-
Chương 87
Lý Tiểu Tửu do dự một lát rồi nói: “Chị Anh tử tức giận như vậy, sợ là mấy ngày tới sẽ không để ý tới anh đâu.”
Vụ Khinh vẫy tay: “Nếu như nó nhịn được mới là lạ đấy.”
Lâm Nhân ở phòng 708. Ba người tới2và gõ cửa, chờ vài giây mới thấy cánh cửa được mở ra.
Một gương mặt tái nhợt, sưng phù xuất hiện ở trước mặt bọn họ. Người mở cửa chính là Lâm Nhân. Trong mắt cậu ta có phần kinh ngạc, lắp bắp hỏi: “Sao mọi người...7tới đây?”
Bọn họ đi vào phòng, mới phát hiện bên trong chỉ có một mình cậu ta, chắc những người bạn cùng phòng khác đã ra ngoài chơi.
Lâm Nhân lúng túng mỉm cười, cố gắng chống đỡ cơ thể của mình nói: “Ở đây không có ghế,1mọi người ngồi trên giường của tôi vậy.”
Lý Tiểu Tửu thấy bộ dạng cậu ta như liễu trước gió thì đẩy một cái nói: “Cậu cứ nằm đi. Bọn tôi đứng là được rồi.”
Lâm Nhân vốn không có sức, bị cậu đẩy nhẹ một cái thì ngồi7bệt xuống giường.
Cậu ta là người dị năng hệ trị liệu nên cơ thể sẽ tự động được chữa trị, cho dù lần này tương đối chậm, nhưng đã không có gì đáng ngại, chỉ hơi mất nước mà thôi.
Lý Tiểu Tửu do dự một lát rồi0lấy từ trong không gian ra một quả táo, đúng, chính là táo mới hái từ trên cây xuống, còn rất tươi.
Lần trước thấy trong tay Lý Tiểu Tửu tự nhiên xuất hiện một con dao làm bếp, Vụ Khinh đã bắt đầu hoài nghi. Lúc này vừa nhìn, suy nghĩ trong lòng anh đã được xác định.
Nếu như lần trước là kinh ngạc, như vậy lần này chính là chấn động.
Đây chính là quả táo đấy. Quả táo thật sự đấy. Từ khi mạt thế tới nay, bọn họ chưa từng được đụng tới đồ ăn như thế này đâu.
Mọi người đều là anh em cùng nhau ra vào sinh tử, Lý Tiểu Tửu cũng không để ý chuyện bọn họ biết mình có dị năng không gian. Cậu đưa quả táo trong tay ra và nhìn về phía Lâm Nhân nói: “Anh ăn đi, quả táo này bổ lắm đấy.”
Lâm Nhân hơi ngẩn người rồi nhận lấy, ngón tay bóp bóp, rất sợ thứ trước mắt này chỉ là ảo giác.
Cậu ta nuốt nước bọt. Hai ngày nay, cậu ta thật sự rất đói bụng, nếu không phải đám người Vụ Khinh thỉnh thoảng sang đây thăm, mang cho cậu ta ít thức ăn, sợ rằng cậu ta đã chết đói rồi.
Tay cậu ta run rẩy đưa quả táo tới bên miệng và cắn một miếng. Mùi trái cây lập tức tràn ngập trong khoang miệng. Cậu ta trợn tròn mắt. Đây rõ ràng là quả táo ngon nhất mà cậu ta đã từng ăn.
Lý Tiểu Tửu nhìn cậu ta ăn tới chảy nước miếng thì không nhịn được nuốt nước bọt. Cậu đã lâu không ăn nó rồi.
Cậu quay đầu thấy hai người Bắc Mạch, Vụ Khinh đang ngây người, bèn lấy ra hai quả đưa cho bọn họ.
Hai người vội vàng xua tay. Thứ quý như vậy, cậu cho bọn họ thì quá lãng phí.
Lý Tiểu Tửu nghi ngờ: “Ngon lắm, sao hai người lại không ăn?”
Vụ Khinh rất nghiêm túc vỗ nhẹ vào vai của cậu: “Tiểu Tửu, bọn anh không thiếu đồ ăn, em giữ lại để sau này ăn cũng được.”
Lý Tiểu Tửu chớp mắt, giữ lại cho sau này à?
Cậu nghĩ tới cây táo trong không gian vạn năm không thay đổi thì lắc đầu, không ăn thật sự mới là lãng phí.
Cậu giang tay ra đầy vẻ khoa trương nói: “Không sao. Em còn có một cây táo sai quả như vậy cơ mà.”
Vụ Khinh bất đắc dĩ cười nói: “Được rồi, em cho bọn anh, bây giờ bọn anh cũng tiếc không nỡ ăn. Nếu lấy ra ngoài thì chắc chắn sẽ bị cướp mất. Hay là em cứ cất giúp bọn anh, chờ sau này bọn anh muốn ăn sẽ hỏi em sau.”
Lý Tiểu Tửu suy nghĩ một lát bèn gật đầu.
Mọi người ngồi một lát rồi định rời đi. Bọn họ muốn để lại cho Lâm Nhân chút thức ăn, nhưng sợ đám bạn cùng phòng có tâm tư sai lệch, nghĩ tới nghĩ lui cuối cùng nghĩ được một biện pháp tốt.
Vụ Khinh dẫn theo bọn họ đi tới phòng bảo vệ để xin cho bọn họ được ở chung một phòng ký túc.
Lâm Nhân còn yếu, nếu cậu ta chuyển tới, bọn họ cũng tiện chăm sóc cậu ta hơn.
Lần này, trong trường học xảy ra chuyện lớn như vậy, người quản lý ký túc thấy công việc dễ dàng này sắp khó giữ được, giờ có học sinh tìm tới và đưa ra yêu cầu như vậy, đương nhiên hắn vui vẻ đồng ý.
“Mấy cậu có bao nhiêu người.” Người quản lý ký túc tươi cười thân thiết hỏi.
Vụ Khinh nói: “Bốn người.”
Người quản lý ký túc sửng sốt, suy nghĩ tới phòng ký túc còn trống tối đa chỉ có ba giường ngủ. Bốn người thì làm sao ở được?.
Hắn nhíu mày nói: “Vậy thì sợ rằng không giải quyết được rồi. Ký túc xá không còn nhiều giường trống như vậy, trừ khi có người bằng lòng đổi cho các cậu.”
Ba người liếc nhìn nhau. Bọn họ biết ở đó còn có những người khác, đừng nói đi hỏi, ai muốn vô duyên vô cớ đổi phòng chứ?
Quản lý ký túc toát mồ hôi lạnh, đột nhiên hắn nghĩ tới điều gì, tròng mắt xoay tròn, chà xát tay lộ vẻ khổ sở nói: “Thật ra có một gian phòng còn bỏ không. Trước kia là nơi ở của các giáo viên, nhưng giáo viên kia biến thành zombie đã ăn sạch các giáo viên cùng phòng. Đồ bên trong đã bị người ta dọn và ném ra ngoài, bên trong bây giờ không có gì cả.”
Hắn liếc nhìn mấy người, thấy vẻ mặt bọn họ không thay đổi mới nói tiếp: “Tôi đã đi vào trong xem qua một lần. Các thiết bị lắp đặt đều rất tốt, một phòng ngủ một phòng khách kèm theo nhà bếp, vệ sinh và ban công. Nhưng trong đó từng có người chết nên không ai chịu ở cả. Các cậu cứ suy nghĩ. Nếu cảm thấy được, tôi... có thể thu xếp cho các cậu.”
Vụ Khinh quay đầu, nhìn về phía hai người Lý Tiểu Tửu hỏi: “Các em thấy thế nào?”
Anh cảm thấy nơi đó từng có người chết thì chỉ hơi khó chịu thôi, nhưng cũng không phải không tiếp nhận được.
Lý Tiểu Tửu hoàn toàn không ngại, cậu chớp mắt và gật đầu. Zombie gì đó cậu còn không sợ cơ mà.
Thấy hai người đều không từ chối, Bắc Mạch làm gì còn cơ hội lựa chọn nữa, chỉ có thể buồn bực gật đầu.
Vụ Khinh nhìn về phía quản lý ký túc: “Được rồi, anh dẫn chúng tôi đi xem trước đã.”
Quản lý ký túc lật tìm trong ngăn kéo ra một cái chìa khóa và đưa cho Vụ Khinh. Hắn chỉ vào tòa nhà ký túc nam đối diện và nói: “Đấy, chính là phòng kia, phòng số 203 ở tầng hai. Tôi không đi được, các cậu qua đó xem. Nếu được thì quay lại nói với tôi một tiếng.”
Vụ Khinh gật đầu và nhận lấy chìa khoá. Bọn họ tự mình đi tới đó.
Ký túc xá này cũng là ký túc xá nam, nhưng đãi ngộ của giáo sư đại học lại không giống với học sinh.
Vụ Khinh vừa mở cửa ra đã ngửi thấy một mùi hôi thối, ẩm ướt, anh bị sặc hắt xì hơi vài cái.
Gian phòng ở tầng hai nên ánh sáng cũng không tốt lắm. Đặc biệt là phòng khách, không bật đèn sẽ tối tăm, trên mặt đất và trên tường còn có vài vết bẩn màu đen, trông rất buồn nôn.
Giống như quản lý ký túc đã nói, bên trong quả thật không có gì, ngay cả trong phòng ngủ cũng chẳng có giường.
Kết cấu ở đây thì rất tốt, tuy nhiên phải tốn công sức dọn dẹp.
Anh đang do dự thì Lý Tiểu Tửu vui vẻ chạy từ ban công vào, hỏi: “Các anh thấy thế nào?”
Vụ Khinh đang định từ chối, nhưng khi nhìn thấy được vẻ mặt chờ mong của cậu, anh mở miệng hỏi ngược: “Em thấy thế nào?”
Lý Tiểu Tửu mỉm cười: “Em cảm thấy rất tốt, vừa đẹp vừa rộng rãi.”
Hả, đẹp sao? Vụ Khinh ở biệt thự quen rồi nên không cảm thấy gì. Nhưng ở đây quả thật tốt hơn ký túc xá nhiều.
Bắc Mạch đi lên: “Ở đây không có gì cả, chúng ta cũng không có đồ để chuyển qua.”
Lý Tiểu Tửu đi tới gần hai người bọn họ, vỗ nhẹ vào ngực mình nói: “Những chuyện đó đều không có vấn đề gì, cứ để em lo.” Cậu đang lo đồ dùng sạch sẽ của mình không phát huy được tác dụng đây này.
Vụ Khinh vẫy tay: “Nếu như nó nhịn được mới là lạ đấy.”
Lâm Nhân ở phòng 708. Ba người tới2và gõ cửa, chờ vài giây mới thấy cánh cửa được mở ra.
Một gương mặt tái nhợt, sưng phù xuất hiện ở trước mặt bọn họ. Người mở cửa chính là Lâm Nhân. Trong mắt cậu ta có phần kinh ngạc, lắp bắp hỏi: “Sao mọi người...7tới đây?”
Bọn họ đi vào phòng, mới phát hiện bên trong chỉ có một mình cậu ta, chắc những người bạn cùng phòng khác đã ra ngoài chơi.
Lâm Nhân lúng túng mỉm cười, cố gắng chống đỡ cơ thể của mình nói: “Ở đây không có ghế,1mọi người ngồi trên giường của tôi vậy.”
Lý Tiểu Tửu thấy bộ dạng cậu ta như liễu trước gió thì đẩy một cái nói: “Cậu cứ nằm đi. Bọn tôi đứng là được rồi.”
Lâm Nhân vốn không có sức, bị cậu đẩy nhẹ một cái thì ngồi7bệt xuống giường.
Cậu ta là người dị năng hệ trị liệu nên cơ thể sẽ tự động được chữa trị, cho dù lần này tương đối chậm, nhưng đã không có gì đáng ngại, chỉ hơi mất nước mà thôi.
Lý Tiểu Tửu do dự một lát rồi0lấy từ trong không gian ra một quả táo, đúng, chính là táo mới hái từ trên cây xuống, còn rất tươi.
Lần trước thấy trong tay Lý Tiểu Tửu tự nhiên xuất hiện một con dao làm bếp, Vụ Khinh đã bắt đầu hoài nghi. Lúc này vừa nhìn, suy nghĩ trong lòng anh đã được xác định.
Nếu như lần trước là kinh ngạc, như vậy lần này chính là chấn động.
Đây chính là quả táo đấy. Quả táo thật sự đấy. Từ khi mạt thế tới nay, bọn họ chưa từng được đụng tới đồ ăn như thế này đâu.
Mọi người đều là anh em cùng nhau ra vào sinh tử, Lý Tiểu Tửu cũng không để ý chuyện bọn họ biết mình có dị năng không gian. Cậu đưa quả táo trong tay ra và nhìn về phía Lâm Nhân nói: “Anh ăn đi, quả táo này bổ lắm đấy.”
Lâm Nhân hơi ngẩn người rồi nhận lấy, ngón tay bóp bóp, rất sợ thứ trước mắt này chỉ là ảo giác.
Cậu ta nuốt nước bọt. Hai ngày nay, cậu ta thật sự rất đói bụng, nếu không phải đám người Vụ Khinh thỉnh thoảng sang đây thăm, mang cho cậu ta ít thức ăn, sợ rằng cậu ta đã chết đói rồi.
Tay cậu ta run rẩy đưa quả táo tới bên miệng và cắn một miếng. Mùi trái cây lập tức tràn ngập trong khoang miệng. Cậu ta trợn tròn mắt. Đây rõ ràng là quả táo ngon nhất mà cậu ta đã từng ăn.
Lý Tiểu Tửu nhìn cậu ta ăn tới chảy nước miếng thì không nhịn được nuốt nước bọt. Cậu đã lâu không ăn nó rồi.
Cậu quay đầu thấy hai người Bắc Mạch, Vụ Khinh đang ngây người, bèn lấy ra hai quả đưa cho bọn họ.
Hai người vội vàng xua tay. Thứ quý như vậy, cậu cho bọn họ thì quá lãng phí.
Lý Tiểu Tửu nghi ngờ: “Ngon lắm, sao hai người lại không ăn?”
Vụ Khinh rất nghiêm túc vỗ nhẹ vào vai của cậu: “Tiểu Tửu, bọn anh không thiếu đồ ăn, em giữ lại để sau này ăn cũng được.”
Lý Tiểu Tửu chớp mắt, giữ lại cho sau này à?
Cậu nghĩ tới cây táo trong không gian vạn năm không thay đổi thì lắc đầu, không ăn thật sự mới là lãng phí.
Cậu giang tay ra đầy vẻ khoa trương nói: “Không sao. Em còn có một cây táo sai quả như vậy cơ mà.”
Vụ Khinh bất đắc dĩ cười nói: “Được rồi, em cho bọn anh, bây giờ bọn anh cũng tiếc không nỡ ăn. Nếu lấy ra ngoài thì chắc chắn sẽ bị cướp mất. Hay là em cứ cất giúp bọn anh, chờ sau này bọn anh muốn ăn sẽ hỏi em sau.”
Lý Tiểu Tửu suy nghĩ một lát bèn gật đầu.
Mọi người ngồi một lát rồi định rời đi. Bọn họ muốn để lại cho Lâm Nhân chút thức ăn, nhưng sợ đám bạn cùng phòng có tâm tư sai lệch, nghĩ tới nghĩ lui cuối cùng nghĩ được một biện pháp tốt.
Vụ Khinh dẫn theo bọn họ đi tới phòng bảo vệ để xin cho bọn họ được ở chung một phòng ký túc.
Lâm Nhân còn yếu, nếu cậu ta chuyển tới, bọn họ cũng tiện chăm sóc cậu ta hơn.
Lần này, trong trường học xảy ra chuyện lớn như vậy, người quản lý ký túc thấy công việc dễ dàng này sắp khó giữ được, giờ có học sinh tìm tới và đưa ra yêu cầu như vậy, đương nhiên hắn vui vẻ đồng ý.
“Mấy cậu có bao nhiêu người.” Người quản lý ký túc tươi cười thân thiết hỏi.
Vụ Khinh nói: “Bốn người.”
Người quản lý ký túc sửng sốt, suy nghĩ tới phòng ký túc còn trống tối đa chỉ có ba giường ngủ. Bốn người thì làm sao ở được?.
Hắn nhíu mày nói: “Vậy thì sợ rằng không giải quyết được rồi. Ký túc xá không còn nhiều giường trống như vậy, trừ khi có người bằng lòng đổi cho các cậu.”
Ba người liếc nhìn nhau. Bọn họ biết ở đó còn có những người khác, đừng nói đi hỏi, ai muốn vô duyên vô cớ đổi phòng chứ?
Quản lý ký túc toát mồ hôi lạnh, đột nhiên hắn nghĩ tới điều gì, tròng mắt xoay tròn, chà xát tay lộ vẻ khổ sở nói: “Thật ra có một gian phòng còn bỏ không. Trước kia là nơi ở của các giáo viên, nhưng giáo viên kia biến thành zombie đã ăn sạch các giáo viên cùng phòng. Đồ bên trong đã bị người ta dọn và ném ra ngoài, bên trong bây giờ không có gì cả.”
Hắn liếc nhìn mấy người, thấy vẻ mặt bọn họ không thay đổi mới nói tiếp: “Tôi đã đi vào trong xem qua một lần. Các thiết bị lắp đặt đều rất tốt, một phòng ngủ một phòng khách kèm theo nhà bếp, vệ sinh và ban công. Nhưng trong đó từng có người chết nên không ai chịu ở cả. Các cậu cứ suy nghĩ. Nếu cảm thấy được, tôi... có thể thu xếp cho các cậu.”
Vụ Khinh quay đầu, nhìn về phía hai người Lý Tiểu Tửu hỏi: “Các em thấy thế nào?”
Anh cảm thấy nơi đó từng có người chết thì chỉ hơi khó chịu thôi, nhưng cũng không phải không tiếp nhận được.
Lý Tiểu Tửu hoàn toàn không ngại, cậu chớp mắt và gật đầu. Zombie gì đó cậu còn không sợ cơ mà.
Thấy hai người đều không từ chối, Bắc Mạch làm gì còn cơ hội lựa chọn nữa, chỉ có thể buồn bực gật đầu.
Vụ Khinh nhìn về phía quản lý ký túc: “Được rồi, anh dẫn chúng tôi đi xem trước đã.”
Quản lý ký túc lật tìm trong ngăn kéo ra một cái chìa khóa và đưa cho Vụ Khinh. Hắn chỉ vào tòa nhà ký túc nam đối diện và nói: “Đấy, chính là phòng kia, phòng số 203 ở tầng hai. Tôi không đi được, các cậu qua đó xem. Nếu được thì quay lại nói với tôi một tiếng.”
Vụ Khinh gật đầu và nhận lấy chìa khoá. Bọn họ tự mình đi tới đó.
Ký túc xá này cũng là ký túc xá nam, nhưng đãi ngộ của giáo sư đại học lại không giống với học sinh.
Vụ Khinh vừa mở cửa ra đã ngửi thấy một mùi hôi thối, ẩm ướt, anh bị sặc hắt xì hơi vài cái.
Gian phòng ở tầng hai nên ánh sáng cũng không tốt lắm. Đặc biệt là phòng khách, không bật đèn sẽ tối tăm, trên mặt đất và trên tường còn có vài vết bẩn màu đen, trông rất buồn nôn.
Giống như quản lý ký túc đã nói, bên trong quả thật không có gì, ngay cả trong phòng ngủ cũng chẳng có giường.
Kết cấu ở đây thì rất tốt, tuy nhiên phải tốn công sức dọn dẹp.
Anh đang do dự thì Lý Tiểu Tửu vui vẻ chạy từ ban công vào, hỏi: “Các anh thấy thế nào?”
Vụ Khinh đang định từ chối, nhưng khi nhìn thấy được vẻ mặt chờ mong của cậu, anh mở miệng hỏi ngược: “Em thấy thế nào?”
Lý Tiểu Tửu mỉm cười: “Em cảm thấy rất tốt, vừa đẹp vừa rộng rãi.”
Hả, đẹp sao? Vụ Khinh ở biệt thự quen rồi nên không cảm thấy gì. Nhưng ở đây quả thật tốt hơn ký túc xá nhiều.
Bắc Mạch đi lên: “Ở đây không có gì cả, chúng ta cũng không có đồ để chuyển qua.”
Lý Tiểu Tửu đi tới gần hai người bọn họ, vỗ nhẹ vào ngực mình nói: “Những chuyện đó đều không có vấn đề gì, cứ để em lo.” Cậu đang lo đồ dùng sạch sẽ của mình không phát huy được tác dụng đây này.
Bình luận facebook