-
Chương 84
Lý Tiểu Tửu nói: “Chú Cáp tử ạ.”
Bác sĩ nhìn cậu mỉm cười, lúc quay đầu lại thì sắc mặt đã thay đổi: “Thật đúng là, tôi rất bận rộn, có thể đừng quấy rầy tôi vì chút chuyện nhỏ như vậy được không?”
Dương Nam vội vàng gật đầu, lúng túng tiễn bác sĩ đi.
Anh quay đầu lại tức giận mắng: “Tiểu Tửu, sao cháu hại chú như vậy chứ?”
Lý Tiểu Tửu mờ mịt chớp chớp mắt:2“Cháu có làm gì đâu?”
Dương Nam phất tay: “Được rồi được rồi, cháu hôn mê lâu như vậy, chắc hẳn là tác dụng phụ phát tác rồi, chú đi lấy thức ăn cho cháu ăn đã.”
Lý Tiểu Tửu nhìn anh đi ra ngoài. Cậu vốn cho rằng mình vẫn ở trong giấc mơ, nhưng khi một đám người nghe nói cậu tỉnh lại đã tới thăm, cậu mới phát giác, có thể đây thật sự không phải7là trong mơ.
Cậu húp cháo, tinh mắt nhìn thấy A Man từ phía sau chen qua, ngay cả cái thìa trong tay cũng quên động, vươn cổ nhìn cô bé đi tới.
Hóa ra mình nhìn thấy trước lúc hôn mê không phải là ảo giác, A Man thật sự trở về rồi.
Trong nháy mắt, trong lòng Lý Tiểu Tửu lâng lâng, cậu biết được A Man nhất định sẽ không nỡ rời đi.
Cậu vội vàng đặt bát1sang một bên, phất tay với anh em Dương Nam và vội vàng nói: “Chú, các chú mau tránh ra, các chú cản đường A Man rồi.”
Dương Nam vỗ nhẹ vào vai cậu và mắng một câu “Thằng nhóc thối.” Sau đó, anh vẫn tránh ra.
Đại Bạch nhảy từ dưới đất lên, rơi vào trên giường.
Lý Tiểu Tửu ngạc nhiên ôm nó và kêu lên: “Đại Bạch.”
Chân của Đại Bạch lập tức in hơn mười bông hoa7mai trên chiếc chăn bông màu trắng, Lưu Luyến ở bên cạnh thấy vậy thì gân xanh giật mạnh: “Đã nói bao nhiêu lần rồi, Đại Bạch mày đừng làm bẩn giường của bệnh viện nữa. Tao đã phải lau mông cho mày bao nhiêu lần rồi chứ?”
A Man đứng ở trước giường, Lý Tiểu Tửu đột nhiên cảm giác hình như cô bé cao hơn trước.
A Man thò tay sờ mặt cậu. Ừ, hơi nóng một0chút.
Lý Tiểu Tửu hơi xấu hổ: “Bạn làm gì vậy?”
A Man: “Sờ… bạn.”
Giọng nữ trong trẻo vang lên bên tai, cho dù ngân dài ra, nhưng Lý Tiểu Tửu vẫn nghe thấy, cậu vỗ nhẹ vào mặt. Mình bị ảo giác sao?
Bộ dạng giật mình của cậu làm mấy người Dương Nam cười to.
“A... A Man, bạn có thể nói ư?”
Cậu vểnh tai, giống như rất sợ mình nghe nhầm.
A Man khẽ gật đầu, nhưng điều làm cậu hơi thất vọng là cô bé không nói nữa.
Ngủ suốt một buổi chiều, cuối cùng Lý Tiểu Tửu cũng nghe mọi người nói rõ về tình hình của mình, cậu đã hôn mê hai ngày, hóa ra ngày đó là A Man cứu cậu, cậu không nhịn được nhìn qua với ánh mắt cảm kích.
Bởi vì chuyện lần này, trường học tạm thời đóng cửa. Mỗi ngày đều có một đám người vây kín ở cổng ZF, yêu cầu bọn họ bồi thường.
Ban đầu, rất nhiều người vào trường học huấn luyện đều không phải là người bình thường, phía sau đều có thế lực, gia tộc nhất định. Xảy ra chuyện ầm ĩ như vậy sẽ có ảnh hưởng khá lớn cho căn cứ.
Lý Tiểu Tửu hỏi: “Con hổ lớn kia sao rồi? Nó không bị mọi người giết chết rồi chứ?”
Đám người Dương Nam liếc nhìn nhau, lắc đầu.
Lý Tiểu Tửu thở phào nhẹ nhõm, con hổ nhìn xinh đẹp và dũng mãnh như vậy, nếu giết đi thì quá đáng tiếc.
Cậu luôn thích động vật, cho dù lần này con hổ lớn thiếu chút nữa là ăn cậu, nhưng cho dù cậu có đánh thắng được, cũng không giết nó.
Ôi, trên đời này làm gì còn có đứa trẻ nào bảo vệ động vật giống như cậu chứ?
Cậu khẽ xoa ngực mình, không hề thấy đau chút nào. Lúc đó, đuôi của con hổ đập tới làm cậu cảm thấy dường như xương cũng gãy, không ngờ chỉ ngủ vài ngày đã khỏe được. Bác sĩ ở đây giỏi thật.
Lý Tiểu Tửu thầm than thở vài câu rồi xuống giường nhảy vài cái, ổn rồi!
Lý Long kéo cậu lại, vội vàng đẩy lên trên giường: “Anh đừng xuống giường, bác sĩ nói phải nghỉ ngơi thật tốt.”
Lý Tiểu Tửu ngồi ở trên giường, phất tay xem thường: “Anh không sao, rất khỏe mạnh là đằng khác. Em không tin thì xem cơ bắp của anh này.”
Cậu giơ tay trái của mình lên, bóp mạnh một cái, trên cánh tay nhô lên một miếng thịt nhỏ, Lý Long chấn động trợn tròn mắt: “Thật là lợi hại!”
Đám người Dương Nam phía sau lập tức ngã ngửa!
Nghe nói con hổ lớn bị nhốt ở khu năm, bởi vì nó quá lớn nên phải dùng lồng sắt nhốt lại.
Bởi vì con hổ lớn là do người của đội Từ Kinh săn về, cho nên nó thành vật riêng của bọn họ. Người bảo vệ vừa thấy bọn họ đã mỉm cười đi lên: “Ồ! Sao các anh qua đây vậy?” Hắn liếc nhìn. Giỏi nhỉ, các người còn dám dẫn theo nhiều trẻ con như vậy qua đây. Còn nữa, con mèo được đứa trẻ ôm trong tay kia là sao?
Dương Phàm đi lên nói: “Chúng tôi tới thăm con hổ lớn một chút.”
Bảo vệ làm khó một lúc, nhưng nghĩ bọn họ có thể bắt được thú biến dị mạnh như con hổ kia, mình vẫn không nên đắc tội thì hơn.
Hắn khẽ gật đầu: “Được rồi, con hổ này rất lợi hại, nhịn đói suốt hai ngày, nhìn qua vẫn còn rất dữ tợn. Người của chúng tôi đều không dám tới gần nó.”
Hắn mở cánh cửa sắt nặng nề, ngượng ngùng cười nói: “Tôi chỉ đưa mọi người tới đây thôi, tôi nhát gan, sợ ban đêm sẽ nằm mơ thấy ác mộng mất, tôi không đi vào cùng các anh được.”
Dương Phàm gật đầu, sau đó bọn họ liền đi vào.
Trên bãi cỏ hoang vu, lồng sắt rất lớn có vẻ rất dễ thấy. Một con hổ lớn nằm bên trong. Vừa nghe được tiếng bước chân của bọn họ đi tới, nó lập tức nhe răng.
Nó rõ ràng bị thương không nhẹ. Lý Tiểu Tửu có thể cảm thấy nó thậm chí không có sức để đứng lên, đặc biệt là khi nó nhìn thấy bọn họ, trong mắt hiện lên vẻ hoảng sợ.
Còn chưa đi tới gần, Dương Nam đã kéo cậu lại, Lý Tiểu Tửu ngờ vực quay đầu sang, nghe thấy anh nói: “Thứ này quá nguy hiểm, cháu còn bị thương, đừng tới gần thì hơn.”
Lý Tiểu Tửu ngẩn người, nó như vậy làm sao có thể làm tổn thương được người khác chứ?
Cậu hỏi: “Vì sao không cho nó ăn, nó sắp chết đói rồi.”
Dương Phàm nói: “Không bỏ đói nó thì làm sao những người thuần thú ở đây dám tới gần được.”
“Nhưng... nhìn nó thật đáng thương.” Lý Tiểu Tửu không thích làm như vậy, trước đây Đại Bạch có ý định giết cậu, khi cậu thể hiện mình không có ác ý, Đại Bạch cũng không tổn thương đến cậu.
Cho dù lần đó cậu đánh, nhưng nó không hề oán hận cậu.
Có lẽ bởi vì trời sinh yêu thích động vật, có thể trong mắt người khác thì con vật làm người ta nhìn thấy đã giật mình, nhưng ở trong mắt cậu chỉ là một con vật đáng yêu mà thôi.
Cậu rút tay ra khỏi tay Dương Nam, cẩn thận tới gần con hổ lớn, trong ánh mắt cảnh giác của con hổ lớn, cậu móc một hộp đồ ăn từ trong không gian ra. Được rồi, đây vẫn là hộp cá làm cho Đại Bạch khom lưng trước đây.
Lý Tiểu Tửu không phải kẻ ngốc, sau khi mở nắp hộp cá, cậu nhặt cành cây ở dưới đất lên, cong mông cẩn thận đẩy hộp cá qua.
Trong không khí mơ hồ thoang thoảng mùi thơm, Đại Bạch đang ngủ say trong lòng Lý Long chợt hít mũi một cái, đột nhiên nhảy dựng lên và chạy như bay đi tìm mùi thơm.
Lý Long không kịp đề phòng bị nó vứt bỏ, kinh ngạc kêu lên một tiếng.
Khi thấy con hổ lớn này hít mũi một cái, bị thu hút đi đến, chợt có một bóng trắng hiện ra trước mắt, Lý Tiểu Tửu ngẩn người và lập tức trợn tròn mắt.
Đại Bạch mơ mơ màng màng theo mùi thơm tìm đến, nhìn thấy đồ ăn, nó làm gì còn chú ý đến tình hình xung quanh nữa, ôm hộp cá ăn ngon lành. Mãi đến khi trên đầu có một giọt nước nhỏ xuống, nó mới giật mình tỉnh lại.
Lý Tiểu Tửu giật mình nhìn Đại Bạch lập tức trở nên ướt sũng, cậu giơ tay lên che miệng và đột nhiên phì cười thành tiếng.
Bác sĩ nhìn cậu mỉm cười, lúc quay đầu lại thì sắc mặt đã thay đổi: “Thật đúng là, tôi rất bận rộn, có thể đừng quấy rầy tôi vì chút chuyện nhỏ như vậy được không?”
Dương Nam vội vàng gật đầu, lúng túng tiễn bác sĩ đi.
Anh quay đầu lại tức giận mắng: “Tiểu Tửu, sao cháu hại chú như vậy chứ?”
Lý Tiểu Tửu mờ mịt chớp chớp mắt:2“Cháu có làm gì đâu?”
Dương Nam phất tay: “Được rồi được rồi, cháu hôn mê lâu như vậy, chắc hẳn là tác dụng phụ phát tác rồi, chú đi lấy thức ăn cho cháu ăn đã.”
Lý Tiểu Tửu nhìn anh đi ra ngoài. Cậu vốn cho rằng mình vẫn ở trong giấc mơ, nhưng khi một đám người nghe nói cậu tỉnh lại đã tới thăm, cậu mới phát giác, có thể đây thật sự không phải7là trong mơ.
Cậu húp cháo, tinh mắt nhìn thấy A Man từ phía sau chen qua, ngay cả cái thìa trong tay cũng quên động, vươn cổ nhìn cô bé đi tới.
Hóa ra mình nhìn thấy trước lúc hôn mê không phải là ảo giác, A Man thật sự trở về rồi.
Trong nháy mắt, trong lòng Lý Tiểu Tửu lâng lâng, cậu biết được A Man nhất định sẽ không nỡ rời đi.
Cậu vội vàng đặt bát1sang một bên, phất tay với anh em Dương Nam và vội vàng nói: “Chú, các chú mau tránh ra, các chú cản đường A Man rồi.”
Dương Nam vỗ nhẹ vào vai cậu và mắng một câu “Thằng nhóc thối.” Sau đó, anh vẫn tránh ra.
Đại Bạch nhảy từ dưới đất lên, rơi vào trên giường.
Lý Tiểu Tửu ngạc nhiên ôm nó và kêu lên: “Đại Bạch.”
Chân của Đại Bạch lập tức in hơn mười bông hoa7mai trên chiếc chăn bông màu trắng, Lưu Luyến ở bên cạnh thấy vậy thì gân xanh giật mạnh: “Đã nói bao nhiêu lần rồi, Đại Bạch mày đừng làm bẩn giường của bệnh viện nữa. Tao đã phải lau mông cho mày bao nhiêu lần rồi chứ?”
A Man đứng ở trước giường, Lý Tiểu Tửu đột nhiên cảm giác hình như cô bé cao hơn trước.
A Man thò tay sờ mặt cậu. Ừ, hơi nóng một0chút.
Lý Tiểu Tửu hơi xấu hổ: “Bạn làm gì vậy?”
A Man: “Sờ… bạn.”
Giọng nữ trong trẻo vang lên bên tai, cho dù ngân dài ra, nhưng Lý Tiểu Tửu vẫn nghe thấy, cậu vỗ nhẹ vào mặt. Mình bị ảo giác sao?
Bộ dạng giật mình của cậu làm mấy người Dương Nam cười to.
“A... A Man, bạn có thể nói ư?”
Cậu vểnh tai, giống như rất sợ mình nghe nhầm.
A Man khẽ gật đầu, nhưng điều làm cậu hơi thất vọng là cô bé không nói nữa.
Ngủ suốt một buổi chiều, cuối cùng Lý Tiểu Tửu cũng nghe mọi người nói rõ về tình hình của mình, cậu đã hôn mê hai ngày, hóa ra ngày đó là A Man cứu cậu, cậu không nhịn được nhìn qua với ánh mắt cảm kích.
Bởi vì chuyện lần này, trường học tạm thời đóng cửa. Mỗi ngày đều có một đám người vây kín ở cổng ZF, yêu cầu bọn họ bồi thường.
Ban đầu, rất nhiều người vào trường học huấn luyện đều không phải là người bình thường, phía sau đều có thế lực, gia tộc nhất định. Xảy ra chuyện ầm ĩ như vậy sẽ có ảnh hưởng khá lớn cho căn cứ.
Lý Tiểu Tửu hỏi: “Con hổ lớn kia sao rồi? Nó không bị mọi người giết chết rồi chứ?”
Đám người Dương Nam liếc nhìn nhau, lắc đầu.
Lý Tiểu Tửu thở phào nhẹ nhõm, con hổ nhìn xinh đẹp và dũng mãnh như vậy, nếu giết đi thì quá đáng tiếc.
Cậu luôn thích động vật, cho dù lần này con hổ lớn thiếu chút nữa là ăn cậu, nhưng cho dù cậu có đánh thắng được, cũng không giết nó.
Ôi, trên đời này làm gì còn có đứa trẻ nào bảo vệ động vật giống như cậu chứ?
Cậu khẽ xoa ngực mình, không hề thấy đau chút nào. Lúc đó, đuôi của con hổ đập tới làm cậu cảm thấy dường như xương cũng gãy, không ngờ chỉ ngủ vài ngày đã khỏe được. Bác sĩ ở đây giỏi thật.
Lý Tiểu Tửu thầm than thở vài câu rồi xuống giường nhảy vài cái, ổn rồi!
Lý Long kéo cậu lại, vội vàng đẩy lên trên giường: “Anh đừng xuống giường, bác sĩ nói phải nghỉ ngơi thật tốt.”
Lý Tiểu Tửu ngồi ở trên giường, phất tay xem thường: “Anh không sao, rất khỏe mạnh là đằng khác. Em không tin thì xem cơ bắp của anh này.”
Cậu giơ tay trái của mình lên, bóp mạnh một cái, trên cánh tay nhô lên một miếng thịt nhỏ, Lý Long chấn động trợn tròn mắt: “Thật là lợi hại!”
Đám người Dương Nam phía sau lập tức ngã ngửa!
Nghe nói con hổ lớn bị nhốt ở khu năm, bởi vì nó quá lớn nên phải dùng lồng sắt nhốt lại.
Bởi vì con hổ lớn là do người của đội Từ Kinh săn về, cho nên nó thành vật riêng của bọn họ. Người bảo vệ vừa thấy bọn họ đã mỉm cười đi lên: “Ồ! Sao các anh qua đây vậy?” Hắn liếc nhìn. Giỏi nhỉ, các người còn dám dẫn theo nhiều trẻ con như vậy qua đây. Còn nữa, con mèo được đứa trẻ ôm trong tay kia là sao?
Dương Phàm đi lên nói: “Chúng tôi tới thăm con hổ lớn một chút.”
Bảo vệ làm khó một lúc, nhưng nghĩ bọn họ có thể bắt được thú biến dị mạnh như con hổ kia, mình vẫn không nên đắc tội thì hơn.
Hắn khẽ gật đầu: “Được rồi, con hổ này rất lợi hại, nhịn đói suốt hai ngày, nhìn qua vẫn còn rất dữ tợn. Người của chúng tôi đều không dám tới gần nó.”
Hắn mở cánh cửa sắt nặng nề, ngượng ngùng cười nói: “Tôi chỉ đưa mọi người tới đây thôi, tôi nhát gan, sợ ban đêm sẽ nằm mơ thấy ác mộng mất, tôi không đi vào cùng các anh được.”
Dương Phàm gật đầu, sau đó bọn họ liền đi vào.
Trên bãi cỏ hoang vu, lồng sắt rất lớn có vẻ rất dễ thấy. Một con hổ lớn nằm bên trong. Vừa nghe được tiếng bước chân của bọn họ đi tới, nó lập tức nhe răng.
Nó rõ ràng bị thương không nhẹ. Lý Tiểu Tửu có thể cảm thấy nó thậm chí không có sức để đứng lên, đặc biệt là khi nó nhìn thấy bọn họ, trong mắt hiện lên vẻ hoảng sợ.
Còn chưa đi tới gần, Dương Nam đã kéo cậu lại, Lý Tiểu Tửu ngờ vực quay đầu sang, nghe thấy anh nói: “Thứ này quá nguy hiểm, cháu còn bị thương, đừng tới gần thì hơn.”
Lý Tiểu Tửu ngẩn người, nó như vậy làm sao có thể làm tổn thương được người khác chứ?
Cậu hỏi: “Vì sao không cho nó ăn, nó sắp chết đói rồi.”
Dương Phàm nói: “Không bỏ đói nó thì làm sao những người thuần thú ở đây dám tới gần được.”
“Nhưng... nhìn nó thật đáng thương.” Lý Tiểu Tửu không thích làm như vậy, trước đây Đại Bạch có ý định giết cậu, khi cậu thể hiện mình không có ác ý, Đại Bạch cũng không tổn thương đến cậu.
Cho dù lần đó cậu đánh, nhưng nó không hề oán hận cậu.
Có lẽ bởi vì trời sinh yêu thích động vật, có thể trong mắt người khác thì con vật làm người ta nhìn thấy đã giật mình, nhưng ở trong mắt cậu chỉ là một con vật đáng yêu mà thôi.
Cậu rút tay ra khỏi tay Dương Nam, cẩn thận tới gần con hổ lớn, trong ánh mắt cảnh giác của con hổ lớn, cậu móc một hộp đồ ăn từ trong không gian ra. Được rồi, đây vẫn là hộp cá làm cho Đại Bạch khom lưng trước đây.
Lý Tiểu Tửu không phải kẻ ngốc, sau khi mở nắp hộp cá, cậu nhặt cành cây ở dưới đất lên, cong mông cẩn thận đẩy hộp cá qua.
Trong không khí mơ hồ thoang thoảng mùi thơm, Đại Bạch đang ngủ say trong lòng Lý Long chợt hít mũi một cái, đột nhiên nhảy dựng lên và chạy như bay đi tìm mùi thơm.
Lý Long không kịp đề phòng bị nó vứt bỏ, kinh ngạc kêu lên một tiếng.
Khi thấy con hổ lớn này hít mũi một cái, bị thu hút đi đến, chợt có một bóng trắng hiện ra trước mắt, Lý Tiểu Tửu ngẩn người và lập tức trợn tròn mắt.
Đại Bạch mơ mơ màng màng theo mùi thơm tìm đến, nhìn thấy đồ ăn, nó làm gì còn chú ý đến tình hình xung quanh nữa, ôm hộp cá ăn ngon lành. Mãi đến khi trên đầu có một giọt nước nhỏ xuống, nó mới giật mình tỉnh lại.
Lý Tiểu Tửu giật mình nhìn Đại Bạch lập tức trở nên ướt sũng, cậu giơ tay lên che miệng và đột nhiên phì cười thành tiếng.