Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
nhat-ky-cua-trai-cua-nu-phu-1882
Chương 1882: Cua đổ game thủ trạch nam (31)
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Phong Quang không dám tin, cô che kín miệng mình, mở to hai mắt nhìn hắn, sau một lúc lâu vẫn không nói nên lời.
Đôi mắt Tạ Trạm như đêm tối, tuy rằng nhìn không thấy đáy, nhưng cũng bởi vậy mà càng thêm mê người. Hắn đưa tay vén tóc của cô ra sau tai, lại cười nói: “Ta thật sự lo lắng, nếu ta không trở lại, nếu Phong Quang vẫn không hiểu tâm ý của ta, rồi bởi vậy mà thích nam nhân khác thì biết làm thế nào?”
Cho nên, hắn đã trở lại, ra roi thúc ngựa gấp rút trở về.
Trên đường về gấp, hắn cũng từng bất đắc dĩ mà nghĩ rằng, mình sao mình lại lo được lo mất giống một tên tiểu tử mười mấy tuổi thế này. Tuy rằng cảm thán, nhưng hắn rốt cuộc vẫn giống một tiểu tử mà lao về.
Hiện giờ hắn có thể xác định, quyết định trở về của mình là vô cùng chính xác, bởi khi tiểu cô nương hiểu ra ý hắn, nàng không hề biểu hiện ra chút chán ghét nào, ngược lại... ngược lại còn kích động nhảy dựng lên treo trên người hắn.
Tạ Trạm sợ cô ngã xuống, liền dùng một tay đỡ mông cô, một tay đặt ở sau lưng cô, bên tai là giọng cô đầy ngạc nhiên vui vẻ, “Chàng biết ta chờ chàng thích ta mất bao lâu không thế?”
“Ý Phong Quang nói... là loại thích nào?” Tạ Trạm hôn vành tai cô. Rốt cuộc cô còn quá nhỏ, chuyện cô thích mình này, hắn cũng biết, vì mỗi lần khi hắn nói chuyện với cô, phản ứng và biểu hiện của cô đều quá mức rõ ràng.
Nhưng hắn cũng không dám chắc, sự yêu thích của Phong Quang đối với mình liệu có phải chỉ là… kính yêu đối với trưởng bối hay không.
Nhưng hắn cũng nghĩ kỹ, cho dù đó chỉ là loại thích của vãn bối đối với trưởng bối, hắn cũng có lòng tin, có thể dẫn lối tình cảm cho nha đầu này thành loại thích mà mình muốn. Còn những thứ như cái nhìn thế tục, luân lý cương thường... hắn cũng tin tưởng mình sẽ ngăn được những thứ khó nghe đó truyền tới tai cô.
Ít nhất, hắn có thể không cho bất cứ kẻ nào đến chỉ trích rằng chuyện bọn họ ở bên nhau là không đúng .
Cằm Phong Quang dựa vào trên vai hắn, hưng phấn nói: “Cảm giác thích đối với thúc thúc... chính là kiểu nữ nhân thích nam nhân. Chỉ là thúc thúc quá ôn nhu, ta vẫn luôn... vẫn luôn không dám tin tưởng, rằng tam thúc thúc thực sự thích ta.”
Tạ Trạm chợt thở dài, “Cho nên lúc này ta trở về đúng là một chuyện chính xác.”
Nếu bọn họ vẫn còn không dám khẳng định với nhau như trước đây, liệu tầng quan hệ này còn phải dùng dằng bao lâu nữa?
Hắn không dám hôn môi cô, nhưng cô lại dám.
Một nụ hôn chuồn chuồn lướt nước đặt trên khóe môi hắn, khuôn mặt nhỏ vẫn còn vẻ non nớt của cô đã đỏ rực, cô nói: “Ta thật sự... siêu cấp, siêu cấp, siêu cấp thích chàng!”
Tạ Trạm híp mắt mỉm cười, hắn khàn khàn nói, “Phong Quang có thể lại hôn ta lần nữa.”
Cô nghe lời lại hôn một cái lên môi hắn, rồi nghiêng đầu hỏi: “Vì sao tam thúc thúc không muốn hôn ta?”
“Bởi vì nếu ta chủ động... sẽ dễ dàng phát sinh vấn đề.” Ánh mắt hắn tối lại, giọng nói khàn khàn đã đặc biệt trầm thấp gợi cảm.
Phong Quang treo ở trên người hắn đã nhận ra thân thể hắn không thích hợp, cô thật cẩn thận hỏi hắn, “Hay là... tam thúc cứ thả ta xuống đã...”
Tạ Trạm lại cười, “Lúc này Phong Quang không hỏi vì sao trên người ta lại ẩn giấu một cây gậy sao?”
Thúc thúc... Lúc này thật sự không thích hợp nói chuyện đen tối nha!
Phong Quang cúi đầu, không biết bây giờ mình ngụy trang thành tiểu bạch thỏ ngây thơ có còn kịp nữa hay không.
Còn ba năm nữa cô mới thành niên, Tạ Trạm không phải loại người có ham mê bất lương cổ quái. Thích thì vẫn thích, nhưng hắn cũng hiểu rõ, hắn phải đợi đến khi cô trưởng thành.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Đôi mắt Tạ Trạm như đêm tối, tuy rằng nhìn không thấy đáy, nhưng cũng bởi vậy mà càng thêm mê người. Hắn đưa tay vén tóc của cô ra sau tai, lại cười nói: “Ta thật sự lo lắng, nếu ta không trở lại, nếu Phong Quang vẫn không hiểu tâm ý của ta, rồi bởi vậy mà thích nam nhân khác thì biết làm thế nào?”
Cho nên, hắn đã trở lại, ra roi thúc ngựa gấp rút trở về.
Trên đường về gấp, hắn cũng từng bất đắc dĩ mà nghĩ rằng, mình sao mình lại lo được lo mất giống một tên tiểu tử mười mấy tuổi thế này. Tuy rằng cảm thán, nhưng hắn rốt cuộc vẫn giống một tiểu tử mà lao về.
Hiện giờ hắn có thể xác định, quyết định trở về của mình là vô cùng chính xác, bởi khi tiểu cô nương hiểu ra ý hắn, nàng không hề biểu hiện ra chút chán ghét nào, ngược lại... ngược lại còn kích động nhảy dựng lên treo trên người hắn.
Tạ Trạm sợ cô ngã xuống, liền dùng một tay đỡ mông cô, một tay đặt ở sau lưng cô, bên tai là giọng cô đầy ngạc nhiên vui vẻ, “Chàng biết ta chờ chàng thích ta mất bao lâu không thế?”
“Ý Phong Quang nói... là loại thích nào?” Tạ Trạm hôn vành tai cô. Rốt cuộc cô còn quá nhỏ, chuyện cô thích mình này, hắn cũng biết, vì mỗi lần khi hắn nói chuyện với cô, phản ứng và biểu hiện của cô đều quá mức rõ ràng.
Nhưng hắn cũng không dám chắc, sự yêu thích của Phong Quang đối với mình liệu có phải chỉ là… kính yêu đối với trưởng bối hay không.
Nhưng hắn cũng nghĩ kỹ, cho dù đó chỉ là loại thích của vãn bối đối với trưởng bối, hắn cũng có lòng tin, có thể dẫn lối tình cảm cho nha đầu này thành loại thích mà mình muốn. Còn những thứ như cái nhìn thế tục, luân lý cương thường... hắn cũng tin tưởng mình sẽ ngăn được những thứ khó nghe đó truyền tới tai cô.
Ít nhất, hắn có thể không cho bất cứ kẻ nào đến chỉ trích rằng chuyện bọn họ ở bên nhau là không đúng .
Cằm Phong Quang dựa vào trên vai hắn, hưng phấn nói: “Cảm giác thích đối với thúc thúc... chính là kiểu nữ nhân thích nam nhân. Chỉ là thúc thúc quá ôn nhu, ta vẫn luôn... vẫn luôn không dám tin tưởng, rằng tam thúc thúc thực sự thích ta.”
Tạ Trạm chợt thở dài, “Cho nên lúc này ta trở về đúng là một chuyện chính xác.”
Nếu bọn họ vẫn còn không dám khẳng định với nhau như trước đây, liệu tầng quan hệ này còn phải dùng dằng bao lâu nữa?
Hắn không dám hôn môi cô, nhưng cô lại dám.
Một nụ hôn chuồn chuồn lướt nước đặt trên khóe môi hắn, khuôn mặt nhỏ vẫn còn vẻ non nớt của cô đã đỏ rực, cô nói: “Ta thật sự... siêu cấp, siêu cấp, siêu cấp thích chàng!”
Tạ Trạm híp mắt mỉm cười, hắn khàn khàn nói, “Phong Quang có thể lại hôn ta lần nữa.”
Cô nghe lời lại hôn một cái lên môi hắn, rồi nghiêng đầu hỏi: “Vì sao tam thúc thúc không muốn hôn ta?”
“Bởi vì nếu ta chủ động... sẽ dễ dàng phát sinh vấn đề.” Ánh mắt hắn tối lại, giọng nói khàn khàn đã đặc biệt trầm thấp gợi cảm.
Phong Quang treo ở trên người hắn đã nhận ra thân thể hắn không thích hợp, cô thật cẩn thận hỏi hắn, “Hay là... tam thúc cứ thả ta xuống đã...”
Tạ Trạm lại cười, “Lúc này Phong Quang không hỏi vì sao trên người ta lại ẩn giấu một cây gậy sao?”
Thúc thúc... Lúc này thật sự không thích hợp nói chuyện đen tối nha!
Phong Quang cúi đầu, không biết bây giờ mình ngụy trang thành tiểu bạch thỏ ngây thơ có còn kịp nữa hay không.
Còn ba năm nữa cô mới thành niên, Tạ Trạm không phải loại người có ham mê bất lương cổ quái. Thích thì vẫn thích, nhưng hắn cũng hiểu rõ, hắn phải đợi đến khi cô trưởng thành.