• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Truyện Thiếu Chủ Bí Mật - Lý Phàm - Cố Họa Y (91 Viewers)

  • Chương 1025

CHƯƠNG 1025: CỔ VƯƠNG


Lý Phàm cười như có như không: “Thả anh cũng được thôi nhưng cái miệng của anh chính là sự uy hiếp lớn nhất.”


Bạch quân sư nghe xong lập tức che miệng theo bản năng, anh ta tưởng đối phương muốn xé miệng mình ra, dù đây là một suy nghĩ hơi khoa trương nhưng cũng khó tránh khỏi nó không xảy ra.


Lỡ như đối phương làm vậy thật thì cuộc đời anh ta coi như xong, triệt để mất đi giá trị lợi dụng.


Lý Phàm đã từng hỏi thăm Trúc Hoa Nguyệt về một loại độc mà sau khi hạ độc có thể khiến người ta biến thành câm điếc, đương nhiên là chỉ câm điếc thôi chứ không chết.


Nếu muốn giải độc thì phải lấy được thuốc giải.


Mà Lý Phàm biết đọc này chỉ có Trúc Hoa Nguyệt mới giải được còn không phải tìm được Cổ Vương, mà muốn tìm Cổ Vương là chuyện khó hơn lên trời.


Khi nhìn thấy Lý Phàm lấy ra thứ gì đó, Bạch quân Sư liền sững người, không dám tin cũng phải tin chuyện chuyện đang diễn ra không phải là mơ, anh ta đau đầu suy nghĩ vẫn nghĩ không ra đó là thứ gì.


“Đây là cái gì?” Bạch quân sư tò mò dò hỏi.


Lý Phàm lúc này mới giải thích: “Thứ này không đơn giản đâu, nó có thể khiến người ta mất hết hy vọng.”


Bạch quân sư giật bắn mình, anh ta tuyệt vọng tột cùng khi nhìn vào thứ đó và nghe Lý Phàm đánh giá về nó.


“Tôi có thể không uống thứ đó được không.” Bạch quân sư chần chờ nói.


Lý Phàm híp mắt nhìn Bạch quân sư, lạnh lùng thốt: “Hiện tại anh không có cơ hội để mặc cả đâu, ăn thì ăn không ăn thì cũng phải ăn.”


Bạch quân sư hoảng hốt, không dám tin đây là thật nhưng đó là hiện thực và anh ta đã do dự.


Khi Bạch quân sư nhìn thấy ánh mắt kiên quyết của Lý Phàm thì biết mình không thoát được thảm cảnh, chỉ có thể thở dài, lòng dạ tan nát.


“Anh không thật sự muốn tôi uống thứ đó đấy chứ.” Bạch quân sư nhịn không được lại dò hỏi.


Anh ta không biết đây là gì, lỡ như có độc thì sao.


Lý Phàm cười nói: “Uống thứ này vào thì tôi sẽ thả anh đi, đương nhiên là nó không có đọc rồi, anh cứ yên tâm mà uống.”


Bạch quân sư nghe Lý Phàm nói xong câu cuối thì trong lòng nhẹ nhõm đi rất nhiều và lúc này anh ta mới bất chấp uống nó, uống xong anh ta nhận ra thân thể chẳng có gì thay đổi, hơn nữa còn vô cùng bình thường.


Anh ta cảm thấy chuyện này rất khó tin, không ngờ mình lại được ưu đãi như vậy nên anh ta bắt đầu kích động.


“Ha ha, quả nhiên là thuốc tốt.” Bạch quân sư vô cùng hưng phấn nói.


Lý Phàm thản nhiên nói: “Tốt là được.”


Bạch quân sư lại mở miệng nói lần nữa thì phát hiện mình nói không ra tiếng, lần này anh ta còn kích động hơn, chỉ vào cổ họng, như đang hỏi rốt cuộc anh đã làm gì tôi.


Lý Phàm cười nói: “Tuy rằng thứ này không có độc, cũng sẽ không khiến anh phải chết nhưng nó có thể làm cho anh cả đời này không nói được.”


Vẻ mặt của Bạch quân sư trở nên thảm thiết, không nói được sẽ là một chuyện vô cùng tồi tệ, anh ta tức giận trừng Lý Phàm, không biết tại sao đối phương lại làm như vậy.


Bạch quân sư nổi điên gầm lên nhưng bây giờ anh ta có gầm cũng không ra tiếng và điều đó khiến anh ta tuyệt vọng vô cùng.


Anh ta được làm tâm phúc bên cạnh Long Hậu chủ yếu là vì tài ăn nói, dựa vào nó mới thuyết phục được Long Hậu, không ngừng đưa ra những lời khuyên trợ giúp cho Long Hậu vậy mà giờ đây lại không cách nào nói chuyện được tương đồng với việc anh ta không thể đưa ra kiến nghị của mình.


Đến lúc đó anh ta nhất định sẽ bị Long Hậu vứt bỏ như một tên phế vật.


Anh ta biết tầm quan trọng của chuyện này và cũng vì thế mà suy sụp, phẫn nộ nhìn Lý Phàm, không hiểu tại sao đối phương lại làm như vậy.


Đương nhiên, Lý Phàm cũng hiểu được suy nghĩ của Bạch quân sư nhưng anh không hề thương cảm mà ngược lại còn thấy đây là quả báo mà đối phương tự gặt.


Khi những người xung quanh biết Bạch quân sư không nói được lời nào thì đều âm thầm tán thưởng vì họ đã bất mãn với anh từ lâu rồi, bây giờ đối phương sa vào nông nỗi này là đáng.


Bạch quân sư muốn muốn gọi những người đó lại nhưng bọn họ đã cố ý nói: “Anh nói gì vậy, chúng tôi không hiểu ý anh, anh câm rồi à?”


Bạch quân sư tức điên người, thở phì phì quay đi.


Một tên trong đó vì muốn chọc tức Bạch quân sư nên nói: “A, tôi hiểu ý quân sư rồi.”


Hai mắt Bạch quân sư lập tức sáng rỡ, tâm trạng cực kỳ kích động.


Giây tiếp theo, tên đó nói: “Có lẽ Bạch quân sư muốn chúng ta về trước, để anh ta ở lại đây chơi một mình, chắc là ý này.”


Mọi người gật đầu rồi cứ thế bỏ anh ta ở lại một mình.


Bạch quân sư triệt để sụp đổ, mặt mày đen xì, đành phải thở phì phò đi gọi taxi, tốn không ít công sức cuối cùng cũng trở lại tổng bộ Long Môn.


Lý Phàm giờ phút này đã dẫn đám người Trương Đức Võ trở về.


Trương Đức Võ cũng bắt đầu tin tưởng Lý Phàm hoàn toàn, trong lòng rất cảm kích Lý Phàm, nghĩ nếu có cơ hội báo đáp đối phương.


Còn Bạch quân sư giờ phút này đang khổ sở đi vào.


Vừa nhìn thấy dáng vẻ của Bạch quân sư như vậy, Long Hậu liền khoanh ta tự hiểu nhất định là Bạch quân sư đã thất bại.


Long Hậu lạnh lùng quát lớn: “Tên vô dụng, ngay cả chuyện như vậy cũng xử lý không xong, cút.”


Bạch quân sư run run khóe miệng, đang định nói mình đã biến thành kẻ câm, không nói chuyện được thì sững sờ.


Long Hậu tức giận nói: “Còn mặt mũi trở về sao, vẫn chưa chịu cút đi cho tôi!”


Bạch quân sư muốn khóc đến nơi nhưng vì Lông Hậu tức giận với anh ta nên anh ta cũng đành phải lui ra trước.


Hắn hiện anh ta vô cùng oán hận Lý Phàm, nếu không vì đối phương thì anh sẽ không rơi vào tình cảnh này.


Bây giờ anh ta chỉ có thể dùng bút giấy đi cầu xin người khác đồng thời trả giá cao để mời cao thủ nhưng không một ai biết cách chữa trị.


Bạch quân sư bắt đầu phát điên lên, vì căm tức mà giận dữ cho rằng những người đó nhất định muốn đối nghịch với mình, anh ta như muốn bùng nổ nhưng những người đó chỉ cười khẩy khi nhìn thấy anh ta như vậy chứ không hề để trong lòng, ngược lại họ còn cho rằng Bạch quân sư suy nghĩ quá mức đơn giản.


Đúng lúc này, một ông lão bước vào, Bạch quân sư thấy ông lão lôi thôi quá, nếu không phải vì bị câm thì anh ta rất muốn chửi.


“Cút!” Bạch quân sư lấy giấy bút ra,l phẫn nộ viết một chữ.


Ông lão xem xong chỉ cười: “Nếu không cần tiền gấp thì tôi sẽ không tới chỗ này đâu, cậu có trả cả ngàn cả vạn tỷ đi nữa thì cũng không mời được tôi.”


Bạch quân sư bĩu môi, ông lão lại nói tiếp: “Cậu bị trúng cổ thuật và tôi có thể giúp cậu giải nó.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom