Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1769
Chương 1769
Hắn vội vàng buông đồ trong tay, lập tức chạy đến gần: “Không sao chứ, ngươi thế nào rồi?”
“Ta, ta khó chịu.”
Nhìn đối phương nói một cách khó khăn, Lưu Chương vội nhắc: “Được rồi, ta biết rồi, ngươi nằm xuống đi, đừng nói gì cả!”
“Đại phu, ta là Lưu An Ninh, nhà ở số mười bảy phố Bắc Lý…”
Lưu Chương gật đầu: “Chúng ta là họ hàng xa, đều họ Lưu!”
“Nghe ta nói, trong nhà ta còn mẫu thân hơn bảy mươi tuổi, không còn ai cả. Nếu ta, ta chết, cầu xin các ngươi thay ta chăm sóc mẫu thân.”
Hăn vừa nói hết câu, nước mắt Lưu Chương đã rơi xuống.
“Sẽ không chết đâu, ta đi sắc cho người một chén thuốc, uống xong là ổn rồi.”
Đối phương không chịu buông tha: “Ngươi đồng ý với ta trước đã, ta biết ta không còn sống bao lâu nữa.”
Lưu Chương khóc không thành tiếng, gật đầu đồng ý hắn.
“Cảm, cảm ơn ngươi.”
Sau khi nhận được lời hứa, cánh tay của người đó buông thõng xuống.
Vừa rồi hắn còn dùng sức kéo lấy tay áo Lưu Chương, hiện tại hình ảnh đó đã dần dần tan biến giống như ảo ảnh.
“Không được, không được chết!”
Lưu Chương vội vàng bắt mạch cho hắn, nhưng đáp lại chỉ là cảm giác yên tĩnh đến lạ thường.
Giống như trái tim hắn lúc này, hoàn toàn yên tĩnh, từ nay về sau sẽ không còn đập nữa.
“Không! Tại sao! Tại sao lại thế này!”
Cho dù đã thấy nhiều cảnh sinh ly tử biệt, nhưng khi trơ mắt nhìn một người đang sống sờ sờ bên cạnh đột nhiên ra đi, hắn vẫn không thể chấp nhận nổi.
Nhìn thấy khung cảnh này, mọi người xung quanh đều rơi lệ.
Thương cảm cho người ra đi, nhưng có ai là không thương cảm cho chính mình.
Hôm nay là người đứng nhìn, nhưng biết đâu ngày mai sẽ trở thành người nằm xuống.
“Triệu công tử, tâm trạng Lưu đại phu không ổn định, lúc ăn cơm cũng không đến. Sau khi có người bệnh nọ chết, tinh thần của hắn đã suy sụp, bây giờ ngay cả một câu hắn cũng không chịu nói.”
Trên bàn cơm, có người không kiềm chế được lau khóe mắt.
“Thật ra không nên trách Lưu đại phu đa sầu đa cảm, hôm qua lúc đi thiêu người chết, ta cũng sắp phát điên. Trước kia ta có nghe nói, người chết như ngọn đèn, chỉ cần còn cơ thể thì linh hồn sẽ được dẫn đường về nhà. Bây giờ ngay cả cơ thể cùng bị thiêu hủy, liệu linh hồn có thể trở về hay không?”
Lời này quả thực đã chạm đến nội tâm của mọi người, một vài người ôm đầu khóc lớn.
Triệu Khương Lan lẳng lặng buông đũa, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Dường như nàng nghĩ tới điều gì đó, nhẹ giọng hỏi: “Hôm nay là ngày bao nhiêu?”
Một người bên cạnh đáp: “Nếu nhớ không lầm thì hôm nay là ngày bảy.”
Vừa dứt lời, có người đã phản ứng: “Ôi, ngày bảy tháng bảy, là lễ Thất tịch đó!”
Lễ Thất tịch, trong dân gian có đồn rằng đây chính là ngày mà Ngưu Lang và Chức Nữ gặp nhau trên cầu qua sông Hoàng Hà.
Cho nên ngày này được rất nhiều đôi tình nhân trong thiên hạ coi trọng.
Hắn vội vàng buông đồ trong tay, lập tức chạy đến gần: “Không sao chứ, ngươi thế nào rồi?”
“Ta, ta khó chịu.”
Nhìn đối phương nói một cách khó khăn, Lưu Chương vội nhắc: “Được rồi, ta biết rồi, ngươi nằm xuống đi, đừng nói gì cả!”
“Đại phu, ta là Lưu An Ninh, nhà ở số mười bảy phố Bắc Lý…”
Lưu Chương gật đầu: “Chúng ta là họ hàng xa, đều họ Lưu!”
“Nghe ta nói, trong nhà ta còn mẫu thân hơn bảy mươi tuổi, không còn ai cả. Nếu ta, ta chết, cầu xin các ngươi thay ta chăm sóc mẫu thân.”
Hăn vừa nói hết câu, nước mắt Lưu Chương đã rơi xuống.
“Sẽ không chết đâu, ta đi sắc cho người một chén thuốc, uống xong là ổn rồi.”
Đối phương không chịu buông tha: “Ngươi đồng ý với ta trước đã, ta biết ta không còn sống bao lâu nữa.”
Lưu Chương khóc không thành tiếng, gật đầu đồng ý hắn.
“Cảm, cảm ơn ngươi.”
Sau khi nhận được lời hứa, cánh tay của người đó buông thõng xuống.
Vừa rồi hắn còn dùng sức kéo lấy tay áo Lưu Chương, hiện tại hình ảnh đó đã dần dần tan biến giống như ảo ảnh.
“Không được, không được chết!”
Lưu Chương vội vàng bắt mạch cho hắn, nhưng đáp lại chỉ là cảm giác yên tĩnh đến lạ thường.
Giống như trái tim hắn lúc này, hoàn toàn yên tĩnh, từ nay về sau sẽ không còn đập nữa.
“Không! Tại sao! Tại sao lại thế này!”
Cho dù đã thấy nhiều cảnh sinh ly tử biệt, nhưng khi trơ mắt nhìn một người đang sống sờ sờ bên cạnh đột nhiên ra đi, hắn vẫn không thể chấp nhận nổi.
Nhìn thấy khung cảnh này, mọi người xung quanh đều rơi lệ.
Thương cảm cho người ra đi, nhưng có ai là không thương cảm cho chính mình.
Hôm nay là người đứng nhìn, nhưng biết đâu ngày mai sẽ trở thành người nằm xuống.
“Triệu công tử, tâm trạng Lưu đại phu không ổn định, lúc ăn cơm cũng không đến. Sau khi có người bệnh nọ chết, tinh thần của hắn đã suy sụp, bây giờ ngay cả một câu hắn cũng không chịu nói.”
Trên bàn cơm, có người không kiềm chế được lau khóe mắt.
“Thật ra không nên trách Lưu đại phu đa sầu đa cảm, hôm qua lúc đi thiêu người chết, ta cũng sắp phát điên. Trước kia ta có nghe nói, người chết như ngọn đèn, chỉ cần còn cơ thể thì linh hồn sẽ được dẫn đường về nhà. Bây giờ ngay cả cơ thể cùng bị thiêu hủy, liệu linh hồn có thể trở về hay không?”
Lời này quả thực đã chạm đến nội tâm của mọi người, một vài người ôm đầu khóc lớn.
Triệu Khương Lan lẳng lặng buông đũa, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Dường như nàng nghĩ tới điều gì đó, nhẹ giọng hỏi: “Hôm nay là ngày bao nhiêu?”
Một người bên cạnh đáp: “Nếu nhớ không lầm thì hôm nay là ngày bảy.”
Vừa dứt lời, có người đã phản ứng: “Ôi, ngày bảy tháng bảy, là lễ Thất tịch đó!”
Lễ Thất tịch, trong dân gian có đồn rằng đây chính là ngày mà Ngưu Lang và Chức Nữ gặp nhau trên cầu qua sông Hoàng Hà.
Cho nên ngày này được rất nhiều đôi tình nhân trong thiên hạ coi trọng.
Bình luận facebook