Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
thien-kim-bao-thu-384
Chương 396: Thật sự nổi giận
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Sau khi xem xong, Thẩm Mạc đưa cho Lâm Sở Sênh một tấm ảnh.
Hình một đứa bé, nói chính xác là một đứa trẻ sơ sinh đang nhắm mắt, hình như là đang nghỉ ngơi.
Nhìn đứa trẻ này, không hiểu sao Lâm Sở Sênh lại có cảm giác quen thuộc, quen thuộc đến mức muốn khóc.
Lâm Sở Sênh nhìn thật kĩ bức ảnh, cô luôn cảm thấy mặt mày của đứa trẻ cực kì giống Thẩm Mạc, cũng cực kì giống mình.
Thế giới này thật lạ, lại có một người có thể cùng giống hai người.
Lâm Sở Sênh ngẩng đầu lên hỏi Thẩm Mạc: “Đây là ai vậy?” Thẩm Mạc ôm Lâm Sở Sênh vào trong lòng, “Đây là dáng vẻ được phân tích từ tế bào của đứa trẻ.
Đây là con của chúng ta, con của chúng ta có dáng vẻ thể này.” Nói đến đây, thậm chí Thẩm Mạc cũng có chút nghẹn ngào.
T Sau lần Lâm Sở Sênh sảy thai, anh đã lấy tế bào của con đưa đến Mỹ ngay trong đêm, trải qua bốn mươi lăm ngày phân tích ở viện nghiên cứu khoa học, tốn hết mười lăm triệu mới ra được một tấm hình như vậy.
Nhưng Thẩm Mạc cảm thấy xứng đáng! Ít nhất là được thấy con của mình chính là xứng đáng! Lâm Sở Sênh đặt ảnh chụp trước ngực, ngay vị trí trái tim của mình.
Đây là con của cô, con của cô! Hai người bọn họ đều biết đây là đứa con đầu tiên của mình, chắc chắn không ai quên được.
Nếu đã không thể nào quên được thì hãy để cho con tồn tại thật lâu dài, không chỉ là tồn tại ở trong đầu, mà còn có dáng vẻ thật sự nữa, giống như con đã từng tới thế giới này.
Lâm Sở Sênh dựa vào người Thẩm Mạc, tuy rằng nước mắt rưng rưng nhưng miệng cô lại nở nụ cười.
Hình như tình yêu của Thẩm Mạc lúc nào cũng vây quanh cô.
Cuộc đời này có thể có được anh chính là chuyện may mắn nhất của cô.
Cô nghĩ con của cô cũng suy nghĩ như thế.
“Anh nói xem, có phải con của chúng ta còn chưa đi xa, vẫn đang chờ để đầu thai tiếp tục làm con của chúng ta hay không?” Lâm Sở ngước mắt nhìn Thẩm Mạc với vẻ mong đợi.
Thẩm Mạc vuốt tóc Lâm Sở Sênh, “Ừ, con nhất định không nỡ xa chúng ta, nhất định vẫn đi theo chúng ta.” Phải luôn có hi vọng được thấy điều mà mình luôn nhớ thương ở trong lòng.
Lâm Sở Sênh vội lau nước mắt, “Được, vậy chờ thêm một thời gian nữa, chúng ta lại sinh con.” Trước đây Thẩm Mạc luôn thích lên giường với Lâm Sở Sênh.
Nhưng bây giờ, anh lại giống như Liễu Hạ Huệ”, căn bản không hề có một ý nghĩ nào, cứ luôn ôm Lâm Sở Sênh, an ủi cô.
* Liễu Hạ Huệ: sinh 720 TCN, mất 621 TCN, tức Triển Cầm, tên Hoạch, tự là Quý, người đất Liễu Hạ, nước Lỗ, thời Xuân Thu, nổi tiếng là một chính nhân quân tử.
Từ trước tới nay, Lâm Sở Sênh luôn cảm thấy mất đi một đứa con thì người phụ nữ phải chịu tổn thương lớn nhất.
Nhưng bây giờ cô lại tin, ít nhất là tin Thẩm Mạc đau đớn không kém gì cô, chẳng qua là đàn ông giỏi che giấu mà thôi.
Lâm Sở Sênh đau lòng trở tay ôm chặt Thẩm Mạc.
Hai người được coi là sống ở tầng lớp trên, sống cuộc sống người người ngưỡng mộ, lại chỉ có đối phương mới hiểu được nỗi đau của mình.
Buổi chiều Lâm Sở Sênh ăn cơm xong mới thấy một tin tức là Thẩm Mạc lại đầu tư trường tiểu học Hi vọng, lần này anh chỉ bỏ tiền đầu tư, còn về xây dựng hay quản lý anh đều giao hết cho quốc gia, thậm chí còn giao luôn quyền sở hữu cho quốc gia.
Anh thật sự muốn giúp đỡ một vài đứa trẻ.
Hơn nữa lần này anh bỏ tiền dưới danh nghĩa của Lâm Sở Sênh.
Cư dân mạng bắt đầu khen ngợi Lâm Sở Sênh.
Ai cũng biết Thẩm Mạc yêu mỹ nhân không yêu giang sơn.
Trên mạng bắt đầu nổi lên một luồng gió mới, nói cái gì mà chỉ có người phụ nữ hiền lành mới được người khác thích.
Điều đó dẫn dắt không ít người tập trung cho sự nghiệp từ thiện.
Thậm chí còn có người liên hệ với Lâm Sở Sênh, mời cô làm đại sứ từ thiện.
Lâm Sở Sênh vui vẻ đồng ý.
Thứ nhất là vì công ty của Thẩm Mạc, công ty mới cần có hình tượng tốt.
Thứ hai là vì làm việc tốt, sử dụng hình tượng tích cực, lôi kéo không ít người bằng lòng dấn thân vào sự nghiệp từ thiện, coi như trong trái tim lạnh lẽo kia cũng có chôn giấu một chút ấm áp.
Đương nhiên cũng là vì con của bọn họ, hai người hi vọng tương lai con của mình có thể đầu thai đến bên cạnh mình.
Nhưng ngộ nhỡ đứa bé lại theo người khác thì sao? Nếu là gia đình giàu có thì không sao.
Còn nếu là gia đình không giàu có thì bọn họ hi vọng dù trong tình huống gì, con cũng sẽ được đi học để dùng tri thức thay đổi vận mệnh.
Cô hi vọng trong tương lai đứa bé nào cũng được đi học! Ngày hôm sau là ngày cắt băng khánh thành công ty, Lâm Sở Sênh và Thẩm Mạc dậy thật sớm, hai người đều ăn mặc rất trang trọng, sắc màu vui vẻ, giống như tâm trạng của bọn họ lúc này vậy.
Người gặp chuyện tốt thì tinh thần sẽ thoải mái.
Sau khi chuẩn bị ổn thỏa, hai người đi ra cửa, đúng lúc chạm mặt Thẩm Phong.
Thẩm Phong gật đầu lại, coi như là chào hỏi.
So với cách ăn mặc tươi tắn của hai người họ, Thẩm Phong ăn mặc tối tăm hơn rất nhiều, anh ta mặc một bộ âu phục bình thường đến mức không thể bình thường hơn, cho dù là kiểu dáng hay là chất vải đều vô cùng không bắt mắt.
Thẩm Phong đi sớm như vậy thì gần như là muốn tìm một chỗ để trốn.
Nếu đi muộn thì sẽ có nhiều người nhìn anh ta, chắc chắn anh ta không ngóc đầu lên được.
“Rất có tinh thần!” Thẩm Mạc vỗ vai Thẩm Phong, cười cổ vũ giống như một người anh trai bình thường.
Sắc mặt Thẩm Phong khẽ thay đổi, bây giờ dù Thẩm Mạc có nói gì thì Thẩm Phong cũng sẽ cảm thấy Thẩm Mạc đang chê cười anh ta.
Thẩm Mạc vừa nhìn thấy vẻ mặt của Thẩm Phong liền biết trong đầu anh ta đang suy nghĩ cái gì.
Có điều nói thật, Thẩm Mạc thật sự có ý cổ vũ anh ta chứ không có ý chê cười gì cả.
Vốn dĩ Thẩm Mạc còn có ý định lái xe chở Thẩm Phong đi, những suy nghĩ lại thì vấn lựa chọn không nói.
Anh lười phải so đo với Thẩm Phong, nhường cho anh ta một con đường vậy.
Tới sáng hôm nay, Thẩm Mạc mới công bố địa chỉ của công ty.
Ngoại trừ địa chỉ của công ty ra thì không có một chút thông tin nào nữa, bao gồm tòa cao ốc đột nhiên xuất hiện, cũng chỉ có người của chính quyền thành phố mới
biết.
Ngay cả người như ba Cam cũng chỉ biết có công ty ở nơi đó, chứ không biết ông chủ của công ty chính là Thẩm Mạc.
Sau khi Lâm Sở Sênh và Thẩm Mạc đến, cô cảm thấy rất sốc, sốc thật sự.
Tuy cô xem hình rồi nhưng khi thật sự đến nơi, cô vẫn cảm thấy cảnh trong hình không bằng 1% của hiện thực.
Khí thể của tòa nhà hùng hồn giống như con người của Thẩm Mạc, có chí hướng nhìn xuống thiên hạ.
Bọn họ vừa xuống xe liền có người đón bọn họ đi vào.
Thẩm Mạc dẫn Lâm Sở Sênh đi tham quan, thiết kế thật sự vô cùng mới mẻ độc đáo.
Sau đó hai người đi đến phòng làm việc của mình.
Phòng làm việc của hai người ở cạnh nhau, còn có một cánh cửa đi thông hai phòng, phòng nghỉ của hai người nằm bên cạnh phòng làm việc của Lâm Sở Sênh, được xây dựng như khách sạn năm sao, có đầy đủ mọi thứ, người không biết còn tưởng rằng đây là nơi ở thường xuyên.
“Em thấy thế nào? Có chỗ nào không thích thì chúng ta sửa lại.” Thẩm Mạc ôm Lâm Sở Sênh, anh chỉ nói như vậy thôi, chứ trong lòng anh cảm thấy Lâm Sở Sênh sẽ không sửa, anh có tự tin này.
“Lấp kín cánh cửa này đi!” Lâm Sở Sênh không chút nghĩ ngợi chỉ vào cánh cửa ở giữa, cánh cửa có vẻ chẳng ra cái gì cả.
Thậm chí cô có thể tưởng tượng sau này cứ rảnh rỗi là Thẩm Mạc sẽ mở cửa đi vào, nhất là căn phòng nghỉ ngơi kia, chỉ cần nghĩ cũng biết là để làm gì.
Thẩm Mạc có vẻ khó xử, “Anh làm như vậy là vì suy nghĩ cho em, da mặt em mỏng, để người ta thấy anh cứ đi vào phòng làm việc của em mãi, lại còn ở lại lâu như vậy thì em có thể chịu được sao?” “Anh cứ coi lời em vừa nói là rắm, lúc rảnh rỗi đánh chơi là được rồi.” Lâm Sở Sênh còn chưa quen thảo luận đề tài này.
Lúc Lâm Sở Sênh đi xuống, Trương Nhất Nhất đã đến.
Vừa nhìn thấy Lâm Sở Sênh, Trương Nhất Nhất lập tức lên đón, “Cho mượn vợ của anh một lát, không ngại chứ?” Trương Nhất Nhất không chỉ kéo Lâm Sở Sênh về phía mình, mà còn nhìn Thẩm Mạc bằng ánh mắt khiêu khích.
Thẩm Mạc thật sự muốn kéo Lâm Sở Sênh lại, ngang ngược trả lời hai chữ “không cho“.
Nhưng vừa nghĩ tới vị trí của Trương Nhất Nhất trong lòng Lâm Sở Sênh, anh không nói gì, chỉ có thể hào phóng cười để Lâm Sở Sênh đi với Trương Nhất Nhất.
Đương nhiên trong lòng Thẩm Mạc cũng vô cùng cảm ơn tình nghĩa của Trương Nhất Nhất với Lâm Sở Sênh.
Trương Nhất Nhất dám làm loạn lễ đính hôn, một việc mà không phải người bình thường nào cũng có gan làm.
Nhìn dáng vẻ muốn nói lại thôi của Thẩm Mạc, trong lòng Trương Nhật Nhất mới dễ chịu một chút.
Trước đó, bên phía Thẩm Mạc chỉ diễn trò chứ không có ý định kết hôn với Cam Như Ý, làm hại cô khóc lóc om sòm ở lễ đính hôn giống như một người phụ nữ đanh đá một cách vô ích.
Thật ra lúc đầu Trương Nhất Nhất rất sợ Thẩm Mạc, cô luôn cảm thấy phải tránh càng xa tảng băng này càng tốt.
Nhưng sau khi tiếp xúc một thời gian dài, nhất là khi thấy Thẩm Mạc nuông chiều Lâm Sở Sênh như thế, Trương Nhất Nhất không còn sợ nữa, dần dần thả lỏng trước mặt Thẩm Mạc hơn.
Trương Nhất Nhất kéo Lâm Sở Sênh qua một bên, nhìn xung quanh, giống như có chuyện gì đó rất bí ẩn vậy.
Lâm Sở Sênh tò mò nhìn Trương Nhất Nhất, suy đi nghĩ lại mãi cũng không nghĩ ra Trương Nhất Nhất tìm cô để nói chuyện gì.
“Hôm nay tớ đến đây để bàn bạc lợi nhuận.” Trương Nhất Nhất ho khan một tiếng, rồi hắng giọng một cái, nói một cách nghiêm túc.
“Chia lợi nhuận?” Lâm Sở Sênh hơi nhướng mày, cô không hiểu ý của Trương Nhất Nhất lắm.
“Đúng vậy, là lợi nhuận.” Trương Nhất Nhất gật mạnh đầu, lấy một tờ danh sách từ trong túi ra, “Đây là nội dung công việc của bên cậu công bố vào sáng nay, còn đây là tất cả các dự án của Trương Thị mà MC có thể tiếp nhận được, tớ định chuyển hết cho các cậu làm.” Trương Nhất Nhất khựng lại rồi tiếp tục nói: “Tớ biết đối với các cậu mà nói Trương Thị chỉ là đơn hàng nhỏ, nhưng mà các cậu vừa mới ra làm, muỗi tuy nhỏ nhưng cũng là thịt, các cậu có thể nhận đơn hàng.
Hơn nữa, lát nữa trong tiệc của cậu, tớ có thể có tác dụng nhất định.
Cho nên...” Trương Nhất Nhất đối giọng, “Chia lợi nhuận 2%, chúng ta có thể ký hợp đồng bất cứ lúc nào.” Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Trương Nhất Nhất, Lâm Sở Sênh không nhịn được muốn cười, nhưng cô cũng cảm khái Trương Nhất Nhất thật sự đã trưởng thành.
2% này chắc chắn không phải là do Trương Nhất Nhất nói đại, nhất định là Trương Nhất Nhất phân tích số liệu rồi mới nói.
2% chắc chắn là con số ở mức thấp nhất của MC, chắc chắn không thể thấp hơn nữa, nhưng vẫn có thể chấp nhận được.
Lâm Sở Sênh trả lại đơn hàng cho Trương Nhất Nhất, “Nếu hợp đồng được viết dựa theo đơn hàng này thì tớ sẽ đồng ý.” Lâm Sở Sênh gật đầu, nói rất thận trọng.
Bàn chuyện làm ăn thì bàn chuyện theo kiểu làm ăn, như vậy mới là tốt nhất, nếu để ý tới tình cảm riêng thì sẽ dễ xảy ra sai lầm.
Sau khi hai người bàn bạc xong, lại nói chuyện phiếm thêm một lát, vừa đi ra cửa vừa nói chuyện.
Ngoài cửa truyền đến tiếng ồn ào, hai người đều nhìn ra.
Khuôn mặt của Lâm Sở Sênh vẫn không có thay đổi gì, nhưng khuôn mặt của Trương Nhất Nhất lại trầm xuống, không ngờ Lục Thượng Nhất và Cam Như Ý lại đến đây.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Hình một đứa bé, nói chính xác là một đứa trẻ sơ sinh đang nhắm mắt, hình như là đang nghỉ ngơi.
Nhìn đứa trẻ này, không hiểu sao Lâm Sở Sênh lại có cảm giác quen thuộc, quen thuộc đến mức muốn khóc.
Lâm Sở Sênh nhìn thật kĩ bức ảnh, cô luôn cảm thấy mặt mày của đứa trẻ cực kì giống Thẩm Mạc, cũng cực kì giống mình.
Thế giới này thật lạ, lại có một người có thể cùng giống hai người.
Lâm Sở Sênh ngẩng đầu lên hỏi Thẩm Mạc: “Đây là ai vậy?” Thẩm Mạc ôm Lâm Sở Sênh vào trong lòng, “Đây là dáng vẻ được phân tích từ tế bào của đứa trẻ.
Đây là con của chúng ta, con của chúng ta có dáng vẻ thể này.” Nói đến đây, thậm chí Thẩm Mạc cũng có chút nghẹn ngào.
T Sau lần Lâm Sở Sênh sảy thai, anh đã lấy tế bào của con đưa đến Mỹ ngay trong đêm, trải qua bốn mươi lăm ngày phân tích ở viện nghiên cứu khoa học, tốn hết mười lăm triệu mới ra được một tấm hình như vậy.
Nhưng Thẩm Mạc cảm thấy xứng đáng! Ít nhất là được thấy con của mình chính là xứng đáng! Lâm Sở Sênh đặt ảnh chụp trước ngực, ngay vị trí trái tim của mình.
Đây là con của cô, con của cô! Hai người bọn họ đều biết đây là đứa con đầu tiên của mình, chắc chắn không ai quên được.
Nếu đã không thể nào quên được thì hãy để cho con tồn tại thật lâu dài, không chỉ là tồn tại ở trong đầu, mà còn có dáng vẻ thật sự nữa, giống như con đã từng tới thế giới này.
Lâm Sở Sênh dựa vào người Thẩm Mạc, tuy rằng nước mắt rưng rưng nhưng miệng cô lại nở nụ cười.
Hình như tình yêu của Thẩm Mạc lúc nào cũng vây quanh cô.
Cuộc đời này có thể có được anh chính là chuyện may mắn nhất của cô.
Cô nghĩ con của cô cũng suy nghĩ như thế.
“Anh nói xem, có phải con của chúng ta còn chưa đi xa, vẫn đang chờ để đầu thai tiếp tục làm con của chúng ta hay không?” Lâm Sở ngước mắt nhìn Thẩm Mạc với vẻ mong đợi.
Thẩm Mạc vuốt tóc Lâm Sở Sênh, “Ừ, con nhất định không nỡ xa chúng ta, nhất định vẫn đi theo chúng ta.” Phải luôn có hi vọng được thấy điều mà mình luôn nhớ thương ở trong lòng.
Lâm Sở Sênh vội lau nước mắt, “Được, vậy chờ thêm một thời gian nữa, chúng ta lại sinh con.” Trước đây Thẩm Mạc luôn thích lên giường với Lâm Sở Sênh.
Nhưng bây giờ, anh lại giống như Liễu Hạ Huệ”, căn bản không hề có một ý nghĩ nào, cứ luôn ôm Lâm Sở Sênh, an ủi cô.
* Liễu Hạ Huệ: sinh 720 TCN, mất 621 TCN, tức Triển Cầm, tên Hoạch, tự là Quý, người đất Liễu Hạ, nước Lỗ, thời Xuân Thu, nổi tiếng là một chính nhân quân tử.
Từ trước tới nay, Lâm Sở Sênh luôn cảm thấy mất đi một đứa con thì người phụ nữ phải chịu tổn thương lớn nhất.
Nhưng bây giờ cô lại tin, ít nhất là tin Thẩm Mạc đau đớn không kém gì cô, chẳng qua là đàn ông giỏi che giấu mà thôi.
Lâm Sở Sênh đau lòng trở tay ôm chặt Thẩm Mạc.
Hai người được coi là sống ở tầng lớp trên, sống cuộc sống người người ngưỡng mộ, lại chỉ có đối phương mới hiểu được nỗi đau của mình.
Buổi chiều Lâm Sở Sênh ăn cơm xong mới thấy một tin tức là Thẩm Mạc lại đầu tư trường tiểu học Hi vọng, lần này anh chỉ bỏ tiền đầu tư, còn về xây dựng hay quản lý anh đều giao hết cho quốc gia, thậm chí còn giao luôn quyền sở hữu cho quốc gia.
Anh thật sự muốn giúp đỡ một vài đứa trẻ.
Hơn nữa lần này anh bỏ tiền dưới danh nghĩa của Lâm Sở Sênh.
Cư dân mạng bắt đầu khen ngợi Lâm Sở Sênh.
Ai cũng biết Thẩm Mạc yêu mỹ nhân không yêu giang sơn.
Trên mạng bắt đầu nổi lên một luồng gió mới, nói cái gì mà chỉ có người phụ nữ hiền lành mới được người khác thích.
Điều đó dẫn dắt không ít người tập trung cho sự nghiệp từ thiện.
Thậm chí còn có người liên hệ với Lâm Sở Sênh, mời cô làm đại sứ từ thiện.
Lâm Sở Sênh vui vẻ đồng ý.
Thứ nhất là vì công ty của Thẩm Mạc, công ty mới cần có hình tượng tốt.
Thứ hai là vì làm việc tốt, sử dụng hình tượng tích cực, lôi kéo không ít người bằng lòng dấn thân vào sự nghiệp từ thiện, coi như trong trái tim lạnh lẽo kia cũng có chôn giấu một chút ấm áp.
Đương nhiên cũng là vì con của bọn họ, hai người hi vọng tương lai con của mình có thể đầu thai đến bên cạnh mình.
Nhưng ngộ nhỡ đứa bé lại theo người khác thì sao? Nếu là gia đình giàu có thì không sao.
Còn nếu là gia đình không giàu có thì bọn họ hi vọng dù trong tình huống gì, con cũng sẽ được đi học để dùng tri thức thay đổi vận mệnh.
Cô hi vọng trong tương lai đứa bé nào cũng được đi học! Ngày hôm sau là ngày cắt băng khánh thành công ty, Lâm Sở Sênh và Thẩm Mạc dậy thật sớm, hai người đều ăn mặc rất trang trọng, sắc màu vui vẻ, giống như tâm trạng của bọn họ lúc này vậy.
Người gặp chuyện tốt thì tinh thần sẽ thoải mái.
Sau khi chuẩn bị ổn thỏa, hai người đi ra cửa, đúng lúc chạm mặt Thẩm Phong.
Thẩm Phong gật đầu lại, coi như là chào hỏi.
So với cách ăn mặc tươi tắn của hai người họ, Thẩm Phong ăn mặc tối tăm hơn rất nhiều, anh ta mặc một bộ âu phục bình thường đến mức không thể bình thường hơn, cho dù là kiểu dáng hay là chất vải đều vô cùng không bắt mắt.
Thẩm Phong đi sớm như vậy thì gần như là muốn tìm một chỗ để trốn.
Nếu đi muộn thì sẽ có nhiều người nhìn anh ta, chắc chắn anh ta không ngóc đầu lên được.
“Rất có tinh thần!” Thẩm Mạc vỗ vai Thẩm Phong, cười cổ vũ giống như một người anh trai bình thường.
Sắc mặt Thẩm Phong khẽ thay đổi, bây giờ dù Thẩm Mạc có nói gì thì Thẩm Phong cũng sẽ cảm thấy Thẩm Mạc đang chê cười anh ta.
Thẩm Mạc vừa nhìn thấy vẻ mặt của Thẩm Phong liền biết trong đầu anh ta đang suy nghĩ cái gì.
Có điều nói thật, Thẩm Mạc thật sự có ý cổ vũ anh ta chứ không có ý chê cười gì cả.
Vốn dĩ Thẩm Mạc còn có ý định lái xe chở Thẩm Phong đi, những suy nghĩ lại thì vấn lựa chọn không nói.
Anh lười phải so đo với Thẩm Phong, nhường cho anh ta một con đường vậy.
Tới sáng hôm nay, Thẩm Mạc mới công bố địa chỉ của công ty.
Ngoại trừ địa chỉ của công ty ra thì không có một chút thông tin nào nữa, bao gồm tòa cao ốc đột nhiên xuất hiện, cũng chỉ có người của chính quyền thành phố mới
biết.
Ngay cả người như ba Cam cũng chỉ biết có công ty ở nơi đó, chứ không biết ông chủ của công ty chính là Thẩm Mạc.
Sau khi Lâm Sở Sênh và Thẩm Mạc đến, cô cảm thấy rất sốc, sốc thật sự.
Tuy cô xem hình rồi nhưng khi thật sự đến nơi, cô vẫn cảm thấy cảnh trong hình không bằng 1% của hiện thực.
Khí thể của tòa nhà hùng hồn giống như con người của Thẩm Mạc, có chí hướng nhìn xuống thiên hạ.
Bọn họ vừa xuống xe liền có người đón bọn họ đi vào.
Thẩm Mạc dẫn Lâm Sở Sênh đi tham quan, thiết kế thật sự vô cùng mới mẻ độc đáo.
Sau đó hai người đi đến phòng làm việc của mình.
Phòng làm việc của hai người ở cạnh nhau, còn có một cánh cửa đi thông hai phòng, phòng nghỉ của hai người nằm bên cạnh phòng làm việc của Lâm Sở Sênh, được xây dựng như khách sạn năm sao, có đầy đủ mọi thứ, người không biết còn tưởng rằng đây là nơi ở thường xuyên.
“Em thấy thế nào? Có chỗ nào không thích thì chúng ta sửa lại.” Thẩm Mạc ôm Lâm Sở Sênh, anh chỉ nói như vậy thôi, chứ trong lòng anh cảm thấy Lâm Sở Sênh sẽ không sửa, anh có tự tin này.
“Lấp kín cánh cửa này đi!” Lâm Sở Sênh không chút nghĩ ngợi chỉ vào cánh cửa ở giữa, cánh cửa có vẻ chẳng ra cái gì cả.
Thậm chí cô có thể tưởng tượng sau này cứ rảnh rỗi là Thẩm Mạc sẽ mở cửa đi vào, nhất là căn phòng nghỉ ngơi kia, chỉ cần nghĩ cũng biết là để làm gì.
Thẩm Mạc có vẻ khó xử, “Anh làm như vậy là vì suy nghĩ cho em, da mặt em mỏng, để người ta thấy anh cứ đi vào phòng làm việc của em mãi, lại còn ở lại lâu như vậy thì em có thể chịu được sao?” “Anh cứ coi lời em vừa nói là rắm, lúc rảnh rỗi đánh chơi là được rồi.” Lâm Sở Sênh còn chưa quen thảo luận đề tài này.
Lúc Lâm Sở Sênh đi xuống, Trương Nhất Nhất đã đến.
Vừa nhìn thấy Lâm Sở Sênh, Trương Nhất Nhất lập tức lên đón, “Cho mượn vợ của anh một lát, không ngại chứ?” Trương Nhất Nhất không chỉ kéo Lâm Sở Sênh về phía mình, mà còn nhìn Thẩm Mạc bằng ánh mắt khiêu khích.
Thẩm Mạc thật sự muốn kéo Lâm Sở Sênh lại, ngang ngược trả lời hai chữ “không cho“.
Nhưng vừa nghĩ tới vị trí của Trương Nhất Nhất trong lòng Lâm Sở Sênh, anh không nói gì, chỉ có thể hào phóng cười để Lâm Sở Sênh đi với Trương Nhất Nhất.
Đương nhiên trong lòng Thẩm Mạc cũng vô cùng cảm ơn tình nghĩa của Trương Nhất Nhất với Lâm Sở Sênh.
Trương Nhất Nhất dám làm loạn lễ đính hôn, một việc mà không phải người bình thường nào cũng có gan làm.
Nhìn dáng vẻ muốn nói lại thôi của Thẩm Mạc, trong lòng Trương Nhật Nhất mới dễ chịu một chút.
Trước đó, bên phía Thẩm Mạc chỉ diễn trò chứ không có ý định kết hôn với Cam Như Ý, làm hại cô khóc lóc om sòm ở lễ đính hôn giống như một người phụ nữ đanh đá một cách vô ích.
Thật ra lúc đầu Trương Nhất Nhất rất sợ Thẩm Mạc, cô luôn cảm thấy phải tránh càng xa tảng băng này càng tốt.
Nhưng sau khi tiếp xúc một thời gian dài, nhất là khi thấy Thẩm Mạc nuông chiều Lâm Sở Sênh như thế, Trương Nhất Nhất không còn sợ nữa, dần dần thả lỏng trước mặt Thẩm Mạc hơn.
Trương Nhất Nhất kéo Lâm Sở Sênh qua một bên, nhìn xung quanh, giống như có chuyện gì đó rất bí ẩn vậy.
Lâm Sở Sênh tò mò nhìn Trương Nhất Nhất, suy đi nghĩ lại mãi cũng không nghĩ ra Trương Nhất Nhất tìm cô để nói chuyện gì.
“Hôm nay tớ đến đây để bàn bạc lợi nhuận.” Trương Nhất Nhất ho khan một tiếng, rồi hắng giọng một cái, nói một cách nghiêm túc.
“Chia lợi nhuận?” Lâm Sở Sênh hơi nhướng mày, cô không hiểu ý của Trương Nhất Nhất lắm.
“Đúng vậy, là lợi nhuận.” Trương Nhất Nhất gật mạnh đầu, lấy một tờ danh sách từ trong túi ra, “Đây là nội dung công việc của bên cậu công bố vào sáng nay, còn đây là tất cả các dự án của Trương Thị mà MC có thể tiếp nhận được, tớ định chuyển hết cho các cậu làm.” Trương Nhất Nhất khựng lại rồi tiếp tục nói: “Tớ biết đối với các cậu mà nói Trương Thị chỉ là đơn hàng nhỏ, nhưng mà các cậu vừa mới ra làm, muỗi tuy nhỏ nhưng cũng là thịt, các cậu có thể nhận đơn hàng.
Hơn nữa, lát nữa trong tiệc của cậu, tớ có thể có tác dụng nhất định.
Cho nên...” Trương Nhất Nhất đối giọng, “Chia lợi nhuận 2%, chúng ta có thể ký hợp đồng bất cứ lúc nào.” Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Trương Nhất Nhất, Lâm Sở Sênh không nhịn được muốn cười, nhưng cô cũng cảm khái Trương Nhất Nhất thật sự đã trưởng thành.
2% này chắc chắn không phải là do Trương Nhất Nhất nói đại, nhất định là Trương Nhất Nhất phân tích số liệu rồi mới nói.
2% chắc chắn là con số ở mức thấp nhất của MC, chắc chắn không thể thấp hơn nữa, nhưng vẫn có thể chấp nhận được.
Lâm Sở Sênh trả lại đơn hàng cho Trương Nhất Nhất, “Nếu hợp đồng được viết dựa theo đơn hàng này thì tớ sẽ đồng ý.” Lâm Sở Sênh gật đầu, nói rất thận trọng.
Bàn chuyện làm ăn thì bàn chuyện theo kiểu làm ăn, như vậy mới là tốt nhất, nếu để ý tới tình cảm riêng thì sẽ dễ xảy ra sai lầm.
Sau khi hai người bàn bạc xong, lại nói chuyện phiếm thêm một lát, vừa đi ra cửa vừa nói chuyện.
Ngoài cửa truyền đến tiếng ồn ào, hai người đều nhìn ra.
Khuôn mặt của Lâm Sở Sênh vẫn không có thay đổi gì, nhưng khuôn mặt của Trương Nhất Nhất lại trầm xuống, không ngờ Lục Thượng Nhất và Cam Như Ý lại đến đây.