Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1118
Chương 1118
Mộ Dung Bắc Tô vội vàng nói: “Nhan sắc của Vương phi trang nhã thanh thoát, thế nào cũng đẹp, trong lòng ta muội chính là người đẹp nhất trên thế gian này, Hằng Nga cũng không bảng!”
La Kiều Oanh ngượng ngùng nhìn hắn một cái, hiếm khi nàng ấy mới lộ ra dáng vẻ thẹn thùng như vậy, khiến trong lòng Mộ Dung Bắc Tô càng thêm rạo rực.
Hắn nhẹ nhàng ôm La Kiều Oánh, thấp giọng hỏi: “Vương phi, ta có thể hôn muội không?”
La Kiều Oanh nghiêng đầu đi: “Những điều như thế sao có thể hỏi thành lời vậy chứ?”
Mộ Dung Bắc Tô ngượng ngùng gãi đầu: “Người ta không có kinh nghiệm mà”
La Kiều Oanh tặc lưỡi một tiếng, rõ ràng không tin: “Nghe nói Lục hoàng tử hào phóng phong lưu, sao cái gì cũng không hiểu?”
“Đó là những người bên ngoài vu khống ta! Ta không có bừa bãi như vậy đâu.”
Nhìn cái miệng nhỏ nhắn đáng yêu của La Kiều Oanh, hắn chậm rãi cúi người xuống, hôn lên cánh môi nàng ấy.
Trong nháy mắt, hô hấp của hai người quấn lấy nhau.
Mặt La Kiều Oanh chợt nóng lên, bất giác nổi lên một tầng đỏ ửng.
Nàng ấy không dám mở to mắt, chỉ có thể im lặng đáp trả.
Mộ Dung Bắc Tô cũng luyến tiếc nhắm mắt lại, muốn đem dáng vẻ nũng nịu của nàng ấy giữ lại trong mắt.
Hai người hôn đến hô hấp không lưu thông, mới buông nhau ra.
Mộ Dung Bắc Tô nhỏ giọng nói với nàng ấy: “Mấy ngày trước, bọn người hầu trong phủ nhất quyết để một thằng nhóc bụ bẫm ngủ bên cạnh ta, ngụ ý là mong chúng ta có thể sớm sinh quý tử, lúc ấy ta liền nghĩ, vì sao nhất định phải là thằng nhóc? Ta thà để hắn ta mang đến một cô nhóc!”
La Kiều Oánh nhìn hẳn: “Tại sao lại muốn cô nhóc?”
Hắn mỉm cười rồi nói: “Bởi vì ta muốn có một cô nhóc để nó có thể xinh đẹp, ngây thơ và lãng mạn giống như nàng.”
La Kiều Oánh nhìn hắn oán trách: “Nói chuyện vô nghĩa!”
Mộ Dung Bắc Tô cũng cười nói: “Không phải nói nhảm. Như thế nào? Vương phi không muốn sinh một cô nhóc cho bản vương sao?”
Nói tiếp, hắn liền nhẹ nhàng buông rèm giường xuống, nhìn biểu cảm của nàng một cách chăm chú.
“Vương phi, chúng ta đi ngủ thôi”
Đêm nay, đương nhiên là trong phòng ngập tràn gió xuân, thật tuyệt VỜi.
Sáng sớm hôm sau, hai người phải sớm vào cung, đi kính trà cho.
Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương và Thục phi nương nương.
Bọn họ lần lượt mặc phục trang của Vương gia và Vương phi với †âm tình vui vẻ vào cung.
Sau khi phụng trà cho phụ mẫu, bọn họ cùng nhau đến thăm Thái hậu.
‘Từ sáng sớm Thái hậu đã trông ngóng mong chờ ở điện Tử Tiêu.
Nghe nói bọn họ đến thì lập tức sai người đỡ mình ngồi dậy ngay ngắn.
Sau khi hành lễ La Kiều Oanh tiến lên một bước, nắm tay Thái hậu nói: “Hoàng tổ mẫu”
Thái hậu liên tục khen ngợi: “Đứa trẻ ngoan, mau đến đây, để ta nhìn thật kỹ. Vương phi thật sự là càng ngày càng xinh đẹp, gả cho đứa nhỏ lão Lục này thì nó thật sự là có số mệnh tốt!”
Mộ Dung Bắc Tô nói: “Còn không phải sao? Hôm qua nhỉ thần cũng đã nói với Vương phi rằng đây là điều may mắn nhất trong cuộc đời nhi thần: Thái hậu gật đầu: “Nếu con biết quý trọng thì sau này nên đối xử với nàng thật tốt. Phu thê chung sống với nhau không phải dễ như những đứa trẻ chơi đùa, phải nghiêm túc mà vun vén.”
Hai người nhanh chóng đáp lại.
Hai tròng mắt của Thái hậu không khỏi đỏ lên: “Bây giờ nhìn thấy các ngươi thành thân, ta cũng yên lòng. Hiện tại nếu ta thật sự bất hạnh gặp chuyện bất trắc, ta cũng có thể mỉm cười nơi chín suối”
Nghe thấy thế Mộ Dung Bắc Tô lập tức không đồng ý: “Hoàng tổ mẫu, người cần phải sống lâu trăm tuổi, muốn đi đến chỗ nào, nhi thần nhất định không đồng ý!”
Thái hậu cười: “Ta biết, ta biết con… Hiếu thuận. Chỉ là ta, ta, ta…
Khụ, khụ, khụ khụ!”
Bỗng nhiên Thái hậu thở gấp một cách dữ dội.
La Kiều Oanh và Mộ Dung Bắc Tô đều hoảng sợ!
“Hoàng tổ mẫu, Hoàng tổ mẫu! Có chuyện gì với người vậy.
Thái hậu mệt mỏi xua tay: “Thực ra mấy ngày trước ta cũng cảm thấy bản thân không chịu đựng được nữa. Chỉ là ta muốn nhìn các ngươi, xem các ngươi thành thân, cho nên ta vẫn luôn chống đỡ”
Nói tới đây thì sức khoẻ của bà dần yếu đi.
Mộ Dung Bắc Tô vội vàng nói: “Nhan sắc của Vương phi trang nhã thanh thoát, thế nào cũng đẹp, trong lòng ta muội chính là người đẹp nhất trên thế gian này, Hằng Nga cũng không bảng!”
La Kiều Oanh ngượng ngùng nhìn hắn một cái, hiếm khi nàng ấy mới lộ ra dáng vẻ thẹn thùng như vậy, khiến trong lòng Mộ Dung Bắc Tô càng thêm rạo rực.
Hắn nhẹ nhàng ôm La Kiều Oánh, thấp giọng hỏi: “Vương phi, ta có thể hôn muội không?”
La Kiều Oanh nghiêng đầu đi: “Những điều như thế sao có thể hỏi thành lời vậy chứ?”
Mộ Dung Bắc Tô ngượng ngùng gãi đầu: “Người ta không có kinh nghiệm mà”
La Kiều Oanh tặc lưỡi một tiếng, rõ ràng không tin: “Nghe nói Lục hoàng tử hào phóng phong lưu, sao cái gì cũng không hiểu?”
“Đó là những người bên ngoài vu khống ta! Ta không có bừa bãi như vậy đâu.”
Nhìn cái miệng nhỏ nhắn đáng yêu của La Kiều Oanh, hắn chậm rãi cúi người xuống, hôn lên cánh môi nàng ấy.
Trong nháy mắt, hô hấp của hai người quấn lấy nhau.
Mặt La Kiều Oanh chợt nóng lên, bất giác nổi lên một tầng đỏ ửng.
Nàng ấy không dám mở to mắt, chỉ có thể im lặng đáp trả.
Mộ Dung Bắc Tô cũng luyến tiếc nhắm mắt lại, muốn đem dáng vẻ nũng nịu của nàng ấy giữ lại trong mắt.
Hai người hôn đến hô hấp không lưu thông, mới buông nhau ra.
Mộ Dung Bắc Tô nhỏ giọng nói với nàng ấy: “Mấy ngày trước, bọn người hầu trong phủ nhất quyết để một thằng nhóc bụ bẫm ngủ bên cạnh ta, ngụ ý là mong chúng ta có thể sớm sinh quý tử, lúc ấy ta liền nghĩ, vì sao nhất định phải là thằng nhóc? Ta thà để hắn ta mang đến một cô nhóc!”
La Kiều Oánh nhìn hẳn: “Tại sao lại muốn cô nhóc?”
Hắn mỉm cười rồi nói: “Bởi vì ta muốn có một cô nhóc để nó có thể xinh đẹp, ngây thơ và lãng mạn giống như nàng.”
La Kiều Oánh nhìn hắn oán trách: “Nói chuyện vô nghĩa!”
Mộ Dung Bắc Tô cũng cười nói: “Không phải nói nhảm. Như thế nào? Vương phi không muốn sinh một cô nhóc cho bản vương sao?”
Nói tiếp, hắn liền nhẹ nhàng buông rèm giường xuống, nhìn biểu cảm của nàng một cách chăm chú.
“Vương phi, chúng ta đi ngủ thôi”
Đêm nay, đương nhiên là trong phòng ngập tràn gió xuân, thật tuyệt VỜi.
Sáng sớm hôm sau, hai người phải sớm vào cung, đi kính trà cho.
Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương và Thục phi nương nương.
Bọn họ lần lượt mặc phục trang của Vương gia và Vương phi với †âm tình vui vẻ vào cung.
Sau khi phụng trà cho phụ mẫu, bọn họ cùng nhau đến thăm Thái hậu.
‘Từ sáng sớm Thái hậu đã trông ngóng mong chờ ở điện Tử Tiêu.
Nghe nói bọn họ đến thì lập tức sai người đỡ mình ngồi dậy ngay ngắn.
Sau khi hành lễ La Kiều Oanh tiến lên một bước, nắm tay Thái hậu nói: “Hoàng tổ mẫu”
Thái hậu liên tục khen ngợi: “Đứa trẻ ngoan, mau đến đây, để ta nhìn thật kỹ. Vương phi thật sự là càng ngày càng xinh đẹp, gả cho đứa nhỏ lão Lục này thì nó thật sự là có số mệnh tốt!”
Mộ Dung Bắc Tô nói: “Còn không phải sao? Hôm qua nhỉ thần cũng đã nói với Vương phi rằng đây là điều may mắn nhất trong cuộc đời nhi thần: Thái hậu gật đầu: “Nếu con biết quý trọng thì sau này nên đối xử với nàng thật tốt. Phu thê chung sống với nhau không phải dễ như những đứa trẻ chơi đùa, phải nghiêm túc mà vun vén.”
Hai người nhanh chóng đáp lại.
Hai tròng mắt của Thái hậu không khỏi đỏ lên: “Bây giờ nhìn thấy các ngươi thành thân, ta cũng yên lòng. Hiện tại nếu ta thật sự bất hạnh gặp chuyện bất trắc, ta cũng có thể mỉm cười nơi chín suối”
Nghe thấy thế Mộ Dung Bắc Tô lập tức không đồng ý: “Hoàng tổ mẫu, người cần phải sống lâu trăm tuổi, muốn đi đến chỗ nào, nhi thần nhất định không đồng ý!”
Thái hậu cười: “Ta biết, ta biết con… Hiếu thuận. Chỉ là ta, ta, ta…
Khụ, khụ, khụ khụ!”
Bỗng nhiên Thái hậu thở gấp một cách dữ dội.
La Kiều Oanh và Mộ Dung Bắc Tô đều hoảng sợ!
“Hoàng tổ mẫu, Hoàng tổ mẫu! Có chuyện gì với người vậy.
Thái hậu mệt mỏi xua tay: “Thực ra mấy ngày trước ta cũng cảm thấy bản thân không chịu đựng được nữa. Chỉ là ta muốn nhìn các ngươi, xem các ngươi thành thân, cho nên ta vẫn luôn chống đỡ”
Nói tới đây thì sức khoẻ của bà dần yếu đi.
Bình luận facebook