-
Chương 119
Mông Hân cố gắng bình tĩnh, không ngừng tiến hành quấy nhiễu tinh thần của Bắc Mạch, nhưng trên người cậu dường như có một màn bảo vệ, lần nào cũng có thể ngăn cản công kích của cô bé ở bên ngoài. Cô bé căn bản không nhìn ra người trước mắt này làm thế nào. Rõ ràng cậu2ta có cùng hệ tinh thần với mình, sao cô bé nhìn chiêu thức của cậu ta mà không hiểu gì cả. Bắc Mạch vẫn không phát động công kích, màn bảo hộ tinh thần của cậu có thể ngăn cản tất cả lực lượng tới từ bên ngoài. Khi thấy cô bé kia phát ra tấn công càng lúc7càng điên cuồng, cậu nhíu mày, cuối cùng đã bắt đầu phản kích.
Có tiếng mũi tên lướt qua không khí lao tới, Mộng Hân vốn chỉ lo tấn công mà quên mất phòng hộ cơ bản nhất. Cho nên khi lực lượng vô hình đến, Mộng Hân chỉ có thể lần theo âm thanh tìm ra phương hướng và né1tránh, nhưng Bắc Mạch không cho cô bé có cơ hội suy tính. Trên chiến trường, mỗi phút mỗi giây đều có nguy hiểm. Có thể anh chỉ không tập trung một giây, chính là giờ phút mạng sống cũng dừng lại. “A!” Cô bé đột nhiên hét thảm một tiếng, ôm đầu và lảo đảo lùi lại mấy bước7đập vào sợi dây ở vòng ngoài, thiếu chút nữa ngã xuống. Phần lớn mọi người còn không biết nguyên nhân, chỉ thấy mặt cô bé nhăn nhó, đột nhiên trắng bệch.
Bắc Mạch ra tay không nặng, cho nên cơn đau trong đầu của cô bé lập tức biến mất. Mộng Hân đã phục hồi lại tinh thần. Một đòn0này đã thể hiện rõ ai thắng ai thua. Nhưng cô bé không cam lòng bị thua ngay ở vòng đầu, không cam lòng khi mình thua một đứa trẻ như vậy. Người nhà vẫn đang chờ mong được vinh quang, cuộc sống mà cô bé muốn rõ ràng đã sắp tới, vì sao vào thời khắc quan trọng này, ông trời lại ngăn cản mình?
Cô bé rõ ràng là người có hệ tinh thần mạnh nhất trong lớp học, tại sao không thể bằng được một đứa trẻ bên cạnh chứ? Cô bé không cam lòng, vẻ mặt lập tức trở nên tối tăm. Không chỉ có Bắc Mạch làm đối thủ, ngay cả người ở dưới đài cũng bị oán niệm của cô bé ảnh hưởng, lúc này sắc mặt biến đổi.
Có giáo viên từng nói, người dị năng hệ tinh thần xuất hiện là do vật chất trong đại não phát sinh biến dị, phạm vi cảm nhận trong đầu càng lớn, lực tinh thần càng mạnh, cũng giống như nói một người sắp chết phát ra hơi thở tuyệt vọng, cho dù là ai cũng có thể cảm nhận được.
Mà lúc này, Mộng Hân giống như người sắp chết, không ngừng phát ra oán niệm. Nếu như là người bình thường, cho dù bọn họ có thể cảm giác được sự không cam lòng của cô bé, cũng không tiếp xúc được lực lượng này. Nhưng cô | bé là một người dị năng hệ tinh thần, cho nên đầu óc của rất nhiều người đều bị cô bé ảnh hưởng.
Trong lòng bất chính, trước sau sẽ có ngày bị dục vọng nuốt chửng. Một cô bé như vậy, cho dù là bốn gia tộc lớn cũng không dám nhận.
Khí tức điên cuồng tăng vọt, năng lượng đột nhiên mạnh hơn gấp mấy lần, khiến màn bảo hộ tinh thần của Bắc Mạch không ngừng chấn động. Lúc này, sắc mặt cậu biến đổi, lùi lại mấy bước mới thấy đỡ. Ở chỗ giám khảo, một người đàn ông thấy vậy chợt đứng phắt dậy, sắc mặt biến đổi!
Người khác đều nhìn ông ta và nhìn Bắc Mạch trên khán đài, đột nhiên trong đầu lập tức hiểu rõ.
Bắc gia che giấu thật kỹ!
Đám Lý Tiểu Tửu, Vụ Phi Anh đều lo lắng đứng lên, ngay cả Nại Chi Tiên phía trước cũng lộ ra vẻ mặt khó coi.
Sao có thể như vậy được? Bắc Mạch là người dị năng hệ biến dị, sao có thể không đánh lại người dị năng bình thường chứ? Cô giáo lớp bên cạnh thấy cô như vậy thì cười càng thêm đắc ý. Một người áo đen đi qua phía trước lớp học, kèm theo một mùi thuốc thoang thoảng đã che khuất tầm mắt, khiến Lý Tiểu Tửu tỉnh táo lại.
Người đàn ông kia cầm cái một hộp và đi tới lớp học bên cạnh, đưa cho cô giáo đang cười khanh khách kia, sau đó nói gì đó vào bên tai của cô ta. Sau khi nghe xong, cô ta hình như càng vui mừng hơn. Đúng vậy, nếu như Mộng Hân thẳng, lớp cô ta liền thắng liên tục ba trận, cô ta có thể không vui sao?
Lý Tiểu Tửu bĩu môi và muốn thu lại ánh mắt, nhưng không nghĩ tới người đàn ông kia đột nhiên quay đầu, nhìn thẳng vào mắt cậu. Gương mặt cậu đang bình tĩnh chợt chấn động. Người đàn ông kia liếc nhìn cậu nhưng không hề để ý, xoay người nhanh chóng rời đi.
Mà Lý Tiểu Tửu thì kinh ngạc rất lâu vẫn chưa hoàn hồn.
Là... là anh ta!
Bác sĩ Blues.
Anh ta vẫn còn sống sót! Cho dù giấc mơ kia là thật, nhưng Lý Tiểu Tửu chưa từng suy nghĩ nhiều, còn tưởng theo thời gian trôi qua, cậu sẽ quên đi, không ngờ người trong giấc mơ lại thật sự tồn tại trong hiện thực, hơn nữa còn xuất hiện ở trước mắt cậu.
Đây chỉ là trùng hợp thôi sao?
Lý Tiểu Tửu hận không thể cho mình một tát. Cậu rất nghi ngờ, không biết người đàn ông vừa rồi có phải là ảo giác không? Nhưng trong tay cô giáo kia đang ôm một cái hộp là sự thật. Tình hình phát triển như vậy thực sự làm cho cậu hoảng loạn. Bên tai cậu còn nghe thấy cô giáo kia cố ý nói to, dường như sợ bọn họ không nghe thấy vậy: “Lớp trưởng, qua phát cho mọi người một ít đường glu-cô, bổ sung thêm năng lượng.” “Ầm!” Trên sân thi đấu phát ra tiếng nổ lớn, Lý Tiểu Tửu vội vàng nhìn sang. Bắc Mạch lùi lại mấy bước, kinh ngạc nhìn gương mặt tối sầm của cô bé đối diện, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, vì sao dị năng của cô bé đột nhiên tăng lên nhiều như vậy? Điều này tuyệt đối không khoa học. Mộng Hân thấy cậu bị mình ép đến nỗi không còn sức lực đánh trả thì tâm trạng đã thoải mái hơn. Cô bé thật sự nên cảm ơn cậu lúc đầu đã nương tay, cho cô bé một cơ hội chuyển bại thành thắng. Đáng tiếc, cô bé sẽ không nương tay. Lần này, cô bé phải thắng.
Trong đầu có sức lực không ngừng dâng trào, Mộng Hân bắt đầu điên cuồng tấn công Bắc Mạch.
“Mạch Mạch, tấn công! Tấn công cô ta!” “Mạch Mạch, đánh cô ta, đánh cô ta!”
Tinh thể thay đổi làm cho đám nhóc nóng nảy, lúc đầu bọn họ còn ngồi tại chỗ kêu lên. Sau thấy Bắc Mạch bị đánh đến nỗi liên tục thất bại, phải tháo chạy, bọn họ không nhịn được nữa, đứng lên kêu gào. Khi thấy cậu bé sắp thua thì càng không phải nói, bọn họ trực tiếp chạy đến dưới sân đấu, lo lắng hò hét.
Có tiếng mũi tên lướt qua không khí lao tới, Mộng Hân vốn chỉ lo tấn công mà quên mất phòng hộ cơ bản nhất. Cho nên khi lực lượng vô hình đến, Mộng Hân chỉ có thể lần theo âm thanh tìm ra phương hướng và né1tránh, nhưng Bắc Mạch không cho cô bé có cơ hội suy tính. Trên chiến trường, mỗi phút mỗi giây đều có nguy hiểm. Có thể anh chỉ không tập trung một giây, chính là giờ phút mạng sống cũng dừng lại. “A!” Cô bé đột nhiên hét thảm một tiếng, ôm đầu và lảo đảo lùi lại mấy bước7đập vào sợi dây ở vòng ngoài, thiếu chút nữa ngã xuống. Phần lớn mọi người còn không biết nguyên nhân, chỉ thấy mặt cô bé nhăn nhó, đột nhiên trắng bệch.
Bắc Mạch ra tay không nặng, cho nên cơn đau trong đầu của cô bé lập tức biến mất. Mộng Hân đã phục hồi lại tinh thần. Một đòn0này đã thể hiện rõ ai thắng ai thua. Nhưng cô bé không cam lòng bị thua ngay ở vòng đầu, không cam lòng khi mình thua một đứa trẻ như vậy. Người nhà vẫn đang chờ mong được vinh quang, cuộc sống mà cô bé muốn rõ ràng đã sắp tới, vì sao vào thời khắc quan trọng này, ông trời lại ngăn cản mình?
Cô bé rõ ràng là người có hệ tinh thần mạnh nhất trong lớp học, tại sao không thể bằng được một đứa trẻ bên cạnh chứ? Cô bé không cam lòng, vẻ mặt lập tức trở nên tối tăm. Không chỉ có Bắc Mạch làm đối thủ, ngay cả người ở dưới đài cũng bị oán niệm của cô bé ảnh hưởng, lúc này sắc mặt biến đổi.
Có giáo viên từng nói, người dị năng hệ tinh thần xuất hiện là do vật chất trong đại não phát sinh biến dị, phạm vi cảm nhận trong đầu càng lớn, lực tinh thần càng mạnh, cũng giống như nói một người sắp chết phát ra hơi thở tuyệt vọng, cho dù là ai cũng có thể cảm nhận được.
Mà lúc này, Mộng Hân giống như người sắp chết, không ngừng phát ra oán niệm. Nếu như là người bình thường, cho dù bọn họ có thể cảm giác được sự không cam lòng của cô bé, cũng không tiếp xúc được lực lượng này. Nhưng cô | bé là một người dị năng hệ tinh thần, cho nên đầu óc của rất nhiều người đều bị cô bé ảnh hưởng.
Trong lòng bất chính, trước sau sẽ có ngày bị dục vọng nuốt chửng. Một cô bé như vậy, cho dù là bốn gia tộc lớn cũng không dám nhận.
Khí tức điên cuồng tăng vọt, năng lượng đột nhiên mạnh hơn gấp mấy lần, khiến màn bảo hộ tinh thần của Bắc Mạch không ngừng chấn động. Lúc này, sắc mặt cậu biến đổi, lùi lại mấy bước mới thấy đỡ. Ở chỗ giám khảo, một người đàn ông thấy vậy chợt đứng phắt dậy, sắc mặt biến đổi!
Người khác đều nhìn ông ta và nhìn Bắc Mạch trên khán đài, đột nhiên trong đầu lập tức hiểu rõ.
Bắc gia che giấu thật kỹ!
Đám Lý Tiểu Tửu, Vụ Phi Anh đều lo lắng đứng lên, ngay cả Nại Chi Tiên phía trước cũng lộ ra vẻ mặt khó coi.
Sao có thể như vậy được? Bắc Mạch là người dị năng hệ biến dị, sao có thể không đánh lại người dị năng bình thường chứ? Cô giáo lớp bên cạnh thấy cô như vậy thì cười càng thêm đắc ý. Một người áo đen đi qua phía trước lớp học, kèm theo một mùi thuốc thoang thoảng đã che khuất tầm mắt, khiến Lý Tiểu Tửu tỉnh táo lại.
Người đàn ông kia cầm cái một hộp và đi tới lớp học bên cạnh, đưa cho cô giáo đang cười khanh khách kia, sau đó nói gì đó vào bên tai của cô ta. Sau khi nghe xong, cô ta hình như càng vui mừng hơn. Đúng vậy, nếu như Mộng Hân thẳng, lớp cô ta liền thắng liên tục ba trận, cô ta có thể không vui sao?
Lý Tiểu Tửu bĩu môi và muốn thu lại ánh mắt, nhưng không nghĩ tới người đàn ông kia đột nhiên quay đầu, nhìn thẳng vào mắt cậu. Gương mặt cậu đang bình tĩnh chợt chấn động. Người đàn ông kia liếc nhìn cậu nhưng không hề để ý, xoay người nhanh chóng rời đi.
Mà Lý Tiểu Tửu thì kinh ngạc rất lâu vẫn chưa hoàn hồn.
Là... là anh ta!
Bác sĩ Blues.
Anh ta vẫn còn sống sót! Cho dù giấc mơ kia là thật, nhưng Lý Tiểu Tửu chưa từng suy nghĩ nhiều, còn tưởng theo thời gian trôi qua, cậu sẽ quên đi, không ngờ người trong giấc mơ lại thật sự tồn tại trong hiện thực, hơn nữa còn xuất hiện ở trước mắt cậu.
Đây chỉ là trùng hợp thôi sao?
Lý Tiểu Tửu hận không thể cho mình một tát. Cậu rất nghi ngờ, không biết người đàn ông vừa rồi có phải là ảo giác không? Nhưng trong tay cô giáo kia đang ôm một cái hộp là sự thật. Tình hình phát triển như vậy thực sự làm cho cậu hoảng loạn. Bên tai cậu còn nghe thấy cô giáo kia cố ý nói to, dường như sợ bọn họ không nghe thấy vậy: “Lớp trưởng, qua phát cho mọi người một ít đường glu-cô, bổ sung thêm năng lượng.” “Ầm!” Trên sân thi đấu phát ra tiếng nổ lớn, Lý Tiểu Tửu vội vàng nhìn sang. Bắc Mạch lùi lại mấy bước, kinh ngạc nhìn gương mặt tối sầm của cô bé đối diện, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, vì sao dị năng của cô bé đột nhiên tăng lên nhiều như vậy? Điều này tuyệt đối không khoa học. Mộng Hân thấy cậu bị mình ép đến nỗi không còn sức lực đánh trả thì tâm trạng đã thoải mái hơn. Cô bé thật sự nên cảm ơn cậu lúc đầu đã nương tay, cho cô bé một cơ hội chuyển bại thành thắng. Đáng tiếc, cô bé sẽ không nương tay. Lần này, cô bé phải thắng.
Trong đầu có sức lực không ngừng dâng trào, Mộng Hân bắt đầu điên cuồng tấn công Bắc Mạch.
“Mạch Mạch, tấn công! Tấn công cô ta!” “Mạch Mạch, đánh cô ta, đánh cô ta!”
Tinh thể thay đổi làm cho đám nhóc nóng nảy, lúc đầu bọn họ còn ngồi tại chỗ kêu lên. Sau thấy Bắc Mạch bị đánh đến nỗi liên tục thất bại, phải tháo chạy, bọn họ không nhịn được nữa, đứng lên kêu gào. Khi thấy cậu bé sắp thua thì càng không phải nói, bọn họ trực tiếp chạy đến dưới sân đấu, lo lắng hò hét.
Bình luận facebook