-
Chương 80
Móng của nó thật sự giống như gai thép vậy, tối đen và sắc bén, nhìn qua rất đáng sợ. Lý Tiểu Tửu rất khó tưởng tượng được, nếu như bị móng vuốt này đánh trúng thì còn có thể sống được nữa2không.
Rõ ràng móng vuốt này nhằm vào hai anh em Vụ Khinh. Chân mày Lý Tiểu Tửu giật mạnh! Cậu hét lên, đẩy Bắc Mạch cách xa mình ra và đồng thời lòng bàn tay ném ngọn lửa ra ngoài.
Vụ Khinh vội vàng7ôm lấy Vụ Phi Anh tránh sang một bên. Con hổ lớn bị đánh trúng và dừng lại vài giây, anh nhân cơ hội tránh được móng vuốt sắc bén kia.
“Gào!”
Một tiếng gào rung trời vang lên, con hổ lớn đau đớn khi1bị dị năng đánh trúng, nó quay đầu nhìn về phía Lý Tiểu Tửu và nhe răng trợn mắt, tức giận tới mức râu mép dựng ngược.
Lý Tiểu Tửu lùi lại vài bước và chuẩn bị sẵn sàng. Nếu như nó đuổi qua7đây, cậu sẽ lập tức nhanh chân bỏ chạy, sau đó dụ cho nó rời đi.
Suy nghĩ bao giờ cũng tốt đẹp, Vụ Khinh thấy trong tay cậu không có vũ khí phòng ngự nào, vội vàng đẩy Vụ Phi Anh lên một0cái cây phía sau, vận dụng lưỡi dao kim loại và lao về phía con hổ lớn.
Anh biết, dị năng của Lý Tiểu Tửu chỉ thường đánh xa, một khi con hổ lớn tới gần cậu, căn bản sẽ không có đường sống!
Màn bảo vệ toàn thân được mở ra tới mức cao nhất, Vụ Khinh hét lên với Lý Tiểu Tửu: “Mau chạy đi!” Sau đó, anh chém chính xác về phía móng vuốt của con hổ lớn!
“Keng!” một tiếng, lưỡi dao kim loại trong tay chém vào trên móng vuốt và phát ra tiếng kim loại va chạm, giống như chém vào trên tấm thép vậy. Vụ Khinh thật sự khiếp sợ. Đây là một đòn tập trung hết sức lực của anh, nhưng chỉ để lại một vết xước trên móng vuốt của nó mà thôi!
Lưỡi dao của anh không có khả năng là dao bình thường!
Lẽ nào loài biến dị đã mạnh đến tình trạng đao chém không được?
Trong lòng Vụ Khinh vô cùng hoảng sợ.
Chắc hẳn chút vết thương ấy còn không bằng bị muỗi cắn một cái.
Anh vội vàng lùi lại mấy bước, Lý Tiểu Tửu ở cách đó không xa cũng bị hành động này của anh dọa run sợ, không dám bảo anh chạy nữa. Với tốc độ của bọn họ, chắc hẳn còn chưa chạy được mấy bước thì đã bị con hổ lớn trực tiếp đánh bay.
Trái và phải đều là thịt, trong thời gian ngắn, con hổ lớn không biết nên ăn cục thịt béo Vụ Khinh này trước, hay là miếng lót dạ Tiểu Tửu trước.
Vụ Khinh may mắn chạy thoát khỏi móng vuốt, nhưng anh đi bước này rõ ràng đã uổng công, thậm chí không làm rơi nổi một sợi lông của con hổ lớn.
Bắc Mạch đã đi tới bên cạnh Lý Tiểu Tửu, lực tinh thần lặng lẽ mở ra trên thân của hai người, hình thành một tấm lá chắn.
Con hổ lớn vốn đang nhìn chằm chằm vào Lý Tiểu Tửu, bây giờ thấy có người đi lên, nó phát ra một tiếng gầm khẽ và nhào tới.
Lý Tiểu Tửu quay đầu nhìn gương mặt nhỏ nhắn của Bắc Mạch đã không còn sắc máu, lo lắng hỏi: “Cậu có thể kiên trì được không?”
Bắc Mạch không nói gì, mắt nhìn chằm chằm vào con hổ lớn đang càng lúc càng gần, bởi vì cậu bé căn bản không chắc cái lá chắn mà mình dùng hết sức lực chống đỡ này có thể ngăn cản được một móng vuốt của con hổ lớn này không.
Hai chân trước của con hổ lớn trực tiếp công kích xuống đầu của hai đứa trẻ, va chạm vào tấm lá chắn tinh thần của Bắc Mạch và phát ra một tiếng động lớn. Cái lá chắn lay động mãnh liệt vài cái. Vào lúc Lý Tiểu Tửu cho rằng cái lá chắn sắp không chống cự được, nó đã ngăn cản được móng vuốt với thế như chẻ tre của con hổ lớn này.
Hai móng vuốt cùng mở ra, con hổ lớn nhìn xuống hai người, hình như rất kinh ngạc không hiểu sao mình không bắt được bọn họ.
Bắc Mạch chưa kịp thấy may mắn, đã nhìn thấy con hổ lớn không thể ăn thịt bắt đầu tức giận. Không thể khiêu khích mãnh thú, bởi vì chỉ cần anh khiêu khích, chúng sẽ thể hiện rõ bộ mặt hoang dã của chúng.
Con hổ lớn làm vua của rừng rậm càng không được phép chuyện như vậy xảy ra. Nó giơ vuốt cào mạnh một cái, cái lá chắn tinh thần bị nó cào vỡ giống như một mảnh vải rách.
“Chạy mau!” Lý Tiểu Tửu hét lớn.
Cậu thò tay trực tiếp đẩy mạnh Bắc Mạch ra, sau đó chạy về một phía khác, còn vẫy tay với con hổ lớn: “Tao ở đây, mày qua đây mà đánh tao này.”
Má nó! Nếu như con hổ lớn có thể nói, lúc này nhất định sẽ thầm mắng to một câu, người này muốn tìm đường chết sao?
Trong đầu Vụ Khinh rõ ràng có cả chục ngàn con “Thảo Nê Mã”(*) gào thét lao qua, không hiểu vì sao cậu muốn làm vậy.
(*) Trong tiếng Trung, cụm “Thảo nê mã” phát âm gần giống với câu chửi “đmm”.
Con hổ lớn tức giận!
Bắc Mạch vừa đứng vững, mắt đỏ hoe và hét lớn: “Tiểu Tửu, mau trở lại đây.”
Mặc dù tốc độ của Lý Tiểu Tửu kém hơn người dị năng tốc độ, nhưng nhanh hơn người bình thường rất nhiều, hơn nữa cơ thể cậu nhỏ, con hổ lớn không có khả năng lập tức làm gì được cậu.
Anh đã từng có cảm giác khi một con kiến nhanh chạy, anh giẫm thế nào cũng giẫm không trúng không?
Lúc này, con hổ lớn đang có cảm giác như vậy.
Mỗi lần móng vuốt của nó suýt nữa có thể giẫm Lý Tiểu Tửu thành bánh thịt, nhưng đều bị cậu nhanh nhẹn tránh được.
Nhưng mỗi lần như vậy, mấy người bên cạnh nhìn thấy đều sợ tới toát mồ hôi lạnh.
Rất lâu mà vẫn không bắt được cậu, con hổ lớn quyết định mặc kệ, từ từ dừng lại. Nó nhìn Lý Tiểu Tửu và gào lên vài tiếng không cam lòng, sau đó xoay người bổ nhào về phía đám người Vụ Khinh.
Dù sao điểm tâm cũng chỉ là điểm tâm, ngon nhưng không lấp đầy bụng được. Cho nên con hổ lớn dự định tạm thời buông tha cho món lót dạ Lý Tiểu Tửu, ăn thịt mỡ cho đỡ đói rồi trở lại từ từ săn cậu.
Lý Tiểu Tửu dừng lại, nhìn con hổ lớn quay đi mà cảm thấy khó hiểu. Sau khi thấy nó nhào về phía đám người Vụ Khinh, cậu mới hiểu ra.
Nhưng nó có thể thoát khỏi cậu dễ như vậy sao?
Lý Tiểu Tửu thấy rất không thoải mái liền quyết định đánh nó.
Con hổ lớn không ngờ cậu lại khó giải quyết như vậy, vừa chạy được mấy bước, nó đã bị Lý Tiểu Tửu chặn lại!
Cái giá cho việc khinh địch là rất thảm, Lý Tiểu Tửu có nhanh mấy cũng không nhanh hơn con hổ lớn được. Nó nhảy một cái chính là xa mấy trượng, cái đuôi to trực tiếp đánh vào trên người Lý Tiểu Tửu, tốc độ của nó quá nhanh làm cậu không kịp phản ứng, người đã bay qua không trung, nặng nề đập vào trên thân cây.
Lý Tiểu Tửu chỉ cảm thấy cú va chạm này thiếu chút nữa đã đập cho ngũ tạng lục phủ của cậu bay ra ngoài, đầu óc choáng váng, cơ thể còn rơi nhanh xuống dưới. Những cành cây sắc nhọn cắt qua da thịt. Cậu mơ hồ nhìn thấy mình sắp rơi xuống đất, cắn răng thò tay nắm lấy cành cây.
Từ độ cao như vậy ngã xuống, cậu còn không bị ngã chết sao?
Quả nhiên không nên vuốt râu hùm, cả người đau đớn khiến cậu run rẩy, tầm mắt càng mơ hồ hơn.
Một bàn tay nhỏ bé căn bản không kéo được cơ thể đang rơi xuống của cậu. Thậm chí Lý Tiểu Tửu cảm thấy cánh tay của mình như muốn gãy, không còn cảm giác nữa.
“Rắc rắc.” Tiếng gãy truyền vào tai, cậu chỉ cảm thấy tay tuột ra, cơ thể theo đó rơi xuống.
Mắt đã không mở ra được, bên tai cậu còn vang vọng tiếng hét xé lòng của Vụ Khinh và Bắc Mạch, tiếng khóc chói tai của Anh tử. Lý Tiểu Tửu cảm thấy mình chắc chắn sẽ chết, nếu không sao trước mắt hiện ra nhiều bóng dáng như vậy.
Bố, mẹ, Tiểu Long, cậu út, chú Trương Niệm, chú Dương Nam... Còn cả A Man...
Hai tay nặng nề rũ xuống...
Khóe mắt Vụ Khinh muốn nứt ra. Sau khi ném ra dị năng, anh bất chấp tất cả lao vọt tới.
Bên kia, con hổ lớn đã há miệng...
Rõ ràng móng vuốt này nhằm vào hai anh em Vụ Khinh. Chân mày Lý Tiểu Tửu giật mạnh! Cậu hét lên, đẩy Bắc Mạch cách xa mình ra và đồng thời lòng bàn tay ném ngọn lửa ra ngoài.
Vụ Khinh vội vàng7ôm lấy Vụ Phi Anh tránh sang một bên. Con hổ lớn bị đánh trúng và dừng lại vài giây, anh nhân cơ hội tránh được móng vuốt sắc bén kia.
“Gào!”
Một tiếng gào rung trời vang lên, con hổ lớn đau đớn khi1bị dị năng đánh trúng, nó quay đầu nhìn về phía Lý Tiểu Tửu và nhe răng trợn mắt, tức giận tới mức râu mép dựng ngược.
Lý Tiểu Tửu lùi lại vài bước và chuẩn bị sẵn sàng. Nếu như nó đuổi qua7đây, cậu sẽ lập tức nhanh chân bỏ chạy, sau đó dụ cho nó rời đi.
Suy nghĩ bao giờ cũng tốt đẹp, Vụ Khinh thấy trong tay cậu không có vũ khí phòng ngự nào, vội vàng đẩy Vụ Phi Anh lên một0cái cây phía sau, vận dụng lưỡi dao kim loại và lao về phía con hổ lớn.
Anh biết, dị năng của Lý Tiểu Tửu chỉ thường đánh xa, một khi con hổ lớn tới gần cậu, căn bản sẽ không có đường sống!
Màn bảo vệ toàn thân được mở ra tới mức cao nhất, Vụ Khinh hét lên với Lý Tiểu Tửu: “Mau chạy đi!” Sau đó, anh chém chính xác về phía móng vuốt của con hổ lớn!
“Keng!” một tiếng, lưỡi dao kim loại trong tay chém vào trên móng vuốt và phát ra tiếng kim loại va chạm, giống như chém vào trên tấm thép vậy. Vụ Khinh thật sự khiếp sợ. Đây là một đòn tập trung hết sức lực của anh, nhưng chỉ để lại một vết xước trên móng vuốt của nó mà thôi!
Lưỡi dao của anh không có khả năng là dao bình thường!
Lẽ nào loài biến dị đã mạnh đến tình trạng đao chém không được?
Trong lòng Vụ Khinh vô cùng hoảng sợ.
Chắc hẳn chút vết thương ấy còn không bằng bị muỗi cắn một cái.
Anh vội vàng lùi lại mấy bước, Lý Tiểu Tửu ở cách đó không xa cũng bị hành động này của anh dọa run sợ, không dám bảo anh chạy nữa. Với tốc độ của bọn họ, chắc hẳn còn chưa chạy được mấy bước thì đã bị con hổ lớn trực tiếp đánh bay.
Trái và phải đều là thịt, trong thời gian ngắn, con hổ lớn không biết nên ăn cục thịt béo Vụ Khinh này trước, hay là miếng lót dạ Tiểu Tửu trước.
Vụ Khinh may mắn chạy thoát khỏi móng vuốt, nhưng anh đi bước này rõ ràng đã uổng công, thậm chí không làm rơi nổi một sợi lông của con hổ lớn.
Bắc Mạch đã đi tới bên cạnh Lý Tiểu Tửu, lực tinh thần lặng lẽ mở ra trên thân của hai người, hình thành một tấm lá chắn.
Con hổ lớn vốn đang nhìn chằm chằm vào Lý Tiểu Tửu, bây giờ thấy có người đi lên, nó phát ra một tiếng gầm khẽ và nhào tới.
Lý Tiểu Tửu quay đầu nhìn gương mặt nhỏ nhắn của Bắc Mạch đã không còn sắc máu, lo lắng hỏi: “Cậu có thể kiên trì được không?”
Bắc Mạch không nói gì, mắt nhìn chằm chằm vào con hổ lớn đang càng lúc càng gần, bởi vì cậu bé căn bản không chắc cái lá chắn mà mình dùng hết sức lực chống đỡ này có thể ngăn cản được một móng vuốt của con hổ lớn này không.
Hai chân trước của con hổ lớn trực tiếp công kích xuống đầu của hai đứa trẻ, va chạm vào tấm lá chắn tinh thần của Bắc Mạch và phát ra một tiếng động lớn. Cái lá chắn lay động mãnh liệt vài cái. Vào lúc Lý Tiểu Tửu cho rằng cái lá chắn sắp không chống cự được, nó đã ngăn cản được móng vuốt với thế như chẻ tre của con hổ lớn này.
Hai móng vuốt cùng mở ra, con hổ lớn nhìn xuống hai người, hình như rất kinh ngạc không hiểu sao mình không bắt được bọn họ.
Bắc Mạch chưa kịp thấy may mắn, đã nhìn thấy con hổ lớn không thể ăn thịt bắt đầu tức giận. Không thể khiêu khích mãnh thú, bởi vì chỉ cần anh khiêu khích, chúng sẽ thể hiện rõ bộ mặt hoang dã của chúng.
Con hổ lớn làm vua của rừng rậm càng không được phép chuyện như vậy xảy ra. Nó giơ vuốt cào mạnh một cái, cái lá chắn tinh thần bị nó cào vỡ giống như một mảnh vải rách.
“Chạy mau!” Lý Tiểu Tửu hét lớn.
Cậu thò tay trực tiếp đẩy mạnh Bắc Mạch ra, sau đó chạy về một phía khác, còn vẫy tay với con hổ lớn: “Tao ở đây, mày qua đây mà đánh tao này.”
Má nó! Nếu như con hổ lớn có thể nói, lúc này nhất định sẽ thầm mắng to một câu, người này muốn tìm đường chết sao?
Trong đầu Vụ Khinh rõ ràng có cả chục ngàn con “Thảo Nê Mã”(*) gào thét lao qua, không hiểu vì sao cậu muốn làm vậy.
(*) Trong tiếng Trung, cụm “Thảo nê mã” phát âm gần giống với câu chửi “đmm”.
Con hổ lớn tức giận!
Bắc Mạch vừa đứng vững, mắt đỏ hoe và hét lớn: “Tiểu Tửu, mau trở lại đây.”
Mặc dù tốc độ của Lý Tiểu Tửu kém hơn người dị năng tốc độ, nhưng nhanh hơn người bình thường rất nhiều, hơn nữa cơ thể cậu nhỏ, con hổ lớn không có khả năng lập tức làm gì được cậu.
Anh đã từng có cảm giác khi một con kiến nhanh chạy, anh giẫm thế nào cũng giẫm không trúng không?
Lúc này, con hổ lớn đang có cảm giác như vậy.
Mỗi lần móng vuốt của nó suýt nữa có thể giẫm Lý Tiểu Tửu thành bánh thịt, nhưng đều bị cậu nhanh nhẹn tránh được.
Nhưng mỗi lần như vậy, mấy người bên cạnh nhìn thấy đều sợ tới toát mồ hôi lạnh.
Rất lâu mà vẫn không bắt được cậu, con hổ lớn quyết định mặc kệ, từ từ dừng lại. Nó nhìn Lý Tiểu Tửu và gào lên vài tiếng không cam lòng, sau đó xoay người bổ nhào về phía đám người Vụ Khinh.
Dù sao điểm tâm cũng chỉ là điểm tâm, ngon nhưng không lấp đầy bụng được. Cho nên con hổ lớn dự định tạm thời buông tha cho món lót dạ Lý Tiểu Tửu, ăn thịt mỡ cho đỡ đói rồi trở lại từ từ săn cậu.
Lý Tiểu Tửu dừng lại, nhìn con hổ lớn quay đi mà cảm thấy khó hiểu. Sau khi thấy nó nhào về phía đám người Vụ Khinh, cậu mới hiểu ra.
Nhưng nó có thể thoát khỏi cậu dễ như vậy sao?
Lý Tiểu Tửu thấy rất không thoải mái liền quyết định đánh nó.
Con hổ lớn không ngờ cậu lại khó giải quyết như vậy, vừa chạy được mấy bước, nó đã bị Lý Tiểu Tửu chặn lại!
Cái giá cho việc khinh địch là rất thảm, Lý Tiểu Tửu có nhanh mấy cũng không nhanh hơn con hổ lớn được. Nó nhảy một cái chính là xa mấy trượng, cái đuôi to trực tiếp đánh vào trên người Lý Tiểu Tửu, tốc độ của nó quá nhanh làm cậu không kịp phản ứng, người đã bay qua không trung, nặng nề đập vào trên thân cây.
Lý Tiểu Tửu chỉ cảm thấy cú va chạm này thiếu chút nữa đã đập cho ngũ tạng lục phủ của cậu bay ra ngoài, đầu óc choáng váng, cơ thể còn rơi nhanh xuống dưới. Những cành cây sắc nhọn cắt qua da thịt. Cậu mơ hồ nhìn thấy mình sắp rơi xuống đất, cắn răng thò tay nắm lấy cành cây.
Từ độ cao như vậy ngã xuống, cậu còn không bị ngã chết sao?
Quả nhiên không nên vuốt râu hùm, cả người đau đớn khiến cậu run rẩy, tầm mắt càng mơ hồ hơn.
Một bàn tay nhỏ bé căn bản không kéo được cơ thể đang rơi xuống của cậu. Thậm chí Lý Tiểu Tửu cảm thấy cánh tay của mình như muốn gãy, không còn cảm giác nữa.
“Rắc rắc.” Tiếng gãy truyền vào tai, cậu chỉ cảm thấy tay tuột ra, cơ thể theo đó rơi xuống.
Mắt đã không mở ra được, bên tai cậu còn vang vọng tiếng hét xé lòng của Vụ Khinh và Bắc Mạch, tiếng khóc chói tai của Anh tử. Lý Tiểu Tửu cảm thấy mình chắc chắn sẽ chết, nếu không sao trước mắt hiện ra nhiều bóng dáng như vậy.
Bố, mẹ, Tiểu Long, cậu út, chú Trương Niệm, chú Dương Nam... Còn cả A Man...
Hai tay nặng nề rũ xuống...
Khóe mắt Vụ Khinh muốn nứt ra. Sau khi ném ra dị năng, anh bất chấp tất cả lao vọt tới.
Bên kia, con hổ lớn đã há miệng...
Bình luận facebook