• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Truyện Thiếu Chủ Bí Mật - Lý Phàm - Cố Họa Y (93 Viewers)

  • Chương 986-988

CHƯƠNG 986: VÂY ĐÁNH THANH ĐẾ

“Cậu Lý, cái đó, anh hai của tôi đi rồi, có phải tôi cũng nên đi rồi không?” Thanh Đế cũng trở nên căng thẳng, ông thấy chỉ còn một mình ông thì rùng mình, rồi không nhịn được hỏi.

Lý Phàm lạnh nhạt hỏi: “Ông muốn làm gì?”

Thanh Đế nghe thấy câu hỏi của Lý Phàm thì sắc mặt hơi lúng túng, nhất thời không biết phải trả lời thế nào, nói thật ông cũng không dám trò chuyện với anh.

Chủ yếu là vì ông sợ Lý Phàm, dù gì anh cũng tạo bóng ma quá lớn cho ông, ông đã nhiều lần trêu chọc anh, ông cũng không ngốc nên khẳng định rằng Lý Phàm sẽ không bỏ qua cho ông.

Càng nghĩ thế ông càng trở nên càng hoảng hốt, ông chắc chắn mọi thứ ở trước mắt đã nằm ngoài sức tưởng tượng của ông.

Thanh Đế ho khan nói: “Nếu cậu thả tôi ra, tôi bảo đảm bọn họ sẽ tiếp tục lựa chọn hợp tác với cậu.”

Lý Phàm nghe đến đây thì như nghe thấy câu chuyện rất buồn cười, đến nước này rồi mà đối phương vẫn nói đùa với mình, đúng là suy nghĩ viển vông.

Lý Phàm khẳng định chuyện này không đơn giản như anh nghĩ, anh đã sớm biết kết cục cuối cùng sẽ thế này, nên rất khinh bỉ Thanh Đế.

Đối phương dùng chiêu này một lần còn được, nhưng nếu dùng hai lần thì không còn linh nghiệm nữa, Lý Phàm cực kỳ xem thường Thanh Đế, anh cho rằng ông ta đang rảnh rỗi gây sự.

Nếu đã như thế, anh sẽ cho ông ta mở mang tầm mắt về sự lợi hại của anh.

Thanh Đế nghe vậy thì hóa đá ngay, cực kỳ bất ngờ với kết quả này, nếu không tận mắt chứng kiến, ông không dám tin đây là sự thật, kết quả này khiến ông hoàn toàn bất ngờ.

Lý Phàm hờ hững nói: “Nhưng ông cũng còn một cách, anh hai ông có tài nghệ, vậy thì ông cũng có thể biểu diễn tài nghệ của mình.”

Thanh Đế nghe vậy thì hít sâu một hơi, bảo ông biểu diễn tài nghệ của mình chẳng khác nào đang làm khó ông, nếu ông có tài nghệ còn đỡ, nhưng chủ yếu là giờ ông chẳng biết làm gì cả.

Ông nhất thời do dự, không biết nên làm gì mới phải, lúc nhìn thấy ánh mắt của Lý Phàm, trong lòng ông vô cùng sợ hãi.

“Cái đó, tôi không biết biểu diễn tài nghệ.” Thanh Đế do dự mấy giây rồi bất đắc dĩ nói.

Nếu ông biết thì đâu cần đứng đây nói nhảm nhiều như thế, mà chủ động đi biểu diễn tài nghệ của mình như anh hai mới đúng.

Lý Phàm tức giận nói: “Ông bớt đứng đây ăn nói vớ vẩn với tôi đi, tôi còn không biết ông đang nghĩ gì à? Tôi nói cho ông biết, hôm nay tốt nhất là ông nên ăn ngay nói thật với tôi, thì tôi mới thả ông đi.”

Thanh Đế bỗng nhìn thấy một ống thép, mắt ông sáng lên ngay, như nghĩ đến chuyện gì đó, ông có thể sử dụng thứ này, nếu được thì đây là chuyện tốt.

“Cậu Lý, tôi có cách để biểu diễn rồi.” Thanh Đế quả quyết nói.

Lý Phàm gật đầu, ra hiệu đối phương nói đi, cuối cùng Thanh Đế đi tới trước ống thép nói: “Cậu Lý, tôi có thể múa cột cho cậu xem.”

Ngài Võ nghe vậy thì phun hết ngụm nước vừa mới uống, mặt ông tràn đầy kinh ngạc, nếu không tận mắt chứng kiến, ông không dám tin đây là sự thật.

Điều này đã làm ông choáng váng, ông không dám tin Lý Phàm lại nói những lời này với mình.

“Cái đó, cậu có nghiêm túc không thế?” Ngài Võ bỗng mở miệng hỏi.

Lý Phàm thờ ơ nói: “Tất nhiên là tôi nghiêm túc rồi, bằng không ông tưởng tôi đang nói đùa với ông à?”

Ngài Võ cũng không nhiều lời nữa, dù gì người múa cột cũng không phải là ông.

“Được.” Lý Phàm khẽ cười đáp.

Thanh Đế nuốt nước miếng, để có thể sống tiếp, ông đành phải mặc kệ mặt mũi, nhất thời bất chấp bắt đầu múa cột.

Ngài Võ nhìn thấy cảnh tượng này thì cười nghiêng ngả ngay.

Sắc mặt Thanh Đế vô cùng khó coi, đành phải ra sức biểu diễn.

Lý Phàm nhìn thấy cảnh tượng cay mắt này thì trong lòng cực kỳ cạn lời, Thanh Đế này thật sự bán mạng, sau khi nhìn thấy bộ dạng này của đối phương, anh chẳng muốn so đo với ông ta nữa.

“Ông đi được rồi đấy.” Lý Phàm tùy ý xua tay nói.

Nghe xong, trong lòng Thanh Đế nhất thời mừng rỡ, ông vội cảm ơn lia lịa với Lý Phàm, không ngờ anh lại thả ông đi, làm ông rất bất ngờ.

Nếu không tận mắt chứng kiến, ông không dám tin đây là sự thật, ông vội cảm ơn Lý Phàm.

Lý Phàm lạnh nhạt nói: “Nhưng ông phải thực hiện lời hứa của mình, bằng không tôi sẽ cho ông đẹp mặt.”

Thanh Đế chết lặng, vô cùng ngạc nhiên, cho rằng kết quả trước mặt đã nằm ngoài sức tưởng tượng của ông nên vội nói: “Cậu Lý, nếu được vậy thì quá tốt rồi.”

Lý Phàm phớt lờ đối phương, anh không muốn đối đầu với ông ta, nếu ông ta thức thời, hy vọng ông ta có thể nhớ kỹ bài học này, đừng tới gây sự với anh nữa.

Bằng không anh sẽ cho ông ta biết sự lợi hại của mình.

Thanh Đế hít sâu một hơi, cực kỳ ngạc nhiên với kết quả này, nếu không tận mắt chứng kiến, ông không dám tin đây là sự thật.

Ngài Võ bật ngón tay cái với Lý Phàm: “Cậu Lý, quả thật chỉ có cậu mới làm được như vậy, e rằng lão già đó không phải là đối thủ của cậu.”

“Ha ha, chỉ dựa vào ông ta cũng muốn làm đối thủ của tôi, đúng là mơ mộng hão huyền.”

Lý Phàm chẳng hề bất ngờ với kết cục này, nếu mấy người này muốn đối đầu với anh, thì phải xem lại bọn họ có bản lĩnh đó hay không?

Trong mắt Lý Phàm, anh chắc chắn có thể cho mấy người này mở mang tầm mắt về sự lợi hại của anh.

Ngài Võ vô cùng khâm phục Lý Phàm, ngay cả Cầm Đế và Thanh Đế cũng chịu thua, giờ gần như có thể nói không ai trong nhà Đế có thể làm gì được anh.

Ngài Võ lạnh nhạt nói: “Cậu Lý, càng là lúc này thì cậu và tôi càng phải bình tĩnh, trước mắt nhà họ Đế vẫn còn một người cuối cùng chưa xuất hiện.”

Lý Phàm hiểu rõ suy nghĩ của đối phương, anh biết kẻ thù mà mình sắp đối mặt nguy hiểm đến cỡ nào.

Thanh Đế vừa rời đi, đã bị ba người lần lượt là Cầm Đế, Võ Đế và Điểu Đế bao vây tại chỗ.

Lúc bọn họ nhìn thấy Thanh Đế đều lộ vẻ mặt giận dữ, như muốn giết chết ông ta.

Thanh Đế thấy thế cũng sợ hết hồn, nếu không tận mắt chứng kiến, ông không dám tin đây là sự thật, trong lòng ông rất bất ngờ về chuyện này.

“Cái đó, các anh à, các anh nhìn em làm gì?” Thanh Đế bắt đầu giả vờ vô tội nói.

Võ Đế là người nóng nảy nhất, đạp thẳng vào bụng Thanh Đế, làm ông ta đau đến mức chết đi sống lại, không ngừng rên rỉ.

Điểu Đế lạnh lùng nói: “Chú năm, chú được lắm, dám cầm con chim nhuộm màu đến lừa chúng tôi?”
CHƯƠNG 987: LONG ĐẾ

Giờ trong lòng Thanh Đế sắp sụp đổ rồi, ông không ngờ ba người này lại tới tìm mình tính sổ, nếu không tận mắt chứng kiến, ông thật sự không dám tin.

Giờ ông bắt đầu hoảng loạn, không biết nên nói gì mới phải, ông gãi đầu, chẳng hề tức giận, mà trong lòng đang rất sợ hãi.

Cầm Đề cười khẩy: “Nếu không thì tôi cũng không mất mặt đến thế.”

Bình thường đều là ông chủ động đánh đàn, vì đó là mong ước của ông, nhưng giờ ông lại bị ép buộc, điều này đã khiến ông cực kỳ khó chịu, ông quyết định phải cho đối phương đẹp mặt, để ông ta biết sự lợi hại của ông.

Đến nước này rồi, Cầm Đế nhất thời không biết nên nói gì mới phải, mà chỉ muốn giết chết đối phương.

Thanh Đế vội xua tay nói: “Mấy anh à, em cũng rất vô tội, vì không còn cách nào khác, nếu em có cách đã không làm như vậy, mấy anh tha mạng cho em đi, mấy anh có đánh em cũng vô dụng, không bằng nghĩ cách trừng trị thằng nhãi đó đi.”

Mấy người Cầm Đế nghe vậy cũng bắt đầu im lặng, họ buộc phải thừa nhận, Thanh Đế nói cũng có lý, bọn họ chỉ có chút sức lực này, không bằng nghĩ cách trừng trị Lý Phàm.

Dù gì bọn họ cũng biết trước mắt Lý Phàm mới là kẻ địch có tính uy hiếp nhất, nếu không đối phó anh sẽ là chuyện xấu với họ.

Đúng lúc này, Cầm Đế mới lên tiếng: “Được rồi, mọi người ngừng tay lại hết đi, tôi thấy không bằng chúng ta hãy bàn bạc cách để trừng trị thằng nhãi đó đi.”

Lúc này mấy người khác mới ngừng tay, bọn họ đều không có manh mối gì, ai cũng dùng hết cách có thể sử dụng rồi, nhưng Lý Phàm chẳng hề mắc bẫy.

“Đúng rồi, chúng ta có thể nhờ anh cả ra tay.” Đúng lúc này, Võ Đế bỗng thốt ra một câu.

Nhưng Cầm Đế lại lắc đầu nói: “Không được, các chú cũng biết tính khí anh cả mà, anh ấy là người hiền lành, chắc chắn không nhờ anh ấy ra tay được.”

Mọi người đều sửng sốt, ai cũng bất ngờ về chuyện này, nếu không tận mắt chứng kiến, bọn họ không dám tin đây là sự thật, bọn họ khẳng định trong chuyện này có điều bất ổn.

Võ Đế trầm giọng nói: “Em thật sự đã lãng quên chuyện này, anh cả sẽ không vô duyên vô cớ chủ động trêu chọc người khác, nên chuyện hơi khó giải quyết.”

Trong đám người này, Thanh Đế cũng được xem là người có đầu óc lanh lợi, bỗng lên tiếng: “Được rồi, đã đến nước này rồi, chúng ta phải thay đổi mạch tư duy, để thằng nhãi đó chủ động đi trêu chọc anh cả.”

Thanh Đế vừa dứt lời, mấy người Cầm Đế đều bị thu hút, vẻ mặt bọn họ đều khác nhau, ai cũng nhìn Thanh Đế bằng ánh mắt kỳ lạ, không hiểu tại sao ông ta lại nói như vậy.

Cuối cùng Thanh Đế mới giải thích: “Cách của em rất đơn giản, nhưng phải xem thử các anh có đồng ý hay không, nếu các anh đồng ý, thì chuyện càng dễ xử lý hơn.”

Mấy người kia nghe vậy thì rất ngạc nhiên, bọn họ đều không ngờ Thanh Đế lại nói thế.

“Nếu chú có cách thì nói ra đi, làm thế nào để cậu ta kết thù với anh cả?” Mấy người Cầm Đế tò mò hỏi.

Lúc này Thanh Đế mới nói cách của mình ra, đồng thời ông cũng dò hỏi ý kiến của người khác, ông cảm thấy cách của mình không được ổn thỏa cho lắm, nên muốn nghe xem người khác sẽ nhận xét thế nào.

Mấy người Võ Đế nghe xong thì trong lòng mừng rỡ, rất hài lòng về ý tưởng này của Thanh Đế.

Cầm Đế cười nói: “Tôi biết chú nhiều mưu mô mà.”

Thanh Đế nghe vậy thì hơi tức giận, ông luôn cảm thấy mấy người này đang mắng ông.

Cầm Đế cười khẩy nói: “Được rồi, chú bớt giở mấy trò bịp bợm này với tôi, tôi nói cho chú biết, nếu chú không thành công thì đừng trách chúng tôi không khách sáo.”

Thanh Đế nhất thời gật đầu như giã tỏi, ông cũng bị dọa sợ, biết rõ nếu mình không thể hoàn thành nhiệm vụ sẽ nghiêm trọng đến cỡ nào.

Thanh Đế nuốt nước miếng, cách của ông rất đơn giản, ông biết mọi thứ ở trước mắt rất quan trọng với ông, nên giờ ông cần phải giữ bình tĩnh.

Nếu ông không thể giữ bình tĩnh, ngược lại sẽ gây ra chuyện xấu.

Cách của Thanh Đế rất đơn giản, vào ngày sinh nhật của anh cả, ông sẽ cố ý sắp xếp một người giả mạo làm Lý Phàm gửi thư cho ông ta, như vậy chắc chắn sẽ chọc anh cả nổi giận.

Dù gì ông cũng biết rõ anh cả là người ưa sĩ diện, hơn nữa Lý Phàm hoàn toàn không hay biết có người đang hắt nước bẩn lên người mình, mà có biết cậu ta cũng chẳng để tâm, vì với cậu ta, mấy chuyện hắt nước bẩn này đều là thủ đoạn bỉ ổi.

Cậu ta cực kỳ xem thường những trò này, trong mắt cậu ta, đây chỉ là trò trẻ con mà thôi.

Lúc này trong trang viên sơn trang, mọi người đều có mặt đông đủ, chứng kiến cảnh tượng này, ai cũng sửng sốt, nếu không tận mắt nhìn thấy, bọn họ sẽ không tin đây là sự thật.

Bọn họ cực kỳ bất ngờ về chuyện này, nếu không tận mắt nhìn thấy, sẽ không ai tin đây là sự thật, bởi vì chuyện này thật sự đã vượt xa tưởng tượng của họ.

Bọn họ đều ngây người, hoàn toàn không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Gần như tất cả ông trùm ở Võ Thành đều có mặt ở đây, để dự tiệc sinh nhật của Long Đế.

Tất nhiên, mấy người Thanh Đế cũng đang ở đây, dù gì cũng là sinh nhật anh cả, nên bọn họ không thể vắng mặt trong dịp quan trọng thế này.

Đúng lúc này, Thanh Đế ngáp một cái, ông khẳng định kết quả trước mắt sẽ nằm ngoài sức tưởng tượng của ông.

Ông vội búng tay, một người chạy tới ngay, mà lúc này mấy người kia cũng bắt đầu mang quà tới tặng.

Lúc này, một người đàn ông toát ra khí khái hào hùng bước ra ngoài, ông ta vừa xuất hiện đã bộc lộ khí chất bất phàm, nhất là khuôn mặt điển trai, làm nhiều phụ nữ say đắm.

Mọi người đều vô cùng bất ngờ về chuyện này, nếu không tận mắt chứng kiến, bọn họ không dám tin đây là thật, mọi người nhất thời hỗn loạn, hoàn toàn không hiểu gì cả.

Bọn họ cho rằng chắc chắn trong chuyện này có vấn đề, đúng lúc này, Lý Phàm ngáp một cái, anh biết tình hình trước mắt đã khác hẳn so với những gì anh nghĩ.

Long Đế cười nói: “Cảm ơn mọi người đã tới tham dự buổi tiệc của tôi, tôi xin cảm ơn mọi người.”

Mọi người nghe thấy lời nói khách sáo của ông ta thì nhất thời sôi trào, không ngờ Long Đế lại nể mặt mình như vậy, làm bọn họ cực kỳ cảm động.

Long Đế lại nói tiếp: “Tôi biết hôm nay mọi người tới đây với mục đích gì, mọi người mau ngồi xuống đi, đừng đứng mãi như thế.”

Long Đế rất biết cách làm dịu bầu không khí, không khí vốn đang rất nghiêm túc nhất thời thay đổi không ít.

CHƯƠNG 988: TỐNG CHUNG (TẶNG ĐỒNG HỒ)!
Mọi người nghe Long Đế nói thế thì nhất thời cảm động, đây chính là điều mà họ mong muốn, mọi người đều không ngờ Long Đế lại dịu dàng như vậy.
Long Đế nhìn món quà mà mọi người mang tới tặng, rồi gật đầu mãn nguyện, đúng lúc này, Thanh Đế bắt đầu dụ dỗ: “Anh cả, anh không ngại khui quà ra cho mọi người cùng chiêm ngưỡng chứ?”
*Tặng đồng hồ: từ hán việt là Chung, phát âm chữ chung(ý đồng hồ) giống với chữ chung(ý cuối cùng) trong tiếng Quảng Đông, nên người dân QĐÐ thường không tặng quà đồng hồ( nhất là đồng hồ treo tường) vào ngày lành như tiệc sinh nhật, tiệc mừng thọ. Tống chung có ý nghĩa ở tiếng Quảng Đông là đưa đám ma. Ở đây chỉ là lấy từ đồng âm để viết truyện nhé.
Long Đế nghe vậy thì gật đầu ngay, rồi mới ra hiệu cho người khác khui quà.
Lúc ông nhìn thấy trong những phần quà có một chiếc đồng hồ thì sắc mặt nhất thời khó coi, trong lòng cực kỳ khó chịu, không ngờ lại có người tặng đồng hồ cho ông vào dịp này, điều này có nghĩa là gì, chẳng khác nào đang ám chỉ ông lo ma chay cho người thân?
Đa số người nhìn thấy cảnh tượng này đều sửng sốt, cực kỳ bất ngờ về chuyện này, nếu không tận mắt chứng kiến, bọn họ không dám tin đây là sự thật.
Cảnh tượng này đã làm mọi người trở nên hỗn loạn, ai cũng cảm thấy chuyện này đã vượt xa sức tưởng tượng của họ.
Đúng lúc này, Long Đế quả quyết lên tiếng: “Được rồi, mọi người bình tĩnh lại cho tôi, càng vào lúc này thì càng phải bình tĩnh, bằng không tôi sẽ cho mấy người đẹp mặt.”
Mọi người nghe thấy giọng điệu của Long Đế thì ngẩn người, rất bất ngờ trước lời nói của ông.
Sắc mặt Long Đế dần trở nên thâm trầm, trong lòng cực kỳ khó chịu về tình huống xảy ra trong hôm nay, ông biết chắc rằng có người đang cố ý đối đầu với ông.
Ông muốn nhìn xem rốt cuộc là ai to gan như thế, không ngờ lại dám đối đầu với ông, nhưng ông đã chuẩn bị sẵn sàng để dốc hết sức ứng phó rồi.
Long Đế nói với người bên cạnh: “Cậu đã điều tra rõ chưa?”
“Tôi đã điều tra rõ rồi, người tặng đồng hồ chỉ để lại họ tên.” Người đó thành thật đáp.
Long Đế cười khinh bỉ: “Xem ra lá gan người đó bé tý, nên mới không dám đối đầu trực diện với tôi, nhưng vậy cũng tốt, tôi muốn xem thử rốt cuộc là ai to gan như thế?”
Lúc này người kia mới nói tên Lý Phàm ra, Long Đế nghe thấy cái tên hơi xa lạ này thì không khỏi nghi ngờ, không đúng, ông đâu có thù hận gì với Lý Phàm.
Chuyện này nằm ngoài sức tưởng tượng của ông, làm ông vô cùng bất ngờ, nếu không tận mắt chứng kiến, ông sẽ không tin đây là sự thật.
Long Đế hờ hững hỏi: “Người này là ai?”
Người kia lắc đầu, dù sao anh cũng không thể điều tra rõ trong khoảng thời gian ngắn như thế, nhất là thân phận của Lý Phàm quá ngắn gọn, dù cho anh một ngày cũng không thể điều tra rõ.
Đúng lúc này, Thanh Đế thừa cơ bước ra nói: “Anh cả, em biết người đó là ai.”
Long Đế nghe vậy thì rất bất ngờ, nếu không chính tai nghe thấy, ông sẽ không tin những lời này là thật, ông vô thức nhìn về phía Thanh Đế cười hỏi: “Người đó là ai?”
Mặc dù ông không hài lòng về Thanh Đế cho lắm, nhưng lúc này ông ta có thể tiết lộ tin tức cho ông cũng khá giỏi rồi.
Lúc này Thanh Đế mới nói: “Đó là một người bình thường, gần đây mới tới Võ Thành, có quan hệ khá tốt với ngài Võ, cậu ta là Long Môn thiếu chủ, nên bình thường không coi ai ra gì.”
“Long Môn thiếu chủ.” Không phải Long Đế sợ, mà là cảm thấy kỳ lạ, chuyện này đã nằm ngoài sức tưởng tượng của ông, làm ông hơi mơ màng, ông không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng ông chắc chắn trong chuyện này có vấn đề.
Nếu đối phương là Long Môn thiếu chủ, ít nhiều gì cũng có chút lý trí, biết nên và không nên làm gì, nhưng lại phạm phải điều tối kỵ thế này.
Đến giờ ông vẫn không hiểu rõ tại sao Long Môn thiếu chủ lại phạm phải sai lâm rõ rành rành lại đơn giản như thế?
Ông vô thức nhìn về phía Thanh Đế, rồi sắc mặt trở nên nghiêm túc nói: “Chú nói thật?”
Thanh Đế biết giờ ông tuyệt đối không được nói thật, nên ra sức gật đầu.
Long Đế vô thức tin tưởng, ông nhìn mọi người đang có mặt ở đây, làm ai cũng sợ hãi cúi đầu.
Long Đế khẽ híp mắt, tặng đồng hồ vào dịp sinh nhật ông, chẳng khác nào muốn đối đầu với ông, ông không quan tâm mình sẽ trở mặt thế nào với Lý Phàm.
Ông nhất định phải cho người tên Lý Phàm kia biết sự lợi hại của ông.
Long Đế nhìn mấy món quà khác, tất cả đều rất bình thường, chỉ có phần quà của Lý Phàm là khác thường, ông mặc kệ Lý Phàm tặng đồng hồ cho ông với mục đích gì.
Giờ ông không quan tâm nhiều như thế, nếu ông không thể nuốt trôi cơn giận này, thì ông sẽ không bao giờ nhẫn nhịn, vì ông hoàn toàn mất bình tĩnh trong chuyện này.
Long Đế hít sâu một hơi, sắc mặt dân trở nên lạnh lẽo, đây là chuyện xấu với ông, ông nhất định phải ngăn cản chuyện này mới được.
Ông quyết định đi gặp Lý Phàm, được Thanh Đế dẫn đường, ông đã đi tới tòa nhà của ngài Võ.
Thực lực của Long Đế chẳng ra sao cả, nhưng thuộc hạ của ông ta đều là cao thủ hàng đầu.
Lúc này, ngài Võ nhìn thấy cảnh tượng này thì ngẩn người, nếu không tận mắt chứng kiến, ông sẽ không tin mọi chuyện là thật, ông nhất thời không thể bình tĩnh lại được.
Ông không ngờ Lý Phàm lại khó đối phó như thế, làm ông cực kỳ đau đầu, ông bắt đầu buồn bực xoa trán, suy nghĩ nửa ngày vẫn không hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Ngài Võ sốt sắng nói: “Xong rồi, năm nhân vật lợi hại trong nhà họ Đế đều tới đây rồi.”
Nhưng Lý Phàm lại bắt đầu mong đợi, bọn họ tới thật đúng lúc, anh đang đợi bọn họ chủ động tìm tới đây, dù gì bọn họ tới cũng là chuyện tốt.
Lúc này, Long Đế đang đứng sóng đôi với Lý Phàm, ánh mắt ông ta vô cùng lạnh lẽo, như muốn ăn thịt anh.
Long Đế cười khẩy: “Cậu thật ngông cuồng.”
Lý Phàm hờ hững đáp: “Thì sao?”
Thấy anh hỏi lại, Long Đế vô cùng ngạc nhiên, nếu không tận mắt chứng kiến, ông không dám tin đây là sự thật, khỏi phải nói ông khâm phục Lý Phàm đến nhường nào.
Ông nhìn Lý Phàm như một tên ngốc, thề rằng nhất định phải khiến anh đẹp mặt, để anh biết sự lợi hại của ông.
“Dù cậu lợi hại thì sao chứ, trong mắt tôi, cậu chỉ là tên rác rưởi.” Long Đế hờ hững nói.
Ông không ngờ Lý Phàm lại tặng đồng hồ cho mình, hơn nữa còn ngông cuồng như thế.
Mấy người Thanh Đế đều thở phào nhẹ nhõm, bọn họ còn lo hiểu lầm sẽ được hóa giải, giờ thấy hai bên đối đầu như vậy, bọn họ rất thỏa mãn, đây chính là kết quả mà họ mong muốn, nên bọn họ không mấy bất ngờ.
Lý Phàm ngẩng đầu nhìn Long Đế, cảm thấy chắc chắn đầu óc ông ta có vấn đề.
Ngài Võ thở dài, lần này toang thật rồi, chuyện ngày càng ầm ï, e rằng cứ tiếp tục thế này Võ Thành sẽ thay trời đổi đất.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom