-
Chương 63
Thấy bọn họ nhìn tới, mặt anh ta đỏ bừng, nhắc nhở: “Năm rưỡi chiều, các anh có thể tới đón cháu. Nhưng sáng sớm ngày mai nhất định phải thu dọn hành lý để chuyển vào trường học.”
Bọn họ cũng hiểu rõ quy định, lập tức gật đầu.
Lý Long thấy vậy liền muốn đi2cùng anh, trên mặt đầy lưu luyến.
Lý Tiểu Tửu vuốt những sợi tóc dựng ngược trên đầu cậu bé: “Buổi chiều anh sẽ về.”
Lý Long nghĩ cũng đúng, cậu bé còn tưởng đưa anh đến trường xong sẽ không được gặp nữa, không ngờ còn thời gian một tối, trong lòng khó tránh khỏi cảm7thấy vui mừng.
Cô bé A Man không hiểu chuyện gì xảy ra, thấy cậu còn không nói tiếng nào đã đi, cũng không để ý tới mình, trong mắt lộ vẻ khẩn trương liền đi theo.
Dương Nam thò tay kéo cô bé: “Tiểu Tửu...” Anh còn chưa nói xong, A Man đã quay đầu lại,1ánh mắt lạnh lùng làm anh khiếp sợ đến mức đứng ngây ra tại chỗ.
A Man hất tay của anh ra, nếu không phải trên người anh có mùi vị quen thuộc thì tuyệt đối không phải chỉ là một ánh mắt cảnh cáo đâu!
Lý Tiểu Tửu nghe tiếng nói phía sau, quay đầu lại7đã thấy cô bé mặt lạnh đi theo sau lưng mình.
Cậu sửng sốt và đang muốn nói gì đó, đột nhiên nhớ ra mình đang tức giận, thế là kiêu ngạo chuyển tầm mắt, không để ý tới cô bé.
Nhân viên đăng ký quay đầu, trong mắt hiện ra sự kinh ngạc. Anh ta chà0chà hai tiếng, vỗ nhẹ vào vai Lý Tiểu Tửu: “Em gái đi qua với cháu kìa.”
Lý Tiểu Tửu bất mãn: “Bạn ấy không phải em gái cháu.”
Nhân viên đăng ký sửng sốt: “Vậy là ai? Cháu xem cô bé nhìn chằm chằm vào cháu kìa!” Ánh mắt anh ta chuyển động: “Chẳng lẽ cô bé này để ý tới cháu à? Chà chà, còn tuổi nhỏ đã có diễm phúc như vậy, cháu thật may mắn đấy.”
Lý Tiểu Tửu bất đắc dĩ trợn trừng mắt, ánh mắt không nhịn được nhìn về phía A Man.
Thật ra, cậu cũng không nỡ phải chia tay cô bé.
Nhưng cần bỏ lại thì phải bỏ lại thôi...
A Man hoàn toàn không do dự, kéo áo cậu và nhìn cậu gầm lên vài tiếng.
Lý Tiểu Tửu nghe không hiểu gì, nhưng biết cô bé muốn đi cùng với mình, trong lòng cậu rõ ràng xúc động, nhưng ngoài mặt vẫn là bộ dạng muốn ăn đòn.
Nhân viên đăng ký liếc nhìn cậu. Cháu có hiểu thế nào là thương hoa tiếc ngọc không?
Anh ta nhìn A Man, thấy cô bé không nói được thì thương hại.
Có câu nói thế nào nhỉ? Ông trời mở cho anh một cánh cửa, đồng thời cũng đóng lại một cánh cửa khác...
Thế giới quả thật không có gì thật sự hoàn mỹ cả.
Điều này có nghĩa là gì? Có nghĩa là ông trời vẫn công bằng, sáng tạo ra zombie đồng thời cũng mang đến người dị năng mạnh mẽ, A-men ~
Lý Tiểu Tửu nhìn A Man: “Bạn về trước đi, chờ tôi sẽ quay lại sau.”
Cô bé không nói lời nào, không gật đầu cũng không lắc đầu, nhưng ánh mắt càng lúc càng bình tĩnh, có thể thấy cô bé nghe hiểu được.
Cho dù ở chung không lâu, nhưng Lý Tiểu Tửu cảm thấy năng lực hiểu biết của cô bé hình như càng ngày càng mạnh.
Nhân viên đăng ký đỏ mắt chờ bên cạnh. Lý Tiểu Tửu cảm thấy để cho người khác chờ cũng không hay, thế là đi tới, giọng điệu tôi là anh trai, bạn phải nghe theo, vỗ nhẹ vào đầu cô bé nói: “A Man, ngoan ngoãn nghe lời, tôi sẽ nhanh chóng trở về, làm đồ ăn ngon cho bạn.”
Nghe được ăn, cô bé hình như ngẩn người ra vài giây, Lý Tiểu Tửu thấy làm vậy có tác dụng liền nói thêm vài lời hay, cũng không để ý xem người ta có thể hiểu được không, cuối cùng dọa cho cô bé sửng sốt, sau đó đi theo nhân viên đăng ký.
A Man ngẩng đầu lên, phát hiện đã không thấy bóng dáng của Lý Tiểu Tửu, cô bé luống cuống gầm lên làm mấy người Từ Kinh ngờ vực.
Âm thanh này... thật quen thuộc...
Giống như... zombie...
Từ Kinh bước đến trước mặt cô bé, hỏi: “Cháu muốn đi cùng với Tiểu Tửu sao?”
Hắn chỉ về hướng Lý Tiểu Tửu mới vừa đi, biết cô bé sẽ không nói liền lên tiếng: “Nếu cháu muốn thì gật đầu, không muốn thì lắc đầu.”
Ánh mắt A Man nhìn theo hướng ngón tay hắn chỉ, chóp mũi giật giật. Đó là mùi quen thuộc, thế là cô bé khẽ gật đầu.
“Vậy đi theo chú!”
Từ Kinh đã nghi ngờ cô bé có vấn đề. Lý Tiểu Tửu đi, hắn vừa lúc có thể điều tra xem có chỗ nào không ổn.
Cô bé này cho hắn một cảm giác... rất kỳ lạ...
Lý Long thấy A Man đi theo Từ Kinh, cậu bé cũng lưu luyến đi theo. Dương Nam vẫn còn khiếp sợ trước cái liếc mắt nào đó, vẫn chưa phục hồi lại tinh thần. Anh chợt bị vỗ một cái, mới thấy mọi người đều đi sạch, anh vội đuổi theo.
Dương Phàm thấy anh đi lên, vẻ mặt rõ ràng không tập trung, anh ta bước chậm lại hỏi: “Em nghĩ gì thế?”
Dương Nam lắc đầu, liếc nhìn bóng dáng theo sát Từ lão đại phía trước. Nếu như cái liếc mắt kia không phải do anh nhìn nhầm, vậy đứa nhỏ này... thật đáng sợ.
Nhân viên đăng ký dẫn theo Lý Tiểu Tửu lên tầng năm, từ trước đến nay anh ta là người thân thiện, trên đường đi không ngừng nói chuyện, so với Dương Nam chỉ có thể nói nhiều hơn chứ không kém.
Đáng tiếc, ánh mắt của Lý Tiểu Tửu đã bị những người dị năng ngồi đầy trong phòng học thu hút.
Những người kia cũng chú ý tới bóng dáng của bọn họ, nhưng vì nhìn thấy nhiều lần, bọn họ cũng không quan tâm nhiều.
Thấy ánh mắt cậu không che giấu được vẻ kinh ngạc, nhân viên đăng ký đắc ý ngẩng đầu, chỉ vào biển “lớp huấn luyện dị năng” treo trên cửa phòng học bên cạnh nói: “Cháu thấy không, những người bên trong này đều là người dị năng giống như cháu. Sau này, bọn họ sẽ đàn anh, đàn chị của cháu, cháu nên cố gắng tạo mối quan hệ tốt, bảo đảm sẽ không có hại.”
Lý Tiểu Tửu nhìn những người ngồi bên trong, phần lớn bọn họ đều khoảng hai mươi, cũng có người ba mươi tuổi, thậm chí hình như còn có mấy người bốn mươi tuổi.
Cậu cúi đầu nhìn đôi chân ngắn và nhỏ của mình, khóe miệng khẽ giật vài cái, đáp một tiếng cho có lệ.
Tuy nhân viên đăng ký nói rất nhiều, nhưng đều là lời nói tốt. Chắc thấy cậu còn nhỏ tuổi đã phải ra ngoài tự mình xông xáo, trong giây lát thấy không đành lòng, liệt kê ra hết những gì mình biết và không biết, những người có thể đắc tội và không thể đắc tội.
Lý Tiểu Tửu rất nghiêm túc lắng nghe, không bao lâu nhân viên đăng ký ngừng nói, chỉ vào cửa lớp nói: “Đây, chúng ta đến rồi.”
Lý Tiểu Tửu ngẩng đầu nhìn lên: “Huấn luyện người dị năng mới.”
Nhân viên đăng ký cúi đầu nhắc nhở: “Cháu nhìn thấy giáo viên thì phải ngoan ngoãn, nghe lời, người ta mới cố gắng dạy cháu. Dù đắc tội ai cũng không thể đắc tội giáo viên của mình đấy.”
Không hiểu sao, Lý Tiểu Tửu nhớ tới chủ nhiệm lớp tiểu học có dáng vẻ thô tục nhưng rất thân thiết dễ gần kia, cậu liên tục gật đầu.
“Cốc cốc...”
Nhân viên đăng ký rất lễ phép gõ hai tiếng vào cửa, không đến hai giây, cánh cửa đã mở ra.
Thứ đầu tiên lọt vào tầm mắt là đôi chân dài nhỏ nhắn, trắng trẻo. Lý Tiểu Tửu há hốc miệng, ánh mắt nhìn về phía trước. Cậu cảm giác có hai ngọn núi cản tầm mắt của mình, thế là lùi lại mấy bước, cuối cùng đã thấy rõ gương mặt của một người phụ nữ.
Nhìn gương mặt xinh xắn, da trắng mịn, tóc ngắn ngang vai, gọn gàng, dáng vẻ cao ráo, nhỏ nhắn và quyến rũ, nhìn qua chỉ khoảng hai mươi tuổi, nhưng cho người ta cảm giác rất chín chắn.
Ở trong mắt đàn ông, chỉ có thể hình dung cô gái này bằng hai chữ “gợi cảm!”
Đáng tiếc Lý Tiểu Tửu kinh ngạc không phải vì gương mặt xinh đẹp của cô.
Gợi cảm là gì?
Lý Tiểu Tửu bày tỏ cậu không hiểu.
Cậu kinh ngạc là trời lạnh như vậy, không ngờ người phụ nữ này mặc mỏng như vậy, lộ ngực còn lộ chân, cũng không sợ lạnh à?
Cô giáo thấy là một người lớn một trẻ nhỏ, ánh mắt nhìn nhân viên đăng ký: “Đây cũng là học sinh sao?”
Nhân viên đăng ký cười híp mắt đưa tờ đăng ký được Từ Kinh điền: “Cô Nại, cô nói thiếu rồi. Cậu nhóc này có lai lịch không nhỏ, là dị năng hệ hỏa biến dị đấy.”
Anh ta bước tới gần, khẽ nói: “Tôi thấy đám học sinh cô dạy sắp thành thần rồi. Trong căn cứ có hai mươi mấy người hệ biến dị, riêng cô đã dạy ba người.”
Cô giáo kia che miệng mỉm cười: “Vậy có là gì chứ? Có được thành thần hay không, một tháng sau không phải mọi người đều chạy hết sao? Đến lúc đó còn ai nhớ đến tôi nữa.”
“Chà chà...” Nhân viên đăng ký vỗ nhẹ vào vai của cô với vẻ thân quen: “Tôi thấy cô quá khiêm tốn rồi, trong trường học này có ai không biết, học sinh của cô giáo Nại rất ngoan, rất hiểu biết, rất tôn trọng giáo viên. Chúng ta là ai với ai chứ, cô còn gạt tôi?”
Cô giáo kia không chút lưu tình hất móng vuốt trên vai xuống, trừng mắt nhìn anh ta: “Ai với ai cùng anh chứ?”
Cô nhìn Lý Tiểu Tửu, hình như không giật mình vì tuổi của cậu. Cô vừa liếc mắt nhìn thông tin trong tay, đã biết không phải do đứa trẻ này viết, vẻ mặt cũng không có gì thay đổi.
Nhân viên đăng ký không thể rời khỏi vị trí quá lâu, nói vài câu xong, anh ta vội vàng rời đi.
Cô giáo liếc nhìn Lý Tiểu Tửu, trên gương mặt thu lại vẻ suy ngẫm, thản nhiên nói: “Vào đi!” Nói xong, cô xoay người đi vào phòng học.
Lý Tiểu Tửu cũng không biết nói gì, im lặng, cúi đầu đi vào.
Mấy chục người ngồi trong phòng học lập tức đổ dồn ánh mắt nhìn đến, trong miệng còn xì xào bàn luận gì đó. Cô giáo vỗ mấy cái: “Im lặng, im lặng.”
Trong phòng học rộng rãi đến không ngờ, vị trí ở giữa còn đặt thứ gì đó giống như máy móc, học sinh ngồi hai bên có khoảng ba mươi, bốn mươi người.
Chủ yếu là nam, nữ không đến mười người. Lý Tiểu Tửu nhìn thấy hai học sinh nam khoảng mười một, mười hai tuổi ngồi ở hàng trước, mắt cậu lập tức sáng lên.
Rốt cuộc cũng không phải chỉ toàn người lớn tuổi.
Cậu quan sát xung quanh phòng học, cũng không có vẻ khẩn trương lắm. Những bạn học kia đều nhìn cậu với ánh mắt tò mò.
Cô giáo vỗ nhẹ vào vai cậu, nói: “Giới thiệu một chút về bản thân em đi.”
Lý Tiểu Tửu sửng sốt, nhìn mọi người, cố gắng mỉm cười: “Chào mọi người, tôi là Lý Tiểu Tửu, năm nay tám tuổi.”
Có người không nhịn được phì người, nhìn lên bục giảng và hét lên: “Cô giáo, sao các người không mở một lớp mẫu giáo đi? Bảo chúng tôi lớn tuổi như thế làm bạn cùng lớp của nhóc con này, tổn thương lòng tự trọng lắm đấy.”
Cô giáo trừng mắt nhìn người đàn ông vừa nói: “Người ta chưa chê anh già, anh còn dám chê người ta nhỏ à?”
Cô giơ tay chỉ một chỗ trống ở hàng trước, nói: “Em cứ ngồi ở đấy, chờ lát nữa cố gắng nghe giảng bài, không hiểu thì tới hỏi giáo viên, biết không?”
Lý Tiểu Tửu gật đầu: “Dạ, biết.” Cậu chạy đến chỗ cô chỉ và ngồi xuống.
Ngồi bên cạnh chính là cậu bé nhỏ tuổi nhất trong phòng học. Lý Tiểu Tửu liếc nhìn rồi thu tầm mắt lại.
Cô giáo đứng ở trên bục giảng, cầm tờ đăng ký trong tay nói: “Lý Tiểu Tửu, tám tuổi, người dị năng hệ hỏa biến dị...”
Những người dị năng ngồi ở phía dưới đang xem thường chợt sửng sốt, ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía cậu.
Bọn họ cũng hiểu rõ quy định, lập tức gật đầu.
Lý Long thấy vậy liền muốn đi2cùng anh, trên mặt đầy lưu luyến.
Lý Tiểu Tửu vuốt những sợi tóc dựng ngược trên đầu cậu bé: “Buổi chiều anh sẽ về.”
Lý Long nghĩ cũng đúng, cậu bé còn tưởng đưa anh đến trường xong sẽ không được gặp nữa, không ngờ còn thời gian một tối, trong lòng khó tránh khỏi cảm7thấy vui mừng.
Cô bé A Man không hiểu chuyện gì xảy ra, thấy cậu còn không nói tiếng nào đã đi, cũng không để ý tới mình, trong mắt lộ vẻ khẩn trương liền đi theo.
Dương Nam thò tay kéo cô bé: “Tiểu Tửu...” Anh còn chưa nói xong, A Man đã quay đầu lại,1ánh mắt lạnh lùng làm anh khiếp sợ đến mức đứng ngây ra tại chỗ.
A Man hất tay của anh ra, nếu không phải trên người anh có mùi vị quen thuộc thì tuyệt đối không phải chỉ là một ánh mắt cảnh cáo đâu!
Lý Tiểu Tửu nghe tiếng nói phía sau, quay đầu lại7đã thấy cô bé mặt lạnh đi theo sau lưng mình.
Cậu sửng sốt và đang muốn nói gì đó, đột nhiên nhớ ra mình đang tức giận, thế là kiêu ngạo chuyển tầm mắt, không để ý tới cô bé.
Nhân viên đăng ký quay đầu, trong mắt hiện ra sự kinh ngạc. Anh ta chà0chà hai tiếng, vỗ nhẹ vào vai Lý Tiểu Tửu: “Em gái đi qua với cháu kìa.”
Lý Tiểu Tửu bất mãn: “Bạn ấy không phải em gái cháu.”
Nhân viên đăng ký sửng sốt: “Vậy là ai? Cháu xem cô bé nhìn chằm chằm vào cháu kìa!” Ánh mắt anh ta chuyển động: “Chẳng lẽ cô bé này để ý tới cháu à? Chà chà, còn tuổi nhỏ đã có diễm phúc như vậy, cháu thật may mắn đấy.”
Lý Tiểu Tửu bất đắc dĩ trợn trừng mắt, ánh mắt không nhịn được nhìn về phía A Man.
Thật ra, cậu cũng không nỡ phải chia tay cô bé.
Nhưng cần bỏ lại thì phải bỏ lại thôi...
A Man hoàn toàn không do dự, kéo áo cậu và nhìn cậu gầm lên vài tiếng.
Lý Tiểu Tửu nghe không hiểu gì, nhưng biết cô bé muốn đi cùng với mình, trong lòng cậu rõ ràng xúc động, nhưng ngoài mặt vẫn là bộ dạng muốn ăn đòn.
Nhân viên đăng ký liếc nhìn cậu. Cháu có hiểu thế nào là thương hoa tiếc ngọc không?
Anh ta nhìn A Man, thấy cô bé không nói được thì thương hại.
Có câu nói thế nào nhỉ? Ông trời mở cho anh một cánh cửa, đồng thời cũng đóng lại một cánh cửa khác...
Thế giới quả thật không có gì thật sự hoàn mỹ cả.
Điều này có nghĩa là gì? Có nghĩa là ông trời vẫn công bằng, sáng tạo ra zombie đồng thời cũng mang đến người dị năng mạnh mẽ, A-men ~
Lý Tiểu Tửu nhìn A Man: “Bạn về trước đi, chờ tôi sẽ quay lại sau.”
Cô bé không nói lời nào, không gật đầu cũng không lắc đầu, nhưng ánh mắt càng lúc càng bình tĩnh, có thể thấy cô bé nghe hiểu được.
Cho dù ở chung không lâu, nhưng Lý Tiểu Tửu cảm thấy năng lực hiểu biết của cô bé hình như càng ngày càng mạnh.
Nhân viên đăng ký đỏ mắt chờ bên cạnh. Lý Tiểu Tửu cảm thấy để cho người khác chờ cũng không hay, thế là đi tới, giọng điệu tôi là anh trai, bạn phải nghe theo, vỗ nhẹ vào đầu cô bé nói: “A Man, ngoan ngoãn nghe lời, tôi sẽ nhanh chóng trở về, làm đồ ăn ngon cho bạn.”
Nghe được ăn, cô bé hình như ngẩn người ra vài giây, Lý Tiểu Tửu thấy làm vậy có tác dụng liền nói thêm vài lời hay, cũng không để ý xem người ta có thể hiểu được không, cuối cùng dọa cho cô bé sửng sốt, sau đó đi theo nhân viên đăng ký.
A Man ngẩng đầu lên, phát hiện đã không thấy bóng dáng của Lý Tiểu Tửu, cô bé luống cuống gầm lên làm mấy người Từ Kinh ngờ vực.
Âm thanh này... thật quen thuộc...
Giống như... zombie...
Từ Kinh bước đến trước mặt cô bé, hỏi: “Cháu muốn đi cùng với Tiểu Tửu sao?”
Hắn chỉ về hướng Lý Tiểu Tửu mới vừa đi, biết cô bé sẽ không nói liền lên tiếng: “Nếu cháu muốn thì gật đầu, không muốn thì lắc đầu.”
Ánh mắt A Man nhìn theo hướng ngón tay hắn chỉ, chóp mũi giật giật. Đó là mùi quen thuộc, thế là cô bé khẽ gật đầu.
“Vậy đi theo chú!”
Từ Kinh đã nghi ngờ cô bé có vấn đề. Lý Tiểu Tửu đi, hắn vừa lúc có thể điều tra xem có chỗ nào không ổn.
Cô bé này cho hắn một cảm giác... rất kỳ lạ...
Lý Long thấy A Man đi theo Từ Kinh, cậu bé cũng lưu luyến đi theo. Dương Nam vẫn còn khiếp sợ trước cái liếc mắt nào đó, vẫn chưa phục hồi lại tinh thần. Anh chợt bị vỗ một cái, mới thấy mọi người đều đi sạch, anh vội đuổi theo.
Dương Phàm thấy anh đi lên, vẻ mặt rõ ràng không tập trung, anh ta bước chậm lại hỏi: “Em nghĩ gì thế?”
Dương Nam lắc đầu, liếc nhìn bóng dáng theo sát Từ lão đại phía trước. Nếu như cái liếc mắt kia không phải do anh nhìn nhầm, vậy đứa nhỏ này... thật đáng sợ.
Nhân viên đăng ký dẫn theo Lý Tiểu Tửu lên tầng năm, từ trước đến nay anh ta là người thân thiện, trên đường đi không ngừng nói chuyện, so với Dương Nam chỉ có thể nói nhiều hơn chứ không kém.
Đáng tiếc, ánh mắt của Lý Tiểu Tửu đã bị những người dị năng ngồi đầy trong phòng học thu hút.
Những người kia cũng chú ý tới bóng dáng của bọn họ, nhưng vì nhìn thấy nhiều lần, bọn họ cũng không quan tâm nhiều.
Thấy ánh mắt cậu không che giấu được vẻ kinh ngạc, nhân viên đăng ký đắc ý ngẩng đầu, chỉ vào biển “lớp huấn luyện dị năng” treo trên cửa phòng học bên cạnh nói: “Cháu thấy không, những người bên trong này đều là người dị năng giống như cháu. Sau này, bọn họ sẽ đàn anh, đàn chị của cháu, cháu nên cố gắng tạo mối quan hệ tốt, bảo đảm sẽ không có hại.”
Lý Tiểu Tửu nhìn những người ngồi bên trong, phần lớn bọn họ đều khoảng hai mươi, cũng có người ba mươi tuổi, thậm chí hình như còn có mấy người bốn mươi tuổi.
Cậu cúi đầu nhìn đôi chân ngắn và nhỏ của mình, khóe miệng khẽ giật vài cái, đáp một tiếng cho có lệ.
Tuy nhân viên đăng ký nói rất nhiều, nhưng đều là lời nói tốt. Chắc thấy cậu còn nhỏ tuổi đã phải ra ngoài tự mình xông xáo, trong giây lát thấy không đành lòng, liệt kê ra hết những gì mình biết và không biết, những người có thể đắc tội và không thể đắc tội.
Lý Tiểu Tửu rất nghiêm túc lắng nghe, không bao lâu nhân viên đăng ký ngừng nói, chỉ vào cửa lớp nói: “Đây, chúng ta đến rồi.”
Lý Tiểu Tửu ngẩng đầu nhìn lên: “Huấn luyện người dị năng mới.”
Nhân viên đăng ký cúi đầu nhắc nhở: “Cháu nhìn thấy giáo viên thì phải ngoan ngoãn, nghe lời, người ta mới cố gắng dạy cháu. Dù đắc tội ai cũng không thể đắc tội giáo viên của mình đấy.”
Không hiểu sao, Lý Tiểu Tửu nhớ tới chủ nhiệm lớp tiểu học có dáng vẻ thô tục nhưng rất thân thiết dễ gần kia, cậu liên tục gật đầu.
“Cốc cốc...”
Nhân viên đăng ký rất lễ phép gõ hai tiếng vào cửa, không đến hai giây, cánh cửa đã mở ra.
Thứ đầu tiên lọt vào tầm mắt là đôi chân dài nhỏ nhắn, trắng trẻo. Lý Tiểu Tửu há hốc miệng, ánh mắt nhìn về phía trước. Cậu cảm giác có hai ngọn núi cản tầm mắt của mình, thế là lùi lại mấy bước, cuối cùng đã thấy rõ gương mặt của một người phụ nữ.
Nhìn gương mặt xinh xắn, da trắng mịn, tóc ngắn ngang vai, gọn gàng, dáng vẻ cao ráo, nhỏ nhắn và quyến rũ, nhìn qua chỉ khoảng hai mươi tuổi, nhưng cho người ta cảm giác rất chín chắn.
Ở trong mắt đàn ông, chỉ có thể hình dung cô gái này bằng hai chữ “gợi cảm!”
Đáng tiếc Lý Tiểu Tửu kinh ngạc không phải vì gương mặt xinh đẹp của cô.
Gợi cảm là gì?
Lý Tiểu Tửu bày tỏ cậu không hiểu.
Cậu kinh ngạc là trời lạnh như vậy, không ngờ người phụ nữ này mặc mỏng như vậy, lộ ngực còn lộ chân, cũng không sợ lạnh à?
Cô giáo thấy là một người lớn một trẻ nhỏ, ánh mắt nhìn nhân viên đăng ký: “Đây cũng là học sinh sao?”
Nhân viên đăng ký cười híp mắt đưa tờ đăng ký được Từ Kinh điền: “Cô Nại, cô nói thiếu rồi. Cậu nhóc này có lai lịch không nhỏ, là dị năng hệ hỏa biến dị đấy.”
Anh ta bước tới gần, khẽ nói: “Tôi thấy đám học sinh cô dạy sắp thành thần rồi. Trong căn cứ có hai mươi mấy người hệ biến dị, riêng cô đã dạy ba người.”
Cô giáo kia che miệng mỉm cười: “Vậy có là gì chứ? Có được thành thần hay không, một tháng sau không phải mọi người đều chạy hết sao? Đến lúc đó còn ai nhớ đến tôi nữa.”
“Chà chà...” Nhân viên đăng ký vỗ nhẹ vào vai của cô với vẻ thân quen: “Tôi thấy cô quá khiêm tốn rồi, trong trường học này có ai không biết, học sinh của cô giáo Nại rất ngoan, rất hiểu biết, rất tôn trọng giáo viên. Chúng ta là ai với ai chứ, cô còn gạt tôi?”
Cô giáo kia không chút lưu tình hất móng vuốt trên vai xuống, trừng mắt nhìn anh ta: “Ai với ai cùng anh chứ?”
Cô nhìn Lý Tiểu Tửu, hình như không giật mình vì tuổi của cậu. Cô vừa liếc mắt nhìn thông tin trong tay, đã biết không phải do đứa trẻ này viết, vẻ mặt cũng không có gì thay đổi.
Nhân viên đăng ký không thể rời khỏi vị trí quá lâu, nói vài câu xong, anh ta vội vàng rời đi.
Cô giáo liếc nhìn Lý Tiểu Tửu, trên gương mặt thu lại vẻ suy ngẫm, thản nhiên nói: “Vào đi!” Nói xong, cô xoay người đi vào phòng học.
Lý Tiểu Tửu cũng không biết nói gì, im lặng, cúi đầu đi vào.
Mấy chục người ngồi trong phòng học lập tức đổ dồn ánh mắt nhìn đến, trong miệng còn xì xào bàn luận gì đó. Cô giáo vỗ mấy cái: “Im lặng, im lặng.”
Trong phòng học rộng rãi đến không ngờ, vị trí ở giữa còn đặt thứ gì đó giống như máy móc, học sinh ngồi hai bên có khoảng ba mươi, bốn mươi người.
Chủ yếu là nam, nữ không đến mười người. Lý Tiểu Tửu nhìn thấy hai học sinh nam khoảng mười một, mười hai tuổi ngồi ở hàng trước, mắt cậu lập tức sáng lên.
Rốt cuộc cũng không phải chỉ toàn người lớn tuổi.
Cậu quan sát xung quanh phòng học, cũng không có vẻ khẩn trương lắm. Những bạn học kia đều nhìn cậu với ánh mắt tò mò.
Cô giáo vỗ nhẹ vào vai cậu, nói: “Giới thiệu một chút về bản thân em đi.”
Lý Tiểu Tửu sửng sốt, nhìn mọi người, cố gắng mỉm cười: “Chào mọi người, tôi là Lý Tiểu Tửu, năm nay tám tuổi.”
Có người không nhịn được phì người, nhìn lên bục giảng và hét lên: “Cô giáo, sao các người không mở một lớp mẫu giáo đi? Bảo chúng tôi lớn tuổi như thế làm bạn cùng lớp của nhóc con này, tổn thương lòng tự trọng lắm đấy.”
Cô giáo trừng mắt nhìn người đàn ông vừa nói: “Người ta chưa chê anh già, anh còn dám chê người ta nhỏ à?”
Cô giơ tay chỉ một chỗ trống ở hàng trước, nói: “Em cứ ngồi ở đấy, chờ lát nữa cố gắng nghe giảng bài, không hiểu thì tới hỏi giáo viên, biết không?”
Lý Tiểu Tửu gật đầu: “Dạ, biết.” Cậu chạy đến chỗ cô chỉ và ngồi xuống.
Ngồi bên cạnh chính là cậu bé nhỏ tuổi nhất trong phòng học. Lý Tiểu Tửu liếc nhìn rồi thu tầm mắt lại.
Cô giáo đứng ở trên bục giảng, cầm tờ đăng ký trong tay nói: “Lý Tiểu Tửu, tám tuổi, người dị năng hệ hỏa biến dị...”
Những người dị năng ngồi ở phía dưới đang xem thường chợt sửng sốt, ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía cậu.
Bình luận facebook