Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 833
CHƯƠNG 833: THẬT SỰ MỆT MỎI
“Tôi làm nhiều chuyện có lỗi với cô như vậy, có lỗi với mẹ cô như vậy, không ngờ cô còn tới thăm tôi.”
Giang Tuệ Tâm thật sự rất bất ngờ khi thấy Cố Hạnh Nguyên tới thăm mình, đồng thời cũng không khỏi nhớ tới ký ức đau buồn này.
Trên mặt Cố Hạnh Nguyên có vẻ vô cùng bình thản: “Bà Bắc Minh, những chuyện đó đã qua lâu như vậy, cũng không cần nhắc tới nữa. Bất kể chuyện gì, chúng ta đều phải nhìn về phía trước.”
Một câu nói này thật sự làm Giang Tuệ Tâm xúc động.
Đâu phải ai cũng có thể làm được chuyện lấy ơn báo oán, không ngờ Cố Hạnh Nguyên còn trẻ lại có thể rộng lượng như vậy.
Giang Tuệ Tâm chấm nước mắt: “Cho dù thằng bé Thiện không phải con ruột của tôi, nhưng cũng xem như là tôi nuôi từ nhỏ đến lớn. Nó có thể gặp được người phụ nữ tốt như cháu, tôi cũng mừng thay cho nó. Nếu có thể, tôi thật sự hy vọng được nhìn thấy các người đến được với nhau. Tôi nghĩ, cũng không phải chỉ có một mình tôi có suy nghĩ như vậy. Chắc đám người Như Khiết thậm chí Lục Lộ cũng suy nghĩ như vậy.”
“Dì Tâm, đến lúc đó chúng cháu sẽ mời dì uống rượu mừng.”
Không chờ Cố Hạnh Nguyên nói gì, Bắc Minh Thiện lại nói trước.
Cố Hạnh Nguyên quay đầu nhìn anh: “Ai nói sẽ kết hôn với anh chứ?”
“Em không kết hôn, vậy đeo nhẫn trên tay làm gì?”
“Còn không phải là tại anh…”
Cố Hạnh Nguyên đối mặt với Bắc Minh Thiện, thật sự không biết nên nói thế nào mới tốt.
Đồng thời, dù sao ở đây cũng là trong nhà tù, không phải nơi để tranh luận.
Giang Tuệ Tâm nhìn hai người bọn họ, trên mặt lại tươi cười: “Được rồi, được rồi, đừng tranh cãi nữa. Tôi biết, phần lớn là do thằng bé Thiện ép cô đeo chiếc nhẫn này. Nhưng… tôi cũng muốn nói thay Thiện vài câu: Nếu không phải nó thật lòng thích cô, yêu cô thì sẽ không làm như vậy. Hạnh Nguyên, tôi hi vọng cô có thể thận trọng suy nghĩ về chuyện này.”
Cố Hạnh Nguyên có cảm giác mình quyết định tới đây không phải là một lựa chọn sáng suốt.
Nếu có thể dùng một từ để hình dung về cuộc gặp mặt với Giang Tuệ Tâm, vậy chính là thuận lợi cộng thêm có vẻ ấm áp.
Không có sự giương cung bạt kiếm, hoặc mặt lạnh nhìn nhau như trong tưởng tượng trước đó.
Điều này thật sự khiến Cố Hạnh Nguyên cảm thấy hơi bất ngờ.
Nhưng lúc đối mặt với Phỉ Nhi lại giống như đã đoán trước.
Lúc nhìn thấy cô ta, có thể hình dung bằng một từ, chính là tái nhợt.
Nhưng cô ta chỉ lạnh lùng với Cố Hạnh Nguyên.
Khi đối mặt với Bắc Minh Thiện, cô ta vẫn khoác lên mình dáng vẻ đáng thương.
Lúc cô ta nhìn anh, hình như có thể thấy có gì đó lóe lên trong mắt: “Thiện, cuối cùng em cũng chờ được anh tới thăm em. Anh mau đưa em ra ngoài đi, em thật sự không ở đây được nữa. Anh biết không, em không ở trong phòng riêng, mỗi tối đều phải sống trong một phòng lớn với đám nữ lưu manh đó. Những người đó thật sự rất không có giáo dưỡng, em chẳng thể ngủ ngon được đêm nào, ban ngày còn bị bọn họ bắt nạt…”
Cô ta nói một lúc, nước mắt đã rơi xuống gương mặt giống như vòng hạt bị đứt dây.
Đối mặt với một người phụ nữ, còn là người phụ nữ từng muốn kết hôn với anh.
Nếu đổi thành trước đây, anh chắc chắn sẽ không thể ngồi yên như bây giờ, trên mặt không hề có cảm xúc gì.
So với anh, Cố Hạnh Nguyên ít nhiều vẫn hơi xúc động.
Bọn họ từng xảy ra không ít xích mích nhưng vẫn không ảnh hưởng cho tới sự thương xót dành cho cô ta.
“Phỉ Nhi, chờ lát nữa tôi sẽ nói với người cai ngục giúp cô, xem có thể đổi phòng một người cho cô không.”
Nào ngờ, sau khi cô nói ra câu này, chỉ thấy đôi mắt đẫm lệ của Phỉ Nhi nhìn cô bất chợt lóe lên ánh sáng lạnh.
Đó là một ánh sáng kèm theo sự căm hận: “Cố Hạnh Nguyên, cô bớt ở đây làm mèo khóc chuột đi. Tôi không cần sự thương hại của cô. Tôi biết cô hận không thể nhìn tôi thảm hại hơn mới vui vẻ đấy.”
“Phỉ Nhi, cô thật sự hiểu nhầm rồi…”
“Hiểu nhầm gì chứ? Không phải cô tới đây vì muốn nhìn thấy tôi xấu mặt à? Bây giờ cô đã nhìn thấy, chắc hẳn hài lòng rồi chứ!” Tâm trạng Phỉ Nhi càng lúc càng kích động hơn.
Có thể thấy môi cô ta bắt đầu hơi run rẩy, hai tay cô ta siết chặt.
Bắc Minh Thiện nhíu mày. Anh không muốn nhìn thấy cảnh tượng này: “Phỉ Nhi, sai là sai, đây là sự trừng phạt đối với em. Điều em cần phải làm nhất lúc này là ăn năn về những chuyện từng làm trước đó, chứ không phải ở đây phàn nàn.”
Một câu nói này làm Phỉ Nhi hơi bất ngờ, trong mắt cô ta lóe ra sự thất vọng: “Thiện, anh nói gì? Em làm tất cả những chuyện đó đều là vì anh. Mà bây giờ anh lại bảo em ở đây ăn năn…”
Cô ta nói, trên môi thoáng lộ ra nụ cười chua chát: “Người ta đều nói người mới hơn người cũ, em còn thật sự không tin. Bởi vì em biết anh vẫn rất tốt với em, cho dù là lúc có Tô Ánh Uyển. Nhưng sau khi người phụ nữ này xuất hiện, em có thể cảm giác được thái độ của anh đối với cô ta và đối với em dần thay đổi. Em từng tha thứ, nhượng bộ, hi vọng anh có thể trở lại bên cạnh em. Nhưng từ sau khi em vào đây, anh chưa từng tới thăm em. Trước kia em quá ngu ngốc, ngu ngốc đến mức dũng cảm quên mình xông vào trong đám cháy đi cứu anh…”
Khi vụ hỏa hoạn kia được nhắc tới, đặc biệt là từ trong miệng Phỉ Nhi nói ra, điều này làm Bắc Minh Thiện cảm thấy trong lòng có phần không thoải mái.
Anh không nhịn được dời mắt khỏi gương mặt cô ta.
“Sao vậy? Sao em vừa nhắc tới chuyện này, anh lại không dám nhìn em nữa? Có phải anh cũng cảm thấy mình bất công đối với em không?”
Bắc Minh Thiện hơi nheo mắt lại.
“Phỉ Nhi, trước đây anh hứa sẽ chịu trách nhiệm với em, chăm sóc cho cuộc sống sau này của em. Bây giờ anh vẫn có thể cho em lời hứa này. Nhưng điều này cũng không có nghĩa là em muốn làm gì thì làm. Em vẫn phải chịu trách nhiệm đối với những sai lầm của mình.”
Phỉ Nhi cười cay đắng lắc đầu: “Chịu trách nhiệm à? Nhẫn cũng đã đeo ở trên tay người phụ nữ này, anh còn muốn chịu trách nhiệm với em thế nào? Anh bảo em ở bên cạnh nhìn các người khoe ân ái, còn em vẫn là một mình lẻ loi hiu quạnh à? Nói chính xác, điều này chắc hẳn là sự trừng phạt đối với em. So với tương lai chúng ta sẽ là một kết cục như vậy, em chẳng thà không cần.”
Trong lúc đó, Cố Hạnh Nguyên muốn nói gì đó nhưng một bàn tay của cô bị siết chặt. Anh không muốn để mình lỡ lời.
Hơn nữa, đây là tình hình thực tế giữa bọn họ, mình cũng chẳng có lý do gì để nói chen vào.
“Có lẽ em đi tới tình trạng bây giờ là do ông trời trừng phạt em, trừng phạt tất cả những gì em đã làm trước đây. Thật ra, mặt em cũng đã thế rồi.”
Tâm trạng Phỉ Nhi đang kích động đột nhiên trở nên bình tĩnh, sự bình tĩnh này còn kèm tuyệt vọng và tự giễu: “Bây giờ em muốn nói với anh một chuyện, nhưng em không muốn nói trước mặt cô ta.”
Cô ta nói xong, liếc nhìn Cố Hạnh Nguyên.
Thật ra, hôm nay vốn là cô đề xuất chuyện tới đây thăm Phỉ Nhi, nhưng lại bị cô ta chặn ở ngoài cửa.
Cố Hạnh Nguyên ra khỏi phòng thăm tù, đứng trước cửa sổ có chấn song sắt.
Bên ngoài là một bãi cỏ xanh, những tù nhân nữ mặc đồng phục tù nhân đang ngồi hoặc đứng trên đó, tất cả đều làm gì đó.
Thậm chí cô còn bị dọa cho nhảy dựng lên khi thấy có tù nhân nữ đột nhiên xuất hiện trước cửa sổ, gõ mạnh vào chấn song sắt, cũng lộ ra sự thâm độc đối với mình đang đứng bên trong.
Thế giới ở đây hoàn toàn khác với bên ngoài, cá lớn nuốt cá bé là cách sinh tồn duy nhất.
Chẳng bao lâu, cô nghe được phía sau có tiếng mở cửa.
“Chúng ta đi thôi.”
Khi Bắc Minh Thiện đi ngang qua bên cạnh cô, thản nhiên nói một câu rồi lặng lẽ đi về phía lối ra.
Nghe tâm trạng của anh không tốt lắm, có lẽ bọn họ vừa mới hơi tranh cãi, không vui.
Trên đường trở về, bọn họ cũng không nói với nhau câu nào.
* “Hạnh Nguyên, các cháu sao vậy?”
Cố Hạnh Nguyên nằm trên giường nghỉ ngơi, Dư Như Khiết gõ nhẹ vào cửa, sau đó bước vào.
Có thể thấy trên mặt bà cũng đã bớt đi chút cảm xúc.
Cố Hạnh Nguyên quay đầu mỉm cười nhìn bà: “Dì Như Khiết, bọn cháu không sao. Chúng cháu vừa qua thăm dì Tâm và cả Phỉ Nhi.”
Đi thăm bọn họ à? Điều này thật sự làm Dư Như Khiết có cảm giác ngoài ý muốn. Nhưng bà cũng sẽ không vì thế mà có suy nghĩ gì.
“Bọn họ ở trong đó có khỏe không? A Linh…” Dư Như Khiết nói đến đây thì ngập ngừng muốn nói lại thôi.
“Bọn họ đều khỏe. Dì tâm muốn nói một câu ‘xin lỗi’ dì.”
Dư Như Khiết nghe xong lại thở dài: “Đã một đống tuổi rồi, còn ai xin lỗi ai làm gì. Quá khứ cũng đã qua rồi. Dì biết bà ấy ở bên trong sống không tốt lắm. Qua vài ngày nữa, dì cũng sẽ tới thăm bà ấy. Còn Phỉ Nhi thế nào?”
So với Giang Tuệ Tâm, bà quan tâm Phỉ Nhi hơn. Bà biết con trai của mình có quan hệ sâu xa với người phụ nữ kia.
Nếu người phụ nữ kia lại giở trò gì đó, bà rất lo lắng con trai của mình sẽ mềm lòng mà tổn thương tới Cố Hạnh Nguyên.
“Phỉ Nhi sống trong đó không được tốt lắm. Cháu cũng không nói được gì với cô ta. Có gì, dì hỏi Thiện thử xem.”
Từ sau khi đi thăm Giang Tuệ Tâm và Phỉ Nhi, tâm trạng Bắc Minh Thiện trở nên hơi nặng nề.
Trong lúc ăn cơm, mọi người đều phát hiện ra điều này.
Chỉ có điều mọi người đều không muốn tình hình mới hơi nặng nề lại trở thành hỏng bét hơn.
Đối với Dư Như Khiết, bà càng hy vọng muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì hơn.
Cố Hạnh Nguyên hình như cũng không nhắc tới chuyện gì đã xảy ra.
Cho dù là vậy, bà vẫn cảm thấy vui mừng vì biết tâm trạng của Giang Tuệ Tâm hình như đã thay đổi.
Bà ta đã từng muốn hại mình, không ngờ Lục Lộ lại thành ‘người chịu tội thay’.
Đối với chuyện này, bà vốn phải hận Giang Tuệ Tâm cả đời.
Nhưng sau khi trải qua sóng gió trong đời người, Dư Như Khiết có biểu hiện vô cùng bình tĩnh đối với chuyện này.
Bà cũng sẽ không tự xưng mình là thánh nhân, lại cảm thấy làm như vậy sẽ khiến lòng mình được an ủi.
Cứu vãn một người bạn luôn tốt hơn so với tạo ra một kẻ thù nhiều.
Chẳng qua không phải ai cũng có thể có được nhận thức này.
Con người sống trong xã hội giàu có phức tạp, bị mâu thuẫn bởi các loại lợi ích sẽ luôn muốn tối đa hóa lợi ích của bản thân.
Thật ra điều này chẳng có gì sai cả.
Có câu: Người không vì mình, trời tru đất diệt.
Nhưng… làm vậy cuối cùng có thể mang đến cho mình là điều gì?
Ngoại trừ ‘oan oan tương báo’, hình như lại chẳng có gì cả.
Tới cuối cùng, không có người bạn nào thật sự, chỉ có thêm đầy những kẻ địch ẩn nấp ở bên người.
Thật sự là mệt mỏi.
* Lúc Dư Như Khiết ra khỏi phòng của Cố Hạnh Nguyên và quay lại phòng khách, thấy Mạc Cẩm Thành đang ngồi cùng Bắc Minh Thiện trên sofa.
Trước mặt của bọn họ là một bàn trà được đẽo bằng rễ cây.
Một ấm Tử Sa đặt ở trên một cái bếp lò nhỏ.
Có hơi nước và cả mùi trà thơm bay ra từ vòi ấm trà.
Hai cái chén cũng bằng Tử Sa đặt ở trước mặt hai người.
Bà không đi tới làm phiền bọn họ, chỉ trao đổi ánh mắt với Mạc Cẩm Thành, sau đó xoay người quay lại phòng của mình.
Thông qua trao đổi ngắn ngủi bằng ánh mắt, Mạc Cẩm Thành dường như đã hiểu được tin tức mà bà muốn truyền đạt.
Người tầm tuổi như bọn họ đã trải qua sóng gió trong cuộc đời.
Còn có gì mà bọn họ không rõ, không biết chứ?
“Tôi làm nhiều chuyện có lỗi với cô như vậy, có lỗi với mẹ cô như vậy, không ngờ cô còn tới thăm tôi.”
Giang Tuệ Tâm thật sự rất bất ngờ khi thấy Cố Hạnh Nguyên tới thăm mình, đồng thời cũng không khỏi nhớ tới ký ức đau buồn này.
Trên mặt Cố Hạnh Nguyên có vẻ vô cùng bình thản: “Bà Bắc Minh, những chuyện đó đã qua lâu như vậy, cũng không cần nhắc tới nữa. Bất kể chuyện gì, chúng ta đều phải nhìn về phía trước.”
Một câu nói này thật sự làm Giang Tuệ Tâm xúc động.
Đâu phải ai cũng có thể làm được chuyện lấy ơn báo oán, không ngờ Cố Hạnh Nguyên còn trẻ lại có thể rộng lượng như vậy.
Giang Tuệ Tâm chấm nước mắt: “Cho dù thằng bé Thiện không phải con ruột của tôi, nhưng cũng xem như là tôi nuôi từ nhỏ đến lớn. Nó có thể gặp được người phụ nữ tốt như cháu, tôi cũng mừng thay cho nó. Nếu có thể, tôi thật sự hy vọng được nhìn thấy các người đến được với nhau. Tôi nghĩ, cũng không phải chỉ có một mình tôi có suy nghĩ như vậy. Chắc đám người Như Khiết thậm chí Lục Lộ cũng suy nghĩ như vậy.”
“Dì Tâm, đến lúc đó chúng cháu sẽ mời dì uống rượu mừng.”
Không chờ Cố Hạnh Nguyên nói gì, Bắc Minh Thiện lại nói trước.
Cố Hạnh Nguyên quay đầu nhìn anh: “Ai nói sẽ kết hôn với anh chứ?”
“Em không kết hôn, vậy đeo nhẫn trên tay làm gì?”
“Còn không phải là tại anh…”
Cố Hạnh Nguyên đối mặt với Bắc Minh Thiện, thật sự không biết nên nói thế nào mới tốt.
Đồng thời, dù sao ở đây cũng là trong nhà tù, không phải nơi để tranh luận.
Giang Tuệ Tâm nhìn hai người bọn họ, trên mặt lại tươi cười: “Được rồi, được rồi, đừng tranh cãi nữa. Tôi biết, phần lớn là do thằng bé Thiện ép cô đeo chiếc nhẫn này. Nhưng… tôi cũng muốn nói thay Thiện vài câu: Nếu không phải nó thật lòng thích cô, yêu cô thì sẽ không làm như vậy. Hạnh Nguyên, tôi hi vọng cô có thể thận trọng suy nghĩ về chuyện này.”
Cố Hạnh Nguyên có cảm giác mình quyết định tới đây không phải là một lựa chọn sáng suốt.
Nếu có thể dùng một từ để hình dung về cuộc gặp mặt với Giang Tuệ Tâm, vậy chính là thuận lợi cộng thêm có vẻ ấm áp.
Không có sự giương cung bạt kiếm, hoặc mặt lạnh nhìn nhau như trong tưởng tượng trước đó.
Điều này thật sự khiến Cố Hạnh Nguyên cảm thấy hơi bất ngờ.
Nhưng lúc đối mặt với Phỉ Nhi lại giống như đã đoán trước.
Lúc nhìn thấy cô ta, có thể hình dung bằng một từ, chính là tái nhợt.
Nhưng cô ta chỉ lạnh lùng với Cố Hạnh Nguyên.
Khi đối mặt với Bắc Minh Thiện, cô ta vẫn khoác lên mình dáng vẻ đáng thương.
Lúc cô ta nhìn anh, hình như có thể thấy có gì đó lóe lên trong mắt: “Thiện, cuối cùng em cũng chờ được anh tới thăm em. Anh mau đưa em ra ngoài đi, em thật sự không ở đây được nữa. Anh biết không, em không ở trong phòng riêng, mỗi tối đều phải sống trong một phòng lớn với đám nữ lưu manh đó. Những người đó thật sự rất không có giáo dưỡng, em chẳng thể ngủ ngon được đêm nào, ban ngày còn bị bọn họ bắt nạt…”
Cô ta nói một lúc, nước mắt đã rơi xuống gương mặt giống như vòng hạt bị đứt dây.
Đối mặt với một người phụ nữ, còn là người phụ nữ từng muốn kết hôn với anh.
Nếu đổi thành trước đây, anh chắc chắn sẽ không thể ngồi yên như bây giờ, trên mặt không hề có cảm xúc gì.
So với anh, Cố Hạnh Nguyên ít nhiều vẫn hơi xúc động.
Bọn họ từng xảy ra không ít xích mích nhưng vẫn không ảnh hưởng cho tới sự thương xót dành cho cô ta.
“Phỉ Nhi, chờ lát nữa tôi sẽ nói với người cai ngục giúp cô, xem có thể đổi phòng một người cho cô không.”
Nào ngờ, sau khi cô nói ra câu này, chỉ thấy đôi mắt đẫm lệ của Phỉ Nhi nhìn cô bất chợt lóe lên ánh sáng lạnh.
Đó là một ánh sáng kèm theo sự căm hận: “Cố Hạnh Nguyên, cô bớt ở đây làm mèo khóc chuột đi. Tôi không cần sự thương hại của cô. Tôi biết cô hận không thể nhìn tôi thảm hại hơn mới vui vẻ đấy.”
“Phỉ Nhi, cô thật sự hiểu nhầm rồi…”
“Hiểu nhầm gì chứ? Không phải cô tới đây vì muốn nhìn thấy tôi xấu mặt à? Bây giờ cô đã nhìn thấy, chắc hẳn hài lòng rồi chứ!” Tâm trạng Phỉ Nhi càng lúc càng kích động hơn.
Có thể thấy môi cô ta bắt đầu hơi run rẩy, hai tay cô ta siết chặt.
Bắc Minh Thiện nhíu mày. Anh không muốn nhìn thấy cảnh tượng này: “Phỉ Nhi, sai là sai, đây là sự trừng phạt đối với em. Điều em cần phải làm nhất lúc này là ăn năn về những chuyện từng làm trước đó, chứ không phải ở đây phàn nàn.”
Một câu nói này làm Phỉ Nhi hơi bất ngờ, trong mắt cô ta lóe ra sự thất vọng: “Thiện, anh nói gì? Em làm tất cả những chuyện đó đều là vì anh. Mà bây giờ anh lại bảo em ở đây ăn năn…”
Cô ta nói, trên môi thoáng lộ ra nụ cười chua chát: “Người ta đều nói người mới hơn người cũ, em còn thật sự không tin. Bởi vì em biết anh vẫn rất tốt với em, cho dù là lúc có Tô Ánh Uyển. Nhưng sau khi người phụ nữ này xuất hiện, em có thể cảm giác được thái độ của anh đối với cô ta và đối với em dần thay đổi. Em từng tha thứ, nhượng bộ, hi vọng anh có thể trở lại bên cạnh em. Nhưng từ sau khi em vào đây, anh chưa từng tới thăm em. Trước kia em quá ngu ngốc, ngu ngốc đến mức dũng cảm quên mình xông vào trong đám cháy đi cứu anh…”
Khi vụ hỏa hoạn kia được nhắc tới, đặc biệt là từ trong miệng Phỉ Nhi nói ra, điều này làm Bắc Minh Thiện cảm thấy trong lòng có phần không thoải mái.
Anh không nhịn được dời mắt khỏi gương mặt cô ta.
“Sao vậy? Sao em vừa nhắc tới chuyện này, anh lại không dám nhìn em nữa? Có phải anh cũng cảm thấy mình bất công đối với em không?”
Bắc Minh Thiện hơi nheo mắt lại.
“Phỉ Nhi, trước đây anh hứa sẽ chịu trách nhiệm với em, chăm sóc cho cuộc sống sau này của em. Bây giờ anh vẫn có thể cho em lời hứa này. Nhưng điều này cũng không có nghĩa là em muốn làm gì thì làm. Em vẫn phải chịu trách nhiệm đối với những sai lầm của mình.”
Phỉ Nhi cười cay đắng lắc đầu: “Chịu trách nhiệm à? Nhẫn cũng đã đeo ở trên tay người phụ nữ này, anh còn muốn chịu trách nhiệm với em thế nào? Anh bảo em ở bên cạnh nhìn các người khoe ân ái, còn em vẫn là một mình lẻ loi hiu quạnh à? Nói chính xác, điều này chắc hẳn là sự trừng phạt đối với em. So với tương lai chúng ta sẽ là một kết cục như vậy, em chẳng thà không cần.”
Trong lúc đó, Cố Hạnh Nguyên muốn nói gì đó nhưng một bàn tay của cô bị siết chặt. Anh không muốn để mình lỡ lời.
Hơn nữa, đây là tình hình thực tế giữa bọn họ, mình cũng chẳng có lý do gì để nói chen vào.
“Có lẽ em đi tới tình trạng bây giờ là do ông trời trừng phạt em, trừng phạt tất cả những gì em đã làm trước đây. Thật ra, mặt em cũng đã thế rồi.”
Tâm trạng Phỉ Nhi đang kích động đột nhiên trở nên bình tĩnh, sự bình tĩnh này còn kèm tuyệt vọng và tự giễu: “Bây giờ em muốn nói với anh một chuyện, nhưng em không muốn nói trước mặt cô ta.”
Cô ta nói xong, liếc nhìn Cố Hạnh Nguyên.
Thật ra, hôm nay vốn là cô đề xuất chuyện tới đây thăm Phỉ Nhi, nhưng lại bị cô ta chặn ở ngoài cửa.
Cố Hạnh Nguyên ra khỏi phòng thăm tù, đứng trước cửa sổ có chấn song sắt.
Bên ngoài là một bãi cỏ xanh, những tù nhân nữ mặc đồng phục tù nhân đang ngồi hoặc đứng trên đó, tất cả đều làm gì đó.
Thậm chí cô còn bị dọa cho nhảy dựng lên khi thấy có tù nhân nữ đột nhiên xuất hiện trước cửa sổ, gõ mạnh vào chấn song sắt, cũng lộ ra sự thâm độc đối với mình đang đứng bên trong.
Thế giới ở đây hoàn toàn khác với bên ngoài, cá lớn nuốt cá bé là cách sinh tồn duy nhất.
Chẳng bao lâu, cô nghe được phía sau có tiếng mở cửa.
“Chúng ta đi thôi.”
Khi Bắc Minh Thiện đi ngang qua bên cạnh cô, thản nhiên nói một câu rồi lặng lẽ đi về phía lối ra.
Nghe tâm trạng của anh không tốt lắm, có lẽ bọn họ vừa mới hơi tranh cãi, không vui.
Trên đường trở về, bọn họ cũng không nói với nhau câu nào.
* “Hạnh Nguyên, các cháu sao vậy?”
Cố Hạnh Nguyên nằm trên giường nghỉ ngơi, Dư Như Khiết gõ nhẹ vào cửa, sau đó bước vào.
Có thể thấy trên mặt bà cũng đã bớt đi chút cảm xúc.
Cố Hạnh Nguyên quay đầu mỉm cười nhìn bà: “Dì Như Khiết, bọn cháu không sao. Chúng cháu vừa qua thăm dì Tâm và cả Phỉ Nhi.”
Đi thăm bọn họ à? Điều này thật sự làm Dư Như Khiết có cảm giác ngoài ý muốn. Nhưng bà cũng sẽ không vì thế mà có suy nghĩ gì.
“Bọn họ ở trong đó có khỏe không? A Linh…” Dư Như Khiết nói đến đây thì ngập ngừng muốn nói lại thôi.
“Bọn họ đều khỏe. Dì tâm muốn nói một câu ‘xin lỗi’ dì.”
Dư Như Khiết nghe xong lại thở dài: “Đã một đống tuổi rồi, còn ai xin lỗi ai làm gì. Quá khứ cũng đã qua rồi. Dì biết bà ấy ở bên trong sống không tốt lắm. Qua vài ngày nữa, dì cũng sẽ tới thăm bà ấy. Còn Phỉ Nhi thế nào?”
So với Giang Tuệ Tâm, bà quan tâm Phỉ Nhi hơn. Bà biết con trai của mình có quan hệ sâu xa với người phụ nữ kia.
Nếu người phụ nữ kia lại giở trò gì đó, bà rất lo lắng con trai của mình sẽ mềm lòng mà tổn thương tới Cố Hạnh Nguyên.
“Phỉ Nhi sống trong đó không được tốt lắm. Cháu cũng không nói được gì với cô ta. Có gì, dì hỏi Thiện thử xem.”
Từ sau khi đi thăm Giang Tuệ Tâm và Phỉ Nhi, tâm trạng Bắc Minh Thiện trở nên hơi nặng nề.
Trong lúc ăn cơm, mọi người đều phát hiện ra điều này.
Chỉ có điều mọi người đều không muốn tình hình mới hơi nặng nề lại trở thành hỏng bét hơn.
Đối với Dư Như Khiết, bà càng hy vọng muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì hơn.
Cố Hạnh Nguyên hình như cũng không nhắc tới chuyện gì đã xảy ra.
Cho dù là vậy, bà vẫn cảm thấy vui mừng vì biết tâm trạng của Giang Tuệ Tâm hình như đã thay đổi.
Bà ta đã từng muốn hại mình, không ngờ Lục Lộ lại thành ‘người chịu tội thay’.
Đối với chuyện này, bà vốn phải hận Giang Tuệ Tâm cả đời.
Nhưng sau khi trải qua sóng gió trong đời người, Dư Như Khiết có biểu hiện vô cùng bình tĩnh đối với chuyện này.
Bà cũng sẽ không tự xưng mình là thánh nhân, lại cảm thấy làm như vậy sẽ khiến lòng mình được an ủi.
Cứu vãn một người bạn luôn tốt hơn so với tạo ra một kẻ thù nhiều.
Chẳng qua không phải ai cũng có thể có được nhận thức này.
Con người sống trong xã hội giàu có phức tạp, bị mâu thuẫn bởi các loại lợi ích sẽ luôn muốn tối đa hóa lợi ích của bản thân.
Thật ra điều này chẳng có gì sai cả.
Có câu: Người không vì mình, trời tru đất diệt.
Nhưng… làm vậy cuối cùng có thể mang đến cho mình là điều gì?
Ngoại trừ ‘oan oan tương báo’, hình như lại chẳng có gì cả.
Tới cuối cùng, không có người bạn nào thật sự, chỉ có thêm đầy những kẻ địch ẩn nấp ở bên người.
Thật sự là mệt mỏi.
* Lúc Dư Như Khiết ra khỏi phòng của Cố Hạnh Nguyên và quay lại phòng khách, thấy Mạc Cẩm Thành đang ngồi cùng Bắc Minh Thiện trên sofa.
Trước mặt của bọn họ là một bàn trà được đẽo bằng rễ cây.
Một ấm Tử Sa đặt ở trên một cái bếp lò nhỏ.
Có hơi nước và cả mùi trà thơm bay ra từ vòi ấm trà.
Hai cái chén cũng bằng Tử Sa đặt ở trước mặt hai người.
Bà không đi tới làm phiền bọn họ, chỉ trao đổi ánh mắt với Mạc Cẩm Thành, sau đó xoay người quay lại phòng của mình.
Thông qua trao đổi ngắn ngủi bằng ánh mắt, Mạc Cẩm Thành dường như đã hiểu được tin tức mà bà muốn truyền đạt.
Người tầm tuổi như bọn họ đã trải qua sóng gió trong cuộc đời.
Còn có gì mà bọn họ không rõ, không biết chứ?