Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1697
Chương 1697
Nói không chừng có thể nội bộ khiến thủy quân Đông Nam của bọn họ xuất hiện kẽ hở, thậm chí có thể thuyết phục một số người bỏ tối theo sáng.
“Không biết nên xưng hô với đại ca thế nào?”
“Ta họ Điền, tên Điền Tư Nhật.”
“Tại tạ là Triệu Minh, không ngờ có thể gặp được Điền đại ca trong lao tù, điều này có nghĩa là chúng ta rất có duyên. Ta có ý này, không biết Điền đại ca có muốn nghe không?”
“Triệu huynh đệ cứ nói đi đừng ngại.”
Triệu Khương Lan nhỏ tiếng nói: “Điền đại ca huynh không muốn Thịnh Khang cứ chiến tranh không ngừng, thì chính là người trong lòng có chí lớn. Nhưng một khi Liên Tư Thành đánh thắng trận này, hắn ta nhất định sẽ lật đổ ngai vàng, tự mình xưng đế.
Mà khi tới lúc đó, quân Tây Bắc sẽ không dễ dàng bỏ qua cho hắn ta, quân Thiết Ngô còn lại cũng không chịu giải hòa, các chư hầu ở các nơi sẽ dấy binh khởi nghĩa. Tới lúc đó, ngọn lửa chiến tranh sẽ càng cháy càng lớn, quốc gia sẽ không còn là quốc gia nữa, huynh có muốn thấy cảnh như vậy không?”
“Đương nhiên là ta không muốn rồi! Nhưng bây giờ ta hoàn toàn chìm vào ngục tối rồi, cả mạng mình còn khó giữ được, vốn dĩ không có cách nào có ngày trở về.”
“Đừng cứ nói không có cách, chỉ cần lần này triều đình thắng rồi, có thể thuận lợi trấn áp Liên Tư Thành, thì có thể diệt trừ hậu hoạn sau này.”
Điền Tư Nhật nhìn sang nàng: “Ý của Triệu huynh đệ là, thật ra trong lòng đệ vẫn hướng về triều đình? Nhưng cứ coi là như vậy đi, thì bây giờ đệ cũng giống như ta bị nhốt ở đây thôi.”
“Ta có một cách có lẽ sẽ thực hiện được, chỉ là không biết, ý của Điền đại ca thế nào?”
“Bằng lòng lắng tai nghe.”
Triệu Khương Lan từ từ dẫn dắt: “Nghe khi nãy Điền đại ca nói, có hai vị phó tướng có tình cảm rất sâu nặng với huynh, vả lại bọn họ cũng không tán thành cách làm của Liên Tư Thành, chỉ là bị bắt ép không còn cách nào khác nên mới làm theo. Nếu như huynh có cách khuyên bảo bọn họ dẫn dắt thuộc hạ đầu quân cho quân triều đình, ta sẽ giới thiệu mọi người để mọi người có được sự trọng dụng của Thần vương, cũng có thể sớm ngày giải quyết mớ hỗn độn này.”
Điền Tư Nhật có chút do dự: “Không phải là ta không muốn giúp, nhưng gần vào trận mà quay ngược lại phản là đại kỵ trong chiến đấu. Đệ xem, đệ cũng là gần vào trận mà phản bội, cũng bị Liên Tư Thành nghi ngờ. Nếu như người của bọn ta đi rồi, thì làm sao có thể đảm bảo là Thần vương không nghi ngờ bọn ta? Nói không chừng, ngài ấy đến đệ cũng không tin đó.”
“Điều đó tuyệt đối không thể. Điền đại ca có điều không biết, giữa tại hạ và Thần Vương, tuyệt đối không phải là quan hệ giữa thuộc hạ và chủ soái bình thường, mà là sống chết có nhau. Bọn ta có thể không do dự mà hy sinh vì đối phương, huynh ấy có thể không tin tưởng một ai trong thiên hạ này, nhưng nhất định sẽ tin tưởng ta. Mà huynh là người dẫn ta về, huynh ấy chắc chắn cũng sẽ đối xử thật lòng với huynh.”
Nghe thấy nàng nói như vậy, Điền Tư Nhật có chút động lòng.
Nhưng lập tức hắn lại thấy khó xử: “Ta thật lòng cũng muốn đi khuyên nhủ các bằng hữu bên ngoài, nhưng với hoàn cảnh bây giờ thì thật sự không làm được.”
“Ta có cách gửi thư!”
Triệu Khương Lan lập tức tháo giày ra, thực sự rút ra một cây bút lông với mấy tờ giấy xếp từ dưới giày ra.
Sau đó lại rút ra một thanh mài mực từ trong một chiếc giày khác.
Điền Tư Nhật mở to hai mắt, há hốc miệng: “Thế này, đệ chuẩn bị cũng kĩ lưỡng quá ha.”
Nói không chừng có thể nội bộ khiến thủy quân Đông Nam của bọn họ xuất hiện kẽ hở, thậm chí có thể thuyết phục một số người bỏ tối theo sáng.
“Không biết nên xưng hô với đại ca thế nào?”
“Ta họ Điền, tên Điền Tư Nhật.”
“Tại tạ là Triệu Minh, không ngờ có thể gặp được Điền đại ca trong lao tù, điều này có nghĩa là chúng ta rất có duyên. Ta có ý này, không biết Điền đại ca có muốn nghe không?”
“Triệu huynh đệ cứ nói đi đừng ngại.”
Triệu Khương Lan nhỏ tiếng nói: “Điền đại ca huynh không muốn Thịnh Khang cứ chiến tranh không ngừng, thì chính là người trong lòng có chí lớn. Nhưng một khi Liên Tư Thành đánh thắng trận này, hắn ta nhất định sẽ lật đổ ngai vàng, tự mình xưng đế.
Mà khi tới lúc đó, quân Tây Bắc sẽ không dễ dàng bỏ qua cho hắn ta, quân Thiết Ngô còn lại cũng không chịu giải hòa, các chư hầu ở các nơi sẽ dấy binh khởi nghĩa. Tới lúc đó, ngọn lửa chiến tranh sẽ càng cháy càng lớn, quốc gia sẽ không còn là quốc gia nữa, huynh có muốn thấy cảnh như vậy không?”
“Đương nhiên là ta không muốn rồi! Nhưng bây giờ ta hoàn toàn chìm vào ngục tối rồi, cả mạng mình còn khó giữ được, vốn dĩ không có cách nào có ngày trở về.”
“Đừng cứ nói không có cách, chỉ cần lần này triều đình thắng rồi, có thể thuận lợi trấn áp Liên Tư Thành, thì có thể diệt trừ hậu hoạn sau này.”
Điền Tư Nhật nhìn sang nàng: “Ý của Triệu huynh đệ là, thật ra trong lòng đệ vẫn hướng về triều đình? Nhưng cứ coi là như vậy đi, thì bây giờ đệ cũng giống như ta bị nhốt ở đây thôi.”
“Ta có một cách có lẽ sẽ thực hiện được, chỉ là không biết, ý của Điền đại ca thế nào?”
“Bằng lòng lắng tai nghe.”
Triệu Khương Lan từ từ dẫn dắt: “Nghe khi nãy Điền đại ca nói, có hai vị phó tướng có tình cảm rất sâu nặng với huynh, vả lại bọn họ cũng không tán thành cách làm của Liên Tư Thành, chỉ là bị bắt ép không còn cách nào khác nên mới làm theo. Nếu như huynh có cách khuyên bảo bọn họ dẫn dắt thuộc hạ đầu quân cho quân triều đình, ta sẽ giới thiệu mọi người để mọi người có được sự trọng dụng của Thần vương, cũng có thể sớm ngày giải quyết mớ hỗn độn này.”
Điền Tư Nhật có chút do dự: “Không phải là ta không muốn giúp, nhưng gần vào trận mà quay ngược lại phản là đại kỵ trong chiến đấu. Đệ xem, đệ cũng là gần vào trận mà phản bội, cũng bị Liên Tư Thành nghi ngờ. Nếu như người của bọn ta đi rồi, thì làm sao có thể đảm bảo là Thần vương không nghi ngờ bọn ta? Nói không chừng, ngài ấy đến đệ cũng không tin đó.”
“Điều đó tuyệt đối không thể. Điền đại ca có điều không biết, giữa tại hạ và Thần Vương, tuyệt đối không phải là quan hệ giữa thuộc hạ và chủ soái bình thường, mà là sống chết có nhau. Bọn ta có thể không do dự mà hy sinh vì đối phương, huynh ấy có thể không tin tưởng một ai trong thiên hạ này, nhưng nhất định sẽ tin tưởng ta. Mà huynh là người dẫn ta về, huynh ấy chắc chắn cũng sẽ đối xử thật lòng với huynh.”
Nghe thấy nàng nói như vậy, Điền Tư Nhật có chút động lòng.
Nhưng lập tức hắn lại thấy khó xử: “Ta thật lòng cũng muốn đi khuyên nhủ các bằng hữu bên ngoài, nhưng với hoàn cảnh bây giờ thì thật sự không làm được.”
“Ta có cách gửi thư!”
Triệu Khương Lan lập tức tháo giày ra, thực sự rút ra một cây bút lông với mấy tờ giấy xếp từ dưới giày ra.
Sau đó lại rút ra một thanh mài mực từ trong một chiếc giày khác.
Điền Tư Nhật mở to hai mắt, há hốc miệng: “Thế này, đệ chuẩn bị cũng kĩ lưỡng quá ha.”
Bình luận facebook