Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 921-924
CHƯƠNG 921: CAO THỦ NỘI GIA KHÔNG THÔNG MINH.
Điều mà đại sư Thái Cực quyền đợi chính là câu nói này của Cuồng Ma Chung Cực, nếu như Cuồng Ma Chung Cực không lên tiếng, ông tuyệt đối không tự tìm lấy rắc rối như vậy.
Dù sao thì đại sư Thái Cực quyền cũng rất tự tin với Thái Cực quyền của mình, vừa lúc nãy đại sư Bát Cực quyền thua Cuồng Ma Chung Cực, ông chứng kiến mà cũng ít nhiều có phần tự tin.
Ông nghĩ rằng sở dĩ đại sư Bát Cực quyền thua Cuồng Ma Chung Cực, đó là vì sức lực của đại sư Bát Cực quyền không bằng Cuồng Ma Chung Cực.
Nhưng ông lại tự tin bản thân mình, Thái Cực quyền vốn dĩ là lấy nhu thắng cương, ông rất tin tưởng Thái Cực quyền của mình, chắc chắn có thể thắng Cuồng Ma Chung Cực.
Đại sư Thái Cực quyền cười cười nói: “Vậy chúng ta so tài chút vậy, nếu tôi không phải là đối thủ của ông, vậy thì tự mình ông đi thực thi nhiệm vụ này.”
Cuồng Ma Chung Cực không những không sợ, ngược lại ông còn khá hài lòng với kết quả như vậy, ông ghét nhất là thực thi nhiệm vụ với người khác, hơn nữa nhiệm vụ lần này một mình ông đã có thể xử lý thành công.
Cho dù là kêu thêm những người khác, đối với ông mà nói thì điều đó chỉ khiến cho ông cảm thấy như bị sỉ nhục mà thôi.
Cao thủ lợi hại như ông mà còn cần phải người đến trợ giúp, đó không phải là chuyện nực cười lắm hay sao? Vì vậy nên đối với vấn đề này, trong lòng ông cảm thấy như bị khinh bỉ.
Đại sư Thái Cực quyền đã chuẩn bị sẵn tư thế sẵn sàng, lúc ông ra tay, Cuồng Ma Chung Cực cũng không đứng yên, ông nhanh chóng và dứt khoát phản kích.
Khi đòn phản kích của đối phương được tung ra, đại sư Thái Cực quyền khẽ nhếch mép, ông nghĩ rằng đối phương đã trúng chiêu của mình.
Nhưng mà khi đối phương tung cú đấm, ông lại có linh cảm không ổn, ông hoàn toàn không nghĩ rằng thực lực của đối phương lại lợi hại đến như vậy.
Đại sư Thái Cực quyền thoáng nhếch mép cười: “Cho dù thực lực của ông lợi hại hơn nữa, nhưng ông cũng chưa chắc là đối thủ của tôi, hôm nay tôi nói cho ông biết, ông đừng có tự chuốc lấy khổ.”
Nhưng khi ông đón nhận nắm đấm từ đối phương, ông bắt đầu cảm thấy bất lực, cú đấm đó của đối phương khiến cho ông cực kỳ khó chịu, ông chắc chắn trong cú đấm đó có vấn đề.
Đại sư Thái Cực quyền bất ngờ cảm nhận cú đấm đó của đối phương cơ bản là không cách nào hóa giải được, mặt ông biến sắc, trong lòng linh cảm càng ngày càng không ổn.
Kết quả này hoàn toàn khác xa với những gì ông tưởng tượng, nếu như không phải tận mắt chứng kiến, ông cũng không dám tin đó là thật.
Cuồng Ma Chung Cực cười hiểm, ông lần nữa bắt đầu dùng sức hơn.
Thái Cực quyền tuy rằng rất lợi hại, lấy nhu thắng cương quả thật không tồi, nhưng thực lực vẫn chưa đạt đến cấp độ cho phép, thực lực của đại sư Thái Cực quyền cơ bản là kém hẳn một cấp so với Cuồng Ma Chung Cực.
Đại sư Thái Cực quyền vô cùng tức giận, ông không ngờ rằng sự việc lại diễn biến như vậy, cuối cùng ông không cách nào bộc phát hết sức lực của mình ra ngoài, kết quả là bị đánh bay bật ra ngoài.
Quân sư Bạch sau khi nhìn thấy những gì diễn ra trước mặt, sắc mặt ông trở nên cực kỳ khó chịu, ông không ngờ hai cao thủ mà ông mời đến để hỗ trợ lại không phải là đối thủ của Cuồng Ma Chung Cực.
Lần này ông bắt đầu cảm thấy buồn bực và bất lực, giờ là như thế nào, sự việc diễn ra hoàn toàn khác với những gì ông tưởng tượng.
Nếu không tận mắt nhìn thấy, ông cũng không dám tin đó là thật.
Cuồng Ma Chung Cực lên tiếng với giọng khinh bỉ: “Ha ha, tôi còn tưởng các người lợi hại đến mức độ nào, kết quả thì đều chỉ là rác rưởi, theo tôi thì các người mau cút đi, đừng ở đây mà làm người khác chướng mắt.”
Sắc mặt của đại sư Thái Cực quyền và đại sư Bát Cực quyền đều trở nên tức giận cực độ, hai người họ chưa bao giờ bị sỉ nhục như vậy, cả hai người họ đều không ngờ rằng đối phương hoàn toàn không nể mặt chút nào.
Cuồng Ma Chung Cực cười nói: “Bây giờ thì nhiệm vụ là của mỗi mình tôi mà thôi.”
Cậu chủ Long gật đầu hài lòng nói: “Không hổ danh là cao thủ do tôi đào tạo ra, quả nhiên rất lợi hại, nhiệm vụ này giao cho mình ông vậy.”
Anh ta rất hài lòng đối với thực lực của Cuồng Ma Chung Cực, đối với đối phương, anh rất có niềm tin đối phương chắc chắn có thể xử lý thành công.
Cuồng Ma Chung Cực cười ngạo mạn: “Đó là chuyện đương nhiên, nếu như thực lực của tôi không đủ tư cách thì đó là chuyện không thể nào, tôi chắc chắn sẽ không tha cho anh ta đâu.”
Cậu chủ Long nghe vậy, bất chợt giật mình, về vấn đề này ít nhiều anh có chút bị bất ngờ, anh không ngờ rằng tính tình của đối phương lại nóng tính như vậy.
Anh không lên tiếng nói thêm gì nữa, anh nhận thấy đối phương đã cuồng vọng đến mức ngay cả anh cũng không coi anh ra gì rồi.
Cuồng Ma Chung Cực sau khi biết vị trí và hình dáng gương mặt của Lý Phàm, ông bắt đầu triển khai hành động.
Quân sư Bạch sau khi nhìn đại sư Thái Cực quyền và đại sư Bát Cực quyền, sắc mặt ông cực kỳ khó chịu, ông không ngờ hai người này lại khiến ông mất mặt đến mức độ như vậy, bị đối phương hạ gục nhanh như vậy.
Đối với kết quả như vậy, trong lòng ông cực kỳ tức giận, ông nhíu mày nói: “Đúng là đồ rác rưởi vô tích sự, mau cút đi cho tôi.”
Đại sư Thái Cực quyền và đại sư Bát Cực quyền nghe được, cả hai người đều không nói được lời nào, bản thân họ cũng rất bất ngờ với kết quả trước mắt, nếu như không phải tận mắt chứng kiến, họ hoàn toàn không dám tin đó là sự thật.
Ban đầu hai người họ còn tưởng rằng ít ra đối phương cũng sẽ an ủi họ chút, nhưng nào ngờ đối phương lại tuyệt tình đến mức độ như vậy.
Đại sư Thái Cực quyền và đại sư Bát Cực quyền chỉ còn biết cúi đầu, nhưng nỗi hận đối với quân sư Bạch đang dâng cao cực độ tận sâu trong lòng họ.
Cậu chủ Long cũng đoán được suy nghĩ trong lòng quân sư Bạch, anh vỗ vai quân sư Bạch và nói: “Được rồi, người của ông tạm thời không cần dùng đến, để tôi cho người tiễn ông ra ngoài.”
Ẩn ý trong câu nói của anh ta chính là, ông ở đây đã không còn tác dụng gì rồi, cũng không có tư cách nói chuyện hợp tác với tôi, ông mau cuốn gói cút đi đi.
Nghe vậy quân sư Bạch cực kỳ tức giận, nhưng ông chỉ có thể nuốt ngược cơn giận này vào trong, vì dù sao thì đây cũng là địa bàn của cậu chủ Long, cho dù ông có mười cái gan thì ông cũng không dám ở đây gây chuyện.
Ngay khi Cuồng Ma Chung Cực hành động, ông đã chú ý đến Lý Phàm, giây phút này đây, Lý Phàm đang ở tiệm cà phê, anh đang đợi Cố Họa Y tan tầm, nên cũng khá là rãnh rỗi.
Bất ngờ anh cảm nhận được một luồng sát khí, giác quan thứ sáu của anh báo cho anh biết có cao thủ nặng cân xuất hiện ở khu vực xung quanh mình.
Khi anh xoay đầu lại nhìn, quả nhiên, anh nhìn thấy một người đang đi về phía mình, mà người đó không ai khác chính là Cuồng Ma Chung Cực.
Lý Phàm dựa vào bề ngoài đã có thể đoán được người này không dễ đối phó, khí chất nội công của đối phương không hề thu giảm, mà ngược lại còn được bộc phát với cấp độ cao.
Lý Phàm đã đoán được người đàn ông này không dễ đối phó, hơn nữa ánh mắt của đối phương nhìn chằm chằm vào anh, anh biết chắc mục tiêu của đối phương nhắm đến là mình.
Anh không biết vì sao đối phương lại nhắm vào mình, nhưng Lý Phàm có thể khẳng định đối phương là do người khác phái đến.
Nếu đối phương là cao thủ đủ thông minh, chắc chắn người đó sẽ không để mặc cho khí chất của mình bộc phát như vậy, mà ngược lại, người đó phải cố gắng kềm nén để che giấu, còn để mặc cho khí chất mình bộc phát như vậy, trường hợp này chỉ xảy ra khi đối phương đang ở trạng thái cực kỳ tức giận, tức giận đến mức mất đi lý trí.
Đối với Lý Phàm mà nói thì cao thủ nội gia như vậy, lại là người dễ đối phó nhất, ít ra thì đối phương chỉ là tứ chi phát triển mà thôi.
Cuồng Ma Chung Cực đi tới trước mặt Lý Phàm, bình thản nói: “Anh có phải là Lý Phàm không?”
“Ông tìm tôi có việc gì?”
CHƯƠNG 922: TREO LÊN ĐÁNH
Lý Phàm vừa dứt lời, sắc mặt của Cuồng Ma Chung Cực nhất thời trở nên lạnh lẽo, không ngờ Lý Phàm dám ăn nói với mình như thế.
“Hừ, tôi tới tìm cậu đấy.” Cuồng Ma Chung Cực chỉ muốn sớm hoàn thành nhiệm vụ, nên dứt khoát ra tay với Lý Phàm, anh còn tưởng anh ta lợi hại thế nào.
Mà cần anh phải bắt tay với người khác cùng ra tay, lúc nhìn thấy vẻ ngoài không mấy uy hiếp của Lý Phàm, anh cực kỳ khinh thường.
Anh nghĩ chắc chắn đầu Lý Phàm bị úng nước rồi, Cuồng Ma Chung Cực hừ lạnh: “Tôi còn tưởng cậu lợi hại thế nào, ai ngờ chỉ có thế.”
Lúc nắm đấm của Cuồng Ma Chung Cực rơi xuống, thì trong mắt Lý Phàm, tốc độ ra đòn của đối phương cực kỳ chậm, y như bị tua chậm mấy lần.
Nên Lý Phàm hoàn toàn xem thường, dù đối phương ra tay, cũng chưa chắc đã là đối thủ của anh.
Cuồng Ma Chung Cực không ngờ Lý Phàm lại to gan đến thế, dám phản kích anh.
Lúc Lý Phàm vung nắm đấm, Cuồng Ma Chung Cực chẳng hề chặn lại, ngược lại còn lộ vẻ mặt khinh thường, nghĩ chắc chắn nắm đấm của đối phương không thể áp chế mình.
Anh đã luyện khí công, nên có thể nói tố chất cơ thể rất tốt, nghĩ chắc chắn Lý Phàm không thể làm gì được mình.
Anh đã tưởng tượng nắm đấm của Lý Phàm chẳng hề hấn gì với anh, đến lúc đó anh lại cười lớn, có thể nói chế nhạo đối thủ như vậy là thú vui của anh.
Lý Phàm hơi sửng sốt, anh ta không hề né tránh, quả nhiên đúng như anh nghĩ.
Cuồng Ma Chung Cực không hề hay biết sự lợi hại của nắm đấm này, nếu anh ta biết, dù cho anh ta một cơ hội nữa, anh ta cũng sẽ không dám đỡ lấy.
Vẻ mặt của Cuồng Ma Chung Cực vốn rất bình tĩnh, nhưng rồi sắc mặt bỗng thay đổi, như nhìn thấy ma, ngơ ngác nhìn Lý Phàm.
Nếu không tận mắt chứng kiến, anh không dám tin đây là sự thật, sau khi bị Lý Phàm đấm trúng, bụng của Cuồng Ma Chung Cực nhất thời lõm xuống.
Vẻ mặt của Cuồng Ma Chung Cực ngày càng khoa trương, nhìn Lý Phàm như nhìn thấy ma, hít sâu một hơi, mắt điên cuồng trợn ngược.
Nếu không phải Lý Phàm bỗng ngừng tay, thì Cuồng Ma Chung Cực nhất định sẽ chết dưới nắm đấm của Lý Phàm.
Có đánh chết anh ta cũng không ngờ Lý Phàm cũng là cao thủ nội gia, chỉ có người như vậy mới uy hiếp được người có nội khí công như anh, còn cao thủ ngoại gia thì chẳng hề hấn gì với anh.
Nhưng Lý Phàm lại dùng thực lực để chứng minh thế nào là nội công thực thụ.
Ánh mắt hống hách của Cuồng Ma Chung Cực khi nhìn Lý Phàm lúc trước đã dần trở nên nghiêm túc, anh cũng biết Lý Phàm không dễ đối phó, nên không khỏi lộ ra vẻ mặt nghiêm túc.
Cuồng Ma Chung Cực không dám nhẹ nhàng ra tay với Lý Phàm nữa, mà muốn tìm cơ hội.
Lý Phàm lạnh nhạt nói: “Ai đã sai anh tới đây giết tôi?”
“Hừ, không ai có thể điều khiển được tôi.” Cuồng Ma Chung Cực cười ngạo nghễ, từ lúc thực lực của anh ngày càng lợi hại, nổi tiếng, thì anh không để ai vào mắt cả.
Cậu Long trốn trong góc tối quan sát thầm thở phào nhẹ nhõm, cũng may anh ta có ưu điểm này, chí ít không tiết lộ thân phận của anh.
Lúc mới bắt đầu, anh rất tin tưởng Cuồng Ma Chung Cực, nhưng sau đó, anh dần mất tự tin.
Anh cũng sợ Cuồng Ma Chung Cực sẽ tiết lộ thân phận của mình, vì một khi anh ta thất bại, sẽ không phải là chuyện tốt với anh, bên cạnh anh gần như chẳng còn người nào có tác dụng nữa.
Lý Phàm hơi sửng sốt, nhưng cũng chẳng bất ngờ, đối phương là cao thủ nội gia, hơn nữa còn không đơn giản, nên kiêu ngạo như vậy cũng là chuyện thường tình.
Nhưng Lý Phàm không hề lo lắng, anh có cách để bào mòn lòng kiêu ngạo của đối phương.
Cuối cùng Cuồng Ma Chung Cực không thể chịu đựng được nữa, như người khổng lồ lao về phía trước, như Thái Sơn đè đầu.
Lý Phàm nhẹ nhàng tránh qua một bên, rồi vòng ra sau lưng, bỗng đạp vào người Cuồng Ma Chung Cực.
Cuồng Ma Chung Cực chưa kịp phản ứng lại, cả người đã ngã nhào về phía trước, anh ta suýt chửi mẹ nó, kết quả này trái ngược với suy nghĩ của anh.
Nếu không tận mắt chứng kiến, anh không dám tin rằng đây là sự thật, anh không khỏi buồn bực, sao Lý Phàm lại lợi hại như vậy?
Lý Phàm cười nói với Cuồng Ma Chung Cực: “Anh không phải là đối thủ của tôi, nên tôi hy vọng anh mau cút khỏi đây.”
Cuồng Ma Chung Cực đâu thể chịu nổi sự mỉa mai này, bình thường đều là anh chế giễu người khác, nhưng giờ lại có người chế giễu anh.
Cuồng Ma Chung Cực bỗng nghiến răng, cầm một chiếc ghế lên làm vũ khí.
Cuồng Ma Chung Cực cao gần hai mét, thân hình như một ngọn núi, anh không ngờ Lý Phàm lại lợi hại như vậy.
Mỗi lần anh ra tay đều gần như dốc hết sức lực, vì trong mắt anh, thực lực của anh vẫn còn kém xa Lý Phàm.
Nhưng chiếc ghế trong tay Cuồng Ma Chung Cực lại giống như một món đồ chơi, mặc dù chẳng ai muốn chơi với thứ này.
Dù gì lực của món đồ chơi này cũng không nhẹ, sau khi nhìn thấy cảnh tượng này, mọi người đều sợ hết hồn, nếu không phải không có máy quay, bọn họ còn tưởng hai người đang quay phim.
Lý Phàm nhẹ nhàng chạy tới, đạp thẳng vào người Cuồng Ma Chung Cực, đúng lúc đá trúng cằm đối phương, có thể nói cằm là bộ phận khá yếu ớt.
Một khi bị đá trúng, thì không chết cũng ngất đi.
Tố chất cơ thể của Cuồng Ma Chung Cực vẫn rất tốt, bằng không sẽ uổng phí thân hình cao lớn đó, cuối cùng anh ta cũng ngã xuống, mọi người có mặt tại đây đều ồ lên, nếu không tận mắt chứng kiến, bọn họ sẽ không dám tin Cuồng Ma Chung Cực trong truyền thuyết lại thất bại.
“Đại ca, xin anh tha mạng cho em.” Cuối cùng Cuồng Ma Chung Cực ngông cuồng tự đại bắt đầu cầu xin Lý Phàm, liên tục chắp tay nói.
Cậu Long nhìn thấy cảnh tượng trước mặt thì tức đến mức thu quạt lại ngay, kết quả này hoàn toàn trái ngược so với những gì anh nghĩ, anh không ngờ Cuồng Ma Chung Cực lại thua nhanh như vậy.
Hơn nữa từ lúc bắt đầu đến giờ, Cuồng Ma Chung Cực luôn bị Lý Phàm treo lên đánh.
Sắc mặt Bạch quân sư ảm đạm, trong lòng rất khó chịu, hôm nay anh đã mất đi một người quan trọng như vậy, thậm chí còn kích động cậu Long ra đòn sát thủ.
Ai ngờ cuối cùng vẫn không thể làm gì Lý Phàm.
Bạch quân sư bắt đầu buồn bực, anh nghĩ chắc chắn bên trong có vấn đề.
“Mẹ kiếp, tôi còn tưởng anh lợi hại thế nào, hóa ra chỉ có thế.” Bạch quân sư nở nụ cười lạnh lẽo, cũng không nán lại lâu mà xoay người rời đi ngay.
Lý Phàm thấy Cuồng Ma Chung Cực van nài thì chẳng hề bất ngờ, ngược lại còn quá quen thuộc nói: “Trò này của anh không có tác dụng với tôi đâu.”
Cuồng Ma Chung Cực không nói gì, sắc mặt cực kỳ lúng túng, không biết nên nói gì mới phải.
CHƯƠNG 923: CHƠI ƯNG BỊ ƯNG MỔ MẮT
Cậu Long nổi giận, thấy Cuồng Ma Chung Cực cầu xin Lý Phàm thì nhất thời mất bình tĩnh, anh ta chưa từng khách sáo với anh như vậy.
Nhưng giờ Cuồng Ma Chung Cực lại bắt đầu cầu xin Lý Phàm, vậy là sao? Chẳng lẽ anh không đủ khiếp sợ bằng Lý Phàm?
“Tên khốn này, không ngờ anh ta lại quên ai mới là chủ của mình, mấy người các cậu còn không mau đi tiêm một liều để anh ta tỉnh táo lại.” Cậu Long cười nham hiểm.
Mấy người khác nghe xong đều sửng sốt, cần phải cho Cuồng Ma Chung Cực dùng kích thích tố ư? Có thể nói thể lực của anh ta đã đạt đến trình độ hàng đầu rồi.
Nếu cho Cuồng Ma Chung Cực dùng kích thích tố, không khỏi dùng dao trâu mổ gà.
Cậu Long vốn định đợi Cuồng Ma Chung Cực thất bại hay thành công rồi mới trừ khử, nhưng giờ anh đã nghĩ ra một ý hay hơn, muốn để anh ta và Lý Phàm cùng chết.
Nếu có thể thành công, thì đây là tin tức quá tốt với anh, nên anh cực kỳ mong đợi.
Mọi người liếc nhìn nhau, bọn họ đều biết cậu Long đã hạ quyết tâm rồi, nếu giờ họ còn do dự không làm, chắc chắn sẽ chọc giận anh ta.
Bọn họ đều không suy nghĩ nhiều, lúc này mới gấp gáp đi chuẩn bị, khi đã chuẩn bị ổn thỏa thì nhắm vào người Cuồng Ma Chung Cực.
Một tiếng xé gió vang lên, sau khi biết đối phương nhắm về phía Cuồng Ma Chung Cực, Lý Phàm không hề dao động, vì anh ta là kẻ thù của anh, nếu anh ta chết cũng chẳng liên quan đến anh.
Rồi vẻ mặt của Cuồng Ma Chung Cực trở nên cực kỳ khoa trương, hơn nữa còn không ngừng gào thét, Lý Phàm thấy thế thì có dự cảm không lành.
Anh cũng không ngốc, tất nhiên đã nhìn ra vấn đề gì đó, anh không ngờ lại có người cho Cuồng Ma Chung Cực dùng kích thích tố.
Chắc chắn mấy người đó đang trốn trong bóng tối, thân hình của Cuồng Ma Chung Cực lại trở nên to lớn, giờ vóc dáng vốn đã cao to lực lưỡng lại càng giống hệt một ngọn núi lớn, làm người khác rất khiếp sợ.
Thể lực của Cuồng Ma Chung Cực cũng tăng lên đáng kể, giờ anh ta vô cùng phấn chấn, liếm môi nhìn Lý Phàm, rồi cười lớn: “Ha ha, tôi cảm thấy cả người đã tràn đầy sức sống, dù cậu lợi hại đến đâu cũng không phải là đối thủ của tôi.”
Lý Phàm nhìn anh ta như một tên ngốc, dùng thuốc để tăng thực lực thì có tài cán gì, trong mắt anh, đối phương làm vậy chẳng khác gì vẽ vời thêm chuyện, chứ không có tác dụng gì.
Lý Phàm lạnh nhạt nói: “Anh muốn ra tay với tôi cũng phải xem thử anh có tư cách đó không, tiếp chiêu đi!”
Lần này Lý Phàm không đùa bỡn nữa, mỗi lần ra tay đều nhắm chuẩn vào chỗ hiểm của đối phương.
Nhưng Cuồng Ma Chung Cực lại cười khẩy: “Cậu đừng mơ mộng hão huyền nữa, tôi đã mất cảm giác đau rồi, mấy chiêu đó của cậu chẳng có tác dụng gì với tôi.”
Lý Phàm cũng cười, vậy thì chưa chắc, anh không tin đối phương có thể mất cảm giác đau ở khắp người, dưới sự công kích của Lý Phàm, cuối cùng hành động của Cuồng Ma Chung Cực cũng trở nên chậm chạp.
Cuồng Ma Chung Cực giận dữ bắt đầu ra tay với Lý Phàm, như muốn giết chết anh, nhưng mỗi lần anh ta tiếp cận anh, đều có sự chênh lệch rất lớn, như thể cách một bước nhưng lại khiến người khác không thể đến gần.
Cuồng Ma Chung Cực bắt đầu buồn bực, đối phương thật sự quá linh hoạt, khiến anh gần như không thể nào túm được, đành phải trơ mắt gào thét.
Sắc mặt cậu Long cũng thâm trầm, anh còn tưởng Cuồng Ma Chung Cực dùng kích thích tố xong sẽ giết chết Lý Phàm, ai ngờ vẫn không thể làm gì được.
Cuồng Ma Chung Cực nghĩ chắc chắn đầu Lý Phàm bị úng nước rồi, bỗng xuống tay với anh, mỗi lần ra đòn đều cực kỳ tàn nhẫn.
Rồi Cuồng Ma Chung Cực bỗng cảm thấy cơ thể đau đớn, gần như khiến anh không thể chịu đựng nổi, bắt đầu hoảng loạn.
Anh nghiến răng, chỉ muốn mau chóng kết thúc trận đấu.
Lý Phàm giữ chặt cánh tay của Cuồng Ma Chung Cực, về mặt sức lực, anh khoe mẽ rằng mình có ưu thế hơn, nhưng sau đó anh lại mất bình tĩnh, vì hai tay Lý Phàm như gọng kìm, giữ chặt cánh tay anh.
Dù anh dùng sức thế nào cũng không thể làm gì được Lý Phàm.
Lý Phàm cảm thấy kích thích tố này hơi quen, hình như anh đã nhìn thấy nó ở đâu rồi, nhưng lại quên mất, nhất thời chưa nhớ ra được.
Giờ bộ dạng của Cuồng Ma Chung Cực vô cùng chật vật, rõ ràng anh lớn gấp đôi Lý Phàm, nhưng lại không thoát ra được, anh cảm thấy cơn đau trong người ngày càng rõ ràng, bỗng có dự cảm không lành.
“Đây là kích thích tố liều lượng cực lớn?” Cuồng Ma Chung Cực chợt nhận ra vấn đề, giọng nói bỗng trở nên run rẩy giận dữ.
Anh biết kích thích tố liều lượng cực lớn nghiêm trọng đến mức nào, một khi đã sử dụng thì không phải là chuyện tốt lành gì với anh, anh không ngờ Lý Phàm cũng nghĩ như thế.
Sở dĩ Lý Phàm khống chế Cuồng Ma Chung Cực cũng vì lý do rất đơn giản, đó là anh đã nhìn ra kích thích tố có thời gian với đối phương, chỉ cần tiêu hao trong thời gian dài, thì nó sẽ biến mất.
Bằng không chắc chắn anh sẽ rất trắc trở để đối phó với Cuồng Ma Chung Cực.
Khi đã gần đến lúc, Lý Phàm mới buông tay ra, giờ Cuồng Ma Chung Cực bỗng trở nên đờ đẫn.
Lý Phàm im lặng, bắt đầu mặc niệm cho đối phương, trong lòng rất đồng tình với Cuồng Ma Chung Cực, anh cũng nhìn ra anh ta đã chết rồi.
Đây là hiện tượng sau khi cơn đau đạt đến một trình độ nhất định, thì cơ thể sẽ không còn cảm thấy đau đớn nữa.
Không thể không nói, kiểu chết này còn đau khổ hơn chết vì đau nữa.
Sau khi sát thủ Chung Cực chết, mấy người khác bắt đầu mất bình tĩnh, nhất là cậu Long, anh không dám tin cao thủ mà mình đào tạo nhiều năm lại chết như vậy.
Cậu Long nghiến răng nghiến lợi nhìn Lý Phàm, bỗng thấy Lý Phàm đang nhìn qua đây thì có dự cảm không lành, nhất thời rùng mình, cảm thấy mình đang bị một con dã thú nhìn chằm chằm.
Anh lau mồ hôi lạnh, rồi mới vội vã rời khỏi đây.
Tất nhiên Lý Phàm cũng nhìn thấy cậu Long, nhưng chẳng hề bất ngờ, giờ chuyện đã được giải quyết rồi, nên anh không cần phải đuổi theo, chí ít như vậy có thể khiến anh ta khiếp sợ.
Lúc cậu Long đang bỏ chạy thì ông Võ vội chạy tới, anh nhíu mày hỏi: “Sao ông lại tới đây?”
“Cậu chủ, chúng ta bị Sở Trung Thiên chơi rồi, tên đó vừa nhận được tiền đã thế chấp đơn hàng rồi.” Ông Võ thở dài.
Ông không ngờ mình là cao thủ chơi ưng lại bị ưng mổ vào mắt, thật nhục nhã.
HƯƠNG 924: BỐN NGƯỜI TUYỆT ĐỈNH VÔ SONG Ở VÕ THÀNH
Lúc nãy Cuồng Ma Chung Cực thua trong tay Lý Phàm, đã làm cậu Long tức giận đến giờ, giờ ông Võ lại báo cáo tin tức này, càng khiến anh ta nổi nóng hơn.
Anh không ngờ tin tức xấu lại liên tục kéo tới, nếu không tận mắt chứng kiến, anh không dám tin đây là sự thật.
Mặt cậu Long nhất thời đỏ ửng, tức giận tát vào mặt ông Võ mắng: “Tên vô dụng nhà ông, sao ông lại mắc bẫy ông ta?”
Ông Võ cực kỳ nổi nóng, tốt xấu gì ông cũng đại lão một phương ở Võ Thành, nhưng giờ lại bị cậu Long ở trước mặt tát vào mặt, tất nhiên không thể nuốt trôi cơn giận này rồi.
Nhưng nghĩ đến bối cảnh của cậu Long là Long Môn, hơn nữa nơi này là Hán Thành, hầu như chẳng ai dám khiêu chiến uy quyền của Long Môn, nên ông đành phải nhẫn nhịn.
“Xin lỗi cậu chủ, tại tôi thất trách, nhưng lúc trước cậu cũng cho ông ta gia nhập mà.” Ông Võ bỗng lên tiếng nhắc nhở.
Cậu Long nghe vậy thì sắc mặt nhất thời trở nên khó coi, anh không ngờ ông Võ lại nhắc nhở anh, khiến anh rất nổi nóng.
“Ông ngậm miệng lại cho tôi.” Cậu Long quát, anh không thích có người bới móc mình, mà câu nói của ông Võ khiến anh hoàn toàn thất vọng.
Ông Võ cũng không thể làm gì cậu Long, vì ông biết tính khí của anh, nên cuối cùng đành phải nhẫn nhịn, đối phương chơi ông như vậy, nhưng ông chẳng còn cách nào khác.
Chủ yếu là cậu Long muốn tìm nơi để trút giận, mà chọn tới chọn lui thì ông Võ vẫn là người thích hợp nhất.
Tội nghiệp ông Võ, đến giờ vẫn chưa biết mình bị cậu Long chơi, chuyện đã đến nước này, ông cũng không còn sự lựa chọn nào khác, nếu không phải vì ông muốn để cậu Long giành được hợp tác thay Sở Trung Thiên, thì ông sẽ không chọn anh.
“Cậu chủ, đây là vấn đề của tôi, nên tôi sẽ phụ trách đến cùng, cậu chủ đừng nóng giận.” Lúc này ông Võ mới lên tiếng xin lỗi.
Cậu Long thấy ông Võ đã xin lỗi mới hơi hài lòng, anh đang cần chính là lời xin lỗi của ông ta, ngược lại, nếu ông Võ không xin lỗi, chắc chắn anh sẽ không bỏ qua đơn giản như vậy.
Giờ trong lòng cậu Long đang cực kỳ hận Lý Phàm, nếu không tại anh ta, anh sẽ không mất đi một người quan trọng như vậy, rồi vô thức nhìn ông Võ, bắt đầu làm khó ông ta: “Tôi giao nhiệm vụ lần này cho ông, tôi mặc kệ ông dùng cách gì, cũng phải trừ khử Lý Phàm cho tôi, ông có thể làm được chuyện này không?”
Ông Võ nghe xong thì rùng mình, cực kỳ bất ngờ với kết quả này, ông không ngờ cậu Long lại nói như thế, khiến ông rơi vào trầm tư.
Cậu Long mất kiên nhẫn hừ lạnh: “Tôi biết ông cũng bó tay mà, tên vô dụng nhà ông còn mong tôi hợp tác với ông, vậy ông có thể giúp gì cho tôi?”
Ông Võ cũng không ngốc, cậu Long đang ra ám thị với ông, nếu ông không nghĩ ra cách, thì hợp tác giữa ông và cậu Long sẽ chấm dứt, ông rùng mình, không biết nên làm gì cho đúng.
“Cậu chủ, cậu đừng giận, cậu cứ yên tâm, tôi sẽ không làm cậu Long thất vọng, để bù đắp cho cậu, tôi nhất định sẽ cố gắng.” Ông Võ bỗng lên tiếng.
Cậu Long nghe xong như nghe thấy chuyện buồn cười nhất thế giới, còn tưởng ông Võ lợi hại thế nào, ai dè chỉ khoác lác.
Cậu Long tức giận nói: “Ông bớt nói mấy lời ngon ngọt đó đi, chẳng có tác dụng gì đâu, mà hãy cho tôi một cái thiết thực, chẳng phải ông nói Võ Thành của ông có rất nhiều kỳ tài à?”
“Cậu Long, tôi đã nghĩ ra một cách, tôi có thể bỏ bùa ngải cậu ta.” Ông Võ bỗng lên tiếng, nếu cậu Long không nhắc nhở, ông sẽ không nhớ đến chuyện này.
Mặc dù hèn hạ, cách làm cũng hơi đê tiện, nhưng ông cho rằng chỉ cần có thể trừ khử Lý Phàm, dù đê tiện đến cỡ nào ông cũng không quan tâm.
Chí ít cậu Long đã nói như thế rồi, nếu ông thờ ơ ngồi nhìn, chắc chắn sẽ không xong, ông biết chuyện trong đó nghiêm trọng đến cỡ nào.
Cậu Long lạnh nhạt nói: “Ông đừng giở trò này với tôi, chẳng lẽ trong lòng tôi còn chưa rõ ông là hạng người gì, cách này cũng được, nhưng vẫn phải gọi thêm một người nữa.”
Cậu Long vẫn chưa yên tâm cho lắm, anh hận không thể bảo ông ta mời hết kỳ tài ở Võ Thành tới đây, như vậy anh mới thoáng yên lòng.
Ông Võ cũng nhìn ra cậu Long đang nghĩ gì, nên cười nói: “Cậu Long, lần này chắc chắn tôi sẽ gọi thêm bốn người tuyệt đỉnh ở Võ Thành.”
“Hả, bốn người tuyệt đỉnh vô song nào?” Cậu Long nghe đến đây thì không khỏi tò mò hỏi, anh cũng biết khá rõ về Võ Thành, nhưng không tin ở đấy còn có bốn người tuyệt đỉnh vô song.
Lúc này ông Võ mới bắt đầu nói: “Bốn người tuyệt đỉnh vô song này lần lượt là kiếm thánh đại sư.”
“Khoan đã, kiếm thánh đại sư?” Cậu Long nghe vậy thì nhíu mày: “Người đó lợi hại không?”
“Ha ha, tất nhiên là lợi hại rồi, có thể nói kiếm pháp của ông ta là sự tồn tại xuất chúng, một kiếm đứt cổ, trong vòng một giây có thể chém ra vô số nhát.” Ông Võ thành thật nói.
Cậu Long vừa nghe thấy người này lợi hại như vậy thì nhất thời mừng rỡ, không khỏi mong đợi, truy hỏi tiếp: “Còn mấy người kia thì sao?”
“Còn có khí công đại sư.”
“Không được, thuộc hạ Cuồng Ma Chung Cực của tôi cũng là khí công đại sư, nhưng vẫn không thể làm gì Lý Phàm.” Cậu Long vừa nghe thấy người này có liên quan đến khí công thì lắc đầu ngay.
Trong mắt anh, dù khí công lợi hại đến đâu cũng không bằng Cuồng Ma Chung Cực của anh.
“Cậu chủ đừng vội phủ định, khí công đại sư này không đơn giản, mà là sư phụ Cuồng Ma Chung Cực, hơn nữa theo tôi biết, anh ta chỉ mới học được một phần mười của ông ta.”
Cậu Long lại khiếp sợ, chỉ một nhân vật lợi hại như vậy cũng đủ đối phó Lý Phàm rồi.
“Còn hai người cuối cùng lần lượt là thần súng, bách phát bách trúng, chưa từng xảy ra ngoại lệ; và giáng thủ sư mà tôi đang nói, chỉ cần lấy được một sợi tóc của Lý Phàm, thì người đó có thể giày vò cậu ta sống không bằng chết, cậu muốn cậu ta chết thế nào cũng được hết, thậm chí còn có thể điều khiển cậu ta đi tự sát.”
Lúc nói đến vế cuối, ông Võ nhất thời nở nụ cười tàn nhẫn, cậu Long cũng cười lớn, nghĩ đến việc Lý Phàm đi tự sát, anh bỗng cảm thấy bốn người tuyệt đỉnh vô song này thật lợi hại.
“Tôi giao nhiệm vụ này cho ông đấy, bằng mọi giá phải mời được bọn họ tới đây cho tôi.” Cậu Long rất hài lòng, bắt đầu trọng dụng ngay.
Nhưng ông Võ lại thở dài: “Cậu chủ, không phải tôi không làm được, nhưng bọn họ đều cần lợi ích, dù là sư phụ Cuồng Ma Chung Cực cũng sẽ không dễ dàng ra tay vì đồ đệ, trong bốn người này, ngoài giáng thủ sư xinh đẹp, thì ba người còn lại đều thích người đẹp.”
“Người đẹp? Chuyện này đơn giản thôi, tôi không thiếu người đẹp.” Cậu Long hào phóng phất tay, chẳng hề để tâm.
Điều mà đại sư Thái Cực quyền đợi chính là câu nói này của Cuồng Ma Chung Cực, nếu như Cuồng Ma Chung Cực không lên tiếng, ông tuyệt đối không tự tìm lấy rắc rối như vậy.
Dù sao thì đại sư Thái Cực quyền cũng rất tự tin với Thái Cực quyền của mình, vừa lúc nãy đại sư Bát Cực quyền thua Cuồng Ma Chung Cực, ông chứng kiến mà cũng ít nhiều có phần tự tin.
Ông nghĩ rằng sở dĩ đại sư Bát Cực quyền thua Cuồng Ma Chung Cực, đó là vì sức lực của đại sư Bát Cực quyền không bằng Cuồng Ma Chung Cực.
Nhưng ông lại tự tin bản thân mình, Thái Cực quyền vốn dĩ là lấy nhu thắng cương, ông rất tin tưởng Thái Cực quyền của mình, chắc chắn có thể thắng Cuồng Ma Chung Cực.
Đại sư Thái Cực quyền cười cười nói: “Vậy chúng ta so tài chút vậy, nếu tôi không phải là đối thủ của ông, vậy thì tự mình ông đi thực thi nhiệm vụ này.”
Cuồng Ma Chung Cực không những không sợ, ngược lại ông còn khá hài lòng với kết quả như vậy, ông ghét nhất là thực thi nhiệm vụ với người khác, hơn nữa nhiệm vụ lần này một mình ông đã có thể xử lý thành công.
Cho dù là kêu thêm những người khác, đối với ông mà nói thì điều đó chỉ khiến cho ông cảm thấy như bị sỉ nhục mà thôi.
Cao thủ lợi hại như ông mà còn cần phải người đến trợ giúp, đó không phải là chuyện nực cười lắm hay sao? Vì vậy nên đối với vấn đề này, trong lòng ông cảm thấy như bị khinh bỉ.
Đại sư Thái Cực quyền đã chuẩn bị sẵn tư thế sẵn sàng, lúc ông ra tay, Cuồng Ma Chung Cực cũng không đứng yên, ông nhanh chóng và dứt khoát phản kích.
Khi đòn phản kích của đối phương được tung ra, đại sư Thái Cực quyền khẽ nhếch mép, ông nghĩ rằng đối phương đã trúng chiêu của mình.
Nhưng mà khi đối phương tung cú đấm, ông lại có linh cảm không ổn, ông hoàn toàn không nghĩ rằng thực lực của đối phương lại lợi hại đến như vậy.
Đại sư Thái Cực quyền thoáng nhếch mép cười: “Cho dù thực lực của ông lợi hại hơn nữa, nhưng ông cũng chưa chắc là đối thủ của tôi, hôm nay tôi nói cho ông biết, ông đừng có tự chuốc lấy khổ.”
Nhưng khi ông đón nhận nắm đấm từ đối phương, ông bắt đầu cảm thấy bất lực, cú đấm đó của đối phương khiến cho ông cực kỳ khó chịu, ông chắc chắn trong cú đấm đó có vấn đề.
Đại sư Thái Cực quyền bất ngờ cảm nhận cú đấm đó của đối phương cơ bản là không cách nào hóa giải được, mặt ông biến sắc, trong lòng linh cảm càng ngày càng không ổn.
Kết quả này hoàn toàn khác xa với những gì ông tưởng tượng, nếu như không phải tận mắt chứng kiến, ông cũng không dám tin đó là thật.
Cuồng Ma Chung Cực cười hiểm, ông lần nữa bắt đầu dùng sức hơn.
Thái Cực quyền tuy rằng rất lợi hại, lấy nhu thắng cương quả thật không tồi, nhưng thực lực vẫn chưa đạt đến cấp độ cho phép, thực lực của đại sư Thái Cực quyền cơ bản là kém hẳn một cấp so với Cuồng Ma Chung Cực.
Đại sư Thái Cực quyền vô cùng tức giận, ông không ngờ rằng sự việc lại diễn biến như vậy, cuối cùng ông không cách nào bộc phát hết sức lực của mình ra ngoài, kết quả là bị đánh bay bật ra ngoài.
Quân sư Bạch sau khi nhìn thấy những gì diễn ra trước mặt, sắc mặt ông trở nên cực kỳ khó chịu, ông không ngờ hai cao thủ mà ông mời đến để hỗ trợ lại không phải là đối thủ của Cuồng Ma Chung Cực.
Lần này ông bắt đầu cảm thấy buồn bực và bất lực, giờ là như thế nào, sự việc diễn ra hoàn toàn khác với những gì ông tưởng tượng.
Nếu không tận mắt nhìn thấy, ông cũng không dám tin đó là thật.
Cuồng Ma Chung Cực lên tiếng với giọng khinh bỉ: “Ha ha, tôi còn tưởng các người lợi hại đến mức độ nào, kết quả thì đều chỉ là rác rưởi, theo tôi thì các người mau cút đi, đừng ở đây mà làm người khác chướng mắt.”
Sắc mặt của đại sư Thái Cực quyền và đại sư Bát Cực quyền đều trở nên tức giận cực độ, hai người họ chưa bao giờ bị sỉ nhục như vậy, cả hai người họ đều không ngờ rằng đối phương hoàn toàn không nể mặt chút nào.
Cuồng Ma Chung Cực cười nói: “Bây giờ thì nhiệm vụ là của mỗi mình tôi mà thôi.”
Cậu chủ Long gật đầu hài lòng nói: “Không hổ danh là cao thủ do tôi đào tạo ra, quả nhiên rất lợi hại, nhiệm vụ này giao cho mình ông vậy.”
Anh ta rất hài lòng đối với thực lực của Cuồng Ma Chung Cực, đối với đối phương, anh rất có niềm tin đối phương chắc chắn có thể xử lý thành công.
Cuồng Ma Chung Cực cười ngạo mạn: “Đó là chuyện đương nhiên, nếu như thực lực của tôi không đủ tư cách thì đó là chuyện không thể nào, tôi chắc chắn sẽ không tha cho anh ta đâu.”
Cậu chủ Long nghe vậy, bất chợt giật mình, về vấn đề này ít nhiều anh có chút bị bất ngờ, anh không ngờ rằng tính tình của đối phương lại nóng tính như vậy.
Anh không lên tiếng nói thêm gì nữa, anh nhận thấy đối phương đã cuồng vọng đến mức ngay cả anh cũng không coi anh ra gì rồi.
Cuồng Ma Chung Cực sau khi biết vị trí và hình dáng gương mặt của Lý Phàm, ông bắt đầu triển khai hành động.
Quân sư Bạch sau khi nhìn đại sư Thái Cực quyền và đại sư Bát Cực quyền, sắc mặt ông cực kỳ khó chịu, ông không ngờ hai người này lại khiến ông mất mặt đến mức độ như vậy, bị đối phương hạ gục nhanh như vậy.
Đối với kết quả như vậy, trong lòng ông cực kỳ tức giận, ông nhíu mày nói: “Đúng là đồ rác rưởi vô tích sự, mau cút đi cho tôi.”
Đại sư Thái Cực quyền và đại sư Bát Cực quyền nghe được, cả hai người đều không nói được lời nào, bản thân họ cũng rất bất ngờ với kết quả trước mắt, nếu như không phải tận mắt chứng kiến, họ hoàn toàn không dám tin đó là sự thật.
Ban đầu hai người họ còn tưởng rằng ít ra đối phương cũng sẽ an ủi họ chút, nhưng nào ngờ đối phương lại tuyệt tình đến mức độ như vậy.
Đại sư Thái Cực quyền và đại sư Bát Cực quyền chỉ còn biết cúi đầu, nhưng nỗi hận đối với quân sư Bạch đang dâng cao cực độ tận sâu trong lòng họ.
Cậu chủ Long cũng đoán được suy nghĩ trong lòng quân sư Bạch, anh vỗ vai quân sư Bạch và nói: “Được rồi, người của ông tạm thời không cần dùng đến, để tôi cho người tiễn ông ra ngoài.”
Ẩn ý trong câu nói của anh ta chính là, ông ở đây đã không còn tác dụng gì rồi, cũng không có tư cách nói chuyện hợp tác với tôi, ông mau cuốn gói cút đi đi.
Nghe vậy quân sư Bạch cực kỳ tức giận, nhưng ông chỉ có thể nuốt ngược cơn giận này vào trong, vì dù sao thì đây cũng là địa bàn của cậu chủ Long, cho dù ông có mười cái gan thì ông cũng không dám ở đây gây chuyện.
Ngay khi Cuồng Ma Chung Cực hành động, ông đã chú ý đến Lý Phàm, giây phút này đây, Lý Phàm đang ở tiệm cà phê, anh đang đợi Cố Họa Y tan tầm, nên cũng khá là rãnh rỗi.
Bất ngờ anh cảm nhận được một luồng sát khí, giác quan thứ sáu của anh báo cho anh biết có cao thủ nặng cân xuất hiện ở khu vực xung quanh mình.
Khi anh xoay đầu lại nhìn, quả nhiên, anh nhìn thấy một người đang đi về phía mình, mà người đó không ai khác chính là Cuồng Ma Chung Cực.
Lý Phàm dựa vào bề ngoài đã có thể đoán được người này không dễ đối phó, khí chất nội công của đối phương không hề thu giảm, mà ngược lại còn được bộc phát với cấp độ cao.
Lý Phàm đã đoán được người đàn ông này không dễ đối phó, hơn nữa ánh mắt của đối phương nhìn chằm chằm vào anh, anh biết chắc mục tiêu của đối phương nhắm đến là mình.
Anh không biết vì sao đối phương lại nhắm vào mình, nhưng Lý Phàm có thể khẳng định đối phương là do người khác phái đến.
Nếu đối phương là cao thủ đủ thông minh, chắc chắn người đó sẽ không để mặc cho khí chất của mình bộc phát như vậy, mà ngược lại, người đó phải cố gắng kềm nén để che giấu, còn để mặc cho khí chất mình bộc phát như vậy, trường hợp này chỉ xảy ra khi đối phương đang ở trạng thái cực kỳ tức giận, tức giận đến mức mất đi lý trí.
Đối với Lý Phàm mà nói thì cao thủ nội gia như vậy, lại là người dễ đối phó nhất, ít ra thì đối phương chỉ là tứ chi phát triển mà thôi.
Cuồng Ma Chung Cực đi tới trước mặt Lý Phàm, bình thản nói: “Anh có phải là Lý Phàm không?”
“Ông tìm tôi có việc gì?”
CHƯƠNG 922: TREO LÊN ĐÁNH
Lý Phàm vừa dứt lời, sắc mặt của Cuồng Ma Chung Cực nhất thời trở nên lạnh lẽo, không ngờ Lý Phàm dám ăn nói với mình như thế.
“Hừ, tôi tới tìm cậu đấy.” Cuồng Ma Chung Cực chỉ muốn sớm hoàn thành nhiệm vụ, nên dứt khoát ra tay với Lý Phàm, anh còn tưởng anh ta lợi hại thế nào.
Mà cần anh phải bắt tay với người khác cùng ra tay, lúc nhìn thấy vẻ ngoài không mấy uy hiếp của Lý Phàm, anh cực kỳ khinh thường.
Anh nghĩ chắc chắn đầu Lý Phàm bị úng nước rồi, Cuồng Ma Chung Cực hừ lạnh: “Tôi còn tưởng cậu lợi hại thế nào, ai ngờ chỉ có thế.”
Lúc nắm đấm của Cuồng Ma Chung Cực rơi xuống, thì trong mắt Lý Phàm, tốc độ ra đòn của đối phương cực kỳ chậm, y như bị tua chậm mấy lần.
Nên Lý Phàm hoàn toàn xem thường, dù đối phương ra tay, cũng chưa chắc đã là đối thủ của anh.
Cuồng Ma Chung Cực không ngờ Lý Phàm lại to gan đến thế, dám phản kích anh.
Lúc Lý Phàm vung nắm đấm, Cuồng Ma Chung Cực chẳng hề chặn lại, ngược lại còn lộ vẻ mặt khinh thường, nghĩ chắc chắn nắm đấm của đối phương không thể áp chế mình.
Anh đã luyện khí công, nên có thể nói tố chất cơ thể rất tốt, nghĩ chắc chắn Lý Phàm không thể làm gì được mình.
Anh đã tưởng tượng nắm đấm của Lý Phàm chẳng hề hấn gì với anh, đến lúc đó anh lại cười lớn, có thể nói chế nhạo đối thủ như vậy là thú vui của anh.
Lý Phàm hơi sửng sốt, anh ta không hề né tránh, quả nhiên đúng như anh nghĩ.
Cuồng Ma Chung Cực không hề hay biết sự lợi hại của nắm đấm này, nếu anh ta biết, dù cho anh ta một cơ hội nữa, anh ta cũng sẽ không dám đỡ lấy.
Vẻ mặt của Cuồng Ma Chung Cực vốn rất bình tĩnh, nhưng rồi sắc mặt bỗng thay đổi, như nhìn thấy ma, ngơ ngác nhìn Lý Phàm.
Nếu không tận mắt chứng kiến, anh không dám tin đây là sự thật, sau khi bị Lý Phàm đấm trúng, bụng của Cuồng Ma Chung Cực nhất thời lõm xuống.
Vẻ mặt của Cuồng Ma Chung Cực ngày càng khoa trương, nhìn Lý Phàm như nhìn thấy ma, hít sâu một hơi, mắt điên cuồng trợn ngược.
Nếu không phải Lý Phàm bỗng ngừng tay, thì Cuồng Ma Chung Cực nhất định sẽ chết dưới nắm đấm của Lý Phàm.
Có đánh chết anh ta cũng không ngờ Lý Phàm cũng là cao thủ nội gia, chỉ có người như vậy mới uy hiếp được người có nội khí công như anh, còn cao thủ ngoại gia thì chẳng hề hấn gì với anh.
Nhưng Lý Phàm lại dùng thực lực để chứng minh thế nào là nội công thực thụ.
Ánh mắt hống hách của Cuồng Ma Chung Cực khi nhìn Lý Phàm lúc trước đã dần trở nên nghiêm túc, anh cũng biết Lý Phàm không dễ đối phó, nên không khỏi lộ ra vẻ mặt nghiêm túc.
Cuồng Ma Chung Cực không dám nhẹ nhàng ra tay với Lý Phàm nữa, mà muốn tìm cơ hội.
Lý Phàm lạnh nhạt nói: “Ai đã sai anh tới đây giết tôi?”
“Hừ, không ai có thể điều khiển được tôi.” Cuồng Ma Chung Cực cười ngạo nghễ, từ lúc thực lực của anh ngày càng lợi hại, nổi tiếng, thì anh không để ai vào mắt cả.
Cậu Long trốn trong góc tối quan sát thầm thở phào nhẹ nhõm, cũng may anh ta có ưu điểm này, chí ít không tiết lộ thân phận của anh.
Lúc mới bắt đầu, anh rất tin tưởng Cuồng Ma Chung Cực, nhưng sau đó, anh dần mất tự tin.
Anh cũng sợ Cuồng Ma Chung Cực sẽ tiết lộ thân phận của mình, vì một khi anh ta thất bại, sẽ không phải là chuyện tốt với anh, bên cạnh anh gần như chẳng còn người nào có tác dụng nữa.
Lý Phàm hơi sửng sốt, nhưng cũng chẳng bất ngờ, đối phương là cao thủ nội gia, hơn nữa còn không đơn giản, nên kiêu ngạo như vậy cũng là chuyện thường tình.
Nhưng Lý Phàm không hề lo lắng, anh có cách để bào mòn lòng kiêu ngạo của đối phương.
Cuối cùng Cuồng Ma Chung Cực không thể chịu đựng được nữa, như người khổng lồ lao về phía trước, như Thái Sơn đè đầu.
Lý Phàm nhẹ nhàng tránh qua một bên, rồi vòng ra sau lưng, bỗng đạp vào người Cuồng Ma Chung Cực.
Cuồng Ma Chung Cực chưa kịp phản ứng lại, cả người đã ngã nhào về phía trước, anh ta suýt chửi mẹ nó, kết quả này trái ngược với suy nghĩ của anh.
Nếu không tận mắt chứng kiến, anh không dám tin rằng đây là sự thật, anh không khỏi buồn bực, sao Lý Phàm lại lợi hại như vậy?
Lý Phàm cười nói với Cuồng Ma Chung Cực: “Anh không phải là đối thủ của tôi, nên tôi hy vọng anh mau cút khỏi đây.”
Cuồng Ma Chung Cực đâu thể chịu nổi sự mỉa mai này, bình thường đều là anh chế giễu người khác, nhưng giờ lại có người chế giễu anh.
Cuồng Ma Chung Cực bỗng nghiến răng, cầm một chiếc ghế lên làm vũ khí.
Cuồng Ma Chung Cực cao gần hai mét, thân hình như một ngọn núi, anh không ngờ Lý Phàm lại lợi hại như vậy.
Mỗi lần anh ra tay đều gần như dốc hết sức lực, vì trong mắt anh, thực lực của anh vẫn còn kém xa Lý Phàm.
Nhưng chiếc ghế trong tay Cuồng Ma Chung Cực lại giống như một món đồ chơi, mặc dù chẳng ai muốn chơi với thứ này.
Dù gì lực của món đồ chơi này cũng không nhẹ, sau khi nhìn thấy cảnh tượng này, mọi người đều sợ hết hồn, nếu không phải không có máy quay, bọn họ còn tưởng hai người đang quay phim.
Lý Phàm nhẹ nhàng chạy tới, đạp thẳng vào người Cuồng Ma Chung Cực, đúng lúc đá trúng cằm đối phương, có thể nói cằm là bộ phận khá yếu ớt.
Một khi bị đá trúng, thì không chết cũng ngất đi.
Tố chất cơ thể của Cuồng Ma Chung Cực vẫn rất tốt, bằng không sẽ uổng phí thân hình cao lớn đó, cuối cùng anh ta cũng ngã xuống, mọi người có mặt tại đây đều ồ lên, nếu không tận mắt chứng kiến, bọn họ sẽ không dám tin Cuồng Ma Chung Cực trong truyền thuyết lại thất bại.
“Đại ca, xin anh tha mạng cho em.” Cuối cùng Cuồng Ma Chung Cực ngông cuồng tự đại bắt đầu cầu xin Lý Phàm, liên tục chắp tay nói.
Cậu Long nhìn thấy cảnh tượng trước mặt thì tức đến mức thu quạt lại ngay, kết quả này hoàn toàn trái ngược so với những gì anh nghĩ, anh không ngờ Cuồng Ma Chung Cực lại thua nhanh như vậy.
Hơn nữa từ lúc bắt đầu đến giờ, Cuồng Ma Chung Cực luôn bị Lý Phàm treo lên đánh.
Sắc mặt Bạch quân sư ảm đạm, trong lòng rất khó chịu, hôm nay anh đã mất đi một người quan trọng như vậy, thậm chí còn kích động cậu Long ra đòn sát thủ.
Ai ngờ cuối cùng vẫn không thể làm gì Lý Phàm.
Bạch quân sư bắt đầu buồn bực, anh nghĩ chắc chắn bên trong có vấn đề.
“Mẹ kiếp, tôi còn tưởng anh lợi hại thế nào, hóa ra chỉ có thế.” Bạch quân sư nở nụ cười lạnh lẽo, cũng không nán lại lâu mà xoay người rời đi ngay.
Lý Phàm thấy Cuồng Ma Chung Cực van nài thì chẳng hề bất ngờ, ngược lại còn quá quen thuộc nói: “Trò này của anh không có tác dụng với tôi đâu.”
Cuồng Ma Chung Cực không nói gì, sắc mặt cực kỳ lúng túng, không biết nên nói gì mới phải.
CHƯƠNG 923: CHƠI ƯNG BỊ ƯNG MỔ MẮT
Cậu Long nổi giận, thấy Cuồng Ma Chung Cực cầu xin Lý Phàm thì nhất thời mất bình tĩnh, anh ta chưa từng khách sáo với anh như vậy.
Nhưng giờ Cuồng Ma Chung Cực lại bắt đầu cầu xin Lý Phàm, vậy là sao? Chẳng lẽ anh không đủ khiếp sợ bằng Lý Phàm?
“Tên khốn này, không ngờ anh ta lại quên ai mới là chủ của mình, mấy người các cậu còn không mau đi tiêm một liều để anh ta tỉnh táo lại.” Cậu Long cười nham hiểm.
Mấy người khác nghe xong đều sửng sốt, cần phải cho Cuồng Ma Chung Cực dùng kích thích tố ư? Có thể nói thể lực của anh ta đã đạt đến trình độ hàng đầu rồi.
Nếu cho Cuồng Ma Chung Cực dùng kích thích tố, không khỏi dùng dao trâu mổ gà.
Cậu Long vốn định đợi Cuồng Ma Chung Cực thất bại hay thành công rồi mới trừ khử, nhưng giờ anh đã nghĩ ra một ý hay hơn, muốn để anh ta và Lý Phàm cùng chết.
Nếu có thể thành công, thì đây là tin tức quá tốt với anh, nên anh cực kỳ mong đợi.
Mọi người liếc nhìn nhau, bọn họ đều biết cậu Long đã hạ quyết tâm rồi, nếu giờ họ còn do dự không làm, chắc chắn sẽ chọc giận anh ta.
Bọn họ đều không suy nghĩ nhiều, lúc này mới gấp gáp đi chuẩn bị, khi đã chuẩn bị ổn thỏa thì nhắm vào người Cuồng Ma Chung Cực.
Một tiếng xé gió vang lên, sau khi biết đối phương nhắm về phía Cuồng Ma Chung Cực, Lý Phàm không hề dao động, vì anh ta là kẻ thù của anh, nếu anh ta chết cũng chẳng liên quan đến anh.
Rồi vẻ mặt của Cuồng Ma Chung Cực trở nên cực kỳ khoa trương, hơn nữa còn không ngừng gào thét, Lý Phàm thấy thế thì có dự cảm không lành.
Anh cũng không ngốc, tất nhiên đã nhìn ra vấn đề gì đó, anh không ngờ lại có người cho Cuồng Ma Chung Cực dùng kích thích tố.
Chắc chắn mấy người đó đang trốn trong bóng tối, thân hình của Cuồng Ma Chung Cực lại trở nên to lớn, giờ vóc dáng vốn đã cao to lực lưỡng lại càng giống hệt một ngọn núi lớn, làm người khác rất khiếp sợ.
Thể lực của Cuồng Ma Chung Cực cũng tăng lên đáng kể, giờ anh ta vô cùng phấn chấn, liếm môi nhìn Lý Phàm, rồi cười lớn: “Ha ha, tôi cảm thấy cả người đã tràn đầy sức sống, dù cậu lợi hại đến đâu cũng không phải là đối thủ của tôi.”
Lý Phàm nhìn anh ta như một tên ngốc, dùng thuốc để tăng thực lực thì có tài cán gì, trong mắt anh, đối phương làm vậy chẳng khác gì vẽ vời thêm chuyện, chứ không có tác dụng gì.
Lý Phàm lạnh nhạt nói: “Anh muốn ra tay với tôi cũng phải xem thử anh có tư cách đó không, tiếp chiêu đi!”
Lần này Lý Phàm không đùa bỡn nữa, mỗi lần ra tay đều nhắm chuẩn vào chỗ hiểm của đối phương.
Nhưng Cuồng Ma Chung Cực lại cười khẩy: “Cậu đừng mơ mộng hão huyền nữa, tôi đã mất cảm giác đau rồi, mấy chiêu đó của cậu chẳng có tác dụng gì với tôi.”
Lý Phàm cũng cười, vậy thì chưa chắc, anh không tin đối phương có thể mất cảm giác đau ở khắp người, dưới sự công kích của Lý Phàm, cuối cùng hành động của Cuồng Ma Chung Cực cũng trở nên chậm chạp.
Cuồng Ma Chung Cực giận dữ bắt đầu ra tay với Lý Phàm, như muốn giết chết anh, nhưng mỗi lần anh ta tiếp cận anh, đều có sự chênh lệch rất lớn, như thể cách một bước nhưng lại khiến người khác không thể đến gần.
Cuồng Ma Chung Cực bắt đầu buồn bực, đối phương thật sự quá linh hoạt, khiến anh gần như không thể nào túm được, đành phải trơ mắt gào thét.
Sắc mặt cậu Long cũng thâm trầm, anh còn tưởng Cuồng Ma Chung Cực dùng kích thích tố xong sẽ giết chết Lý Phàm, ai ngờ vẫn không thể làm gì được.
Cuồng Ma Chung Cực nghĩ chắc chắn đầu Lý Phàm bị úng nước rồi, bỗng xuống tay với anh, mỗi lần ra đòn đều cực kỳ tàn nhẫn.
Rồi Cuồng Ma Chung Cực bỗng cảm thấy cơ thể đau đớn, gần như khiến anh không thể chịu đựng nổi, bắt đầu hoảng loạn.
Anh nghiến răng, chỉ muốn mau chóng kết thúc trận đấu.
Lý Phàm giữ chặt cánh tay của Cuồng Ma Chung Cực, về mặt sức lực, anh khoe mẽ rằng mình có ưu thế hơn, nhưng sau đó anh lại mất bình tĩnh, vì hai tay Lý Phàm như gọng kìm, giữ chặt cánh tay anh.
Dù anh dùng sức thế nào cũng không thể làm gì được Lý Phàm.
Lý Phàm cảm thấy kích thích tố này hơi quen, hình như anh đã nhìn thấy nó ở đâu rồi, nhưng lại quên mất, nhất thời chưa nhớ ra được.
Giờ bộ dạng của Cuồng Ma Chung Cực vô cùng chật vật, rõ ràng anh lớn gấp đôi Lý Phàm, nhưng lại không thoát ra được, anh cảm thấy cơn đau trong người ngày càng rõ ràng, bỗng có dự cảm không lành.
“Đây là kích thích tố liều lượng cực lớn?” Cuồng Ma Chung Cực chợt nhận ra vấn đề, giọng nói bỗng trở nên run rẩy giận dữ.
Anh biết kích thích tố liều lượng cực lớn nghiêm trọng đến mức nào, một khi đã sử dụng thì không phải là chuyện tốt lành gì với anh, anh không ngờ Lý Phàm cũng nghĩ như thế.
Sở dĩ Lý Phàm khống chế Cuồng Ma Chung Cực cũng vì lý do rất đơn giản, đó là anh đã nhìn ra kích thích tố có thời gian với đối phương, chỉ cần tiêu hao trong thời gian dài, thì nó sẽ biến mất.
Bằng không chắc chắn anh sẽ rất trắc trở để đối phó với Cuồng Ma Chung Cực.
Khi đã gần đến lúc, Lý Phàm mới buông tay ra, giờ Cuồng Ma Chung Cực bỗng trở nên đờ đẫn.
Lý Phàm im lặng, bắt đầu mặc niệm cho đối phương, trong lòng rất đồng tình với Cuồng Ma Chung Cực, anh cũng nhìn ra anh ta đã chết rồi.
Đây là hiện tượng sau khi cơn đau đạt đến một trình độ nhất định, thì cơ thể sẽ không còn cảm thấy đau đớn nữa.
Không thể không nói, kiểu chết này còn đau khổ hơn chết vì đau nữa.
Sau khi sát thủ Chung Cực chết, mấy người khác bắt đầu mất bình tĩnh, nhất là cậu Long, anh không dám tin cao thủ mà mình đào tạo nhiều năm lại chết như vậy.
Cậu Long nghiến răng nghiến lợi nhìn Lý Phàm, bỗng thấy Lý Phàm đang nhìn qua đây thì có dự cảm không lành, nhất thời rùng mình, cảm thấy mình đang bị một con dã thú nhìn chằm chằm.
Anh lau mồ hôi lạnh, rồi mới vội vã rời khỏi đây.
Tất nhiên Lý Phàm cũng nhìn thấy cậu Long, nhưng chẳng hề bất ngờ, giờ chuyện đã được giải quyết rồi, nên anh không cần phải đuổi theo, chí ít như vậy có thể khiến anh ta khiếp sợ.
Lúc cậu Long đang bỏ chạy thì ông Võ vội chạy tới, anh nhíu mày hỏi: “Sao ông lại tới đây?”
“Cậu chủ, chúng ta bị Sở Trung Thiên chơi rồi, tên đó vừa nhận được tiền đã thế chấp đơn hàng rồi.” Ông Võ thở dài.
Ông không ngờ mình là cao thủ chơi ưng lại bị ưng mổ vào mắt, thật nhục nhã.
HƯƠNG 924: BỐN NGƯỜI TUYỆT ĐỈNH VÔ SONG Ở VÕ THÀNH
Lúc nãy Cuồng Ma Chung Cực thua trong tay Lý Phàm, đã làm cậu Long tức giận đến giờ, giờ ông Võ lại báo cáo tin tức này, càng khiến anh ta nổi nóng hơn.
Anh không ngờ tin tức xấu lại liên tục kéo tới, nếu không tận mắt chứng kiến, anh không dám tin đây là sự thật.
Mặt cậu Long nhất thời đỏ ửng, tức giận tát vào mặt ông Võ mắng: “Tên vô dụng nhà ông, sao ông lại mắc bẫy ông ta?”
Ông Võ cực kỳ nổi nóng, tốt xấu gì ông cũng đại lão một phương ở Võ Thành, nhưng giờ lại bị cậu Long ở trước mặt tát vào mặt, tất nhiên không thể nuốt trôi cơn giận này rồi.
Nhưng nghĩ đến bối cảnh của cậu Long là Long Môn, hơn nữa nơi này là Hán Thành, hầu như chẳng ai dám khiêu chiến uy quyền của Long Môn, nên ông đành phải nhẫn nhịn.
“Xin lỗi cậu chủ, tại tôi thất trách, nhưng lúc trước cậu cũng cho ông ta gia nhập mà.” Ông Võ bỗng lên tiếng nhắc nhở.
Cậu Long nghe vậy thì sắc mặt nhất thời trở nên khó coi, anh không ngờ ông Võ lại nhắc nhở anh, khiến anh rất nổi nóng.
“Ông ngậm miệng lại cho tôi.” Cậu Long quát, anh không thích có người bới móc mình, mà câu nói của ông Võ khiến anh hoàn toàn thất vọng.
Ông Võ cũng không thể làm gì cậu Long, vì ông biết tính khí của anh, nên cuối cùng đành phải nhẫn nhịn, đối phương chơi ông như vậy, nhưng ông chẳng còn cách nào khác.
Chủ yếu là cậu Long muốn tìm nơi để trút giận, mà chọn tới chọn lui thì ông Võ vẫn là người thích hợp nhất.
Tội nghiệp ông Võ, đến giờ vẫn chưa biết mình bị cậu Long chơi, chuyện đã đến nước này, ông cũng không còn sự lựa chọn nào khác, nếu không phải vì ông muốn để cậu Long giành được hợp tác thay Sở Trung Thiên, thì ông sẽ không chọn anh.
“Cậu chủ, đây là vấn đề của tôi, nên tôi sẽ phụ trách đến cùng, cậu chủ đừng nóng giận.” Lúc này ông Võ mới lên tiếng xin lỗi.
Cậu Long thấy ông Võ đã xin lỗi mới hơi hài lòng, anh đang cần chính là lời xin lỗi của ông ta, ngược lại, nếu ông Võ không xin lỗi, chắc chắn anh sẽ không bỏ qua đơn giản như vậy.
Giờ trong lòng cậu Long đang cực kỳ hận Lý Phàm, nếu không tại anh ta, anh sẽ không mất đi một người quan trọng như vậy, rồi vô thức nhìn ông Võ, bắt đầu làm khó ông ta: “Tôi giao nhiệm vụ lần này cho ông, tôi mặc kệ ông dùng cách gì, cũng phải trừ khử Lý Phàm cho tôi, ông có thể làm được chuyện này không?”
Ông Võ nghe xong thì rùng mình, cực kỳ bất ngờ với kết quả này, ông không ngờ cậu Long lại nói như thế, khiến ông rơi vào trầm tư.
Cậu Long mất kiên nhẫn hừ lạnh: “Tôi biết ông cũng bó tay mà, tên vô dụng nhà ông còn mong tôi hợp tác với ông, vậy ông có thể giúp gì cho tôi?”
Ông Võ cũng không ngốc, cậu Long đang ra ám thị với ông, nếu ông không nghĩ ra cách, thì hợp tác giữa ông và cậu Long sẽ chấm dứt, ông rùng mình, không biết nên làm gì cho đúng.
“Cậu chủ, cậu đừng giận, cậu cứ yên tâm, tôi sẽ không làm cậu Long thất vọng, để bù đắp cho cậu, tôi nhất định sẽ cố gắng.” Ông Võ bỗng lên tiếng.
Cậu Long nghe xong như nghe thấy chuyện buồn cười nhất thế giới, còn tưởng ông Võ lợi hại thế nào, ai dè chỉ khoác lác.
Cậu Long tức giận nói: “Ông bớt nói mấy lời ngon ngọt đó đi, chẳng có tác dụng gì đâu, mà hãy cho tôi một cái thiết thực, chẳng phải ông nói Võ Thành của ông có rất nhiều kỳ tài à?”
“Cậu Long, tôi đã nghĩ ra một cách, tôi có thể bỏ bùa ngải cậu ta.” Ông Võ bỗng lên tiếng, nếu cậu Long không nhắc nhở, ông sẽ không nhớ đến chuyện này.
Mặc dù hèn hạ, cách làm cũng hơi đê tiện, nhưng ông cho rằng chỉ cần có thể trừ khử Lý Phàm, dù đê tiện đến cỡ nào ông cũng không quan tâm.
Chí ít cậu Long đã nói như thế rồi, nếu ông thờ ơ ngồi nhìn, chắc chắn sẽ không xong, ông biết chuyện trong đó nghiêm trọng đến cỡ nào.
Cậu Long lạnh nhạt nói: “Ông đừng giở trò này với tôi, chẳng lẽ trong lòng tôi còn chưa rõ ông là hạng người gì, cách này cũng được, nhưng vẫn phải gọi thêm một người nữa.”
Cậu Long vẫn chưa yên tâm cho lắm, anh hận không thể bảo ông ta mời hết kỳ tài ở Võ Thành tới đây, như vậy anh mới thoáng yên lòng.
Ông Võ cũng nhìn ra cậu Long đang nghĩ gì, nên cười nói: “Cậu Long, lần này chắc chắn tôi sẽ gọi thêm bốn người tuyệt đỉnh ở Võ Thành.”
“Hả, bốn người tuyệt đỉnh vô song nào?” Cậu Long nghe đến đây thì không khỏi tò mò hỏi, anh cũng biết khá rõ về Võ Thành, nhưng không tin ở đấy còn có bốn người tuyệt đỉnh vô song.
Lúc này ông Võ mới bắt đầu nói: “Bốn người tuyệt đỉnh vô song này lần lượt là kiếm thánh đại sư.”
“Khoan đã, kiếm thánh đại sư?” Cậu Long nghe vậy thì nhíu mày: “Người đó lợi hại không?”
“Ha ha, tất nhiên là lợi hại rồi, có thể nói kiếm pháp của ông ta là sự tồn tại xuất chúng, một kiếm đứt cổ, trong vòng một giây có thể chém ra vô số nhát.” Ông Võ thành thật nói.
Cậu Long vừa nghe thấy người này lợi hại như vậy thì nhất thời mừng rỡ, không khỏi mong đợi, truy hỏi tiếp: “Còn mấy người kia thì sao?”
“Còn có khí công đại sư.”
“Không được, thuộc hạ Cuồng Ma Chung Cực của tôi cũng là khí công đại sư, nhưng vẫn không thể làm gì Lý Phàm.” Cậu Long vừa nghe thấy người này có liên quan đến khí công thì lắc đầu ngay.
Trong mắt anh, dù khí công lợi hại đến đâu cũng không bằng Cuồng Ma Chung Cực của anh.
“Cậu chủ đừng vội phủ định, khí công đại sư này không đơn giản, mà là sư phụ Cuồng Ma Chung Cực, hơn nữa theo tôi biết, anh ta chỉ mới học được một phần mười của ông ta.”
Cậu Long lại khiếp sợ, chỉ một nhân vật lợi hại như vậy cũng đủ đối phó Lý Phàm rồi.
“Còn hai người cuối cùng lần lượt là thần súng, bách phát bách trúng, chưa từng xảy ra ngoại lệ; và giáng thủ sư mà tôi đang nói, chỉ cần lấy được một sợi tóc của Lý Phàm, thì người đó có thể giày vò cậu ta sống không bằng chết, cậu muốn cậu ta chết thế nào cũng được hết, thậm chí còn có thể điều khiển cậu ta đi tự sát.”
Lúc nói đến vế cuối, ông Võ nhất thời nở nụ cười tàn nhẫn, cậu Long cũng cười lớn, nghĩ đến việc Lý Phàm đi tự sát, anh bỗng cảm thấy bốn người tuyệt đỉnh vô song này thật lợi hại.
“Tôi giao nhiệm vụ này cho ông đấy, bằng mọi giá phải mời được bọn họ tới đây cho tôi.” Cậu Long rất hài lòng, bắt đầu trọng dụng ngay.
Nhưng ông Võ lại thở dài: “Cậu chủ, không phải tôi không làm được, nhưng bọn họ đều cần lợi ích, dù là sư phụ Cuồng Ma Chung Cực cũng sẽ không dễ dàng ra tay vì đồ đệ, trong bốn người này, ngoài giáng thủ sư xinh đẹp, thì ba người còn lại đều thích người đẹp.”
“Người đẹp? Chuyện này đơn giản thôi, tôi không thiếu người đẹp.” Cậu Long hào phóng phất tay, chẳng hề để tâm.
Bình luận facebook