Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 889: LẠT MỀM BUỘC CHẶT
Hà Băng rất thất vọng về em trai mình, cô tưởng đối phương đã hối cải làm người mới rồi, ai ngờ vẫn không hề thay đổi, hơn nữa càng trở nên trầm trọng hơn.
Cô hoàn toàn từ bỏ mọi kỳ vọng, vì biết đối phương đã hết thuốc chữa.
Lý Phàm không hiểu tại sao Hà Băng lại không bắt người lại, nên không nhịn được nhắc nhở: “Giờ cô có thể bắt cậu ta lại, khống chế mấy ngày.”
Hà Băng nghe xong thì vỗ trán, sao cô lại lãng quên chuyện này, cô nói là làm ngay, không nói hai lời bắt đầu hành động.
Em trai Hà Băng không ngừng vùng vẫy, nhưng chẳng hề có tác dụng, ngược lại còn bị đồng nghiệp của Hà Băng dẫn đi.
Lúc này Hà Băng mới nhớ ân tình mà mình nợ Lý Phàm nhất thời không thể trả hết, cô hơi xấu hổ nói với anh: “Thật ngại quá, chuyện này không những kéo anh vào, mà còn để anh bồi thường một khoản tiền lớn.”
“Không sao, cứ xem như đây là quà sinh nhật tôi tặng cho dì đi.” Lý Phàm khẽ cười đáp.
Người phụ nữ trung niên nghe vậy thì hơi xấu hổ đứng dậy, bà cũng không ngờ Lý Phàm sẽ nói câu đó, hơn nữa miệng lưỡi lại ngọt xớt như vậy.
Vì hôm nay người đàn ông trung niên vui vẻ, nên khui một chai rượu ngon bắt đầu uống với Lý Phàm, rất nhanh ông ta không thể uống tiếp được nữa, lúc uống, ông ta suýt gọi Lý Phàm là anh em.
Lý Phàm cười xấu hổ, cực kỳ bất đắc dĩ về chuyện này, anh có thể uống, nhưng nồng độ rượu này quá cao, cộng thêm anh uống cũng khá nhiều, nên mặt hơi đỏ ửng, ngoài ra thì chẳng có gì.
Người phụ nữ trung niên bỗng đứng dậy nó: “Hai đứa cứ ngồi đây ăn trước đi, để mẹ dìu ông ấy đi ngủ.”
Thật ra chủ yếu là bà muốn tạo cơ hội cho Lý Phàm và con gái mình, đồng thời bà cũng quay qua trêu ghẹo cô: “Đúng rồi, cậu Lý, trời đã tối như vậy, nên cậu đừng vội quay về, cứ ở lại đây một đêm trước đi.”
“Mẹ, nhưng nhà chúng ta bẩm.
Người phụ nữ trung niên cười nói: “Để cậu ấy ở lại phòng con không được à, dù gì đâu.”
Hà Băng nghe vậy thì không khỏi trợn mắt, đây là lý lẽ gì thế, trước mắt cô và Lý Phàm chỉ là bạn bè bình thường, không phải bạn trai bạn gái, sao có thể ngủ cùng nhau?
Hà Băng vốn định nói gì nữa, nhưng lại bị ánh mắt của người phụ nữ trung niên ép trở lại, rồi bà nói: “Đã đến nước này rồi, con đừng do dự nhiều như vậy, khách sạn cách quá xa, ngủ trên sofa được đúng không?”
Hà Băng nghe vậy thì nhất thời không còn lời nào để phản bác, thật ra tình cảm mà cô dành cho Lý Phàm rất phức tạp, có thể nói là có cảm tình, nhưng lại không quá chắc chắn rốt cuộc quan hệ giữa anh và cô đã tiến triển đến mức độ nào.
Lúc người phụ nữ và người đàn ông trung niên quay về phòng, cả phòng khách chỉ còn lại Lý túng, liếc nhìn nhau, không biết nên làm gì mới phải, dù gì mọi thứ trước mắt cũng vượt xa tưởng tượng của họ, nếu nói bọn họ không ngạc nhiên mới là lạ.
Hà Băng lạnh nhạt nói: “Anh vào phòng tôi ngủ đi, nhưng không được động tay động chân với tôi.”
Lý Phàm cười đáp: “Được.”
Lúc này Hà Băng mới xoắn xuýt dẫn Lý Phàm về phòng mình, chưa có người đàn ông nào bước vào căn phòng lòng Hà Băng rất căng thẳng, sợ Lý Phàm sẽ chỉ chỏ phòng cô, dù gì anh cũng uống nhiều như vậy, hơn nữa cô cũng đang sợ lỡ anh uống say, rồi mất kiểm soát động tay động chân với cô thì sao.
Cô càng nghĩ đầu óc càng hỗn loạn, nhất thời không biết nên làm gì mới phải.
Lý Phàm nhìn xung quanh một lát, không hề đưa ra nhận xét nào, còn cố ý thu hồi tầm mắt, không để Hà Băng biết anh đang nghĩ gì.
Sau khi quan sát căn phòng màu hồng nhạt này, anh cảm thấy nó rất có không khí nữ tính, Lý Phàm không ngờ người lạnh lùng kiêu ngạo như Hà Băng lại trang trí căn phòng thiếu nữ như vậy.
Lý Phàm dò hỏi: “Đúng rồi, cô có còn chiếc chăn nào khác không?”
Anh hỏi tới lần thứ ba, Hà Băng mới phản ứng lại, cô ngơ ngác nhìn Lý Phàm, không biết tại sao anh lại hỏi thế, sau đó cô mới hoàn hồn lại, chỉ vào chiếc tủ sau lưng anh.
Lúc này Lý Phàm mới xoay người chọn một chiếc chăn tối màu, cười nói: “Chúc cô ngủ ngon.”
Hà Băng trợn mắt, cô đang ở ngay trước mắt, chẳng phải anh đang bày tỏ sự nôn nóng của mình à? Lúc cô tưởng Lý Phàm định trải chăn lên giường, thì một giây sau cô đã bị hành động của anh làm cho sửng sốt.
Không ngờ cô lại thấy Lý Phàm ôm chăn đi ra ngoài, nếu không tận mắt chứng kiến, cô sẽ không dám tin đây là sự thật, cô nhất thời hóa đá tại chỗ, chuyện này là sao?
“Anh định đi đâu thế?” Hà Băng không nhịn được hỏi.
Lý Phàm cười đáp: “Tôi sẽ ngủ trên sofa.”
Anh biết Hà Băng không tin tưởng anh cho lắm, hơn nữa cô có thể đồng ý, chủ yếu là vì người phụ nữ trung niên ở bên cạnh yểm trợ, nhưng anh lại không muốn lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn.
Nên anh rất tôn trọng suy nghĩ của Hà Băng, cô nghe đến đây thì nhất thời không biết nên làm gì, cô không ngờ Lý Phàm lại nói như thế, nên rất ngạc nhiên.
Nếu không chính tai nghe thấy, cô sẽ không dám tin đây là sự thật.
Cô lắc đầu, tưởng đây là phép khích tướng của Lý Phàm, nói không chừng anh đang đổi lấy lòng thông cảm của mình, nên không lên tiếng ngay, quả nhiên Lý Phàm không hề ngừng lại, mà ôm thẳng chăn ra sofa, bắt đầu ngủ say như chết.
“Này, anh định ngủ ở đây à? Anh không sợ lạnh ư?” Hà Băng trêu ghẹo.
Cô chợt cảm thấy Lý Phàm đúng là chính nhân quân tử, thậm chí còn rất tôn trọng ý kiến của cô, không giống như người nào đó sói đội lốt cừu.
Lý Phàm khẽ nói: “Vì thế tôi mới cầm chăn ra đây.”
Hà Băng nghe vậy thì nhất thời cạn lời, cô mới nói bóng gió rõ ràng như thế, vậy mà anh lại không hiểu, cô nghi ngờ liệu anh thật sự không hiểu hay đang từ chối cô?
Cô không khỏi bắt đầu thiếu tự tin về ngoại hình của mình, chẳng lẽ mình chưa đủ xinh đẹp, nên không quyến rũ được Lý Phàm?
Cô nhất thời hỗn loạn, không biết nên trả lời thế nào, cô cảm thấy Lý Phàm khác hẳn đàn ông mà cô từng gặp, hôm đó cô còn tưởng anh là tay ăn chơi, nhưng giờ cô đã thay đổi suy nghĩ, có lẽ hôm đó anh cũng rất cố gắng kiềm chế bản thân.
“Anh quay về phòng tôi ngủ đi, bằng không ba mẹ tôi sẽ nghĩ tôi đang ngược đãi anh.” Cuối cùng Hà Băng nghiến răng, đỏ mặt nói, hận không thể nói hết một hơi.
Cô hoàn toàn từ bỏ mọi kỳ vọng, vì biết đối phương đã hết thuốc chữa.
Lý Phàm không hiểu tại sao Hà Băng lại không bắt người lại, nên không nhịn được nhắc nhở: “Giờ cô có thể bắt cậu ta lại, khống chế mấy ngày.”
Hà Băng nghe xong thì vỗ trán, sao cô lại lãng quên chuyện này, cô nói là làm ngay, không nói hai lời bắt đầu hành động.
Em trai Hà Băng không ngừng vùng vẫy, nhưng chẳng hề có tác dụng, ngược lại còn bị đồng nghiệp của Hà Băng dẫn đi.
Lúc này Hà Băng mới nhớ ân tình mà mình nợ Lý Phàm nhất thời không thể trả hết, cô hơi xấu hổ nói với anh: “Thật ngại quá, chuyện này không những kéo anh vào, mà còn để anh bồi thường một khoản tiền lớn.”
“Không sao, cứ xem như đây là quà sinh nhật tôi tặng cho dì đi.” Lý Phàm khẽ cười đáp.
Người phụ nữ trung niên nghe vậy thì hơi xấu hổ đứng dậy, bà cũng không ngờ Lý Phàm sẽ nói câu đó, hơn nữa miệng lưỡi lại ngọt xớt như vậy.
Vì hôm nay người đàn ông trung niên vui vẻ, nên khui một chai rượu ngon bắt đầu uống với Lý Phàm, rất nhanh ông ta không thể uống tiếp được nữa, lúc uống, ông ta suýt gọi Lý Phàm là anh em.
Lý Phàm cười xấu hổ, cực kỳ bất đắc dĩ về chuyện này, anh có thể uống, nhưng nồng độ rượu này quá cao, cộng thêm anh uống cũng khá nhiều, nên mặt hơi đỏ ửng, ngoài ra thì chẳng có gì.
Người phụ nữ trung niên bỗng đứng dậy nó: “Hai đứa cứ ngồi đây ăn trước đi, để mẹ dìu ông ấy đi ngủ.”
Thật ra chủ yếu là bà muốn tạo cơ hội cho Lý Phàm và con gái mình, đồng thời bà cũng quay qua trêu ghẹo cô: “Đúng rồi, cậu Lý, trời đã tối như vậy, nên cậu đừng vội quay về, cứ ở lại đây một đêm trước đi.”
“Mẹ, nhưng nhà chúng ta bẩm.
Người phụ nữ trung niên cười nói: “Để cậu ấy ở lại phòng con không được à, dù gì đâu.”
Hà Băng nghe vậy thì không khỏi trợn mắt, đây là lý lẽ gì thế, trước mắt cô và Lý Phàm chỉ là bạn bè bình thường, không phải bạn trai bạn gái, sao có thể ngủ cùng nhau?
Hà Băng vốn định nói gì nữa, nhưng lại bị ánh mắt của người phụ nữ trung niên ép trở lại, rồi bà nói: “Đã đến nước này rồi, con đừng do dự nhiều như vậy, khách sạn cách quá xa, ngủ trên sofa được đúng không?”
Hà Băng nghe vậy thì nhất thời không còn lời nào để phản bác, thật ra tình cảm mà cô dành cho Lý Phàm rất phức tạp, có thể nói là có cảm tình, nhưng lại không quá chắc chắn rốt cuộc quan hệ giữa anh và cô đã tiến triển đến mức độ nào.
Lúc người phụ nữ và người đàn ông trung niên quay về phòng, cả phòng khách chỉ còn lại Lý túng, liếc nhìn nhau, không biết nên làm gì mới phải, dù gì mọi thứ trước mắt cũng vượt xa tưởng tượng của họ, nếu nói bọn họ không ngạc nhiên mới là lạ.
Hà Băng lạnh nhạt nói: “Anh vào phòng tôi ngủ đi, nhưng không được động tay động chân với tôi.”
Lý Phàm cười đáp: “Được.”
Lúc này Hà Băng mới xoắn xuýt dẫn Lý Phàm về phòng mình, chưa có người đàn ông nào bước vào căn phòng lòng Hà Băng rất căng thẳng, sợ Lý Phàm sẽ chỉ chỏ phòng cô, dù gì anh cũng uống nhiều như vậy, hơn nữa cô cũng đang sợ lỡ anh uống say, rồi mất kiểm soát động tay động chân với cô thì sao.
Cô càng nghĩ đầu óc càng hỗn loạn, nhất thời không biết nên làm gì mới phải.
Lý Phàm nhìn xung quanh một lát, không hề đưa ra nhận xét nào, còn cố ý thu hồi tầm mắt, không để Hà Băng biết anh đang nghĩ gì.
Sau khi quan sát căn phòng màu hồng nhạt này, anh cảm thấy nó rất có không khí nữ tính, Lý Phàm không ngờ người lạnh lùng kiêu ngạo như Hà Băng lại trang trí căn phòng thiếu nữ như vậy.
Lý Phàm dò hỏi: “Đúng rồi, cô có còn chiếc chăn nào khác không?”
Anh hỏi tới lần thứ ba, Hà Băng mới phản ứng lại, cô ngơ ngác nhìn Lý Phàm, không biết tại sao anh lại hỏi thế, sau đó cô mới hoàn hồn lại, chỉ vào chiếc tủ sau lưng anh.
Lúc này Lý Phàm mới xoay người chọn một chiếc chăn tối màu, cười nói: “Chúc cô ngủ ngon.”
Hà Băng trợn mắt, cô đang ở ngay trước mắt, chẳng phải anh đang bày tỏ sự nôn nóng của mình à? Lúc cô tưởng Lý Phàm định trải chăn lên giường, thì một giây sau cô đã bị hành động của anh làm cho sửng sốt.
Không ngờ cô lại thấy Lý Phàm ôm chăn đi ra ngoài, nếu không tận mắt chứng kiến, cô sẽ không dám tin đây là sự thật, cô nhất thời hóa đá tại chỗ, chuyện này là sao?
“Anh định đi đâu thế?” Hà Băng không nhịn được hỏi.
Lý Phàm cười đáp: “Tôi sẽ ngủ trên sofa.”
Anh biết Hà Băng không tin tưởng anh cho lắm, hơn nữa cô có thể đồng ý, chủ yếu là vì người phụ nữ trung niên ở bên cạnh yểm trợ, nhưng anh lại không muốn lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn.
Nên anh rất tôn trọng suy nghĩ của Hà Băng, cô nghe đến đây thì nhất thời không biết nên làm gì, cô không ngờ Lý Phàm lại nói như thế, nên rất ngạc nhiên.
Nếu không chính tai nghe thấy, cô sẽ không dám tin đây là sự thật.
Cô lắc đầu, tưởng đây là phép khích tướng của Lý Phàm, nói không chừng anh đang đổi lấy lòng thông cảm của mình, nên không lên tiếng ngay, quả nhiên Lý Phàm không hề ngừng lại, mà ôm thẳng chăn ra sofa, bắt đầu ngủ say như chết.
“Này, anh định ngủ ở đây à? Anh không sợ lạnh ư?” Hà Băng trêu ghẹo.
Cô chợt cảm thấy Lý Phàm đúng là chính nhân quân tử, thậm chí còn rất tôn trọng ý kiến của cô, không giống như người nào đó sói đội lốt cừu.
Lý Phàm khẽ nói: “Vì thế tôi mới cầm chăn ra đây.”
Hà Băng nghe vậy thì nhất thời cạn lời, cô mới nói bóng gió rõ ràng như thế, vậy mà anh lại không hiểu, cô nghi ngờ liệu anh thật sự không hiểu hay đang từ chối cô?
Cô không khỏi bắt đầu thiếu tự tin về ngoại hình của mình, chẳng lẽ mình chưa đủ xinh đẹp, nên không quyến rũ được Lý Phàm?
Cô nhất thời hỗn loạn, không biết nên trả lời thế nào, cô cảm thấy Lý Phàm khác hẳn đàn ông mà cô từng gặp, hôm đó cô còn tưởng anh là tay ăn chơi, nhưng giờ cô đã thay đổi suy nghĩ, có lẽ hôm đó anh cũng rất cố gắng kiềm chế bản thân.
“Anh quay về phòng tôi ngủ đi, bằng không ba mẹ tôi sẽ nghĩ tôi đang ngược đãi anh.” Cuối cùng Hà Băng nghiến răng, đỏ mặt nói, hận không thể nói hết một hơi.
Bình luận facebook