Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1392
Chương 1392
Trái tim Hứa Mạn Nhi càng lúc càng thấy ấm áp.
Hai mắt nàng phiếm hồng, trong lòng nhớ nhung không dứt: “Hiện giờ Điện hạ đang ở đâu?”
“Ngài ấy đang ở bên ngoài Hứa gia, vì Điện hạ hành động không tiện, không giống như thuộc hạ có thể tùy tiện ra vào mà không bị ai phát hiện. Nếu Điện hạ tự mình đi vào gặp cô nương, nói không chừng sẽ làm kinh động đến mọi người, gây ra chuyện những thị phi nên bảo thuộc hạ làm thay
Hứa Mạn Nhi gật đầu rồi nắm chặt miếng ngọc bội trong tay.
“Phiền người chuyển lời đến điện hạ, nhắc người buổi đêm nhất định phải đắp kín chăn, nếu như có lạnh thì sai người chuẩn bị lò than. Tốt nhất nên uống một chút trà nóng rồi hãy ngủ.
Tiền thị vệ đi khỏi, Hứa Mạn Nhi quay về nằm lại trên giường.
Nàng không nhịn được hôn lên miếng ngọc bội rồi đặt nó vào trong lòng.
Nàng nhắm mắt lại, giống như đang được ôm lấy Mộ
Dung Bắc Hải ở bên cạnh. Cuộc đời này có thể gặp được một nam nhân như vậy, đối với nàng mà nói đúng là một may mắn quá lớn.
Xe ngựa của Mộ Dung Bắc Hải vừa đi, quản gia của nhà họ Hứa(Hứa gia) lập tức nói chuyện này cho Hứa Mạnh Niên.
“Đại nhân, vừa nãy hình như lão nô vừa nhìn thấy xe ngựa của Sơn Vương phủ dừng lại bên ngoài phủ của chúng ta một lát rồi rời đi.”
Hứa Mạnh Niên lập tức đứng dậy: “Ông không nhìn nhầm chứ? Chẳng lẽ Sơn Vương Điện hạ không yên tâm để Hứa Mạn Nhi ở đây nên phải đặc biệt tới xem sao?”
Hứa Mạnh Niên đi lại trong phòng mấy vòng: “Không ngờ Sơn Vương Điện hạ lại coi trọng Hứa Mạn Nhi như vậy.
Với tình hình này nói không chừng về sau sẽ đối xử với nó như Vương phi.”
Quản gia lau mồ hôi: “Mấy ngày trước, nhà họ Liên lại cho người đến hỏi thăm tin tức của biểu tiểu thư, đại nhân, ngài chuẩn bị trả lời nhà họ Liên thế nào?”
“Đương nhiên là nói thật rồi! Nhưng nhà họ Liên và Sơn Vương vốn dĩ đã khắc nhau như nước với lửa, nếu làm như vậy chúng ta nhất định sẽ đắc tội với nhà họ Liên!”
Hứa Mạnh Niên hơi đau đầu, cho dù là bên nào thì ông ta cũng không thể đắc tội được. Nhưng trước mắt, Sơn Vương và Hứa Mạn Nhi tình cảm sâu đậm, chuyện nhà họ Hứa bám vào Sơn Vương phủ đã chắc như đình đóng cột.
“Bắt đầu từ ngày mai, việc ăn mặc, sinh hoạt của Hứa Mạn Nhi giống với của đại tiểu thư. Trong phòng Hứa Mạn Nhi chỉ có một nha hoàn, như vậy quá ít, cho thêm ba người nữa tới.”
“Vâng.”
Những gì bọn họ nói trong này, Hứa phu nhân đứng ngoài cửa đều nghe thấy hết.
Bà ta không phục đẩy cửa bước vào: “Lão gia, vì sao nó lại được hưởng tiêu chuẩn giống như An Liễu, hôm nay An Liễu đã rất không vui rồi.”
Hứa Mạnh Niên hơi mất kiên nhẫn: “Bây giờ không phải là lúc để bà và nó giở cái tính trẻ con của mình ra “Sao hai người chúng ta lại là đang giở tính trẻ con? Bây giờ vì Hứa Mạn Nhi, chúng ta phải đắc tội với nhà họ Liên, chuyện này đối với chúng ta chưa chắc đã là chuyện tốt. Dù sao hiện giờ Thái tử Điện hạ cũng đã có người khác, chân của Sơn Vương chắc cũng không bình phục lại được. Sơn Vương cũng chỉ là một vương gia, Hứa Mạn Nhi lại là cái loại không biết báo ân, về sau chưa chắc nó đã giúp đỡ Hứa gia chúng ta. Dựa vào đầu mà chúng ta phải bám chặt vào nó?”
“Chẳng lẽ bà không biết sao? Là Sơn Vương điện hạ cố chấp muốn lấy nó, chẳng lẽ bà có thể đi khuyên Điện hạ buông tay?”
Trái tim Hứa Mạn Nhi càng lúc càng thấy ấm áp.
Hai mắt nàng phiếm hồng, trong lòng nhớ nhung không dứt: “Hiện giờ Điện hạ đang ở đâu?”
“Ngài ấy đang ở bên ngoài Hứa gia, vì Điện hạ hành động không tiện, không giống như thuộc hạ có thể tùy tiện ra vào mà không bị ai phát hiện. Nếu Điện hạ tự mình đi vào gặp cô nương, nói không chừng sẽ làm kinh động đến mọi người, gây ra chuyện những thị phi nên bảo thuộc hạ làm thay
Hứa Mạn Nhi gật đầu rồi nắm chặt miếng ngọc bội trong tay.
“Phiền người chuyển lời đến điện hạ, nhắc người buổi đêm nhất định phải đắp kín chăn, nếu như có lạnh thì sai người chuẩn bị lò than. Tốt nhất nên uống một chút trà nóng rồi hãy ngủ.
Tiền thị vệ đi khỏi, Hứa Mạn Nhi quay về nằm lại trên giường.
Nàng không nhịn được hôn lên miếng ngọc bội rồi đặt nó vào trong lòng.
Nàng nhắm mắt lại, giống như đang được ôm lấy Mộ
Dung Bắc Hải ở bên cạnh. Cuộc đời này có thể gặp được một nam nhân như vậy, đối với nàng mà nói đúng là một may mắn quá lớn.
Xe ngựa của Mộ Dung Bắc Hải vừa đi, quản gia của nhà họ Hứa(Hứa gia) lập tức nói chuyện này cho Hứa Mạnh Niên.
“Đại nhân, vừa nãy hình như lão nô vừa nhìn thấy xe ngựa của Sơn Vương phủ dừng lại bên ngoài phủ của chúng ta một lát rồi rời đi.”
Hứa Mạnh Niên lập tức đứng dậy: “Ông không nhìn nhầm chứ? Chẳng lẽ Sơn Vương Điện hạ không yên tâm để Hứa Mạn Nhi ở đây nên phải đặc biệt tới xem sao?”
Hứa Mạnh Niên đi lại trong phòng mấy vòng: “Không ngờ Sơn Vương Điện hạ lại coi trọng Hứa Mạn Nhi như vậy.
Với tình hình này nói không chừng về sau sẽ đối xử với nó như Vương phi.”
Quản gia lau mồ hôi: “Mấy ngày trước, nhà họ Liên lại cho người đến hỏi thăm tin tức của biểu tiểu thư, đại nhân, ngài chuẩn bị trả lời nhà họ Liên thế nào?”
“Đương nhiên là nói thật rồi! Nhưng nhà họ Liên và Sơn Vương vốn dĩ đã khắc nhau như nước với lửa, nếu làm như vậy chúng ta nhất định sẽ đắc tội với nhà họ Liên!”
Hứa Mạnh Niên hơi đau đầu, cho dù là bên nào thì ông ta cũng không thể đắc tội được. Nhưng trước mắt, Sơn Vương và Hứa Mạn Nhi tình cảm sâu đậm, chuyện nhà họ Hứa bám vào Sơn Vương phủ đã chắc như đình đóng cột.
“Bắt đầu từ ngày mai, việc ăn mặc, sinh hoạt của Hứa Mạn Nhi giống với của đại tiểu thư. Trong phòng Hứa Mạn Nhi chỉ có một nha hoàn, như vậy quá ít, cho thêm ba người nữa tới.”
“Vâng.”
Những gì bọn họ nói trong này, Hứa phu nhân đứng ngoài cửa đều nghe thấy hết.
Bà ta không phục đẩy cửa bước vào: “Lão gia, vì sao nó lại được hưởng tiêu chuẩn giống như An Liễu, hôm nay An Liễu đã rất không vui rồi.”
Hứa Mạnh Niên hơi mất kiên nhẫn: “Bây giờ không phải là lúc để bà và nó giở cái tính trẻ con của mình ra “Sao hai người chúng ta lại là đang giở tính trẻ con? Bây giờ vì Hứa Mạn Nhi, chúng ta phải đắc tội với nhà họ Liên, chuyện này đối với chúng ta chưa chắc đã là chuyện tốt. Dù sao hiện giờ Thái tử Điện hạ cũng đã có người khác, chân của Sơn Vương chắc cũng không bình phục lại được. Sơn Vương cũng chỉ là một vương gia, Hứa Mạn Nhi lại là cái loại không biết báo ân, về sau chưa chắc nó đã giúp đỡ Hứa gia chúng ta. Dựa vào đầu mà chúng ta phải bám chặt vào nó?”
“Chẳng lẽ bà không biết sao? Là Sơn Vương điện hạ cố chấp muốn lấy nó, chẳng lẽ bà có thể đi khuyên Điện hạ buông tay?”
Bình luận facebook