Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 851-855
Lý Phàm liếc nhìn xung quanh trong căn phòng, anh chú ý đến trên cánh tay người đàn ông đang túm lấy Trúc Hoa Nguyệt có một hình xăm đầu sói, anh biết đây chính là kẻ thù giết ba mà Trúc Hoa Nguyệt đang tìm.
Trúc Hoa Nguyệt rất yếu, mí mắt vẫn luôn đánh nhau, dáng vẻ rất buồn ngủ, Lý Phàm không khó để nhìn ra Trúc Hoa Nguyệt đã trúng chiêu.
Sau khi tất cả mọi người bị dọa, lúc này bọn họ mới phản ứng lại, đều lộ ra ánh mắt lạnh lùng nhìn Lý Phàm đột nhiên xuất hiện, bọn họ vẫn nghĩ là cảnh sát đột nhiên xông vào, hoặc là một đại lão bang đảng.
Kết quả ai mà ngờ được, chỉ có mình Lý Phàm.
Sau khi nhìn thấy kết quả này, tất cả mọi người đều khịt mũi coi thường, đều không đặt Lý Phàm vào mắt, chẳng qua chỉ là một người bình thường mà thôi.
Sau khi Trúc Hoa Nguyệt nhìn thấy Lý Phàm, cô ta lập tức lấy lại tinh thần, cố gắng không thể mình ngất đi, cô ta yếu ớt nói: “Anh ta cho tôi dùng bột mê cốt, bây giờ cả người tôi không thể cử động.”
Sau khi Lý Phàm nhìn thấy Trúc Hoa Nguyệt không thể cử động được, anh đã biết công dụng của bột mê cốt này rất mạnh.
Khuôn mặt gười đàn ông có hình xăm đầu sói mang theo nụ cười khẩy nhìn Lý Phàm, lạnh lùng nói với Lý Phàm: “Tiểu Tử, đây không phải là nơi mà cậu nên xuất hiện.”
“Giao thuốc giải ra, thả người ra.” Lý Phàm thờ ơ nói.
Sau khi người đàn ông có hình xăm đầu sói nghe thấy lời nói của Lý Phàm, anh ta lập tức để lộ ra một nụ cười khinh bỉ, nói: “Cậu nghĩ cậu là ai, cậu bảo tôi làm gì thì tôi phải làm như vậy sao?”
Anh ta xem thường liếc nhìn Lý Phàm, anh ta là người có danh tiếng nhất định, bảo anh ta thả người là thả người, điều này sao có thể chứ? Đây không phải là khiến anh ta rất mất mặt sao.
Người đàn ông có hình xăm đầu sói nhìn Lý Phàm giống như đang nhìn một thằng ngốc, khẽ cười với Lý Phàm: “Cậu muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân, vậy cũng phải xem cậu có cái dũng khí kia không, các em, lên! Đánh chết thằng này cho ta!”
Đám đàn em ở bên cạnh người đàn ông có hình xăm đầu sói bắt đầu từng bước từng bước đi đến gần Lý Phàm, trên mặt dần xuất hiện một nụ cười dữ tợn, giống như đang nhìn một thú săn, ánh mắt tràn đầy sự ác liệt.
Lý Phàm không hề sợ hãi, bóng dáng khẽ động, tốc độ rất nhanh, khiến người khác không thể bắt được, người đàn ông có hình xăm đầu sói và những người khác đều nhìn đến mức há hốc mồm, bóng dáng của đối phương giống như ma quỷ, bọn họ không có cách nào nhìn rõ Lý Phàm đang ở đâu.
Những tên tiểu đệ kia ngây người bất động đứng ở đó, đều muốn đợi Lý Phàm dừng lại rồi ra tay, Lý Phàm cũng không ngốc, anh không nhàn rỗi, vừa di chuyển, vừa ra tay.
Rất nhanh, có không ít người nếm thử sự tấn công của Lý Phàm, đột nhiên có người bay ra ngoài.
Sau khi người đàn ông có hình xăm đầu sói nhìn thấy, hít một hơi khí lạnh, có một linh cảm không tốt, anh ta theo bản năng lùi lại phía sau mấy bước, đút tay vào túi quần.
Không lâu sau, thuộc hạ của người đàn ông có hình xăm đầu sói đều bị Lý Phàm đánh ngã, những tên thuộc hạ kia đến sau khi bị đánh ngã cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.
Bọn họ đều cảm thấy không thể tin được, lúc này bọn họ không còn sự ngông cuồng lúc trước, mà là khuôn mặt tràn đầy sự sợ hãi nhìn Lý Phàm, nằm bò trên mặt đất bắt đầu giả chết.
Mà lúc Lý Phàm đi đến, người đàn ông có hình xăm đầu sói nghiến răng, đột nhiên rút ra một khẩu súng lục, bóp cò, Lý Phàm nhẹ nhàng nghiêng đầu, viên đạn xoẹt qua, không hề làm anh bị thương.
Người đàn ông có hình xăm đầu sói vô cùng ngạc nhiên, lần đầu tiên anh ta thấy có người tránh được đạn, phải biết là tốc độ của viên đạn được bắn ra gần như không thể nắm bắt bằng mắt thường, có thể nói là một chuyện trong chớp mắt.
Mà Lý Phàm, lại vô cùng nhẹ nhàng né được, năng lực phản ứng này hoàn toàn vượt qua năng lực của người bình thường.
Trúc Hoa Nguyệt càng nhìn càng có tinh thần, cơn buồn ngủ cũng giảm đi không ít, dường như cô ta đang xem một bộ phim bom tấn, mà Lý Phàm chính là nam chính trong bộ phim.
Người đàn ông có hình xăm đầu sói nhìn thấy Lý Phàm cách ngày càng gần, anh ta đột nhiên sững sờ, hoàn toàn không biết nên làm như thế nào.
“Cái kia, bây giờ tôi sẽ giao thuốc giải ra.” Người đàn ông có hình xăm đầu sói sau vài giây không theo kịp, vội vàng lấy thuốc giải từ trong túi ra đặt lên bàn, đồng thời cũng cởi trói cho Trúc Hoa Nguyệt.
Lý Phàm không lập tức cho Trúc Hoa Nguyệt uống thuốc giải, để tránh thứ đối phương lấy ra là thuốc độc, Lý Phàm quyết định để đối phương thử trước.
Người đàn ông có hình xăm đầu sói vì để chứng minh, chỉ có thể uống, dù sao thuốc giải này cũng không có bất kỳ tác dụng phụ nào.
Lý Phàm vừa nhìn thời gian, vừa chú ý đến sự biến hóa về sắc mặt của người đàn ông có hình xăm đầu sói, sau khi anh thấy người đàn ông đầu sói không có chút thay đổi nào, anh đã biết được đây thật sự là thuốc giải.
Người đàn ông có hình xăm cười nói: “Cậu nhìn đi, bây giờ tôi không hề bị làm sao, đây thật sự là thuốc giải.”
Lúc này Lý Phàm mới cho Trúc Hoa Nguyệt uống, đồng thời đưa cho trúc Hoa Nguyệt một chai nước, đối phương tự mình uống, rất nhanh, ánh mắt vô hồn của Trúc Hoa Nguyệt lúc trước đã khôi phục lại bình thường, cũng không còn dáng vẻ buồn ngủ lúc trước.
Trúc Hoa Nguyệt cử động tay chân đang khó chịu một chút, lập tức đứng dậy, đột nhiên từ trong quần áo lấy ra một lọ thuốc màu xanh, cưỡng ép đổ vào người đàn ông có hình xăm đầu sói.
Lúc đầu người đàn ông có hình xăm đầu sói mơ màng, cái này cũng quá bất ngờ, anh ta nhất thời chưa phản ứng lại, sau khi uống xong, anh ta mới đẩy Trúc Hoa Nguyệt ra, khuôn mặt khó chịu, ho nói: “Cô cho tôi uống cái gì.”
“Mấy ngày nữa anh sẽ biết, dù sao kết quả chính là cả người anh thối rữa, sâu độc từ trong người anh bò ra.” Trúc Hoa Nguyệt khẽ cười.
Người đàn ông có hình xăm đầu sói hít một hơi khí lạnh, Trúc Hoa Nguyệt dùng giọng điệu dịu dàng để miêu tả sự việc đáng sợ nhất, khiến anh ta suýt nữa bị dọa đến mức ngất đi.
Chỉ là nghĩ đến cảnh tượng kia, anh ta không khỏi sợ hãi, anh ta vội vàng cầu xin Trúc Hoa Nguyệt, hi vọng đối phương tha cho anh ta một mạng.
Trúc Hoa Nguyệt khuôn mặt vô cảm nhìn người đàn ông có hình xăm đầu sói, không có bất kỳ sự đồng cảm nào, đối phương không chỉ giết chết ba của cô ta, hơn nữa lúc nãy, cô ta suýt nữa bị đối phương chiếm tiện nghi.
Đối phó với những người như vậy, cô ta không muốn có bất kỳ sự lương thiện, nương tay nào.
Ngược lại người đàn ông có hình xăm đầu sói cho rằng không công bằng nói: “Cô không thể nhắm vào tôi như vậy, mặc dù là tôi để cô làm, nhưng tôi cũng bị người khác sai khiến.”
Trúc Hoa Nguyệt cau mày, liếc nhìn người đàn ông có hình xăm đầu sói, khuôn mặt lạnh lùng nói: “Là ai bảo anh làm như vậy.”
“Tôi nói rồi, cô sẽ đưa thuốc giải cho tôi sao?” Người đàn ông có hình xăm đầu sói không nhịn được hỏi.
Trúc Hoa Nguyệt khẽ cười nói: “Đương nhiên là có thể.”
Sau khi Lý Phàm nhìn thấy sự xảo quyệt trong mắt của Trúc Hoa Nguyệt, anh biết đây là kế hoãn binh của Trúc Hoa Nguyệt, anh không vạch trần.
Sau khi người đàn ông có hình xăm đầu sói nhìn thấy nụ cười xán lạn vô hại của Trúc Hoa Nguyệt, theo bản năng tin tưởng, lúc này mới bán đứng cấp trên của mình.
“Là anh mặt sẹo bảo tôi làm, anh ấy nói sau khi việc thành công sẽ trả tôi thù lao 3 tỷ, tôi mới đồng ý làm.” Người đàn ông có hình xăm đầu sói vội vàng nói.
Trúc Hoa Nguyệt tiếp tục truy hỏi: “Bây giờ anh ta đang ở đâu?”
“Có lẽ anh ấy vẫn đang ở Huy Hoàng KTV.” Người đàn ông có hình xăm đầu sói trả lời.
Ý tứ của người đàn ông có hình xăm đầu sói rất rõ ràng, nếu như bây giờ bọn họ đi đến, còn có thể đến kịp, nếu như bọn họ đến muộn một chút, nói không chừng người chưa chắc đã còn ở đó.
Trúc Hoa Nguyệt cũng nghe ra ý tứ trong đó, cô ta theo bản năng muốn đi đến Huy Hoàng KTV, sau khi người đàn ông có hình xăm đầu sói nhìn thấy cảnh này, anh ta lập tức mất bình tĩnh, đối phương cứ như vậy mà rời đi, sâu độc trên người anh ta ai giúp anh ta giải?
Anh ta rất hèn mọn chạy đến trước mặt Trúc Hoa Nguyệt, cười gượng một tiếng: “Cái kia, có phải cô đã quên một chuyện rất quan trọng rồi không.”
Trúc Hoa Nguyệt giả vờ không biết gì cả nói: “Tôi không hiểu ý của anh, nhưng tôi nói cho anh biết, một chút chuyện tôi cũng không quên.”
Điều này khiến khuôn mặt người đàn ông có hình xăm đầu sói trở nên u ám, anh ta không ngờ sự việc lại đột nhiên như vậy, kết quả này khiến anh ta không thể ngờ đến.
Anh ta đột nhiên trở nên lo lắng, ngộ nhỡ đối phương không giải độc cho anh ta, sâu độc của anh ta bộc phát, không phải là chết chắc sao? Sau khi nghĩ đến đây, anh ta cắn răng, liều mạng đi ngăn cản Trúc Hoa Nguyệt.
Trúc Hoa Nguyệt lạnh lùng nói: “Tránh ra.”
Cô ta đã không có suy nghĩ quá nhiều, đối với cô ta mà nói, hành hạ đối phương đến chết như thế này đã xem như khá tốt rồi, ít nhất đối phương có thêm mấy ngày để sống.
Người đàn ông có hình xăm đầu sói kia cười u ám: “Đã như vậy, đừng trách tôi không khách khí.”
Nhưng anh ta lại quên mất Lý Phàm vẫn còn ở bên cạnh, lúc Lý Phàm ra tay, sau lưng anh ta đổ mồ hôi lạnh, anh ta cứng ngắc quay đầu lại.
Sau khi anh ta nhìn thấy ánh mắt của Lý Phàm, không khỏi rùng mình, không dám nhìn vào mắt của Lý Phàm.
“Cái kia, làm phiền rồi.” Người đàn ông có hình xăm đầu sói nhụt chí, nếu như anh ta dám ra tay, Lý Phàm chắc chắn sẽ không ngồi yên mà không quản, cộng thêm đây chỉ là sâu độc mà thôi, nói không chừng sẽ có bác sĩ có cách ứng phó.
Mang theo hi vọng này, lúc này anh ta nhanh chóng đi tìm bác sĩ để khám bệnh, nếu như anh ta biết sâu độc này không thể giải được, không biết tâm trạng sẽ sụp đổ như thế nào.
Sau khi Lý Phàm nhìn thấy đối phương đã đi xa mới hỏi: “Cô cứ tha cho anh ta đi như vậy, không sợ có người có thể giải độc giúp anh ta sao?”
Trúc Hoa Nguyệt rất tự tin vỗ ngực mình, nói: “Đương nhiên không sợ anh ta có thể tìm được người giải được, nếu như anh ta có thể giải được, gần như là chuyện không thể làm được.”
“Tại sao?” Lý Phàm không khỏi tò mò.
Lúc này Trúc Hoa Nguyệt mới nói tiếp: “Người có thể giải được sâu độc này, trên thế giới này tổng cộng chỉ có ba người, một là ba tôi, một là độc vương, còn lại là tôi.”
Cô ta nghĩ trong biển người mênh mông, độc vương thần long thấy đầu không thấy đuôi, chắc chắn sẽ không trùng hợp gặp được người đàn ông có hình xăm đầu sói, hơn nữa yêu cầu giải độc của độc vương rất cao, giao dịch bình thường không thể nào thành công.
Nếu như người đàn ông có hình xăm đầu sói có thể giải được độc, sợ là chỉ có thể tìm độc vương.
Lý Phàm sững sờ, anh ta không ngờ cổ thuật này của đối phương lại khó giải như vậy, anh không khỏi nghĩ đến sâu độc lần trước, nếu như đối phương khăng khăng không để lại thuốc giải cho anh, có lẽ anh đã chết từ lâu rồi.
May là, Trúc Hoa Nguyệt không phải là kẻ địch của anh, mà là bạn của anh.
Trúc Hoa Nguyệt cười ngọt ngào nói: “Yên tâm đi, anh là ân nhân cứu mạng của tôi, tôi đương nhiên sẽ không ra tay với anh.”
Sau khi Lý Phàm nghe thấy vậy, trong lòng ít nhiều cũng rất cảm động.
Sau đó Lý Phàm và Trúc Hoa Nguyệt đi ra ngoài, bắt đầu đi đến Huy Hoàng KTV, lúc Trúc Hoa Nguyệt và Lý Phàm đến Huy Hoàng KTV, bảo vệ không hề ngăn cản Trúc Hoa Nguyệt, ngược lại hai mắt còn sáng lên.
“Cô gái, mời vào.” Những tên bảo vệ kia vội vàng khách khí mà cung kính làm một động tác mời, Trúc Hoa Nguyệt cảm thấy rất kinh ngạc, cũng đi vào theo.
Lúc Lý Phàm chuẩn bị đi vào, nhưng tên bảo vệ kia lập tức giống như trở mặt, thái độ vô cùng lạnh lùng, bọn họ trực tiếp đưa tay ra ngăn Lý Phàm lại.
Khuôn mặt Lý Phàm tràn đầy sự nghi hoặc nói: “Tại sao tôi không thể đi vào?”
Anh còn nghĩ nơi này không cần phải có bất kỳ thân phận nào cũng có thể đi vào, ai mà ngờ được, kết quả không giống với tưởng tượng của anh.
“Tại sao? Anh cũng không nghĩ xem đây là nơi nào, đây là câu lạc bộ cao cấp, không phải là nơi anh có thể chơi đùa, bộ đồng phục này của chúng ta cũng trên ba triệu, chúng tôi còn không có tư cách đi vào, anh cả người mới có mấy triệu, muốn đi vào? Tôi thấy anh đang nằm mơ giữa ban ngày.”
Những tên bảo vệ kia không cho Lý Phàm một chút thể diện và tình cảm nào, lời nói vô cùng chói tai, giống như đối chọi gay gắt.
“Vậy tại sao cô ấy có thể đi vào?” Lý Phàm hỏi ngược lại, Trúc Hoa Nguyệt ăn mặc không phải rất xa xỉ, điều này khiến anh ta có chút đoán không ra.
Những tên bảo vệ kia cười khẩy nói: “KTV này của chúng tôi sẽ trực tiếp cho người đẹp qua.”
Lúc này Lý Phàm mới hiểu, thì ra KTV này còn có trò như vậy, kết quả này quá khác so với tưởng tượng của anh.
“Tôi ở bên trong đợi anh.” Trúc Hoa Nguyệt thấy Lý Phàm nửa ngày vẫn chưa đi vào, lúc này với đi ra nói với Lý Phàm.
“Được.” Lý Phàm gật đầu, vốn dĩ anh muốn bảo đối phương trước tiên đừng hành động, đợi anh đi vào rồi hành động, nhưng Trúc Hoa Nguyệt trực tiếp rời đi.
Lý Phàm bị bỏ rơi đứng nguyên tại chỗ, cười khổ và không nói lên lời, người phụ nữ này thật là, ít nhất cũng đợi anh nói xong, ít nhất cũng kéo anh vào chứ.
“Mau cút đi, ở đây không hoan nghênh người nghèo.” Những tên bảo vệ kia dửng dưng cười.
Sau khi Lý Phàm nghe đến đây, ít nhiều cũng có chút mất kiên nhẫn, đây là quy tắc gì, đây rõ ràng là kỳ thị người nghèo, mặc dù anh không nghèo.
Nhưng mỗi lần đi đến đâu đều có người cao ngạo tự đại xem thường người khác, hoàn toàn là chuyện không thể tránh được.
Lý Phàm suy nghĩ một lúc, KTV này có lẽ là sản nghiệp của Sở Trung Thiên, Sở Trung Thiên đã từng nói với anh, 90% KTV ở Hán Thành đều là của Sở Trung Thiên.
Nếu như là KTV sản nghiệp của Sở Trung Thiên, vậy thì dễ rồi, Lý Phàm theo bản năng muốn gọi điện thoại cho Sở Trung Thiên, bảo đối phương nói một tiếng.
Đúng lúc này, một người đàn ông mặc đồ tây, anh tuấn đi đến, anh ta trực tiếp va vào Lý Phàm một cái, Lý Phàm không việc gì, ngược lại người đàn ông mặc đồ tây kia suýt bị ngã.
“Anh không mở mắt ra mà nhìn sao?” Người đàn ông khuôn mặt có chút không vui, kẻ xấu tố cáo trước mắng Lý Phàm.
Lý Phàm giống như đang nhìn một tên ngốc, rõ ràng đối phương động vào anh trước, nhưng đối phương lại nói anh không mở mắt ra nhìn, đây là cả vú lấp miệng em sao?
Lúc những tên bảo vệ kia nhìn thấy người đàn ông mặc đồ tây, lập tức xuất hiện nụ cười nịnh bợ, vội vàng đi đến nịnh bợ chàng trai trẻ mặc đồ tây nói: “Cậu chủ, sao cậu lại đến đây, cậu đến cũng không nói với chúng tôi một tiếng, người này giao cho chúng tôi, chúng tôi đuổi anh ta đi.”
“Được, lần sau tôi không muốn nhìn thấy tình huống như thế này nữa, nếu không tôi sẽ đuổi mấy người đi.” Người đàn ông mặc đồ vest kia sửa sang lại cổ áo, khuôn mặt lộ ra sự xem thường nói.
Những tên bảo vệ kia đều biết người đàn ông mặc đồ tây này chính là con trai của ông chủ của Huy Hoàng KTV, đối phương nói một câu, gần như có thể quyết định sống chết của bọn họ.
Bọn họ giật mình, sắc mặt lập tức tái mét, đồng thời bọn họ cũng lạnh lùng nhìn Lý Phàm, cho rằng đối phương mới là kẻ đầu sỏ.
Nếu như không phải đối phương gây chuyện ở đây, bọn họ cũng sẽ không bị cảnh cáo một lần.
Tóm lại, bọn họ đều biết đây là lần cảnh cáo cuối cùng, bọn họ hận không thể ăn tươi nuốt sống Lý Phàm.
Người đàn ông mặc đồ tây đột nhiên giơ tay lên: “Trước khi đuổi anh ta đi, để anh ta xin lỗi tôi trước.”
Sau khi mọi người nghe thấy lời nói của người đàn ông mặc đồ tây, đều nặn ra biểu cảm đồng tình với Lý Phàm, thầm nghĩ, anh chặn ai không chặn lại đi chặn vị cậu chủ này, sự may mắn này không khác gì vận may cứt chó.
Lúc nãy Lý Phàm còn cho rằng bối cảnh người đàn ông mặc đồ tây này là đến từ đâu, lại có tư cách khiến bảo vệ của Huy Hoàng KTV bị sa thải, bây giờ nghe thấy thái độ của tất cả mọi người, lập tức hiểu ra.
Chả trách lại ngang ngược như vậy, hóa ra là con của ông chủ KTV này, sau khi nghĩ đến đây, Lý Phàm cũng biết tính tình của đối phương tại sao nóng nảy như vậy.
Nếu như là một người bình thường, có thân phận như vậy, trong mắt không có ai cũng là điều rất bình thường.
Người đàn ông mặc đồ tây kiêu ngạo ngẩng đầu lên, giống như đang đợi Lý Phàm xin lỗi anh ta, dường như anh ta đã nhìn thấy cảnh tượng Lý Phàm quỳ xuống cầu xin, sau khi nghĩ đến đây, khóe miệng anh ta không khỏi nhếch lên.
Những tên bảo vệ kia cũng nhìn ra cậu chủ đang nhắm vào Lý Phàm, khuôn mặt bọn họ tràn đầy sự dữ tợn nhìn Lý Phàm, lúc nãy vì đối phương mà bọn họ suýt bị mất việc.
Vì để biểu hiện tốt trước mặt một lần, bọn họ quyết định phải đuổi Lý Phàm đi, yêu cầu Lý Phàm xin lỗi cậu chủ.
“Anh còn không mau xin lỗi cậu chủ nhà chúng tôi, không muốn sống nữa sao?” Những tên bảo vệ kia lạnh lùng hét lên, nếu như đối phương không xin lỗi, bọn họ sẽ đến đến khi đối phương chịu xin lỗi.
Bọn họ biết rất rõ, một khi Lý Phàm không xin lỗi, vậy người xui xẻo chính là bọn họ.
Lý Phàm dửng dưng, bình tĩnh nói: “Tôi không sai, tại sao tôi phải xin lỗi, hơn nữa anh ta chủ động va vào người tôi, người mù mắt có lẽ là anh ta mới đúng.”
Sau khi mọi người nghe thấy vậy, mãnh mẽ hít một hơi, bọn họ âm thầm bật ngón tay cái cho Lý Phàm, lá gan này cũng quá lớn rồi, hoàn toàn không có chút EQ.
Bọn họ lắc đầu, cho rằng Lý Phàm hoàn toàn đang tìm cái chết, rõ ràng chuyện là chuyện xin lỗi, bây giờ lại bị Lý Phàm làm cho lớn như vậy, bọn họ cho rằng Lý Phàm không có đầu óc.
Mặc dù bọn họ nhìn thấy là người đàn ông mặc đồ tây cố ý đâm vào Lý Phàm, nhưng người đàn ông mặc đồ tây là con trai của ông chủ KTV này, thân phận cao quý, địa vị cũng không đơn giản, là người Lý Phàm có thể so được sao?
Bọn họ cho rằng Lý Phàm quá ngây thơ, bọn họ dường như đã nhìn thấy dáng vẻ chết rất thê thảm của Lý Phàm.
Người đàn ông mặc đồ tây nghe thấy vô cùng rõ ràng, khuôn mặt anh ta dần dần trở nên u ám, lời nói của anh ta chính là chân lý, ở trên địa bàn của anh ta, anh ta nói gì thì là cái đó, cho dù là sai, mọi người cũng cho là đúng.
Nhưng anh ta không ngờ, trên địa bàn của mình lại có người dám khiêu khích quyền uy của anh ta, đây không phải khiến anh ta rất mất mặt sao?
Anh ta quyết tâm phải cho Lý Phàm biết tay, nếu không, cái thể diện này của anh ta đặt ở đâu? Hơn nữa, bao nhiêu người ở đây đang nhìn anh ta như vậy, anh ta nhất định phải lấy lại thể diện.
“Rất tốt, anh không xin lỗi đúng không? Thật đáng tiếc, vậy sẽ đánh gãy hai chân của anh.” Đôi mắt người đàn ông mặc đồ tây hơi nheo lại, giọng điệu dần dần lạnh xuống.
Những tên bảo vệ kia cũng không ngốc, bọn họ biết cậu chủ đang ra lệnh cho bọn họ, bọn họ nghĩ đến Lý Phàm chỉ là một người bình thường, cho dù phế hai chân của đối phương, chuyện này cũng sẽ không quá ồn ào.
Sau khi nghĩ đến đây, bọn họ quả quyết ra tay với Lý Phàm, người đàn ông mặc đồ tây khẽ cười một tiếng: “Đây chính là kết cục của việc chống đối tôi.”
Người phụ nữ trang điểm đậm dựa vào lòng người anh ta nhân cơ hội nịnh hót: “Cậu chủ, cậu quá có khí phách nam nhân rồi, em rất thích.”
Sau khi người đàn ông mặc đồ tây nghe thấy, lập tức cười haha, cảm thấy rất có thể diện, nhưng mọi người lại cảm thấy buồn nôn, trong lòng vô cùng xem thường.
Bọn họ cho rằng người đàn ông mặc đồ tây chính là dựa vào mình là con trai của ông chủ KTV này, vì vậy mới mạnh mẽ như vậy, nếu như ngược lại anh ta không phải là con trai của ông chủ KTV này, dựa vào bản lĩnh ăn chơi đàng điếm này của anh ta, có lẽ không là gì cả, ngược lại sẽ trở thành loại phá gia chi tử.
Đúng lúc này, Bưu đúng lúc đi qua đây, anh ta thấy náo nhiệt như vậy, châm một điếu xì gà, không thèm quan tâm, sau khi người đàn ông mặc đồ tây nhìn thấy Bưu, mắt sáng lên, vội vàng chào hỏi Bưu: “Aiya, anh Bưu, đã lâu không gặp, sao anh lại đến đây.”
Mặc dù anh ta là con trai của ông chủ KTV, cho dù đây là địa bàn của anh ta, anh ta cũng không dám bất kính với Bưu, đối phương là trợ thủ đắc lực của ngài Thiên, nếu như xu nịnh, nói không chừng tiền đồ rất lớn.
Nghĩ đến đây, nên người đàn ông mặc đồ tây mới ra sức nịnh bợ Bưu, Bưu quen biết không ít nhân vật lớn, sau khi anh ta nhìn thấy đối phương, không có nhiều biểu cảm, chỉ gật đầu giống như lấy lệ.
“Anh Bưu, anh đến chơi sao? Như này đi, lần này tôi sẽ miễn phí, đôi đặc biệt chọn cho anh mấy cô gái xinh đẹp.” Người đàn ông mặc đồ tây cười haha, muốn thử móc lối quan hệ với Bưu.
Ngược lại Bưu không vui liếc nhìn, rất thẳng thắn nói: “Lần nào tôi đến mà không được miễn phí? Hơn nữa tôi xem duyên phận, không cần anh chọn cho tôi.”
Vẻ mặt của người đàn ông mặc đồ tây vô cùng ngượng ngùng, những điều tốt nên nghĩ đến đều đã bị ba của anh ta hứa với người ta rồi, anh ta đột nhiên không biết nên nói gì.
“Ở đây xảy ra chuyện gì thế?” Bưu rất hiếu kỳ với sự náo nhiệt, hỏi.
Người đàn ông mặc đồ tây mới tự hào cười nói: “Có một tên tiểu tử chặn đường tôi, còn không xin lỗi tôi, ở đằng kia, tôi kêu người của tôi dạy dỗ anh ta một trận, có lẽ lúc này tên tiểu tử kia có lẽ bị đánh đến mức sống dở chết dở rồi.”
Bưu rất xem thường người đàn ông mặc đồ tây, mặc dù anh ta cũng xem là người có thân phận, có máu mặt, nhưng anh ta vẫn luôn kiêm tốn, sẽ không dễ dàng xảy ra xung đột.
Mà suy nghĩ của tối phương quá không chín chắn, cả ngày ngông cuồng, ngang ngược, cứng quá rất dễ bị đứt gãy, Bưu lắc đầu, dù sao người xấu tự có người xấu giày vò.
Lúc anh ta định quay người đi vào, anh ta nhìn thấy bóng người bị đám người vây quanh rất quen thuộc, dường như đã gặp ở đâu rồi.
Người đàn ông mặc đồ tây bắt đầu mong đợi, vừa nghĩ đến Lý Phàm bị đánh thảm như vậy, cả người anh ta đừng nhắc đến có bao nhiêu vui sướng, nhưng chuyện xảy ra tiếp theo khiến anh ta hoàn toàn kinh ngạc.
Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, anh ta không dám tin tất cả những gì nhìn thấy trước mắt là sự thật, điều khiến anh ta bất ngờ là, Lý Phàm vẫn bình an vô sự đứng ở giữa đám đông, hơn nữa không hề bị làm sao.
Lần này, người đàn ông mặc đồ tây không dám làm gì nữa, anh ta không ngờ tới là Lý Phàm lại lợi hại như thế, nhiêu bảo vệ tiến lên mà còn không phải là đối thủ của Lý Phàm.
Người đàn ông mặc đồ tây sa sầm mặt lại, Lý Phàm không bị xử lý, trong lòng của anh ta rất thất vọng, anh ta theo bản năng đổ hết trách nhiệm lên trên người của những tên bảo vệ đó, phẫn nộ quát lên: “Cái đám phế vật không có tác dụng gì hết, nhiều người cùng nhau tiến lên như thế, vậy mà còn không phải là đối thủ của một người bình thường nữa.”
Những nhân viên bảo vệ đó bị chửi mắng không ngóc đầu lên được, bọn họ cũng rất bất đắc dĩ lắc đầu, bọn họ cũng xem thường Lý Phàm, cho là Lý Phàm rất dễ đối phó.
Nhưng mà lúc đánh nhau, bọn họ mới biết rốt cuộc mình đã đối mặt với cao thủ như thế nào, cho dù bọn họ cùng nhau ra tay cũng không thể chạm vào Lý Phàm một chút nào.
Mà Bưu cũng đã nhìn thấy rõ diện mạo của Lý Phàm, anh ta liền giật mình, anh ta không ngờ tới là người bị nhằm vào lại chính là Lý Phàm, anh ta cũng không ngồi yên không quan tâm, anh ta phải tạo mối quan hệ với anh Lý, đó mới chính là chuyện tốt.
“Cậu chủ, không phải là do bọn tôi không cố gắng hết sức, mà là do cái tên này có điều gì đó rất kì lạ, tuyệt đối không đơn giản.” Đám bảo vệ cười khổ một tiếng.
Người đàn ông mặc đồ tây không muốn nghe nói nhiều như vậy, anh ta khinh thường nhìn thoáng qua, vừa nói vừa lại vừa lấy điện thoại ra tiếp tục gọi thêm người: “Đúng là vô dụng mà, bây giờ tôi sẽ gọi vệ sĩ của tôi đến đây một chuyến.”
Bưu bước lên, đột nhiên mở miệng nói: “Cho dù anh có gọi mười tên vệ sĩ cũng không có tác dụng.”
Sau khi người đàn ông mặc đồ tây nghe thấy âm thanh của Bưu, lúc đó anh ta liền ngơ ngác, anh Bưu là cánh tay đắc lực của ngài Thiên, có võ công cao siêu, tại sao lúc này lại tán dương một người bình thường vậy chứ.
Lần này để cho anh ta cảm thấy rất khó hiểu, anh ta không khỏi hỏi thêm: “Anh Bưu, chẳng lẽ là anh có thù với anh ta?”
Bưu tức giận nói: “Cậu mới có thù với anh Lý đó, tôi với anh Lý là bạn tốt của nhau.”
Anh ta lo lắng là mình nói xong thì Lý Phàm sẽ cảm thấy không hài lòng, bây giờ anh ta lo lắng nhất chính là tâm trạng của Lý Phàm, anh ta sợ là mình trèo cao với Lý Phàm sẽ khiến anh ta không vui.
Nhưng mà dù anh Lý cảm thấy anh ta không có tư cách, Bưu cũng sẽ không có bất cứ lời nào để nói, anh ta biết rất rõ anh Lý không phải là người bình thường.
Anh ta theo bản năng liếc nhìn Lý Phàm một cái, lúc nhìn thấy anh Lý không tức giận, lúc này mới thở phào một hơi. Vẫn may là anh Lý không để ở trong lòng, nếu không thì sẽ xấu hổ lắm.
Lần này người đàn ông mặc đồ tây không có cách nào bình tĩnh nữa, tin tức như vậy đối với anh ta mà nói hoàn toàn quá bùng nổ, anh ta trợn tròn cả mắt, sửng sờ đứng nguyên tại chỗ, trong lòng vô cùng hốt hoảng.
Có đánh chết anh ta cũng không ngờ tới Lý Phàm lại là bạn của Bưu, hơn nữa mối quan hệ còn thân thiết như thế, phải biết là cho dù ba của bọn họ, lúc đối xử với anh Bưu thì thái độ cũng vô cùng hèn mọn.
Sau khi anh ta nhìn thấy anh Bưu đối xử khách khí với Lý Phàm như thế, gần như là anh ta đã có thể đưa ra kết luận Lý Phàm không phải là người bình thường, nếu không thì anh Bưu cũng sẽ không khách khí với Lý Phàm như thế.
Cho đến bây giờ, anh ta mới biết là mình đã trêu chọc phải một nhân vật vô cùng đáng sợ, anh ta hít một hơi thật sâu, nhịp tim bắt đầu gia tăng.
“Anh Lý, anh không sao đó chứ.” Bưu biết Lý Phàm võ công cao cường, người bình thường sẽ không làm tổn thương tới Lý Phàm, nhưng mà anh ta cũng không quên quan tâm mà hỏi.
Lý Phàm lắc đầu, những người này căn bản không có cách nào làm anh bị thương, thậm chí khoa trương hơn là những người này ngay cả tư cách để anh làm nóng người cũng không đủ.
Sau khi Bưu nghe nói như vậy, lúc này mới thở một hơi nhẹ nhõm, vẫn may là anh Lý không có việc gì, nếu không thì ai cũng không thể thoát khỏi trách nhiệm.
Những nhân viên bảo vệ nuốt một ngụm nước bọt, ai nấy cũng may mắn là mình đã không làm Lý Phàm bị thương, nếu không thì cái mạng nhỏ của bọn họ đều phải tiêu đời theo. Nghĩ đến đây, bọn họ hoảng sợ biết bao nhiêu.
Bưu đột ngột nghiêng đầu sang chỗ khác, lạnh lùng nhìn người đàn ông mặc đồ tây. Người đàn ông mặc đồ tây cảm nhận được ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm của anh Bưu, anh ta hít một hơi thật sâu, trên trán rịn ra mồ hôi lạnh.
“Anh Bưu, anh đừng có tức giận mà, tôi có mắt không biết thái sơn, tôi không biết đó là bạn của anh, nếu như tôi biết, có cho tôi mười cái lá gan tôi cũng sẽ không dám làm ra chuyện như vậy đâu.” Người đàn ông mặc đồ tây lập tức quỳ xuống cầu xin Bưu tha thứ.
Anh ta biết sự lợi hại của Bưu, đối phương là cánh tay đắc lực của ngài Thiên, nếu như Bưu ra mặt cho Lý Phàm, chỉ cần nói một câu, anh ta đã không còn trên đời nữa.
Nếu như vậy thì chắc chắn ba của anh ta sẽ rất tức giận, trái lại sẽ giận chó đánh mèo lên anh ta, thế thì anh ta không thể lăn lộn ngoài đời nữa rồi, hậu quả như vậy, anh ta không dám tưởng tượng tới.
Bưu nhìn thấy đối phương quỳ xuống nhanh như thế, cho rằng đối phương rất thức thời, hai lòng nhẹ gật đầu, hừ lạnh nói: “Cậu nên quỳ xuống nói xin lỗi với anh Lý mới đúng, chứ không phải là tôi.”
Sau khi người đàn ông mặc đồ tây nghe xong, lúc này mới phản ứng lại, anh ta chạy đến bên cạnh Lý Phàm, anh ta không ngừng nói xin lỗi Lý Phàm, thái độ muốn bao nhiêu hèn mọn thì có bấy nhiêu hèn mọn.
Những người đứng xem náo nhiệt ở đây đều trợn tròn mắt, nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, bọn họ đều không thể tin được đây là sự thật, kết quả này hoàn toàn vượt xa khỏi dự liệu của bọn họ.
“Cái tên này cũng lợi hại quá đi chứ.” Tất cả mọi người đều nhịn không được mà cảm thán một trận, có thể làm cho người đàn ông mặc đồ tây phải nghiêng mình, có thể thấy được thân phận của đối phương không đơn giản.
Bọn họ cho là Lý Phàm sẽ nhận sai với người đàn ông mặc đồ tây, ai ngờ rằng người đàn ông mặc đồ tây lại nhận sai với Lý Phàm, nếu như để bọn họ cá cược thì chắc chắn bọn họ sẽ thua đến tán gia bại sản.
Lý Phàm không phải là một người hẹp hòi, không bởi vì chuyện này mà tính toán chi li với đối phương, cuối cùng anh chậm rãi mở miệng nói: “Tôi chấp nhận lời xin lỗi của anh.”
Sau khi người đàn ông mặc đồ tây nghe đến đó, trong lòng lập tức vui vẻ, như thế này chẳng phải đã nói là đối phương không để ở trong lòng? Anh ta kích động biết bao nhiêu.
Bưu tức giận đạp người đàn ông mặc đồ tây một cái rồi nói: “Còn không mau cảm ơn anh Lý đi.”
Lúc này, người đàn ông mặc đồ tây mới vội vàng nói cảm ơn Lý Phàm, anh ta cảm thấy mình có thể sống sót, thật sự là một chuyện quá may mắn.
“Anh Lý, anh đến đây chơi hả? Tôi rất quen thuộc nơi đây, nếu không thì để tôi đề cử mấy nơi thú vị cho anh?” Bưu xoa xoa bàn tay, sợ nói sai một câu thì sẽ trêu chọc tới anh Lý.
Người đàn ông mặc đồ tây hoàn toàn kinh ngạc tại chỗ, anh ta vô cùng ngạc nhiên, kết quả này vượt qua dự đoán của anh ta, đây không phải là thái độ mà lúc nãy anh ta đối với Bưu đó à?
Mặc dù anh ta biết thân phận của Lý Phàm không đơn giản, nhưng mà anh ta thấy thái độ lấy lòng của Bưu đối với Lý Phàm, ít nhiều gì anh ta cũng rất kinh ngạc.
Lý Phàm nhớ tới mình vẫn còn có chuyện khác, anh khoác tay: “Không cần đâu, tôi còn có chuyện quan trọng hơn cần phải xử lý.”
Bưu nghe nói vậy thì cũng không ngăn cản, về điểm này anh ta tương đối tôn trọng sự lựa chọn của anh Lý.
“Được, anh Lý có cần gì thì cứ gọi điện thoại cho tôi.” Bưu không quên dùng thái độ tốt nhất của mình để nói chuyện với Lý Phàm.
Cùng lúc đó, người đàn ông mặc đồ tây vì trút giận cho Lý Phàm, anh ta chỉ vào mấy tên bảo vệ đó rồi nói: “Các người còn không để anh Lý đi vào đi, đây đều là lỗi của các người, từ hôm nay trở đi, các người đều bị sa thải hết.”
Gần như là trong lòng của những tên bảo vệ đó hoàn toàn sụp đổ, bọn họ nghĩ thầm đây không phải là ý của anh à? Quy định này là do bản thân anh đã đề ra, sao có thể trách bọn họ được chứ? Nhưng mà bọn họ chỉ có thể kiềm chế không dám lên tiếng phản đối.
Lý Phàm tạm thời tạm biệt Bưu rồi vội vàng đi vào trong, thời gian trôi qua lâu như vậy, anh đều không nhìn thấy Trúc Hoa Nguyệt đi ra ngoài, anh cảm thấy chắc chắn là xảy ra chuyện gì đó rồi.
Lúc anh đi vào trong, anh kinh ngạc mở to mắt nhìn, ở đây có nhiều người như thế, âm nhạc lại vô cùng ồn, muốn tìm được Trúc Hoa Nguyệt trong số đó gần như là mò kim dưới đáy biển.
Lý Phàm đành phải gọi điện thoại cho Trúc Hoa Nguyệt, nhưng mà âm nhạc ở đây quá ồn ào, căn bản không có người nào nghe thấy tiếng chuông điện thoại, anh chỉ hi vọng là Trúc Hoa Nguyệt có thể đang cầm điện thoại, vậy thì cũng dễ tìm hơn một chút.
Nhưng mà điện thoại của đối phương vẫn luôn vang lên, nhưng lại không có ai nghe, sau khi nghĩ đến đây, Lý Phàm mới hiểu được cái gì đó. Nếu đã như vậy, thế thì anh cũng chỉ có thể lựa chọn phương pháp ngu ngốc nhất đó chính là tìm Trúc Hoa Nguyệt từ trong biển người mênh mông.
Vẫn may là Trúc Hoa Nguyệt ăn mặc quần áo rất lòe loẹt, so sánh với quần áo của các cô gái ở Hán Thành thì tương đối dễ nhận ra.
Chẳng mấy chốc, Lý Phàm đã tìm được người, sau khi tìm được, anh đi xuyên qua đám người, lúc đó anh nhìn thấy hình như là Trúc Hoa Nguyệt đang nói chuyện với một người nào đó, dường như là nói chuyện không thành công, người đàn ông trung niên đó đột nhiên lại bắt đầu động tay động chân với Trúc Hoa Nguyệt.
Đồng thời, người đàn ông trung niên cũng kêu thủ hạ của mình cùng nhau ra tay, Trúc Hoa Nguyệt nhanh chóng bị bao vây, Lý Phàm biết là Trúc Hoa Nguyệt đã gặp nguy hiểm.
Mặc dù Trúc Hoa Nguyệt là một cao thủ sử dụng độc cổ, nhưng mà ở trong khoảng cách gần Trúc Hoa Nguyệt muốn thoát ra ngoài gần như là chuyện rất khó.
Trên trán của Lý Phàm xuất hiện vệt đen, trong lòng cực kỳ trầm lắng, anh đã từng nói với đối phương, kêu đối phương phải chờ anh, nhưng mà đối phương lại không chịu nghe, nhất định phải tùy tiện xông vào đây. Bây giờ thì hay rồi, lại rơi vào cục diện như thế này.
Lý Phàm cũng không nhiều lời gì với chuyện này, trước tiên đi cứu người mới là quan trọng nhất. Người đàn ông trung niên nhìn thấy Trúc Hoa Nguyệt bị khống chế tay chân, ông ta lập tức lộ ra sắc mặt thèm muốn.
Sau khi ông ta nhìn thân thể của Trúc Hoa Nguyệt, ông ta lại gian tà cười một tiếng: “Tính cách của cô cũng hung dữ quá đó chứ, nhưng mà tôi thích.”
Trúc Hoa Nguyệt tức giận nhìn đối phương, lúc nãy cô ta vì báo thù cho nên mới có thể bị váng đầu, bây giờ cô ta cảm thấy rất hối hận, hối hận vì đã không chờ Lý Phàm vào rồi hẵng ra tay.
Lúc người đàn ông trung niên chuẩn bị duỗi bàn tay dơ bẩn của mình ra để chiếm tiện nghi của Trúc Hoa Nguyệt, Lý Phàm đột nhiên xuất hiện bắt lấy cổ tay của người đàn ông trung niên, cười nói: “Này ông chú kia, đều lớn tuổi như vậy rồi mà chú còn như thế này nữa à.”
Trúc Hoa Nguyệt cho là mình sắp bị sàm sỡ, lúc cô ta ngẩng đầu lên nhìn thấy Lý Phàm, dường như là cô ta nhìn thấy hi vọng. Đối phương đột nhiên xuất hiện, đối với cô ta mà nói chuyện này làm cho cô ta cảm thấy rất kinh ngạc, nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, cô ta cũng không dám tin đây là thật.
Cô ta không ngờ tới là Lý Phàm thật sự xuất hiện, cô ta có một loại ảo giác dường như là phía sau Lý Phàm có ánh sáng trắng, mà đối phương lại giống như là thiên sứ.
Nhưng mà trong mắt của người khác, sức lực kỳ diệu của Lý Phàm có thể so sánh với ma quỷ đến từ địa ngục.
Người đàn ông trung niên cảm thấy cổ tay của mình giống như bị cái kìm kẹp lấy, ông ta không có cách nào động đậy, ông ta nhìn Lý Phàm đột nhiên xuất hiện cứu Trúc Hoa Nguyệt, ông ta liền kết luận đối phương đến đây để giúp đỡ Trúc Hoa Nguyệt.
“Cậu thả tôi ra nhanh lên, nếu không thì tôi sẽ cho cậu đẹp mặt.” Người đàn ông trung niên lên tiếng uy hiếp.
Đương nhiên là Lý Phàm sẽ không để mình bị uy hiếp, đối với anh mà nói một chiêu này chẳng có tác dụng gì hết, người đàn ông trung niên nhìn thấy Lý Phàm mềm không được mà cứng cũng không xong, ông ta lập tức nổi nóng, ném một ánh mắt cho thủ hạ ở bên cạnh.
Đúng lúc này, sau lưng của Lý Phàm xuất hiện một người đàn ông, người đàn ông đó ôm chặt lấy Lý Phàm, dường như là muốn ghìm chết Lý Phàm.
Anh ta tin tưởng là dựa vào sức lực này của mình thì chắc chắn có thể siết đến nỗi Lý Phàm phải ngất đi, nhưng trên mặt của Lý Phàm lại không có biểu cảm gì là đau khổ, dường như không có bất cứ ảnh hưởng gì.
Lúc mà tên đàn ông vạm vỡ cho là Lý Phàm không có cách nào tránh thoát, Lý Phàm lại bắt đầu gia tăng sức lực, tên đàn ông đó trợn mắt há hốc mồm, anh ta cảm thấy cánh tay của mình sắp bị tàn phế luôn rồi, anh ta vội vàng buông Lý Phàm ra.
Anh ta đau đớn vùng vẫy hai cánh tay, không dám tưởng tượng nếu mình tiếp tục thì sẽ có hậu quả như thế nào, nói không chừng là cánh tay của mình sẽ bị trật khớp.
Những tên vạm vỡ khác cũng nhìn thấy Lý Phàm là một người khó chơi, chỉ có hai người khống chế Trúc Hoa Nguyệt, toàn bộ những người khác đều di chuyển tầm mắt nhìn về phía Lý Phàm.
Trúc Hoa Nguyệt lo lắng nhìn Lý Phàm, cô ta không biết thực lực thật sự của Lý Phàm, dù sao thì ở đây chật hẹp như thế, nếu như Lý Phàm không phải là đối thủ của bọn họ thì phải làm sao đây?
Sau khi cô ta nhìn thấy cảnh tượng tiếp theo, cô ta mới biết lo lắng của mình là lo quá rồi, cho dù không gian nhỏ hẹp nhưng mà Lý Phàm vẫn rất cao tay, đối phó rất kịp thời.
Những tên cao to đó đều không phải là đối thủ của Lý Phàm, đều bị đánh đến chết đi sống lại, muốn bao nhiêu khó xem thì có bấy nhiêu khó xem.
Người đàn ông trung niên nhìn thấy thủ hạ của mình đều không phải là đối thủ của Lý Phàm, ông ta liền kinh ngạc, ông ta dụi dụi hai mắt, mặt mũi tràn đầy biểu cảm không thể tưởng tượng nổi, vô cùng hoảng sợ.
Có đánh chết ông ta cũng không ngờ tới chuyện này lại đột ngột xảy ra như thế, ông ta uống một ngụm rượu theo bản năng, muốn tỉnh táo lại, ông ta dụi dụi hai mắt, cho là mình bị hoa mắt rồi.
Lý Phàm nhìn thoáng qua hai tên cao to đang kìm chặt Trúc Hoa Nguyệt, hai tên cao to cảm nhận được ánh mắt của Lý Phàm, bọn họ nuốt một ngụm nước bọt, vội vàng thức thời buông Trúc Hoa Nguyệt ra.
Bọn họ sợ là mình không buông ra thì bọn họ sẽ ngã xuống đất không dậy nổi giống như là mấy người anh em của mình, nghĩ đến đây, bọn họ nhịn không được mà giật mình một cái.
Sau khi người đàn ông trung niên nhìn thấy thủ hạ của mình đều đã đi hết rồi, ông ta lập tức không còn chỗ nương tựa, ông ta không ngờ tới là những người này lại là một đám ham sống sợ chết, lại ném một mình ông ta ở đây.
Sắc mặt của Trúc Hoa Nguyệt âm trầm nhìn người đàn ông trung niên, đối phương hại chết ba của cô ta, đương nhiên là cô ta sẽ không cho đối phương sống tốt hơn.
Sau khi cảm nhận được sát ý phát ra từ trên người của Trúc Hoa Nguyệt, da đầu của người đàn ông trung niên lập tức trở nên tê dại.
Đúng lúc này, người đàn ông trung niên lại phun ra một ngụm máu, sau đó ngã trên mặt đất, cảnh tượng này làm không ít người trở nên choáng váng.
Bọn họ lập tức hét toáng lên, thậm chí còn có người cho là có người hành hung, dù sao thì chuyện cũng đã xảy ra, ngoại trừ Lý Phàm cùng với người trong cuộc biết tình hình, những người khác đều ngơ ngác.
Trúc Hoa Nguyệt hơi bất ngờ, vô tội giang tay với Lý Phàm, cô ta vẫn chưa có ra tay mà đối phương lại tự phun máu bỏ mình, cái này khiến cho cô ta không hiểu gì hết.
Lý Phàm nhanh chóng tỉnh táo lại, anh nhìn máu ở trên tay của mình, lúc bắt đầu là màu đỏ, nhưng mà theo thời gian thì màu sắc của máu lại từ màu đỏ chuyển thành màu tím, cuối cùng là màu đen.
Trúc Hoa Nguyệt cũng đặt sự chú ý của mình trên màu máu, cô ta hoảng sợ không thôi, không thể tin được đây là thật.
Lý Phàm và Trúc Hoa Nguyệt đồng thanh nói: “Có độc.”
Lý Phàm không khỏi ngơ người, chẳng lẽ là đối phương đã sớm nuốt độc rồi à? Trúc Hoa Nguyệt am hiểu cổ thuật, ít nhiều gì cũng hiểu được độc tính của các loại độc ẩn tàn, cô ta bắt đầu quan sát.
Trúc Hoa Nguyệt rất yếu, mí mắt vẫn luôn đánh nhau, dáng vẻ rất buồn ngủ, Lý Phàm không khó để nhìn ra Trúc Hoa Nguyệt đã trúng chiêu.
Sau khi tất cả mọi người bị dọa, lúc này bọn họ mới phản ứng lại, đều lộ ra ánh mắt lạnh lùng nhìn Lý Phàm đột nhiên xuất hiện, bọn họ vẫn nghĩ là cảnh sát đột nhiên xông vào, hoặc là một đại lão bang đảng.
Kết quả ai mà ngờ được, chỉ có mình Lý Phàm.
Sau khi nhìn thấy kết quả này, tất cả mọi người đều khịt mũi coi thường, đều không đặt Lý Phàm vào mắt, chẳng qua chỉ là một người bình thường mà thôi.
Sau khi Trúc Hoa Nguyệt nhìn thấy Lý Phàm, cô ta lập tức lấy lại tinh thần, cố gắng không thể mình ngất đi, cô ta yếu ớt nói: “Anh ta cho tôi dùng bột mê cốt, bây giờ cả người tôi không thể cử động.”
Sau khi Lý Phàm nhìn thấy Trúc Hoa Nguyệt không thể cử động được, anh đã biết công dụng của bột mê cốt này rất mạnh.
Khuôn mặt gười đàn ông có hình xăm đầu sói mang theo nụ cười khẩy nhìn Lý Phàm, lạnh lùng nói với Lý Phàm: “Tiểu Tử, đây không phải là nơi mà cậu nên xuất hiện.”
“Giao thuốc giải ra, thả người ra.” Lý Phàm thờ ơ nói.
Sau khi người đàn ông có hình xăm đầu sói nghe thấy lời nói của Lý Phàm, anh ta lập tức để lộ ra một nụ cười khinh bỉ, nói: “Cậu nghĩ cậu là ai, cậu bảo tôi làm gì thì tôi phải làm như vậy sao?”
Anh ta xem thường liếc nhìn Lý Phàm, anh ta là người có danh tiếng nhất định, bảo anh ta thả người là thả người, điều này sao có thể chứ? Đây không phải là khiến anh ta rất mất mặt sao.
Người đàn ông có hình xăm đầu sói nhìn Lý Phàm giống như đang nhìn một thằng ngốc, khẽ cười với Lý Phàm: “Cậu muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân, vậy cũng phải xem cậu có cái dũng khí kia không, các em, lên! Đánh chết thằng này cho ta!”
Đám đàn em ở bên cạnh người đàn ông có hình xăm đầu sói bắt đầu từng bước từng bước đi đến gần Lý Phàm, trên mặt dần xuất hiện một nụ cười dữ tợn, giống như đang nhìn một thú săn, ánh mắt tràn đầy sự ác liệt.
Lý Phàm không hề sợ hãi, bóng dáng khẽ động, tốc độ rất nhanh, khiến người khác không thể bắt được, người đàn ông có hình xăm đầu sói và những người khác đều nhìn đến mức há hốc mồm, bóng dáng của đối phương giống như ma quỷ, bọn họ không có cách nào nhìn rõ Lý Phàm đang ở đâu.
Những tên tiểu đệ kia ngây người bất động đứng ở đó, đều muốn đợi Lý Phàm dừng lại rồi ra tay, Lý Phàm cũng không ngốc, anh không nhàn rỗi, vừa di chuyển, vừa ra tay.
Rất nhanh, có không ít người nếm thử sự tấn công của Lý Phàm, đột nhiên có người bay ra ngoài.
Sau khi người đàn ông có hình xăm đầu sói nhìn thấy, hít một hơi khí lạnh, có một linh cảm không tốt, anh ta theo bản năng lùi lại phía sau mấy bước, đút tay vào túi quần.
Không lâu sau, thuộc hạ của người đàn ông có hình xăm đầu sói đều bị Lý Phàm đánh ngã, những tên thuộc hạ kia đến sau khi bị đánh ngã cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.
Bọn họ đều cảm thấy không thể tin được, lúc này bọn họ không còn sự ngông cuồng lúc trước, mà là khuôn mặt tràn đầy sự sợ hãi nhìn Lý Phàm, nằm bò trên mặt đất bắt đầu giả chết.
Mà lúc Lý Phàm đi đến, người đàn ông có hình xăm đầu sói nghiến răng, đột nhiên rút ra một khẩu súng lục, bóp cò, Lý Phàm nhẹ nhàng nghiêng đầu, viên đạn xoẹt qua, không hề làm anh bị thương.
Người đàn ông có hình xăm đầu sói vô cùng ngạc nhiên, lần đầu tiên anh ta thấy có người tránh được đạn, phải biết là tốc độ của viên đạn được bắn ra gần như không thể nắm bắt bằng mắt thường, có thể nói là một chuyện trong chớp mắt.
Mà Lý Phàm, lại vô cùng nhẹ nhàng né được, năng lực phản ứng này hoàn toàn vượt qua năng lực của người bình thường.
Trúc Hoa Nguyệt càng nhìn càng có tinh thần, cơn buồn ngủ cũng giảm đi không ít, dường như cô ta đang xem một bộ phim bom tấn, mà Lý Phàm chính là nam chính trong bộ phim.
Người đàn ông có hình xăm đầu sói nhìn thấy Lý Phàm cách ngày càng gần, anh ta đột nhiên sững sờ, hoàn toàn không biết nên làm như thế nào.
“Cái kia, bây giờ tôi sẽ giao thuốc giải ra.” Người đàn ông có hình xăm đầu sói sau vài giây không theo kịp, vội vàng lấy thuốc giải từ trong túi ra đặt lên bàn, đồng thời cũng cởi trói cho Trúc Hoa Nguyệt.
Lý Phàm không lập tức cho Trúc Hoa Nguyệt uống thuốc giải, để tránh thứ đối phương lấy ra là thuốc độc, Lý Phàm quyết định để đối phương thử trước.
Người đàn ông có hình xăm đầu sói vì để chứng minh, chỉ có thể uống, dù sao thuốc giải này cũng không có bất kỳ tác dụng phụ nào.
Lý Phàm vừa nhìn thời gian, vừa chú ý đến sự biến hóa về sắc mặt của người đàn ông có hình xăm đầu sói, sau khi anh thấy người đàn ông đầu sói không có chút thay đổi nào, anh đã biết được đây thật sự là thuốc giải.
Người đàn ông có hình xăm cười nói: “Cậu nhìn đi, bây giờ tôi không hề bị làm sao, đây thật sự là thuốc giải.”
Lúc này Lý Phàm mới cho Trúc Hoa Nguyệt uống, đồng thời đưa cho trúc Hoa Nguyệt một chai nước, đối phương tự mình uống, rất nhanh, ánh mắt vô hồn của Trúc Hoa Nguyệt lúc trước đã khôi phục lại bình thường, cũng không còn dáng vẻ buồn ngủ lúc trước.
Trúc Hoa Nguyệt cử động tay chân đang khó chịu một chút, lập tức đứng dậy, đột nhiên từ trong quần áo lấy ra một lọ thuốc màu xanh, cưỡng ép đổ vào người đàn ông có hình xăm đầu sói.
Lúc đầu người đàn ông có hình xăm đầu sói mơ màng, cái này cũng quá bất ngờ, anh ta nhất thời chưa phản ứng lại, sau khi uống xong, anh ta mới đẩy Trúc Hoa Nguyệt ra, khuôn mặt khó chịu, ho nói: “Cô cho tôi uống cái gì.”
“Mấy ngày nữa anh sẽ biết, dù sao kết quả chính là cả người anh thối rữa, sâu độc từ trong người anh bò ra.” Trúc Hoa Nguyệt khẽ cười.
Người đàn ông có hình xăm đầu sói hít một hơi khí lạnh, Trúc Hoa Nguyệt dùng giọng điệu dịu dàng để miêu tả sự việc đáng sợ nhất, khiến anh ta suýt nữa bị dọa đến mức ngất đi.
Chỉ là nghĩ đến cảnh tượng kia, anh ta không khỏi sợ hãi, anh ta vội vàng cầu xin Trúc Hoa Nguyệt, hi vọng đối phương tha cho anh ta một mạng.
Trúc Hoa Nguyệt khuôn mặt vô cảm nhìn người đàn ông có hình xăm đầu sói, không có bất kỳ sự đồng cảm nào, đối phương không chỉ giết chết ba của cô ta, hơn nữa lúc nãy, cô ta suýt nữa bị đối phương chiếm tiện nghi.
Đối phó với những người như vậy, cô ta không muốn có bất kỳ sự lương thiện, nương tay nào.
Ngược lại người đàn ông có hình xăm đầu sói cho rằng không công bằng nói: “Cô không thể nhắm vào tôi như vậy, mặc dù là tôi để cô làm, nhưng tôi cũng bị người khác sai khiến.”
Trúc Hoa Nguyệt cau mày, liếc nhìn người đàn ông có hình xăm đầu sói, khuôn mặt lạnh lùng nói: “Là ai bảo anh làm như vậy.”
“Tôi nói rồi, cô sẽ đưa thuốc giải cho tôi sao?” Người đàn ông có hình xăm đầu sói không nhịn được hỏi.
Trúc Hoa Nguyệt khẽ cười nói: “Đương nhiên là có thể.”
Sau khi Lý Phàm nhìn thấy sự xảo quyệt trong mắt của Trúc Hoa Nguyệt, anh biết đây là kế hoãn binh của Trúc Hoa Nguyệt, anh không vạch trần.
Sau khi người đàn ông có hình xăm đầu sói nhìn thấy nụ cười xán lạn vô hại của Trúc Hoa Nguyệt, theo bản năng tin tưởng, lúc này mới bán đứng cấp trên của mình.
“Là anh mặt sẹo bảo tôi làm, anh ấy nói sau khi việc thành công sẽ trả tôi thù lao 3 tỷ, tôi mới đồng ý làm.” Người đàn ông có hình xăm đầu sói vội vàng nói.
Trúc Hoa Nguyệt tiếp tục truy hỏi: “Bây giờ anh ta đang ở đâu?”
“Có lẽ anh ấy vẫn đang ở Huy Hoàng KTV.” Người đàn ông có hình xăm đầu sói trả lời.
Ý tứ của người đàn ông có hình xăm đầu sói rất rõ ràng, nếu như bây giờ bọn họ đi đến, còn có thể đến kịp, nếu như bọn họ đến muộn một chút, nói không chừng người chưa chắc đã còn ở đó.
Trúc Hoa Nguyệt cũng nghe ra ý tứ trong đó, cô ta theo bản năng muốn đi đến Huy Hoàng KTV, sau khi người đàn ông có hình xăm đầu sói nhìn thấy cảnh này, anh ta lập tức mất bình tĩnh, đối phương cứ như vậy mà rời đi, sâu độc trên người anh ta ai giúp anh ta giải?
Anh ta rất hèn mọn chạy đến trước mặt Trúc Hoa Nguyệt, cười gượng một tiếng: “Cái kia, có phải cô đã quên một chuyện rất quan trọng rồi không.”
Trúc Hoa Nguyệt giả vờ không biết gì cả nói: “Tôi không hiểu ý của anh, nhưng tôi nói cho anh biết, một chút chuyện tôi cũng không quên.”
Điều này khiến khuôn mặt người đàn ông có hình xăm đầu sói trở nên u ám, anh ta không ngờ sự việc lại đột nhiên như vậy, kết quả này khiến anh ta không thể ngờ đến.
Anh ta đột nhiên trở nên lo lắng, ngộ nhỡ đối phương không giải độc cho anh ta, sâu độc của anh ta bộc phát, không phải là chết chắc sao? Sau khi nghĩ đến đây, anh ta cắn răng, liều mạng đi ngăn cản Trúc Hoa Nguyệt.
Trúc Hoa Nguyệt lạnh lùng nói: “Tránh ra.”
Cô ta đã không có suy nghĩ quá nhiều, đối với cô ta mà nói, hành hạ đối phương đến chết như thế này đã xem như khá tốt rồi, ít nhất đối phương có thêm mấy ngày để sống.
Người đàn ông có hình xăm đầu sói kia cười u ám: “Đã như vậy, đừng trách tôi không khách khí.”
Nhưng anh ta lại quên mất Lý Phàm vẫn còn ở bên cạnh, lúc Lý Phàm ra tay, sau lưng anh ta đổ mồ hôi lạnh, anh ta cứng ngắc quay đầu lại.
Sau khi anh ta nhìn thấy ánh mắt của Lý Phàm, không khỏi rùng mình, không dám nhìn vào mắt của Lý Phàm.
“Cái kia, làm phiền rồi.” Người đàn ông có hình xăm đầu sói nhụt chí, nếu như anh ta dám ra tay, Lý Phàm chắc chắn sẽ không ngồi yên mà không quản, cộng thêm đây chỉ là sâu độc mà thôi, nói không chừng sẽ có bác sĩ có cách ứng phó.
Mang theo hi vọng này, lúc này anh ta nhanh chóng đi tìm bác sĩ để khám bệnh, nếu như anh ta biết sâu độc này không thể giải được, không biết tâm trạng sẽ sụp đổ như thế nào.
Sau khi Lý Phàm nhìn thấy đối phương đã đi xa mới hỏi: “Cô cứ tha cho anh ta đi như vậy, không sợ có người có thể giải độc giúp anh ta sao?”
Trúc Hoa Nguyệt rất tự tin vỗ ngực mình, nói: “Đương nhiên không sợ anh ta có thể tìm được người giải được, nếu như anh ta có thể giải được, gần như là chuyện không thể làm được.”
“Tại sao?” Lý Phàm không khỏi tò mò.
Lúc này Trúc Hoa Nguyệt mới nói tiếp: “Người có thể giải được sâu độc này, trên thế giới này tổng cộng chỉ có ba người, một là ba tôi, một là độc vương, còn lại là tôi.”
Cô ta nghĩ trong biển người mênh mông, độc vương thần long thấy đầu không thấy đuôi, chắc chắn sẽ không trùng hợp gặp được người đàn ông có hình xăm đầu sói, hơn nữa yêu cầu giải độc của độc vương rất cao, giao dịch bình thường không thể nào thành công.
Nếu như người đàn ông có hình xăm đầu sói có thể giải được độc, sợ là chỉ có thể tìm độc vương.
Lý Phàm sững sờ, anh ta không ngờ cổ thuật này của đối phương lại khó giải như vậy, anh không khỏi nghĩ đến sâu độc lần trước, nếu như đối phương khăng khăng không để lại thuốc giải cho anh, có lẽ anh đã chết từ lâu rồi.
May là, Trúc Hoa Nguyệt không phải là kẻ địch của anh, mà là bạn của anh.
Trúc Hoa Nguyệt cười ngọt ngào nói: “Yên tâm đi, anh là ân nhân cứu mạng của tôi, tôi đương nhiên sẽ không ra tay với anh.”
Sau khi Lý Phàm nghe thấy vậy, trong lòng ít nhiều cũng rất cảm động.
Sau đó Lý Phàm và Trúc Hoa Nguyệt đi ra ngoài, bắt đầu đi đến Huy Hoàng KTV, lúc Trúc Hoa Nguyệt và Lý Phàm đến Huy Hoàng KTV, bảo vệ không hề ngăn cản Trúc Hoa Nguyệt, ngược lại hai mắt còn sáng lên.
“Cô gái, mời vào.” Những tên bảo vệ kia vội vàng khách khí mà cung kính làm một động tác mời, Trúc Hoa Nguyệt cảm thấy rất kinh ngạc, cũng đi vào theo.
Lúc Lý Phàm chuẩn bị đi vào, nhưng tên bảo vệ kia lập tức giống như trở mặt, thái độ vô cùng lạnh lùng, bọn họ trực tiếp đưa tay ra ngăn Lý Phàm lại.
Khuôn mặt Lý Phàm tràn đầy sự nghi hoặc nói: “Tại sao tôi không thể đi vào?”
Anh còn nghĩ nơi này không cần phải có bất kỳ thân phận nào cũng có thể đi vào, ai mà ngờ được, kết quả không giống với tưởng tượng của anh.
“Tại sao? Anh cũng không nghĩ xem đây là nơi nào, đây là câu lạc bộ cao cấp, không phải là nơi anh có thể chơi đùa, bộ đồng phục này của chúng ta cũng trên ba triệu, chúng tôi còn không có tư cách đi vào, anh cả người mới có mấy triệu, muốn đi vào? Tôi thấy anh đang nằm mơ giữa ban ngày.”
Những tên bảo vệ kia không cho Lý Phàm một chút thể diện và tình cảm nào, lời nói vô cùng chói tai, giống như đối chọi gay gắt.
“Vậy tại sao cô ấy có thể đi vào?” Lý Phàm hỏi ngược lại, Trúc Hoa Nguyệt ăn mặc không phải rất xa xỉ, điều này khiến anh ta có chút đoán không ra.
Những tên bảo vệ kia cười khẩy nói: “KTV này của chúng tôi sẽ trực tiếp cho người đẹp qua.”
Lúc này Lý Phàm mới hiểu, thì ra KTV này còn có trò như vậy, kết quả này quá khác so với tưởng tượng của anh.
“Tôi ở bên trong đợi anh.” Trúc Hoa Nguyệt thấy Lý Phàm nửa ngày vẫn chưa đi vào, lúc này với đi ra nói với Lý Phàm.
“Được.” Lý Phàm gật đầu, vốn dĩ anh muốn bảo đối phương trước tiên đừng hành động, đợi anh đi vào rồi hành động, nhưng Trúc Hoa Nguyệt trực tiếp rời đi.
Lý Phàm bị bỏ rơi đứng nguyên tại chỗ, cười khổ và không nói lên lời, người phụ nữ này thật là, ít nhất cũng đợi anh nói xong, ít nhất cũng kéo anh vào chứ.
“Mau cút đi, ở đây không hoan nghênh người nghèo.” Những tên bảo vệ kia dửng dưng cười.
Sau khi Lý Phàm nghe đến đây, ít nhiều cũng có chút mất kiên nhẫn, đây là quy tắc gì, đây rõ ràng là kỳ thị người nghèo, mặc dù anh không nghèo.
Nhưng mỗi lần đi đến đâu đều có người cao ngạo tự đại xem thường người khác, hoàn toàn là chuyện không thể tránh được.
Lý Phàm suy nghĩ một lúc, KTV này có lẽ là sản nghiệp của Sở Trung Thiên, Sở Trung Thiên đã từng nói với anh, 90% KTV ở Hán Thành đều là của Sở Trung Thiên.
Nếu như là KTV sản nghiệp của Sở Trung Thiên, vậy thì dễ rồi, Lý Phàm theo bản năng muốn gọi điện thoại cho Sở Trung Thiên, bảo đối phương nói một tiếng.
Đúng lúc này, một người đàn ông mặc đồ tây, anh tuấn đi đến, anh ta trực tiếp va vào Lý Phàm một cái, Lý Phàm không việc gì, ngược lại người đàn ông mặc đồ tây kia suýt bị ngã.
“Anh không mở mắt ra mà nhìn sao?” Người đàn ông khuôn mặt có chút không vui, kẻ xấu tố cáo trước mắng Lý Phàm.
Lý Phàm giống như đang nhìn một tên ngốc, rõ ràng đối phương động vào anh trước, nhưng đối phương lại nói anh không mở mắt ra nhìn, đây là cả vú lấp miệng em sao?
Lúc những tên bảo vệ kia nhìn thấy người đàn ông mặc đồ tây, lập tức xuất hiện nụ cười nịnh bợ, vội vàng đi đến nịnh bợ chàng trai trẻ mặc đồ tây nói: “Cậu chủ, sao cậu lại đến đây, cậu đến cũng không nói với chúng tôi một tiếng, người này giao cho chúng tôi, chúng tôi đuổi anh ta đi.”
“Được, lần sau tôi không muốn nhìn thấy tình huống như thế này nữa, nếu không tôi sẽ đuổi mấy người đi.” Người đàn ông mặc đồ vest kia sửa sang lại cổ áo, khuôn mặt lộ ra sự xem thường nói.
Những tên bảo vệ kia đều biết người đàn ông mặc đồ tây này chính là con trai của ông chủ của Huy Hoàng KTV, đối phương nói một câu, gần như có thể quyết định sống chết của bọn họ.
Bọn họ giật mình, sắc mặt lập tức tái mét, đồng thời bọn họ cũng lạnh lùng nhìn Lý Phàm, cho rằng đối phương mới là kẻ đầu sỏ.
Nếu như không phải đối phương gây chuyện ở đây, bọn họ cũng sẽ không bị cảnh cáo một lần.
Tóm lại, bọn họ đều biết đây là lần cảnh cáo cuối cùng, bọn họ hận không thể ăn tươi nuốt sống Lý Phàm.
Người đàn ông mặc đồ tây đột nhiên giơ tay lên: “Trước khi đuổi anh ta đi, để anh ta xin lỗi tôi trước.”
Sau khi mọi người nghe thấy lời nói của người đàn ông mặc đồ tây, đều nặn ra biểu cảm đồng tình với Lý Phàm, thầm nghĩ, anh chặn ai không chặn lại đi chặn vị cậu chủ này, sự may mắn này không khác gì vận may cứt chó.
Lúc nãy Lý Phàm còn cho rằng bối cảnh người đàn ông mặc đồ tây này là đến từ đâu, lại có tư cách khiến bảo vệ của Huy Hoàng KTV bị sa thải, bây giờ nghe thấy thái độ của tất cả mọi người, lập tức hiểu ra.
Chả trách lại ngang ngược như vậy, hóa ra là con của ông chủ KTV này, sau khi nghĩ đến đây, Lý Phàm cũng biết tính tình của đối phương tại sao nóng nảy như vậy.
Nếu như là một người bình thường, có thân phận như vậy, trong mắt không có ai cũng là điều rất bình thường.
Người đàn ông mặc đồ tây kiêu ngạo ngẩng đầu lên, giống như đang đợi Lý Phàm xin lỗi anh ta, dường như anh ta đã nhìn thấy cảnh tượng Lý Phàm quỳ xuống cầu xin, sau khi nghĩ đến đây, khóe miệng anh ta không khỏi nhếch lên.
Những tên bảo vệ kia cũng nhìn ra cậu chủ đang nhắm vào Lý Phàm, khuôn mặt bọn họ tràn đầy sự dữ tợn nhìn Lý Phàm, lúc nãy vì đối phương mà bọn họ suýt bị mất việc.
Vì để biểu hiện tốt trước mặt một lần, bọn họ quyết định phải đuổi Lý Phàm đi, yêu cầu Lý Phàm xin lỗi cậu chủ.
“Anh còn không mau xin lỗi cậu chủ nhà chúng tôi, không muốn sống nữa sao?” Những tên bảo vệ kia lạnh lùng hét lên, nếu như đối phương không xin lỗi, bọn họ sẽ đến đến khi đối phương chịu xin lỗi.
Bọn họ biết rất rõ, một khi Lý Phàm không xin lỗi, vậy người xui xẻo chính là bọn họ.
Lý Phàm dửng dưng, bình tĩnh nói: “Tôi không sai, tại sao tôi phải xin lỗi, hơn nữa anh ta chủ động va vào người tôi, người mù mắt có lẽ là anh ta mới đúng.”
Sau khi mọi người nghe thấy vậy, mãnh mẽ hít một hơi, bọn họ âm thầm bật ngón tay cái cho Lý Phàm, lá gan này cũng quá lớn rồi, hoàn toàn không có chút EQ.
Bọn họ lắc đầu, cho rằng Lý Phàm hoàn toàn đang tìm cái chết, rõ ràng chuyện là chuyện xin lỗi, bây giờ lại bị Lý Phàm làm cho lớn như vậy, bọn họ cho rằng Lý Phàm không có đầu óc.
Mặc dù bọn họ nhìn thấy là người đàn ông mặc đồ tây cố ý đâm vào Lý Phàm, nhưng người đàn ông mặc đồ tây là con trai của ông chủ KTV này, thân phận cao quý, địa vị cũng không đơn giản, là người Lý Phàm có thể so được sao?
Bọn họ cho rằng Lý Phàm quá ngây thơ, bọn họ dường như đã nhìn thấy dáng vẻ chết rất thê thảm của Lý Phàm.
Người đàn ông mặc đồ tây nghe thấy vô cùng rõ ràng, khuôn mặt anh ta dần dần trở nên u ám, lời nói của anh ta chính là chân lý, ở trên địa bàn của anh ta, anh ta nói gì thì là cái đó, cho dù là sai, mọi người cũng cho là đúng.
Nhưng anh ta không ngờ, trên địa bàn của mình lại có người dám khiêu khích quyền uy của anh ta, đây không phải khiến anh ta rất mất mặt sao?
Anh ta quyết tâm phải cho Lý Phàm biết tay, nếu không, cái thể diện này của anh ta đặt ở đâu? Hơn nữa, bao nhiêu người ở đây đang nhìn anh ta như vậy, anh ta nhất định phải lấy lại thể diện.
“Rất tốt, anh không xin lỗi đúng không? Thật đáng tiếc, vậy sẽ đánh gãy hai chân của anh.” Đôi mắt người đàn ông mặc đồ tây hơi nheo lại, giọng điệu dần dần lạnh xuống.
Những tên bảo vệ kia cũng không ngốc, bọn họ biết cậu chủ đang ra lệnh cho bọn họ, bọn họ nghĩ đến Lý Phàm chỉ là một người bình thường, cho dù phế hai chân của đối phương, chuyện này cũng sẽ không quá ồn ào.
Sau khi nghĩ đến đây, bọn họ quả quyết ra tay với Lý Phàm, người đàn ông mặc đồ tây khẽ cười một tiếng: “Đây chính là kết cục của việc chống đối tôi.”
Người phụ nữ trang điểm đậm dựa vào lòng người anh ta nhân cơ hội nịnh hót: “Cậu chủ, cậu quá có khí phách nam nhân rồi, em rất thích.”
Sau khi người đàn ông mặc đồ tây nghe thấy, lập tức cười haha, cảm thấy rất có thể diện, nhưng mọi người lại cảm thấy buồn nôn, trong lòng vô cùng xem thường.
Bọn họ cho rằng người đàn ông mặc đồ tây chính là dựa vào mình là con trai của ông chủ KTV này, vì vậy mới mạnh mẽ như vậy, nếu như ngược lại anh ta không phải là con trai của ông chủ KTV này, dựa vào bản lĩnh ăn chơi đàng điếm này của anh ta, có lẽ không là gì cả, ngược lại sẽ trở thành loại phá gia chi tử.
Đúng lúc này, Bưu đúng lúc đi qua đây, anh ta thấy náo nhiệt như vậy, châm một điếu xì gà, không thèm quan tâm, sau khi người đàn ông mặc đồ tây nhìn thấy Bưu, mắt sáng lên, vội vàng chào hỏi Bưu: “Aiya, anh Bưu, đã lâu không gặp, sao anh lại đến đây.”
Mặc dù anh ta là con trai của ông chủ KTV, cho dù đây là địa bàn của anh ta, anh ta cũng không dám bất kính với Bưu, đối phương là trợ thủ đắc lực của ngài Thiên, nếu như xu nịnh, nói không chừng tiền đồ rất lớn.
Nghĩ đến đây, nên người đàn ông mặc đồ tây mới ra sức nịnh bợ Bưu, Bưu quen biết không ít nhân vật lớn, sau khi anh ta nhìn thấy đối phương, không có nhiều biểu cảm, chỉ gật đầu giống như lấy lệ.
“Anh Bưu, anh đến chơi sao? Như này đi, lần này tôi sẽ miễn phí, đôi đặc biệt chọn cho anh mấy cô gái xinh đẹp.” Người đàn ông mặc đồ tây cười haha, muốn thử móc lối quan hệ với Bưu.
Ngược lại Bưu không vui liếc nhìn, rất thẳng thắn nói: “Lần nào tôi đến mà không được miễn phí? Hơn nữa tôi xem duyên phận, không cần anh chọn cho tôi.”
Vẻ mặt của người đàn ông mặc đồ tây vô cùng ngượng ngùng, những điều tốt nên nghĩ đến đều đã bị ba của anh ta hứa với người ta rồi, anh ta đột nhiên không biết nên nói gì.
“Ở đây xảy ra chuyện gì thế?” Bưu rất hiếu kỳ với sự náo nhiệt, hỏi.
Người đàn ông mặc đồ tây mới tự hào cười nói: “Có một tên tiểu tử chặn đường tôi, còn không xin lỗi tôi, ở đằng kia, tôi kêu người của tôi dạy dỗ anh ta một trận, có lẽ lúc này tên tiểu tử kia có lẽ bị đánh đến mức sống dở chết dở rồi.”
Bưu rất xem thường người đàn ông mặc đồ tây, mặc dù anh ta cũng xem là người có thân phận, có máu mặt, nhưng anh ta vẫn luôn kiêm tốn, sẽ không dễ dàng xảy ra xung đột.
Mà suy nghĩ của tối phương quá không chín chắn, cả ngày ngông cuồng, ngang ngược, cứng quá rất dễ bị đứt gãy, Bưu lắc đầu, dù sao người xấu tự có người xấu giày vò.
Lúc anh ta định quay người đi vào, anh ta nhìn thấy bóng người bị đám người vây quanh rất quen thuộc, dường như đã gặp ở đâu rồi.
Người đàn ông mặc đồ tây bắt đầu mong đợi, vừa nghĩ đến Lý Phàm bị đánh thảm như vậy, cả người anh ta đừng nhắc đến có bao nhiêu vui sướng, nhưng chuyện xảy ra tiếp theo khiến anh ta hoàn toàn kinh ngạc.
Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, anh ta không dám tin tất cả những gì nhìn thấy trước mắt là sự thật, điều khiến anh ta bất ngờ là, Lý Phàm vẫn bình an vô sự đứng ở giữa đám đông, hơn nữa không hề bị làm sao.
Lần này, người đàn ông mặc đồ tây không dám làm gì nữa, anh ta không ngờ tới là Lý Phàm lại lợi hại như thế, nhiêu bảo vệ tiến lên mà còn không phải là đối thủ của Lý Phàm.
Người đàn ông mặc đồ tây sa sầm mặt lại, Lý Phàm không bị xử lý, trong lòng của anh ta rất thất vọng, anh ta theo bản năng đổ hết trách nhiệm lên trên người của những tên bảo vệ đó, phẫn nộ quát lên: “Cái đám phế vật không có tác dụng gì hết, nhiều người cùng nhau tiến lên như thế, vậy mà còn không phải là đối thủ của một người bình thường nữa.”
Những nhân viên bảo vệ đó bị chửi mắng không ngóc đầu lên được, bọn họ cũng rất bất đắc dĩ lắc đầu, bọn họ cũng xem thường Lý Phàm, cho là Lý Phàm rất dễ đối phó.
Nhưng mà lúc đánh nhau, bọn họ mới biết rốt cuộc mình đã đối mặt với cao thủ như thế nào, cho dù bọn họ cùng nhau ra tay cũng không thể chạm vào Lý Phàm một chút nào.
Mà Bưu cũng đã nhìn thấy rõ diện mạo của Lý Phàm, anh ta liền giật mình, anh ta không ngờ tới là người bị nhằm vào lại chính là Lý Phàm, anh ta cũng không ngồi yên không quan tâm, anh ta phải tạo mối quan hệ với anh Lý, đó mới chính là chuyện tốt.
“Cậu chủ, không phải là do bọn tôi không cố gắng hết sức, mà là do cái tên này có điều gì đó rất kì lạ, tuyệt đối không đơn giản.” Đám bảo vệ cười khổ một tiếng.
Người đàn ông mặc đồ tây không muốn nghe nói nhiều như vậy, anh ta khinh thường nhìn thoáng qua, vừa nói vừa lại vừa lấy điện thoại ra tiếp tục gọi thêm người: “Đúng là vô dụng mà, bây giờ tôi sẽ gọi vệ sĩ của tôi đến đây một chuyến.”
Bưu bước lên, đột nhiên mở miệng nói: “Cho dù anh có gọi mười tên vệ sĩ cũng không có tác dụng.”
Sau khi người đàn ông mặc đồ tây nghe thấy âm thanh của Bưu, lúc đó anh ta liền ngơ ngác, anh Bưu là cánh tay đắc lực của ngài Thiên, có võ công cao siêu, tại sao lúc này lại tán dương một người bình thường vậy chứ.
Lần này để cho anh ta cảm thấy rất khó hiểu, anh ta không khỏi hỏi thêm: “Anh Bưu, chẳng lẽ là anh có thù với anh ta?”
Bưu tức giận nói: “Cậu mới có thù với anh Lý đó, tôi với anh Lý là bạn tốt của nhau.”
Anh ta lo lắng là mình nói xong thì Lý Phàm sẽ cảm thấy không hài lòng, bây giờ anh ta lo lắng nhất chính là tâm trạng của Lý Phàm, anh ta sợ là mình trèo cao với Lý Phàm sẽ khiến anh ta không vui.
Nhưng mà dù anh Lý cảm thấy anh ta không có tư cách, Bưu cũng sẽ không có bất cứ lời nào để nói, anh ta biết rất rõ anh Lý không phải là người bình thường.
Anh ta theo bản năng liếc nhìn Lý Phàm một cái, lúc nhìn thấy anh Lý không tức giận, lúc này mới thở phào một hơi. Vẫn may là anh Lý không để ở trong lòng, nếu không thì sẽ xấu hổ lắm.
Lần này người đàn ông mặc đồ tây không có cách nào bình tĩnh nữa, tin tức như vậy đối với anh ta mà nói hoàn toàn quá bùng nổ, anh ta trợn tròn cả mắt, sửng sờ đứng nguyên tại chỗ, trong lòng vô cùng hốt hoảng.
Có đánh chết anh ta cũng không ngờ tới Lý Phàm lại là bạn của Bưu, hơn nữa mối quan hệ còn thân thiết như thế, phải biết là cho dù ba của bọn họ, lúc đối xử với anh Bưu thì thái độ cũng vô cùng hèn mọn.
Sau khi anh ta nhìn thấy anh Bưu đối xử khách khí với Lý Phàm như thế, gần như là anh ta đã có thể đưa ra kết luận Lý Phàm không phải là người bình thường, nếu không thì anh Bưu cũng sẽ không khách khí với Lý Phàm như thế.
Cho đến bây giờ, anh ta mới biết là mình đã trêu chọc phải một nhân vật vô cùng đáng sợ, anh ta hít một hơi thật sâu, nhịp tim bắt đầu gia tăng.
“Anh Lý, anh không sao đó chứ.” Bưu biết Lý Phàm võ công cao cường, người bình thường sẽ không làm tổn thương tới Lý Phàm, nhưng mà anh ta cũng không quên quan tâm mà hỏi.
Lý Phàm lắc đầu, những người này căn bản không có cách nào làm anh bị thương, thậm chí khoa trương hơn là những người này ngay cả tư cách để anh làm nóng người cũng không đủ.
Sau khi Bưu nghe nói như vậy, lúc này mới thở một hơi nhẹ nhõm, vẫn may là anh Lý không có việc gì, nếu không thì ai cũng không thể thoát khỏi trách nhiệm.
Những nhân viên bảo vệ nuốt một ngụm nước bọt, ai nấy cũng may mắn là mình đã không làm Lý Phàm bị thương, nếu không thì cái mạng nhỏ của bọn họ đều phải tiêu đời theo. Nghĩ đến đây, bọn họ hoảng sợ biết bao nhiêu.
Bưu đột ngột nghiêng đầu sang chỗ khác, lạnh lùng nhìn người đàn ông mặc đồ tây. Người đàn ông mặc đồ tây cảm nhận được ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm của anh Bưu, anh ta hít một hơi thật sâu, trên trán rịn ra mồ hôi lạnh.
“Anh Bưu, anh đừng có tức giận mà, tôi có mắt không biết thái sơn, tôi không biết đó là bạn của anh, nếu như tôi biết, có cho tôi mười cái lá gan tôi cũng sẽ không dám làm ra chuyện như vậy đâu.” Người đàn ông mặc đồ tây lập tức quỳ xuống cầu xin Bưu tha thứ.
Anh ta biết sự lợi hại của Bưu, đối phương là cánh tay đắc lực của ngài Thiên, nếu như Bưu ra mặt cho Lý Phàm, chỉ cần nói một câu, anh ta đã không còn trên đời nữa.
Nếu như vậy thì chắc chắn ba của anh ta sẽ rất tức giận, trái lại sẽ giận chó đánh mèo lên anh ta, thế thì anh ta không thể lăn lộn ngoài đời nữa rồi, hậu quả như vậy, anh ta không dám tưởng tượng tới.
Bưu nhìn thấy đối phương quỳ xuống nhanh như thế, cho rằng đối phương rất thức thời, hai lòng nhẹ gật đầu, hừ lạnh nói: “Cậu nên quỳ xuống nói xin lỗi với anh Lý mới đúng, chứ không phải là tôi.”
Sau khi người đàn ông mặc đồ tây nghe xong, lúc này mới phản ứng lại, anh ta chạy đến bên cạnh Lý Phàm, anh ta không ngừng nói xin lỗi Lý Phàm, thái độ muốn bao nhiêu hèn mọn thì có bấy nhiêu hèn mọn.
Những người đứng xem náo nhiệt ở đây đều trợn tròn mắt, nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, bọn họ đều không thể tin được đây là sự thật, kết quả này hoàn toàn vượt xa khỏi dự liệu của bọn họ.
“Cái tên này cũng lợi hại quá đi chứ.” Tất cả mọi người đều nhịn không được mà cảm thán một trận, có thể làm cho người đàn ông mặc đồ tây phải nghiêng mình, có thể thấy được thân phận của đối phương không đơn giản.
Bọn họ cho là Lý Phàm sẽ nhận sai với người đàn ông mặc đồ tây, ai ngờ rằng người đàn ông mặc đồ tây lại nhận sai với Lý Phàm, nếu như để bọn họ cá cược thì chắc chắn bọn họ sẽ thua đến tán gia bại sản.
Lý Phàm không phải là một người hẹp hòi, không bởi vì chuyện này mà tính toán chi li với đối phương, cuối cùng anh chậm rãi mở miệng nói: “Tôi chấp nhận lời xin lỗi của anh.”
Sau khi người đàn ông mặc đồ tây nghe đến đó, trong lòng lập tức vui vẻ, như thế này chẳng phải đã nói là đối phương không để ở trong lòng? Anh ta kích động biết bao nhiêu.
Bưu tức giận đạp người đàn ông mặc đồ tây một cái rồi nói: “Còn không mau cảm ơn anh Lý đi.”
Lúc này, người đàn ông mặc đồ tây mới vội vàng nói cảm ơn Lý Phàm, anh ta cảm thấy mình có thể sống sót, thật sự là một chuyện quá may mắn.
“Anh Lý, anh đến đây chơi hả? Tôi rất quen thuộc nơi đây, nếu không thì để tôi đề cử mấy nơi thú vị cho anh?” Bưu xoa xoa bàn tay, sợ nói sai một câu thì sẽ trêu chọc tới anh Lý.
Người đàn ông mặc đồ tây hoàn toàn kinh ngạc tại chỗ, anh ta vô cùng ngạc nhiên, kết quả này vượt qua dự đoán của anh ta, đây không phải là thái độ mà lúc nãy anh ta đối với Bưu đó à?
Mặc dù anh ta biết thân phận của Lý Phàm không đơn giản, nhưng mà anh ta thấy thái độ lấy lòng của Bưu đối với Lý Phàm, ít nhiều gì anh ta cũng rất kinh ngạc.
Lý Phàm nhớ tới mình vẫn còn có chuyện khác, anh khoác tay: “Không cần đâu, tôi còn có chuyện quan trọng hơn cần phải xử lý.”
Bưu nghe nói vậy thì cũng không ngăn cản, về điểm này anh ta tương đối tôn trọng sự lựa chọn của anh Lý.
“Được, anh Lý có cần gì thì cứ gọi điện thoại cho tôi.” Bưu không quên dùng thái độ tốt nhất của mình để nói chuyện với Lý Phàm.
Cùng lúc đó, người đàn ông mặc đồ tây vì trút giận cho Lý Phàm, anh ta chỉ vào mấy tên bảo vệ đó rồi nói: “Các người còn không để anh Lý đi vào đi, đây đều là lỗi của các người, từ hôm nay trở đi, các người đều bị sa thải hết.”
Gần như là trong lòng của những tên bảo vệ đó hoàn toàn sụp đổ, bọn họ nghĩ thầm đây không phải là ý của anh à? Quy định này là do bản thân anh đã đề ra, sao có thể trách bọn họ được chứ? Nhưng mà bọn họ chỉ có thể kiềm chế không dám lên tiếng phản đối.
Lý Phàm tạm thời tạm biệt Bưu rồi vội vàng đi vào trong, thời gian trôi qua lâu như vậy, anh đều không nhìn thấy Trúc Hoa Nguyệt đi ra ngoài, anh cảm thấy chắc chắn là xảy ra chuyện gì đó rồi.
Lúc anh đi vào trong, anh kinh ngạc mở to mắt nhìn, ở đây có nhiều người như thế, âm nhạc lại vô cùng ồn, muốn tìm được Trúc Hoa Nguyệt trong số đó gần như là mò kim dưới đáy biển.
Lý Phàm đành phải gọi điện thoại cho Trúc Hoa Nguyệt, nhưng mà âm nhạc ở đây quá ồn ào, căn bản không có người nào nghe thấy tiếng chuông điện thoại, anh chỉ hi vọng là Trúc Hoa Nguyệt có thể đang cầm điện thoại, vậy thì cũng dễ tìm hơn một chút.
Nhưng mà điện thoại của đối phương vẫn luôn vang lên, nhưng lại không có ai nghe, sau khi nghĩ đến đây, Lý Phàm mới hiểu được cái gì đó. Nếu đã như vậy, thế thì anh cũng chỉ có thể lựa chọn phương pháp ngu ngốc nhất đó chính là tìm Trúc Hoa Nguyệt từ trong biển người mênh mông.
Vẫn may là Trúc Hoa Nguyệt ăn mặc quần áo rất lòe loẹt, so sánh với quần áo của các cô gái ở Hán Thành thì tương đối dễ nhận ra.
Chẳng mấy chốc, Lý Phàm đã tìm được người, sau khi tìm được, anh đi xuyên qua đám người, lúc đó anh nhìn thấy hình như là Trúc Hoa Nguyệt đang nói chuyện với một người nào đó, dường như là nói chuyện không thành công, người đàn ông trung niên đó đột nhiên lại bắt đầu động tay động chân với Trúc Hoa Nguyệt.
Đồng thời, người đàn ông trung niên cũng kêu thủ hạ của mình cùng nhau ra tay, Trúc Hoa Nguyệt nhanh chóng bị bao vây, Lý Phàm biết là Trúc Hoa Nguyệt đã gặp nguy hiểm.
Mặc dù Trúc Hoa Nguyệt là một cao thủ sử dụng độc cổ, nhưng mà ở trong khoảng cách gần Trúc Hoa Nguyệt muốn thoát ra ngoài gần như là chuyện rất khó.
Trên trán của Lý Phàm xuất hiện vệt đen, trong lòng cực kỳ trầm lắng, anh đã từng nói với đối phương, kêu đối phương phải chờ anh, nhưng mà đối phương lại không chịu nghe, nhất định phải tùy tiện xông vào đây. Bây giờ thì hay rồi, lại rơi vào cục diện như thế này.
Lý Phàm cũng không nhiều lời gì với chuyện này, trước tiên đi cứu người mới là quan trọng nhất. Người đàn ông trung niên nhìn thấy Trúc Hoa Nguyệt bị khống chế tay chân, ông ta lập tức lộ ra sắc mặt thèm muốn.
Sau khi ông ta nhìn thân thể của Trúc Hoa Nguyệt, ông ta lại gian tà cười một tiếng: “Tính cách của cô cũng hung dữ quá đó chứ, nhưng mà tôi thích.”
Trúc Hoa Nguyệt tức giận nhìn đối phương, lúc nãy cô ta vì báo thù cho nên mới có thể bị váng đầu, bây giờ cô ta cảm thấy rất hối hận, hối hận vì đã không chờ Lý Phàm vào rồi hẵng ra tay.
Lúc người đàn ông trung niên chuẩn bị duỗi bàn tay dơ bẩn của mình ra để chiếm tiện nghi của Trúc Hoa Nguyệt, Lý Phàm đột nhiên xuất hiện bắt lấy cổ tay của người đàn ông trung niên, cười nói: “Này ông chú kia, đều lớn tuổi như vậy rồi mà chú còn như thế này nữa à.”
Trúc Hoa Nguyệt cho là mình sắp bị sàm sỡ, lúc cô ta ngẩng đầu lên nhìn thấy Lý Phàm, dường như là cô ta nhìn thấy hi vọng. Đối phương đột nhiên xuất hiện, đối với cô ta mà nói chuyện này làm cho cô ta cảm thấy rất kinh ngạc, nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, cô ta cũng không dám tin đây là thật.
Cô ta không ngờ tới là Lý Phàm thật sự xuất hiện, cô ta có một loại ảo giác dường như là phía sau Lý Phàm có ánh sáng trắng, mà đối phương lại giống như là thiên sứ.
Nhưng mà trong mắt của người khác, sức lực kỳ diệu của Lý Phàm có thể so sánh với ma quỷ đến từ địa ngục.
Người đàn ông trung niên cảm thấy cổ tay của mình giống như bị cái kìm kẹp lấy, ông ta không có cách nào động đậy, ông ta nhìn Lý Phàm đột nhiên xuất hiện cứu Trúc Hoa Nguyệt, ông ta liền kết luận đối phương đến đây để giúp đỡ Trúc Hoa Nguyệt.
“Cậu thả tôi ra nhanh lên, nếu không thì tôi sẽ cho cậu đẹp mặt.” Người đàn ông trung niên lên tiếng uy hiếp.
Đương nhiên là Lý Phàm sẽ không để mình bị uy hiếp, đối với anh mà nói một chiêu này chẳng có tác dụng gì hết, người đàn ông trung niên nhìn thấy Lý Phàm mềm không được mà cứng cũng không xong, ông ta lập tức nổi nóng, ném một ánh mắt cho thủ hạ ở bên cạnh.
Đúng lúc này, sau lưng của Lý Phàm xuất hiện một người đàn ông, người đàn ông đó ôm chặt lấy Lý Phàm, dường như là muốn ghìm chết Lý Phàm.
Anh ta tin tưởng là dựa vào sức lực này của mình thì chắc chắn có thể siết đến nỗi Lý Phàm phải ngất đi, nhưng trên mặt của Lý Phàm lại không có biểu cảm gì là đau khổ, dường như không có bất cứ ảnh hưởng gì.
Lúc mà tên đàn ông vạm vỡ cho là Lý Phàm không có cách nào tránh thoát, Lý Phàm lại bắt đầu gia tăng sức lực, tên đàn ông đó trợn mắt há hốc mồm, anh ta cảm thấy cánh tay của mình sắp bị tàn phế luôn rồi, anh ta vội vàng buông Lý Phàm ra.
Anh ta đau đớn vùng vẫy hai cánh tay, không dám tưởng tượng nếu mình tiếp tục thì sẽ có hậu quả như thế nào, nói không chừng là cánh tay của mình sẽ bị trật khớp.
Những tên vạm vỡ khác cũng nhìn thấy Lý Phàm là một người khó chơi, chỉ có hai người khống chế Trúc Hoa Nguyệt, toàn bộ những người khác đều di chuyển tầm mắt nhìn về phía Lý Phàm.
Trúc Hoa Nguyệt lo lắng nhìn Lý Phàm, cô ta không biết thực lực thật sự của Lý Phàm, dù sao thì ở đây chật hẹp như thế, nếu như Lý Phàm không phải là đối thủ của bọn họ thì phải làm sao đây?
Sau khi cô ta nhìn thấy cảnh tượng tiếp theo, cô ta mới biết lo lắng của mình là lo quá rồi, cho dù không gian nhỏ hẹp nhưng mà Lý Phàm vẫn rất cao tay, đối phó rất kịp thời.
Những tên cao to đó đều không phải là đối thủ của Lý Phàm, đều bị đánh đến chết đi sống lại, muốn bao nhiêu khó xem thì có bấy nhiêu khó xem.
Người đàn ông trung niên nhìn thấy thủ hạ của mình đều không phải là đối thủ của Lý Phàm, ông ta liền kinh ngạc, ông ta dụi dụi hai mắt, mặt mũi tràn đầy biểu cảm không thể tưởng tượng nổi, vô cùng hoảng sợ.
Có đánh chết ông ta cũng không ngờ tới chuyện này lại đột ngột xảy ra như thế, ông ta uống một ngụm rượu theo bản năng, muốn tỉnh táo lại, ông ta dụi dụi hai mắt, cho là mình bị hoa mắt rồi.
Lý Phàm nhìn thoáng qua hai tên cao to đang kìm chặt Trúc Hoa Nguyệt, hai tên cao to cảm nhận được ánh mắt của Lý Phàm, bọn họ nuốt một ngụm nước bọt, vội vàng thức thời buông Trúc Hoa Nguyệt ra.
Bọn họ sợ là mình không buông ra thì bọn họ sẽ ngã xuống đất không dậy nổi giống như là mấy người anh em của mình, nghĩ đến đây, bọn họ nhịn không được mà giật mình một cái.
Sau khi người đàn ông trung niên nhìn thấy thủ hạ của mình đều đã đi hết rồi, ông ta lập tức không còn chỗ nương tựa, ông ta không ngờ tới là những người này lại là một đám ham sống sợ chết, lại ném một mình ông ta ở đây.
Sắc mặt của Trúc Hoa Nguyệt âm trầm nhìn người đàn ông trung niên, đối phương hại chết ba của cô ta, đương nhiên là cô ta sẽ không cho đối phương sống tốt hơn.
Sau khi cảm nhận được sát ý phát ra từ trên người của Trúc Hoa Nguyệt, da đầu của người đàn ông trung niên lập tức trở nên tê dại.
Đúng lúc này, người đàn ông trung niên lại phun ra một ngụm máu, sau đó ngã trên mặt đất, cảnh tượng này làm không ít người trở nên choáng váng.
Bọn họ lập tức hét toáng lên, thậm chí còn có người cho là có người hành hung, dù sao thì chuyện cũng đã xảy ra, ngoại trừ Lý Phàm cùng với người trong cuộc biết tình hình, những người khác đều ngơ ngác.
Trúc Hoa Nguyệt hơi bất ngờ, vô tội giang tay với Lý Phàm, cô ta vẫn chưa có ra tay mà đối phương lại tự phun máu bỏ mình, cái này khiến cho cô ta không hiểu gì hết.
Lý Phàm nhanh chóng tỉnh táo lại, anh nhìn máu ở trên tay của mình, lúc bắt đầu là màu đỏ, nhưng mà theo thời gian thì màu sắc của máu lại từ màu đỏ chuyển thành màu tím, cuối cùng là màu đen.
Trúc Hoa Nguyệt cũng đặt sự chú ý của mình trên màu máu, cô ta hoảng sợ không thôi, không thể tin được đây là thật.
Lý Phàm và Trúc Hoa Nguyệt đồng thanh nói: “Có độc.”
Lý Phàm không khỏi ngơ người, chẳng lẽ là đối phương đã sớm nuốt độc rồi à? Trúc Hoa Nguyệt am hiểu cổ thuật, ít nhiều gì cũng hiểu được độc tính của các loại độc ẩn tàn, cô ta bắt đầu quan sát.
Bình luận facebook