Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 704
CHƯƠNG 704: KHÔNG THẺ ĐẺ MÁY NGƯỜI CHIẾM LỢI ĐƯỢC
Tuy ngoài miệng Triệu Minh Dương nói rất hay, chân cũng đã lùi ra sau.
“Vậy anh cứ đi thử xem, xem thử các anh có thể đi ra ngoài không, dạo gần đây đang huấn luyện bảo vệ trong công ty, nếu không tôi bảo bọn họ xem việc bắt giữa các anh trở thành huấn luyện, chắc là sẽ rất thú vị.”
Lý Phàm nói xong cảm thầy bản thân anh giống như một người nổi bật cao lớn, đến cả lúc đánh nhau cũng không quên chăm sóc cho bảo vệ của công ty, cho bọn họ có cơ hội huấn luyện thực chiến.
“Lý Phàm, ba của tôi là cảnh sát trưởng! Tắt cả sở điều tra ở Hán Thành đều là cấp dưới của ba tôi! Nếu anh không cho chúng tôi đi thì chính là đang giam giữ người phi pháp, ba tôi sẽ xử lý anh.”
Triệu Minh Dương rơi vào đường cùng đành mang danh tiếng của ba ra.
Nếu bình thường, Triệu Minh Dương khinh thường máy người dùng danh nghĩa của ba mình ra nhất, nhưng bây giờ không dùng không được, dù sao đàn ông không cần chịu thiệt trước mắt, nhất là trước mắt cũng phải phải là thiệt thòi, mà là một cái bẫy rất lớn.
“Xí! Cảnh sát trưởng thì là cái thá gì, anh định chơi ba anh đúng không? Chỉ cần ba của anh bao che cho anh, hậu quả sẽ rất thê thảm.” Lý Phàm không thèm để ý nói.
Triệu Minh Dương tức muốn méo mũi, mắt lóe lên vẻ hung ác, nháy mắt ra hiệu với hai đồng đội: °Xông ra ngoài!”
Triệu Minh Dương dẫn đầu múa may dao găm, xông ra ngoài cửa, Lý Phàm nhắc chân đá, đá Triệu Minh Dương té xuống đất.
Hai tên đồng đội của Triệu Minh Dương không hề nhúc nhích, không có ý định giúp đỡ nào, chỉ che chở cần thận cho Hà Húc Minh.
“Lý Phàm, chúng tôi được Triệu Minh Dương mời đến, anh ta đắc tội với anh, không có liên quan gì đến chúng tôi, thả chúng tôi đi, anh muốn xử lý Triệu Minh Dương như thế nào thì cứ xử lý.” Hà Húc Minh quyết đoán bán đồng đội.
Lý Phàm cười lắc đầu: “Anh nói xem, nếu anh đổi thành tôi, anh có đồng ý với điều kiện anh đưa ra không.”
“Tôi, chuyện này…”
Mặt Hà Húc Minh lúc xanh lúc đỏ, nếu Hà Húc Minh đổi thành Lý Phàm, làm gì còn nói nhảm nhiều như thế, cứ đánh một trận tơi bời trước rồi tính, đánh xong lại vơ vét tài sản rồi mới bỏ qua.
“Anh xem, đến cả anh cũng cảm thấy sẽ không đồng ý, vậy vì sao anh lại bảo tôi đồng ý chứ.” Lý Phàm hài hước nhìn Hà Húc Minh.
Hà Húc Minh trầm ngâm một lúc, nói: “Tôi có thể cho anh tiền, mỗi người chúng tôi sẽ cho ba trăm triệu để xin lỗi, sau này chúng tôi sẽ không xuất hiện ở Hán Thành, cũng không tìm người đến trả thù anh, thế nào.
“Chả thế nào cả.” Lý Phàm lười biếng lắc đầu.
“Cùng xông lên đi! Không đoàn kết thì chúng ta không xông ra ngoài được!” Triệu Minh Dương mặt đầy dữ tợn từ dưới đất bò lên.
Lúc này chỉ khi đoàn kết với ba người Hà Húc Minh thì mới có hy vọng chạy trốn, nếu như bị chia rẽ tan rã, chỉ có thể bị Lý Phàm tùy ý chà đạp.
Hà Húc Minh thầy không bán đồng đội được, cũng biết rõ bây giờ chỉ còn một con đường đoàn kết lại, cho nên nháy mắt ra dấu với hai người đồng đội, ý bảo cùng nhau liều mạng với Lý Phàm.
Bốn người đồng loạt cử động, cùng nhau xông về phía Lý Phàm.
Lý Phàm vui vẻ nói: “Đã nói là bốn người cùng nhau xông lên ngay từ đầu rồi, lại cứ nhất quyết làm tôi tốn nhiều thời gian như thế, lần này phải để mấy người nằm dài dưới đất hết.”
Lý Phàm vừa hài hước nói, vừa đứng dậy đánh về phía bốn người Triệu Minh Dương, sau một loạt tiếng tay đắm chân đá, bốn người Triệu Minh Dương ngã dưới đất kêu gào liên tục.
Hà Húc Minh nằm trên đất, nhắm chặt mắt, khó chịu nói: “Anh đừng có vội mừng, làm chúng tôi bị thương sẽ bị trả thù, trả thù vĩnh viễn, Ö Sói sẽ trả thù thay cho chúng tôi.”
*Ö Sói? Chẳng trách thấy mấy người rất quen, thì ra các anh là người của sói thảo nguyên à, ha ha, thú vị thú vị thật.” Lý Phàm vuốt cằm, trong lòng nhớ lại những hồ sơ liên quan hiện lên nhanh như chớp.
Sói thảo nguyên là một tổ chức, người đứng đầu gọi là Vua Sói, Vua Sói vô cùng thần bí, chưa có ai nhìn thấy gương mặt thật của người đó, đến cả việc người đó già hay trẻ, là nam hay nữ cũng không biết được.
Nhưng Vua Sói thần bí này lại tốn mươi máy năm đưa tổ chức Sói thảo nguyên trở thành tổ chức sát thủ nằm trong top 50 của thế giới.
Tuy nằm trong top 50 nghe cũng không cao lắm, nhưng trong hàng nghìn hàng vạn tổ chức sát thủ, thứ hạng này đã không thấp.
Triệu Minh Dương cố gắng chống người dậy, lau vết máu trên mặt, lấy điện thoại ra gọi điện thoại.
Triệu Minh Dương gọi điện thoại cho ông ba làm cảnh sát trưởng, khóc lóc kể lễ tình huống thảm thiết hiện tại của anh xong, Triệu Minh Dương cúp máy.
“Các anh cố ý đả thương người khác, thậm chí còn có ý định giết người, chờ pháp luật chế tài đi.”
“Ha ha, người trong tổ chức sát thủ mà còn nói chuyện pháp luật, có còn thiên lý nữa không, các anh đúng là sát thủ làm tôi mở rộng tầm mắt.” Lý Phàm không thèm để ý nói.
Trần Hiểu Đồng kéo góc áo Lý Phàm, khẽ nói: “Ba của Triệu Minh Dương là cảnh sát trưởng, chuyện này không xong rồi, anh mau đi tìm quan hệ điều giải đi.”
“Chỉ là con của cảnh sát trưởng nho nhỏ, đánh thì đánh, huống chỉ bọn họ còn là người kiếm chuyện trước.”
Lý Phàm chỉ con dao ngắn, dao găm nằm dưới đất, máy thứ này đều là chứng cứ xác thật.
“Mấy thứ này trong mắt anh là chứng cứ, nhưng nếu xử lý không tốt sẽ bị họ trả đũa, nói là hung khí do anh sử dụng.”
Trần Hiểu Đồng nghe không ít chuyện thế này, cũng biết không ít chuyện đổi trắng thay đen.
Lý Phàm lắc đầu không nói gì, chỉ cười tửm tỉm nhìn bốn người Triệu Minh Dương bị gãy tay gãy chân.
“Nếu mấy người gọi cứu binh, vậy cứ chờ cứu binh của mấy người đến, chúng ta lại nói đến chuyện bồi thường, tóm lại tôn chỉ của tôi là không để máy người chiếm lời.”
Triệu Minh Dương tức muốn hộc máu, bị người ta ăn hiếp thảm thế này, vậy mà còn nói không để anh chiếm lời, phải ăn hiếp người ta như thế nào mới tính hết chứ!
Một đám xe cảnh sát chiếu đèn xanh đỏ ngừng trước cửa cao ốc văn phòng của tập đoàn Họa Vân Y, một đám cảnh sát phòng chống bạo lực có trang bị đầy đủ xuống xe, tay cầm đủ loại súng.
“Đội một, đội hai, lựa chọn địa hình thích hợp, bố trí chốt hỏa lực, đội ba, đội bốn phong tỏa giao thông, không được để bất cứ ai chạy thoát, đội năm trinh sát gần, cẩn thận không nên chọc tức tội phạm ở bên trong, đối phương có con tin.”
Ba Triệu Minh Dương, cảnh sát trưởng Hán Thành Triệu Long Bân có đôi mày kiếm, cao gây, trừng to mắt ngồi trên xe chỉ huy phát lệnh.
Đám cảnh sát phòng chống bạo lực lập tức triển khai hành động, tản ra xung quanh, chấp hành mệnh lệnh theo đúng chỉ thị, Cảnh sát phòng chống bạo lực đội một tinh nhuệ, khom lưng, bước từng bước nhỏ về phía văn phòng.
Cảnh sát phòng chống bạo lực tinh nhuệ dựa theo huấn luyện mỗi ngày, khom lưng xông đến dưới cửa số văn phòng, dựa tường ngồi xổm xuống.
“Cảnh sát trưởng, đội năm đã vào vị trí, tiếp theo sẽ lắp đặt camera, quan sát tình hình bên trong, báo cáo hết.”
Đội trưởng đội năm nói xong, lấy camera gắn lên trên song sắt, lặng lẽ hướng về phía trước, kéo đầu camera ra khỏi vách cửa số một chút, tình hình bên trong văn phòng theo tín hiệu camera phát ra, truyền vào trong xe chỉ huy ở bên ngoài tòa cao ốc.
Tuy ngoài miệng Triệu Minh Dương nói rất hay, chân cũng đã lùi ra sau.
“Vậy anh cứ đi thử xem, xem thử các anh có thể đi ra ngoài không, dạo gần đây đang huấn luyện bảo vệ trong công ty, nếu không tôi bảo bọn họ xem việc bắt giữa các anh trở thành huấn luyện, chắc là sẽ rất thú vị.”
Lý Phàm nói xong cảm thầy bản thân anh giống như một người nổi bật cao lớn, đến cả lúc đánh nhau cũng không quên chăm sóc cho bảo vệ của công ty, cho bọn họ có cơ hội huấn luyện thực chiến.
“Lý Phàm, ba của tôi là cảnh sát trưởng! Tắt cả sở điều tra ở Hán Thành đều là cấp dưới của ba tôi! Nếu anh không cho chúng tôi đi thì chính là đang giam giữ người phi pháp, ba tôi sẽ xử lý anh.”
Triệu Minh Dương rơi vào đường cùng đành mang danh tiếng của ba ra.
Nếu bình thường, Triệu Minh Dương khinh thường máy người dùng danh nghĩa của ba mình ra nhất, nhưng bây giờ không dùng không được, dù sao đàn ông không cần chịu thiệt trước mắt, nhất là trước mắt cũng phải phải là thiệt thòi, mà là một cái bẫy rất lớn.
“Xí! Cảnh sát trưởng thì là cái thá gì, anh định chơi ba anh đúng không? Chỉ cần ba của anh bao che cho anh, hậu quả sẽ rất thê thảm.” Lý Phàm không thèm để ý nói.
Triệu Minh Dương tức muốn méo mũi, mắt lóe lên vẻ hung ác, nháy mắt ra hiệu với hai đồng đội: °Xông ra ngoài!”
Triệu Minh Dương dẫn đầu múa may dao găm, xông ra ngoài cửa, Lý Phàm nhắc chân đá, đá Triệu Minh Dương té xuống đất.
Hai tên đồng đội của Triệu Minh Dương không hề nhúc nhích, không có ý định giúp đỡ nào, chỉ che chở cần thận cho Hà Húc Minh.
“Lý Phàm, chúng tôi được Triệu Minh Dương mời đến, anh ta đắc tội với anh, không có liên quan gì đến chúng tôi, thả chúng tôi đi, anh muốn xử lý Triệu Minh Dương như thế nào thì cứ xử lý.” Hà Húc Minh quyết đoán bán đồng đội.
Lý Phàm cười lắc đầu: “Anh nói xem, nếu anh đổi thành tôi, anh có đồng ý với điều kiện anh đưa ra không.”
“Tôi, chuyện này…”
Mặt Hà Húc Minh lúc xanh lúc đỏ, nếu Hà Húc Minh đổi thành Lý Phàm, làm gì còn nói nhảm nhiều như thế, cứ đánh một trận tơi bời trước rồi tính, đánh xong lại vơ vét tài sản rồi mới bỏ qua.
“Anh xem, đến cả anh cũng cảm thấy sẽ không đồng ý, vậy vì sao anh lại bảo tôi đồng ý chứ.” Lý Phàm hài hước nhìn Hà Húc Minh.
Hà Húc Minh trầm ngâm một lúc, nói: “Tôi có thể cho anh tiền, mỗi người chúng tôi sẽ cho ba trăm triệu để xin lỗi, sau này chúng tôi sẽ không xuất hiện ở Hán Thành, cũng không tìm người đến trả thù anh, thế nào.
“Chả thế nào cả.” Lý Phàm lười biếng lắc đầu.
“Cùng xông lên đi! Không đoàn kết thì chúng ta không xông ra ngoài được!” Triệu Minh Dương mặt đầy dữ tợn từ dưới đất bò lên.
Lúc này chỉ khi đoàn kết với ba người Hà Húc Minh thì mới có hy vọng chạy trốn, nếu như bị chia rẽ tan rã, chỉ có thể bị Lý Phàm tùy ý chà đạp.
Hà Húc Minh thầy không bán đồng đội được, cũng biết rõ bây giờ chỉ còn một con đường đoàn kết lại, cho nên nháy mắt ra dấu với hai người đồng đội, ý bảo cùng nhau liều mạng với Lý Phàm.
Bốn người đồng loạt cử động, cùng nhau xông về phía Lý Phàm.
Lý Phàm vui vẻ nói: “Đã nói là bốn người cùng nhau xông lên ngay từ đầu rồi, lại cứ nhất quyết làm tôi tốn nhiều thời gian như thế, lần này phải để mấy người nằm dài dưới đất hết.”
Lý Phàm vừa hài hước nói, vừa đứng dậy đánh về phía bốn người Triệu Minh Dương, sau một loạt tiếng tay đắm chân đá, bốn người Triệu Minh Dương ngã dưới đất kêu gào liên tục.
Hà Húc Minh nằm trên đất, nhắm chặt mắt, khó chịu nói: “Anh đừng có vội mừng, làm chúng tôi bị thương sẽ bị trả thù, trả thù vĩnh viễn, Ö Sói sẽ trả thù thay cho chúng tôi.”
*Ö Sói? Chẳng trách thấy mấy người rất quen, thì ra các anh là người của sói thảo nguyên à, ha ha, thú vị thú vị thật.” Lý Phàm vuốt cằm, trong lòng nhớ lại những hồ sơ liên quan hiện lên nhanh như chớp.
Sói thảo nguyên là một tổ chức, người đứng đầu gọi là Vua Sói, Vua Sói vô cùng thần bí, chưa có ai nhìn thấy gương mặt thật của người đó, đến cả việc người đó già hay trẻ, là nam hay nữ cũng không biết được.
Nhưng Vua Sói thần bí này lại tốn mươi máy năm đưa tổ chức Sói thảo nguyên trở thành tổ chức sát thủ nằm trong top 50 của thế giới.
Tuy nằm trong top 50 nghe cũng không cao lắm, nhưng trong hàng nghìn hàng vạn tổ chức sát thủ, thứ hạng này đã không thấp.
Triệu Minh Dương cố gắng chống người dậy, lau vết máu trên mặt, lấy điện thoại ra gọi điện thoại.
Triệu Minh Dương gọi điện thoại cho ông ba làm cảnh sát trưởng, khóc lóc kể lễ tình huống thảm thiết hiện tại của anh xong, Triệu Minh Dương cúp máy.
“Các anh cố ý đả thương người khác, thậm chí còn có ý định giết người, chờ pháp luật chế tài đi.”
“Ha ha, người trong tổ chức sát thủ mà còn nói chuyện pháp luật, có còn thiên lý nữa không, các anh đúng là sát thủ làm tôi mở rộng tầm mắt.” Lý Phàm không thèm để ý nói.
Trần Hiểu Đồng kéo góc áo Lý Phàm, khẽ nói: “Ba của Triệu Minh Dương là cảnh sát trưởng, chuyện này không xong rồi, anh mau đi tìm quan hệ điều giải đi.”
“Chỉ là con của cảnh sát trưởng nho nhỏ, đánh thì đánh, huống chỉ bọn họ còn là người kiếm chuyện trước.”
Lý Phàm chỉ con dao ngắn, dao găm nằm dưới đất, máy thứ này đều là chứng cứ xác thật.
“Mấy thứ này trong mắt anh là chứng cứ, nhưng nếu xử lý không tốt sẽ bị họ trả đũa, nói là hung khí do anh sử dụng.”
Trần Hiểu Đồng nghe không ít chuyện thế này, cũng biết không ít chuyện đổi trắng thay đen.
Lý Phàm lắc đầu không nói gì, chỉ cười tửm tỉm nhìn bốn người Triệu Minh Dương bị gãy tay gãy chân.
“Nếu mấy người gọi cứu binh, vậy cứ chờ cứu binh của mấy người đến, chúng ta lại nói đến chuyện bồi thường, tóm lại tôn chỉ của tôi là không để máy người chiếm lời.”
Triệu Minh Dương tức muốn hộc máu, bị người ta ăn hiếp thảm thế này, vậy mà còn nói không để anh chiếm lời, phải ăn hiếp người ta như thế nào mới tính hết chứ!
Một đám xe cảnh sát chiếu đèn xanh đỏ ngừng trước cửa cao ốc văn phòng của tập đoàn Họa Vân Y, một đám cảnh sát phòng chống bạo lực có trang bị đầy đủ xuống xe, tay cầm đủ loại súng.
“Đội một, đội hai, lựa chọn địa hình thích hợp, bố trí chốt hỏa lực, đội ba, đội bốn phong tỏa giao thông, không được để bất cứ ai chạy thoát, đội năm trinh sát gần, cẩn thận không nên chọc tức tội phạm ở bên trong, đối phương có con tin.”
Ba Triệu Minh Dương, cảnh sát trưởng Hán Thành Triệu Long Bân có đôi mày kiếm, cao gây, trừng to mắt ngồi trên xe chỉ huy phát lệnh.
Đám cảnh sát phòng chống bạo lực lập tức triển khai hành động, tản ra xung quanh, chấp hành mệnh lệnh theo đúng chỉ thị, Cảnh sát phòng chống bạo lực đội một tinh nhuệ, khom lưng, bước từng bước nhỏ về phía văn phòng.
Cảnh sát phòng chống bạo lực tinh nhuệ dựa theo huấn luyện mỗi ngày, khom lưng xông đến dưới cửa số văn phòng, dựa tường ngồi xổm xuống.
“Cảnh sát trưởng, đội năm đã vào vị trí, tiếp theo sẽ lắp đặt camera, quan sát tình hình bên trong, báo cáo hết.”
Đội trưởng đội năm nói xong, lấy camera gắn lên trên song sắt, lặng lẽ hướng về phía trước, kéo đầu camera ra khỏi vách cửa số một chút, tình hình bên trong văn phòng theo tín hiệu camera phát ra, truyền vào trong xe chỉ huy ở bên ngoài tòa cao ốc.
Bình luận facebook