Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 34: Động vật ăn thịt
Tòa nhà Cẩm Cung số 2 rất đặc biệt.
Cổng được bao quanh bởi hàng rào kim loại, khi bạn bước vào cổng, có một con đường lát đá cuội uốn lượn suốt lối vào phòng khách.
Có một bãi đậu xe ngoài trời bên trái, không gian thoáng đãng bên phải trồng rất nhiều thực vật như ớt xanh, cà tím, dưa chuột, đỗ xanh, thậm chí còn có cây dưa hấu leo trên hàng rào, lúc này, quả dưa hấu đã to bằng nắm tay.
Lâm Quán Quán nhìn sững sờ.
Tâm Can bắt đầu giải thích với Lâm Quán Quán, “Cô ơi, trước đây có một chú rất luyến tiếc mạng sống của mình sống ở đây, chú ấy lo mua phải đồ ăn có phun thuốc trừ sâu, ăn vào sẽ không tốt cho sức khỏe vì vậy đã dùng hoa viên làm nơi trồng „ rau.
Người vô cùng luyến tiếc mạng sống kia chính là chú hai của cô bé.
Vì để cô đến đây ở nên chú hai đã chuyển sang tòa nhà số một ở.
Đi theo con đường nhỏ đến cửa phòng khách.
Cửa vẫn đang đóng, Lâm Quán Quán nhẹ nhàng đẩy của ra.
Cô đứng ngoài cửa, trong mắt hiện lên sự kinh ngạc khi nhìn thấy phong cách trang trí trong nhà.
Đó không phải là kiểu trang trí sang trọng theo phong cách Châu Âu như cô nghĩ, mà là kiểu trang trí theo phong cách Địa Trung Hải với hai màu chủ yếu là xanh và trắng.
Cái nhìn đầu tiên là phòng khách sáng sủa, gạch lát nền màu be được bao phủ bởi một tắm thảm màu trắng, ghế sofa sọc xanh trắng và một chiếc bàn với chiếc khăn trải bàn màu xanh lam, trên đó có một đĩa hoa quả.
Mấy người bước vào, ở tầng một có một gian bếp mở, bàn ghế ăn xinh đẹp, bên cạnh có tủ rượu, chất đầy rượu vang.
Cầu thang uốn lượn tinh xảo.
Đỉnh đầu là trần gỗ treo một chiếc đèn pha lê trắng rất đẹp.
Lâm Quán Quán dường như đã yêu ngôi nhà này ngay từ ánh nhìn đầu tiên.
Đã từng!
Khi cô yêu Tiêu Dục cô đã từng mơ ước, sau này nếu có tiền nhất định sẽ mua một ngôi nhà lớn, căn nhà sẽ được trang trí theo phong cách Địa Trung Hải mà cô yêu thích, phòng ngủ tốt nhất là nên có một cái cửa sổ, như vậy, những lúc rảnh rỗi có thể ngồi cạnh cửa sổ đọc sách và ngắm phong cảnh bên ngoài.
Sau này, cuộc sống của cô càng ngày càng trở nên bần hàn, dần dần những sở thích này cũng bị cô đè sâu trong lòng.
Thật không ngờ, có một ngày ước mơ của cô đã trở thành hiện thực.
Tuy nhiên.
Đối mặt với việc tốt như này, trong lòng cô lại cảm thấy bắt an vì cô hiểu rõ chẳng có bữa cơm nào trên đời này là miễn phí.
“Ùng ục…”
Tâm Can ngại ngùng ôm bụng.
*Đói rồi?”
Tâm Can đỏ mặt gật đầu: “Tâm Can vẫn chưa ăn tối, anh cũng chưa ăn, vì chúng con nghĩ rằng cô sẽ trở về sớm.”
Cô vẫn chưa ăn tối.
Lúc nãy không có cảm giác gì nhưng bây giờ nghe thấy tiếng bụng reo của Tâm Can cô cũng bắt đầu cảm thấy đói.
“Đợi một chút.”
Lâm Quán Quán bỏ hành lý xuống, đi vào phòng bếp mở tủ lạnh, phát hiện tủ lạnh trống không.
“Hay là, cô gọi đồ ăn bên ngoài nhé.”
“Không được, không được, ăn đồ ăn bên ngoài không có lợi cho sức khỏe.” Cô bé kiên quyết lắc đầu, hỏi, “Cô biết nấu ăn không ạ?”
“Đương nhiên là biết.” Lâm Quán Quán còn chưa kịp lên tiếng thì Lâm Duệ đã nói, “Mommy của anh nấu ăn còn ngon hơn đầu bếp của khách sạn năm sao.”
*A, vậy thì tốt rồi, cô đợi một chút.”
Hai người nhìn thấy cô bé nhanh chân chạy ra phòng khách, rồi cầm điện thoại cố định trên bàn gọi điện, khoảng cách hơi xa nên Lâm Quán Quán và Lâm Duệ chỉ nghe được tiếng cô bé thúc giục, “Nhanh lên nhanh lên, mấy người nhanh lên.”
Sau đó.
Chưa đầy năm phút sau, chuông cửa vang lên, cô bé quen thuộc ấn nút mở khóa, cửa được mở ra, sau đó Lâm Quán Quán liền nhìn thấy mười mấy người nam nữ giúp việc bước vào, trên tay mỗi người đều bưng theo một cái khay, trên khay đầy đủ các loại rau tươi, thịt, hải sản, trứng, gạo…dầu ăn, giám, muối đủ loại. Còn có thêm các đồ dùng dùng để nấu ăn.
Lâm Quán Quán mở to mắt ra nhìn.
“Cô chủ nhỏ….”
Cô bé đưa tay ra chỉ, “Đưa đồ ăn vào phòng bếp.”
“Vâng!”
Mọi người bắt đầu đem đồ vào phòng bếp, một lúc sau, tủ lạnh trống không đã đầy ắp đồ, phòng bếp cũng đầy đủ dụng cụ.
Biệt thự vốn dĩ không có khí người giò đây lại vô cùng náo nhiệt.
Sau khi mọi người đặt xong đồ ăn, cô bé lại bảo mọi người trở về tòa biệt thự số một.
`.
Lâm Quán Quán, “…
Nếu biết sớm hơn, có phải cô nên bảo Tâm Can trở về nhà của mình ăn cơm không?
Bây giò đồ đạc đã đem tới rồi, Lâm Quán Quán cũng ngại nếu như bảo họ đem về. Lâm Quán Quán tìm một cái tạp dề, không còn cách nào khác bắt đầu nấu cơm.
May là những đồ ăn đem đến đều đã sơ chế qua, như vậy Lâm Quán Quán đỡ tốn công sức.
Lâm Quán Quán cắm cơm trước tiên.
“Tâm Can, nói cho dì biết, con thích ăn gì?”
Tâm Can sáng mắt lên, hỏi, “Wa, còn có thể chọn món sao ạ?”
“Đương nhiên!”
Cô bé nuốt nước bọt, “Cá dưa chua, thịt xào, thịt lợn lát luộc, gà cắt miếng lọc xương, đúng rồi đúng rồi, còn có thịt kho tàu và sườn xào chua ngọt….à, có phải là nhiều quá rồi không ạ?”
“Không sao, cô cũng chưa ăn nên ăn cùng hai đứa luôn, nhiều một chút cũng không sao.” Lâm Quán Quán điêu luyện xử lý thực phẩm, “Tâm Can thích ăn thịt sao?”
Cô bé không chọn một món rau nào.
“Vâng vâng, Tâm Can là động vật ăn thịt, hơn nữa Tâm Can thích ăn cay.”
Khẩu vị của cô bé cũng khá giống với cô và Lâm Duệ.
Duệ Duệ thích ăn nhất là món sườn xào chua ngọt.
“Đợi một lúc nữa sẽ có đồ ăn.”
“Vâng.”
Tài nghệ của Lâm Quán Quán rất tốt, bởi vì Lâm Duệ sinh non nên từ bé sức khỏe đã không tốt, mà đúng lúc đó cô lại đi làm ở nhà hàng Trung Hoa vì vậy cô đã học lén được rất nhiều món chờ cậu bé lớn để nấu cho cậu bé ăn, vì vậy tài nghệ nấu ăn cũng được nâng cao hon rất nhiều.
Các món ăn đang được nấu dần dần.
Cả phòng khách tràn đầy mùi thơm.
“Wa! Tiểu Quán Quán, chị đang nấu gì vậy, thơm quá đi.”
Tiêu Diễn và Tiêu Lăng Dạ từ cửa lớn đi vào, hai người vẫn chưa ăn tối, Tiêu Diễn ngửi thấy mùi đồ ăn liền đi vào trong bếp, thuận tay lấy một miếng thịt kho tàu lên ăn, nóng đến nỗi anh ta phải thè lưỡi ra nhưng vẫn không nỡ nhỗ miếng thịt ra.
*Ò ð ò, ngon quá, rất ngon, thịt mỡ mà không cảm thấy ngấy chút nào.” Tiêu Diễn nói không rõ ràng, “Ngon quá đi, ngon quá đi, em vẫn muốn ăn.”
*A, chú hai, sao chú lại ăn vụng. Cháu với anh đợi rất lâu rồi mà vẫn chưa ăn miếng nào đấy.”
“Đừng có nhỏ nhen như vậy mà.”
Tiêu Diễn không bằng lòng bị Tâm Can đẩy ra khỏi phòng bếp.
Tiêu Diễn đến rồi, vậy… Tiêu Lăng Dạ…
Lâm Quán Quán ngắng đầu lên nhìn, quả nhiên Tiêu Lăng Dạ cũng đang ở phòng khách, anh không hề đi vào phòng bếp mà ngồi trên sofa với Duệ Duệ.
Một lớn một bé ngồi trên sofa, mặc dù hai người không nói chuyện nhưng không khí giữa hai người không có chút ngại ngùng nào.
Một lúc sau, Lâm Quán Quán nhìn thấy Tiêu Lăng Dạ lấy từ trong túi ra một thứ gì đó rồi đưa đến trước mặt Duệ Duệ.
AI Trái tim Lâm Quán Quán đập mạnh một nhịp.
Sắp xếp chỗ ở cho cô ngay cạnh nhà anh, bây giờ còn tặng quà cho Duệ Duệ, Tiêu Lăng Dạ này….rốt cục là muốn làm gì?
Cổng được bao quanh bởi hàng rào kim loại, khi bạn bước vào cổng, có một con đường lát đá cuội uốn lượn suốt lối vào phòng khách.
Có một bãi đậu xe ngoài trời bên trái, không gian thoáng đãng bên phải trồng rất nhiều thực vật như ớt xanh, cà tím, dưa chuột, đỗ xanh, thậm chí còn có cây dưa hấu leo trên hàng rào, lúc này, quả dưa hấu đã to bằng nắm tay.
Lâm Quán Quán nhìn sững sờ.
Tâm Can bắt đầu giải thích với Lâm Quán Quán, “Cô ơi, trước đây có một chú rất luyến tiếc mạng sống của mình sống ở đây, chú ấy lo mua phải đồ ăn có phun thuốc trừ sâu, ăn vào sẽ không tốt cho sức khỏe vì vậy đã dùng hoa viên làm nơi trồng „ rau.
Người vô cùng luyến tiếc mạng sống kia chính là chú hai của cô bé.
Vì để cô đến đây ở nên chú hai đã chuyển sang tòa nhà số một ở.
Đi theo con đường nhỏ đến cửa phòng khách.
Cửa vẫn đang đóng, Lâm Quán Quán nhẹ nhàng đẩy của ra.
Cô đứng ngoài cửa, trong mắt hiện lên sự kinh ngạc khi nhìn thấy phong cách trang trí trong nhà.
Đó không phải là kiểu trang trí sang trọng theo phong cách Châu Âu như cô nghĩ, mà là kiểu trang trí theo phong cách Địa Trung Hải với hai màu chủ yếu là xanh và trắng.
Cái nhìn đầu tiên là phòng khách sáng sủa, gạch lát nền màu be được bao phủ bởi một tắm thảm màu trắng, ghế sofa sọc xanh trắng và một chiếc bàn với chiếc khăn trải bàn màu xanh lam, trên đó có một đĩa hoa quả.
Mấy người bước vào, ở tầng một có một gian bếp mở, bàn ghế ăn xinh đẹp, bên cạnh có tủ rượu, chất đầy rượu vang.
Cầu thang uốn lượn tinh xảo.
Đỉnh đầu là trần gỗ treo một chiếc đèn pha lê trắng rất đẹp.
Lâm Quán Quán dường như đã yêu ngôi nhà này ngay từ ánh nhìn đầu tiên.
Đã từng!
Khi cô yêu Tiêu Dục cô đã từng mơ ước, sau này nếu có tiền nhất định sẽ mua một ngôi nhà lớn, căn nhà sẽ được trang trí theo phong cách Địa Trung Hải mà cô yêu thích, phòng ngủ tốt nhất là nên có một cái cửa sổ, như vậy, những lúc rảnh rỗi có thể ngồi cạnh cửa sổ đọc sách và ngắm phong cảnh bên ngoài.
Sau này, cuộc sống của cô càng ngày càng trở nên bần hàn, dần dần những sở thích này cũng bị cô đè sâu trong lòng.
Thật không ngờ, có một ngày ước mơ của cô đã trở thành hiện thực.
Tuy nhiên.
Đối mặt với việc tốt như này, trong lòng cô lại cảm thấy bắt an vì cô hiểu rõ chẳng có bữa cơm nào trên đời này là miễn phí.
“Ùng ục…”
Tâm Can ngại ngùng ôm bụng.
*Đói rồi?”
Tâm Can đỏ mặt gật đầu: “Tâm Can vẫn chưa ăn tối, anh cũng chưa ăn, vì chúng con nghĩ rằng cô sẽ trở về sớm.”
Cô vẫn chưa ăn tối.
Lúc nãy không có cảm giác gì nhưng bây giờ nghe thấy tiếng bụng reo của Tâm Can cô cũng bắt đầu cảm thấy đói.
“Đợi một chút.”
Lâm Quán Quán bỏ hành lý xuống, đi vào phòng bếp mở tủ lạnh, phát hiện tủ lạnh trống không.
“Hay là, cô gọi đồ ăn bên ngoài nhé.”
“Không được, không được, ăn đồ ăn bên ngoài không có lợi cho sức khỏe.” Cô bé kiên quyết lắc đầu, hỏi, “Cô biết nấu ăn không ạ?”
“Đương nhiên là biết.” Lâm Quán Quán còn chưa kịp lên tiếng thì Lâm Duệ đã nói, “Mommy của anh nấu ăn còn ngon hơn đầu bếp của khách sạn năm sao.”
*A, vậy thì tốt rồi, cô đợi một chút.”
Hai người nhìn thấy cô bé nhanh chân chạy ra phòng khách, rồi cầm điện thoại cố định trên bàn gọi điện, khoảng cách hơi xa nên Lâm Quán Quán và Lâm Duệ chỉ nghe được tiếng cô bé thúc giục, “Nhanh lên nhanh lên, mấy người nhanh lên.”
Sau đó.
Chưa đầy năm phút sau, chuông cửa vang lên, cô bé quen thuộc ấn nút mở khóa, cửa được mở ra, sau đó Lâm Quán Quán liền nhìn thấy mười mấy người nam nữ giúp việc bước vào, trên tay mỗi người đều bưng theo một cái khay, trên khay đầy đủ các loại rau tươi, thịt, hải sản, trứng, gạo…dầu ăn, giám, muối đủ loại. Còn có thêm các đồ dùng dùng để nấu ăn.
Lâm Quán Quán mở to mắt ra nhìn.
“Cô chủ nhỏ….”
Cô bé đưa tay ra chỉ, “Đưa đồ ăn vào phòng bếp.”
“Vâng!”
Mọi người bắt đầu đem đồ vào phòng bếp, một lúc sau, tủ lạnh trống không đã đầy ắp đồ, phòng bếp cũng đầy đủ dụng cụ.
Biệt thự vốn dĩ không có khí người giò đây lại vô cùng náo nhiệt.
Sau khi mọi người đặt xong đồ ăn, cô bé lại bảo mọi người trở về tòa biệt thự số một.
`.
Lâm Quán Quán, “…
Nếu biết sớm hơn, có phải cô nên bảo Tâm Can trở về nhà của mình ăn cơm không?
Bây giò đồ đạc đã đem tới rồi, Lâm Quán Quán cũng ngại nếu như bảo họ đem về. Lâm Quán Quán tìm một cái tạp dề, không còn cách nào khác bắt đầu nấu cơm.
May là những đồ ăn đem đến đều đã sơ chế qua, như vậy Lâm Quán Quán đỡ tốn công sức.
Lâm Quán Quán cắm cơm trước tiên.
“Tâm Can, nói cho dì biết, con thích ăn gì?”
Tâm Can sáng mắt lên, hỏi, “Wa, còn có thể chọn món sao ạ?”
“Đương nhiên!”
Cô bé nuốt nước bọt, “Cá dưa chua, thịt xào, thịt lợn lát luộc, gà cắt miếng lọc xương, đúng rồi đúng rồi, còn có thịt kho tàu và sườn xào chua ngọt….à, có phải là nhiều quá rồi không ạ?”
“Không sao, cô cũng chưa ăn nên ăn cùng hai đứa luôn, nhiều một chút cũng không sao.” Lâm Quán Quán điêu luyện xử lý thực phẩm, “Tâm Can thích ăn thịt sao?”
Cô bé không chọn một món rau nào.
“Vâng vâng, Tâm Can là động vật ăn thịt, hơn nữa Tâm Can thích ăn cay.”
Khẩu vị của cô bé cũng khá giống với cô và Lâm Duệ.
Duệ Duệ thích ăn nhất là món sườn xào chua ngọt.
“Đợi một lúc nữa sẽ có đồ ăn.”
“Vâng.”
Tài nghệ của Lâm Quán Quán rất tốt, bởi vì Lâm Duệ sinh non nên từ bé sức khỏe đã không tốt, mà đúng lúc đó cô lại đi làm ở nhà hàng Trung Hoa vì vậy cô đã học lén được rất nhiều món chờ cậu bé lớn để nấu cho cậu bé ăn, vì vậy tài nghệ nấu ăn cũng được nâng cao hon rất nhiều.
Các món ăn đang được nấu dần dần.
Cả phòng khách tràn đầy mùi thơm.
“Wa! Tiểu Quán Quán, chị đang nấu gì vậy, thơm quá đi.”
Tiêu Diễn và Tiêu Lăng Dạ từ cửa lớn đi vào, hai người vẫn chưa ăn tối, Tiêu Diễn ngửi thấy mùi đồ ăn liền đi vào trong bếp, thuận tay lấy một miếng thịt kho tàu lên ăn, nóng đến nỗi anh ta phải thè lưỡi ra nhưng vẫn không nỡ nhỗ miếng thịt ra.
*Ò ð ò, ngon quá, rất ngon, thịt mỡ mà không cảm thấy ngấy chút nào.” Tiêu Diễn nói không rõ ràng, “Ngon quá đi, ngon quá đi, em vẫn muốn ăn.”
*A, chú hai, sao chú lại ăn vụng. Cháu với anh đợi rất lâu rồi mà vẫn chưa ăn miếng nào đấy.”
“Đừng có nhỏ nhen như vậy mà.”
Tiêu Diễn không bằng lòng bị Tâm Can đẩy ra khỏi phòng bếp.
Tiêu Diễn đến rồi, vậy… Tiêu Lăng Dạ…
Lâm Quán Quán ngắng đầu lên nhìn, quả nhiên Tiêu Lăng Dạ cũng đang ở phòng khách, anh không hề đi vào phòng bếp mà ngồi trên sofa với Duệ Duệ.
Một lớn một bé ngồi trên sofa, mặc dù hai người không nói chuyện nhưng không khí giữa hai người không có chút ngại ngùng nào.
Một lúc sau, Lâm Quán Quán nhìn thấy Tiêu Lăng Dạ lấy từ trong túi ra một thứ gì đó rồi đưa đến trước mặt Duệ Duệ.
AI Trái tim Lâm Quán Quán đập mạnh một nhịp.
Sắp xếp chỗ ở cho cô ngay cạnh nhà anh, bây giờ còn tặng quà cho Duệ Duệ, Tiêu Lăng Dạ này….rốt cục là muốn làm gì?
Bình luận facebook