• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Truyện Thiếu Chủ Bí Mật - Lý Phàm - Cố Họa Y (86 Viewers)

  • Chương 996-999

CHƯƠNG 996: HỔ LẠC ĐỒNG BẰNG BỊ CHÓ KHINH

Đại Long Vương và Long Hậu không quan tâm nhiều như vậy, mục đích của họ rất đơn giản, bọn họ chỉ muốn nhìn thấy kết quả, còn quá trình chẳng hề quan trọng với họ.

Ngũ Long Vương cảm thấy mình rất oan uổng, ông có thể làm được gì chứ?

Lúc này Đại Long Vương cười khẩy: “Ngũ Long Vương, lẽ ra khoảng thời gian này ông đã dẫn người quay về rồi, nhưng ông lại kéo dài đến khi cậu ta tới.”

Ngũ Long Vương nghe thấy câu chất vấn của Đại Long Vương thì hít sâu một hơi, ông không ngờ ông ta lại đoán ra, ông lau mồ hôi lạnh, nhất thời không biết phải giải thích thế nào.

“Cái đó, quả thật tôi có công việc khác nên đã kéo dài thời gian.” Giờ Ngũ Long Vương vẫn không quên viện cớ.

Đại Long Vương không hề cho Ngũ Long Vương cơ hội này, trong mắt ông, ông ta đã không còn giá trị nào nữa, nên phất tay ngay.

Nhất thời có người dẫn Ngũ Long Vương đi, ông ta biết rõ tiếp theo mình sẽ gặp chuyện gì, nên rất bất ngờ hít sâu một hơi.

Nếu không tận mắt chứng kiến, ông sẽ không tin chuyện này là thật.

“Cái đó, tôi biết sai rồi, tôi không dám làm thế nữa.” Ngũ Long Vương vội cầu xin Đại Long Vương.

Nhưng Đại Long Vương làm như không nghe thấy, thẳng thừng phớt lờ ông ta.

Đây chính là kết quả mà Long Hậu mong muốn, Ngũ Long Vương chết rồi, ngược lại là chuyện vô cùng tốt với bà, bà muốn ông ta chết không được mà sống cũng chẳng xong.

Trong lòng Ngũ Long Vương bắt đầu suy sụp, rồi tắt thở.

Đại Long Vương và Long Hậu nhìn nhau, bọn họ đều cực kỳ đau đầu, Lý Phàm ngày càng khó đối phó, mà đây chẳng phải là chuyện tốt đẹp gì với họ.

Long Hậu quay đầu nói với Bạch quân sư: “Cậu có cách gì không?”

Bạch quân sư nhất thời nghẹn họng không nói nên lời, trước mắt anh có thể nghĩ ra cách gì chứ, giờ anh giữ được mạng đã tốt lắm rồi.

“Cái đó, tôi không còn cách nào cả.” Bạch quân sư gượng cười đáp.

Anh đã hết bản lĩnh rồi, hoàn toàn không nghĩ cách để đối phó với Lý Phàm.

Đúng lúc này, Đại Long Vương chợt nhớ ra một kế, rồi cười khẩy nói: “Chúng ta có thể bố trí Long Môn đại trận pháp, đến lúc đó chắc chắn cậu ta sẽ hết đường trốn.”

“Long Môn đại trận pháp?” Mấy người Long Hậu nghe xong đều hít ngụm khí lạnh, bọn họ biết rõ Long Môn đại trận mạnh đến cỡ nào, không ngờ Đại Long Vương lại đưa ra ý tưởng dùng nó để đối phó với Lý Phàm.

Nếu không chính tai nghe thấy, bọn họ sẽ không tin chuyện này là thật.

Bạch quân sư tò mò hỏi: “Long Hậu, Long Môn đại trận là gì?”

“Long Môn đại trận là trận pháp cực kỳ mạnh của Long Môn, chủ yếu là dựa vào sự duy trì của mấy người Đại Long Vương.” Long Hậu cũng biết về thứ này nên giải thích ngay.

Giờ Đại Long Vương mới vỗ trán, Long Môn đại trận chủ yếu là dựa vào mấy người Long Vương cùng ra sức, càng nhiều người thì uy lực càng mạnh.

Nhưng ông mới xử trí Ngũ Long Vương rồi, giờ trong lòng ông hối hận đến xanh ruột, sớm biết thế này ông đã đợi một lát hẵng xử trí.

“Bạch quân sư, tôi giao nhiệm vụ dụ Lý Phàm đến đây cho cậu đấy.” Đại Long Vương bỗng lên tiếng.

Bạch quân sư nhất thời khiếp sợ, nếu không chính tai nghe thấy, anh không dám tin những lời này là thật, chuyện này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của anh.

Bạch quân sư bắt đầu sợ sệt, anh biết Lý Phàm là người thế nào, bảo anh đi nói chuyện với anh ta, chẳng khác nào đẩy anh vào hố lửa.

“Chuyện này thật sự quá mạo hiểm.” Bạch quân sư vô thức từ chối khéo léo, giờ chắc chắn trong lòng Lý Phàm rất muốn giết chết anh, nếu anh đi mạo hiểm vào lúc này, chẳng khác gì đi tìm cái chết.

Đại Long Vương lạnh lùng nhìn Bạch quân sư, đồng thời Long Hậu cũng tạo áp lực cho anh ta, Bạch quân sư hít ngụm khí lạnh, hóa đá tại chỗ, rồi xoa trán, bộ dạng vô cùng chán nản.

“Được rồi, tôi đi.” Bạch quân sư biết nếu mình không đồng ý, chắc chắn sẽ gặp cảnh ngộ như Ngũ Long Vương, nên anh đành phải bất đắc dĩ thỏa hiệp.

Bên này.

Lý Phàm đưa mấy người Cố Họa Y về nhà, anh biết Long Môn đã bắt đầu coi trọng mình, có thể nói đã xem anh thành cái gai trong mắt.

Càng là lúc này, Lý Phàm càng phải bình tĩnh, anh biết anh cần phải xử lý chuyện hôm nay, bằng không sẽ để lại hậu hoạn khôn lường.

Lý Phàm bắt đầu nghĩ tới bí mật của chìa khóa Long Môn, nếu mấy người Đại Long Vương để tâm đến nó như thế, vậy thì chứng tỏ nó cực kỳ quan trọng với đám người đó.

Nếu anh lấy được chìa khóa và mở kho báu Long Môn ra trước, nói không chừng có thể thoát khỏi hiện trạng này.

Nghĩ đến đây, anh bắt đầu chuẩn bị ổn thỏa mọi thứ, nhưng chỉ có một vấn đề nan giải là giờ anh không có bất kỳ manh mối gì về chìa khóa Long Môn.

Đúng lúc này, Lý Phàm nghĩ đến một người, anh tin chắc rằng người đó có thể làm được, đó không phải ai khác mà chính là Trương Đức Võ.

Giờ Trương Đức Võ đã bị Long Hậu đuổi ra ngoài, có lẽ sẽ không liên lạc với bà ta nữa.

Nói không chừng Trương Đức Võ sẽ biết chút manh mối về chìa khóa Long Môn, thế là Lý Phàm gọi cho đội trưởng Chương, bảo anh ta giúp mình tìm địa chỉ mà ông ta đang ở.

Đội trưởng Chương nghe thấy Lý Phàm nhờ mình tìm người, thì không hiểu gì cả, anh biết Lý Phàm có thù oán với Trương Đức Võ, nhưng anh ấy lại nhờ anh tìm kiếm ông ta, chuyện này có vẻ hơi sai sai.

“Anh Lý, có phải anh đang nói đùa với tôi đúng không, chẳng phải Trương Đức Võ có thù oán với anh à?”

Đội trưởng Chương không nhịn được nói ra thắc mắc trong lòng.

“Tôi biết chuyện này, tôi tìm ông ta là để dụ ông ta nói ra một số chuyện.” Lúc này Lý Phàm mới thành thật nói.

Giờ đội trưởng Chương mới làm theo lời Lý Phàm, dứt khoát sử dụng giao thiệp mà mình quen biết, nếu ông ta đang ở Hán Thành, chắc chắn anh sẽ tìm ra.

Nửa tiếng sau, đội trưởng Chương lại gọi cho Lý Phàm.

“Anh Lý, tôi đã làm xong chuyện anh nhờ vả rồi, trước mắt Trương Đức Võ đó đang sống ở xóm nghèo khu A, cả ngày nhặt rác để kiếm sống, hơn nữa còn bị đám lưu manh ở nơi đó bắt nạt.”

“Ồ, làm phiền anh rồi.” Lý Phàm rất ngạc nhiên về tin tức mà đội trưởng Chương báo cáo, anh không ngờ Trương Đức Võ lại rơi xuống mức thảm thương như thế.

Trước đây Trương Đức Võ diễu võ dương oai, ai ngờ giờ lại nhặt rác để kiếm sống, hơn nữa còn là hổ lạc đồng bằng bị chó khinh, làm Lý Phàm không khỏi cảm thán.

Nhưng Lý Phàm nghĩ kỹ lại, Trương Đức Võ chỉ dựa hơi của Long Hậu, giờ rời khỏi bà ta rồi, nên toàn bộ bối cảnh đều mất hết, còn phải đề phòng bị bà ta truy sát nữa.

Nói thật, Trương Đức Võ có thể sống đến hôm nay cũng xem như có bản lĩnh rồi.

Lý Phàm nhận được thông tin xác thực thì xuất phát đến xóm nghèo khu A ngay.
CHƯƠNG 997: LẠI GẶP NHAU RỒI

Xóm nghèo khu A.

Một người đàn ông mặc đồ ăn mày đang nhặt rác để kiếm sống, nếu để người khác nhìn thấy chắc chắn sẽ nhận ra đây chính là Trương Đức Võ.

Giờ Trương Đức Võ đâu còn dáng vẻ hống hách như trước nữa, ngược lại trông rất cô độc, làm người khác phải cảm thán.

Trương Đức Võ thầm gượng cười, ông từng là người bên cạnh Long Hậu, ai ngờ giờ lại rơi xuống mức này, so với hào quang ngày xưa thì hiện tại ông vô cùng hối hận, nếu vẫn còn cơ hội, ông hy vọng mình có thể bắt đầu lại.

Nhưng giờ trong lòng ông đã hối hận đến xanh ruột, ông có rất nhiều ý tưởng nhưng giờ chẳng nói ra được, chỉ cảm thấy mọi thứ khác xa những gì ông nghĩ.

Đúng lúc này, một đám người đi về phía Trương Đức Võ, lúc ông nhìn thấy bọn họ bỗng biến sắc, như nhìn thấy đám quái vật.

Ông bắt đầu lùi về sau, như sợ đám người kia phát hiện ra mình, nhưng bọn họ vừa liếc mắt đã nhìn thấy Trương Đức Võ, lúc thấy ông định bỏ chạy thì nở nụ cười lạnh lùng ngay.

Thoáng chốc, Trương Đức Võ đã bị bao vây, ông thấy bọn họ đang nhìn mình chế giễu thì cực kỳ phiền muộn.

Cả người ông ngây ngốc, chuyện gì thế này, chuyện này khác hẳn so với những gì ông nghĩ.

“Mấy vị đại ca, các cậu tới rồi à?” Trương Đức Võ cố gắng nở nụ cười, ra vẻ lấy lòng.

Nếu đổi thành lúc trước, hễ ai dám bất kính với ông, ông sẽ sai người bên cạnh đánh người đấy ngay, nhưng giờ ông đã mất hết uy phong ngày đó rồi.

Có thể nói giờ ông gần như không thể sai khiến được ai.

“Trương Đức Võ, đến nước này rồi mà ông vẫn ngây thơ như vậy à, xem ra ông không muốn sống nữa.”

Mấy người đó nở nụ cười thâm trầm lạnh lẽo.

Trương Đức Võ không dám nổi nóng, đành phải tươi cười nhìn đám người kia.

Trong đó có một người đàn ông cao lớn tát thẳng vào mặt Trương Đức Võ, ông bị tát đến mức gần như không phân biệt được phương hướng, nên nhất thời bùng lửa giận.

Ông lạnh lùng nhìn đám người kia, cho rằng bọn họ thật quá đáng, ông chưa từng mất mặt như vậy, nên thề rằng nhất định phải khiến bọn họ nếm mùi đau khổ của mình.

“Ui cha, Trương Đức Võ, ông dám trừng mắt với chúng tôi à, ông chán sống rồi đúng không?” Đám người cao lớn đó thấy Trương Đức Võ nổi nóng thì không những không sợ, mà ngược lại còn khịt mũi xem thường.

Giờ Trương Đức Võ mới biết mình đã chọc giận đám người kia, nên vội xua tay cầu xin: “Các đại ca, tôi sai rồi, tôi làm gì có lá gan đó.”

“Được rồi Trương Đức Võ, ông đừng đối chọi với chúng tôi, nhiều ngày như vậy mà ông vẫn không có một tý quy tắc, có phải đợi chúng tôi dạy cho ông một bài học, thì ông mới biết quy tắc đúng không?”

Đám người kia lạnh lùng nói.

Trương Đức Võ nghe xong thì da đầu nhất thời tê dại, nói thật ông đã bị đám người kia dọa sợ, nên lau mồ hôi lạnh, nhất thời không biết nên nói gì mới tốt.

“Các vị đại ca, tôi thật sự không biết các cậu tìm tôi có chuyện gì.” Trương Đức Võ gượng cười nói.

Mấy người cao lớn đó thấy Trương Đức Võ vẫn đang giả ngốc, thì tát thêm một cái nữa.

Trương Đức Võ vừa tức vừa sợ, nhưng giờ ông chỉ có thể nhẫn nhịn rồi nói: “Các đại ca, tôi biết sai rồi, xin các cậu hãy tha cho tôi.”

“Ông biết sai rồi? Ông biết sai rồi thì tốt.” Lúc này mấy người cao lớn đó mới giơ tay ra.

Trương Đức Võ nghiến răng, rồi mới đau lòng giao số tiền mình đã nhặt rác để đổi lấy ra, chỉ là những tờ tiền nhiều màu sắc, nhưng gộp lại cũng đủ 600 nghìn.

Đám người đó trầm mặt, lạnh lùng nói với Trương Đức Võ: “Cái gì, hôm nay ông nhặt rác chỉ có từng này?”

Trương Đức Võ ra sức gật đầu: “Đúng đúng, tôi cũng hết cách rồi, trước mắt tôi nhặt rác chỉ kiếm được chút tiền này.”

“Ông đừng giở trò này với tôi, tôi còn không biết ông đang nghĩ gì à, tôi nói cho ông biết, trong mắt tôi, ông chỉ là đồ bỏ đi.” Một tên trong đó cười khinh thường nói: “Bình thường ông nhặt rác được 900 nghìn, ông mau nói thật đi, có phải ông đã lén giấu đi rồi đúng không?”

Trương Đức Võ hơi ngạc nhiên, yếu ớt phản bác: “Tôi thật sự không có giấu, đây là toàn bộ tiền lương hôm nay của tôi.”

Tên cầm đầu không tin, anh ta ra hiệu cho đàn em mình, đàn em bên cạnh anh ta đi tới lục soát người Trương Đức Võ ngay.

Bọn họ lục soát người Trương Đức Võ một lượt, cuối cùng cũng tìm thấy một tờ tiền, lúc nhìn thấy tờ tiền này, bọn họ nhất thời sáng mắt.

Trương Đức Võ biến sắc, ông không ngờ mình đã giấu kỹ như thế mà vẫn bị mấy người này tìm thấy.

Tất nhiên vì ông đã ‘nói dối’ nên bị dạy dỗ một trận nữa.

“Tất cả xông lên đánh cho tôi, lần này phải đánh 10 phút.” Tên cầm đầu cười khẩy: “Đây là hình phạt khi ông lừa tôi, ông nhặt rác ở chỗ tôi, tất nhiên phải nộp phí bảo hộ.”

Trương Đức Võ bị đánh nên không ngừng rên rỉ, Lý Phàm vừa chạy tới thì chứng kiến cảnh tượng trước mắt, anh khẽ lắc đầu, bình thường anh thấy ông ta rất đáng ghét.

Nhưng giờ Trương Đức Võ lại chật vật như vậy, chỉ có thể dùng một chữ thảm để miêu tả, tất nhiên, Lý Phàm không có suy nghĩ của thánh mẫu.

Anh biết Trương Đức Võ bị như vậy là do ông ta tự chuốc lấy, giờ anh đã hiểu thế nào là người đáng thương ắt có chỗ đáng hận rồi.

Trương Đức Võ rơi xuống mức này, là do bình thường ông ta đã làm nhiều chuyện ác, nên bị ức hiếp như vậy cũng là chuyện thường tình.

Ngược lại Lý Phàm rất ủng hộ mấy người đã đánh Trương Đức Võ.

Trương Đức Võ bị đánh đến mức thừa sống thiếu chết, dù ông cầu xin thế nào cũng vô ích, giờ trong lòng hối hận muốn chết, nhưng ông đã không còn sự lựa chọn nào khác.

Lý Phàm nghĩ anh tìm Trương Đức Võ là vì có chuyện quan trọng cần phải thương lượng, nếu giờ ông ta bị đánh chết, hoặc bị đánh đến mức không thể nói được nữa, vậy chẳng phải anh đã tới đây vô ích rồi ư?

“Mấy người một vừa hai phải thôi, mau ngừng tay lại đi!” Giọng nói lạnh lùng của Lý Phàm bỗng vang lên, đồng thời túm lấy nắm đấm của một tên trong đó.

Mắt thấy cú đấm đó sắp đánh trúng đầu mình, Trương Đức Võ suýt sợ chết khiếp, vội nhắm tịt mắt lại, nếu nó giáng xuống thì ít nhất ông cũng phải bị chấn động não.

Nhưng mấy giây sau, ông lại nghe thấy giọng nói quen thuộc, cộng thêm việc đám người kia bỗng ngừng tay lại, nên ông mở mắt ra theo bản năng.

Ông không nhìn thấy chính mặt Lý Phàm, tưởng người cứu mình là một cao thủ, nên vô thức bò tới ôm đùi anh, cầu xin: “Cao nhân cứu tôi với, tôi sai rồi, xin cậu tha mạng cho tôi.”

Lý Phàm quay đầu, khinh bỉ nhìn Trương Đức Võ nói: “Chúng ta lại gặp nhau rồi, nhưng lần này tình trạng của ông còn thảm hại hơn tôi nghĩ.”
CHƯƠNG 998: ĐÒI LẠI CÔNG BẰNG

Trương Đức Võ nghe xong thì nhất thời đỏ mặt, tên này đúng là khinh người quá đáng, rõ ràng Lý Phàm không hề nể mặt mình.

Ông cực kỳ tức giận nhìn Lý Phàm, cho rằng anh thật quá đáng.

Nhưng ông vội ngẫm lại, chí ít anh đã cứu ông, ông bắt đầu không hiểu chuyện gì đang diễn ra, ông không biết Lý Phàm đang cứu ông hay muốn gây rắc rối cho ông.

Dù ông nghĩ thế nào cũng cảm thấy mình đang gặp bất lợi.

Đám người kia thấy có người dám đứng ra đối đầu với mình thì không khỏi nổi giận, bọn họ tưởng đầu óc Lý Phàm có vấn đề.

Bọn họ không nghĩ ra Lý Phàm lấy đâu ra can đảm mà dám đứng ra bảo vệ Trương Đức Võ, chẳng khác nào tự chuốc khổ mình.

Bọn họ khẳng định đầu Lý Phàm đã bị úng nước.

Trương Đức Võ bất chấp tất cả, chí ít chết trong tay còn đỡ hơn bị đánh chết nhiều, nên ông tiếp tục ôm đùi anh nói: “Cậu Lý, xin cậu hãy cứu mạng tôi, tôi bảo đảm sẽ làm trâu làm ngựa để báo đáp cậu.”

Lý Phàm nghe vậy thì quay đầu nhìn Trương Đức Võ, rồi híp mắt hỏi: “Ông nói thật?”

Trương Đức Võ gật gù lia lịa để bày tỏ lòng trung thành của mình.

Lý Phàm cũng tin tưởng ông ta, nếu ông ta dám nói dối, anh sẽ có cách trừng trị ông ta.

“Tốt lắm, ông đã lựa chọn rất đúng đắn.” Lý Phàm khẽ cười nói.

Trương Đức Võ không hiểu ẩn ý của anh, nên gãi đầu, không nghĩ nhiều nữa.

Mấy người cao lớn đó thấy Lý Phàm chỉ lo nói chuyện với Trương Đức Võ, hoàn toàn phớt lờ bọn họ thì không khỏi nổi giận, thằng nhãi này đúng là coi trời bằng vung.

Bọn họ khẳng định Lý Phàm đang cố ý đối đầu với họ, nên sắc mặt không khỏi lạnh lẽo.

“Ranh con, nếu cậu đã tìm tới cửa thì mấy người chúng tôi sẽ cho cậu biết sự lợi hại của chúng tôi.” Dứt lời, đám người cao lớn đồng loạt bẻ tay, định đánh Lý Phàm.

Lý Phàm nhìn bộ dạng nghiến răng nghiến lợi của mấy người đó thì không hề nhúc nhích, anh đã chứng kiến cảnh tượng này nhiều lần rồi, chỉ dựa vào đám người đó cũng muốn uy hiếp anh.

Anh không biết bọn họ lấy đâu ra tự tin, nhưng vậy cũng tốt, nếu mấy người đó muốn đấu với anh, thì anh sẽ từ từ chơi đùa với họ.

Lý Phàm nhẹ nhàng vung nắm đấm, nhất thời có một người đàn ông cao lớn bay ngược ra ngoài theo đường vòng cung, lúc rơi xuống bộ dạng vô cùng thê thảm, mọi người đều nghe thấy rất rõ tiếng xương gãy.

Chiêu này của Lý Phàm đã đánh phủ đầu, làm nhiều người sợ hãi, đám người đó đều hít ngụm khí lạnh, nhìn Lý Phàm như nhìn thấy ma, vì trên người anh tràn đầy sát khí.

Nếu bọn họ không tận mắt chứng kiến sẽ không dám tin đây là sự thật.

Tất cả đều nhìn liếc nhìn nhau, mới đầu bọn họ còn tự tin rằng mình có thể dễ dàng đánh chết Lý Phàm, nhưng giờ trong lòng họ chẳng còn bao nhiêu tự tin nữa.

Bọn họ vô cùng đau đầu, không biết nên nói gì mới tốt.

Tên cầm đầu nuốt nước miếng, vì mặt mũi của mình, anh ta không thể nhận thua như vậy, nên lườm đàn em đang đứng cạnh mình: “Các cậu còn đứng ngây ra đó làm gì, còn không mau ra tay đi.”

Đám người kia vốn rất do dự, nhưng đại ca đã ra lệnh rồi, bọn họ không dám không nghe theo, đánh phải làm liều xông lên đánh Lý Phàm.

Trương Đức Võ biết Lý Phàm lợi hại đến cỡ nào, phải biết rằng ngay cả bốn người tuyệt đỉnh ở Võ Thành cũng không phải là đối thủ của anh, hơn nữa không ít nhà vô địch quyền anh mà ông mời tới đều thất bại trong tay anh.

Huống chi là mấy tên côn đồ này, mặc dù ông biết Lý Phàm rất lợi hại, nhưng sau khi chiêm ngưỡng bản lĩnh của anh, ông vẫn sửng sốt.

Lý Phàm đã cho đám người kia một cơ hội, nhưng bọn họ không chịu nắm bắt, anh cũng không phí lời nữa, mà quả quyết ra tay.

Mỗi lần anh ra tay lại càng tàn nhẫn, làm người khác gần như không thể đề phòng.

Thoáng chốc, mấy người cao lớn đó đều nằm la liệt dưới đất, không ngừng rên rỉ, không còn kiêu ngạo như trước, giờ trong lòng bọn họ vô cùng hối hận.

Sớm biết thế này, có đánh chết bọn họ cũng không dám đối đầu với Lý Phàm, khỏi phải nói trong lòng bọn họ đang hối hận đến nhường nào.

Lý Phàm nhìn đám người kia, chẳng muốn so đo nhiều với họ, anh biết bọn họ cũng có bản lĩnh, nếu đã như thế, anh sẽ chơi đùa cùng bọn họ.

Rất nhanh, mấy người đó không phải là đối thủ của Lý Phàm, ai cũng bị anh đánh đến mức tè ra quần.

Tên cầm đầu chết lặng, sau lưng nhất thời toát mồ hôi lạnh, anh ta không dám nhìn vào mắt Lý Phàm, trong lòng vô cùng khó hiểu.

Lý Phàm hờ hững nói: “Các người không phải là đối thủ của tôi, tôi khuyên các người đừng nên tự chuốc khổ nữa.”

Tên cầm đầm đã ngoan ngoãn hơn nhiều, gật đầu lia lịa nói: “Đại ca, anh nói chí phải, tôi không nên làm thế.”

Lý Phàm nghe đối phương gọi mình là đại ca thì dở khóc dở cười, anh đâu phải giang hồ, anh ta gọi anh là đại ca làm gì, nghe thế nào cũng cảm thấy hơi kỳ lạ.

“Được rồi, cậu bớt nói nhảm lại đi, cậu có thù oán với ông ta à?” Lý Phàm hỏi ngược lại.

Nếu tên cầm đầu có thù oán với Trương Đức Võ, thì anh sẽ cố gắng làm chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, tất nhiên nếu không có gì thì quá tốt rồi.

Người đàn ông cao lớn đó nghe vậy thì vội xua tay.

Lần này Lý Phàm lại cảm thấy tò mò, nếu không có thù oán gì, tại sao anh ta lại nói thế, điều này làm anh không thể hiểu nổi.

“Nếu không có thù oán gì, vậy cậu còn đối đầu với ông ta nữa không?” Lý Phàm lạnh nhạt hỏi.

Trương Đức Võ nghe đến đây thì ngẩn người, ông cảm kích nhìn Lý Phàm, ông cũng không ngốc nên nhìn ra anh đang làm chủ giúp ông.

Nếu không chính tai nghe thấy, ông không dám tin đây là sự thật, ông không ngờ cậu Lý lại rộng lượng như vậy, giờ vẫn không quên đòi lại công bằng cho ông.

Người đàn ông cao lớn đó bị hỏi đến á khẩu không nói nên lời, không biết phải trả lời thế nào nên lắp bắp hỏi: “Chẳng lẽ anh là bạn ông ta?”

Thấy Lý Phàm dũng cảm đứng ra bảo vệ Trương Đức Võ, nên anh ta vô thức cho rằng anh có quan hệ rất tốt với ông ta.

“Không phải.” Lý Phàm cười đáp.

Người đàn ông cao lớn đó suýt chửi thề, nếu không phải, vậy anh không thấy xấu hổ khi hỏi tôi à? Tất nhiên anh chỉ có thể kìm nén câu này ở trong lòng, chứ không dám nói ra.

Lý Phàm hờ hững nói: “Cậu đừng giở trò này với tôi, tôi biết cậu đang nghĩ gì, dù tôi không phải là bạn ông ta, nhưng tôi cũng không thể đứng nhìn cậu tùy ý bắt nạt người khác.”

Người đàn ông cao lớn nghe xong logic của Lý Phàm thì cạn lời, anh cũng không ngốc nên có thể nhìn ra đối phương đang cố ý bận tâm đến chuyện vô bổ này.
CHƯƠNG 999: CHÌA KHÓA LONG MÔN

Người đàn ông cao lớn nhất thời khóc không ra nước mắt, chuyện gì thế này, logic này quá qua loa rồi đấy, chẳng khác nào chỉ cho quan châu đốt lửa, không cho dân chúng thắp đèn.

Anh chẳng còn lời nào để nói nữa, đành phải ngoan ngoãn nghe dạy dỗ.

“Mấy người mau cút đi!” Lý Phàm hờ hững nói.

Người đàn ông cao lớn nghe xong không những không tức giận, ngược lại trong lòng như trút được gánh nặng, hận không thể rời khỏi nơi này, vì anh biết đây không phải nơi người ở.

Nếu có thể rời khỏi đây thì quá tốt rồi, lúc này anh ta mới ra sức cúi đầu khom lưng với Lý Phàm, rồi chạy thục mạng.

Lý Phàm thấy bộ dạng của anh ta thì cực kỳ cạn lời, nhưng không nói gì nhiều, đến nước này rồi, anh cũng muốn xem thử đối phương định giở trò gì.

Nhưng anh biết rõ anh ta là ai, nếu anh ta muốn đấu với anh, quả thật quá ngây thơ rồi.

Giờ Lý Phàm mới quay đầu nhìn Trương Đức Võ, ông ta vừa nhìn thấy ánh mắt của anh thì vô thức sợ hãi, nói thật, anh vẫn để lại bóng ma rất lớn cho ông.

Lý Phàm cứ nhìn ông như thế làm ông hơi xấu hổ, ông gãi đầu, không hiểu hàm ý của anh.

Lý Phàm cười nói: “Giờ tôi đã cứu ông rồi, những lời ông mới nói đều là thật đúng không?”

Trương Đức Võ nghe vậy thì sửng sốt, ông rất bất ngờ về chuyện này, không ngờ Lý Phàm lại nói thế, nên giải thích: “Cậu Lý, những lời tôi nói đều là thật.”

“Nếu là thật thì tốt.” Lý Phàm khẽ gật đầu nói.

Trương Đức Võ nghe xong thì có dự cảm không lành, ông cảm thấy hình như anh đang gài bẫy ông, cuối cùng ông không nhịn được lên tiếng hỏi: “Cậu Lý, có phải cậu cần tôi giúp chuyện gì đúng không, nếu cậu cần thì cứ việc nói ra, tôi sẽ giúp đỡ cậu.”

“Ông đi theo tôi trước đã.” Lý Phàm biết đây không phải là nơi để trò chuyện nên nói ngay.

Trương Đức Võ gật đầu, lúc này mới đi theo anh.

“Ông lên xe đi.” Lý Phàm không hề chê bai ông ta.

Trương Đức Võ hơi do dự nói: “Như vậy không tốt cho lắm, lỡ tôi làm bẩn thì sao?”

Trước đây chắc chắn ông sẽ khinh thường khi nhìn thấy chiếc xe sang trọng này, nhưng giờ ông đã biết kiếm tiền không hề dễ dàng như thế, nên trong lòng cảm thấy tự ti tiết kiệm.

Lý Phàm tức giận nói: “Ông mau lên xe đi, tôi sẽ dẫn ông đi mua đồ, rồi ông đi theo tôi làm việc.”

Trương Đức Võ nghe đến đây thì trong lòng nhất thời mừng rỡ, ông liên tục xác nhận mới biết anh đang nói thật, chứ không lừa gạt ông.

Trong lòng ông vô cùng kinh ngạc, rất kích động khi Lý Phàm nói những lời như vậy với mình, không nói hai lời với anh: “Cậu Lý, kể từ hôm nay, dù lên núi đao hay xuống biển lửa, chỉ cần cậu nói một câu, chắc chắn tôi sẽ không từ chối.”

Lý Phàm nhìn bộ dạng nghiêm túc của ông ta thì vừa tức vừa buồn cười, với lá gan của ông ta mà cũng không biết xấu hổ nói ra những lời này, nhưng anh không vạch trần ông ta, coi như giữ lại chút mặt mũi cho ông ta.

“Ông đừng nghiêm trọng như thế.” Lý Phàm thờ ơ nói.

Anh dẫn Trương Đức Võ đi thay một bộ đồ vest trước, rồi mới chở tới một tiệm nướng.

“Cậu Lý, cậu muốn ăn ở đây ư?” Trương Đức Võ khó hiểu hỏi.

Lý Phàm cười khẩy: “Sao nào, ông đang xem thường tôi?”

Trương Đức Võ im bặt ngay, ông không ngờ Lý Phàm bỗng hỏi câu này, nên vội xua tay nói: “Cậu Lý, cậu đang nói gì thế, tôi làm gì có lá gan đó.”

“Nếu ông không có lá gan đó thì tốt, ngược lại nếu ông có thì tôi sẽ cho ông đẹp mặt.” Lý Phàm hừ lạnh.

Trương Đức Võ lau mồ hôi lạnh, lúc này mới không suy nghĩ nhiều, vì ông biết Lý Phàm là ai.

Thật ra ông rất khó hiểu, Lý Phàm giàu như vậy, tại sao lại tới đây ăn đồ nướng.

Đợi đồ nướng được mang hết lên, Lý Phàm mới cười nói: “Chúng ta có thể ăn rồi, ông có muốn uống chút bia không?”

“Muốn muốn.” Trương Đức Võ cũng không khách sáo, đã lâu rồi ông không được ăn đồ ngon, giờ nhìn thấy đồ nướng, ông còn cảm thấy cực kỳ rung động hơn cả hải sản.

Trương Đức Võ ăn no rồi mới vỗ bụng, gấp gáp hỏi: “Cậu Lý, cậu nói đi, chỉ cần là chuyện tôi có thể làm được, chắc chắn sẽ hoàn thành giúp cậu.”

Lý Phàm hờ hững nói: “Ông nghĩ giờ ông có thể giúp tôi chuyện gì?”

Trương Đức Võ nghe vậy thì sắc mặt vô cùng lúng túng, nhưng ông không hề phủ nhận, quả thật giờ ông không thể nào giúp đỡ Lý Phàm, nên gãi đầu, nhất thời không biết phải làm gì.

Lý Phàm lảng qua chuyện khác: “Được rồi, ông đừng bày bộ dạng đó với tôi, trong lòng tôi còn không biết rõ con người ông à, tôi chỉ muốn hỏi một câu, ông biết chìa khóa Long Môn đang ở đâu không?”

Trương Đức Võ nghe xong thì hóa đá tại chỗ, nếu không chính tai nghe thấy, ông không dám tin chuyện này là thật, ông ngạc nhiên nói: “Cậu Lý, cậu đang nói đùa với tôi đúng không, lẽ ra cậu phải biết rõ về chìa khóa Long Môn hơn tôi chứ?”

Ông không ngờ Lý Phàm lại hỏi câu này, ông tưởng anh đã sớm biết chìa khóa Long Môn đang ở đâu rồi, ông không hiểu tại sao anh đã biết rõ còn cố hỏi nữa.

Lý Phàm thờ ơ nói: “Tôi biết rõ hơn ông mới là lạ đó, ông mau nói cho tôi biết đi, nếu tôi biết đã không tới đây hỏi ông rồi.”

“Không đời nào, lẽ ra chìa khóa Long Môn đang ở trong tay cậu chứ, vì Long Môn có tin tức nội bộ, nói chìa khóa đang nằm trong tay người thuộc tầng lớp cao, nhưng hiện tại chỉ còn lại mình cậu.” Trương Đức Võ giải thích.

Mới đầu Lý Phàm còn tưởng Trương Đức Võ nói đùa, nên nhìn về phía ông ta theo bản năng, rồi nhận ra ông ta không hề lừa mình.

“Xem ra ông không nói dối.” Lý Phàm thờ ơ nói.

Trương Đức Võ gượng cười gãi đầu: “Cậu Lý đang nói gì thế, giờ tôi đâu dám lừa cậu, nếu tôi biết tin tức về chìa khóa Long Môn, chắc chắn sẽ nói cho cậu biết ngay.”

“Nhưng giờ tôi chỉ muốn biết bí mật của chìa khóa Long Môn, còn mấy thứ khác tôi không muốn để tâm đến.” Lý Phàm nhíu mày nói.

Từ thái độ của Đại Long Vương và Long Hậu, anh có thể đoán ra chìa khóa Long Môn quan trọng đến nhường nào, nếu lấy được nó sẽ là chuyện tốt.

Lý Phàm vô thức nhìn Trương Đức Võ, anh chỉ mong ông ta có thể nói rõ cho mình biết.

Trương Đức Võ nghe xong thì im lặng, trong lòng ông rất nghi ngờ về điều này, cuối cùng mới lên tiếng hỏi: “Cậu Lý, chìa khóa Long Môn thật sự không ở trên người cậu ư?”

Lý Phàm nhìn Trương Đức Võ như một tên ngốc ngay, ông ta lộ ra vẻ mặt nghi ngờ nói: “Không đúng, nếu nó không ở trên người cậu, thì đang nằm trong tay ai chứ?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom