-
Chương 83
[Ngày mùng 6 tháng 7 năm 201*.
Trời ạ, tôi nghiên cứu đến quên cả ngủ, cuối cùng đã có tiến triển. Hóa ra thi thể này nghìn năm không mục nát là vì trong cơ thể của cô bé có thêm một vật chất, lần đầu thí nghiệm tôi biết được, vật chất đó không chỉ có thể làm cơ thể con người2mạnh hơn, còn có thể chống lại các độc tố. Chuyện quan trọng nhất là nó có thể làm cho người bị chết giữ lại vẻ hoàn hảo nhất.
Tôi sống bốn mươi năm, lần đầu tiên nhìn thấy vật chất thần kỳ như vậy, tôi đặt tên nó là X, nếu như có thể thành công, nó sẽ là bước đầu tiên để7tôi bước lên đỉnh cao của y học.]
Xem đến đây, Lý Tiểu Tửu đã kinh ngạc, thật không thể tưởng tượng nổi.
Theo mô tả của người này, thi thể ba ngàn năm kia rõ ràng là A Man.
Cậu đột nhiên cảm thấy ớn lạnh.
Phía sau có một bóng dáng cao lớn phủ xuống, người đàn ông đi qua cậu và ngồi xuống trước1bàn.
Lý Tiểu Tửu vừa thấy may mắn vì ông ta không nhìn thấy mình, thình lình nghe ông ta nghi ngờ “A” một tiếng.
Cậu nhìn sang, phát hiện người đàn ông nhìn cuốn sổ tay và nhíu mày, hình như hơi nghi ngờ.
Lý Tiểu Tửu ngẩn người. Cậu... quên đóng cuốn sổ tay lại.
Người đàn ông nhìn qua khoảng hơn bốn mươi tuổi,7đeo kính mắt, lúc này viền mắt ông ta thâm quầng, chứng tỏ ông ta đã không nghỉ ngơi trong thời gian dài, nhưng Lý Tiểu Tửu có thể cảm thấy người đàn ông rất phấn khởi.
Chú ý thấy người đàn ông hình như sắp bắt đầu viết, Lý Tiểu Tửu cẩn thận đi tới gần ông ta.
[Ngày mùng 7 tháng 7 năm0201*.
Vật chất X đã được thí nghiệm xong, chỉ còn cần tôi tuyên bố ra ngoài. Thành công đã gần kề, nhưng đến lúc đó có người hỏi, tôi phải trả lời thế nào?
Vật chất X hoàn toàn được rút ra từ trong thi thể, tuyệt đối không thể để lộ thi thể này ra được. Tôi phải... làm thế nào mới đúng đây?]
Viết đến đây, người đàn ông dừng bút, ngẩng đầu nhìn xung quanh. Vì sao ông ta cứ cảm thấy có ánh mắt đang nhìn mình nhỉ?
“Cốc cốc.” Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, người đàn ông không quay đầu lại, liền hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Tiếng gõ cửa bên ngoài dừng lại, giọng phụ nữ có vẻ kính trọng vang lên: “Bác sĩ Blues, viện trưởng mời ngài tới văn phòng một chuyến.”
Người đàn ông im lặng vài giây, nhíu mày nói: “Tôi biết rồi, cô về trước đi, tôi sẽ qua ngay.”
Ông ta đứng dậy muốn đi ra ngoài, đột nhiên quay đầu đến gần một cái khóa điện tử, mở cánh cửa phía sau ra và đi nhanh vào trong.
Lý Tiểu Tửu thấy vậy cũng theo sát phía sau.
Cảnh tượng giống như trước, trong bình thủy tinh lớn đầy chất lỏng kia đang ngâm cơ thể của A Man.
Người đàn ông cất các bình thủy tinh nhỏ chứa các chất lỏng ở bên trên đài thí nghiệm vào trong hộp, sau đó đi ra ngoài.
Lý Tiểu Tửu nhìn ông ta rời đi mới hồi phục tinh thần. Cậu đến gần bình thủy tinh và đặt hai tay lên phía trên.
Cậu biết lúc này mình còn trong suốt, cho nên không nhìn thấy được bóng mình trên bình.
Lý Tiểu Tửu nhìn chằm chằm gương mặt nhỏ nhắn tái nhợt của cô bé A Man, đột nhiên cảm thấy cô bé thật đáng thương.
Cô bé bị nhốt ở trong này, chắc rất khó chịu. Cậu vỗ mạnh vào thân bình, chất lỏng bên trong đột nhiên lắc lư vài cái.
Cậu thấy cô bé đột nhiên mở mắt ra, trong lòng vui mừng, kêu lên: “A Man.”
Cô bé hình như còn có chút mờ mịt, hai bàn tay nhỏ bé khẽ chuyển động trong chất lỏng. Đây là lần đầu tiên Lý Tiểu Tửu nhìn thấy vẻ kinh hoàng như vậy ở trên mặt cô bé, cậu không nhịn được dán mặt ở trên tấm thủy tinh, trong miệng không ngừng gọi tên cô.
Cậu gọi một lúc lâu vẫn không thấy cô bé có phản ứng gì, cậu biết cô bé thật sự không nhìn thấy mình.
Lý Tiểu Tửu đột nhiên cảm thấy mất mát.
Cơ thể bắt đầu vặn vẹo, cậu biết mình sắp phải rời đi.
Cậu giơ tay lên và khẽ sờ lên bình thủy tinh, chậm rãi nói: “A Man, chờ tôi...”
A Man ngờ vực nhìn về hướng cậu, bóng dáng cậu đã biến mất trong không khí.
Bóng tối... bóng tối trải dài vĩnh viễn vô tận!
Khi Lý Tiểu Tửu xuất hiện lại thì không thấy gì cả, chỉ có bóng tối. Cậu cứ đi thẳng, cũng không biết đi theo hướng nào, đi rất lâu rất lâu mà vẫn không đi tới điểm cuối...
Trong căn phòng yên tĩnh, thiếu niên trên giường chợt mở mắt ra, trên trán lấm tấm mồ hôi, cậu thở hổn hển, ngờ vực nhìn xung quanh, không rõ mình đã tới đâu.
Cánh cửa đột nhiên được mở ra, cậu quay đầu nhìn.
Một tay Dương Nam cầm mấy cái bánh bao, một tay kéo Lý Long, hai người mắt lớn nhìn mắt nhỏ.
Lý Tiểu Tửu còn tưởng mình vẫn ở trong giấc mơ, cho rằng bọn họ không thấy mình thì không khỏi thở dài.
“Oa! Anh ơi, cuối cùng thì anh cũng tỉnh lại rồi.”
Tiếng kêu kinh ngạc của Lý Long đột nhiên vang lên bên tai làm Lý Tiểu Tửu sợ tới run cả người, trên bụng đã có một người đè lên.
“Á!” Bụng của cậu.
Dương Nam đang ngạc nhiên khi thấy Lý Tiểu Tửu tỉnh lại, anh còn chưa bình tĩnh được đã đột nhiên nghe cậu hét thảm một tiếng, vội vàng kéo Lý Long dậy.
“Anh cháu mới tỉnh lại, cơ thể còn yếu, cháu đừng đè lên anh cháu nữa.”
Lý Long bị đẩy ra còn khóc thút thít, miệng trề ra với vẻ oan ức, nhưng không dám nhìn mặt cậu.
Lý Tiểu Tửu cảm thấy phiền muộn, sao cơ thể cậu không trong suốt nữa?
Cậu quay đầu nhìn một lớn một nhỏ đứng trước giường, hỏi dò: “Đây là đâu vậy?”
Dương Nam ngồi lên chiếc ghế trước mặt, khẽ sờ trán cậu. Sau khi cảm giác nhiệt độ bình thường, anh mới nói: “Đương nhiên đây là căn cứ.”
Lý Tiểu Tửu nhíu mày, hỏi tiếp: “Là căn cứ Kinh Đô sao? Bây giờ là ngày nào vậy?”
Sắc mặt của hai người ở trước giường đột nhiên trở nên khó coi. Lý Tiểu Tửu đang thấy khó hiểu, Dương Nam đột nhiên đứng lên, vừa hô to vừa chạy ra ngoài.
Cậu nghe được một câu: “Bác sĩ, cứu mạng, Tiểu Tửu nhà tôi sốt tới hỏng não rồi.” Cậu thấy rất buồn bực.
Lý Long dè dặt gọi cậu: “Anh.”
Lý Tiểu Tửu nhìn qua, thấy bộ dạng cậu bé muốn tới gần nhưng sợ chạm phải mình, trong đầu đột nhiên hiện lên cảnh cậu bé quỳ trên mặt đất, nước mắt rưng rưng xin ông trời cho mình mau khỏe lại, trong lòng cậu đau xót, gọi cậu bé: “Tiểu Long, em qua đây.”
Bên kia, Dương Nam hấp tấp kéo một bác sĩ tới.
Anh mở cửa và chỉ vào Lý Tiểu Tửu nói: “Bác sĩ, anh mau khám cho cậu bé đi.”
Bác sĩ kia kéo lại áo khoác trắng không chỉnh tề do vừa chạy nhanh, bất mãn trừng mắt với Dương Nam và chậm rãi nói ra hai chữ: “Thô lỗ.”
Bác sĩ đi tới trước mặt Lý Tiểu Tửu, đo nhịp tim rồi xem huyết áp của cậu, lật mí mắt của cậu lên xem. Anh ta nhíu mày, giơ hai ngón tay ra hỏi: “Cậu bạn nhỏ, nói cho chú biết đây là bao nhiêu?”
Lý Tiểu Tửu mở to mắt: “Hai.”
Bác sĩ nhướng mày, khen một câu hoàn toàn không giả: “Thật thông minh.” Sau đó anh ta chỉ vào Lý Long bên cạnh hỏi: “Cháu nhận ra cậu bé này chứ?”
Lý Tiểu Tửu rất bất đắc dĩ: “Đương nhiên cháu nhận ra rồi. Cháu làm sao có thể không nhận ra Tiểu Long được.”
Cậu quay đầu nhìn Lý Long mỉm cười, hỏi: “Đúng không, Tiểu Long.”
Lý Long đặc biệt nghiêm túc khẽ gật đầu.
Bác sĩ chỉ vào Dương Nam đứng phía sau hỏi: “Còn anh ta thì sao?”
Trời ạ, tôi nghiên cứu đến quên cả ngủ, cuối cùng đã có tiến triển. Hóa ra thi thể này nghìn năm không mục nát là vì trong cơ thể của cô bé có thêm một vật chất, lần đầu thí nghiệm tôi biết được, vật chất đó không chỉ có thể làm cơ thể con người2mạnh hơn, còn có thể chống lại các độc tố. Chuyện quan trọng nhất là nó có thể làm cho người bị chết giữ lại vẻ hoàn hảo nhất.
Tôi sống bốn mươi năm, lần đầu tiên nhìn thấy vật chất thần kỳ như vậy, tôi đặt tên nó là X, nếu như có thể thành công, nó sẽ là bước đầu tiên để7tôi bước lên đỉnh cao của y học.]
Xem đến đây, Lý Tiểu Tửu đã kinh ngạc, thật không thể tưởng tượng nổi.
Theo mô tả của người này, thi thể ba ngàn năm kia rõ ràng là A Man.
Cậu đột nhiên cảm thấy ớn lạnh.
Phía sau có một bóng dáng cao lớn phủ xuống, người đàn ông đi qua cậu và ngồi xuống trước1bàn.
Lý Tiểu Tửu vừa thấy may mắn vì ông ta không nhìn thấy mình, thình lình nghe ông ta nghi ngờ “A” một tiếng.
Cậu nhìn sang, phát hiện người đàn ông nhìn cuốn sổ tay và nhíu mày, hình như hơi nghi ngờ.
Lý Tiểu Tửu ngẩn người. Cậu... quên đóng cuốn sổ tay lại.
Người đàn ông nhìn qua khoảng hơn bốn mươi tuổi,7đeo kính mắt, lúc này viền mắt ông ta thâm quầng, chứng tỏ ông ta đã không nghỉ ngơi trong thời gian dài, nhưng Lý Tiểu Tửu có thể cảm thấy người đàn ông rất phấn khởi.
Chú ý thấy người đàn ông hình như sắp bắt đầu viết, Lý Tiểu Tửu cẩn thận đi tới gần ông ta.
[Ngày mùng 7 tháng 7 năm0201*.
Vật chất X đã được thí nghiệm xong, chỉ còn cần tôi tuyên bố ra ngoài. Thành công đã gần kề, nhưng đến lúc đó có người hỏi, tôi phải trả lời thế nào?
Vật chất X hoàn toàn được rút ra từ trong thi thể, tuyệt đối không thể để lộ thi thể này ra được. Tôi phải... làm thế nào mới đúng đây?]
Viết đến đây, người đàn ông dừng bút, ngẩng đầu nhìn xung quanh. Vì sao ông ta cứ cảm thấy có ánh mắt đang nhìn mình nhỉ?
“Cốc cốc.” Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, người đàn ông không quay đầu lại, liền hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Tiếng gõ cửa bên ngoài dừng lại, giọng phụ nữ có vẻ kính trọng vang lên: “Bác sĩ Blues, viện trưởng mời ngài tới văn phòng một chuyến.”
Người đàn ông im lặng vài giây, nhíu mày nói: “Tôi biết rồi, cô về trước đi, tôi sẽ qua ngay.”
Ông ta đứng dậy muốn đi ra ngoài, đột nhiên quay đầu đến gần một cái khóa điện tử, mở cánh cửa phía sau ra và đi nhanh vào trong.
Lý Tiểu Tửu thấy vậy cũng theo sát phía sau.
Cảnh tượng giống như trước, trong bình thủy tinh lớn đầy chất lỏng kia đang ngâm cơ thể của A Man.
Người đàn ông cất các bình thủy tinh nhỏ chứa các chất lỏng ở bên trên đài thí nghiệm vào trong hộp, sau đó đi ra ngoài.
Lý Tiểu Tửu nhìn ông ta rời đi mới hồi phục tinh thần. Cậu đến gần bình thủy tinh và đặt hai tay lên phía trên.
Cậu biết lúc này mình còn trong suốt, cho nên không nhìn thấy được bóng mình trên bình.
Lý Tiểu Tửu nhìn chằm chằm gương mặt nhỏ nhắn tái nhợt của cô bé A Man, đột nhiên cảm thấy cô bé thật đáng thương.
Cô bé bị nhốt ở trong này, chắc rất khó chịu. Cậu vỗ mạnh vào thân bình, chất lỏng bên trong đột nhiên lắc lư vài cái.
Cậu thấy cô bé đột nhiên mở mắt ra, trong lòng vui mừng, kêu lên: “A Man.”
Cô bé hình như còn có chút mờ mịt, hai bàn tay nhỏ bé khẽ chuyển động trong chất lỏng. Đây là lần đầu tiên Lý Tiểu Tửu nhìn thấy vẻ kinh hoàng như vậy ở trên mặt cô bé, cậu không nhịn được dán mặt ở trên tấm thủy tinh, trong miệng không ngừng gọi tên cô.
Cậu gọi một lúc lâu vẫn không thấy cô bé có phản ứng gì, cậu biết cô bé thật sự không nhìn thấy mình.
Lý Tiểu Tửu đột nhiên cảm thấy mất mát.
Cơ thể bắt đầu vặn vẹo, cậu biết mình sắp phải rời đi.
Cậu giơ tay lên và khẽ sờ lên bình thủy tinh, chậm rãi nói: “A Man, chờ tôi...”
A Man ngờ vực nhìn về hướng cậu, bóng dáng cậu đã biến mất trong không khí.
Bóng tối... bóng tối trải dài vĩnh viễn vô tận!
Khi Lý Tiểu Tửu xuất hiện lại thì không thấy gì cả, chỉ có bóng tối. Cậu cứ đi thẳng, cũng không biết đi theo hướng nào, đi rất lâu rất lâu mà vẫn không đi tới điểm cuối...
Trong căn phòng yên tĩnh, thiếu niên trên giường chợt mở mắt ra, trên trán lấm tấm mồ hôi, cậu thở hổn hển, ngờ vực nhìn xung quanh, không rõ mình đã tới đâu.
Cánh cửa đột nhiên được mở ra, cậu quay đầu nhìn.
Một tay Dương Nam cầm mấy cái bánh bao, một tay kéo Lý Long, hai người mắt lớn nhìn mắt nhỏ.
Lý Tiểu Tửu còn tưởng mình vẫn ở trong giấc mơ, cho rằng bọn họ không thấy mình thì không khỏi thở dài.
“Oa! Anh ơi, cuối cùng thì anh cũng tỉnh lại rồi.”
Tiếng kêu kinh ngạc của Lý Long đột nhiên vang lên bên tai làm Lý Tiểu Tửu sợ tới run cả người, trên bụng đã có một người đè lên.
“Á!” Bụng của cậu.
Dương Nam đang ngạc nhiên khi thấy Lý Tiểu Tửu tỉnh lại, anh còn chưa bình tĩnh được đã đột nhiên nghe cậu hét thảm một tiếng, vội vàng kéo Lý Long dậy.
“Anh cháu mới tỉnh lại, cơ thể còn yếu, cháu đừng đè lên anh cháu nữa.”
Lý Long bị đẩy ra còn khóc thút thít, miệng trề ra với vẻ oan ức, nhưng không dám nhìn mặt cậu.
Lý Tiểu Tửu cảm thấy phiền muộn, sao cơ thể cậu không trong suốt nữa?
Cậu quay đầu nhìn một lớn một nhỏ đứng trước giường, hỏi dò: “Đây là đâu vậy?”
Dương Nam ngồi lên chiếc ghế trước mặt, khẽ sờ trán cậu. Sau khi cảm giác nhiệt độ bình thường, anh mới nói: “Đương nhiên đây là căn cứ.”
Lý Tiểu Tửu nhíu mày, hỏi tiếp: “Là căn cứ Kinh Đô sao? Bây giờ là ngày nào vậy?”
Sắc mặt của hai người ở trước giường đột nhiên trở nên khó coi. Lý Tiểu Tửu đang thấy khó hiểu, Dương Nam đột nhiên đứng lên, vừa hô to vừa chạy ra ngoài.
Cậu nghe được một câu: “Bác sĩ, cứu mạng, Tiểu Tửu nhà tôi sốt tới hỏng não rồi.” Cậu thấy rất buồn bực.
Lý Long dè dặt gọi cậu: “Anh.”
Lý Tiểu Tửu nhìn qua, thấy bộ dạng cậu bé muốn tới gần nhưng sợ chạm phải mình, trong đầu đột nhiên hiện lên cảnh cậu bé quỳ trên mặt đất, nước mắt rưng rưng xin ông trời cho mình mau khỏe lại, trong lòng cậu đau xót, gọi cậu bé: “Tiểu Long, em qua đây.”
Bên kia, Dương Nam hấp tấp kéo một bác sĩ tới.
Anh mở cửa và chỉ vào Lý Tiểu Tửu nói: “Bác sĩ, anh mau khám cho cậu bé đi.”
Bác sĩ kia kéo lại áo khoác trắng không chỉnh tề do vừa chạy nhanh, bất mãn trừng mắt với Dương Nam và chậm rãi nói ra hai chữ: “Thô lỗ.”
Bác sĩ đi tới trước mặt Lý Tiểu Tửu, đo nhịp tim rồi xem huyết áp của cậu, lật mí mắt của cậu lên xem. Anh ta nhíu mày, giơ hai ngón tay ra hỏi: “Cậu bạn nhỏ, nói cho chú biết đây là bao nhiêu?”
Lý Tiểu Tửu mở to mắt: “Hai.”
Bác sĩ nhướng mày, khen một câu hoàn toàn không giả: “Thật thông minh.” Sau đó anh ta chỉ vào Lý Long bên cạnh hỏi: “Cháu nhận ra cậu bé này chứ?”
Lý Tiểu Tửu rất bất đắc dĩ: “Đương nhiên cháu nhận ra rồi. Cháu làm sao có thể không nhận ra Tiểu Long được.”
Cậu quay đầu nhìn Lý Long mỉm cười, hỏi: “Đúng không, Tiểu Long.”
Lý Long đặc biệt nghiêm túc khẽ gật đầu.
Bác sĩ chỉ vào Dương Nam đứng phía sau hỏi: “Còn anh ta thì sao?”
Bình luận facebook