-
Chap 63
Lăng U nhắm mắt, nhưng mãi đến lúc định thần lại vẫn không thấy đau. Mở mắt ra nhìn, cư nhiên là Kỷ Hà đỡ lấy cô, Lăng U cười trong lòng, hận không thể ôm hôn cô bạn thân này.
" Ninh Thư, cô đẩy ngã Lăng U, không sợ Quân Mạc Phàm róc xương cô sao?" Kỷ Hà miệng lưỡi sắc bén nhìn Ninh Thư.
" Con mắt nào của có thấy tôi đẩy ngã cô ta?" Ninh Thư vênh mặt.
" Tôi nói này Lãnh tiểu thư, cô trước thì công khai giựt chồng người khác, sau thì âm mưu hãm hại Lăng U, có phải dây thần kinh xấu hổ của cô mất hết rồi không?"
Lăng U dùng ánh mắt hâm mộ nhìn Kỷ Hà.
" Cô nói cái gì? Tôi là người đến trước, cô ta mới là tiểu tam cướp Phàm của tôi." Ninh Thư xanh mặt nói.
" Lãnh tiểu thư, nếu cô và Quân Mạc Phàm đến được với nhau thì đã đến từ lâu rồi, đâu cần phải đợi Lăng U xuất hiện. Tôi vẫn là nên khuyên cô đừng làm hồ ly tinh, đến lúc nghiệp quật lại bảo tại số." Kỷ Hà nói xong liền dẫn cô nghênh ngang rời đi.
Ninh Thư nắm tay thành nắm đấm, tức giận đến đỏ cả mặt.
Lăng U tạm biệt Kỷ Hà rồi ung dung quay lại chỗ ngồi, cũng may hôm nay là có Kỷ Hà đỡ lấy cô, nếu không cũng phải bầm dập một số chỗ. Một lúc sau, Ninh Thư hậm hực đi vào, má lại còn nhiều hơn một bàn tay, chân thì đi khập khiễng, vừa nhìn thấy Lãnh Hải, nước mắt như vòi hỏng van chảy ra ngoài không ngừng.
" Ninh Thư, con sao vậy?" Lãnh Hải nhíu mày ôm lấy con gái, giọng nói rõ ràng xót xa.
" Ba...... con...... con chỉ nói với Lăng U rằng con cũng thích Phàm..... nhưng con vẫn muốn chúc phúc cho họ..... không ngờ cô ấy lại nổi giận đánh con, còn đẩy ngã con nữa." Ninh Thư cố lau đi nước mắt, nói là cho ba cô ta nghe nhưng ánh mắt lại lén nhìn Quân Mạc Phàm.
Lăng U không ngừng tán thưởng khả năng diễn xuất của Ninh Thư. Cô ta vì muốn đổ tội cho cô, tự mình lao vào cánh cửa, lại tự mình cho mình một bạt tai. Thật sự là hy sinh vì nghiệp lớn.
" Lăng tiểu thư, lời Ninh Thư nói là thật sao?" Lãnh Hải không phải người ngốc, ông ta làm doanh nhân bao nhiêu năm, loại diễn xuất nào chưa nhìn qua, nhưng nghĩ đến con gái cũng không ngốc đến mức tự đánh mình nên nhíu mày nhìn cô.
" Lãnh tổng, nếu tôi nói không phải tôi làm, ông có tin không?"
" Chuyện này........" Lãnh Hải nhìn đến con gái bị ấm ức, lại nhìn đến khuôn mặt đen của anh liền ấp úng.
" Anh tin em." Quân Mạc Phàm cắt ngang lời nói. Chỉ một câu này khiến Lăng U cảm động không thôi.
" Phàm....." Ninh Thư vừa muốn đứng dậy lại bị ba mình giữ lại.
" Nếu Mạc Phàm đã nói như vậy chắc là có hiểu nhầm thôi. Ninh Thư, con đừng làm loạn nữa, chúng ta mau ăn thôi." Lãnh Hải hạ giọng cố cười.
Lăng U nhìn mà khẽ cười, đúng là biết cứng biết mềm, là con gái sao Ninh Thư không bằng một phần của ba cô ta vậy?
- - -
" Ninh Thư, cô đẩy ngã Lăng U, không sợ Quân Mạc Phàm róc xương cô sao?" Kỷ Hà miệng lưỡi sắc bén nhìn Ninh Thư.
" Con mắt nào của có thấy tôi đẩy ngã cô ta?" Ninh Thư vênh mặt.
" Tôi nói này Lãnh tiểu thư, cô trước thì công khai giựt chồng người khác, sau thì âm mưu hãm hại Lăng U, có phải dây thần kinh xấu hổ của cô mất hết rồi không?"
Lăng U dùng ánh mắt hâm mộ nhìn Kỷ Hà.
" Cô nói cái gì? Tôi là người đến trước, cô ta mới là tiểu tam cướp Phàm của tôi." Ninh Thư xanh mặt nói.
" Lãnh tiểu thư, nếu cô và Quân Mạc Phàm đến được với nhau thì đã đến từ lâu rồi, đâu cần phải đợi Lăng U xuất hiện. Tôi vẫn là nên khuyên cô đừng làm hồ ly tinh, đến lúc nghiệp quật lại bảo tại số." Kỷ Hà nói xong liền dẫn cô nghênh ngang rời đi.
Ninh Thư nắm tay thành nắm đấm, tức giận đến đỏ cả mặt.
Lăng U tạm biệt Kỷ Hà rồi ung dung quay lại chỗ ngồi, cũng may hôm nay là có Kỷ Hà đỡ lấy cô, nếu không cũng phải bầm dập một số chỗ. Một lúc sau, Ninh Thư hậm hực đi vào, má lại còn nhiều hơn một bàn tay, chân thì đi khập khiễng, vừa nhìn thấy Lãnh Hải, nước mắt như vòi hỏng van chảy ra ngoài không ngừng.
" Ninh Thư, con sao vậy?" Lãnh Hải nhíu mày ôm lấy con gái, giọng nói rõ ràng xót xa.
" Ba...... con...... con chỉ nói với Lăng U rằng con cũng thích Phàm..... nhưng con vẫn muốn chúc phúc cho họ..... không ngờ cô ấy lại nổi giận đánh con, còn đẩy ngã con nữa." Ninh Thư cố lau đi nước mắt, nói là cho ba cô ta nghe nhưng ánh mắt lại lén nhìn Quân Mạc Phàm.
Lăng U không ngừng tán thưởng khả năng diễn xuất của Ninh Thư. Cô ta vì muốn đổ tội cho cô, tự mình lao vào cánh cửa, lại tự mình cho mình một bạt tai. Thật sự là hy sinh vì nghiệp lớn.
" Lăng tiểu thư, lời Ninh Thư nói là thật sao?" Lãnh Hải không phải người ngốc, ông ta làm doanh nhân bao nhiêu năm, loại diễn xuất nào chưa nhìn qua, nhưng nghĩ đến con gái cũng không ngốc đến mức tự đánh mình nên nhíu mày nhìn cô.
" Lãnh tổng, nếu tôi nói không phải tôi làm, ông có tin không?"
" Chuyện này........" Lãnh Hải nhìn đến con gái bị ấm ức, lại nhìn đến khuôn mặt đen của anh liền ấp úng.
" Anh tin em." Quân Mạc Phàm cắt ngang lời nói. Chỉ một câu này khiến Lăng U cảm động không thôi.
" Phàm....." Ninh Thư vừa muốn đứng dậy lại bị ba mình giữ lại.
" Nếu Mạc Phàm đã nói như vậy chắc là có hiểu nhầm thôi. Ninh Thư, con đừng làm loạn nữa, chúng ta mau ăn thôi." Lãnh Hải hạ giọng cố cười.
Lăng U nhìn mà khẽ cười, đúng là biết cứng biết mềm, là con gái sao Ninh Thư không bằng một phần của ba cô ta vậy?
- - -
Bình luận facebook