-
Chương 41
Quả nhiên, chỉ có người và người ở chung mới là tốt đẹp nhất.
Bọn họ cúi đầu nhìn thứ được đặt ở trên bàn. Đó là thứ tương tự với loại máy bay cỡ nhỏ. Lý Tiểu Tửu đi tới, hỏi: “Đây là cái gì vậy?”
Dương Nam vỗ nhẹ vào chỗ bên cạnh mình, ra hiệu cho cậu qua ngồi: “Thứ này rất lợi hại, nó có thể phát hiện ra chỗ nào có virus mạnh nhất. Mà nhiệm vụ bọn chú lần này chính là tìm được chỗ đó, sau đó tìm ra đầu nguồn và phá hủy nó!”
Lý Tiểu Tửu cảm thấy khó hiểu. Vật này có thể phá hủy được sao? Lúc này, Từ Kinh đứng lên,2cầm cái máy bay nhỏ kia và kéo cửa sổ ra. Tiểu Tửu đi theo, đã thấy Từ Kinh trực tiếp ném vật kia ra ngoài. Cậu ngẩn người, ném xuống như vậy thật sự được không? Ở trong ánh mắt nghi ngờ của cậu, cái máy bay này chậm rãi bay trên không trung và lắc lư vài cái, sau đó vào một tiếng, bay về phía xa. Tốc độ của nó nhanh tới mức làm cho người ta phải líu lưỡi.
Trong mắt Lý Tiểu Tửu hơi kinh ngạc, cậu đã bao giờ nhìn thấy thứ công nghệ cao như vậy đâu chứ?
Từ Kinh quay đầu, trong tay hắn cầm một thứ như điều khiển từ xa, nhìn bọn họ lề mề, hắn không chịu nổi nói: “Thu dọn đồ đi, chúng ta phải chuẩn bị lên đường thôi!” Sau7đó, hắn nhìn về phía Lý Tiểu Tửu, nói: “Em trai cháu cũng nên thức dậy rồi. Cháu đi gọi em đi.”
Lý Tiểu Tửu đang nghiêng đầu nhìn thứ trong tay hắn, phía trên có một chấm đỏ nhỏ đang chậm rãi di chuyển. Khi nghe hắn nói vậy, cậu khẽ gật đầu, xoay người đi vào phòng. Không biết có phải đám người của anh Hùng bỏ thuốc mê hơi nhiều hay không mà Lý Long vẫn mê man đến lúc này? Lý Tiểu Tửu nhíu mày, đi tới vỗ nhẹ vào gương mặt có phần tái nhợt của cậu bé, nói: “Tiểu Long, nhanh dậy đi thôi...”
Lý Long hừ một tiếng nhưng không thức dậy. Lý Tiểu Tửu lại vỗ nhẹ vào mặt cậu bé lần nữa. Lý Long mơ màng mở mắt ra, nhìn Lý Tiểu Tửu, kêu1lên một tiếng: “Anh.” Giọng nói của cậu bé hơi khàn, nghe giống như bị cảm vậy. Lý Tiểu Tửu nhíu mày và sờ vào trán cậu bé. Bởi vì cơ thể cậu thường sốt nên cậu không biết Lý Long có bị bệnh hay không. Vì vậy, cậu đứng lên và chạy ra ngoài, lo lắng kêu lên: “Mọi người mau đến xem thử em trai cháu thế nào đi. Nó hình như bị sốt rồi!”
Mọi người đang cầm bánh bao trong tay gặm, nghe vậy thì cũng không kịp ăn nữa, vội vàng đi vào trong. Trong phòng, Lưu Luyến sờ trán của Lý Long, bất lực xoay người nhìn về phía Lý Tiểu Tửu đang lo lắng, trên trán cô như có mấy vạch đen. Nhiệt độ như vậy là bình thường mà, đứa nhỏ này nhìn thể7nào lại bảo là bị sốt chứ? Nhưng nhìn thấy Lý Tiểu Tửu căng thẳng, cô vẫn an ủi: “Không sao đâu, không cần lo lắng. Đây chẳng qua là tác dụng phụ sau khi thuốc mê hết mà thôi, từ từ rồi sẽ khỏe lên.”
Lý Tiểu Tửu nhíu mày. Thật vậy sao?
“Nhưng Tiểu Long có vẻ rất yếu. Trước đây cháu bị sốt cũng vậy đấy.” Đám người bọn họ dở khóc dở cười. Lưu Luyến tiếp tục nói: “Cô cam đoan với cháu, em trai tuyệt đối khỏe mạnh, chỉ cần ăn thêm thức ăn bổ sung sức lực thì chắc chắn sẽ khỏe thôi.”
Lúc này Lý Long mới hoàn toàn mở mắt, trên mặt có vẻ hơi sưng, ngay cả vẻ mặt cũng tái nhợt, khó trách Lý Tiểu Tửu cảm thấy cậu bé yếu ớt. Lý Long0cảm thấy cổ họng rất khó chịu, có lẽ là do hôm qua ăn bánh bích quy. Cậu bé hơi khó chịu, gọi Lý Tiểu Tửu: “Anh, em khát quá, em muốn uống nước.” Lý Tiểu Tửu đi nhanh tới, kéo tay cậu bé. Cậu tìm trong ba lô của mình, kết quả mới phát hiện không thấy nước đâu cả. Chắc tối hôm qua, đám người anh Hùng nhân lúc bọn họ không chú ý đã trộm mất rồi. Cậu không biết phải làm sao, đành lấy ra một chai Wahaha từ trong không gian, cắm ống hút, sau đó đưa cho Lý Long.
Dương Nam ở phía sau nhìn thấy, tròng mắt cũng muốn rơi ra ngoài. Anh buồn bực liếc nhìn cái bánh bao trong tay đã bị gặm còn một nửa lại nhìn Lý Long đang hút đồ uống, anh chợt phát giác căn cứ thật không nhân đạo. Cái chai nhỏ bị Lý Long hút hai cái là hết. Cậu bé đưa cái chai tới trước mặt Lý Tiểu Tửu. Cậu cho rằng cậu bé còn muốn uống nữa, chuẩn bị lấy thêm một chai, không ngờ bên tai lại nghe được giọng nói của Lý Long: “Anh, giữ lại đựng nước uống cho chúng ta.” Lý Tiểu Tửu mím môi, khẽ xoa tóc cậu bé rồi nhận lấy cái chai, cuối cùng nói một chữ “Được.”.
Lý Long liếc mắt, nhìn về phía mấy người đứng bên cạnh lại không cười nữa. Lý Tiểu Tửu đi giày, mặc chiếc áo khoác bằng lông ấm áp cho cậu bé và kéo cậu bé đi ra ngoài.
Cậu hết lòng hết dạ làm người anh tốt, vừa mặc quần áo vừa lau mặt. Mọi người nhìn thấy cũng phải sửng sốt. Dương Nam lộ ra vẻ mặt hâm mộ, ném cho Dương Phàm một ánh mắt ai oán, ý của ánh mắt kia như nói, “Đấy anh xem thử đi, nhìn đãi ngộ của người ta như vậy, em thì sao chứ? Anh không phải đánh thì cũng mắng, còn là anh ruột hay không hả?” Dương Phàm trừng mắt, quyết định bỏ qua oán niệm của anh.
Thật buồn cười, nếu như anh đối xử tốt với em như vậy, em còn không cưỡi lên trên đầu anh mà giở thói ngang ngược à?
Dương Nam nhìn anh mình xoay người đi ra ngoài mà không hề nể mặt, anh mím môi, thì thào nói: “Nhất định là mình được mẹ nhặt về..” Trong lòng anh bất đắc dĩ, đi theo ra ngoài.
Cả đám người ngồi lại trên ghế sô-pha. Trải qua chuyện tối hôm qua, bọn họ cũng biết ở thành phố này bất cứ lúc nào, bất cứ chỗ nào cũng có thể xảy ra nguy hiểm. Cho nên, lần này vẻ mặt Từ Kinh cũng tương đối nặng nề.
Hắn nhìn mọi người, ánh mắt cũng lướt qua hai đứa trẻ: “Tôi nghĩ mọi người cũng biết thành phố này nguy hiểm tới mức nào, ngày hôm qua chúng ta may mắn tránh được một kiếp, nhưng hôm nay lại khác. Chúng ta sẽ phải đi tới nơi đông người nhất. Bởi vì có lẽ nơi đó sẽ có bí mật hoặc thuốc giải virus. Bất kể có kết quả hay không, lần này chúng ta đều phải đi!”
Lời nói kiên định lại mạnh mẽ, gõ vào trong lòng mọi người, kích thích bọn họ. Có lẽ mỗi người đàn ông đều có một ước mơ làm anh hùng, Lý Tiểu Tửu, Lý Long cũng vậy. Trong cái thế giới nếu không phải tôi chết thì là anh chết này, bọn họ đã cảm nhận được sâu sắc điều đó. Nếu còn có hy vọng, vì sao không nắm bắt lấy chứ? Bọn họ thật sự đã sợ thế giới tàn khốc và suy tàn như vậy rồi.
Khi tận mắt nhìn thấy càng lúc càng nhiều người thân, bạn bè bên cạnh chết đi, bọn họ cũng không xác định được mình có thể còn sống đến ngày nào. Nhưng chỉ cần còn có một tia hy vọng sống sót như vậy, bọn họ cũng không muốn mỗi ngày phải sống trong sự bất an nữa. Từ Kinh thấy vậy, tiếp tục nói: “Mọi người cũng không cần căng thẳng, cứ như mọi khi là được rồi. Đến nơi nhớ phối hợp với cả nhóm, nghe lệnh mà làm. Đến lúc đó, chúng ta sẽ đánh nhanh thắng nhanh!” “Vâng, lão đại!”
“Vâng!”
“Sẵn sàng nghe theo sự sắp xếp của đảng.” Từ Kinh lặng lẽ liếc nhìn Dương Nam vẫn đang cầm cái bánh bao trong tay, vì vậy nói: “Mau ăn đi, không muốn ăn thì để lại cho anh Đào.”
Dương Nam nghe vậy, vội vàng cắn vài miếng, ú ớ với Từ Kinh và khoát tay, biểu thị tôi cái gì cũng không còn.
Dương Phàm vỗ vào trên lưng anh: “Ăn chậm thôi, có ai cướp của em đâu. Em không sợ bị nghẹn ạ?”
Dương Nam ho khan vài tiếng, có cảm giác miếng bánh bao nghẹn ở trong cổ họng, nuốt không trôi, anh nói có phần không rõ ràng: “Anh, nước, nhanh cho em uống nước..” Dương Phàm thấy anh nghẹn khó chịu như vậy thì nói một tiếng đáng đời, nhưng vẫn nhận lấy cái chai trong tay Lưu Luyến, sau đó một dòng nước xuất hiện từ đầu ngón tay, đưa tới cho anh.
Dương Nam đổ vào miệng uống ực ực vài hớp rồi lau miệng, cuối cùng miếng bánh bao cũng xuống bụng!
Lý Long liểm đôi môi khô khốc, kéo tay của Lý Tiểu Tửu nói: “Anh, em vẫn thấy khát, cũng đói nữa.”
Lý Tiểu Tửu gật đầu: “Anh biết rồi, anh cũng đói. Chúng ta nấu mì ăn vậy.” Cậu nói xong lại lấy ra mấy chai Wahaha từ trong không gian. Cậu có hơi xoắn xuýt, liếc nhìn mấy người đàn ông trước mặt. Cậu không có nhiều sữa, nếu cho bọn họ, vậy sau này Tiểu Long sẽ không có cái uống nữa. Nhưng không cho, cậu lại cảm thấy hình như không thỏa đáng lắm. Vì vậy, cậu lấy ra năm, sáu gói mì ăn liền từ trong không gian, nói: “Sữa là của em trai, các người ăn mì đi.”
Đám người sửng sốt hai giây. Dương Nam là người đầu tiên kích động mắng một tiếng “Á đù!”. Sau khi xông qua ôm lấy mấy gói mì ăn liền, chớp chớp mắt nhìn, khi xác định mình không nhìn nhầm, anh kích động chảy nước mắt chẳng khác nào nhìn thấy mẹ ruột.
Rõ ràng mạt thế chỉ mới tới một tháng, anh lại cảm thấy giống như đã qua mấy thế kỷ vậy. Thậm chí anh cảm thấy, thế giới hòa bình trước đây chẳng qua chỉ là một giấc mơ, một giấc mơ đẹp.
Trước mạt thế, anh ăn mấy thứ này đã sớm thấy chán, nhưng bây giờ nhớ tới cái mùi kia, chua chua, dịu dịu, anh là thanh niên lớn tướng như vậy, nghĩ tới thôi mà nước bọt cũng không nhịn được ưa cả ra rồi.
Những người khác ít nhiều cũng thấy kích động, nhưng không biểu hiện rõ ràng giống như anh.
Sau khi mừng rỡ qua đi, Lưu Luyến đột nhiên nhíu mày: “Lại không có lửa, chúng ta cũng ăn không được, lẽ nào lại gặm ăn khô như vậy à?”
“Cho dù ăn khô, em cũng ăn!” Cho dù Dương Nam có hơi thất vọng, nhưng bây giờ có mấy thứ này đã không tệ rồi. Anh còn có thể cầu mong xa vời gì nữa chứ? Trong căn cứ có nhiều người như vậy, mỗi ngày một người cũng chỉ có thể được chia chút thức ăn. Cho dù thức ăn của bọn họ đỡ hơn dân thường, nhưng cũng chỉ hơn một chút mà thôi. Tất cả đều chỉ là một ít thức ăn để bổ sung sức lực. Vì thường xuyên ra ngoài làm nhiệm vụ, bọn họ ăn bánh bao là nhiều nhất. Dù sao, tuy bọn họ là dị năng giả, nhưng không có một chút quyền thì cuộc sống vẫn rất thê thảm. Nhưng người còn ở trong giang hồ, làm sao có thể không bị chém được?
“Tại sao phải ăn khô ạ? Nấu lên ăn mới ngon chứ?” Lý Long nghi hoặc liếc nhìn bọn họ, nghĩ tới món mì anh trai nấu cho cậu bé ăn hai ngày trước, bụng lại kêu lên ầm ĩ rồi.
Bình luận facebook