Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
phuong-kinh-thien-555.html
Chương 555: Kết cục (7)
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Dù rằng hắn phải buông bỏ tất cả, chỉ có thể ở cạnh nàng, làm một người đàn ông đứng sau lưng nàng, hắn cũng cảm thấy vô cùng vinh hạnh.
Nhưng điều duy nhất khiến hắn đau lòng chính là trách nhiệm nặng trĩu nàng phải gánh trên vai, mà hắn lại không thể sẻ chia thay nàng.
Sở Tuyệt biết, những người đàn ông vây quanh nàng, ai nấy đều tài hoa hơn người, phong thái vô song, thậm chí họ cũng đang dùng cách của riêng mình để bảo vệ nàng. Nhưng hắn và bọn họ không giống nhau, họ bảo vệ nàng, hoặc vì ơn, hoặc vì tình, hoặc vì lợi, nhưng chỉ có hắn, mới thực sự bảo vệ trái tim nàng.
Nghìn vạn người nhờ sự tồn tại của Vô Ưu mà có2sống cuộc sống yên ổn, bảo vệ nàng, làm sao không phải là đang bảo vệ thiên hạ? Thiên hạ thái bình, dân chúng an yên, sinh linh an ổn, thì chẳng phải hắn đã bảo vệ thiên hạ này rồi sao?
“Vô Ưu, ta thực sự, thực sự rất hạnh phúc.” Nguyên Vô Ưu mở mắt ra, bỗng có chút ngẩn ngơ khi đón lấy ánh mắt gần như thành kính của hắn.
“Vô Ưu, ta sẽ điều dưỡng sức khỏe cho thật tốt, rồi chúng ta sinh con nhé.” Nàng đã cho hắn tín ngưỡng lớn nhất từ lâu, nhưng hắn lại xem nhẹ nó. Có nàng rồi, sao còn phải để ý là trên trời hay ở nhân gian? Là xuống hoàng tuyền hay là lên bích lạc?
Nguyên Vô Ưu chớp chớp mắt, tuy không9biết tại sao Sở Tuyệt bỗng nhiên như được đả thông hai mạch nhâm đốc, nhưng kết quả này khiến nàng thật vừa lòng. Nàng rất vui khi đã cùng chung nhận thức với hắn về vấn đề này, cũng giống như hắn bằng lòng vứt bỏ mọi thứ chỉ để bước đến bên cạnh nàng, thì nàng cũng bằng lòng chiến thắng hết thảy mạo hiểm để sinh con dạy cái vì hắn. Đây, là cách nàng yêu hắn, cũng là bổn phận và trách nhiệm thuộc về thế tử mà nàng có thể làm vì hắn.
Chẳng qua nàng cũng không quên nói rõ: “A Tuyệt à, tuy ta nói muốn sinh một đứa con để kế thừa trách nhiệm của ta, nhưng đó không phải là nguyên nhân lớn nhất.”
Sở Tuyệt dịu dàng hôn6nhẹ lên trán nàng, hắn thấp giọng nỉ non: “Vô Ưu, ta đều biết cả.” Làm sao hắn không biết được cơ chứ? Sở dĩ nàng muốn sinh con, lý do lớn nhất là vì nàng muốn hắn có con nối dõi, để đời này hắn không lưu lại bất cứ nuối tiếc nào. Nàng một lòng một dạ đáp lại tình yêu của hắn, hắn đã chân thành cảm nhận được!
Nguyên Vô Ưu lại chớp chớp mắt suy nghĩ một lát, cuối cùng cũng không hỏi tại sao hắn bỗng nhiên không còn nỗi sợ lo được lo mất nữa. Sở Tuyệt sẽ không biết lúc này đây, cả người hắn tỏa ra ánh sáng chói lóa khiến kẻ khác không dời được tầm mắt, khiến trái tim nàng vì hắn mà đập mạnh.
Lại gối0đầu vào vai Sở Tuyệt lần nữa, Nguyễn Vô Ưu yên tâm nhắm mắt ngã vào cái ôm của hắn. Nàng sâu sắc cảm nhận được, hắn thuộc về nàng.
Cách Kinh thành càng gần, khí lạnh cũng càng mạnh hơn. Mùa đông năm nay dường như đặc biệt lạnh lẽo, rõ ràng chỉ mới bắt đầu vào đông thôi, nhưng đã giá rét thấu xương rồi. Trác Việt nhìn về phía tòa Kinh thành đã có thể mơ hồ thấy được bóng dáng, trái tim của nàng lúc này mới bình tĩnh lại, cả người đều nhẹ nhõm không ít. Nhưng chuyện khiến nàng không thích là khi nàng vừa mới yên tâm, thì bầu trời u ám lại bắt đầu rơi xuống những bông tuyết.
“Trác tỷ tỷ, tuyết rơi rồi.” Diệp Tuyết giục ngựa đến7cạnh nàng mà vui mừng reo lên.
Trác Việt liếc mắt nhìn Diệp Tuyết thấy tuyết mà vui mừng như đang được gặp người thân, sau đó nàng hừ nhẹ một tiếng: “Tuyết rơi thì có gì mà mừng chứ?” Mắt thấy lộ trình còn nửa ngày nữa mới có thể đến được Kinh thành, nhưng bây giờ tuyết lại bắt đầu rơi, nếu tuyết rơi lớn, ắt sẽ ảnh hưởng hành trình.
Trác Việt suy nghĩ một lát, cuối cùng thúc ngựa xoay người xin chỉ thị, nhưng rồi nàng lại cạn lời, bởi vì chủ tử cũng... “Tuyết rơi rồi? Thật tốt quá.” Nguyên Vô Ưu vén rèm xe lên, thấy bên ngoài quả thật đã có tuyết rơi, hơn nữa khi tuyết càng ngày càng lớn, nàng còn vui mừng muốn vươn tay ra đón lấy bông tuyết, nhưng lại bị Sở Tuyệt ngăn cản. “Ta chỉ đón một bông thôi.”
Sở Tuyệt làm như không nghe thấy mà đặt bàn tay đã hơi lạnh của Nguyên Vô Ưu vào lòng bàn tay mình để sưởi ấm, rồi dùng đôi mắt trầm lắng mà bình tĩnh dõi theo nàng. “Nàng tới kỳ rồi.” “...” Nguyên Vô Ưu ngượng ngùng đỏ cả mặt, mấp máy mới nhưng không nói nên lời. “...” Ngọc Châu ngồi ở gian ngoài của xe ngựa nghe thế lại muốn đau lòng đến rơi lệ, Ngọc Thúy ở bên cạnh thấy Ngọc Châu như vậy, rất không đồng cảm mà cười thầm trong lòng, đến khi cười đủ rồi nàng mới khẽ họ một tiếng rồi thấp giọng an ủi nói: “Yên tâm đi, đợi khi về cung thì công tử sẽ không giành việc của ngươi nữa đâu.”
Ngọc Châu cảm nhận được Ngọc Thúy đang cười thầm nên ngẩng đầu trừng mắt với Ngọc Thúy một cái. Ngọc Thúy cũng dừng cười trộm trong bụng, đợi đến khi về cung rồi, bữa ăn của chủ tử và công tử có Ngự Thiện Phòng phụ trách, chuyện chính trị thì có Tiểu Cao Tử và Tiểu Hoa Tử, nói không chừng đến lượt nàng phải khóc đấy.
Nhã hứng vén rèm thưởng thức cảnh tuyết của Nguyên Vô Ưu cũng bị ép buộc phải dừng lại, nàng rất không vui mà nhìn về phía người đang ngăn cản mình.
“Ta chỉ nhìn bằng mắt thôi mà, cũng không có vươn tay đón lấy.” Nàng lầm bầm thành tiếng.
“Bên ngoài rét lạnh, nàng đã vén rèm lên xem mười lăm phút rồi.” Sở Tuyệt ôm Vô Ưu vào trong lòng ngực mình, hắn thấp giọng hứa hẹn bên tai nàng như đang dỗ dành tiểu cô nương: “Đợi qua mấy ngày nữa, ta sẽ cùng nàng ngắm cảnh tuyết đến ngán luôn, còn hôm nay thì không được.” Tối qua nàng đau đến thế, hôm nay sắc mặt không chút máu nào, làm hắn lo lắng không thôi.
Nguyên Vô Ưu vẫn có chút không cam lòng, nàng quay đầu lại, dùng mặt mình chạm vào mặt Sở Tuyệt: “Chàng xem, mặt ta có lạnh chút nào đầu. Trong xe ẩm thế này, lại còn có thêm bếp lò hình người là chàng đây, ta đổ cả mồ hôi luôn rồi.”
“... Mặt nàng lạnh lắm.” Làm như biết nàng đang nghĩ gì, Sở Tuyệt rất dứt khoát cắt đứt suy nghĩ của nàng.
“...” Biết rằng không còn đường cứu vãn nữa, Nguyên Vô Ưu đành phải nản lòng xị mặt xuống. Hai cô nương đang ngồi ở gian ngoài đưa mắt nhìn nhau, các nàng không còn suy sụp nữa, mà trong mắt đều tràn đầy cảm xúc vui mừng. Nhìn xem, chủ tử lại nhụt chí mà từ bỏ rồi, nếu lúc này người chăm sóc ở bên trong là các nàng, chỉ sợ chủ tử nhà các nàng bây giờ sớm đã tùy hứng chơi đùa trên tuyết. Nghĩ vậy, tuy bọn họ bị giành việc có chút mất mác, nhưng bên cạnh chủ tử có thể xuất hiện người yêu thương chủ tử, cưng chiều chủ tử, lại có thể kiếm giữ chủ tử không tùy hứng làm bậy, quả thật rất đáng mừng đáng vui. “Thấy chủ tử hạnh phúc như vậy, ta bỗng dưng muốn khóc quá.” Ngọc Thúy sụt sịt xúc động nói. Ngọc Châu lúc này cũng không trách cứ Ngọc Thúy, trái lại còn nhẹ nhàng mỉm cười. Chủ tử không thể ngắm tuyết, vậy cứ để nàng thay chủ tử ngắm nhìn cảnh tuyết đi. Vừa vén rèm lên, lọt vào trong tầm mắt nàng là cảnh tuyết rơi lả tả, những thứ thấy được đều phủ thêm một lớp y phục trắng thuần, chỉ cần ngắm nhìn như vậy thôi thì tâm trạng của nàng cũng vô cớ trở nên vui vẻ.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Nhưng điều duy nhất khiến hắn đau lòng chính là trách nhiệm nặng trĩu nàng phải gánh trên vai, mà hắn lại không thể sẻ chia thay nàng.
Sở Tuyệt biết, những người đàn ông vây quanh nàng, ai nấy đều tài hoa hơn người, phong thái vô song, thậm chí họ cũng đang dùng cách của riêng mình để bảo vệ nàng. Nhưng hắn và bọn họ không giống nhau, họ bảo vệ nàng, hoặc vì ơn, hoặc vì tình, hoặc vì lợi, nhưng chỉ có hắn, mới thực sự bảo vệ trái tim nàng.
Nghìn vạn người nhờ sự tồn tại của Vô Ưu mà có2sống cuộc sống yên ổn, bảo vệ nàng, làm sao không phải là đang bảo vệ thiên hạ? Thiên hạ thái bình, dân chúng an yên, sinh linh an ổn, thì chẳng phải hắn đã bảo vệ thiên hạ này rồi sao?
“Vô Ưu, ta thực sự, thực sự rất hạnh phúc.” Nguyên Vô Ưu mở mắt ra, bỗng có chút ngẩn ngơ khi đón lấy ánh mắt gần như thành kính của hắn.
“Vô Ưu, ta sẽ điều dưỡng sức khỏe cho thật tốt, rồi chúng ta sinh con nhé.” Nàng đã cho hắn tín ngưỡng lớn nhất từ lâu, nhưng hắn lại xem nhẹ nó. Có nàng rồi, sao còn phải để ý là trên trời hay ở nhân gian? Là xuống hoàng tuyền hay là lên bích lạc?
Nguyên Vô Ưu chớp chớp mắt, tuy không9biết tại sao Sở Tuyệt bỗng nhiên như được đả thông hai mạch nhâm đốc, nhưng kết quả này khiến nàng thật vừa lòng. Nàng rất vui khi đã cùng chung nhận thức với hắn về vấn đề này, cũng giống như hắn bằng lòng vứt bỏ mọi thứ chỉ để bước đến bên cạnh nàng, thì nàng cũng bằng lòng chiến thắng hết thảy mạo hiểm để sinh con dạy cái vì hắn. Đây, là cách nàng yêu hắn, cũng là bổn phận và trách nhiệm thuộc về thế tử mà nàng có thể làm vì hắn.
Chẳng qua nàng cũng không quên nói rõ: “A Tuyệt à, tuy ta nói muốn sinh một đứa con để kế thừa trách nhiệm của ta, nhưng đó không phải là nguyên nhân lớn nhất.”
Sở Tuyệt dịu dàng hôn6nhẹ lên trán nàng, hắn thấp giọng nỉ non: “Vô Ưu, ta đều biết cả.” Làm sao hắn không biết được cơ chứ? Sở dĩ nàng muốn sinh con, lý do lớn nhất là vì nàng muốn hắn có con nối dõi, để đời này hắn không lưu lại bất cứ nuối tiếc nào. Nàng một lòng một dạ đáp lại tình yêu của hắn, hắn đã chân thành cảm nhận được!
Nguyên Vô Ưu lại chớp chớp mắt suy nghĩ một lát, cuối cùng cũng không hỏi tại sao hắn bỗng nhiên không còn nỗi sợ lo được lo mất nữa. Sở Tuyệt sẽ không biết lúc này đây, cả người hắn tỏa ra ánh sáng chói lóa khiến kẻ khác không dời được tầm mắt, khiến trái tim nàng vì hắn mà đập mạnh.
Lại gối0đầu vào vai Sở Tuyệt lần nữa, Nguyễn Vô Ưu yên tâm nhắm mắt ngã vào cái ôm của hắn. Nàng sâu sắc cảm nhận được, hắn thuộc về nàng.
Cách Kinh thành càng gần, khí lạnh cũng càng mạnh hơn. Mùa đông năm nay dường như đặc biệt lạnh lẽo, rõ ràng chỉ mới bắt đầu vào đông thôi, nhưng đã giá rét thấu xương rồi. Trác Việt nhìn về phía tòa Kinh thành đã có thể mơ hồ thấy được bóng dáng, trái tim của nàng lúc này mới bình tĩnh lại, cả người đều nhẹ nhõm không ít. Nhưng chuyện khiến nàng không thích là khi nàng vừa mới yên tâm, thì bầu trời u ám lại bắt đầu rơi xuống những bông tuyết.
“Trác tỷ tỷ, tuyết rơi rồi.” Diệp Tuyết giục ngựa đến7cạnh nàng mà vui mừng reo lên.
Trác Việt liếc mắt nhìn Diệp Tuyết thấy tuyết mà vui mừng như đang được gặp người thân, sau đó nàng hừ nhẹ một tiếng: “Tuyết rơi thì có gì mà mừng chứ?” Mắt thấy lộ trình còn nửa ngày nữa mới có thể đến được Kinh thành, nhưng bây giờ tuyết lại bắt đầu rơi, nếu tuyết rơi lớn, ắt sẽ ảnh hưởng hành trình.
Trác Việt suy nghĩ một lát, cuối cùng thúc ngựa xoay người xin chỉ thị, nhưng rồi nàng lại cạn lời, bởi vì chủ tử cũng... “Tuyết rơi rồi? Thật tốt quá.” Nguyên Vô Ưu vén rèm xe lên, thấy bên ngoài quả thật đã có tuyết rơi, hơn nữa khi tuyết càng ngày càng lớn, nàng còn vui mừng muốn vươn tay ra đón lấy bông tuyết, nhưng lại bị Sở Tuyệt ngăn cản. “Ta chỉ đón một bông thôi.”
Sở Tuyệt làm như không nghe thấy mà đặt bàn tay đã hơi lạnh của Nguyên Vô Ưu vào lòng bàn tay mình để sưởi ấm, rồi dùng đôi mắt trầm lắng mà bình tĩnh dõi theo nàng. “Nàng tới kỳ rồi.” “...” Nguyên Vô Ưu ngượng ngùng đỏ cả mặt, mấp máy mới nhưng không nói nên lời. “...” Ngọc Châu ngồi ở gian ngoài của xe ngựa nghe thế lại muốn đau lòng đến rơi lệ, Ngọc Thúy ở bên cạnh thấy Ngọc Châu như vậy, rất không đồng cảm mà cười thầm trong lòng, đến khi cười đủ rồi nàng mới khẽ họ một tiếng rồi thấp giọng an ủi nói: “Yên tâm đi, đợi khi về cung thì công tử sẽ không giành việc của ngươi nữa đâu.”
Ngọc Châu cảm nhận được Ngọc Thúy đang cười thầm nên ngẩng đầu trừng mắt với Ngọc Thúy một cái. Ngọc Thúy cũng dừng cười trộm trong bụng, đợi đến khi về cung rồi, bữa ăn của chủ tử và công tử có Ngự Thiện Phòng phụ trách, chuyện chính trị thì có Tiểu Cao Tử và Tiểu Hoa Tử, nói không chừng đến lượt nàng phải khóc đấy.
Nhã hứng vén rèm thưởng thức cảnh tuyết của Nguyên Vô Ưu cũng bị ép buộc phải dừng lại, nàng rất không vui mà nhìn về phía người đang ngăn cản mình.
“Ta chỉ nhìn bằng mắt thôi mà, cũng không có vươn tay đón lấy.” Nàng lầm bầm thành tiếng.
“Bên ngoài rét lạnh, nàng đã vén rèm lên xem mười lăm phút rồi.” Sở Tuyệt ôm Vô Ưu vào trong lòng ngực mình, hắn thấp giọng hứa hẹn bên tai nàng như đang dỗ dành tiểu cô nương: “Đợi qua mấy ngày nữa, ta sẽ cùng nàng ngắm cảnh tuyết đến ngán luôn, còn hôm nay thì không được.” Tối qua nàng đau đến thế, hôm nay sắc mặt không chút máu nào, làm hắn lo lắng không thôi.
Nguyên Vô Ưu vẫn có chút không cam lòng, nàng quay đầu lại, dùng mặt mình chạm vào mặt Sở Tuyệt: “Chàng xem, mặt ta có lạnh chút nào đầu. Trong xe ẩm thế này, lại còn có thêm bếp lò hình người là chàng đây, ta đổ cả mồ hôi luôn rồi.”
“... Mặt nàng lạnh lắm.” Làm như biết nàng đang nghĩ gì, Sở Tuyệt rất dứt khoát cắt đứt suy nghĩ của nàng.
“...” Biết rằng không còn đường cứu vãn nữa, Nguyên Vô Ưu đành phải nản lòng xị mặt xuống. Hai cô nương đang ngồi ở gian ngoài đưa mắt nhìn nhau, các nàng không còn suy sụp nữa, mà trong mắt đều tràn đầy cảm xúc vui mừng. Nhìn xem, chủ tử lại nhụt chí mà từ bỏ rồi, nếu lúc này người chăm sóc ở bên trong là các nàng, chỉ sợ chủ tử nhà các nàng bây giờ sớm đã tùy hứng chơi đùa trên tuyết. Nghĩ vậy, tuy bọn họ bị giành việc có chút mất mác, nhưng bên cạnh chủ tử có thể xuất hiện người yêu thương chủ tử, cưng chiều chủ tử, lại có thể kiếm giữ chủ tử không tùy hứng làm bậy, quả thật rất đáng mừng đáng vui. “Thấy chủ tử hạnh phúc như vậy, ta bỗng dưng muốn khóc quá.” Ngọc Thúy sụt sịt xúc động nói. Ngọc Châu lúc này cũng không trách cứ Ngọc Thúy, trái lại còn nhẹ nhàng mỉm cười. Chủ tử không thể ngắm tuyết, vậy cứ để nàng thay chủ tử ngắm nhìn cảnh tuyết đi. Vừa vén rèm lên, lọt vào trong tầm mắt nàng là cảnh tuyết rơi lả tả, những thứ thấy được đều phủ thêm một lớp y phục trắng thuần, chỉ cần ngắm nhìn như vậy thôi thì tâm trạng của nàng cũng vô cớ trở nên vui vẻ.