Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 901-905
CHƯƠNG 901: HÀN LINH CHI
Tên sát thủ bị đau, lui người về sau mấy bước, vẻ mặt khó tin nhìn Lý Phàm như nhìn thấy quỷ, anh ta hoàn toàn bị thực lực của Lý Phàm làm cho chấn động.
Lý Phàm không có hành động gì nữa, nếu tên sát thủ đó thức thời một chút thì không còn gì tốt hơn, trái lại, nếu anh ta không thức thời thì không thể trách anh.
Bất kể thế nào, anh cũng sẽ khiến tên sát thủ đó trả giá nặng nề, tên sát thủ đó tất nhiên chú ý tới ánh mắt Lý Phàm, anh ta nghĩ tới nhiệm vụ thất bại sẽ nhận trừng phạt lớn cỡ nào.
Trong lòng anh ta không cam tâm, anh ta đã quyết định, trước tiên tấn công tới tấp một lần nữa, anh ta dứt khoát ra tay với Lý Phàm.
Thấy thế, Lý Phàm dường như nhìn thấy một kẻ ngu, anh còn tưởng tên sát thủ này lợi hại cỡ nào, kết quả cũng chỉ đến vậy, chỉ bằng bản lĩnh của đối phương còn chưa có tư cách khiêu chiến với anh.
Tên sát thủ tiếp tục lấy cung tên ra, điên cuồng bóp lẫy cò, Lý Phàm cũng không kiên nhẫn được nữa, anh cũng nhìn ra đầu óc đối phương trúng gió rồi, anh không thèm phí lời, lập tức ra tay với anh ta.
Tất nhiên tên sát thủ đã nhận ra sự lợi hại của Lý Phàm, anh ta rất ngạc nhiên về điều đó, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, anh ta cũng không dám tin tất cả trước mắt là thật.
Mười mẩu thuốc lá lập tức bắn mạnh vào người sát thủ, tên sát thủ đó đau đớn không ngừng lăn lộn trên mặt đất, hắn ta bắt đầu buồn bực, những tàn thuốc này sao còn có lực sát thương hơn phi đao chứ?
Sau khi ra tay, Lý Phàm nhìn thấy sát thủ không thể động đậy, anh không hề lưu tình, lạnh lùng nói với tên sát thủ: “Là ai sai mày làm như vậy?”
“Hừ, mày muốn hỏi người đứng phía sau tao là ai à, tao sẽ không nói cho mày biết.” Tên sát thủ nghiêng đầu sang chỗ khác, cười lạnh nói.
Lý Phàm thản nhiên nói: “Nếu không nói thì mày chỉ có một con đường chết.”
“Mày dám giết tao à, nếu mày giết tao thì mày sẽ phải đi tù.”
Nghe vậy, Lý Phàm bật cười, tên sát thủ này biết sẽ ngồi tù mà còn nói như vậy, anh không nhịn được hỏi ngược lại: “Vậy sao mày không sợ à?”
“Tao sợ cái gì, đến lúc đó tao sẽ tìm người đến nộp tiền bảo lãnh, rồi nói tao là phòng vệ chính đáng, sau khi ra ngoài lại tiêu sái như thường.” Tên sát thủ vô cùng đắc ý nói.
Hắn ta cũng rất thật thà nói hết lý do cho Lý Phàm.
Lý Phàm mỉm cười, xem ra tên sát thủ này chẳng những kỹ thuật kém, hơn nữa đầu óc còn ngu dốt.
“Rất tốt, xem ra đầu óc của mày đã bị hỏng rồi, tao cần phải giúp mày sửa một chút.” Lý Phàm hờ hững liếc mắt, nói.
Tên sát thủ khẽ nói: “Mày dám ra tay ư, nếu mày dám ra tay thì mày sẽ phải ngồi tù cả đời.”
“Có gì mà không dám ra tay, đội trưởng Chương là bạn tao, hơn nữa tao còn quen sir Hà, lợi hại hơn mày nhiều.” Lý Phàm cũng dùng giọng điệu y hệt đối phương để trả lời.
Lần này tên sát thủ không thể bình tĩnh được nữa, anh ta không ngờ Lý Phàm lại nói chuyện với mình như vậy, điều đó khiến anh ta không khỏi ảo não.
“Mày!” Tên sát thủ bực tức nói.
Lý Phàm cười hỏi: “Mày nhìn tao làm gì, mày nhìn tao cũng vô dụng, tao khuyên mày đừng tới tìm tao gây phiền phức nữa, nếu không tao sẽ khiến mày biết thế nào là lễ độ.”
Tên sát thủ hít sâu một hơi, không dám nổi nóng với Lý Phàm nữa, mặc kệ Lý Phàm nói có phải sự thật không, nhưng nhìn thấy dáng vẻ này của Lý Phàm, anh ta thấy không hề giống đang nói láo.
“Hôm nay mày rơi vào tay tao, coi như số mày không đỏ.” Lý Phàm thản nhiên nói.
Tên sát thủ bắt đầu luống cuống, khi nhìn thấy Lý Phàm đang đến gần mình, anh ta lập tức có một loại dự cảm không tốt, anh ta vội xua tay nói: “Đại ca, tôi biết tôi sai rồi, anh hãy thả tôi đi.”
“Bây giờ mày mới biết sai, không khỏi có chút quá muộn đi.” Lý Phàm khẽ cười.
Tên sát thủ sợ hãi, anh ta không dám gào thét với Lý Phàm nữa, chỉ có thể không ngừng cầu xin tha thứ.
Lý Phàm thản nhiên nói: “Bây giờ tốt nhất mày hãy nói cho tao là ai sai mày làm.”
“Là hai người họ Cố sai khiến, là người của nhà họ Cố các người.” Sát thủ vội vàng nói.
Sau khi sát thủ nói ra, Lý Phàm lập tức mang sát thủ đi tới đại sảnh, tiếp tục hỏi: “Bây giờ mày hãy lặp lại lời mày vừa nói một lần nữa.”
Sau khi trầm ngâm mấy giây, hắn ta lại lặp lại một lần nữa, hắn ta cảm giác được đời này của mình cứ như vậy kết thúc rồi, trước nay toàn là hắn ta giết người khác, bây giờ lại rơi vào nguy hiểm.
Giống như trò chơi đi săn, rõ ràng hắn ta là thợ săn, nhưng bây giờ hắn ta mới là con mồi thật sự.
“Hai người họ Cố?” Ông cụ nhà họ Cố sầm mặt lại, nếu đối phương chỉ nói ra một người thì ông ta không dễ điều tra, nhưng sau khi nghe được là hai người họ Cố, trong lòng ông ta đã biết rõ đó là kẻ nào rồi.
Nếu như không phải Cố Thiệu Dũng và Cố Thiệu Phong thì là ai nữa, hơn nữa hôm nay biểu hiện của hai người đó khiến ông cụ cực kì thất vọng.
Ông cụ nhà họ Cố lửa giận công tâm, nói: “Hai tên nghịch tử này, lại có thể vì quyền quản lý nhà họ Cố mà làm ra chuyện như vậy với tôi.”
Ông ta coi Cố Thiệu Dũng và Cố Thiệu Phong là người thân cận nhất của mình, người duy nhất ông ta có thể tin tưởng, giờ đây, ông ta hoàn toàn thất vọng với bọn họ rồi.
Lý Phàm cũng không nói gì nữa, dù sao tất cả đều do ông cụ nhà họ Cố quá mức nuông chiều Cố Thiệu Dũng và Cố Thiệu Phong, cho nên mới dẫn đến bi kịch như vậy.
Lý Phàm thản nhiên nói: “Mày có thể đi về rồi.”
Anh cũng không sợ đối phương sẽ nói chuyện này cho Cố Thiệu Dũng và Cố Thiệu Phong, nhưng, nếu sát thủ này nói cho hai người đó thì không còn gì tốt hơn.
Ít nhất có thể để hai người đó biết kế hoạch đã thất bại, cũng không có bất kỳ tác dụng gì.
Sau khi biết sự thật, ông cụ nhà họ Cố rất tức tối, gần như sắp té xỉu, Lý Phàm theo bản năng dìu ông ta đi tới ghế sô pha.
Lý Phàm hơi sững sờ, chuyện gì thế này, không phải Hầu Đức Dương nói đã chữa khỏi hoàn toàn rồi sao?
Anh vội bảo Cố Họa Y tới chăm sóc ông cụ Cố trước, còn bản thân đi tới phòng vệ sinh gọi điện thoại cho Hầu Đức Dương.
“Không phải ông nói bệnh tình của ông cụ đã khỏi rồi à, sao ông cụ vẫn phát bệnh?”
“Cậu Lý, có một việc tôi quên nói với cậu, dù ông cụ đã khỏi bệnh rồi, nhưng chức năng cơ thể cũng không chịu nổi, nhất định phải điều dưỡng cơ thể trước mới được.”
“Có cách gì có hiệu quả cao không?” Lý Phàm dò hỏi.
“Có, cần một loại linh chi, thảo dược này là Hàn Linh Chi.”
“Hàn Linh Chi, còn có loại linh chi này à?”
Lý Phàm biết linh chi có nhiều loại như linh chi núi, linh chi dại, nhưng anh chưa từng nghe nói về Hàn Linh Chi, anh cũng hoài nghi Hầu Đức Dương đang nói khoác với mình, để bản thân mình có một tia hy vọng thôi.
“Cậu Lý, cho nên tôi mới nói không có cách nào, Hàn Linh Chi cực kỳ hiếm thấy, có thể chặn được hỏa khí trong người ông cụ, tôi cũng chưa từng nhìn thấy, nhưng tôi có ảnh chụp, hi vọng có thể giúp anh.”
“Vậy ông hãy gửi ảnh chụp tới đây.”
CHƯƠNG 902: BUỔI ĐẤU GIÁ
Lý Phàm bất đắc dĩ bật cười, cũng không khó xử Hầu Đức Dương nữa, nếu ông ta đã nói không có biện pháp, nói không chừng đúng là không có cách nào.
Hầu Đức Dương nhanh chóng gửi một bức ảnh tới, sau khi xem ảnh, Lý Phàm nhướng mày, linh chi này đúng là hiếm thấy.
Nhưng người luôn si mê thảo dược như Hầu Đức Dương mà cũng không có loại linh chi này, thì người nào có thể có? Lý Phàm thở dài, xem ra muốn tìm được Hàn Linh Chi cũng không đơn giản như tưởng tượng.
Lý Phàm cũng không từ bỏ, mặc kệ Hàn Linh Chi khó tìm cỡ nào, anh cũng phải nghĩ cách mới được.
Sau khi Lý Phàm đi ra, bệnh tình của ông cụ nhà họ Cố đã tốt hơn rất nhiều, Lý Phàm trầm giọng nói: “Ông, cháu biết trong lòng ông rất tức giận, nhưng trước mắt, cháu hi vọng ông giả vờ như cái gì cũng không biết, nếu xung đột nổ ra, cũng không có lợi gì.”
Ông cụ nhà họ Cố suy nghĩ một lúc, cũng cho rằng Lý Phàm nói có lý, ông ta thở dài, cực kì thất vọng với hai đứa con trai của mình.
Sau khi Lý Phàm và Cố Họa Y thăm ông cụ xong, Lý Phàm kết luận lần này Cố Thiệu Dũng cũng tốn không ít tiền để mời sát thủ, nên chắc trong thời gian ngắn sẽ không có hành động gì đáng kể nữa.
Nên Lý Phàm không kiêng dè nhiều nữa, mà sát thủ vừa bị Lý Phàm bắt chưa đi được bao xa, đã nhận được điện thoại của Cố Thiệu Dũng.
“Thế nào, hành động thành công không?” Qua điện thoại, Cố Thiệu Dũng vội hỏi tin tức tốt từ đối phương.
Sát thủ vẻ mặt không đổi: “Kế hoạch cũng không thành công, nhưng tôi không hề tiết lộ tìn tức gì liên quan đến ông.”
Thật ra, anh ta suy nghĩ cho danh dự bản thân, dù sao làm lâu như vậy, anh ta vẫn hiểu được đạo lý gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ.
Nghe xong, Cố Thiệu Dũng cảm thấy mất bình tĩnh, ông ta tưởng chờ được tin tức tốt, kết quả là một tin xấu.
“Vậy là anh đã không thành công, anh có thể trả lại tiền cho tôi hay không?” Cố Thiệu Dũng không kìm được nói, dù có không thành công thì ông ta cũng muốn lấy lại một khoản tiền.
“Ngại quá, một khi tôi đã tiếp đơn thành công, thì ông không có cơ hội hối hận nữa, nên ông hãy bỏ ý định này đi.”
“Anh!” Nghe vậy, Cố Thiệu Dũng không kìm được ném điện thoại, một phú ông đột ngột biến thành một kẻ nghèo mạt rệp, ông ta lập tức cảm thấy như muốn ngã ngựa.
“Anh cả, làm sao thế, có thành công không?” Mà lúc này, Cố Thiệu Phong không kìm được hỏi.
Cố Thiệu Dũng lập tức trút giận lên người Cố Thiệu Phong, tức giận nói: “Cậu xem thử xem thứ cậu tìm tới cả đám đều là đồ vô dụng, thành công cái gì, đây rõ ràng là thất bại!”
Đối mặt với thái độ quát lớn của anh trai, Cố Thiệu Phong cảm thấy rất uất ức, cảm thấy anh trai nói thế có hơi quá đáng, điều này thì có liên quan gì với mình chứ.
Ông ta nào đoán được tên sát thủ đó không làm được, nếu ông ta biết được thì đã không để chuyện này phát sinh.
“Anh cả, đã lúc này rồi mà anh còn trách tôi vô dụng.” Cố Thiệu Phong bất đắc dĩ cười nói.
Cố Thiệu Dũng tức giận nói: “Hừ, tôi không trách cậu thì trách ai, nếu không phải do cậu thì chuyện cũng sẽ không tới mức như thế này.”
Trong lòng Cố Thiệu Phong cảm thấy rất phiền muộn, ông ta nào có chọc ai đâu mà người ta lại trút giận lên đầu ông ta, ông ta không khỏi tức giận, nhưng lúc này ông ta chỉ có thể nhẫn nhịn.
Lý Phàm đang lo làm sao tìm được Hàn Linh Chi thì Hầu Đức Dương lại gửi tới cho anh tin nhắn với nội dung: Cậu Lý, cậu có thể đi tham gia buổi đấu giá đi xem xem, có lẽ với vận may của cậu có thể tìm thấy nó, gần đây Hán Thành có một buổi đấu giá lớn nhất.
Sau khi đọc được tin nhắn, Lý Phàm mới cảm thấy có chút hi vọng, xem ra Hán Thành có một buổi đấu giá lớn nhất, kết quả này không giống dự liệu của mình lắm.
Nhưng dù sao, Lý Phàm đã quyết định rồi, phải đi tìm thử xem, dù không thành công, anh cũng phải thử một lần.
Sau khi trở về, trước tiên Lý Phàm nghỉ ngơi một ngày, sáng hôm sau, anh mới đi buổi đấu giá lớn nhất Hán Thành tìm vận may, trước đó, Hầu Đức Dương đã giúp anh lấy được vé vào cửa, đang phái người đưa tới cho anh.
Lý Phàm đang chờ ở cửa buổi đấu giá, hiện mọi người đang xếp hàng rồng rắn trước buổi đấu giá, khi nhân viên an ninh nhìn thấy Lý Phàm gần buổi đấu giá, lập tức xua đuổi nói: “Nhóc con, mau rời khỏi đây cho tôi, nơi này đã phong tỏa rồi.”
Anh ta chủ yếu muốn đuổi Lý Phàm rời khỏi nơi này, phải biết đây chính là buổi đấu giá lớn nhất, gần như toàn bộ người giàu có Hán Thành đều sẽ tới tham gia.
Mà một người bình thường như Lý Phàm đứng ở đây, thật sự làm mất hình ảnh, làm ảnh hưởng thân phận của mọi người, nên hai nhân viên an ninh mới xua đuổi anh.
Lý Phàm trừng mắt, cảm thấy không còn gì để nói, những người này thật lắm chuyện, anh đâu có cản đường, những người này sao lại so đo với anh chứ.
Lý Phàm thản nhiên nói: “Tôi đâu có đứng ở cửa, chỗ này xa như vậy, anh đuổi tôi ra ngoài làm gì?”
“Không được, phong tỏa đã gia tăng khoảng cách rồi, đừng nói ở chỗ này, dù nhà cậu có ở sát vách, thì cậu cũng phải tránh ra.” Nhân viên an ninh cứng rắn nói.
Lý Phàm nhướng mày, thật quá bá đạo mà, nhưng anh không hề sợ sệt, thản nhiên nói: “Tôi cứ đứng ở chỗ này đấy, nếu anh có bản lĩnh thì đến đuổi tôi đi.”
Nhân viên an ninh ồ một tiếng, lập tức bắt đầu xua đuổi Lý Phàm, anh ta cười lạnh nói: “Nhóc con, cho cậu cơ hội mà cậu không biết tận dụng, nếu đã như vậy, tôi sẽ cho cậu biết sự lợi hại của tôi.”
Dứt lời, anh ta ra vẻ định ra tay.
Những người khác đều nhìn Lý Phàm như nhìn một kẻ ngốc, vẻ mặt người nào cũng đầy khinh thường, bọn họ đều coi thường anh.
Ban đầu, Lý Phàm không muốn ra tay, nhưng nhân viên an ninh lại từng bước ép sát, bất đắc dĩ anh mới chủ động ra tay.
Nhân viên an ninh còn chưa kịp lấy lại tinh thần, đã phát giác được tốc độ tay của Lý Phàm rất nhanh, giống như tàn ảnh, khiến không ai có thể bắt giữ.
Nhân viên an ninh đột ngột bay ngược ra ngoài, mọi người có mặt đều há hốc miệng, gần như có thể nhét vào một quả trứng gà.
Lý Phàm thản nhiên nói: “Tôi vốn không muốn ra tay, nhưng là các người ép tôi, tôi cũng không có cách nào.”
Chuyện này cũng kinh động đến không ít người, đội trưởng đội an ninh đi ra, khi nhìn thấy Lý Phàm, anh ta bắt đầu đánh giá Lý Phàm một lượt, thấy Lý Phàm ăn mặc bình thường thì lập tức coi thường.
Anh ta còn tưởng Lý Phàm lợi hại đến mức nào, kết quả là một người bình thường.
“Hừ, cái loại chó mèo gì cũng dám tới đây quấy rối, cậu biết đây là nơi nào không? Đây chính là buổi đấu giá lớn nhất Hán Thành, là nơi chỉ có con cháu nhà giàu có, lãnh đạo công ty Hán Thành mới có thể tới, cậu là cái thá gì, có thể cho cậu đi vào đã là không tệ rồi, đuổi cậu ta ra ngoài cho tôi!” Đội trưởng đội an ninh coi thường nói.
CHƯƠNG 903: THIÊN GIA GẶP CŨNG PHẢI CÚI ĐẦU
Đám thương nhân con cháu nhà giàu thấy thế, không hề cảm thấy thông cảm với Lý Phàm, mà cười khẩy nhìn Lý Phàm như đang xem trò cười.
Lúc này, một nam thanh niên giọng điệu kỳ quái nói với Lý Phàm: “Chà, tôi còn tưởng là ai chứ, đây không phải người ở rể nhà họ Cố sao?”
“Người ở rể nhà họ Cố à? Sao anh ta lại ở đây?”
“Tên này đúng là có phúc, lại có thể cưới được người đẹp Hán Thành, Cố Họa Y.”
“Chà, mọi người đừng thấy anh ta thân phận thấp, dù là ở rể, nhưng anh ta đúng là đã cưới được một đại mỹ nhân.”
“…”
Mọi người có mặt đều dùng giọng điệu quái gở châm chọc Lý Phàm, Cố Họa Y có thể nói là nữ thần trong mộng của bọn họ, thế nhưng Lý Phàm lại cưới được cô.
Điều này khiến bọn họ mất bình tĩnh, nên lúc này mới hùa vào giễu cợt Lý Phàm thậm tệ.
Nghe thấy mọi người giễu cợt mình, Lý Phàm cũng chẳng quan tâm, anh xem như không thấy gì cả.
“Ông chủ, cậu ta cứ dây dưa không chịu đi, tôi làm gì có cách nào, hơn nữa người ở rể nhà họ Cố này rất giỏi đánh nhau.” Đội trưởng đội an ninh nhớ đến thực lực mà Lý Phàm vừa phô bày, không khỏi giật mình một cái.
Ông chủ buổi đấu giá tức giận nói: “Tôi không quan tâm, nếu cậu không xử lý được chuyện này thì cậu cũng không cần ở đây làm nữa, mau cuốn gói rời đi đi.”
Nghe vậy, sắc mặt đội trưởng đội an ninh lập tức thay đổi chóng mặt.
“Ông chủ, ông yên tâm, tôi nhất định sẽ giải quyết ổn thỏa.” Đội trưởng đội an ninh nghiến răng, vì công việc, anh ta có thể trả bất cứ giá nào, anh ta nhìn người của mình một chút, nói: “Mấy người các cậu, lên cho tôi.”
Anh ta không dám một mình ra tay với Lý Phàm, nên mới kêu mọi người cùng lên.
Nam thanh niên giễu cợt Lý Phàm: “Như vậy mới đúng chứ, mau tống anh ta ra ngoài, không thì sẽ ảnh hưởng thân phận của mấy người chúng tôi.”
Đúng lúc đội trưởng Chương có mặt trong hàng người đang xếp hàng, sau khi nhìn thấy Lý Phàm bị người ta bắt nạt, không khỏi híp mắt lại.
Nhưng vì thân phận đặc thù, anh ta không tiện ra mặt.
Mà Sở Trung Thiên, cũng nhận được thư mời của ông chủ buổi đấu giá, sắc mặt anh ta trầm xuống, nhìn về phía anh Bưu.
Đi cùng Thiên gia lâu như vậy, vừa nhìn ánh mắt Thiên gia, anh Bưu đã biết Thiên gia nổi giận rồi, nên anh ta cũng không đứng đực ra đó nữa, chuẩn bị tìm cơ hội ra tay.
Đội trưởng đội an ninh nghĩ đến phía bên mình nhiều người, chắc chắn thừa khả năng đối phó Lý Phàm, nhưng khi nhìn thấy Lý Phàm ra tay, anh ta mới biết được mình đã suy nghĩ viển vông rồi.
Bóng dáng Lý Phàm như ma quỷ, bỗng chốc đám đội trưởng đội an ninh không biết rốt cuộc Lý Phàm đang ở vị trí nào, trái lại bọn họ còn bị đánh cho mắt nổ đom đóm.
Đội trưởng đội an ninh thì bị đánh nằm rạp trên mặt đất, anh ta gần như sắp nổi giận rồi, vốn dĩ hầu hết mọi người tới tham gia buổi đấu giá, nhưng những chuyện đang xảy ra thu hút sự chú ý của không ít người.
Vẻ mặt ông chủ buổi đấu giá hết sức xấu hổ, thật là quá mất mặt mà, dù sao đây cũng là địa bàn của ông ta, địa bàn của mình lại bị một người xa lạ đập phá, ông ta không thể nào nuốt trôi cơn giận này.
“Đám phế vật các người, tôi còn cần các người làm gì.” Ông chủ buổi đấu giá tức giận mắng.
Sau khi bị đánh, đội trưởng đội an ninh tưởng ông chủ sẽ an ủi mình, không ngờ ngay cả ông chủ cũng răn dạy mình, tâm trạng bọn họ lập tức trở nên rất kém.
Ông chủ buổi đấu giá thở hổn hển đi đến trước mặt Lý Phàm, nghiến răng nói: “Cậu chờ đó cho tôi, tôi quen Thiên gia.”
Ông ta nhớ trong danh sách thư mời có tên Sở Trung Thiên, ông ta tin Sở Trung Thiên chắc chắn không ngại giúp ông ta một vấn đề nhỏ, ông ta dường như nhìn thấy cảnh sau khi nghe thấy tên của Sở Trung Thiên thì Lý Phàm sẽ bị dọa sợ tè ra quần.
Nghĩ vậy, ông ta không khỏi thầm cảm thấy hả hê.
Mà lúc này, sau khi nghe vậy, trán Sở Trung Thiên nhăn lại, ông biết tôi thì cứ nhận là quen tôi đi, nhưng tôi lại không quen ông, ông lôi kéo quan hệ với tôi làm gì?
Tất nhiên, Lý Phàm biết Sở Trung Thiên cũng ở trong đó, nhưng anh vẫn giả bộ làm như không nhìn thấy.
Lúc này, anh Bưu đi ra, vừa nhìn thấy anh Bưu, hai mắt ông chủ buổi đấu giá lập tức tỏa sáng, đúng là vừa nhắc đến Thiên gia, Thiên gia đã đến ngay rồi.
Ông ta biết anh Bưu là trợ thủ đắc lực của Thiên gia, lúc này chắc chắn anh Bưu ra mặt thay Thiên gia.
Ông chủ buổi đấu giá bắt đầu tự động tố cáo với anh Bưu, nói Lý Phàm vô lại cỡ nào, anh Bưu buồn bã ngáp một cái nói: “Thật xin lỗi, Thiên gia bảo tôi tới nói cho ông biết, không nên làm khó anh ta nữa, để anh ta đi vào đi.”
Lần này, anh ta nói rất khẽ, chỉ có anh ta và ông chủ buổi đấu giá nghe được.
Nghe vậy, ông chủ buổi đấu giá như bị sét đánh, nếu không phải chính tai nghe được, ông ta cũng không dám tin đây là sự thực, chuyện gì đang xảy ra thế? Sao Thiên gia lại đứng về phe người bình thường này chứ?
Ông ta hoàn toàn kinh hãi, cảm giác được tất cả không hề giống như tưởng tượng của mình.
“Anh Bưu, cậu không đùa tôi chứ, Thiên gia thật nói như vậy sao?” Ông chủ buổi đấu giá không khỏi hỏi lại để xác nhận một chút, Sở Trung Thiên tiếng tăm lừng lẫy ở Hán Thành, sao lại quen biết một người bình thường chứ?
anh Bưu thản nhiên nói: “Tất nhiên là thật, ông cho là tôi nói dối sao?”
Ông chủ buổi đấu giá không khỏi giật mình, cũng hoàn toàn tin tưởng anh Bưu không phải đang nói đùa, ông ta không kìm được quay đầu nhìn Lý Phàm vẻ mặt vô hại một chút.
Cả người ông ta lập tức đổ mồ hôi lạnh, đối phương quen thuộc Thiên gia như vậy, chắc chắn là người mà Thiên gia coi trọng, lần này là ông ta gây khó trước, nếu ông ta không tiếp tục so đo với Lý Phàm nữa thì sẽ mất hết mặt mũi.
Trái lại, nếu ông ta đối địch với Thiên gia thì ông ta đừng mong tổ chức buổi đấu giá này nữa, nói không chừng còn nguy hiểm cả tính mạng.
Sở Trung Thiên gần như đã rửa tay gác kiếm rồi, nếu anh ta biết đối phương tưởng tượng về mình tàn nhẫn như vậy, có lẽ sẽ tức tới hộc máu.
CHƯƠNG 904: KHÁ MAY MẮN
Mọi người hết sức bất ngờ với kết quả này, bọn họ đều không nghĩ tới anh Bưu lại giúp đỡ Lý Phàm, bọn họ biết anh Bưu là trợ thủ đắc lực của Thiên gia.
Lúc này, anh Bưu ra mặt chắc chắn không đơn giản, bọn họ bất giác nhìn về phía Lý Phàm, đều không đoán ra rốt cuộc Lý Phàm là ai, nhưng bọn họ có thể khẳng định thân phận Lý Phàm không hề đơn giản.
Ông chủ buổi đấu giá cũng giật mình, khi nhìn về phía Lý Phàm, ông ta vô thức hít sâu một cái, bắt đầu buồn bực với Lý Phàm.
Thân phận Lý Phàm hoàn toàn vượt quá sự tưởng tượng của mình, nếu ông ta bình tĩnh được mới là lạ, lúc này ông chủ buổi đấu giá mới thu hồi ánh mắt xem thường.
“Anh Bưu, anh yên tâm, tôi sẽ giải quyết ổn thỏa.” Ông chủ buổi đấu giá cười gằn một cái, trước tiên cứ trấn an anh Bưu đã, nếu anh Bưu không bình tĩnh lại thì phiền phức lớn rồi.
Anh Bưu khẽ gật đầu, nếu đối phương lại tiếp tục ầm ĩ, anh ta sẽ ra mặt lần nữa.
Lúc đầu, đội trưởng Chương định cho người đi xử lý một chút, đúng lúc có thể bán cho Lý Phàm một ân tình, nhưng nhìn thấy người của Sở Trung Thiên ra tay, anh ta cảm thấy rất yên tâm.
Anh ta biết Sở Trung Thiên có địa vị rất cao ở Hán Thành, anh ta chắc chắn nếu Sở Trung Thiên ra tay thì nhất định sẽ mã đáo thành công.
Lúc này, ông chủ buổi đấu giá mới chạy đến bên cạnh Lý Phàm, nói: “Thế này, cậu Lý, cậu đi vào trước đi, tôi quên cậu cũng là khách của tôi, vừa rồi tôi chỉ đùa với cậu chút mà thôi.”
Nghe vậy, mọi người đều ngơ ngác, chuyện gì thế này, gây chuyện nửa ngày, kết quả là một trò đùa à?
Tất nhiên, Lý Phàm biết ông chủ buổi đấu giá chỉ tìm một cái cớ mà thôi, nhưng anh cũng không hề phản bác.
Trái lại, nam thanh niên và đội trưởng đội an ninh không bình tĩnh được nữa, bọn họ vốn cho rằng ông chủ buổi đấu giá sẽ lấy lại mặt mũi cho họ, ai ngờ, ông chủ buổi đấu giá lại khách khí với Lý Phàm như thế.
Hơn nữa có chút quá khách khí rồi, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, bọn họ cũng không thể tin được là thật.
Đội trưởng đội an ninh không kìm được nói: “Ông chủ, cứ để anh ta đi vào như vậy thì không hay lắm, dù sao anh ta đã gây ầm ĩ ở buổi đấu giá của chúng ta, có thể để người như anh ta đi vào sao?”
Anh ta rất phản đối điểm này, anh ta cho rằng ông chủ khẳng định không muốn gây ầm ĩ quá lớn, sẽ ảnh hưởng đến thể diện, nhưng quan trọng là anh ta xem thường Lý Phàm.
Anh ta cho rằng người như Lý Phàm chắc chắn không có bất kỳ bối cảnh gì. Nghe vậy, ông chủ buổi đấu giá lập tức trừng mắt liếc đội trưởng đội an ninh, khẽ nói: “Cậu đang dạy tôi làm việc sao?”
Đội trưởng đội an ninh nuốt nước bọt, lập tức không dám nói gì nữa, ngoan ngoãn ngậm miệng.
Người thanh niên ho khan một tiếng, cười hì hì với ông chủ buổi đấu giá: “Chú Vương, trước kia, ba tôi và ông có quen biết, ông xem, người có thân phận như tôi và anh ta đi cùng nhau, có phải ảnh hưởng thân phận của tôi hay không?”
“Đúng thế, nếu như vậy, cậu đừng đến tham gia nữa.” Ông chủ buổi đấu giá lạnh lùng liếc mắt, chợt nói.
Lúc đầu, thanh niên tưởng ông chủ buổi đấu giá đứng về phe mình, sau khi nghe được lời phía sau của đối phương, anh ta nghĩ mình có nghe lầm hay không, nghe ý này, hình như là muốn đuổi anh ta đi?
“Không phải chứ, ông sẽ không thật muốn đuổi tôi đi chứ?” Nam thanh niên cho là mình nghe lầm, lần nữa xác nhận một chút.
Ông chủ buổi đấu giá không muốn phí lời với đối phương, anh Bưu thay mặt Thiên gia, nếu ông ta không giải quyết tốt chuyện này, nói không chừng Thiên gia sẽ trừng phạt ông ta.
Ông ta hiểu được tính nghiêm trọng của vấn đề.
“Cậu bớt ở chỗ này lải nhải với tôi đi, tôi nói cho cậu biết, hôm nay, cậu nhất định phải xử lý xong chuyện này cho tôi.” Ông chủ buổi đấu giá thản nhiên nói.
Cùng lúc, ông ta búng tay một cái, trực tiếp để người của mình đuổi nam thanh niên kia ra ngoài.
Sau khi nam thanh niên bị kéo rời khỏi đây, anh ta còn tưởng mình đang nằm mơ, lẽ ra người bị đuổi phải là Lý Phàm mới đúng, sao lại là anh ta chứ? Anh ta cảm thấy mờ mịt.
Khi nhìn thấy nam thanh niên bị đuổi ra ngoài, mọi người đều cảm thán một hồi, bọn họ cũng không cho rằng ông chủ buổi đấu giá lại đứng về phe Lý Phàm, mà tưởng nam thanh niên trêu chọc phải ông ta, cho nên mới gặp phải kết quả như vậy.
Ông chủ buổi đấu giá muốn tìm một kẻ thay mình chịu tội, nên ông ta dời mắt đến đội trưởng đội an ninh, nhưng anh ta vẫn tìm đường chết nói: “Ông chủ, có phải ông muốn tôi đuổi anh ta ra ngoài hay không, ông chỉ cần ra lệnh, tôi chắc chắn sẽ làm theo.”
“Cậu câm miệng cho tôi, nơi này không đến phiên cậu nói chuyện.” Ông chủ buổi đấu giá tức giận liếc mắt, nói tiếp: “Cậu Lý là bạn tôi, vừa rồi cậu vũ nhục bạn tôi cũng là đang vũ nhục tôi, từ giờ trở đi, cậu bị sa thải.”
Thật ra trong lòng ông ta đã rõ ràng, ông ta cũng nhìn ra quan hệ giữa Lý Phàm và Thiên gia không đơn giản, nếu nhân cơ hội này nịnh bợ Lý Phàm một chút, cũng là chuyện tốt.
Hơn nữa, đúng lúc đội trưởng đội an ninh còn dám mạnh miệng, nên ông ta lập tức bắt lấy cơ hội để đối phương giơ đầu chịu báng.
Đội trưởng đội an ninh gần như muốn chửi thề, điều này liên quan gì đến mình, trong lòng không khỏi thầm mắng, lúc nãy không phải ông sai tôi sao? Sao bây giờ lại đổ hết lỗi lên đầu người ta rồi?
Anh ta cảm thấy rất phiền muộn, nhưng hiện tại, anh ta cũng chỉ có thể kìm nén, không dám nói thêm gì nữa.
Ông chủ buổi đấu giá cười tủm tỉm đối với Lý Phàm rồi dùng tay làm dáng vẻ xin mời, nói: “Cậu Lý, mời cậu tới bên này.”
Lúc này, Lý Phàm mới tiến vào hàng ngũ xếp hàng, mọi người không biết thân phận Lý Phàm, nhưng cũng thu liễm một chút. Ông chủ buổi đấu giá khách khí với Lý Phàm như vậy, chắc chắn thân phận Lý Phàm không đơn giản.
Bọn họ không hề muốn bản thân chọc phải phiền phức, đều thông minh im lặng.
Sau khi xếp hàng lúc lâu, Lý Phàm mới đi vào buổi đấu giá, xem ra cũng khá may mắn, rút thăm rút được hàng thứ nhất.
Người ngồi ở hàng thứ nhất, hầu hết đều là vị trí đã được ấn định từ trước, căn bản là người có máu mặt hoặc thương nhân giàu có của Hán Thành, Sở Trung Thiên và đội trưởng Chương cũng đã nhìn thấy Lý Phàm, bọn họ mỉm cười với anh thay lời chào hỏi.
Nhưng không ai tiến lên chào hỏi, bọn họ biết Lý Phàm lâu như vậy, nên ít nhiều cũng có một chút ăn ý, bọn họ đều rõ Lý Phàm không muốn phô trương.
Sau khi Lý Phàm ngồi xuống chưa bao lâu thì một người đàn ông trung niên mặc âu phục chợt đi về phía Lý Phàm, vẻ mặt khinh thường nhìn Lý Phàm, cười khinh bỉ nói: “Cậu là ai, có tư cách gì ngồi ở chỗ này?”
“Tại sao tôi không có tư cách, tôi rút thăm được.” Lý Phàm hỏi ngược lại.
Ông ta giọng điệu quái gở nói: “Chà, cũng may mắn phải không, hãy lấy số chỗ ngồi của cậu ra, hai ta đổi một chút.”
CHƯƠNG 905: ĐƯỢC MỘT BƯỚC LẠI MUỐN LÊN ĐẾN TRỜI
Địa vị của ông ta ở Hán Thành khá cao, nhưng vẫn kém xa hai nhân vật danh tiếng lẫy lừng của Hán Thành là Sở Trung Thiên và đội trưởng Chương.
Ông ta vốn định tìm một cơ hội lấy lòng Sở Trung Thiên và đội trưởng Chương, dù sao đây cũng là chuyện tốt, nếu thành công, nói không chừng tiền đồ vô hạn.
Nên ông ta hiểu tầm quan trọng trong đó, ông ta quan sát một vòng, cuối cùng ánh mắt dừng trên người Lý Phàm, ông ta nhìn thấy cách ăn mặc của Lý Phàm.
Dù vừa nãy khi xếp hàng, ông ta cũng nhìn ra quan hệ giữa Lý Phàm và ông chủ buổi đấu giá không tệ, nhưng ông ta không quan tâm nhiều như vậy, ở Hán Thành, địa vị của ông ta cũng là số một số hai.
Dù không thuận lợi, ông ta tin tưởng ông chủ buổi đấu giá cũng sẽ đứng về phía mình.
Lý Phàm cười nói: “Đổi với ông? Dựa vào cái gì, giữa ông và tôi có quan hệ tốt sao? Hơn nữa, nếu tôi đổi rồi, chẳng phải tôi sẽ chịu thiệt sao?”
Nghe vậy, mọi người đều bị lời của Lý Phàm chọc cười, một số ít cho rằng Lý Phàm nói có lý, nhưng hầu hết đều cho rằng Lý Phàm không biết điều.
Bậc thang tốt như vậy mà lại không bước xuống, nếu đổi lại là bọn họ, bọn họ chắc chắn sẽ đổi dãy số chỗ ngồi, dù sao thân phận người đàn ông này không đơn giản.
Nếu trao đổi số chỗ ngồi, có lẽ còn có thể trở thành bạn bè, trái lại, sẽ trở thành kẻ địch, bọn họ cho rằng Lý Phàm làm như vậy, chẳng khác gì dẫn lửa đốt mình.
Người đàn ông như nghe thấy chuyện cười lớn nhất trong đời, ông ta không ngờ Lý Phàm lại phách lối như thế, cơ hội tốt như vậy mà lại từ chối mình.
Nhưng đối phương từ chối khiến ông ta rất mất mặt, ông ta không khỏi híp mắt lại, dường như muốn giết chết Lý Phàm, trợ lý phía sau ông ta cười lạnh nói: “Không nghe thấy ông chủ của tôi nói gì sao? Mau lấy ra, đừng đã giữ mặt mũi cho còn chê.”
“Nếu như tôi không đưa, các người sẽ làm gì?” Lý Phàm cười hỏi, anh biết dù lần này có ý tốt đổi với đối phương, thì người hàng thứ hai cũng sẽ bài xích mình.
Đã vậy, không bằng tỏ ra cứng rắn một chút, sau này cũng không tạo thành phiền phức.
Người đàn ông trung niên âu phục gần như sắp nổi giận, liếc mắt ra hiệu cho trợ lý, để anh ta tự xem xử lý, trợ lý nhanh tay nhanh mắt vươn tay, muốn cướp đoạt số chỗ ngồi trong tay Lý Phàm.
Lý Phàm kịp nhét số chỗ ngồi vào túi, cũng chặn tay của trợ lý, đồng thời nói: “Anh bớt chơi trò này với tôi đi.”
Trợ lý lần đầu tiên ra tay thất bại, vẻ mặt vô cùng xấu hổ, cảm giác rất mất mặt.
Lý Phàm tặc lưỡi nói: “Thế nào, tôi không cho, các người còn muốn cướp sao? Làm như vậy khác gì bọn lưu manh và cường đạo chứ?”
Dù âm thanh Lý Phàm không lớn lắm, nhưng lời nói lại vô cùng sắc bén, sau khi nghe được, không ít người thầm chỉ trỏ người đàn ông trung niên âu phục.
“Cậu nói xem số chỗ ngồi này bao nhiêu tiền, tôi mua.” Ông ta mục đích chủ yếu vì lấy lòng Sở Trung Thiên và đội trưởng Chương, hiện tại ông ta cũng không lo được nhiều như vậy, đành phải bắt đầu dịu giọng.
Lý Phàm ngáp một cái, nói: “Tôi cũng không cần nhiều, ba trăm tỷ thôi.”
Anh không muốn nhường ra, nên mới cố ý nói như vậy, chính vì khiến đối phương biết khó mà lui.
Nghe vậy, sắc mặt ông ta trầm xuống, lạnh lùng thốt: “Ba trăm tỷ? Cậu đang giở công phu sư tử ngoạm đấy à?”
“Nếu ông không bằng lòng bỏ ra thì tôi cũng hết cách.” Lý Phàm giang tay ra nói.
Ông ta nghiến răng, thầm có xúc động và ý nghĩ nhất định phải giết chết Lý Phàm, ông ta lại dùng ánh mắt ra hiệu cho trợ lý, bất kể như thế nào, ông ta cũng phải giành được số chỗ ngồi đó.
Lúc này, ông ta lập tức hạ quyết tâm, tất nhiên trợ lý cũng hiểu được ám chỉ trong ánh mắt của ông ta, không nói gì nữa, bắt đầu quyết định ra tay với Lý Phàm.
Anh ta cũng đã từng luyện tán đả, võ công rất cao, mỗi lần anh ta ra tay gần như đều đánh vào điểm yếu, hơn nữa mỗi lần ra tay đều vô cùng tàn nhẫn, gần như khiến người ta khó lòng phòng bị.
Nếu anh ta đối phó những người khác thì được, nhưng gặp phải Lý Phàm, công phu của anh ta trở nên vô dụng.
Lý Phàm như đang chơi đùa cùng kẻ ngốc, trợ lý lập tức bị đùa cho xoay quanh, khiến vô số người cười vang.
Trợ lý lần nữa ngẩng đầu, nhưng chỉ nhìn thấy một bóng đen, khi anh ta vừa nhìn rõ đó là nắm đấm của Lý Phàm thì cả người bay ngược ra ngoài, thuận tiện đè người đàn ông trung niên âu phục ngã nằm xuống.
Ông ta gần như không thở nổi, ông ta đẩy trợ lý của mình ra, sau khi nghe thấy xung quanh cười ầm về trò cười của mình thì sắc mặt u ám như sắp chảy ra nước.
Ông ta cũng là kẻ có máu mặt ở Hán Thành, vẫn luôn là ông ta ức hiếp người khác, giờ lại có có người dám giương oai ở trên đỉnh đầu ông ta, đây không phải rõ ràng muốn đối địch với mình sao?
Ông ta chợt nghĩ đến gì đó, sao ông ta lại quên mất Thiên gia nhỉ, lúc đó ông ta đưa ra chút lợi ích, không chừng Thiên gia nhất định sẽ giúp mình xử lý chuyện này.
Nghĩ vậy, ông ta bất giác chạy về phía Sở Trung Thiên, nhưng lại bị anh Bưu cản lại, ông ta khách khí nói với anh Bưu: “Anh Bưu, thằng nhóc kia đang ức hiếp tôi, không bằng cậu nể tình tôi, giúp tôi một tay trừng trị cậu ta, sau khi thành công, tôi sẽ cho cậu không ít tiền.”
Dù ông ta không thể xin Sở Trung Thiên giúp đỡ, nhưng ông ta biết anh Bưu là trợ thủ đắc lực của Sở Trung Thiên, tại sao ông ta không để cho anh Bưu ra tay chứ?
Nghe vậy, anh Bưu cau mày, anh ta không muốn nhúng tay vào chuyện này nhất, dù có nhúng tay, ít nhất cũng phải đứng về phe cậu Lý chứ.
Nhưng rõ ràng ông ta đang nói như đang sai khiến anh ta, dù thế nào, anh ta cũng không thể đồng ý.
“Ông hãy tránh ra đi.” Anh Bưu tức giận nói.
Ông ta tưởng mình nghe lầm, ngạc nhiên nói: “Anh Bưu, cậu vừa nói cái gì?”
“Cậu Lý là bạn tôi, ông muốn ra tay với cậu ta, tôi là người đầu tiên không đồng ý.” anh Bưu lập tức tỏ thái độ rõ ràng với đối phương, nếu đối phương tiếp tục ầm ĩ, anh ta chắc chắn không ngồi yên không quan tâm.
Ông ta giật nảy mình, bị những lời này của anh Bưu dọa sợ, hoàn toàn không hiểu tại sao anh Bưu lại đứng cùng phe người bình thường.
Sau khi biết Lý Phàm và anh Bưu quan hệ không tệ, ông ta lau mồ hôi lạnh, rồi mới cười gượng liếc nhìn Lý Phàm, dáng vẻ như không có chuyện gì xảy ra, ủ rũ đi ra.
“Thiên gia, anh và người kia rất quen thuộc sao?” Mà lúc này, một tiếng nhạo báng vang lên, đồng thời người đàn ông đã có tuổi đi ra, cả người ông ta mặc hàng xa xỉ, phía sau cái mười mấy vệ sĩ người nước ngoài, nhìn rất có khí thế.
Tên sát thủ bị đau, lui người về sau mấy bước, vẻ mặt khó tin nhìn Lý Phàm như nhìn thấy quỷ, anh ta hoàn toàn bị thực lực của Lý Phàm làm cho chấn động.
Lý Phàm không có hành động gì nữa, nếu tên sát thủ đó thức thời một chút thì không còn gì tốt hơn, trái lại, nếu anh ta không thức thời thì không thể trách anh.
Bất kể thế nào, anh cũng sẽ khiến tên sát thủ đó trả giá nặng nề, tên sát thủ đó tất nhiên chú ý tới ánh mắt Lý Phàm, anh ta nghĩ tới nhiệm vụ thất bại sẽ nhận trừng phạt lớn cỡ nào.
Trong lòng anh ta không cam tâm, anh ta đã quyết định, trước tiên tấn công tới tấp một lần nữa, anh ta dứt khoát ra tay với Lý Phàm.
Thấy thế, Lý Phàm dường như nhìn thấy một kẻ ngu, anh còn tưởng tên sát thủ này lợi hại cỡ nào, kết quả cũng chỉ đến vậy, chỉ bằng bản lĩnh của đối phương còn chưa có tư cách khiêu chiến với anh.
Tên sát thủ tiếp tục lấy cung tên ra, điên cuồng bóp lẫy cò, Lý Phàm cũng không kiên nhẫn được nữa, anh cũng nhìn ra đầu óc đối phương trúng gió rồi, anh không thèm phí lời, lập tức ra tay với anh ta.
Tất nhiên tên sát thủ đã nhận ra sự lợi hại của Lý Phàm, anh ta rất ngạc nhiên về điều đó, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, anh ta cũng không dám tin tất cả trước mắt là thật.
Mười mẩu thuốc lá lập tức bắn mạnh vào người sát thủ, tên sát thủ đó đau đớn không ngừng lăn lộn trên mặt đất, hắn ta bắt đầu buồn bực, những tàn thuốc này sao còn có lực sát thương hơn phi đao chứ?
Sau khi ra tay, Lý Phàm nhìn thấy sát thủ không thể động đậy, anh không hề lưu tình, lạnh lùng nói với tên sát thủ: “Là ai sai mày làm như vậy?”
“Hừ, mày muốn hỏi người đứng phía sau tao là ai à, tao sẽ không nói cho mày biết.” Tên sát thủ nghiêng đầu sang chỗ khác, cười lạnh nói.
Lý Phàm thản nhiên nói: “Nếu không nói thì mày chỉ có một con đường chết.”
“Mày dám giết tao à, nếu mày giết tao thì mày sẽ phải đi tù.”
Nghe vậy, Lý Phàm bật cười, tên sát thủ này biết sẽ ngồi tù mà còn nói như vậy, anh không nhịn được hỏi ngược lại: “Vậy sao mày không sợ à?”
“Tao sợ cái gì, đến lúc đó tao sẽ tìm người đến nộp tiền bảo lãnh, rồi nói tao là phòng vệ chính đáng, sau khi ra ngoài lại tiêu sái như thường.” Tên sát thủ vô cùng đắc ý nói.
Hắn ta cũng rất thật thà nói hết lý do cho Lý Phàm.
Lý Phàm mỉm cười, xem ra tên sát thủ này chẳng những kỹ thuật kém, hơn nữa đầu óc còn ngu dốt.
“Rất tốt, xem ra đầu óc của mày đã bị hỏng rồi, tao cần phải giúp mày sửa một chút.” Lý Phàm hờ hững liếc mắt, nói.
Tên sát thủ khẽ nói: “Mày dám ra tay ư, nếu mày dám ra tay thì mày sẽ phải ngồi tù cả đời.”
“Có gì mà không dám ra tay, đội trưởng Chương là bạn tao, hơn nữa tao còn quen sir Hà, lợi hại hơn mày nhiều.” Lý Phàm cũng dùng giọng điệu y hệt đối phương để trả lời.
Lần này tên sát thủ không thể bình tĩnh được nữa, anh ta không ngờ Lý Phàm lại nói chuyện với mình như vậy, điều đó khiến anh ta không khỏi ảo não.
“Mày!” Tên sát thủ bực tức nói.
Lý Phàm cười hỏi: “Mày nhìn tao làm gì, mày nhìn tao cũng vô dụng, tao khuyên mày đừng tới tìm tao gây phiền phức nữa, nếu không tao sẽ khiến mày biết thế nào là lễ độ.”
Tên sát thủ hít sâu một hơi, không dám nổi nóng với Lý Phàm nữa, mặc kệ Lý Phàm nói có phải sự thật không, nhưng nhìn thấy dáng vẻ này của Lý Phàm, anh ta thấy không hề giống đang nói láo.
“Hôm nay mày rơi vào tay tao, coi như số mày không đỏ.” Lý Phàm thản nhiên nói.
Tên sát thủ bắt đầu luống cuống, khi nhìn thấy Lý Phàm đang đến gần mình, anh ta lập tức có một loại dự cảm không tốt, anh ta vội xua tay nói: “Đại ca, tôi biết tôi sai rồi, anh hãy thả tôi đi.”
“Bây giờ mày mới biết sai, không khỏi có chút quá muộn đi.” Lý Phàm khẽ cười.
Tên sát thủ sợ hãi, anh ta không dám gào thét với Lý Phàm nữa, chỉ có thể không ngừng cầu xin tha thứ.
Lý Phàm thản nhiên nói: “Bây giờ tốt nhất mày hãy nói cho tao là ai sai mày làm.”
“Là hai người họ Cố sai khiến, là người của nhà họ Cố các người.” Sát thủ vội vàng nói.
Sau khi sát thủ nói ra, Lý Phàm lập tức mang sát thủ đi tới đại sảnh, tiếp tục hỏi: “Bây giờ mày hãy lặp lại lời mày vừa nói một lần nữa.”
Sau khi trầm ngâm mấy giây, hắn ta lại lặp lại một lần nữa, hắn ta cảm giác được đời này của mình cứ như vậy kết thúc rồi, trước nay toàn là hắn ta giết người khác, bây giờ lại rơi vào nguy hiểm.
Giống như trò chơi đi săn, rõ ràng hắn ta là thợ săn, nhưng bây giờ hắn ta mới là con mồi thật sự.
“Hai người họ Cố?” Ông cụ nhà họ Cố sầm mặt lại, nếu đối phương chỉ nói ra một người thì ông ta không dễ điều tra, nhưng sau khi nghe được là hai người họ Cố, trong lòng ông ta đã biết rõ đó là kẻ nào rồi.
Nếu như không phải Cố Thiệu Dũng và Cố Thiệu Phong thì là ai nữa, hơn nữa hôm nay biểu hiện của hai người đó khiến ông cụ cực kì thất vọng.
Ông cụ nhà họ Cố lửa giận công tâm, nói: “Hai tên nghịch tử này, lại có thể vì quyền quản lý nhà họ Cố mà làm ra chuyện như vậy với tôi.”
Ông ta coi Cố Thiệu Dũng và Cố Thiệu Phong là người thân cận nhất của mình, người duy nhất ông ta có thể tin tưởng, giờ đây, ông ta hoàn toàn thất vọng với bọn họ rồi.
Lý Phàm cũng không nói gì nữa, dù sao tất cả đều do ông cụ nhà họ Cố quá mức nuông chiều Cố Thiệu Dũng và Cố Thiệu Phong, cho nên mới dẫn đến bi kịch như vậy.
Lý Phàm thản nhiên nói: “Mày có thể đi về rồi.”
Anh cũng không sợ đối phương sẽ nói chuyện này cho Cố Thiệu Dũng và Cố Thiệu Phong, nhưng, nếu sát thủ này nói cho hai người đó thì không còn gì tốt hơn.
Ít nhất có thể để hai người đó biết kế hoạch đã thất bại, cũng không có bất kỳ tác dụng gì.
Sau khi biết sự thật, ông cụ nhà họ Cố rất tức tối, gần như sắp té xỉu, Lý Phàm theo bản năng dìu ông ta đi tới ghế sô pha.
Lý Phàm hơi sững sờ, chuyện gì thế này, không phải Hầu Đức Dương nói đã chữa khỏi hoàn toàn rồi sao?
Anh vội bảo Cố Họa Y tới chăm sóc ông cụ Cố trước, còn bản thân đi tới phòng vệ sinh gọi điện thoại cho Hầu Đức Dương.
“Không phải ông nói bệnh tình của ông cụ đã khỏi rồi à, sao ông cụ vẫn phát bệnh?”
“Cậu Lý, có một việc tôi quên nói với cậu, dù ông cụ đã khỏi bệnh rồi, nhưng chức năng cơ thể cũng không chịu nổi, nhất định phải điều dưỡng cơ thể trước mới được.”
“Có cách gì có hiệu quả cao không?” Lý Phàm dò hỏi.
“Có, cần một loại linh chi, thảo dược này là Hàn Linh Chi.”
“Hàn Linh Chi, còn có loại linh chi này à?”
Lý Phàm biết linh chi có nhiều loại như linh chi núi, linh chi dại, nhưng anh chưa từng nghe nói về Hàn Linh Chi, anh cũng hoài nghi Hầu Đức Dương đang nói khoác với mình, để bản thân mình có một tia hy vọng thôi.
“Cậu Lý, cho nên tôi mới nói không có cách nào, Hàn Linh Chi cực kỳ hiếm thấy, có thể chặn được hỏa khí trong người ông cụ, tôi cũng chưa từng nhìn thấy, nhưng tôi có ảnh chụp, hi vọng có thể giúp anh.”
“Vậy ông hãy gửi ảnh chụp tới đây.”
CHƯƠNG 902: BUỔI ĐẤU GIÁ
Lý Phàm bất đắc dĩ bật cười, cũng không khó xử Hầu Đức Dương nữa, nếu ông ta đã nói không có biện pháp, nói không chừng đúng là không có cách nào.
Hầu Đức Dương nhanh chóng gửi một bức ảnh tới, sau khi xem ảnh, Lý Phàm nhướng mày, linh chi này đúng là hiếm thấy.
Nhưng người luôn si mê thảo dược như Hầu Đức Dương mà cũng không có loại linh chi này, thì người nào có thể có? Lý Phàm thở dài, xem ra muốn tìm được Hàn Linh Chi cũng không đơn giản như tưởng tượng.
Lý Phàm cũng không từ bỏ, mặc kệ Hàn Linh Chi khó tìm cỡ nào, anh cũng phải nghĩ cách mới được.
Sau khi Lý Phàm đi ra, bệnh tình của ông cụ nhà họ Cố đã tốt hơn rất nhiều, Lý Phàm trầm giọng nói: “Ông, cháu biết trong lòng ông rất tức giận, nhưng trước mắt, cháu hi vọng ông giả vờ như cái gì cũng không biết, nếu xung đột nổ ra, cũng không có lợi gì.”
Ông cụ nhà họ Cố suy nghĩ một lúc, cũng cho rằng Lý Phàm nói có lý, ông ta thở dài, cực kì thất vọng với hai đứa con trai của mình.
Sau khi Lý Phàm và Cố Họa Y thăm ông cụ xong, Lý Phàm kết luận lần này Cố Thiệu Dũng cũng tốn không ít tiền để mời sát thủ, nên chắc trong thời gian ngắn sẽ không có hành động gì đáng kể nữa.
Nên Lý Phàm không kiêng dè nhiều nữa, mà sát thủ vừa bị Lý Phàm bắt chưa đi được bao xa, đã nhận được điện thoại của Cố Thiệu Dũng.
“Thế nào, hành động thành công không?” Qua điện thoại, Cố Thiệu Dũng vội hỏi tin tức tốt từ đối phương.
Sát thủ vẻ mặt không đổi: “Kế hoạch cũng không thành công, nhưng tôi không hề tiết lộ tìn tức gì liên quan đến ông.”
Thật ra, anh ta suy nghĩ cho danh dự bản thân, dù sao làm lâu như vậy, anh ta vẫn hiểu được đạo lý gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ.
Nghe xong, Cố Thiệu Dũng cảm thấy mất bình tĩnh, ông ta tưởng chờ được tin tức tốt, kết quả là một tin xấu.
“Vậy là anh đã không thành công, anh có thể trả lại tiền cho tôi hay không?” Cố Thiệu Dũng không kìm được nói, dù có không thành công thì ông ta cũng muốn lấy lại một khoản tiền.
“Ngại quá, một khi tôi đã tiếp đơn thành công, thì ông không có cơ hội hối hận nữa, nên ông hãy bỏ ý định này đi.”
“Anh!” Nghe vậy, Cố Thiệu Dũng không kìm được ném điện thoại, một phú ông đột ngột biến thành một kẻ nghèo mạt rệp, ông ta lập tức cảm thấy như muốn ngã ngựa.
“Anh cả, làm sao thế, có thành công không?” Mà lúc này, Cố Thiệu Phong không kìm được hỏi.
Cố Thiệu Dũng lập tức trút giận lên người Cố Thiệu Phong, tức giận nói: “Cậu xem thử xem thứ cậu tìm tới cả đám đều là đồ vô dụng, thành công cái gì, đây rõ ràng là thất bại!”
Đối mặt với thái độ quát lớn của anh trai, Cố Thiệu Phong cảm thấy rất uất ức, cảm thấy anh trai nói thế có hơi quá đáng, điều này thì có liên quan gì với mình chứ.
Ông ta nào đoán được tên sát thủ đó không làm được, nếu ông ta biết được thì đã không để chuyện này phát sinh.
“Anh cả, đã lúc này rồi mà anh còn trách tôi vô dụng.” Cố Thiệu Phong bất đắc dĩ cười nói.
Cố Thiệu Dũng tức giận nói: “Hừ, tôi không trách cậu thì trách ai, nếu không phải do cậu thì chuyện cũng sẽ không tới mức như thế này.”
Trong lòng Cố Thiệu Phong cảm thấy rất phiền muộn, ông ta nào có chọc ai đâu mà người ta lại trút giận lên đầu ông ta, ông ta không khỏi tức giận, nhưng lúc này ông ta chỉ có thể nhẫn nhịn.
Lý Phàm đang lo làm sao tìm được Hàn Linh Chi thì Hầu Đức Dương lại gửi tới cho anh tin nhắn với nội dung: Cậu Lý, cậu có thể đi tham gia buổi đấu giá đi xem xem, có lẽ với vận may của cậu có thể tìm thấy nó, gần đây Hán Thành có một buổi đấu giá lớn nhất.
Sau khi đọc được tin nhắn, Lý Phàm mới cảm thấy có chút hi vọng, xem ra Hán Thành có một buổi đấu giá lớn nhất, kết quả này không giống dự liệu của mình lắm.
Nhưng dù sao, Lý Phàm đã quyết định rồi, phải đi tìm thử xem, dù không thành công, anh cũng phải thử một lần.
Sau khi trở về, trước tiên Lý Phàm nghỉ ngơi một ngày, sáng hôm sau, anh mới đi buổi đấu giá lớn nhất Hán Thành tìm vận may, trước đó, Hầu Đức Dương đã giúp anh lấy được vé vào cửa, đang phái người đưa tới cho anh.
Lý Phàm đang chờ ở cửa buổi đấu giá, hiện mọi người đang xếp hàng rồng rắn trước buổi đấu giá, khi nhân viên an ninh nhìn thấy Lý Phàm gần buổi đấu giá, lập tức xua đuổi nói: “Nhóc con, mau rời khỏi đây cho tôi, nơi này đã phong tỏa rồi.”
Anh ta chủ yếu muốn đuổi Lý Phàm rời khỏi nơi này, phải biết đây chính là buổi đấu giá lớn nhất, gần như toàn bộ người giàu có Hán Thành đều sẽ tới tham gia.
Mà một người bình thường như Lý Phàm đứng ở đây, thật sự làm mất hình ảnh, làm ảnh hưởng thân phận của mọi người, nên hai nhân viên an ninh mới xua đuổi anh.
Lý Phàm trừng mắt, cảm thấy không còn gì để nói, những người này thật lắm chuyện, anh đâu có cản đường, những người này sao lại so đo với anh chứ.
Lý Phàm thản nhiên nói: “Tôi đâu có đứng ở cửa, chỗ này xa như vậy, anh đuổi tôi ra ngoài làm gì?”
“Không được, phong tỏa đã gia tăng khoảng cách rồi, đừng nói ở chỗ này, dù nhà cậu có ở sát vách, thì cậu cũng phải tránh ra.” Nhân viên an ninh cứng rắn nói.
Lý Phàm nhướng mày, thật quá bá đạo mà, nhưng anh không hề sợ sệt, thản nhiên nói: “Tôi cứ đứng ở chỗ này đấy, nếu anh có bản lĩnh thì đến đuổi tôi đi.”
Nhân viên an ninh ồ một tiếng, lập tức bắt đầu xua đuổi Lý Phàm, anh ta cười lạnh nói: “Nhóc con, cho cậu cơ hội mà cậu không biết tận dụng, nếu đã như vậy, tôi sẽ cho cậu biết sự lợi hại của tôi.”
Dứt lời, anh ta ra vẻ định ra tay.
Những người khác đều nhìn Lý Phàm như nhìn một kẻ ngốc, vẻ mặt người nào cũng đầy khinh thường, bọn họ đều coi thường anh.
Ban đầu, Lý Phàm không muốn ra tay, nhưng nhân viên an ninh lại từng bước ép sát, bất đắc dĩ anh mới chủ động ra tay.
Nhân viên an ninh còn chưa kịp lấy lại tinh thần, đã phát giác được tốc độ tay của Lý Phàm rất nhanh, giống như tàn ảnh, khiến không ai có thể bắt giữ.
Nhân viên an ninh đột ngột bay ngược ra ngoài, mọi người có mặt đều há hốc miệng, gần như có thể nhét vào một quả trứng gà.
Lý Phàm thản nhiên nói: “Tôi vốn không muốn ra tay, nhưng là các người ép tôi, tôi cũng không có cách nào.”
Chuyện này cũng kinh động đến không ít người, đội trưởng đội an ninh đi ra, khi nhìn thấy Lý Phàm, anh ta bắt đầu đánh giá Lý Phàm một lượt, thấy Lý Phàm ăn mặc bình thường thì lập tức coi thường.
Anh ta còn tưởng Lý Phàm lợi hại đến mức nào, kết quả là một người bình thường.
“Hừ, cái loại chó mèo gì cũng dám tới đây quấy rối, cậu biết đây là nơi nào không? Đây chính là buổi đấu giá lớn nhất Hán Thành, là nơi chỉ có con cháu nhà giàu có, lãnh đạo công ty Hán Thành mới có thể tới, cậu là cái thá gì, có thể cho cậu đi vào đã là không tệ rồi, đuổi cậu ta ra ngoài cho tôi!” Đội trưởng đội an ninh coi thường nói.
CHƯƠNG 903: THIÊN GIA GẶP CŨNG PHẢI CÚI ĐẦU
Đám thương nhân con cháu nhà giàu thấy thế, không hề cảm thấy thông cảm với Lý Phàm, mà cười khẩy nhìn Lý Phàm như đang xem trò cười.
Lúc này, một nam thanh niên giọng điệu kỳ quái nói với Lý Phàm: “Chà, tôi còn tưởng là ai chứ, đây không phải người ở rể nhà họ Cố sao?”
“Người ở rể nhà họ Cố à? Sao anh ta lại ở đây?”
“Tên này đúng là có phúc, lại có thể cưới được người đẹp Hán Thành, Cố Họa Y.”
“Chà, mọi người đừng thấy anh ta thân phận thấp, dù là ở rể, nhưng anh ta đúng là đã cưới được một đại mỹ nhân.”
“…”
Mọi người có mặt đều dùng giọng điệu quái gở châm chọc Lý Phàm, Cố Họa Y có thể nói là nữ thần trong mộng của bọn họ, thế nhưng Lý Phàm lại cưới được cô.
Điều này khiến bọn họ mất bình tĩnh, nên lúc này mới hùa vào giễu cợt Lý Phàm thậm tệ.
Nghe thấy mọi người giễu cợt mình, Lý Phàm cũng chẳng quan tâm, anh xem như không thấy gì cả.
“Ông chủ, cậu ta cứ dây dưa không chịu đi, tôi làm gì có cách nào, hơn nữa người ở rể nhà họ Cố này rất giỏi đánh nhau.” Đội trưởng đội an ninh nhớ đến thực lực mà Lý Phàm vừa phô bày, không khỏi giật mình một cái.
Ông chủ buổi đấu giá tức giận nói: “Tôi không quan tâm, nếu cậu không xử lý được chuyện này thì cậu cũng không cần ở đây làm nữa, mau cuốn gói rời đi đi.”
Nghe vậy, sắc mặt đội trưởng đội an ninh lập tức thay đổi chóng mặt.
“Ông chủ, ông yên tâm, tôi nhất định sẽ giải quyết ổn thỏa.” Đội trưởng đội an ninh nghiến răng, vì công việc, anh ta có thể trả bất cứ giá nào, anh ta nhìn người của mình một chút, nói: “Mấy người các cậu, lên cho tôi.”
Anh ta không dám một mình ra tay với Lý Phàm, nên mới kêu mọi người cùng lên.
Nam thanh niên giễu cợt Lý Phàm: “Như vậy mới đúng chứ, mau tống anh ta ra ngoài, không thì sẽ ảnh hưởng thân phận của mấy người chúng tôi.”
Đúng lúc đội trưởng Chương có mặt trong hàng người đang xếp hàng, sau khi nhìn thấy Lý Phàm bị người ta bắt nạt, không khỏi híp mắt lại.
Nhưng vì thân phận đặc thù, anh ta không tiện ra mặt.
Mà Sở Trung Thiên, cũng nhận được thư mời của ông chủ buổi đấu giá, sắc mặt anh ta trầm xuống, nhìn về phía anh Bưu.
Đi cùng Thiên gia lâu như vậy, vừa nhìn ánh mắt Thiên gia, anh Bưu đã biết Thiên gia nổi giận rồi, nên anh ta cũng không đứng đực ra đó nữa, chuẩn bị tìm cơ hội ra tay.
Đội trưởng đội an ninh nghĩ đến phía bên mình nhiều người, chắc chắn thừa khả năng đối phó Lý Phàm, nhưng khi nhìn thấy Lý Phàm ra tay, anh ta mới biết được mình đã suy nghĩ viển vông rồi.
Bóng dáng Lý Phàm như ma quỷ, bỗng chốc đám đội trưởng đội an ninh không biết rốt cuộc Lý Phàm đang ở vị trí nào, trái lại bọn họ còn bị đánh cho mắt nổ đom đóm.
Đội trưởng đội an ninh thì bị đánh nằm rạp trên mặt đất, anh ta gần như sắp nổi giận rồi, vốn dĩ hầu hết mọi người tới tham gia buổi đấu giá, nhưng những chuyện đang xảy ra thu hút sự chú ý của không ít người.
Vẻ mặt ông chủ buổi đấu giá hết sức xấu hổ, thật là quá mất mặt mà, dù sao đây cũng là địa bàn của ông ta, địa bàn của mình lại bị một người xa lạ đập phá, ông ta không thể nào nuốt trôi cơn giận này.
“Đám phế vật các người, tôi còn cần các người làm gì.” Ông chủ buổi đấu giá tức giận mắng.
Sau khi bị đánh, đội trưởng đội an ninh tưởng ông chủ sẽ an ủi mình, không ngờ ngay cả ông chủ cũng răn dạy mình, tâm trạng bọn họ lập tức trở nên rất kém.
Ông chủ buổi đấu giá thở hổn hển đi đến trước mặt Lý Phàm, nghiến răng nói: “Cậu chờ đó cho tôi, tôi quen Thiên gia.”
Ông ta nhớ trong danh sách thư mời có tên Sở Trung Thiên, ông ta tin Sở Trung Thiên chắc chắn không ngại giúp ông ta một vấn đề nhỏ, ông ta dường như nhìn thấy cảnh sau khi nghe thấy tên của Sở Trung Thiên thì Lý Phàm sẽ bị dọa sợ tè ra quần.
Nghĩ vậy, ông ta không khỏi thầm cảm thấy hả hê.
Mà lúc này, sau khi nghe vậy, trán Sở Trung Thiên nhăn lại, ông biết tôi thì cứ nhận là quen tôi đi, nhưng tôi lại không quen ông, ông lôi kéo quan hệ với tôi làm gì?
Tất nhiên, Lý Phàm biết Sở Trung Thiên cũng ở trong đó, nhưng anh vẫn giả bộ làm như không nhìn thấy.
Lúc này, anh Bưu đi ra, vừa nhìn thấy anh Bưu, hai mắt ông chủ buổi đấu giá lập tức tỏa sáng, đúng là vừa nhắc đến Thiên gia, Thiên gia đã đến ngay rồi.
Ông ta biết anh Bưu là trợ thủ đắc lực của Thiên gia, lúc này chắc chắn anh Bưu ra mặt thay Thiên gia.
Ông chủ buổi đấu giá bắt đầu tự động tố cáo với anh Bưu, nói Lý Phàm vô lại cỡ nào, anh Bưu buồn bã ngáp một cái nói: “Thật xin lỗi, Thiên gia bảo tôi tới nói cho ông biết, không nên làm khó anh ta nữa, để anh ta đi vào đi.”
Lần này, anh ta nói rất khẽ, chỉ có anh ta và ông chủ buổi đấu giá nghe được.
Nghe vậy, ông chủ buổi đấu giá như bị sét đánh, nếu không phải chính tai nghe được, ông ta cũng không dám tin đây là sự thực, chuyện gì đang xảy ra thế? Sao Thiên gia lại đứng về phe người bình thường này chứ?
Ông ta hoàn toàn kinh hãi, cảm giác được tất cả không hề giống như tưởng tượng của mình.
“Anh Bưu, cậu không đùa tôi chứ, Thiên gia thật nói như vậy sao?” Ông chủ buổi đấu giá không khỏi hỏi lại để xác nhận một chút, Sở Trung Thiên tiếng tăm lừng lẫy ở Hán Thành, sao lại quen biết một người bình thường chứ?
anh Bưu thản nhiên nói: “Tất nhiên là thật, ông cho là tôi nói dối sao?”
Ông chủ buổi đấu giá không khỏi giật mình, cũng hoàn toàn tin tưởng anh Bưu không phải đang nói đùa, ông ta không kìm được quay đầu nhìn Lý Phàm vẻ mặt vô hại một chút.
Cả người ông ta lập tức đổ mồ hôi lạnh, đối phương quen thuộc Thiên gia như vậy, chắc chắn là người mà Thiên gia coi trọng, lần này là ông ta gây khó trước, nếu ông ta không tiếp tục so đo với Lý Phàm nữa thì sẽ mất hết mặt mũi.
Trái lại, nếu ông ta đối địch với Thiên gia thì ông ta đừng mong tổ chức buổi đấu giá này nữa, nói không chừng còn nguy hiểm cả tính mạng.
Sở Trung Thiên gần như đã rửa tay gác kiếm rồi, nếu anh ta biết đối phương tưởng tượng về mình tàn nhẫn như vậy, có lẽ sẽ tức tới hộc máu.
CHƯƠNG 904: KHÁ MAY MẮN
Mọi người hết sức bất ngờ với kết quả này, bọn họ đều không nghĩ tới anh Bưu lại giúp đỡ Lý Phàm, bọn họ biết anh Bưu là trợ thủ đắc lực của Thiên gia.
Lúc này, anh Bưu ra mặt chắc chắn không đơn giản, bọn họ bất giác nhìn về phía Lý Phàm, đều không đoán ra rốt cuộc Lý Phàm là ai, nhưng bọn họ có thể khẳng định thân phận Lý Phàm không hề đơn giản.
Ông chủ buổi đấu giá cũng giật mình, khi nhìn về phía Lý Phàm, ông ta vô thức hít sâu một cái, bắt đầu buồn bực với Lý Phàm.
Thân phận Lý Phàm hoàn toàn vượt quá sự tưởng tượng của mình, nếu ông ta bình tĩnh được mới là lạ, lúc này ông chủ buổi đấu giá mới thu hồi ánh mắt xem thường.
“Anh Bưu, anh yên tâm, tôi sẽ giải quyết ổn thỏa.” Ông chủ buổi đấu giá cười gằn một cái, trước tiên cứ trấn an anh Bưu đã, nếu anh Bưu không bình tĩnh lại thì phiền phức lớn rồi.
Anh Bưu khẽ gật đầu, nếu đối phương lại tiếp tục ầm ĩ, anh ta sẽ ra mặt lần nữa.
Lúc đầu, đội trưởng Chương định cho người đi xử lý một chút, đúng lúc có thể bán cho Lý Phàm một ân tình, nhưng nhìn thấy người của Sở Trung Thiên ra tay, anh ta cảm thấy rất yên tâm.
Anh ta biết Sở Trung Thiên có địa vị rất cao ở Hán Thành, anh ta chắc chắn nếu Sở Trung Thiên ra tay thì nhất định sẽ mã đáo thành công.
Lúc này, ông chủ buổi đấu giá mới chạy đến bên cạnh Lý Phàm, nói: “Thế này, cậu Lý, cậu đi vào trước đi, tôi quên cậu cũng là khách của tôi, vừa rồi tôi chỉ đùa với cậu chút mà thôi.”
Nghe vậy, mọi người đều ngơ ngác, chuyện gì thế này, gây chuyện nửa ngày, kết quả là một trò đùa à?
Tất nhiên, Lý Phàm biết ông chủ buổi đấu giá chỉ tìm một cái cớ mà thôi, nhưng anh cũng không hề phản bác.
Trái lại, nam thanh niên và đội trưởng đội an ninh không bình tĩnh được nữa, bọn họ vốn cho rằng ông chủ buổi đấu giá sẽ lấy lại mặt mũi cho họ, ai ngờ, ông chủ buổi đấu giá lại khách khí với Lý Phàm như thế.
Hơn nữa có chút quá khách khí rồi, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, bọn họ cũng không thể tin được là thật.
Đội trưởng đội an ninh không kìm được nói: “Ông chủ, cứ để anh ta đi vào như vậy thì không hay lắm, dù sao anh ta đã gây ầm ĩ ở buổi đấu giá của chúng ta, có thể để người như anh ta đi vào sao?”
Anh ta rất phản đối điểm này, anh ta cho rằng ông chủ khẳng định không muốn gây ầm ĩ quá lớn, sẽ ảnh hưởng đến thể diện, nhưng quan trọng là anh ta xem thường Lý Phàm.
Anh ta cho rằng người như Lý Phàm chắc chắn không có bất kỳ bối cảnh gì. Nghe vậy, ông chủ buổi đấu giá lập tức trừng mắt liếc đội trưởng đội an ninh, khẽ nói: “Cậu đang dạy tôi làm việc sao?”
Đội trưởng đội an ninh nuốt nước bọt, lập tức không dám nói gì nữa, ngoan ngoãn ngậm miệng.
Người thanh niên ho khan một tiếng, cười hì hì với ông chủ buổi đấu giá: “Chú Vương, trước kia, ba tôi và ông có quen biết, ông xem, người có thân phận như tôi và anh ta đi cùng nhau, có phải ảnh hưởng thân phận của tôi hay không?”
“Đúng thế, nếu như vậy, cậu đừng đến tham gia nữa.” Ông chủ buổi đấu giá lạnh lùng liếc mắt, chợt nói.
Lúc đầu, thanh niên tưởng ông chủ buổi đấu giá đứng về phe mình, sau khi nghe được lời phía sau của đối phương, anh ta nghĩ mình có nghe lầm hay không, nghe ý này, hình như là muốn đuổi anh ta đi?
“Không phải chứ, ông sẽ không thật muốn đuổi tôi đi chứ?” Nam thanh niên cho là mình nghe lầm, lần nữa xác nhận một chút.
Ông chủ buổi đấu giá không muốn phí lời với đối phương, anh Bưu thay mặt Thiên gia, nếu ông ta không giải quyết tốt chuyện này, nói không chừng Thiên gia sẽ trừng phạt ông ta.
Ông ta hiểu được tính nghiêm trọng của vấn đề.
“Cậu bớt ở chỗ này lải nhải với tôi đi, tôi nói cho cậu biết, hôm nay, cậu nhất định phải xử lý xong chuyện này cho tôi.” Ông chủ buổi đấu giá thản nhiên nói.
Cùng lúc, ông ta búng tay một cái, trực tiếp để người của mình đuổi nam thanh niên kia ra ngoài.
Sau khi nam thanh niên bị kéo rời khỏi đây, anh ta còn tưởng mình đang nằm mơ, lẽ ra người bị đuổi phải là Lý Phàm mới đúng, sao lại là anh ta chứ? Anh ta cảm thấy mờ mịt.
Khi nhìn thấy nam thanh niên bị đuổi ra ngoài, mọi người đều cảm thán một hồi, bọn họ cũng không cho rằng ông chủ buổi đấu giá lại đứng về phe Lý Phàm, mà tưởng nam thanh niên trêu chọc phải ông ta, cho nên mới gặp phải kết quả như vậy.
Ông chủ buổi đấu giá muốn tìm một kẻ thay mình chịu tội, nên ông ta dời mắt đến đội trưởng đội an ninh, nhưng anh ta vẫn tìm đường chết nói: “Ông chủ, có phải ông muốn tôi đuổi anh ta ra ngoài hay không, ông chỉ cần ra lệnh, tôi chắc chắn sẽ làm theo.”
“Cậu câm miệng cho tôi, nơi này không đến phiên cậu nói chuyện.” Ông chủ buổi đấu giá tức giận liếc mắt, nói tiếp: “Cậu Lý là bạn tôi, vừa rồi cậu vũ nhục bạn tôi cũng là đang vũ nhục tôi, từ giờ trở đi, cậu bị sa thải.”
Thật ra trong lòng ông ta đã rõ ràng, ông ta cũng nhìn ra quan hệ giữa Lý Phàm và Thiên gia không đơn giản, nếu nhân cơ hội này nịnh bợ Lý Phàm một chút, cũng là chuyện tốt.
Hơn nữa, đúng lúc đội trưởng đội an ninh còn dám mạnh miệng, nên ông ta lập tức bắt lấy cơ hội để đối phương giơ đầu chịu báng.
Đội trưởng đội an ninh gần như muốn chửi thề, điều này liên quan gì đến mình, trong lòng không khỏi thầm mắng, lúc nãy không phải ông sai tôi sao? Sao bây giờ lại đổ hết lỗi lên đầu người ta rồi?
Anh ta cảm thấy rất phiền muộn, nhưng hiện tại, anh ta cũng chỉ có thể kìm nén, không dám nói thêm gì nữa.
Ông chủ buổi đấu giá cười tủm tỉm đối với Lý Phàm rồi dùng tay làm dáng vẻ xin mời, nói: “Cậu Lý, mời cậu tới bên này.”
Lúc này, Lý Phàm mới tiến vào hàng ngũ xếp hàng, mọi người không biết thân phận Lý Phàm, nhưng cũng thu liễm một chút. Ông chủ buổi đấu giá khách khí với Lý Phàm như vậy, chắc chắn thân phận Lý Phàm không đơn giản.
Bọn họ không hề muốn bản thân chọc phải phiền phức, đều thông minh im lặng.
Sau khi xếp hàng lúc lâu, Lý Phàm mới đi vào buổi đấu giá, xem ra cũng khá may mắn, rút thăm rút được hàng thứ nhất.
Người ngồi ở hàng thứ nhất, hầu hết đều là vị trí đã được ấn định từ trước, căn bản là người có máu mặt hoặc thương nhân giàu có của Hán Thành, Sở Trung Thiên và đội trưởng Chương cũng đã nhìn thấy Lý Phàm, bọn họ mỉm cười với anh thay lời chào hỏi.
Nhưng không ai tiến lên chào hỏi, bọn họ biết Lý Phàm lâu như vậy, nên ít nhiều cũng có một chút ăn ý, bọn họ đều rõ Lý Phàm không muốn phô trương.
Sau khi Lý Phàm ngồi xuống chưa bao lâu thì một người đàn ông trung niên mặc âu phục chợt đi về phía Lý Phàm, vẻ mặt khinh thường nhìn Lý Phàm, cười khinh bỉ nói: “Cậu là ai, có tư cách gì ngồi ở chỗ này?”
“Tại sao tôi không có tư cách, tôi rút thăm được.” Lý Phàm hỏi ngược lại.
Ông ta giọng điệu quái gở nói: “Chà, cũng may mắn phải không, hãy lấy số chỗ ngồi của cậu ra, hai ta đổi một chút.”
CHƯƠNG 905: ĐƯỢC MỘT BƯỚC LẠI MUỐN LÊN ĐẾN TRỜI
Địa vị của ông ta ở Hán Thành khá cao, nhưng vẫn kém xa hai nhân vật danh tiếng lẫy lừng của Hán Thành là Sở Trung Thiên và đội trưởng Chương.
Ông ta vốn định tìm một cơ hội lấy lòng Sở Trung Thiên và đội trưởng Chương, dù sao đây cũng là chuyện tốt, nếu thành công, nói không chừng tiền đồ vô hạn.
Nên ông ta hiểu tầm quan trọng trong đó, ông ta quan sát một vòng, cuối cùng ánh mắt dừng trên người Lý Phàm, ông ta nhìn thấy cách ăn mặc của Lý Phàm.
Dù vừa nãy khi xếp hàng, ông ta cũng nhìn ra quan hệ giữa Lý Phàm và ông chủ buổi đấu giá không tệ, nhưng ông ta không quan tâm nhiều như vậy, ở Hán Thành, địa vị của ông ta cũng là số một số hai.
Dù không thuận lợi, ông ta tin tưởng ông chủ buổi đấu giá cũng sẽ đứng về phía mình.
Lý Phàm cười nói: “Đổi với ông? Dựa vào cái gì, giữa ông và tôi có quan hệ tốt sao? Hơn nữa, nếu tôi đổi rồi, chẳng phải tôi sẽ chịu thiệt sao?”
Nghe vậy, mọi người đều bị lời của Lý Phàm chọc cười, một số ít cho rằng Lý Phàm nói có lý, nhưng hầu hết đều cho rằng Lý Phàm không biết điều.
Bậc thang tốt như vậy mà lại không bước xuống, nếu đổi lại là bọn họ, bọn họ chắc chắn sẽ đổi dãy số chỗ ngồi, dù sao thân phận người đàn ông này không đơn giản.
Nếu trao đổi số chỗ ngồi, có lẽ còn có thể trở thành bạn bè, trái lại, sẽ trở thành kẻ địch, bọn họ cho rằng Lý Phàm làm như vậy, chẳng khác gì dẫn lửa đốt mình.
Người đàn ông như nghe thấy chuyện cười lớn nhất trong đời, ông ta không ngờ Lý Phàm lại phách lối như thế, cơ hội tốt như vậy mà lại từ chối mình.
Nhưng đối phương từ chối khiến ông ta rất mất mặt, ông ta không khỏi híp mắt lại, dường như muốn giết chết Lý Phàm, trợ lý phía sau ông ta cười lạnh nói: “Không nghe thấy ông chủ của tôi nói gì sao? Mau lấy ra, đừng đã giữ mặt mũi cho còn chê.”
“Nếu như tôi không đưa, các người sẽ làm gì?” Lý Phàm cười hỏi, anh biết dù lần này có ý tốt đổi với đối phương, thì người hàng thứ hai cũng sẽ bài xích mình.
Đã vậy, không bằng tỏ ra cứng rắn một chút, sau này cũng không tạo thành phiền phức.
Người đàn ông trung niên âu phục gần như sắp nổi giận, liếc mắt ra hiệu cho trợ lý, để anh ta tự xem xử lý, trợ lý nhanh tay nhanh mắt vươn tay, muốn cướp đoạt số chỗ ngồi trong tay Lý Phàm.
Lý Phàm kịp nhét số chỗ ngồi vào túi, cũng chặn tay của trợ lý, đồng thời nói: “Anh bớt chơi trò này với tôi đi.”
Trợ lý lần đầu tiên ra tay thất bại, vẻ mặt vô cùng xấu hổ, cảm giác rất mất mặt.
Lý Phàm tặc lưỡi nói: “Thế nào, tôi không cho, các người còn muốn cướp sao? Làm như vậy khác gì bọn lưu manh và cường đạo chứ?”
Dù âm thanh Lý Phàm không lớn lắm, nhưng lời nói lại vô cùng sắc bén, sau khi nghe được, không ít người thầm chỉ trỏ người đàn ông trung niên âu phục.
“Cậu nói xem số chỗ ngồi này bao nhiêu tiền, tôi mua.” Ông ta mục đích chủ yếu vì lấy lòng Sở Trung Thiên và đội trưởng Chương, hiện tại ông ta cũng không lo được nhiều như vậy, đành phải bắt đầu dịu giọng.
Lý Phàm ngáp một cái, nói: “Tôi cũng không cần nhiều, ba trăm tỷ thôi.”
Anh không muốn nhường ra, nên mới cố ý nói như vậy, chính vì khiến đối phương biết khó mà lui.
Nghe vậy, sắc mặt ông ta trầm xuống, lạnh lùng thốt: “Ba trăm tỷ? Cậu đang giở công phu sư tử ngoạm đấy à?”
“Nếu ông không bằng lòng bỏ ra thì tôi cũng hết cách.” Lý Phàm giang tay ra nói.
Ông ta nghiến răng, thầm có xúc động và ý nghĩ nhất định phải giết chết Lý Phàm, ông ta lại dùng ánh mắt ra hiệu cho trợ lý, bất kể như thế nào, ông ta cũng phải giành được số chỗ ngồi đó.
Lúc này, ông ta lập tức hạ quyết tâm, tất nhiên trợ lý cũng hiểu được ám chỉ trong ánh mắt của ông ta, không nói gì nữa, bắt đầu quyết định ra tay với Lý Phàm.
Anh ta cũng đã từng luyện tán đả, võ công rất cao, mỗi lần anh ta ra tay gần như đều đánh vào điểm yếu, hơn nữa mỗi lần ra tay đều vô cùng tàn nhẫn, gần như khiến người ta khó lòng phòng bị.
Nếu anh ta đối phó những người khác thì được, nhưng gặp phải Lý Phàm, công phu của anh ta trở nên vô dụng.
Lý Phàm như đang chơi đùa cùng kẻ ngốc, trợ lý lập tức bị đùa cho xoay quanh, khiến vô số người cười vang.
Trợ lý lần nữa ngẩng đầu, nhưng chỉ nhìn thấy một bóng đen, khi anh ta vừa nhìn rõ đó là nắm đấm của Lý Phàm thì cả người bay ngược ra ngoài, thuận tiện đè người đàn ông trung niên âu phục ngã nằm xuống.
Ông ta gần như không thở nổi, ông ta đẩy trợ lý của mình ra, sau khi nghe thấy xung quanh cười ầm về trò cười của mình thì sắc mặt u ám như sắp chảy ra nước.
Ông ta cũng là kẻ có máu mặt ở Hán Thành, vẫn luôn là ông ta ức hiếp người khác, giờ lại có có người dám giương oai ở trên đỉnh đầu ông ta, đây không phải rõ ràng muốn đối địch với mình sao?
Ông ta chợt nghĩ đến gì đó, sao ông ta lại quên mất Thiên gia nhỉ, lúc đó ông ta đưa ra chút lợi ích, không chừng Thiên gia nhất định sẽ giúp mình xử lý chuyện này.
Nghĩ vậy, ông ta bất giác chạy về phía Sở Trung Thiên, nhưng lại bị anh Bưu cản lại, ông ta khách khí nói với anh Bưu: “Anh Bưu, thằng nhóc kia đang ức hiếp tôi, không bằng cậu nể tình tôi, giúp tôi một tay trừng trị cậu ta, sau khi thành công, tôi sẽ cho cậu không ít tiền.”
Dù ông ta không thể xin Sở Trung Thiên giúp đỡ, nhưng ông ta biết anh Bưu là trợ thủ đắc lực của Sở Trung Thiên, tại sao ông ta không để cho anh Bưu ra tay chứ?
Nghe vậy, anh Bưu cau mày, anh ta không muốn nhúng tay vào chuyện này nhất, dù có nhúng tay, ít nhất cũng phải đứng về phe cậu Lý chứ.
Nhưng rõ ràng ông ta đang nói như đang sai khiến anh ta, dù thế nào, anh ta cũng không thể đồng ý.
“Ông hãy tránh ra đi.” Anh Bưu tức giận nói.
Ông ta tưởng mình nghe lầm, ngạc nhiên nói: “Anh Bưu, cậu vừa nói cái gì?”
“Cậu Lý là bạn tôi, ông muốn ra tay với cậu ta, tôi là người đầu tiên không đồng ý.” anh Bưu lập tức tỏ thái độ rõ ràng với đối phương, nếu đối phương tiếp tục ầm ĩ, anh ta chắc chắn không ngồi yên không quan tâm.
Ông ta giật nảy mình, bị những lời này của anh Bưu dọa sợ, hoàn toàn không hiểu tại sao anh Bưu lại đứng cùng phe người bình thường.
Sau khi biết Lý Phàm và anh Bưu quan hệ không tệ, ông ta lau mồ hôi lạnh, rồi mới cười gượng liếc nhìn Lý Phàm, dáng vẻ như không có chuyện gì xảy ra, ủ rũ đi ra.
“Thiên gia, anh và người kia rất quen thuộc sao?” Mà lúc này, một tiếng nhạo báng vang lên, đồng thời người đàn ông đã có tuổi đi ra, cả người ông ta mặc hàng xa xỉ, phía sau cái mười mấy vệ sĩ người nước ngoài, nhìn rất có khí thế.
Bình luận facebook