-
Chương 103
Cổng thành từ từ mở ra, mọi người hoan hô chạy ra.
“Anh!” Lý Long chạy ra đầu tiên, cậu bé hô to một tiếng và nhào vào lòng Lý Tiểu Tửu.
Đám người Vụ Khinh chạy tới, vỗ nhẹ vào vai của cậu: “Giỏi lắm, ngay cả con hổ lớn2mà em cũng thu phục được.”
Lý Tiểu Tửu cười hì hì vài tiếng: “Không có gì.”
Vụ Khinh nhìn thi thể chồng chất thành núi xung quanh với vẻ ghét bỏ, dường như không chịu nổi nữa, nói: “Chúng ta mau đi thôi. Chuyện tiếp theo đã không liên quan7đến chúng ta nữa rồi.”
Bên kia, người chỉ huy lạnh lùng nhìn đám người xuống khỏi máy bay và không nói gì. Trong mắt Phong Mạt Tinh Thần có chút tâm sự và đột nhiên bật cười. Trong ánh mắt khó hiểu của mọi người, hắn quay đầu nhìn1đám người Lý Tiểu Tửu ở dưới thành, dường như không để ý nói: “Xem ra chúng ta tới chậm một bước rồi.”
Vẻ mặt đám người của gia tộc rất phức tạp. Bọn họ cho rằng những người này có lợi hại thế nào đi nữa, nhiều zombie như7vậy cũng không có khả năng tiêu diệt hết. Đánh lâu như vậy, phía quân đội kia nhất định đã không còn đạn nữa. Lúc này bọn họ xuất hiện, vừa vặn có thể giải quyết được vấn đề. Ai có thể ngờ được, một con hổ lớn có0thể so với ngàn quân vạn mã, chỉ trong chốc lát đã không nhìn thấy bóng dáng của một con zombie nào.
Lúc này, người của những gia tộc khác cũng dẫn theo đội chạy tới, hơn nữa, dường như người tới đều là nhân vật lớn.
Đến thứ hai là đại thiếu Giang Biên Nhất Nhàn của nhà họ Giang, tiếp theo là gia chủ Bắc Hải Nam của Bắc gia. Người đến thứ tư là Lưu Huy, gia chủ của Lưu gia.
Cho dù bọn họ tới chậm hơn nhà Phong Mạt một bước, nhưng tóm lại vẫn tới. Chỉ có điều, ai có thể nói cho bọn họ biết, trong mấy phút ngắn ngủi này đã xảy ra chuyện gì vậy??
Lẽ nào những con zombie vây thành trong màn hình giám sát vừa rồi đều là giả? Nhưng những thi thể khắp nơi này thì phải giải thích thế nào?
Người chỉ huy liếc nhìn đám người bọn họ, thật sự không nể mặt bọn họ chút nào, chế giễu một tiếng: “Hình như tất cả mọi người tới muộn rồi nhỉ.”
Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ ở phía sau, còn tưởng là kế hoạch như vậy sẽ đơn giản mà thành công, ai ngờ xuất hiện một Trình Giảo Kim (Lý Tiểu Tửu) tới phá tan mưu kế của bọn họ.
Vẻ mặt ai nấy rất khó xử. Chỉ có Phong Mạt Tinh Thần và Giang Biên Nhất Nhàn đứng ở bên cạnh dường như suy nghĩ tới điều gì.
Bốn gia tộc lớn vốn có danh tiếng rất cao trong căn cứ. Bọn họ liên kết với nhau ép người của chính phủ đi, ngoài mặt mọi người chỉ tưởng là người của chính phủ sợ hãi bỏ chạy mà thôi, bất kể thế nào chỉ cần bốn gia tộc lớn còn ở trong căn cứ này, sự tin tưởng và ngưỡng mộ của dân chúng với bọn họ sẽ không giảm. Cho dù đám người Lý Tiểu Tửu xuất hiện đã phá tan kế hoạch của bọn họ, cũng không gây ra uy hiếp gì. Chẳng qua dường như bọn họ đã phát hiện ra rất nhiều chuyện.
Lý Tiểu Tửu vẫn nói cười với mọi người phía dưới, đột nhiên cảm thấy mũi ngứa ngáy mới hắt xì hơi mấy cái. Khi cậu ngẩng đầu lên, nhìn về phía đám người trên cổng thành thì chợt nhíu mày.
Mọi người đang muốn trở về, không biết Lý Tiểu Tửu nghĩ gì đột nhiên dừng lại và lao về phía những con zombie đã chết.
Đám người đi tới, chỉ thấy cậu đang nhặt những hạt cườm giống như kim cương trên mặt đất.
Vụ Phi Anh chạy tới, kinh ngạc kêu lên: “Oa, những thứ này là gì vậy? Trông chúng thật đẹp, giống như kim cương vậy.”
Lý Long mới nhận lại chậu hoa cúc trong tay Dương Nam. Cậu bé thấy vậy, ánh mắt lập tức sáng lên, cũng chạy qua ngồi xuống nhặt hạt cườm cùng Lý Tiểu Tửu.
Mọi người thấy hai đứa trẻ làm như vậy thì không hiểu, hỏi: “Nhặt thứ này làm gì vậy?”
Lý Tiểu Tửu nhe răng cười: “Đây là thứ tốt đấy.” Cậu vẫy tay với mấy người: “Mọi người nhanh tới đây nhặt giúp đi.”
Mọi người ngồi xổm xuống đất khều một lúc lâu, cuối cùng đã nhặt được một túi đầy hạt cườm nhỏ. Lý Tiểu Tửu cười híp mắt nhận đồ, khóe miệng đã sắp kéo tới tận mang tai rồi.
Khi mọi người làm xong nhiệm vụ nhặt hạt cườm, Lý Tiểu Tửu đứng lên. Cũng không biết trong tay cậu có thêm một cây gậy gỗ từ lúc nào. Cậu đi tới trước mặt một con zombie, hoàn toàn không do dự giơ tay lên và đánh mạnh một đòn.
Não con zombiebắn ra. Không ngờ một đứa trẻ con có thể làm ra cảnh tượng đẫm máu như vậy. Cậu còn dùng gậy chọc vào trong cái đầu này. Ọe! Vụ Khinh có bệnh nghiện sạch thiếu chút nữa thì nôn. Vẻ mặt của những người còn lại cũng không tốt hơn là bao, đều trắng bệch.
Ở đây, chỉ có Lý Tiểu Tửu, Lý Long, A Man và còn có thể bình tĩnh như trước. Cũng không biết bọn họ không hiểu, hay còn nhỏ nên không biết gì, nhưng trong mắt người khác, họ luôn cảm thấy mấy đứa trẻ này thật biến thái.
Lý Tiểu Tửu thấy một viên hạt cườm màu đỏ, ánh mắt lập tức sáng lên. Cậu dùng khăn tay cẩn thận lau sạch rồi bỏ vào trong túi, (thực tế là ném vào trong không gian), sau đó chuyển đến mục tiêu kế tiếp.
Thấy Lý Tiểu Tửu khều ra từng viên hạt cườm, đám người kia mới hiểu ra. Chẳng lẽ nhưng hạt cườm mà bọn họ vừa nhặt được đều rơi ra từ trong đầu của những con zombie kia sao?
“Ọe.” Vụ Khinh không chịu nổi, chạy qua một bên nôn thốc nôn tháo.
Sắc mặt những người khác càng khó coi hơn.
Dường như Lý Tiểu Tửu cảm thấy bọn họ không đủ khó chịu, vừa khều hạt cườm vừa nhìn bọn họ mỉm cười nói: “Mọi người nhanh tới giúp đi.”
Mọi người trợn mắt nhìn. Quả nhiên trẻ con quá đáng sợ.
Ngay cả mọi người ở phía trên cũng cảm thấy khó hiểu trước hành động của Lý Tiểu Tửu. Người chỉ huy vẫy tay, dẫn theo một đám binh lính đi xuống tường thành. Người của bốn đại gia tộc thấy vậy cũng bình tĩnh đi xuống theo.
Từ Kinh biết, Lý Tiểu Tửu đã nói là đồ tốt thì khẳng định sẽ không tầm thường, hơn nữa trong đầu zombie tự nhiên xuất hiện mấy thứ này cũng làm cho hắn chú ý. Ngay lập tức, hắn vung tay, ra hiệu cho đám người Dương Nam đi giúp.
Người của bốn đại gia tộc đi xuống, thấy bọn họ đập đầu zombie thì nhe răng, trong lòng thấy ớn lạnh: “Những người này làm gì ở đây vậy?”
“Thật ghê tởm.”
Lý Tiểu Tửu đương nhiên nghe được, nhưng cậu không quan tâm. Cậu cảm thấy chuyện đập đầu quá tốn sức, nhìn Lý Long ở bên cạnh đập hơn mười lần khiến cái đầu máu thịt be bét nhưng vẫn không tìm được hạt cườm, cậu cảm thấy rất bất đắc dĩ.
Cậu đứng lên nhìn xung quanh. Đống thi thể ở đây thật sự quá nhiều. Cậu cảm thấy đi đào từng cái như vậy quá phiền phức. Thế là cậu bảo Lý Long tránh qua một bên, bản thân ném ngọn lửa ra ngoài, không bao lâu đã có hạt cườm tới tay.
Xét về sự đẫm máu thì chắc hẳn không ai kinh khủng hơn A Man. Khi Lý Tiểu Tửu nhìn thấy cũng bị dọa giật mình. Người ta tốt xấu gì còn tìm một gậy gỗ đập, cô bé trực tiếp vung nắm đấm lên đập, thò tay vào trong đầu của zombie móc ra. A, ngay cả Lý Tiểu Tửu nhìn thấy cảnh tượng này cũng toát mồ hôi lạnh.
Nhưng cô bé dường như không có cảm giác, mím môi dùng nắm đấm đánh từng quyền không thương tiếc vào đầu của zombie. Ôi, sức lực kia chắc hẳn cũng không kém hơn người dị năng sức mạnh. Một đám binh lính và người của bốn đại gia tộc đều hít sâu một hơi. Em gái đáng yêu hắc hóa thì thật quá đáng sợ.
Ngay cả người chỉ huy đứng ở bên cạnh cũng khó tránh khỏi thở dài: “Thời buổi bây giờ, trẻ con cũng muốn nghịch thiên rồi.”
Từ Kinh không biết phải làm sao, đành cười nói: “Không sợ không phải rất tốt sao?”
Đúng vậy, thế giới như vậy, nếu ai nấy đều dũng cảm như những đứa trẻ này, zombie có gì đáng sợ nữa!
“Anh!” Lý Long chạy ra đầu tiên, cậu bé hô to một tiếng và nhào vào lòng Lý Tiểu Tửu.
Đám người Vụ Khinh chạy tới, vỗ nhẹ vào vai của cậu: “Giỏi lắm, ngay cả con hổ lớn2mà em cũng thu phục được.”
Lý Tiểu Tửu cười hì hì vài tiếng: “Không có gì.”
Vụ Khinh nhìn thi thể chồng chất thành núi xung quanh với vẻ ghét bỏ, dường như không chịu nổi nữa, nói: “Chúng ta mau đi thôi. Chuyện tiếp theo đã không liên quan7đến chúng ta nữa rồi.”
Bên kia, người chỉ huy lạnh lùng nhìn đám người xuống khỏi máy bay và không nói gì. Trong mắt Phong Mạt Tinh Thần có chút tâm sự và đột nhiên bật cười. Trong ánh mắt khó hiểu của mọi người, hắn quay đầu nhìn1đám người Lý Tiểu Tửu ở dưới thành, dường như không để ý nói: “Xem ra chúng ta tới chậm một bước rồi.”
Vẻ mặt đám người của gia tộc rất phức tạp. Bọn họ cho rằng những người này có lợi hại thế nào đi nữa, nhiều zombie như7vậy cũng không có khả năng tiêu diệt hết. Đánh lâu như vậy, phía quân đội kia nhất định đã không còn đạn nữa. Lúc này bọn họ xuất hiện, vừa vặn có thể giải quyết được vấn đề. Ai có thể ngờ được, một con hổ lớn có0thể so với ngàn quân vạn mã, chỉ trong chốc lát đã không nhìn thấy bóng dáng của một con zombie nào.
Lúc này, người của những gia tộc khác cũng dẫn theo đội chạy tới, hơn nữa, dường như người tới đều là nhân vật lớn.
Đến thứ hai là đại thiếu Giang Biên Nhất Nhàn của nhà họ Giang, tiếp theo là gia chủ Bắc Hải Nam của Bắc gia. Người đến thứ tư là Lưu Huy, gia chủ của Lưu gia.
Cho dù bọn họ tới chậm hơn nhà Phong Mạt một bước, nhưng tóm lại vẫn tới. Chỉ có điều, ai có thể nói cho bọn họ biết, trong mấy phút ngắn ngủi này đã xảy ra chuyện gì vậy??
Lẽ nào những con zombie vây thành trong màn hình giám sát vừa rồi đều là giả? Nhưng những thi thể khắp nơi này thì phải giải thích thế nào?
Người chỉ huy liếc nhìn đám người bọn họ, thật sự không nể mặt bọn họ chút nào, chế giễu một tiếng: “Hình như tất cả mọi người tới muộn rồi nhỉ.”
Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ ở phía sau, còn tưởng là kế hoạch như vậy sẽ đơn giản mà thành công, ai ngờ xuất hiện một Trình Giảo Kim (Lý Tiểu Tửu) tới phá tan mưu kế của bọn họ.
Vẻ mặt ai nấy rất khó xử. Chỉ có Phong Mạt Tinh Thần và Giang Biên Nhất Nhàn đứng ở bên cạnh dường như suy nghĩ tới điều gì.
Bốn gia tộc lớn vốn có danh tiếng rất cao trong căn cứ. Bọn họ liên kết với nhau ép người của chính phủ đi, ngoài mặt mọi người chỉ tưởng là người của chính phủ sợ hãi bỏ chạy mà thôi, bất kể thế nào chỉ cần bốn gia tộc lớn còn ở trong căn cứ này, sự tin tưởng và ngưỡng mộ của dân chúng với bọn họ sẽ không giảm. Cho dù đám người Lý Tiểu Tửu xuất hiện đã phá tan kế hoạch của bọn họ, cũng không gây ra uy hiếp gì. Chẳng qua dường như bọn họ đã phát hiện ra rất nhiều chuyện.
Lý Tiểu Tửu vẫn nói cười với mọi người phía dưới, đột nhiên cảm thấy mũi ngứa ngáy mới hắt xì hơi mấy cái. Khi cậu ngẩng đầu lên, nhìn về phía đám người trên cổng thành thì chợt nhíu mày.
Mọi người đang muốn trở về, không biết Lý Tiểu Tửu nghĩ gì đột nhiên dừng lại và lao về phía những con zombie đã chết.
Đám người đi tới, chỉ thấy cậu đang nhặt những hạt cườm giống như kim cương trên mặt đất.
Vụ Phi Anh chạy tới, kinh ngạc kêu lên: “Oa, những thứ này là gì vậy? Trông chúng thật đẹp, giống như kim cương vậy.”
Lý Long mới nhận lại chậu hoa cúc trong tay Dương Nam. Cậu bé thấy vậy, ánh mắt lập tức sáng lên, cũng chạy qua ngồi xuống nhặt hạt cườm cùng Lý Tiểu Tửu.
Mọi người thấy hai đứa trẻ làm như vậy thì không hiểu, hỏi: “Nhặt thứ này làm gì vậy?”
Lý Tiểu Tửu nhe răng cười: “Đây là thứ tốt đấy.” Cậu vẫy tay với mấy người: “Mọi người nhanh tới đây nhặt giúp đi.”
Mọi người ngồi xổm xuống đất khều một lúc lâu, cuối cùng đã nhặt được một túi đầy hạt cườm nhỏ. Lý Tiểu Tửu cười híp mắt nhận đồ, khóe miệng đã sắp kéo tới tận mang tai rồi.
Khi mọi người làm xong nhiệm vụ nhặt hạt cườm, Lý Tiểu Tửu đứng lên. Cũng không biết trong tay cậu có thêm một cây gậy gỗ từ lúc nào. Cậu đi tới trước mặt một con zombie, hoàn toàn không do dự giơ tay lên và đánh mạnh một đòn.
Não con zombiebắn ra. Không ngờ một đứa trẻ con có thể làm ra cảnh tượng đẫm máu như vậy. Cậu còn dùng gậy chọc vào trong cái đầu này. Ọe! Vụ Khinh có bệnh nghiện sạch thiếu chút nữa thì nôn. Vẻ mặt của những người còn lại cũng không tốt hơn là bao, đều trắng bệch.
Ở đây, chỉ có Lý Tiểu Tửu, Lý Long, A Man và còn có thể bình tĩnh như trước. Cũng không biết bọn họ không hiểu, hay còn nhỏ nên không biết gì, nhưng trong mắt người khác, họ luôn cảm thấy mấy đứa trẻ này thật biến thái.
Lý Tiểu Tửu thấy một viên hạt cườm màu đỏ, ánh mắt lập tức sáng lên. Cậu dùng khăn tay cẩn thận lau sạch rồi bỏ vào trong túi, (thực tế là ném vào trong không gian), sau đó chuyển đến mục tiêu kế tiếp.
Thấy Lý Tiểu Tửu khều ra từng viên hạt cườm, đám người kia mới hiểu ra. Chẳng lẽ nhưng hạt cườm mà bọn họ vừa nhặt được đều rơi ra từ trong đầu của những con zombie kia sao?
“Ọe.” Vụ Khinh không chịu nổi, chạy qua một bên nôn thốc nôn tháo.
Sắc mặt những người khác càng khó coi hơn.
Dường như Lý Tiểu Tửu cảm thấy bọn họ không đủ khó chịu, vừa khều hạt cườm vừa nhìn bọn họ mỉm cười nói: “Mọi người nhanh tới giúp đi.”
Mọi người trợn mắt nhìn. Quả nhiên trẻ con quá đáng sợ.
Ngay cả mọi người ở phía trên cũng cảm thấy khó hiểu trước hành động của Lý Tiểu Tửu. Người chỉ huy vẫy tay, dẫn theo một đám binh lính đi xuống tường thành. Người của bốn đại gia tộc thấy vậy cũng bình tĩnh đi xuống theo.
Từ Kinh biết, Lý Tiểu Tửu đã nói là đồ tốt thì khẳng định sẽ không tầm thường, hơn nữa trong đầu zombie tự nhiên xuất hiện mấy thứ này cũng làm cho hắn chú ý. Ngay lập tức, hắn vung tay, ra hiệu cho đám người Dương Nam đi giúp.
Người của bốn đại gia tộc đi xuống, thấy bọn họ đập đầu zombie thì nhe răng, trong lòng thấy ớn lạnh: “Những người này làm gì ở đây vậy?”
“Thật ghê tởm.”
Lý Tiểu Tửu đương nhiên nghe được, nhưng cậu không quan tâm. Cậu cảm thấy chuyện đập đầu quá tốn sức, nhìn Lý Long ở bên cạnh đập hơn mười lần khiến cái đầu máu thịt be bét nhưng vẫn không tìm được hạt cườm, cậu cảm thấy rất bất đắc dĩ.
Cậu đứng lên nhìn xung quanh. Đống thi thể ở đây thật sự quá nhiều. Cậu cảm thấy đi đào từng cái như vậy quá phiền phức. Thế là cậu bảo Lý Long tránh qua một bên, bản thân ném ngọn lửa ra ngoài, không bao lâu đã có hạt cườm tới tay.
Xét về sự đẫm máu thì chắc hẳn không ai kinh khủng hơn A Man. Khi Lý Tiểu Tửu nhìn thấy cũng bị dọa giật mình. Người ta tốt xấu gì còn tìm một gậy gỗ đập, cô bé trực tiếp vung nắm đấm lên đập, thò tay vào trong đầu của zombie móc ra. A, ngay cả Lý Tiểu Tửu nhìn thấy cảnh tượng này cũng toát mồ hôi lạnh.
Nhưng cô bé dường như không có cảm giác, mím môi dùng nắm đấm đánh từng quyền không thương tiếc vào đầu của zombie. Ôi, sức lực kia chắc hẳn cũng không kém hơn người dị năng sức mạnh. Một đám binh lính và người của bốn đại gia tộc đều hít sâu một hơi. Em gái đáng yêu hắc hóa thì thật quá đáng sợ.
Ngay cả người chỉ huy đứng ở bên cạnh cũng khó tránh khỏi thở dài: “Thời buổi bây giờ, trẻ con cũng muốn nghịch thiên rồi.”
Từ Kinh không biết phải làm sao, đành cười nói: “Không sợ không phải rất tốt sao?”
Đúng vậy, thế giới như vậy, nếu ai nấy đều dũng cảm như những đứa trẻ này, zombie có gì đáng sợ nữa!
Bình luận facebook