Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1822
Chương 1822
“Rất tiếc, bệnh của lệnh công tử quả thật khó chữa, năng lực chúng ta có hạn, không thể chữa được.”
“Nhi tử ta giờ mắt không nhìn thấy, có cách nào để mắt nhìn lại được không? Còn bệnh trầm cảm để sau này chữa cũng được. Cầu xin ông, khám bệnh cho nhi tử ta đi mà.”
Nhưng liên tục ghé qua vài y quán, các đại phu đều lắc đầu khi nghe tình hình cụ thể.
“Bệnh này không chữa được, chữa không khỏi lại tổn hại thanh danh y quán chúng ta, phu nhân vẫn nên đi tìm danh y khác đi thôi.”
Liên Vãn Tình lo lắng tới sứt đầu mẻ trán, bỗng nhớ ra điều gì, bà ta cam chịu mà nhìn về phía hoàng cung.
Đại phu giỏi nhất chốn kinh thành đều tụ hội ở thái y viện.
Trước đây có thái y chữa trị cho Mộ Dung Bắc Quý, kể cả khi hắn không nhìn thấy, họ cũng có cách khiến hắn dần hồi phục.
Bà ta bất giác siết chặt ngón tay, quyết định đi về phía hoàng cung.
Thị vệ giữ cửa thấy bà ta đều kinh ngạc.
“Quý… sao phu nhân lại tới đây?”
Liên Vãn Tình nhìn vào phía trong: “Mong ngài thị vệ vào bẩm báo một câu, nói là, Mộ Dung Bắc Quý bệnh trở nặng, mắt không nhìn được, các đại phu trong thành đều đã bó tay, ta muốn xin hoàng thượng khai ân, để thái y tới khám cho Mộ Dung Bắc Quý.”
Các thị vệ khó xử nhìn nhau: “Nhưng mà, khi phu nhân rời khỏi đây, hoàng thượng đã hạ lệnh không để người đến gần hoàng thành. Nếu chúng ta đi vào bẩm báo, khó tránh khỏi bị hoàng thượng trách phạt, mong phu nhân đừng làm khó chúng ta.”
Liên Vãn Tình khổ sở nhắm hai mắt, móc ra một túi ngân lượng, dâng lên cho thị vệ.
“Phiền các ngài bẩm báo một câu. Nhi tử ta bệnh nặng, không thể chậm trễ, dù gì nó cũng là nhi tử của hoàng thượng.”
Thị vệ nhận lấy ngân lượng: “Thế này đi, phu nhân ở đây đợi. Nếu có tin thì tốt, chứ không mong gì hơn được.”
Liên Vãn Tình gật mạnh đầu.
Nhưng bà ta đâu ngờ tới, tên thị vệ bước trước vừa cầm ngân lượng, bước sau đã đi tới chỗ bà ta không thấy được, lắc lắc túi tiền.
Người bên cạnh hỏi: “Huynh, chúng ta phải bẩm báo thật hả? “
“Hừ, nghĩ hay thật. Giờ thân phận của bà ta là gì, chúng ta cớ gì phải vì một thường dân mà mua việc vào người. Dù sao bà ta cũng không biết chúng ta có bẩm báo hay không, đã muốn đợi, thì cứ để bà ta đợi ở cửa đi. Đi, chỗ ngân lượng này tối nay mời các huynh đệ uống rượu!”
Nghiêm Chính đang ra về sau khi trình xong phương án giải quyết một vụ án với Chiêu Vũ đế.
Hắn nghe thấy cuộc đối thoại giữa hai tên thị vệ, kìm lòng không đặng mà nhìn hai tên kia lâu hơn.
Nhưng hắn không rõ đầu đuôi câu chuyện nên cũng không nói gì.
Đến khi bước ra ngoài cung, Liên Vãn Tình nhìn thấy Nghiêm Chính, chủ động chào.
“Nghiêm đại nhân!”
Nghiêm Chính nhìn thấy bà có hơi bất ngờ: “Sao phu nhân lại ở đây, chẳng lẽ là có chuyện muốn tiến cung?”
“Rất tiếc, bệnh của lệnh công tử quả thật khó chữa, năng lực chúng ta có hạn, không thể chữa được.”
“Nhi tử ta giờ mắt không nhìn thấy, có cách nào để mắt nhìn lại được không? Còn bệnh trầm cảm để sau này chữa cũng được. Cầu xin ông, khám bệnh cho nhi tử ta đi mà.”
Nhưng liên tục ghé qua vài y quán, các đại phu đều lắc đầu khi nghe tình hình cụ thể.
“Bệnh này không chữa được, chữa không khỏi lại tổn hại thanh danh y quán chúng ta, phu nhân vẫn nên đi tìm danh y khác đi thôi.”
Liên Vãn Tình lo lắng tới sứt đầu mẻ trán, bỗng nhớ ra điều gì, bà ta cam chịu mà nhìn về phía hoàng cung.
Đại phu giỏi nhất chốn kinh thành đều tụ hội ở thái y viện.
Trước đây có thái y chữa trị cho Mộ Dung Bắc Quý, kể cả khi hắn không nhìn thấy, họ cũng có cách khiến hắn dần hồi phục.
Bà ta bất giác siết chặt ngón tay, quyết định đi về phía hoàng cung.
Thị vệ giữ cửa thấy bà ta đều kinh ngạc.
“Quý… sao phu nhân lại tới đây?”
Liên Vãn Tình nhìn vào phía trong: “Mong ngài thị vệ vào bẩm báo một câu, nói là, Mộ Dung Bắc Quý bệnh trở nặng, mắt không nhìn được, các đại phu trong thành đều đã bó tay, ta muốn xin hoàng thượng khai ân, để thái y tới khám cho Mộ Dung Bắc Quý.”
Các thị vệ khó xử nhìn nhau: “Nhưng mà, khi phu nhân rời khỏi đây, hoàng thượng đã hạ lệnh không để người đến gần hoàng thành. Nếu chúng ta đi vào bẩm báo, khó tránh khỏi bị hoàng thượng trách phạt, mong phu nhân đừng làm khó chúng ta.”
Liên Vãn Tình khổ sở nhắm hai mắt, móc ra một túi ngân lượng, dâng lên cho thị vệ.
“Phiền các ngài bẩm báo một câu. Nhi tử ta bệnh nặng, không thể chậm trễ, dù gì nó cũng là nhi tử của hoàng thượng.”
Thị vệ nhận lấy ngân lượng: “Thế này đi, phu nhân ở đây đợi. Nếu có tin thì tốt, chứ không mong gì hơn được.”
Liên Vãn Tình gật mạnh đầu.
Nhưng bà ta đâu ngờ tới, tên thị vệ bước trước vừa cầm ngân lượng, bước sau đã đi tới chỗ bà ta không thấy được, lắc lắc túi tiền.
Người bên cạnh hỏi: “Huynh, chúng ta phải bẩm báo thật hả? “
“Hừ, nghĩ hay thật. Giờ thân phận của bà ta là gì, chúng ta cớ gì phải vì một thường dân mà mua việc vào người. Dù sao bà ta cũng không biết chúng ta có bẩm báo hay không, đã muốn đợi, thì cứ để bà ta đợi ở cửa đi. Đi, chỗ ngân lượng này tối nay mời các huynh đệ uống rượu!”
Nghiêm Chính đang ra về sau khi trình xong phương án giải quyết một vụ án với Chiêu Vũ đế.
Hắn nghe thấy cuộc đối thoại giữa hai tên thị vệ, kìm lòng không đặng mà nhìn hai tên kia lâu hơn.
Nhưng hắn không rõ đầu đuôi câu chuyện nên cũng không nói gì.
Đến khi bước ra ngoài cung, Liên Vãn Tình nhìn thấy Nghiêm Chính, chủ động chào.
“Nghiêm đại nhân!”
Nghiêm Chính nhìn thấy bà có hơi bất ngờ: “Sao phu nhân lại ở đây, chẳng lẽ là có chuyện muốn tiến cung?”
Bình luận facebook