-
Chương 121
Đối phương cũng không ở lại lâu, chỉ bảo Bắc Mạch qua nói chuyện một lát rồi nói có việc phải đi, mọi người cũng không giữ lại được.
Chờ sau khi ông ta đi rồi, bọn họ ném đi vẻ mặt nho nhã trước đó, khôi phục lại dáng vẻ ban đầu. Bắc Mạch lấy từ trong túi ra mấy hạt cườm để lên bàn. Lý Tiểu Tửu liếc nhìn và cảm giác rất bất ngờ. Đó không phải là hạt cườm trong đầu zombie sao? Bắc Mạch giải thích, nói là gia tộc bọn họ đã điều tra ra thứ này có2thể làm người ta tăng cường dị năng, nhưng không thể ăn bằng miệng, sẽ rất dễ dàng bị virus lây nhiễm, cần phải dùng dị năng tới hòa tan nó. Nếu không phải đã thí nghiệm qua, cha của cậu sẽ không yên tâm cho cậu thứ này. Lý Tiểu Tửu đột nhiên hiểu ra. Bởi vì mỗi lần cậu dùng nó trong cơ thể đều có luồng năng lượng đi lên trên.
Chẳng lẽ đó chính là dị năng được tăng cường tạo thành sao? Lúc này, cậu lấy ra hạt cườm đã được rửa sạch trong không gian, đặt một viên vào lòng bàn tay, khi mở ra, trong tay cậu chỉ có một nắm bột. Cậu nhìn về phía Bắc Mạch, hỏi: “Có phải làm7như vậy không?” Mọi người chưa từng dùng thứ này, thấy vậy ánh mắt đều sáng lên, học theo bộ dáng của cậu, tập trung tinh thần vào lòng bàn tay, không ngờ thật sự có thể làm được. Dị năng của Bắc Mạch do ban ngày bị tiêu hao quá mức đã lập tức tràn ngập trong cơ thể, khiến cậu cảm thấy rất sảng khoái.
“Đúng rồi, cô bé đối thủ của tôi ngày hôm nay rất kỳ quái, lẽ nào cô ấy cũng dùng phương pháp này sao? Nếu không làm sao dị năng có thể lập tức tăng lên nhiều như vậy.” Cậu đột nhiên nghĩ đến vấn đề này. Sức mạnh của một người đột nhiên tăng vọt, không có khả năng có thể1tăng lên trong vòng mấy giây ngắn ngủi được, rất có thể cô bé dùng thứ gì đó hoặc là mượn năng lượng từ bên ngoài.
Lúc đó cậu vẫn không hiểu vì sao khi cô bé kia tấn công mình giống như hoàn toàn không sợ dị năng tiêu hao hết vậy, nếu như sử dụng vật này thì mọi chuyện đã có thể giải thích được.
“Không thể nào. Tôi cảm giác dùng thứ này chỉ làm cho sức lực dồi dào, nhưng không thể làm dị năng tăng vọt được.” Lý Tiểu Tửu đã dùng nhiều lần như vậy, dị năng không phải không có biến hóa, chỉ có điều tốc độ biến hóa rất chậm, cậu không cẩn thận để ý thì không biết. Bây giờ7nghĩ tới sự điên cuồng của Mộng Hân ban ngày, cậu cũng cảm thấy có gì đó không đúng. “Chẳng lẽ là anh ta!” Trong đầu cậu bỗng nhiên xuất hiện một bóng người, bác sĩ Blues đưa đường glu-cô cho cô giáo, chẳng lẽ là vì thứ đó sao?
Cho dù lúc đầu lớp bọn họ ra sân phát huy không quá khoa trương, nhưng đều làm cho người dị năng kia tiêu hao dị năng mới giành được thắng lợi.
Nghĩ tới đây, cậu không thể không nghi ngờ thứ đó.
“Là ai cơ?” Vụ Phi Anh tò mò hỏi.
“Trong lúc Bắc Mạch thi đấu, có người cho lớp bọn họ thứ được gọi là đường glu-cô.” Cậu không hiểu đường glu-cô có tác dụng gì, nhưng cậu vẫn0nghe được giáo viên kia nói bổ sung sức lực gì đó. “Hả? Đường glu-cô à?” Vụ Phi Anh và Vụ Khinh liếc nhìn nhau, thiếu chút nữa phun trào. “Đường glu-cô chỉ là thứ dùng để bổ sung nhiệt năng, vì sao em cảm thấy nó kỳ lạ chứ?” Vụ Khinh liếc nhìn cậu và cảm thấy khó hiểu. “A” Lý Tiểu Tửu gãi mặt. Cậu làm sao có thể nói người đưa đường glu-cô đã từng xuất hiện trong giấc mơ của mình được?
Nếu nói vậy, liệu bọn họ có thể cảm thấy mình bị bệnh không? “Thứ kia rất lợi hại đúng không?” Cậu thay đổi đề tài, tiếp tục hỏi.
Chỉ có điều, khi cậu vừa nói ra câu này, ánh mắt mọi người nhìn cậu càng khó hiểu hơn. “Rất bình thường, anh cảm thấy không có nhiều tác dụng lắm.” Vụ Khinh đáp lại.
Lý Tiểu Tửu nghĩ tới điều gì, chỉ gật đầu mà không hỏi nhiều. Thấy trời đã tối, cậu định đưa A Man đang mệt mỏi, buồn ngủ trên ghế sô-pha trở về phòng. “Anh, anh có phát hiện ra không? Dạo này A Man trở nên lười biếng rồi. Cả ngày trừ ăn ra cũng chỉ có ngủ.” Lý Long liếc nhìn A Man đang ngồi nghiêng trên sô-pha, giọng điệu có chút nghi ngờ. Lúc đầu khi cậu bé nhìn thấy A Man, cô bé cũng không thường xuyên ngủ như vậy. Ngoại trừ Lý Tiểu Tửu, cũng chỉ có cậu bé biết A Man là zombie, sau khi tiếp xúc lâu rồi, A Man không làm tổn thương người khác nên cậu bé mới không sợ cô bé. Nhưng đợt này, cậu bé đột nhiên phát hiện cả ngày A Man chỉ ăn no rồi ngủ, ngủ đẫy giấc lại ăn mà không hề có dấu hiệu bé phì. Cô bé ở trong đám người bọn họ, cảm giác như không tồn tại vậy. Lâu rồi, cậu bé cũng không để ý đến sự tồn tại của cô bé. A Man vốn đã không hay nói, bây giờ đặc biệt không có cảm giác tồn tại, tất cả mọi người theo bản năng đã bỏ quên cô bé. “Bạn ấy cứ như vậy, anh cũng không có cách nào.” Lý Tiểu Tửu cũng không biết giải thích thế nào. Có lẽ A Man ở cùng bọn họ, cảm thấy không có gì thú vị. Từ sau khi có hạt cườm ăn, A Man rất ít khi để ý tới bọn họ, nhưng không xa lánh bọn họ, chỉ có điều không thích mà thôi.
Cậu không hiểu rõ cách sinh tồn của zombie thế nào, giống như A Man cũng thấy khó hiểu về cuộc sống của bọn họ vậy.
“Có cần anh cũng cho không?” Vụ Khinh hỏi. Để cho Lý Tiểu Tửu công A Man đi tới ký túc nữ xa như vậy cũng đủ mệt.
Lý Tiểu Tửu vừa định từ chối, Vụ Phi Anh đã nhảy ra, chỉ vào Vụ Khinh và nói với vẻ đầy bất mãn: “Anh xem anh đi, cố gắng học Tiểu Tửu một chút. Lúc sáng sớm chính là Tiểu Tửu cõng A Man qua. Nhưng em lớn như vậy, cũng chưa thấy anh cõng em lần nào.”
Lý Tiểu Tửu đặc biệt lúng túng nhìn cô. “Em cút sang một bên, người lớn thế này rồi cũng không biết xấu hổ gì cả.” Vụ Khinh nhìn cô với vẻ ghét bỏ, xoay người muốn kéo A Man từ trên ghế sô-pha lên.
“Dừng!” Vụ Phi Anh xem thường, bước ra khỏi cửa.
“A Man à, để anh cõng em về ký túc xá.” Vụ Khinh thấy cô bé ngái ngủ, không khỏi hạ thấp giọng.
Ở trong nhận thức của bọn họ, A Man vẫn là một đứa trẻ mắc chứng tự kỷ, cho nên mỗi lần nói chuyện với cô bé họ đều rất dè dặt, cho dù cô bé không để ý tới ai trừ Lý Tiểu Tửu, nhưng bọn họ cũng không để ý.
Cô bé xinh đẹp như vậy khiến người ta yêu thương. Cho dù A Man xa cách với bọn họ, nhưng bọn họ đã xem A Man là người một nhà, dù thế nào cũng không thể ghét được cô bé đáng yêu như vậy. Khi anh vừa tiếp xúc, A Man đã nhíu mày nhìn chằm chằm vào anh, nhìn tới mức anh toát mồ hôi lạnh, không khỏi ho khan một tiếng, nói với Lý Tiểu Tửu: “Hay em cũng đi vậy.” Lý Tiểu Tửu gật đầu và tiến lên ngồi xổm trước sô-pha, nói với: “A Man, leo lên đi.” Cuối cùng, A Man thu hồi ánh mắt, thấy là Lý Tiểu Tửu thì ánh mắt cô bé thoáng động, tự động giang hai tay ra và leo lên, bộ dạng ngoan ngoãn như vậy khiến Vụ Khinh nhìn thấy lại than thở. Ngày hôm sau, người trong sân vận động đã giảm đi rất nhiều. Có lẽ bởi vì không còn kích thích như những trận đấu ban đầu nên mọi người cũng không vội. Sau ngày đầu tiên tranh tài, cũng có một số người không tới. Trường học hình như cũng ý thức được thi đấu như vậy quá phiền phức, cuối cùng đưa bảng tranh tài cho giáo viên mỗi lớp, chỉ có điều đối thủ tranh tài vẫn được giữ bí mật. Lý Tiểu Tửu liếc nhìn mình, lại nhìn mấy người Vụ Khinh bên cạnh. Cậu hết sức vui mừng khi phát hiện bọn họ đều thi đấu vào ngày hôm nay. Chờ sau khi tranh tài xong, cậu có thể lên đường quay về căn cứ Hoành Quang, tìm đám người cậu út.
Cậu lập tức nói suy nghĩ này của mình cho Lý Long biết, thấy cậu bé cũng trở nên hưng phấn, cậu không khỏi càng thêm mong đợi.
Vụ Khinh thi đấu vào sáng sớm. Đối thủ của anh là một người dị năng hệ thổ biến dị, thực lực tương đối mạnh, chỉ có điều thuộc tính xếp hạng trung. Trong kim, mộc, thủy, hỏa, thổ, kim đứng đầu, thổ đứng cuối, điều này cũng không phải chỉ là đọc cho thuận miệng mà thôi.
Người dị năng hệ thổ hoàn toàn không thể so sánh được với người dị năng hệ kim. Hai người đánh không lâu, Vụ Khinh đã giành được chiến thắng. So với trận thi đấu của Bắc Mạch hôm qua, hôm nay rõ ràng không có gì nổi bật. Mãi đến khi một người phụ nữ đi lên sân thi đấu. Cô ta còn dẫn theo một con thú biến dị đi theo bên cạnh. Đó là người phụ nữ có con mèo đen kia. Cô ta tự nhiên trực tiếp dẫn theo thú biến dị vào trận thi đấu, chẳng lẽ muốn để cho thú biến dị thi đấu cùng sao?
Hơn nữa, phía giám khảo cũng không phản đối. Mặc dù không nói không thể cho thú biến dị vào trận thi đấu cùng, nhưng như vậy ai còn dám đánh với cô ta nữa. Đối thủ của cô ta mãi không lên. Vào lúc tất cả mọi người cho rằng đối phương muốn bỏ quyền thi đấu, một con chim ưng rất lớn, à không, một con cú mèo từ trên không trung mau chóng hạ xuống, không khác gì một trận gió, cuốn theo bụi bặm, lập tức lại bắn về phía mặt người phụ nữ đang đắc ý kia, làm cho cô ta ho khan vài tiếng.
Ở trong trường, mọi người đều biết tới người phụ nữ cưỡi con cú này, hơn nữa cô còn là Phong Mạt Vũ Yên. Chắc cô là người nhà Phong Mật, bằng không, người của gia tộc bình thường làm sao có thể thu phục được loài chim biển dị như vậy.
Phong Mạt Vũ Yên vẫn duy trì tư thể cao ngạo lạnh lùng, trên người mặc chiếc áo màu đen gọn gàng sạch sẽ càng tôn nên những đường nét gợi cảm của cô. Gương mặt vốn xinh xắn cùng dáng vẻ cao ngạo lạnh lùng của cô đã sớm được đám phái nam trong trường học xem như nữ thần! Ngay cả người phụ nữ đối diện nhìn thấy cô, sắc mặt cũng biến đổi, thật sự rất khó coi.
Đáng tiếc, đối phương không cho cô ta có cơ hội để do dự, đã trực tiếp ném ra dị năng bắt đầu tấn công. Ngoài dự đoán của mọi người, cô là một người dị năng hệ phong rất mạnh mẽ, hơn nữa còn là dị năng rất đặc biệt.
Lý Tiểu Tửu ở trong căn cứ lâu như vậy, ngoài Từ Kinh ra, đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy người hệ phòng khác. Người phụ nữ có con mèo đen có dị năng thuộc hệ bằng, ở trong trường thực lực cô ta tương đối lợi hại, nhưng so với đối phương, cô ta rõ ràng không cùng đẳng cấp. Dưới cuồng phong của đối phương gào thét lao tới, thậm chí cô ta hít thở cũng khó khăn, đừng nói tới sử dụng dị năng. Con mèo đen bên cạnh đã trực tiếp bị con cú kia áp chế, hoàn toàn không dám nhúc nhích. Rõ ràng cô ta không có gì để đấu với người phụ nữ, bởi vì đối phương thật sự quá mức mạnh mẽ.