Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 995: HỘI MINH
Lý Phàm thấy Ngũ Long Vương nhận thua thì không hề dao động, anh đã sớm nhìn thấu suy nghĩ trong lòng ông ta rồi, ông ta chỉ muốn gây sự thôi.
Nếu đã như thế, anh cũng muốn xem thử rốt cuộc đối phương muốn giở trò gì.
Ngũ Long Vương nhìn thấy Lý Phàm thì nhất thời không biết phải nói gì, yêu cầu trong lòng ông rất đơn giản, đó là mong anh tha cho ông một mạng.
Lý Phàm lạnh nhạt nói: “Ông làm những chuyện như vậy mà vẫn muốn tôi tha cho ông, ông suy nghĩ quá ngây thơ rồi đấy.”
Ngũ Long Vương nghe vậy thì á khẩu tại chỗ, ông rất mơ màng, không ngờ Lý Phàm lại nói thế, nên nhất thời lạnh mặt nhìn anh.
Tất nhiên Lý Phàm sẽ không dễ dàng tha cho Ngũ Long Vương, Trần Hiểu Đồng và Trúc Hoa Nguyệt đều bị Ngũ Long Vương đánh, nên anh không thể để ông ta sống tốt.
Ngũ Long Vương rất bất ngờ, ông hít sâu một hơi, sau khi nhìn thấy ánh mắt của Lý Phàm thì trong lòng có dự cảm không lành, ông rất lo lắng anh sẽ không tha cho mình.
Lý Phàm không nói câu nào đã tát vào mặt Ngũ Long Vương, ông ta gần như không kịp phản ứng lại, chỉ có thể giương mắt nhìn Lý Phàm.
Ngũ Long Vương chưa từng chịu sỉ nhục thế này, nên quát lên ngay: “Cậu dám đánh tôi?”
Lý Phàm cười nói: “Thì sao, tôi có gì mà không dám đánh ông, đừng nói là ông, dù là Đại Long Vương hay Long Hậu ở đây, tôi cũng sẽ đánh như thế.”
Giờ Lý Phàm không hề băn khoăn kiêng dè, nếu ông ta cố chấp muốn chơi với anh, tất nhiên anh sẽ không dễ dàng tha cho ông ta như vậy.
Ngũ Long Vương hóa đá tại chỗ, cảm thấy rất bất ngờ, rồi cười khinh thường nói: “Ha ha, tôi còn tưởng cậu lợi hại đến đâu, hóa ra chỉ có thế.”
Lý Phàm thấy thế cũng cười, như đang nhìn một tên ngốc.
Trần Hiểu Đồng và Trúc Hoa Nguyệt thấy Lý Phàm trút giận thay mình thì cảm động, cả hai đều rất bất ngờ.
Bọn họ thấy Ngũ Long Vương bị đánh thì trong lòng vô cùng sảng khoái.
Sắc mặt Ngũ Long Vương ảm đạm, nhưng giờ ông không dám nói gì nữa, ông biết Lý Phàm là người thế nào nên chỉ có thể nhẫn nhịn.
Lý Phàm dạy dỗ Ngũ Long Vương xong thì thả ông ta rời đi ngay.
Ngũ Long Vương thở phào nhẹ nhõm, chợt nhận ra cảm giác còn sống sót thật sự quá tốt, bằng không sẽ hỏng bét.
Ngoài mặt ông vẫn không quên cảm ơn Lý Phàm rối rít, nhưng vừa quay người lại, sắc mặt ông đã thay đổi, giờ ông chỉ có một suy nghĩ, đó là bán đứng Lý Phàm.
Lý Phàm biết rõ Ngũ Long Vương đang nghĩ gì, anh thả ông ta đi chẳng qua là để quay về báo tin cho Đại Long Vương và Long Hậu, chí ít như vậy sẽ làm bọn họ khiếp sợ.
Lý Phàm ân cần hỏi han Cố Họa Y, rồi áy náy nói: “Xin lỗi, anh đã tới trễ, để em đợi lâu như vậy.”
Cố Họa Y nghe vậy thì lắc đầu ngay: “Không, anh không hề tới trễ, mà tới rất đúng lúc.”
Lý Phàm nghe xong thì trong lòng vô cùng cảm động, chí ít là giờ Cố Họa Y không trách anh.
Giờ anh mới nhớ ra một chuyện quan trọng, đó là trong chuyện này, chủ yếu là nhờ Sở Trung Thiên đã góp sức.
Anh vừa ra ngoài đã nhìn thấy Sở Trung Thiên đang bị thương, nên áy náy nói: “Tôi thật sự đã làm phiền ông rồi, ông không sao chứ, đây là 30 tỷ, xem như là thù lao của tôi.”
Sở Trung Thiên ngẩn người, vội xua tay với Lý Phàm: “Cậu Lý, cậu đang nói gì thế, chúng ta là bạn bè, tôi còn cần tiền của cậu làm gì?”
Lý Phàm biết Sở Trung Thiên nhận lấy sẽ ngại, nên nhét tiền vào tay ông ta ngay: “Được rồi, đã đến nước này rồi, ông còn khách sáo với tôi làm gì.”
Lúc này Sở Trung Thiên mới gãi đầu, không nói gì nữa.
Nói thật Lý Phàm rất cảm kích Sở Trung Thiên, nếu ông không dũng cảm đứng ra, thì vụ việc đã trở nên ngày càng phức tạp.
Anh nhất định phải lôi kéo nắm chặt kiểu người như vậy mới được.
Sở Trung Thiên ngạc nhiên nhìn ngài Võ, ông không ngờ ông ta lại đi cùng Lý Phàm, điều này đã làm trong lòng ông rất thắc mắc, chuyện gì thế này?
Chẳng phải ngài Võ đang ở bên phe đối đầu với cậu Lý à, sao giờ lại đứng về phía Lý Phàm?
Điều này đã làm Sở Trung Thiên cảm thấy rất kỳ lạ, ông khẳng định trong chuyện này có vấn đề.
Cuối cùng Sở Trung Thiên không nhịn được hỏi: “Cậu Lý, sao ông ta lại ở đây?”
Nghe Sở Trung Thiên hỏi vậy, Lý Phàm mới giải thích: “À đúng rồi, để tôi giới thiệu lại với ông, ông ta là ngài Võ, giờ tôi và ông ta đã hòa giải rồi, hy vọng hai người có thể trở thành bạn tốt của nhau.”
Sở Trung Thiên hơi ngạc nhiên, chuyện này thật qua loa, nhưng cậu Lý đã nói thế rồi, tất nhiên ông sẽ không có ý kiến gì.
“Hóa ra là thế.” Sở Trung Thiên ồ lên, giờ mới nể mặt Lý Phàm bắt tay giảng hòa với ngài Võ.
Ngài Võ rất khiêm tốn nói: “Ngài Thiên, hy vọng chúng ta có thể kết hợp hai bên mạnh với nhau, tôi rất mong đợi được hợp tác với ông.”
Sở Trung Thiên bất giác gật đầu, ông cũng biết ngài Võ là ai, nếu ông ta muốn kết hợp với nhau, thì đây cũng là chuyện tốt.
Ông nở nụ cười vui mừng ngay, nói thật, ông rất mong đợi được hợp tác với ngài Võ, một khi hợp tác với ông ta, thì đó là chuyện cực kỳ tốt với ông.
Cơ hội tốt như vậy, sao ông có thể bỏ lỡ chứ?
Lý Phàm thấy Sở Trung Thiên và ngài Võ bắt tay giảng hòa, cũng yên tâm hơn, chí ít anh sẽ có thêm hai người bạn lớn mạnh.
Đúng lúc này, Cố Họa Y tò mò hỏi: “Sau khi anh tới Võ Thành đã hoàn thành nhiệm vụ đó chưa?”
Lý Phàm nghe vậy thì không chắc chắn đáp: “Anh cũng không rõ lắm, bọn họ nói sẽ không xen vào chuyện vô bổ này, có lẽ sẽ không thành vấn đề.”
Cố Họa Y không nói gì nữa, ngay cả Lý Phàm cũng không dám chắc, cô có thể nhìn ra mấy thế lực ở Võ Thành khó đối phó đến nhường nào.
Ngũ Long Vương vừa được Lý Phàm thả đi, đã chạy tới cáo trạng với Đại Long Vương và Long Hậu ngay.
Đại Long Vương và Long Hậu vừa nhìn thấy Ngũ Long Vương thì sắc mặt đều trở nên khó coi, bọn họ không ngờ ông ta vẫn còn mặt mũi quay về đây.
“Ngũ Long Vương, chẳng phải chúng ta đã nói với ông rồi à, nếu ông không hoàn thành nhiệm vụ thì đừng quay về đây, giờ ông làm vậy là sao?” Đại Long Vương và Long Hậu đồng thanh quát.
Ngũ Long Vương rất vô tội bất đắc dĩ, có thể nói ông đã cố gắng hết sức rồi, ai ngờ mấy người đó hoàn toàn không nghĩ như vậy, làm ông cực kỳ bất ngờ.
Ông cũng rất đau đầu về chuyện này, ông cảm thấy mọi thứ đã nằm ngoài sức tưởng tượng của ông.
Nếu đã như thế, anh cũng muốn xem thử rốt cuộc đối phương muốn giở trò gì.
Ngũ Long Vương nhìn thấy Lý Phàm thì nhất thời không biết phải nói gì, yêu cầu trong lòng ông rất đơn giản, đó là mong anh tha cho ông một mạng.
Lý Phàm lạnh nhạt nói: “Ông làm những chuyện như vậy mà vẫn muốn tôi tha cho ông, ông suy nghĩ quá ngây thơ rồi đấy.”
Ngũ Long Vương nghe vậy thì á khẩu tại chỗ, ông rất mơ màng, không ngờ Lý Phàm lại nói thế, nên nhất thời lạnh mặt nhìn anh.
Tất nhiên Lý Phàm sẽ không dễ dàng tha cho Ngũ Long Vương, Trần Hiểu Đồng và Trúc Hoa Nguyệt đều bị Ngũ Long Vương đánh, nên anh không thể để ông ta sống tốt.
Ngũ Long Vương rất bất ngờ, ông hít sâu một hơi, sau khi nhìn thấy ánh mắt của Lý Phàm thì trong lòng có dự cảm không lành, ông rất lo lắng anh sẽ không tha cho mình.
Lý Phàm không nói câu nào đã tát vào mặt Ngũ Long Vương, ông ta gần như không kịp phản ứng lại, chỉ có thể giương mắt nhìn Lý Phàm.
Ngũ Long Vương chưa từng chịu sỉ nhục thế này, nên quát lên ngay: “Cậu dám đánh tôi?”
Lý Phàm cười nói: “Thì sao, tôi có gì mà không dám đánh ông, đừng nói là ông, dù là Đại Long Vương hay Long Hậu ở đây, tôi cũng sẽ đánh như thế.”
Giờ Lý Phàm không hề băn khoăn kiêng dè, nếu ông ta cố chấp muốn chơi với anh, tất nhiên anh sẽ không dễ dàng tha cho ông ta như vậy.
Ngũ Long Vương hóa đá tại chỗ, cảm thấy rất bất ngờ, rồi cười khinh thường nói: “Ha ha, tôi còn tưởng cậu lợi hại đến đâu, hóa ra chỉ có thế.”
Lý Phàm thấy thế cũng cười, như đang nhìn một tên ngốc.
Trần Hiểu Đồng và Trúc Hoa Nguyệt thấy Lý Phàm trút giận thay mình thì cảm động, cả hai đều rất bất ngờ.
Bọn họ thấy Ngũ Long Vương bị đánh thì trong lòng vô cùng sảng khoái.
Sắc mặt Ngũ Long Vương ảm đạm, nhưng giờ ông không dám nói gì nữa, ông biết Lý Phàm là người thế nào nên chỉ có thể nhẫn nhịn.
Lý Phàm dạy dỗ Ngũ Long Vương xong thì thả ông ta rời đi ngay.
Ngũ Long Vương thở phào nhẹ nhõm, chợt nhận ra cảm giác còn sống sót thật sự quá tốt, bằng không sẽ hỏng bét.
Ngoài mặt ông vẫn không quên cảm ơn Lý Phàm rối rít, nhưng vừa quay người lại, sắc mặt ông đã thay đổi, giờ ông chỉ có một suy nghĩ, đó là bán đứng Lý Phàm.
Lý Phàm biết rõ Ngũ Long Vương đang nghĩ gì, anh thả ông ta đi chẳng qua là để quay về báo tin cho Đại Long Vương và Long Hậu, chí ít như vậy sẽ làm bọn họ khiếp sợ.
Lý Phàm ân cần hỏi han Cố Họa Y, rồi áy náy nói: “Xin lỗi, anh đã tới trễ, để em đợi lâu như vậy.”
Cố Họa Y nghe vậy thì lắc đầu ngay: “Không, anh không hề tới trễ, mà tới rất đúng lúc.”
Lý Phàm nghe xong thì trong lòng vô cùng cảm động, chí ít là giờ Cố Họa Y không trách anh.
Giờ anh mới nhớ ra một chuyện quan trọng, đó là trong chuyện này, chủ yếu là nhờ Sở Trung Thiên đã góp sức.
Anh vừa ra ngoài đã nhìn thấy Sở Trung Thiên đang bị thương, nên áy náy nói: “Tôi thật sự đã làm phiền ông rồi, ông không sao chứ, đây là 30 tỷ, xem như là thù lao của tôi.”
Sở Trung Thiên ngẩn người, vội xua tay với Lý Phàm: “Cậu Lý, cậu đang nói gì thế, chúng ta là bạn bè, tôi còn cần tiền của cậu làm gì?”
Lý Phàm biết Sở Trung Thiên nhận lấy sẽ ngại, nên nhét tiền vào tay ông ta ngay: “Được rồi, đã đến nước này rồi, ông còn khách sáo với tôi làm gì.”
Lúc này Sở Trung Thiên mới gãi đầu, không nói gì nữa.
Nói thật Lý Phàm rất cảm kích Sở Trung Thiên, nếu ông không dũng cảm đứng ra, thì vụ việc đã trở nên ngày càng phức tạp.
Anh nhất định phải lôi kéo nắm chặt kiểu người như vậy mới được.
Sở Trung Thiên ngạc nhiên nhìn ngài Võ, ông không ngờ ông ta lại đi cùng Lý Phàm, điều này đã làm trong lòng ông rất thắc mắc, chuyện gì thế này?
Chẳng phải ngài Võ đang ở bên phe đối đầu với cậu Lý à, sao giờ lại đứng về phía Lý Phàm?
Điều này đã làm Sở Trung Thiên cảm thấy rất kỳ lạ, ông khẳng định trong chuyện này có vấn đề.
Cuối cùng Sở Trung Thiên không nhịn được hỏi: “Cậu Lý, sao ông ta lại ở đây?”
Nghe Sở Trung Thiên hỏi vậy, Lý Phàm mới giải thích: “À đúng rồi, để tôi giới thiệu lại với ông, ông ta là ngài Võ, giờ tôi và ông ta đã hòa giải rồi, hy vọng hai người có thể trở thành bạn tốt của nhau.”
Sở Trung Thiên hơi ngạc nhiên, chuyện này thật qua loa, nhưng cậu Lý đã nói thế rồi, tất nhiên ông sẽ không có ý kiến gì.
“Hóa ra là thế.” Sở Trung Thiên ồ lên, giờ mới nể mặt Lý Phàm bắt tay giảng hòa với ngài Võ.
Ngài Võ rất khiêm tốn nói: “Ngài Thiên, hy vọng chúng ta có thể kết hợp hai bên mạnh với nhau, tôi rất mong đợi được hợp tác với ông.”
Sở Trung Thiên bất giác gật đầu, ông cũng biết ngài Võ là ai, nếu ông ta muốn kết hợp với nhau, thì đây cũng là chuyện tốt.
Ông nở nụ cười vui mừng ngay, nói thật, ông rất mong đợi được hợp tác với ngài Võ, một khi hợp tác với ông ta, thì đó là chuyện cực kỳ tốt với ông.
Cơ hội tốt như vậy, sao ông có thể bỏ lỡ chứ?
Lý Phàm thấy Sở Trung Thiên và ngài Võ bắt tay giảng hòa, cũng yên tâm hơn, chí ít anh sẽ có thêm hai người bạn lớn mạnh.
Đúng lúc này, Cố Họa Y tò mò hỏi: “Sau khi anh tới Võ Thành đã hoàn thành nhiệm vụ đó chưa?”
Lý Phàm nghe vậy thì không chắc chắn đáp: “Anh cũng không rõ lắm, bọn họ nói sẽ không xen vào chuyện vô bổ này, có lẽ sẽ không thành vấn đề.”
Cố Họa Y không nói gì nữa, ngay cả Lý Phàm cũng không dám chắc, cô có thể nhìn ra mấy thế lực ở Võ Thành khó đối phó đến nhường nào.
Ngũ Long Vương vừa được Lý Phàm thả đi, đã chạy tới cáo trạng với Đại Long Vương và Long Hậu ngay.
Đại Long Vương và Long Hậu vừa nhìn thấy Ngũ Long Vương thì sắc mặt đều trở nên khó coi, bọn họ không ngờ ông ta vẫn còn mặt mũi quay về đây.
“Ngũ Long Vương, chẳng phải chúng ta đã nói với ông rồi à, nếu ông không hoàn thành nhiệm vụ thì đừng quay về đây, giờ ông làm vậy là sao?” Đại Long Vương và Long Hậu đồng thanh quát.
Ngũ Long Vương rất vô tội bất đắc dĩ, có thể nói ông đã cố gắng hết sức rồi, ai ngờ mấy người đó hoàn toàn không nghĩ như vậy, làm ông cực kỳ bất ngờ.
Ông cũng rất đau đầu về chuyện này, ông cảm thấy mọi thứ đã nằm ngoài sức tưởng tượng của ông.