Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 828
Chương 828
Cả nhà họ Liên ở Kinh Thành càng ngày càng không còn quan trọng nữa, khác với điệu bộ khoa trương trong mấy ngày qua.
Không ngờ rằng hoàng thượng lại không nể tình một chút nào cả, ngay cả Lan Quý Phi cũng bị phế bỏ tước vị rồi phong Hoa Phi nương nương lên mà không rõ nguyên do.
Cứ như vậy, há chẳng phải Thần Vương sẽ ngày càng mạnh sao.
Mộ Dung Bắc Quý sắc mặt ủ rũ nhìn Trữ quốc công, tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi.
“Ngoại công, bây giờ chúng ta phải làm sao đây? Phụ hoàng hay có tính đề phòng, nhất định sớm đã nghĩ đến chuyện lập thái tử rồi, bây giờ ông ấy lại dễ dàng phế mẫu phi của con để phong Hoa Phi nương nương lên thế chỗ, thế chẳng phải rõ ràng là ông ấy sớm đã chọn Mộ Dung Bắc Uyên rồi sao?”
Trữ quốc công giơ tay ra siết chặt lấy chiếc cốc: “Không sai. Phụ hoàng con dạo gần đây sức khỏe đã không được như trước nữa rồi, bây giờ triều đình vẫn chưa được ổn định, càng phải cần một thái tử đáng tin cậy cùng ngài ấy lo việc triều chính. Nếu như ngoại công đoán không nhầm thì Thần vương chính là người được ngài ấy chọn trúng”
Nghe thấy Trữ quốc công khẳng định như vậy, Mộ Dung Bắc Quý liền không nhịn được mà đấm vào tường mấy cái.
“Dựa vào đâu chứ! Đều là nhi tử của ông ấy, con có chỗ nào không bằng hắn ta chứ! Chỉ vì con thân ở nhà họ Liên, nên ông ấy muốn nhắm vào con như vậy sao!”
Mộ Dung Bắc Quý vừa nhắc đến nhà họ Liên, ánh mắt của Trữ quốc công liền trầm xuống, rõ ràng là không vui vẻ gì.
Ông ta liếc Mộ Dung Bắc Quý một cái: “Gấp cái gì chứ, cho dù ngoại công con đây không còn nắm giữ chức quyền nữa, nhưng ta vẫn có cách để con có được những gì mình muốn!”
“Mộ Dung Bắc Quý gấp gáp, quay đầu lại nhìn ông ta với vẻ mong đợi: “Lời này của ngoại công có ý gì?”
Trữ quốc công nhìn về phía Liên Tư Thành.
Liên Tư Thành gật đầu, lấy ra một bức thư từ trong hộp bí mật rồi đưa cho Mộ Dung Bắc Quý.
“Đây chính là mật thư mà Giang Nam vừa gửi đến. Bắc Quý à, ngoại công tin rằng khi con xem xong nhất định sẽ rất ngạc nhiên.”
Mộ Dung Bắc Quý nôn nóng mở bức thư ra, sau khi đọc xong nội dung bên trong, sắc mặt hắn liền thay đổi.
“Ý của mọi người là, đại ca huynh Liên Tư Thành chau mày: “Đúng vậy, Lê Vương hoàng tử đã dẫn binh chỉ viện cho Tây Bắc rồi. Chỉ là, ngài có cảm thấy kỳ quái khi một người luôn nghĩ đến chuyện chiến sự lại thường xuyên hỏi về chuyện lập thái tử không? Bức thư mà ngài nhìn thấy chính là bức thư thứ hai mà chúng ta chặn lại được. Đối tượng mà ngài ấy viết thư không ai khác chính là Lễ bộ thị lang – Cừu Thiệu Huy, điện hạ chắc cũng biết rằng, Lễ bộ luôn luôn là nơi biết chuyện lập thái tử sớm nhất, tâm tư của Lê Vương hoàng tử chắc cũng không khó đoán đâu”
Mộ Dung Bắc Quý không ngừng đi đi lại lại trong đại sảnh, siết chặt bức thư trong tay: “Làm sao để biết được bức thư này là Lê Vương huynh ấy đích thân viết? Có bằng chứng gì không?
“Điện hạ chắc vẫn còn nhớ Lâm Dật Chu chứ?”
Lâm Dật Chu? Mộ Dung Bắc Quý đọc thầm cái tên này mấy lần, rồi đột nhiên ngẩng đầu lên: “Có phải là nhi tử của Tuần phủ tam châu năm đó – Lâm Dật Tĩnh không?”
Trữ quốc công gật đầu: “Không sai, chính là người đó.”
“Cữu cữu nhắc đến hắn ta làm gì? Người này năm xưa học.
ở thư viện Dụ Hòa, ngoại công còn từng khen ngợi hắn ta có tài có trí tuệ, tương lai có thể là trạng nguyên, không ngờ rằng cha của hắn ta Lâm Dật Tĩnh lại đột nhiên bị phụ hoàng điều tra ra chuyện tham những, ông ta liền trực tiếp bị cách chức rồi bị tống vào đại lao, Lâm Dật Tĩnh còn sợ hãi mà tự sát nữa”
Sự việc này cũng gây chấn động mạnh vào thời điểm đó, vì thế nên con đường làm quan của ba đời nhà họ Lâm đều tiêu tan.
Lâm Dật Chu – người có danh tiếng là thiên tài cũng rời khỏi thư viện Dụ Hòa vào năm đó, và kể từ đó không có tung tích gì.
Không ai biết hắn ta đã đi đâu.
Dần dần cũng không còn ai nhắc đến hắn ta nữa, bởi vì Lâm Dật Chu không có cơ hội tham gia kỳ thi tuyển chọn của triều đình, hắn ta được định sẵn như vậy.
Liên Tư Thành cười: “Hắn ta từng là môn sinh mà phụ thân hài lòng nhất, năm đó sau khi Lâm Dật Tĩnh chết, phụ thân còn nghĩ cách đem thi thể ông ấy ra ngoài, còn thay nhà họ Lâm giải quyết không ít phiền phức. Vì vậy, Lâm Dật Chu vẫn luôn rất cảm kích phụ thân”
Mộ Dung Bắc Quý có vẻ như đã hiểu ra, hắn ta nhìn Trữ quốc công: “Chẳng lẽ hẳn ta là người của ngoại công?”
Trữ quốc công gật đầu: “Không sai. Sau khi hắn ta rời khỏi thư viện liền mai danh ẩn tích trở thành một mưu sĩ. Trước kia cữu cữu con còn ở Giang Nam, hắn ta vẫn luôn làm việc cho cữu cữu con, nhưng rất ít người biết được thân phận của hắn.
Còn bây giờ, vì để theo dõi nhất cử nhất động của Lê Vương hoàng tử, ta lại bảo Lâm Dật Chu nghĩ cách để Lê Vương hoàng tử phát hiện ra, với sự thông minh của hắn thì đến đâu cũng đều được người khác quý trọng. Không ngoài dự đoán, Dật Chu đã trở thành thuộc hạ của Lê Vương hoàng tử, là phụ tá đáng tin cậy nhất của điện hạ”
Cả nhà họ Liên ở Kinh Thành càng ngày càng không còn quan trọng nữa, khác với điệu bộ khoa trương trong mấy ngày qua.
Không ngờ rằng hoàng thượng lại không nể tình một chút nào cả, ngay cả Lan Quý Phi cũng bị phế bỏ tước vị rồi phong Hoa Phi nương nương lên mà không rõ nguyên do.
Cứ như vậy, há chẳng phải Thần Vương sẽ ngày càng mạnh sao.
Mộ Dung Bắc Quý sắc mặt ủ rũ nhìn Trữ quốc công, tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi.
“Ngoại công, bây giờ chúng ta phải làm sao đây? Phụ hoàng hay có tính đề phòng, nhất định sớm đã nghĩ đến chuyện lập thái tử rồi, bây giờ ông ấy lại dễ dàng phế mẫu phi của con để phong Hoa Phi nương nương lên thế chỗ, thế chẳng phải rõ ràng là ông ấy sớm đã chọn Mộ Dung Bắc Uyên rồi sao?”
Trữ quốc công giơ tay ra siết chặt lấy chiếc cốc: “Không sai. Phụ hoàng con dạo gần đây sức khỏe đã không được như trước nữa rồi, bây giờ triều đình vẫn chưa được ổn định, càng phải cần một thái tử đáng tin cậy cùng ngài ấy lo việc triều chính. Nếu như ngoại công đoán không nhầm thì Thần vương chính là người được ngài ấy chọn trúng”
Nghe thấy Trữ quốc công khẳng định như vậy, Mộ Dung Bắc Quý liền không nhịn được mà đấm vào tường mấy cái.
“Dựa vào đâu chứ! Đều là nhi tử của ông ấy, con có chỗ nào không bằng hắn ta chứ! Chỉ vì con thân ở nhà họ Liên, nên ông ấy muốn nhắm vào con như vậy sao!”
Mộ Dung Bắc Quý vừa nhắc đến nhà họ Liên, ánh mắt của Trữ quốc công liền trầm xuống, rõ ràng là không vui vẻ gì.
Ông ta liếc Mộ Dung Bắc Quý một cái: “Gấp cái gì chứ, cho dù ngoại công con đây không còn nắm giữ chức quyền nữa, nhưng ta vẫn có cách để con có được những gì mình muốn!”
“Mộ Dung Bắc Quý gấp gáp, quay đầu lại nhìn ông ta với vẻ mong đợi: “Lời này của ngoại công có ý gì?”
Trữ quốc công nhìn về phía Liên Tư Thành.
Liên Tư Thành gật đầu, lấy ra một bức thư từ trong hộp bí mật rồi đưa cho Mộ Dung Bắc Quý.
“Đây chính là mật thư mà Giang Nam vừa gửi đến. Bắc Quý à, ngoại công tin rằng khi con xem xong nhất định sẽ rất ngạc nhiên.”
Mộ Dung Bắc Quý nôn nóng mở bức thư ra, sau khi đọc xong nội dung bên trong, sắc mặt hắn liền thay đổi.
“Ý của mọi người là, đại ca huynh Liên Tư Thành chau mày: “Đúng vậy, Lê Vương hoàng tử đã dẫn binh chỉ viện cho Tây Bắc rồi. Chỉ là, ngài có cảm thấy kỳ quái khi một người luôn nghĩ đến chuyện chiến sự lại thường xuyên hỏi về chuyện lập thái tử không? Bức thư mà ngài nhìn thấy chính là bức thư thứ hai mà chúng ta chặn lại được. Đối tượng mà ngài ấy viết thư không ai khác chính là Lễ bộ thị lang – Cừu Thiệu Huy, điện hạ chắc cũng biết rằng, Lễ bộ luôn luôn là nơi biết chuyện lập thái tử sớm nhất, tâm tư của Lê Vương hoàng tử chắc cũng không khó đoán đâu”
Mộ Dung Bắc Quý không ngừng đi đi lại lại trong đại sảnh, siết chặt bức thư trong tay: “Làm sao để biết được bức thư này là Lê Vương huynh ấy đích thân viết? Có bằng chứng gì không?
“Điện hạ chắc vẫn còn nhớ Lâm Dật Chu chứ?”
Lâm Dật Chu? Mộ Dung Bắc Quý đọc thầm cái tên này mấy lần, rồi đột nhiên ngẩng đầu lên: “Có phải là nhi tử của Tuần phủ tam châu năm đó – Lâm Dật Tĩnh không?”
Trữ quốc công gật đầu: “Không sai, chính là người đó.”
“Cữu cữu nhắc đến hắn ta làm gì? Người này năm xưa học.
ở thư viện Dụ Hòa, ngoại công còn từng khen ngợi hắn ta có tài có trí tuệ, tương lai có thể là trạng nguyên, không ngờ rằng cha của hắn ta Lâm Dật Tĩnh lại đột nhiên bị phụ hoàng điều tra ra chuyện tham những, ông ta liền trực tiếp bị cách chức rồi bị tống vào đại lao, Lâm Dật Tĩnh còn sợ hãi mà tự sát nữa”
Sự việc này cũng gây chấn động mạnh vào thời điểm đó, vì thế nên con đường làm quan của ba đời nhà họ Lâm đều tiêu tan.
Lâm Dật Chu – người có danh tiếng là thiên tài cũng rời khỏi thư viện Dụ Hòa vào năm đó, và kể từ đó không có tung tích gì.
Không ai biết hắn ta đã đi đâu.
Dần dần cũng không còn ai nhắc đến hắn ta nữa, bởi vì Lâm Dật Chu không có cơ hội tham gia kỳ thi tuyển chọn của triều đình, hắn ta được định sẵn như vậy.
Liên Tư Thành cười: “Hắn ta từng là môn sinh mà phụ thân hài lòng nhất, năm đó sau khi Lâm Dật Tĩnh chết, phụ thân còn nghĩ cách đem thi thể ông ấy ra ngoài, còn thay nhà họ Lâm giải quyết không ít phiền phức. Vì vậy, Lâm Dật Chu vẫn luôn rất cảm kích phụ thân”
Mộ Dung Bắc Quý có vẻ như đã hiểu ra, hắn ta nhìn Trữ quốc công: “Chẳng lẽ hẳn ta là người của ngoại công?”
Trữ quốc công gật đầu: “Không sai. Sau khi hắn ta rời khỏi thư viện liền mai danh ẩn tích trở thành một mưu sĩ. Trước kia cữu cữu con còn ở Giang Nam, hắn ta vẫn luôn làm việc cho cữu cữu con, nhưng rất ít người biết được thân phận của hắn.
Còn bây giờ, vì để theo dõi nhất cử nhất động của Lê Vương hoàng tử, ta lại bảo Lâm Dật Chu nghĩ cách để Lê Vương hoàng tử phát hiện ra, với sự thông minh của hắn thì đến đâu cũng đều được người khác quý trọng. Không ngoài dự đoán, Dật Chu đã trở thành thuộc hạ của Lê Vương hoàng tử, là phụ tá đáng tin cậy nhất của điện hạ”
Bình luận facebook