• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Truyện Thiếu Chủ Bí Mật - Lý Phàm - Cố Họa Y (36 Viewers)

  • Chương 646-650

CHƯƠNG 646: NỔI TIẾNG

Cố Họa Y thấy người đứng lên là Chu Kiên Cường thì không khỏi giơ tay che mặt.

Sao tên này vẫn còn ở Hán Thành, anh ta định bám dai như đĩa à?

Lý Phàm mỉm cười giơ tay, lễ phép nói: “Anh không đồng ý quan điểm nào của tôi, thì cứ việc chỉ rõ.”

“Tôi không đồng ý toàn bộ quan điểm của anh, những lời anh nói tôi đều không tán thành.” Chu Kiên Cường thể hiện khí chất người luôn đứng ra phản bác.

Mọi người nghe xong thì nhất thời cười ồ, Chu Kiên Cường nói thế đang khiêu khích.

“Bạn học này mau ngồi xuống đi, đừng đứng lên phản bác nữa, chỗ chúng tôi đều là người có tố chất, nên không hoan nghênh người tới khiêu khích phản bác.”

“Anh ta là con cháu nhà ai mà không nhốt kỹ, để tới đây phản bác thế này, mau khiêng anh ta về rồi cho uống thuốc đi.”

“Vị này nhìn rất lạ mặt, hình như không phải người trong giới chúng ta, có phải ai đó đã dẫn anh ta vào đây, để cố tình gây sự không?”

Nghe những lời bàn tán của mọi người, Chu Kiên Cường tức đến mức suýt hộc máu.

“Mấy người im hết đi, tôi đang tranh luận học thuật với Lý Phàm, mấy người có tư cách gì mà nói chen vào, rồi nói tôi là người hay phản bác! Mấy người đều là bụi đời không có học thức, giáo dưỡng.”

Mấy đồng đội ngồi bên Chu Kiên Cường đều cảm thấy mặt nóng bừng như bị thiêu đốt, anh ta điên rồi ư, còn dám khiêu khích một đám người.

Mấy đồng đội này đồng loạt dịch ghế, cách xa Chu Kiên Cường, tỏ ý không quen người này.

Nghe Chu Kiên Cường nói thế, Lý Phàm suýt ôm bụng cười lớn.

Anh thầm nghĩ tiến sĩ Chu đúng là tên thiểu năng, họ và tên anh ta thật sự rất hòa hợp, ba anh ta rất có khả năng dự đoán tương lai.

Giờ tiến sĩ Chu này đã khiêu khích tất cả mọi người, lần này anh không cần lãng phí nước bọt, anh ta cũng bị mọi người mắng tan tát.

Quả nhiên mọi người sửng sốt xong, thì lần lượt công kích chửi mắng Chu Kiên Cường.

Nhất thời những lời mắng chửi lần lượt tuôn ra, sắc mặt Chu Kiên Cường u ám, đã đứng trên ranh giới bùng nổ.

Chu Kiên Cường lặng lẽ bùng nổ, bỗng nhảy lên ghế vung tay quát: “Mấy người im hết đi, tôi muốn nói chuyện với Lý Phàm, anh có dám tranh luận với tôi không?”

“Anh đã bại dưới tay tôi rồi còn dám tới đây nữa, tôi rất kính phục lòng can đảm của anh, vậy tới đi.”

Lý Phàm lạnh nhạt nhìn Chu Kiên Cường, rồi làm động tác mời.

Chu Kiên Cường hít sâu một hơi, nhất thời không biết phải nói gì, mà cứ trừng mắt nhìn Lý Phàm, một lúc sau vẫn không lên tiếng.

“Bạn học này sao thế, nghẹn họng rồi à?”

“Người ta đã đồng ý tranh luận với anh, sao anh lại im lặng, chẳng lẽ anh sợ rồi à?”

“Quả nhiên đầu óc anh ta có vấn đề, đừng nên trêu chọc nhóm não tàn.”

Chu Kiên Cường thẹn quá hóa giận, cuối cùng kiềm nén nửa ngày cũng thốt ra được một câu: “Anh nói trước đi!”

“Tôi nói cái gì, là anh không đồng ý quan điểm của tôi, anh phải chỉ ra chỗ sai sót ở trong đó, thì tôi mới lên tiếng được.” Lý Phàm tiếp tục mỉm cười nhìn Chu Kiên Cường.

Chu Kiên Cường nghiến răng nghiến lợi, lúc nãy anh hoàn toàn không nghe thấy lời tọa đàm của Lý Phàm, mà chỉ chìm đắm trong cơn thù hận, nên giờ không thể chỉ ra chỗ sai của Lý Phàm.

Quản lý Quan Nhân Đường nghe thấy có người gây sự trong buổi tọa đàm, thì vội vàng chạy tới.

Mắt thấy Chu Kiên Cường đang đứng trên ghế, quản lý liền hiểu rõ đã xảy ra chuyện gì.

“Tiến sĩ Chu, lần trước cậu bị cậu Lý phản bác đến mức á khẩu không nói nên lời, thế mà hôm nay vẫn muốn tới đây gây sự ư?”

Quản lý không vui nói.

“Ai tới gây sự, tôi là tới thảo luận nghiên cứu học thuật.”

Chu Kiên Cường thiếu tự tin nói.

Quản lý khinh bỉ liếc nhìn Chu Kiên Cường, rồi nói lớn: “Mong cậu đừng gây sự nữa, cậu không thể nào bì lại địa vị học thuật của cậu Lý đâu.”

“Phi! Anh ta là tên tiểu bạch kiểm bám váy đàn bà, thì có địa vị học thuật cái quỷ gì, ông đừng sỉ nhục hai chữ học thuật này.”

Chu Kiên Cường cảm thấy cả thế giới đều đối đầu với anh, sao ai cũng giúp đỡ Lý Phàm, ngay cả mấy đồng đội ngu dốt kia của anh cũng trở mặt.

Quản lý ngẩng đầu nói: “Tiến sĩ Chu không cảm thấy xấu hổ, khi cậu nỗ lực nghiên cứu lý luận kinh tế học nhiều năm, cũng không bằng thành tích cậu Lý tùy ý lật sách xem qua? Tôi nói có hơi khó nghe, nhưng tiến sĩ Chu đọc sách nhiều năm như vậy, đều chui vào bụng chó rồi à?”

“Ông! Mấy người đều là người xấu.”

Tiến sĩ Chu tức đến mức hai mắt tối sầm, ngã ngửa ra ghế, rơi phịch xuống sàn.

Lý Phàm vốn định tranh luận với tiến sĩ Chu một phen, ai ngờ anh ta đã bị quản lý Quan Nhân Đường dạy dỗ, nên hơi bất đắc dĩ nhìn quản lý.

Quản lý cung kính cúi người với Lý Phàm: “Hôm nay chúng tôi đã gặp sự cố trong lúc tổ chức hoạt động, không ngờ lại có người tới phá rối, tôi chắc chắn lần sau sẽ không xuất hiện tình trạng như này nữa.”

Giờ mọi người đã hoàn hồn, nhìn Lý Phàm bằng ánh mắt khiếp sợ, nếu những lời quản lý mới nói là thật, thì chắc chắn anh là kỳ tài trong giới kinh tế học.

Người tùy ý lật xem mấy cuốn sách có liên quan, đã có thể đường đường chính chính phản bác thẳng tiến sĩ chuyên ngành, tất nhiên phải là kỳ tài hiện nay, thậm chí còn có thể sao tác trở thành học giả nổi tiếng trên mạng.

Mặc dù giới học thuật không gắn liền với giới thương mại, nhưng rất nhiều lúc giới thương mại vẫn phải nhờ vả giới học thuật, ví dụ như kỹ thuật, độc quyền mới, cùng khai phá nghiên cứu, hy vọng học giả cao cấp hoàn thành một số du thuyết, vân vân.

Nếu có thể sao tác Lý Phàm thành học giả nổi tiếng trên mạng, rồi sau này để anh quảng bá giúp, chắc chắn có thể đẩy mạnh sản phẩm công ty, chẳng phải hiện nay phương thức marketing hot nhất là livestream quảng cáo à?

Nhất thời, mấy cậu chủ tham gia buổi tọa đàm đều trở nên kích động, bọn họ đều có chung một suy nghĩ, muốn nâng đỡ anh thành người nổi tiếng trên mạng, rồi quảng cáo sản phẩm, thuận tiện lộ mặt trước công chúng.

Mấy cậu chủ kích động, lần lượt vây quanh Lý Phàm.

“Anh Lý, tôi thuộc công ty cổ phần quốc tế Hán Thành, muốn tài trợ nghiên cứu của anh để giúp anh công thành danh toại.”

“Chúng tôi cũng tài trợ, anh cần bao nhiêu vốn, chúng tôi đảm bảo sẽ có đủ trong vòng ba ngày.”

“Chúng tôi muốn mời anh Lý tới công ty tham quan khảo sát, công ty chúng tôi thuộc lĩnh vực điện ảnh và truyền hình, định nâng đỡ anh Lý thành học giả nổi tiếng trên mạng, rồi livestream quảng cáo kiếm tiền, đôi bên hợp tác cùng có lợi.”

Mọi người đua nhau nói, nhưng Lý Phàm đã chen ra khỏi đám người, kéo Cố Họa Y chạy ra ngoài.

Cố Họa Y chạy bên cạnh Lý Phàm, cười duyên nói: “Hôm nay anh nổi tiếng rồi, Chu Kiên Cường đó cũng thật là, không ngờ anh ta vẫn bám dai như đỉa.”

“Chẳng phải anh ta bám dai như đỉa là vì em quá xinh đẹp à?”

“Thôi đi, sao lại là em quá xinh đẹp, rõ ràng anh tổn thương đến lòng tự tôn của anh ta, nên anh ta mới tìm tới đây.”

Hai người đang nói cười, thì thấy mấy cậu chủ cuồng nhiệt đang đuổi theo, nên càng chạy nhanh hơn.

Lúc hai người đang chạy, thì thấy Ngô Đạo Văn thò đầu ra khỏi bóng tối cuối hành lang, đang ra sức vẫy tay với Lý Phàm.
CHƯƠNG 647: CHUYỆN CŨ

Thấy Ngô Đạo Văn bỗng xuất hiện, Lý Phàm hơi sửng sốt, rồi không hề do dự kéo Cố Họa Y qua đó.

Sau khi chạy vào phòng Ngô Đạo Văn, Cố Họa Y đã hơi thở dốc.

“Ông Ngô, ông đang làm gì đấy, sao tôi thấy ông có hơi lén la lén lút?”

Lý Phàm hỏi thẳng.

Ngô Đạo Văn liếc nhìn Cố Họa Y, rồi gượng cười nói: “Tôi gặp phải chút chuyện rất khó giải quyết, không biết phải xử lý thế nào, nên hơi…”

Lý Phàm khẽ gật đầu, nhìn cánh cửa nhỏ ở cuối phòng: “Tôi có thể ra ngoài từ chỗ này không?”

“Tất nhiên là được, để tôi tiễn hai người ra ngoài, cậu Lý xem thử lát nữa cậu có rảnh để nói chuyện riêng với tôi không?”

Ngô Đạo Văn nhìn chằm chằm Lý Phàm nói.

Lý Phàm cười nói: “Được, đợi tôi đưa Họa Y về rồi, ông muốn nói gì cũng được.”

“Được, thật sự quá tốt rồi.”

Ngô Đạo Văn sải bước đi tới trước cánh cửa nhỏ, rồi mở cửa ra ngoài trước.

Phía sau cánh cửa nhỏ là một mật đạo, rõ ràng đây là con đường mà Ngô Đạo Văn chẩn bị để chạy trốn.

Lý Phàm và Cố Họa Y cùng đi vào, sau khi đi qua nhiều khúc cua đã tới bãi đậu xe.

“Con đường chạy trốn này của ông được tu sửa rất tốt, ra thẳng bãi đậu xe, ông lên xe tôi đi.” Lý Phàm nói xong thì đi tới chiếc Mercedes-Benz, rồi mở cửa xe.

Cố Họa Y ngồi ghế phụ, còn Ngô Đạo Văn thì ngồi ghế sau, Lý Phàm khởi động xe rời khỏi bãi đậu xe.

“Ý tưởng xây dựng giảng đường thành phố của ông rất hay đó, sau này ông hãy tiếp tục tiến lên đi.”

Lý Phàm thuận miệng nói, làm bầu không khí trở nên lúng túng.

Ngô Đạo Văn gượng cười đáp lại qua loa, vì trong lòng đang có tâm sự nặng nề, nên hoàn toàn không có hứng nói chuyện.

Thấy Ngô Đạo Văn không có hứng nói chuyện, Lý Phàm cũng không nói gì nữa.

Bọn họ về thẳng biệt thự trên đỉnh núi, Cố Họa Y biết hai người có chuyện muốn nói, nên một mình bước xuống xe, đi vào biệt thự.

“Giờ chỉ còn lại hai người chúng ta, ông có chuyện gì thì cứ việc nói thẳng, có người đang bắt nạt ông hay sao?” Lý Phàm vừa nói vừa rút một điếu thuốc đưa cho Ngô Đạo Văn.

Ngô Đạo Văn nhận lấy điếu thuốc mà Lý Phàm đưa tới, ra sức rít hai hơi rồi lấy lá thư trong túi ra.

Ngô Đạo Văn đưa lá thư cho Lý Phàm, rồi trầm mặt nói: “Có người gửi thư cho cậu, tôi đã do dự rất lâu, không biết có nên nói chuyện này cho cậu biết không.

Hôm nay vốn không có giờ giảng, mà tôi chỉ muốn nói mấy chuyện với cậu, nên thúc giục chuẩn bị hoạt động giảng dạy, cậu xem món đồ trong thư trước đi.”

Lá thư trông rất bình thường, chỉ dùng giấy kraft đơn giản, nhưng trên chỗ dán phong bì lại dán một logo đầu lâu màu đen.

Lý Phàm khẽ bóp lá thư, rồi cười nói: “Bên trong là một viên đạn, đầu khá lớn, có lẽ là đạn súng ngắm.”

“Ừm, tôi cũng đoán thế.”

Ngô Đạo Văn cúi đầu nói.

“Sao thế, có người sai ông ám sát tôi? Hay bảo ông phối hợp ám sát tôi?’

“Cả hai luôn, cậu không muốn hỏi ai đã sai tôi ám sát cậu à?”

Lý Phàm khẽ lắc đầu: “Là ai không quan trọng, có rất nhiều người muốn lấy mạng tôi, nên có thêm một hai người cũng chẳng sao, ngược lại là ông, ông định làm thế nào?”

“Người liên lạc với tôi là Đại Long Vương, tôi từng là thuộc hạ bên cạnh ông ta, rất nhiều năm về trước khi cậu bị đuổi ra khỏi Long Môn, Đại Long Vương đã bắt đầu chú ý đến cậu, theo lời ông ta nói là phải phòng ngừa chu đáo.

Ông ta canh chừng cậu để giúp đỡ khi cậu gặp nạn, cũng có thể lợi dụng cậu để trở thành vũ khí chống đối vào thời điểm mấu chốt, nói chung là muốn biến cậu thành con cờ, mà tôi là con cờ khác được ông ta phái tới Hán Thành để canh chừng cậu.

Nhưng nhiều năm như vậy, ông ta chưa từng liên lạc với tôi, thậm chí tôi đã quên mất thân phận trước đây của mình, cảm thấy thân phận Ngô Đạo Văn này rất tốt, chí ít có thể tiêu diêu tự tại không cần nhìn sắc mặt người khác.

Tôi vốn tưởng rằng có thể sống bình yên như thế, nhưng… tối qua người của ông ta đã liên lạc với tôi, rồi đưa lá thư có viên đạn này cho tôi, đây là lời đe dọa, bắt tôi phải làm theo.

Tối qua tôi đã thức trắng đêm, để suy nghĩ xem phải giải quyết chuyện này thế nào, tôi không muốn trở thành con rối bị người khác điều khiển, cũng không muốn đối đầu với cậu, nên mới giúp cậu vượt qua cửa ải lần này, rồi dẫn người nhà tôi ra nước ngoài, tìm một nơi nào đó mai danh ẩn tích sống hết quãng đời còn lại.”

Ngô Đạo Văn nói một hơi dài, bộc lộ hết những lời mình đã chôn giấu từ rất lâu ở trong lòng.

Lý Phàm lặng lẽ lắng nghe, rồi giơ tay xé lá thư, lấy viên đạn bên trong ra.

Lý Phàm cầm viên đạn đang sáng lấp lánh lên, rồi híp mắt quan sát kỹ lưỡng.

Sau một hồi ngắm nghía, Lý Phàm lạnh nhạt nói: “Đây là đạn súng bắn tỉa công phá loại N57; có tính sát thương trong phạm vi 1,5km; có thể bắn thủng xe tăng thiết giáp, uy lực cực kỳ lớn.”

Ngô Đạo Văn cũng nhìn chằm chằm viên đạn, chưa kịp thích ứng với việc Lý Phàm bỗng chuyên đề tài sau khi ông thổ lộ tâm tình.

Trong suy nghĩ của Ngô Đạo Văn, Lý Phàm không nên biểu hiện như này, ít nhất cũng phải bộc lộ chút cảm động mới đúng.

“Thiếu chủ thật hiểu biết, làm tôi rất khâm phục.”

Ngô Đạo Văn hơi gượng gạo nói.

Lý Phàm mỉm cười, nắm viên đạn vào lòng bàn tay: “Tôi hiểu rồi, ông định giúp tôi vượt qua cửa ải này thế nào?”

“Tôi vẫn chưa biết kế hoạch hành động cụ thể của họ, mà chỉ biết chắc chắn bọn họ sẽ đối phó cậu, hơn nữa còn định giết cậu, thời gian là buổi tọa đàm tiếp theo.” Ngô Đạo Văn khẽ nói.

“Được, vậy tôi đợi tin tức của ông, lần này phải trông cậy vào ông rồi, nếu thành công giúp tôi né tránh cửa ải này, sau này ông sẽ không thiếu lợi ích.”

“Tôi không dám cầu lợi ích, tôi cũng đang tự cứu mình, không muốn bị người khác khống chế nữa, mà chỉ muốn sống tự do.”

Ngô Đạo Văn nói xong thì mở cửa xe, sau khi xuống xe thì đứng bên cạnh cúi người nói với Lý Phàm: “Cậu Lý, tôi đi trước, có lẽ sau này tôi không thể trực tiếp gặp mặt cậu được, vì tôi sợ người của họ sẽ canh chừng tôi.

Tôi sẽ dùng số điện thoại có số đuôi là 888 để liên lạc với cậu, đến lúc đó cậu nhất định phải nhớ nghe máy, đừng tưởng là số lạ đang gọi tới.”

“Tôi biết rồi, ông nhớ chú ý an toàn.” Lý Phàm lạnh nhạt nói.

Ngô Đạo Văn đóng cửa xe, xoay người sải bước đi về phía con đường xuống núi, Lý Phàm híp mắt nhìn bóng lưng đang xuống núi của ông ta qua gương chiếu hậu, ánh mắt thoáng qua tia lạnh lẽo.

Mặc dù biểu hiện của Ngô Đạo Văn rất chân thành, nhưng Lý Phàm cảm thấy có rất nhiều chỗ không logic trong lời nói của ông ta.

Khả năng lớn nhất là Ngô Đạo Văn đang tranh thủ cơ hội đạp chân lên hai thuyền, sẵn sàng ngã qua hai bên bất cứ khi nào, thậm chí Lý Phàm còn cảm thấy, ông ta làm vậy là để phối hợp với người của Đại Long Vương, dễ dàng đối phó với anh hơn.
CHƯƠNG 648: TÔI PHẢI XUẤT VIỆN

Lý Phàm về đến nhà thì nhìn thấy Cố Họa Y và Trần Hiểu Đồng ngồi cạnh nhau, cùng nhìn một phong thư trên bàn.

Lý Phàm lập tức nhíu mày, sờ sờ phong thư trong túi quần mà Ngô Đạo Văn đưa cho.

Phong thư vẫn còn đây, còn phong thư kia thì sao?

Đối với phong thư Lý Phàm cảm thấy có chút nhạy cảm, đi đến ngồi xuống bên cạnh Cố Họa Y hỏi: “Hai người đang nhìn gì thế?”

“Vừa nãy, sau khi mọi người rời đi, Công Tôn Quân đã sai người đưa tới cái này, nói là đền bù cho thiếu sót vừa nãy.”

Trần Hiểu Đồng bĩu môi nói.

“Đền bù thiếu sót? Tên này thật thú vị, vậy hãy mở ra xem thôi, xem anh ta định dùng cái gì để đền bù thiếu sót.”

Lý Phàm thoải mái nói.

Trần Hiểu Đồng đã sớm muốn mở phong thư ra xem đồ vật bên trong, giờ nghe Lý Phàm bảo vậy thì lập tức dùng kéo cắt mở phong thư ra.

Sau khi mở phong thư, Trần Hiểu Đồng rút từ trong phong thư ra một tấm thiếp màu vàng.

Mở tấm thiếp ra, Trần Hiểu Đồng và Cố Họa Y cùng xem nội dung tấm thiếp.

“Ồ! Thế mà là vé vào cửa buổi hòa nhạc của Hàn Tuyết Nhi, còn là vé ghế số 1 dành cho khách siêu VIP, ở chính giữa. Nghe nói một vé vào cửa này giá lên tới mấy trăm triệu đấy, nếu rơi vào tay bọn đầu cơ thì còn có thể bán ra với giá trên trời chín đến mười lăm tỷ.”

Trần Hiểu Đồng kinh ngạc nói.

“Hàn Tuyết Nhi? Là ai vậy? Chẳng lẽ rất nổi tiếng sao? Sao anh chưa từng nghe nói đến?”

Lý Phàm nghi ngờ hỏi.

Giá một vé ghế VIP đã là mấy trăm triệu, đây chắc chắn là giá trên trời, chỉ có dạng ngôi sao lớn quốc tế như Thiên Vương, Thiên Hậu mới có thể bán được giá vé với mức như vậy.

“Hàn Tuyết Nhi mà anh cũng không biết sao? Không thể nào chứ, đây chính Thiên Hậu âm nhạc nổi tiếng nhất, năm nay mới chừng hai mươi, vóc người siêu đẹp, chất giọng hết sức ngọt ngào, là người tình trong mộng của rất nhiều đàn ông.”

“Chà, anh thật sự không biết, bình thường anh cũng không quan tâm đến việc của lĩnh vực giải trí, cũng rất ít nghe ca nhạc.”

Lý Phàm vẻ mặt vô tội nói.

“Chà chà, Công Tôn Quân này cũng được lắm nha, tặng lễ vật xin lỗi như thế này cũng không tệ, đến lúc đó chúng ta cùng xem buổi hòa nhạc đi.”

Trần Hiểu Đồng có chút hưng phấn nhìn Lý Phàm.

Lý Phàm nhún vai, khẽ liếc Cố Họa Y: “Muốn đi hay không, không phải do em nói là được, em có muốn xem không?”

“Vé cũng đã đưa tới rồi, vậy dĩ nhiên là phải đi, có ngu đâu mà không đi chứ.” Cố Họa Y lại trả lời hết sức thoải mái.

Trần Hiểu Đồng vui vẻ vỗ tay: “Vậy cứ định như vậy nhé, đến lúc đó chúng ta cùng đi xem buổi hòa nhạc.”



Sau khi tỉnh lại từ trong hôn mê, Chu Kiên Cường lo lắng, hoảng hốt gọi y tá tới hỏi thăm một hồi. Sau khi xác định mình không có trở ngại gì mới thở phào nhẹ nhõm.

“Lý Phàm đáng chết! Anh ta dám nhục nhã mình như vậy, khiến mình xấu mặt trước mọi người, cơn giận này mình nuốt không trôi.”

“Ha ha, ngài Chu, sao anh lại nằm trên giường bệnh, tôi đã mất rất nhiều công sức mới tìm được anh đấy.” Thompson vẻ mặt oán trách đi vào phòng bệnh.

Thấy Thompson đến, gương mặt Chu Kiên Cường hiện lên vẻ vui mừng.

“Anh tới rồi à, vừa nãy tôi đã bị Lý Phàm bắt nạt, anh phải báo thù giúp tôi.”

Chu Kiên Cường tủi thân nói.

“Ồ, ngài Chu, anh thật khiến tôi thất vọng, sao anh lại không hề có tính chiến đấu như thế chứ?”

“Tôi đã chiến đấu đủ rồi, là Lý Phàm quá lợi hại, miệng lưỡi trơn tru chọc cho tôi tức đến hôn mê.”

Chu Kiên Cường cảm thấy không phải mình không có tính chiến đấu, mà là Lý Phàm quá mạnh mẽ, bất kể đấu văn đấu võ mình đều không phải là đối thủ của Lý Phàm.

Thompson ngược lại có phần hiểu được cảm giác của Chu Kiên Cường, dù sao Thompson cũng từng nếm qua vị đắng Lý Phàm.

“Được rồi, không nói những chuyện này nữa, bây giờ tôi sẽ cho anh một cơ hội diễu võ giương oai, anh cần không?”

Thompson cười tủm tỉm nhìn Chu Kiên Cường.

“Cơ hội? Tất nhiên tôi muốn. Anh hãy nói xem để tôi làm gì, tôi phải diễu võ giương oai trước mặt Lý Phàm một phen.”

“Đây là vé vào cửa một buổi hòa nhạc, vé đưa cho anh là vé thật, mà trước đó chúng tôi đã sắp xếp người đưa cho Lý Phàm một vé vào cửa giả, tiếp theo nên làm như thế nào cũng không cần tôi nhiều lời chứ?”

Chu Kiên Cường trừng mắt nhìn tấm vé vào cửa trong tay Thompson, cảm xúc trong lòng lập tức bùng nổ.

“Tôi đương nhiên biết nên làm như thế nào, cầm tấm vé này làm Lý Phàm mất mặt, sau đó hung hăng nhục nhã anh ta, để anh ta hiểu được anh ta chỉ là một kẻ nghèo túng, là một tên đàn ông ăn bám cặn bã.”

Chu Kiên Cường đầy oán hận nói.

Thompson hai tay che mặt, cảm thấy Chu Kiên Cường rất có tiềm chất đồng đội heo.

“Ngài Chu, anh thật khiến tôi quá thất vọng, sao anh có thể làm việc đơn giản lỗ mãng như vậy chứ? Anh nên biểu hiện ra phong độ quý ông của mình, khiến Lý Phàm cảm thấy tự ti mặc cảm.”

“Hả?”

Chu Kiên Cường nhìn Thompson với ánh mắt nghi hoặc, không hiểu tại sao Thompson lại muốn anh ta ra vẻ quý ông.

“Tại sao? Sao phải dùng phong độ quý ông đối với tên cặn bã Lý Phàm đó, đối với anh ta nên đơn giản thô bạo mới được.”

Chu Kiên Cường phẫn nộ nói.

“Được rồi, cứ theo ý anh đi, anh muốn làm gì cũng được.”

Dứt lời, Thompson đưa tấm vé vào cửa cho Chu Kiên Cường.

Chu Kiên Cường nắm chặt vé vào cửa, vẻ mặt đầy vui mừng và đắc ý, trong đầu đã tưởng tượng ra cảnh mình làm mất mặt Lý Phàm ngay tại chỗ.

Rốt cục cơ hội báo thù đã đến, lần này anh ta cần phải lấy lại thể diện, phải để Lý Phàm mất mặt trước mặt tất cả mọi người.

Con dã thú nhỏ trong lòng Chu Kiên Cường đang điên cuồng gào thét, dường như mộng đẹp sắp thành sự thật.

Thompson khinh bỉ liếc mắt nhìn Chu Kiên Cường, sau đó đứng dậy nói: “Được rồi, anh hãy nghỉ ngơi cho tốt, tôi cáo từ trước.”

Sau khi rời khỏi phòng bệnh, ánh mắt Thompson lộ vẻ giễu cợt: “Đúng là một con lợn, thậm chí còn không bằng lợn, kẻ như vậy cũng chỉ có thể dùng làm bia đỡ đạn mà thôi.”

Lẩm bẩm xong, Thompson bước nhanh ra khỏi bệnh viện.

Sau khi cầm vé vào cửa tưởng tượng trong chốc lát, Chu Kiên Cường xốc chăn đắp trên người lên, nhanh chóng xoay người xuống giường.

“Y tá! Y tá mau tới đây, tôi muốn làm thủ tục ra viện.”

“Thưa anh, tốt nhất anh vẫn nên kiểm tra một chút, đột nhiên rơi vào hôn mê nên thận trọng.”

Sau khi đi vào, y tá nói.

“Không cần, cơ thể tôi rất khỏe mạnh, tôi còn có chuyện quan trọng phải hoàn thành. Tôi không thể chờ đợi nữa, đây chính là chuyện quan trọng nhất trong cuộc đời tôi, một khắc cũng không thể trì hoãn.”

Nhìn thấy Chu Kiên Cường khăng khăng muốn xuất viện, y tá nhỏ cũng không khuyên can nữa, dẫn Chu Kiên Cường đi làm các thủ tục xuất viện.

Làm xong thủ tục mất hơn nửa giờ, rời khỏi bệnh viện Chu Kiên Cường nhìn đồng hồ, cảm thấy hôm nay không kịp đi tìm Lý Phàm và mặt, đành để tới ngày mai mới đi tìm vậy.

“Người dựa vào ăn mặc ngựa dựa vào cái yên, mình còn phải có một cỗ xe sang trọng mới được, phải hoàn toàn nghiền ép Lý Phàm ở mọi phương diện, khiến tên vô dụng ăn bám kia biết được rốt cuộc thực lực của mình mạnh cỡ nào.”
CHƯƠNG 649: TÊN ĐÀN ÔNG CẶN BÃ THẬT

Một chiếc xe thể thao màu đỏ chót, nhìn hết sức ngầu, dừng ở bên ngoài tòa nhà văn phòng tập đoàn Họa Vân Y.

Một người đàn ông đẹp trai, tóc nâu, con ngươi màu xanh lam, mũi cao thẳng, mang theo đặc điểm nổi bật của con lai từ trên xe đi xuống.

Tư thế thẳng tắp, bờ vai rộng rãi, dáng người như người mẫu nam, cộng thêm khuôn mặt đẹp trai nam tính mang đặc trưng của con lai đã thu hút ánh mắt của vô số cô gái đi ngang qua, khiến họ cùng thét lên.

“Quá đẹp rồi, chàng trai này này là người mới công ty chúng ta sao?”

“Không được rồi, tôi cảm thấy mình bị đắm chìm rồi, mũi tên của thần Cupid đã bắn trúng trái tim tôi rồi.”

“Nếu có thể yêu đương với chàng trai như thế này, nhân sinh của tôi đã hoàn mỹ rồi.”

Nhìn thấy anh chàng đẹp trai xuống xe, Trần Hiểu Đồng chu môi nói: “Sao người đàn ông này nhìn lẳng lơ như thế, Lý Phàm nhìn vẫn đẹp trai hơn.”

Trần Hiểu Đồng ôm cánh tay Lý Phàm, dựa hơn nửa người vào ngực anh, nét mặt mang theo vẻ ngọt ngào phát ra từ nội tâm.

Chân Trát Nam bước từng bước mạnh mẽ đi về phía trước tòa nhà văn phòng, vừa vặn nhìn thấy Lý Phàm và Trần Hiểu Đồng.

Sau khi kinh ngạc trước vẻ đẹp của Trần Hiểu Đồng, Chân Trát Nam nhìn về phía Lý Phàm, liên hệ với ảnh chụp Chu Kiên Cường gửi cho mình một chút, lập tức xác định đây chính là Lý Phàm.

Mà lúc này Chu Kiên Cường đang trốn trong xe thể thao, cầm điện thoại không ngừng chụp ảnh Lý Phàm và Trần Hiểu Đồng.

“Hừ hừ, Lý Phàm, đồ đàn ông cặn bã nhà mày, lại dám bắt cá hai tay, lát nữa tao sẽ có chứng cứ vạch trần mày rồi.”

Chu Kiên Cường hết sức đắc ý, trước hết để bạn thân dùng vé vào cửa thật nhục nhã Lý Phàm một phen, sau đó mang những hình này cho Cố Họa Y xem, đến lúc đó hai người đẹp bên cạnh Lý Phàm đều sẽ rời khỏi Lý Phàm thôi.

Đêm qua, sau khi suy nghĩ một đêm, cuối cùng Chu Kiên Cường đã quyết định mời bạn thân Chân Trát Nam đến giúp đỡ.

Một là vì Chân Trát Nam là con nhà giàu có xe sang trọng, đủ thể hiện ra phong độ phi phàm.

Hai là vì Chân Trát Nam là một tên đàn ông cặn bã thật sự, tài tán gái khiến Chu Kiên Cường kinh động như gặp thần tiên, Chu Kiên Cường định để Chân Trát Nam dùng tài tán gái tuyệt vời của mình để lôi kéo Cố Họa Y.

Nếu như vậy, Chu Kiên Cường cũng có thể theo Chân Trát Nam nếm được mùi vị của Cố Họa Y. Trước đó, Chu Kiên Cường đã nhặt được không ít phụ nữ mà Chân Trát Nam chơi chán.

“Chó ngoan không cản đường.”

Lý Phàm ánh mắt lạnh như băng nhìn Chân Trát Nam đang cản đường nói.

Chân Trát Nam vốn đang nở nụ cười lễ phép, định trước tiên lôi kéo làm quen Trần Hiểu Đồng, lúc này nụ cười trên mặt gần như lập tức bị đóng băng, trở nên vô cùng cứng ngắc.

Dám nói Chân Trát Nam mình là chó. Nhiều năm như vậy, đây là người đầu tiên dám nói với mình như vậy.

Anh ta bình tĩnh, ngẫm lại mục đích tới của mình, không quên hoàn thành sứ mệnh ban đầu.

Nếu đã nói mình là chó, lát nữa mình cũng phải nhục nhã hắn như chó.

Sau khi tự an ủi bản thân, Chân Trát Nam cố gắng muốn bật cười, nhưng bắp thịt trên mặt và thần kinh lại không phối hợp, mà còn khiến mặt của Chân Trát Nam trở nên méo mó.

“Chắc cô là cô Cố Họa Y nhỉ, tôi là Chân Trát Nam, tôi có một số việc muốn nói cùng cô.”

Chân Trát Nam cũng chưa từng gặp Cố Họa Y, chỉ được nghe Chu Kiên Cường nói qua về tình hình Lý Phàm và Cố Họa Y, giờ đây lại nhận lầm Trần Hiểu Đồng thành Cố Họa Y.

Trần Hiểu Đồng ánh mắt kỳ quái nhìn Chân Trát Nam, vẻ mặt bình tĩnh nói: “Anh muốn nói chuyện gì với tôi? Mau nói đi, rồi lập tức cút khỏi tầm mắt tôi.”

Trần Hiểu Đồng giả vờ mình là Cố Họa Y, muốn moi ra lời Chân Trát Nam muốn nói.

Mũi của Chân Trát Nam bị lời của Trần Hiểu Đồng chọc tức đến lệch đi, mí mắt giật loạn, nếu không phải vì hoàn thành chuyện mà Chu Kiên Cường nhờ vả, Chân Trát Nam đã chạy thật nhanh rồi.

Chân Trát Nam từ nhỏ đã vô cùng đẹp trai, toàn được phụ nữ theo đuổi, nên trong mắt Chân Trát Nam, phụ nữ còn không bằng quần áo.

Chỉ cần anh ta muốn, ngoắc ngoắc ngón tay, là có cô gái chủ động hiến thân.

Dù Trần Hiểu Đồng vô cùng xinh đẹp thì trong mắt Chân Trát Nam cũng chỉ xem như thứ đồ chơi tương đối xinh đẹp mà thôi. Hơn nữa, Chân Trát Nam thường xuyên được người đẹp cấp nữ thần quỳ gối lấy lòng, nên bình thường đối xử với phụ nữ đều rất thô bạo.

Theo lời của Chân Trát Nam thì những phụ nữ đó rất đê tiện, anh càng tán tụng họ, họ càng coi anh là nô tài, mà chỉ cần anh thô bạo chinh phục họ, họ sẽ lập tức biến thành đồ chơi để mặc anh chơi đùa.

“Tôi là tới nói một chút chuyện liên quan tới vé vào cửa buổi hòa nhạc, nghe nói trong tay cô có một vé vào cửa ghế VIP buổi hòa nhạc của Hàn Tuyết Nhi?”

Chân Trát Nam lập tức dời chủ đề đến việc vé vào cửa, dù sao có Chu Kiên Cường giở trò, trước tiên cứ làm mất mặt Lý Phàm rồi nói. Sau khi trừng trị được Lý Phàm, lại từ từ dạy dỗ người đẹp trước mắt này, cho cô biết sự lợi hại của Chân Trát Nam mình.

Kinh nghiệm đào chân tường của Chân Trát Nam rất phong phú, muốn đào góc tường, trước tiên phải phá bỏ hình tượng người đàn ông trong lòng người phụ nữ, khi hình tượng người đàn ông của cô hoàn toàn sụp đổ, chính là lúc đào chân tường thành công.

“Là có người tặng vé vào cửa, chẳng lẽ anh là bọn đầu cơ thu vé vào cửa? Với tướng mạo cùng cái tên rất cặn bã của anh thì anh nên làm trai bao mới đúng, làm đầu cơ quá lãng phí tài năng.”

Lý Phàm vui vẻ nói.

Trần Hiểu Đồng che miệng cười quyến rũ, cảm thấy Lý Phàm phản kích quá nghiêm túc rồi, nhìn sắc mặt tái mét của Chân Trát Nam, cô cảm thấy trong lòng rất vui vẻ.

Chân Trát Nam thật muốn hét lên như sấm, hai tay nắm chặt vào nhau, nghiến răng nghiến lợi nói: “Trai bao cứt chó gì! Chân Trát Nam tạo là công tử hàng thật giá thật.”

“Anh xem anh còn nói anh đúng là tên đàn ông cặn bã, anh còn kêu lớn tiếng như vậy, không sợ mọi người đều biết anh là tên đàn ông cặn bã sao? Nếu tôi là anh thì sẽ nhanh chóng về nhà đòi người lớn trong nhà đổi tên rồi.”

Trần Hiểu Đồng cười xui xuống trong ngực Lý Phàm, không ngừng cọ đầu trong ngực Lý Phàm, cười đến mức cả người giật giật: “Đàn ông cặn bã thật, ha ha ha, đừng nói nữa, thật rất buồn cười.”

“Khụ khụ khụ!”

Chân Trát Nam tức đến mức liên tục ho khan, cảm giác được tức đến mức sắp thổ huyết.

Dù mình đúng là đàn ông cặn bã, nhưng lại không có tiếng là đàn ông cặn bã, khi bắt cá mười tay cũng chưa từng bị người ta phát hiện.

Chân Trát Nam mình chắc chắn là đàn ông cặn bã phải thực lực, không đúng, mẹ kiếp, mình chính là tình thánh.

“Tên ăn bám rác rưởi như anh mà cũng có mặt mũi nói tôi à, anh không cảm thấy nói như vậy rất quá đáng sao?”

“Tôi nói có chỗ nào quá đáng chứ? Rõ ràng là nội tâm của anh rất yếu đuối, nói sự thật đã khiến anh không chịu nổi, anh nên tăng cường tố chất tâm lý.”

Lý Phàm đầy hàm ý nói.

Đối mặt với lời công kích mạnh mẽ của Lý Phàm, Chân Trát Nam có chút không biết làm sao, muốn dùng vũ lực giáo huấn Lý Phàm một chút.

Nhưng lại nghĩ đến tập đoàn Họa Vân Y xem như địa bàn của Lý Phàm, Chân Trát Nam đành cố hết sức đề suy nghĩ muốm dùng vũ lực xuống.

Cuối cùng Chân Trát Nam quyết định vận dụng át chủ bài cuối cùng trong tay.

Anh ta móc vé vào cửa buổi hòa nhạc ra, đen mặt đưa cho Trần Hiểu Đồng, miễn cưỡng nặn ra vẻ tươi cười nói: “Cô Cố, mời cô xem kỹ vé vào cửa này.”

Trần Hiểu Đồng nhìn lướt qua vé vào cửa Chân Trát Nam móc ra, khinh thường nói: “Nếu anh muốn tặng vé cho chúng tôi, tôi nghĩ tôi căn bản cũng không cần, chúng tôi đã có vé vào cửa rồi.”
CHƯƠNG 650: VÉ VÀO CỬA THẬT GIẢ

Trần Hiểu Đồng kiên quyết từ chối, nhưng Chân Trát Nam vẫn đưa vé vào cửa về phía trước.

“Tôi nghĩ cô hãy xem trước một chút, sau khi xem xong chúng ta lại thận trọng, có được không?”

Từ khi bắt đầu chặn hai người Lý Phàm lại, lòng tin của Chân Trát Nam không ngừng bị đả kích kịch liệt.

Lúc này, vé vào cửa được anh ta đưa ra đã thành con át chủ bài cuối cùng khôi phục lòng tin của anh ta, nếu không thể nghiền ép Lý Phàm, e là anh ta sẽ phải lưu lại bóng ma tâm lý mất.

Lý Phàm nâng mí mắt, liếc mắt nhìn Chân Trát Nam đang cố sức để lật ngược tình thế.

“Cũng đã nói chúng tôi có vé vào cửa rồi, anh còn nhất định phải ra vẻ cái gì, chúng tôi thế nhưng có vé của ghế VIP số một đấy.”

Lý Phàm hơi không kiên nhẫn nói.

“Ha ha, không phải tôi xem thường anh, nhưng một kẻ vô dụng ăn bám như anh làm sao có thể có vé vào cửa thật, vé vào cửa trong tay anh chính là vé giả, cô Cố, cô đừng để anh ta lừa gạt.

Dù đồ ăn bám Lý Phàm này có muốn tặng cô vé vào cửa, thì cũng là có lòng không có sức, cái gọi là có lòng nhưng không có sức chính là câu miêu tả tốt nhất về anh ta.”

Chân Trát Nam nhấn mạnh chữ “sức”, vì làm nổi bật hàm nghĩa khác.

“Ha ha, một tên đầu cơ thận hư như anh mà còn không biết xấu hổ nói không đủ sức, đề cử anh uống địa hoàng hoàn 6 vị, trị thận hư không chứa đường.”

Lý Phàm nói hết sức nghiêm túc.

Chân Trát Nam đỏ mặt như cua bị nấu chín, giơ cánh tay dữ tợn nói: “Anh nói ai thận hư chứ? Trước nay ông đây chưa từng thận hư, lần nào cũng vượt qua hai giờ.”

“Vậy anh đã uống viên thuốc hoàn nhỏ màu xanh nhỉ, bằng không anh chính là có bệnh, mau đi bệnh viện khám xem, mặt khác, anh thật thận hư, đừng giấu bệnh sợ thầy.”

Nghe vậy, gương mặt xinh đẹp Trần Hiểu Đồng đỏ lên, ghé vào bên tai Lý Phàm khẽ nói: “Anh quá xấu rồi, nói năng lung tung gì thế?”

“Đều vì tốt cho anh ta, có một số người, cơ thể có bệnh nhưng lại không tự biết, đúng rồi, nhân tiện chúng ta xem vé vào cửa kia một chút, sau đó có thể để anh ta cút xéo đi.”

Lý Phàm hơi mất kiên nhẫn vì Chân Trát Nam cứ ở trước mắt lắc lư, cảm thấy tên này rất làm ảnh hưởng tâm trạng.

Trần Hiểu Đồng thoải mái liếc nhìn vé vào cửa Chân Trát Nam đưa tới, định xem xong sẽ đuổi anh ta đi, nhưng vừa nhìn, Trần Hiểu Đồng đã sững sờ.

Nhìn thấy Trần Hiểu Đồng sững người, Chân Trát Nam không khỏi đắc ý: “Thế nào, giờ cô có gì muốn nói? Nhìn rõ chưa, vé của tôi là ghế VIP số 1 đấy.”

“Không thể, vé ghế VIP số 1 đang trong tay chúng tôi.”

Trần Hiểu Đồng mở to mắt, cố gắng nhìn vé vào cửa đang đung đưa trước mặt, dữ tợn nói: “Đây là vé giả, vé của anh nhất định là vé giả.”

Trần Hiểu Đồng nghĩ, vé kia là Công Tôn Quân đưa tới để làm quà xin lỗi, dù có thế nào cũng không nên là vé giả mới đúng.

Chân Trát Nam trước mặt này có vẻ cũng không phải là người tốt lành gì, tám chín mươi phần trăm là muốn dùng vé vào cửa giả để gây sự, thậm chí còn có thể dùng để đánh tráo vé thật.

Chân Trát Nam lại ngửa đầu cười âm thanh như tiếng heo kêu, lúc này anh ta vô cùng đắc ý, cảm thấy khoảng cách mở mày mở mặt, làm Lý Phàm mất mặt đã không xa.

Chân Trát Nam cho rằng Chu Kiên Cường chắc chắn sẽ không lừa mình, vé đưa mình nhất định là thật, hơn nữa Chu Kiên Cường cũng đã khẳng định là để mình báo thù cho cậu ta. Nếu Chu Kiên Cường đã muốn báo thù, thì chắc chắn không thể đưa vé giả được.

Nên lúc này Chân Trát Nam vô cùng tự tin, cảm thấy lần này chắc chắn có thể lật ngược tình thế, đồng thời giẫm nát Lý Phàm dưới chân.

Chân Trát Nam ngẩng đầu, hết sức khinh thường nói: “Cô dựa vào cái gì nói vé này là vé giả, cô có chứng cứ sao. Vé của tôi hoàn toàn là vé thật, vé của hai người mới là giả.

Người đẹp Cố, cô đừng để hành động và lời nói của tên ăn bám này mê hoặc, bằng không lát nữa khi hai người đến buổi hòa nhạc, bị xét ra là vé giả khi đó sẽ bị xấu hổ, nói không chừng sẽ trở thành tin tức lớn nhất của Hán Thành đó.”

Trần Hiểu Đồng trong lòng rất bất mãn, cảm thấy Chân Trát Nam đúng là càn quấy ngang ngược.

“Cái mà anh cầm mới là vé giả, vé giả, anh có nói thêm nữa cũng không thay đổi được sự thật là anh cầm vé giả.”

Trần Hiểu Đồng tức giận hổn hển nói.

Chân Trát Nam hơi sửng sốt, sau đó cười lạnh nói: “Chúng ta có thể đánh cược, vé trong tay tôi chắc chắn là thật.”

“Anh muốn đánh cược cái gì? Để tôi nghe thử một chút có đáng giá để tôi đánh cược với anh hay không?”

Ánh mắt Lý Phàm khôi hài nhìn Chân Trát Nam.

Chân Trát Nam hùng hổ, móc chìa khóa xe ra, chỉ vào chiếc xe thể thao Lamborghini màu đỏ, rất ngầu bên ngoài nói: “Nếu vé của các người là thật, thì xe Lamborghini của tôi sẽ thuộc về anh, nếu là giả, anh lập tức ly hôn với cô ấy, thế nào!”

“Ha ha, em thấy thế nào?”

Lý Phàm giao quyền quyết định cho Trần Hiểu Đồng.

Trần Hiểu Đồng ngẩng đầu nói: “Nhất định phải cược, anh định nghiệm chứng vé vào cửa này là thật hay giả như thế nào?”

“Nghiệm chứng thật giả rất dễ dàng, bạn tôi là nhân viên soát vé buổi hòa nhạc, hai người hãy đưa vé vào cửa ra, để tôi chụp ảnh gửi cho cậu ta nhìn xem, lập tức có thể biết được thật giả.”

Lý Phàm rất sảng khoái móc vé vào cửa ra, bất kể vé này là thật hay giả anh cũng không có tổn thất gì.

Dù sao vừa nãy Chân Trát Nam không chỉ mặt gọi tên, mà là chỉ vào Trần Hiểu Đồng nói, Lý Phàm và Trần Hiểu Đồng cũng không phải quan hệ vợ chồng.

Chân Trát Nam chụp cả hai mặt của vé vào cửa, hết sức tự tin gửi cho bạn mình.

Điện thoại di động của Chân Trát Nam nhanh chóng kêu lên, Chân Trát Nam nhếch miệng mỉm cười, kết nối điện thoại, mở loa ngoài, lớn tiếng nói: “Vé vừa gửi cho cậu là giả phải không?”

“Giả?”

Âm thanh trong điện thoại hơi nghi hoặc.

Chân Trát Nam lại đắc ý bật cười lớn, chỉ vào Lý Phàm nói: “Bây giờ anh không còn gì để nói nữa không, còn không thừa nhận anh dùng vé vào cửa giả gạt người đi.”

Người đầu điện thoại bên kia càng thêm mờ mịt, lớn tiếng gọi: “Chân Trát Nam, cậu đang nói với ai thế, vé giả gì chứ? Vé ghế VIP số 1 cậu vừa gửi cho tôi là nhìn thấy ở đâu, đó là vé vào cửa thật, tuyệt đối không có khả năng giả.

Có phải cậu muốn mua vé vào cửa kia hay không?

Mau hỏi giá xem, nếu cậu không cần thì mua hộ tôi, chỗ tôi có khách hàng lớn muốn vé ghế VIP số 1, đưa ra giá rất cao, tùy tiện chuyển một chút có kiếm hơn mấy chục triệu.”

Âm thanh líu lo trong điện thoại không ngừng truyền đến, Chân Trát Nam đã hoàn toàn hóa đá, thật muốn đập nát điện thoại trong tay.

Chết tiệt, đây là tình huống quái quỷ gì?

Sao vé vào cửa trong tay Lý Phàm lại là thật, vậy cái mình cầm chẳng phải là giả sao?

Chu Kiên Cường đang lừa người à?

“Đừng nói nhảm, tôi cúp trước.”

Chân Trát Nam cúp điện thoại, thở hổn hển nhìn Lý Phàm: “Sao vé trong tay anh lại là thật? Không thể nào!”

“Có cái gì không thể, đây là có người tặng tôi để nhận lỗi, anh nói xem có ai tặng quà xin lỗi mà dám tặng vé giả chứ, chà, tôi nói thật anh chắc chắn không tin.”

Lý Phàm thoải mái nói.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom