Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1300
Chương 1300
Triệu An Linh đồng tình vỗ võ vai Vi Diễm: “Không sao, ngươi cứ lên xem thử, sau đó viện cớ gì đó từ chối là được”
Vi Diễm miễn cưỡng lên lầu, đến khi thấy Nghiêm Chính, trước mắt nàng ta chợt sáng lêi Nhưng nhớ đến lời Triệu An Linh nói, nàng ta lại do dự.
Nghiêm Chính nhìn vẻ mặt của Vi Diễm, biết ngay Triệu An Linh đã gặp nàng ta rồi.
Để phối hợp với Triệu An Linh, hắn còn nói chủ tiệm mang kéo cắt một lỗ ở cửa tay áo mình.
Vi Diễm thấy thế thì hỏi: “Nghiêm đại nhân, hình như y phục của ngươi bị rách kìa”
Nghiêm Chính ồ một tiếng: “Không sao, còn mặc được mà. Y phục này ta mua mới có bốn năm năm, ta vẫn chưa muốn vứt đi”
Vi Diễm trợn tròn mắt.
Ánh mắt nàng ta thay đổi, lấy tay che bụng nói: “Ây dà Nghiêm đại nhân, bỗng nhiên ta hơi khó chịu trong người, không thể dùng bữa này cùng ngươi. Ta đi trước, chuyện của chúng ta, ta nghĩ nên bỏ đi”
Nghiêm Chính chỉ ước sao nàng ta nói ‘bỏ đỉ, đương nhiên đồng ý ngay.
Triệu An Linh thấy Vi Diễm vội vã đi, tò mò hỏi: “Vi cô nương, sao nhanh vậy đã đi rồi?”
“Thái tử phi, quả thật ngươi không lừa ta. Vị Nghiêm đại nhân này thật sự quá bủn xin, ta chịu không nổi, ta đi trước”
Nói xong thì như tháo chạy khỏi đó.
Triệu An Linh càng cảm thấy buồn cười hơn, có lòng lên lầu tìm Nghiêm Chính.
“Nghiêm đại nhân, ngài làm gì vậy, sao dọa Vi cô nương sợ đến nỗi không biết chạy đường nào”
Nghiêm Chính khua khua tay áo: “Ta đặc biệt khoét một lỗ, nói với nàng ta bộ y phục ta mặc bốn năm năm vẫn chưa nỡ bỏ đi”
Triệu An Linh che miệng cười: “Ngươi thật là!”
Tiểu nhị khách điếm mang thức ăn Nghiêm Chính chọn trước đó, mà đây là phần ăn dành cho hai người.
Triệu An Linh liếc nhìn đồ ăn trên bàn, mở miệng hỏi ngài ăn hết à?”
“Không ngờ Vi tiểu thư sợ đến mức này, đi luôn rồi. Nếu Triệu nhị tiểu thư không chê thì có thể ngồi xuống dùng cùng.”
Vừa hay Triệu An Linh ăn chưa no nên cũng không khước từ.
Tiểu nhị khách điếm lại hỏi: “Hai vị khách quan có muốn dùng rượu không ạ?”
Vốn Nghiêm Chính không muốn, nhưng lại nghe Triệu An Linh nói: “Có rượu à, lấy một hũ đi, ta muốn uống.”
Nàng ta chớp chớp mắt với Nghiêm Chính: “Đây là chúc mừng “Một mình hôm nay ta và thái tử điện hạ hoà ly thành công”
“Thật sự người không còn là phu thê với thái tử nữa à?”
“Chính xác, đến cả sổ sách của Lễ bộ cũng sửa lại rồi” Khi hũ rượu được mang lên, Triệu An Linh rót cho mình một chung rồi một hơi uống cạn.
“Chum rượu này, xem như là vĩnh biệt quá khứ.”
Sau đó, nàng ta lại rót đây chum: “Chum kế tiếp để kính tương lai của ta.”
Nghiêm Chính chạm chum với nàng ta: “Nhân chum rượu này, chúc.
Triệu nhị tiếu thư sau này trăm sự suông sẻ, gặp toàn điều tốt”
Triệu An Linh đồng tình vỗ võ vai Vi Diễm: “Không sao, ngươi cứ lên xem thử, sau đó viện cớ gì đó từ chối là được”
Vi Diễm miễn cưỡng lên lầu, đến khi thấy Nghiêm Chính, trước mắt nàng ta chợt sáng lêi Nhưng nhớ đến lời Triệu An Linh nói, nàng ta lại do dự.
Nghiêm Chính nhìn vẻ mặt của Vi Diễm, biết ngay Triệu An Linh đã gặp nàng ta rồi.
Để phối hợp với Triệu An Linh, hắn còn nói chủ tiệm mang kéo cắt một lỗ ở cửa tay áo mình.
Vi Diễm thấy thế thì hỏi: “Nghiêm đại nhân, hình như y phục của ngươi bị rách kìa”
Nghiêm Chính ồ một tiếng: “Không sao, còn mặc được mà. Y phục này ta mua mới có bốn năm năm, ta vẫn chưa muốn vứt đi”
Vi Diễm trợn tròn mắt.
Ánh mắt nàng ta thay đổi, lấy tay che bụng nói: “Ây dà Nghiêm đại nhân, bỗng nhiên ta hơi khó chịu trong người, không thể dùng bữa này cùng ngươi. Ta đi trước, chuyện của chúng ta, ta nghĩ nên bỏ đi”
Nghiêm Chính chỉ ước sao nàng ta nói ‘bỏ đỉ, đương nhiên đồng ý ngay.
Triệu An Linh thấy Vi Diễm vội vã đi, tò mò hỏi: “Vi cô nương, sao nhanh vậy đã đi rồi?”
“Thái tử phi, quả thật ngươi không lừa ta. Vị Nghiêm đại nhân này thật sự quá bủn xin, ta chịu không nổi, ta đi trước”
Nói xong thì như tháo chạy khỏi đó.
Triệu An Linh càng cảm thấy buồn cười hơn, có lòng lên lầu tìm Nghiêm Chính.
“Nghiêm đại nhân, ngài làm gì vậy, sao dọa Vi cô nương sợ đến nỗi không biết chạy đường nào”
Nghiêm Chính khua khua tay áo: “Ta đặc biệt khoét một lỗ, nói với nàng ta bộ y phục ta mặc bốn năm năm vẫn chưa nỡ bỏ đi”
Triệu An Linh che miệng cười: “Ngươi thật là!”
Tiểu nhị khách điếm mang thức ăn Nghiêm Chính chọn trước đó, mà đây là phần ăn dành cho hai người.
Triệu An Linh liếc nhìn đồ ăn trên bàn, mở miệng hỏi ngài ăn hết à?”
“Không ngờ Vi tiểu thư sợ đến mức này, đi luôn rồi. Nếu Triệu nhị tiểu thư không chê thì có thể ngồi xuống dùng cùng.”
Vừa hay Triệu An Linh ăn chưa no nên cũng không khước từ.
Tiểu nhị khách điếm lại hỏi: “Hai vị khách quan có muốn dùng rượu không ạ?”
Vốn Nghiêm Chính không muốn, nhưng lại nghe Triệu An Linh nói: “Có rượu à, lấy một hũ đi, ta muốn uống.”
Nàng ta chớp chớp mắt với Nghiêm Chính: “Đây là chúc mừng “Một mình hôm nay ta và thái tử điện hạ hoà ly thành công”
“Thật sự người không còn là phu thê với thái tử nữa à?”
“Chính xác, đến cả sổ sách của Lễ bộ cũng sửa lại rồi” Khi hũ rượu được mang lên, Triệu An Linh rót cho mình một chung rồi một hơi uống cạn.
“Chum rượu này, xem như là vĩnh biệt quá khứ.”
Sau đó, nàng ta lại rót đây chum: “Chum kế tiếp để kính tương lai của ta.”
Nghiêm Chính chạm chum với nàng ta: “Nhân chum rượu này, chúc.
Triệu nhị tiếu thư sau này trăm sự suông sẻ, gặp toàn điều tốt”
Bình luận facebook