặt Lý Phàm, ông ta thề nhất định phải đòi lại sỉ nhục hôm nay.
Chuyện thủ lĩnh Anh Đào bị người ta cưỡng ép nhanh chóng truyền khắp nước Anh Đào, mọi người đều xem chuyện này như trò cười.
Thủ lĩnh Anh Đào không thể ngờ được, ông ta vốn định ám toán Lý Phàm, nào ngờ hôm nay ông ta lại bị chính Lý Phàm ám toán, bây giờ ông ta cảm thấy hết sức không thoải mái, ông ta chỉ có một ý nghĩ, đó chính là diệt trừ Lý Phàm, không quan tâm phải dùng phương pháp gì.
Ông ta gần như tức đến điên rồi, ông ta không ngờ Lý Phàm lại khó y đối phó như vậy, điều này khiến ông ta rất đau đầu.
“Thằng nhóc này quá phách lối!” Thủ lĩnh Anh Đào bực tức nói.
Đàn em của ông ta vội an ủi, muốn thủ lĩnh bìn tĩnh lại.
Sắc mặt thủ lĩnh Anh Đào lạnh lùng, phân phó đàn em của mình đi điều tra những người bên cạnh liên quan tới Lý Phàm bao gồm tư liệu và thân phận của Lý Phàm, ông ta không tiếc bất cứ giá nào diệt trừ Lý Phàm.
Thủ lĩnh Anh Đào chưa từng phải chịu khuất nhục như vậy, ông ta thề nhất định phải khiến cho Lý Phàm trả giá nặng nề, nếu như không khiến Lý Phàm trả giá nặng nề, thì tất cả những gì ông ta làm đều phí công vô ích rồi.
Bây giờ ông ta vô cùng căm hận Lý Phàm, ông ta chỉ muốn giết chết Lý Phàm, vào lúc này, ông ta lạnh lùng nhìn tên đàn em khác một chút.
Nhìn thấy ánh mắt đầy sát ý của đại ca mình, đám đàn em đều giật nảy mình, nói thật, bọn họ đều bị hù dọa rồi.
Lúc này Lý Phàm đã quay về đến máy bay, thấy anh không có chuyện gì, Sở Trung Thiên mới cảm thấy an tâm, ông ta đã rất lo lắng sợ Lý Phàm xảy ra chuyện gì, bây giờ thấy Lý Phàm không hề hấn gì thì cảm thán nói: “Cậu Lý, tôi tưởng cậu sẽ không trở về.”
Lý Phàm trừng mắt, chuyện gì đã xảy ra với Sở Trung Thiên thế, anh có ý tốt giúp đối phương, còn đối phương thì hay rồi, lại ở chỗ này nguyền rủa mình.
Nhưng anh biết đối phương cũng là vì lo lắng cho mình, nên mới vô tình nói lời như vậy.
Lý Phàm xua tay nói: “Được rồi, chuyện đã qua thì cứ cho qua đi, quan trọng nhất là đám người kia sẽ còn tiếp tục đến gây sự, nên tôi khuyên mọi người hãy cẩn thận một chút thì hơn.”
Sở Trung Thiên khẽ gật đầu, nói: “Nếu là ở nước Anh Đào, tôi chắc chắn không hề có phần thắng nào, nếu về tới Hán Thành rồi, e là ông ta cũng phải dè dặt một chút, đến lúc đó ông ta chắc chắn rất khó thành công.”
Lý Phàm thì không cho là vậy, anh cảm giác được thủ lĩnh Anh Đào chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ, dù Sở Trung Thiên rất bình tĩnh tự tin, nhưng Lý Phàm biết chuyện này phải chuẩn bị sẵn sàng mọi mặt mới được.
Lần này ông ta cảm thấy mờ mịt, tên này mạnh quá, hoàn toàn là vượt quá tưởng tượng của mình.
Sắc mặt ông ta trầm xuống, mắt thấy Lý Phàm cách máy bay càng ngày càng gần, nếu cứ tiếp tục như vậy, có lẽ đối phương sẽ chạy mất, ông ta rất tức giận.
Nhưng trước mắt, điều duy nhất ông ta có thể làm là đứng nhìn mà không làm được gì, bởi vì tốc độ hành động của Lý Phàm quá nhanh, đám người đó căn bản không cản được Lý Phàm, thậm chí không phải là đối thủ của Lý Phàm.
Không bao lâu, đám người đó đều thất bại, đều không khỏi bội phục Lý Phàm.
Sau khi lên máy bay, Lý Phàm cười nói với thủ lĩnh Anh Đào: “Quá tham lam cũng không tốt, nếu ông đưa ra ba trăm tỷ, có lẽ còn có chút tiền, bây giờ thì xôi hỏng bỏng không, thật thông cảm cho ông.”
Thủ lĩnh Anh Đào bị chọc giận gần như tức điên, ông ta hận không thể lấy súng ra, nhưng đàn em bên cạnh đã lắc đầu nói: “Thủ lĩnh, xin hết sức bình tĩnh.”
Thủ lĩnh Anh Đào âm thầm ghi nhớ gương mặt Lý Phàm, ông ta thề nhất định phải đòi lại sỉ nhục hôm nay.
Chuyện thủ lĩnh Anh Đào bị người ta cưỡng ép nhanh chóng truyền khắp nước Anh Đào, mọi người đều xem chuyện này như trò cười.
Thủ lĩnh Anh Đào không thể ngờ được, ông ta vốn định ám toán Lý Phàm, nào ngờ hôm nay ông ta lại bị chính Lý Phàm ám toán, bây giờ ông ta cảm thấy hết sức không thoải mái, ông ta chỉ có một ý nghĩ, đó chính là diệt trừ Lý Phàm, không quan tâm phải dùng phương pháp gì.
Ông ta gần như tức đến điên rồi, ông ta không ngờ Lý Phàm lại khó y đối phó như vậy, điều này khiến ông ta rất đau đầu.
“Thằng nhóc này quá phách lối!” Thủ lĩnh Anh Đào bực tức nói.
Đàn em của ông ta vội an ủi, muốn thủ lĩnh bìn tĩnh lại.
Sắc mặt thủ lĩnh Anh Đào lạnh lùng, phân phó đàn em của mình đi điều tra những người bên cạnh liên quan tới Lý Phàm bao gồm tư liệu và thân phận của Lý Phàm, ông ta không tiếc bất cứ giá nào diệt trừ Lý Phàm.
Thủ lĩnh Anh Đào chưa từng phải chịu khuất nhục như vậy, ông ta thề nhất định phải khiến cho Lý Phàm trả giá nặng nề, nếu như không khiến Lý Phàm trả giá nặng nề, thì tất cả những gì ông ta làm đều phí công vô ích rồi.
Bây giờ ông ta vô cùng căm hận Lý Phàm, ông ta chỉ muốn giết chết Lý Phàm, vào lúc này, ông ta lạnh lùng nhìn tên đàn em khác một chút.
Nhìn thấy ánh mắt đầy sát ý của đại ca mình, đám đàn em đều giật nảy mình, nói thật, bọn họ đều bị hù dọa rồi.
Lúc này Lý Phàm đã quay về đến máy bay, thấy anh không có chuyện gì, Sở Trung Thiên mới cảm thấy an tâm, ông ta đã rất lo lắng sợ Lý Phàm xảy ra chuyện gì, bây giờ thấy Lý Phàm không hề hấn gì thì cảm thán nói: “Cậu Lý, tôi tưởng cậu sẽ không trở về.”
Lý Phàm trừng mắt, chuyện gì đã xảy ra với Sở Trung Thiên thế, anh có ý tốt giúp đối phương, còn đối phương thì hay rồi, lại ở chỗ này nguyền rủa mình.
Nhưng anh biết đối phương cũng là vì lo lắng cho mình, nên mới vô tình nói lời như vậy.
Lý Phàm xua tay nói: “Được rồi, chuyện đã qua thì cứ cho qua đi, quan trọng nhất là đám người kia sẽ còn tiếp tục đến gây sự, nên tôi khuyên mọi người hãy cẩn thận một chút thì hơn.”
Sở Trung Thiên khẽ gật đầu, nói: “Nếu là ở nước Anh Đào, tôi chắc chắn không hề có phần thắng nào, nếu về tới Hán Thành rồi, e là ông ta cũng phải dè dặt một chút, đến lúc đó ông ta chắc chắn rất khó thành công.”
Lý Phàm thì không cho là vậy, anh cảm giác được thủ lĩnh Anh Đào chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ, dù Sở Trung Thiên rất bình tĩnh tự tin, nhưng Lý Phàm biết chuyện này phải chuẩn bị sẵn sàng mọi mặt mới được.
Bình luận facebook