Tốt à? Lý Tiểu Tửu cảm thấy bất lực nhìn tay cậu bé, nhưng vẫn nói: “Vậy để sau này anh sẽ dạy cho em.”
Lý Long vừa nghe vậy thì càng hưng phấn hơn, đôi mắt nhỏ cũng không có vẻ ảm đạm như trước đó nữa, cả người đều trở nên hoạt bát hẳn lên. Buổi tối, hai đứa trẻ đốt lửa ngọn nến. Dưới ánh nến lờ mờ, bọn họ cầm cái bánh bao lạnh vừa khô lại vừa cứng, cắn từng miếng nuốt vào trong miệng. Lý Long chỉ cảm thấy cổ họng bị nghẹn, rất khó chịu. Cậu bé nhìn Lý Tiểu Tửu đang đờ người ra, uể oải nói: “Anh, em rất nhớ cậu út và chủ. Em2chẳng muốn ở đây chút nào cả. Ở đây có người xấu muốn cướp thức ăn của chúng ta, buổi tối ngủ cũng rất lạnh. Mỗi ngày chỉ có thể ăn bánh bao khổ khốc này. Em rất muốn được về nhà!”.
Mỗi lời nói của cậu bé như đánh thẳng vào trong trái tim của Lý Tiểu Tửu.
Nhà sao? Cậu ngơ ngác nhìn ánh sáng yếu ớt ở bên ngoài lều chiếu vào. Mười lăm tháng tám, ngày mai cậu sẽ tròn tám tuổi, nhưng mẹ không ở đây, ánh trăng cũng đã biến mất. Tiết Trung thu chính là thời điểm để cả nhà sum vầy, đáng tiếc cậu lại không thể có được nữa. Cậu lắc đầu, xua đi cảm giác6mất mát trong lòng. Sau khi phủi tay, cậu cởi giày cho Lý Long, bảo cậu bé lên giường. Dựa vào chút ánh sáng còn sót lại, cậu nhìn hai chiếc tất trên chân cậu bé và sửng sốt một lúc lâu. Tất đã bị thủng vài lỗ lớn, mấy ngón chân đều thò ra ngoài hết. Hai bàn chân nhỏ quá gầy, không hề có cảm giác của thịt, dưới lớp da đều là khớp xương cứng, gân xanh nổi lên rất rõ ràng, sờ cũng không thấy có hơi ấm, rất lạnh. Cậu ngẩng đầu nhìn gương mặt nhỏ nhắn của em trai vẫn đầy vẻ ngây thơ và thật thà, không hiểu sao trong lòng lại thấy chua xót: “Tiểu9Long, em còn đói bụng không? Anh lấy bánh quy cho em ăn nhé.” Lý Long không cởi quần áo, chậm rãi chui vào trong chăn và thoải mái thở dài. “Anh, em không đói bụng đầu. Chúng ta cứ giữ lại bánh quy để ngày mai hãy ăn. Anh em mình mau ngủ đi. Cậu bảo sáng mai chúng ta phải dậy sớm đấy.” Cậu bé nói xong thì nhấc một bên chăn lên, ra hiệu cho Lý Tiểu Tửu nằm vào trong. Lý Tiểu Tửu nhìn cậu bé một lúc lâu, cuối cùng mới “Ừ!” một tiếng. Sau khi thổi tắt ngọn nến trên bàn, cậu cũng leo lên giường.
Khi đôi mắt thích ứng với bóng tối, cậu lại vỗ vào6lưng Lý Long, dỗ cho cậu bé ngủ như trước đây. Không nghi ngờ gì, Lý Tiểu Tửu rất thương người em trai này. Từ nhỏ, cậu đã chăm sóc cho Lý Long, bọn họ sống cùng nhau sáu năm, cậu thật sự không nỡ để cho em trai chịu bất kỳ uất ức nào. Một tháng này, không phải cậu không cảm nhận được những khổ sở mà bọn họ phải chịu đựng, chẳng qua cậu đang đau lòng vì mất mẹ, nên cũng bỏ qua điều này. Nhưng em trai cậu còn nhỏ như vậy, sao có thể để nó chịu khổ được
Ánh mắt cậu có phần mơ hồ, đầu ngón tay không ngừng xoa lên chỗ tóc xơ và dính8của Lý Long. Trong đêm tối, mắt Lý Tiểu Tửu mở to. Cậu không biết mình đã suy nghĩ bao lâu, chỉ cảm thấy mắt cay cay, trước mắt trở nên mơ hồ, cậu nhắm hai mắt lại, nhưng hoàn toàn không buồn ngủ!
Lại nói về Trương Niệm bên kia, khi thấy anh sắp chết ở dưới móng vuốt của con chó kia, bên tai thậm chí đã nghe được tiếng da thịt bị xé rách, tiếng xương cốt vỡ nát, nhưng anh lại không cảm thấy đau đớn gì, thậm chí có cảm giác những âm thanh này không phải phát ra từ cơ thể mình vậy. Nhưng âm thanh lại ở rất gần, giống như ngay sát bên tai.
Chuyện... chuyện gì xảy ra vậy?
Không phải bị xé nát sẽ thấy rất đau à.
“Thịch thịch!” Trái tim của anh bắt đầu đập mạnh, nghe bên ngoài không có tiếng động nào, anh không xác định được mình đã chết hay chưa, nhưng trái tim trong lồng ngực đập mạnh truyền ra cảm giác đau đớn mãnh liệt lại nói cho anh biết, không, anh chưa chết.
Anh vẫn còn sống! Mọi người cũng không chạy đi, bọn họ cứ đứng ngây ra như vậy, nhìn Trương Niệm đáng lẽ phải chết nhưng trước mặt lại đột nhiên xuất hiện một tấm lá chắn màu vàng, hai mắt bọn họ trợn tròn. Chuyện gì xảy ra vậy? Trương Niệm chậm rãi mở hai mắt ra. Rõ ràng anh cảm thấy mình mới nhắm mắt không lâu, lại giống như đã qua trải mấy thế kỷ vậy. Cuối cùng, khi mở mắt ra liền thấy hơi chói mắt.
“Đây... đây là vật gì vậy?”
Con người của anh đột nhiên co lại, anh không ngờ nhìn thấy trên mặt mình xuất hiện một tấm lá chắn màu vàng rất lớn, phía trên còn phát ra ánh sáng yếu ớt, dựng thẳng ở trước mặt mình như vậy.
Trương Niệm chớp mắt, sau khi xác định mình không bị hoa mắt, anh càng kinh ngạc hơn. Không chỉ là anh, tất cả mọi người đều cảm thấy sốc, ngay cả những người lính vừa chạy vào cũng đứng ngây ra.
Tấm lá chắn rất lớn, cao gần bằng một người trưởng thành, mặt trước của nó còn có rất nhiều gai ngược sắc nhọn, phía trên dính thi thể của con chó zombies, không ai nhìn thấy tấm lá chắn này xuất hiện từ lúc nào và xuất hiện thể nào, nó cứ thể xuất hiện thôi. Con chó zombies này cũng vậy. Nó đang lao tới rất mạnh, nhưng cũng ngay lúc đó, tấm lá chắn đột nhiên hiện ra, đánh cho nó không kịp đề phòng, nó liền đụng thẳng vào, cả phần đầu đều cắm vào trong những cái gai ngược, óc lập tức vỡ toang ra. Nó thậm chí còn không rõ là mình đã chết thế nào nữa. “Niệm tử, cậu thế nào rồi, có sao không?” Lý Cường trợn tròn mắt nhìn, trong lòng cũng thấy chấn động. Nhưng điều anh ta quan tâm hơn là cơ thể đầy vết thương của Trương Niệm ở phía sau tấm lá chắn kia.
Trong kho thóc yên tĩnh, tiếng kêu này lọt vào tai vô cùng rõ ràng. Trong đầu Trương Niệm chợt vang lên một câu nói như vậy, anh giật mình tỉnh táo lại.
Tất cả mọi người đều nhìn nhau và lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, nghi ngờ. Trương Niệm cử động cơ thể, hơi khó chịu ho khan vài tiếng, giọng nói yếu ớt vang lên: “Cương tử, em không sao!” Mặc dù không biết tấm lá chắn này xuất hiện thể nào, nhưng Trương Niệm vốn phải bị đập thành bánh thịt lại rất may mắn còn sống sót.
Lần này có quá nhiều bất ngờ, nước mắt của Lý Cường tuôn trào. Có trời mới biết, trong cảnh tượng vừa rồi đã khiến anh cho rằng Trương Niệm chắc chắn sẽ chết chứ. “Niệm tử, cậu cố chịu đựng, tôi tới đây” Lý Cường hít mũi một cái, vội lao tới. Quả nhiên, Trương Niệm ở phía sau tấm lá chắn thật sự không sao, vẫn sống sót an toàn. Lý Cường giơ tay cố đỡ lấy Trương Niệm, rõ ràng con mắt còn đỏ ửng nhưng miệng lại hét lớn: “Tên khốn kiếp này, mẹ nó cậu thật sự muốn chết à?” Trương Niệm bị cánh tay to khỏe của Lý Cường ôm chặt tới không thở nổi, vội vàng giãy giụa nhưng lại không có sức, chỉ đành khổ sở nói: “Đúng vậy! Vừa rồi không chết, nhưng em cảm thấy em sắp chết rồi! Bị anh bóp cổ chết đấy.” Anh còn đang bị thương đây này? Có ai lại đối xử thô lỗ với người bị thương như thể hả? “Thổi lắm!” Lý Cường nổi giận hét lên. Cậu đã bị thương thành như vậy còn lấy tính mạng của mình ra nói đùa được à? Người chỉ huy dẫn theo người đi tới trước mặt hai người, vẻ mặt có chút kỳ lạ và chấn động, khác hẳn với vẻ nghiêm túc trước đó. Hắn nhìn về phía Trương Niệm, hỏi: “Người anh em, đây là dị năng của cậu à?”
“Hả?”
Trương Niệm còn chưa kịp phản ứng, mọi người phía sau đã kinh ngạc. Ở trong lòng bọn họ, siêu năng lực lại thể hiện cho điều gì chứ? Nó như sự tồn tại của tiên nhân vậy. Bọn họ không phải chưa từng gặp, nhưng quá ít, thậm chí có vài người chẳng qua chỉ mới nghe nói thôi. Nhưng hôm nay, không ngờ tiên nhân kia lại đi theo bọn họ, làm người khuân vác lương thực, nhìn thể nào cũng cảm thấy cảnh tượng này không hợp lý chút nào.
Trương Niệm và Lý Cường cũng sửng sốt. Thậm chí vẻ mặt Trương Niệm có thể nói là ngỡ ngàng!
Người chỉ huy kia thấy bộ dạng anh mờ mịt như vậy thì cũng có chút nghi ngờ.
“Lẽ nào cậu không biết mình có năng lực này sao?” Trương Niệm lắc đầu, bản thân anh căn bản không cảm nhận được, cho dù cảm thấy tấm lá chắn này xuất hiện ở trước mặt mình rất kỳ lạ, nhưng cho tới nay anh chưa từng nghĩ tới nó là do mình biến ra, lúc đó anh nghĩ sắp chết rồi, làm sao có thể chú ý tới chi tiết này chứ?
Gương mặt người chỉ huy luôn không lộ cảm xúc, lúc này lại có phần không kiềm chế được nữa. Tấm lá chắn này xuất hiện ở trước mặt cậu, nếu không phải là cậu làm ra, chẳng lẽ là người khác à? Hay ở đây còn có quỷ sao? Hắn vẫy tay: “Được rồi, nếu cậu không biết thì thôi vậy. Tôi thấy cậu bị thương không nhẹ, đi ra ngoài bằng bó đi!” Trương Niệm gật đầu. Lý Cường đỡ anh đi ra ngoài. Người chỉ huy xoay người nhìn đám người xung quanh, trầm giọng nói: “Chúng ta đi dọn dẹp đống xác chết này đã. Mọi người nên làm gì thì đi làm đi, tập trung ở đây làm gì?” Mọi người xung quanh thấy vẻ mặt người chỉ huy không tốt thì không dám lên tiếng, lê cơ thể mệt mỏi rời đi. Người chỉ huy đi tới phía trước, chỉ huy những người lính tiền vào phòng trong dọn dẹp xác chết, tất nhiên những người khác không dám đi theo.
Mấy người đàn ông dũng cảm len lén đi vào tấm lá chắn màu vàng kia, muốn xem thử. Nhưng vào lúc bọn họ đi ngang qua một người bị chó zombies cắn chết, người bị chết nằm trên mặt đất từ lâu lại đột nhiên mở hai mắt ra! Ôm lấy bắp đùi một người trong đó mà cắn, xé! Một mảng thịt lớn và mảnh quần bị xác chết kia cắn rời ra, người bị cắn đau đớn, kêu lên thảm thiết, thoáng cái ngã xuống bên cạnh xác chết!
Xác chết kia vừa nhai miếng thịt, trong miệng không ngừng chảy ra chất lỏng màu đỏ, mắt của nó mở to, vẻ mặt đờ đẫn vặn vẹo ngồi dậy, theo mùi máu thịt mà xoay người tiếp tục bổ nhào phía người đàn ông kia!
Mọi người khiếp sợ đến mức đứng ngây ra. Trương Niệm và Lý Cường vừa đi tới cửa chính thì nhíu mày, vội quay đầu lại.
Hai người đi cùng với người đàn ông kia lấy lại tinh thần trước tiên, khi xác chết nam đứng dậy, bọn họ lập tức khiếp sợ và kêu lên một tiếng, chạy vội ra ngoài. “Pằng pång pång!”
Mắt thấy xác chết nam há miệng muốn cắn người đàn ông kia, những người lính đã kịp thời vọt ra, bắn thẳng vào đầu của xác chết nam kia mấy phát súng. Chất lỏng sền sệt và ốc văng ra trên mặt, trên cơ thể của người đàn ông kia. Cái miệng đang há to của hắn còn chưa khép lại, một đồng chất lỏng kinh tởm lại bay vào. Hắn hoảng sợ tới mức trợn trừng mắt, thậm chí quên cả đau, chỉ nằm trên mặt đất không ngừng nôn khan, cuối cùng bản thân không nhịn được nữa mà trợn trắng mắt, hôn mê bất tỉnh.
Bình luận facebook