Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
nhat-ky-cua-trai-cua-nu-phu-1880
Chương 1880: Cua đổ game thủ trạch nam (29)
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
“Con không tin... Cha không thích con... Cha không thích con, mẹ cũng không thích con... Con là đứa trẻ không ai muốn!” Tiếu Tiếu đã sống ở nhân gian rất nhiều năm, tuy bên cạnh luôn có người chăm sóc nhưng sự vắng mặt của cha mẹ đã tạo thành những thương tổn không thể đền bù được trong lòng con bé. Ví dụ như con bé cực kỳ thiếu tự tin và luôn thiếu cảm giác an toàn.
Khi Tô Phạt xuất hiện trước mắt con bé, con bé ngây thơ nghĩ rằng rốt cuộc mình cũng có phụ thân yêu thương mình rồi, nhưng những gì mà Tô Phạt nói với nó ngày hôm nay đã hoàn toàn đánh nát ảo tưởng đó trong lòng Tiếu Tiếu.
Lúc đó, Tô Phạt đứng trong bóng tối, khóe môi hắn vẫn cứ nở một nụ cười trước sau như một: “Tiếu Tiếu, con phải biết rằng, ta thương con, chiều chuộng con, nhưng trên tiền đề con là con gái của Phong Quang. Thế nên, con không thể làm mẹ con thương tâm được, bởi nếu thế... con cũng chẳng còn giá trị tồn tại nữa.”
Đứa bé nhỏ tuổi lập tức bị dọa, Tiếu Tiếu đứng ngẩn ngơ tại chỗ, mãi một lúc lâu sau cũng không phát ra được bất kỳ âm thanh nào.
Mà Tô Phạt sau khi nói xong những lời này lại nắm lấy tay con bé, tiếp tục nói bằng giọng điệu của một người cha hiền từ: “Tiếu Tiếu phải ngoan thì mới có thể sống lâu một chút được.”
Tiếu Tiếu chưa bao giờ sợ hãi như thế, đây là phụ thân của nó, nhưng nó không muốn có người cha như thế này...
Phong Quang ôm chặt lấy con bé: “Tiếu Tiếu, con nghe mẹ nói này. Trước giờ chưa bao giờ mẹ nghĩ là không cần con, mẹ không dám đưa con về Thiên giới mà để con ở lại nhân gian là vì muốn bảo vệ con. Ký ức của mẹ không ngừng bị xói mòn, nhưng từ sau khi biết đến sự tồn tại của con, mẹ đã liều mạng muốn đi tìm lại con rồi. Con xem đi, chẳng phải mẹ đã tìm được con rồi hay sao?”
“Liệu có phải... vì cha...” Tiếu Tiếu khóc thút tha thút thít, nức nở nói: “Cha không muốn nhìn thấy con, thế nên... thế nên người phải bỏ con lại một mình ở đây...”
“Không phải, cha con cũng rất yêu thương con.” Phong Quang lấy khăn tay ra lau nước mắt cho Tiếu Tiếu, dịu dàng nói tiếp: “Sở dĩ mẹ không dẫn con về Thiên giới là vì trên Thiên giới có một đại ma đầu làm loạn, trước khi phong ấn đại ma đầu đó, mẹ không dám để con ở lại, bởi vì quá nguy hiểm. Mà Tiếu Tiếu lại còn quá nhỏ, chưa thể đánh lại đại ma đầu đó mà, đúng không?”
Tiểu Tiếu hỏi với giọng đứt quãng: “Thật... thật thế sao?”
“Đương nhiên là thế rồi.” Phong Quang trợn mắt nói dối, thực ra lời này cũng là nửa thật nửa giả. Đúng là ở Thiên giới có một đại ma đầu, hắn chính là Tô Phạt.
“Nhưng mà... Nhưng mà chính cha đã nói...”
“Là do cha con giận một chút thôi.” Phong Quang giải thích, “Cha cảm thấy thái độ của con với mẹ không tốt nên mới cố ý nói ra những lời đó để chọc giận con. Tiếu Tiếu là đứa trẻ thông minh, đương nhiên cũng biết những lời này là giả mà, đúng không?”
Tiếu Tiếu không ngừng nức nở, xem ra vẫn rất nghi ngờ những gì Phong Quang nói.
Lúc này, rốt cuộc Tô Phạt cũng đi ra khỏi quán rượu.
Phong Quang lập tức nói với Tiếu Tiếu: “Nếu Tiếu Tiếu không tin lời mẹ nói thì chúng ta hỏi cha con đi, hỏi xem cha có yêu Tiếu Tiếu hay không nhé?”
Tô Phạt đi tới trước mặt Phong Quang, nhướng mày. Hắn trước giờ vốn đi theo phong cách nho nhã, nay lại làm ra động tác ngả ngớn như thế khiến cho cô nhất thời cảm thấy hắn cũng có chút phong lưu, phóng khoáng.
Tiếu Tiếu nghiêng đầu nhìn Tô Phạt, hai mắt đẫm lệ chờ mong đáp án từ hắn. Phong Quang thì nhìn hắn với ánh mắt hung dữ, tư thế như kiểu nếu ngươi không trả lời cho tử tế thì ta không để yên cho ngươi.
Tô Phạt cười, sau đó cũng ngồi xổm xuống, hiền từ xoa đỉnh đầu Tiếu Tiếu, chậm rãi nói: “Ngoại trừ mẹ con ra, ta sẽ không yêu ai khác cả.”
Đầu tiên, Tiếu Tiếu ngẩn ngơ, tiếng khóc im bặt, sau đó bả vai run rẩy rồi khóc òa lên, còn thảm thiết hơn cả trận khóc trước đó nữa.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Khi Tô Phạt xuất hiện trước mắt con bé, con bé ngây thơ nghĩ rằng rốt cuộc mình cũng có phụ thân yêu thương mình rồi, nhưng những gì mà Tô Phạt nói với nó ngày hôm nay đã hoàn toàn đánh nát ảo tưởng đó trong lòng Tiếu Tiếu.
Lúc đó, Tô Phạt đứng trong bóng tối, khóe môi hắn vẫn cứ nở một nụ cười trước sau như một: “Tiếu Tiếu, con phải biết rằng, ta thương con, chiều chuộng con, nhưng trên tiền đề con là con gái của Phong Quang. Thế nên, con không thể làm mẹ con thương tâm được, bởi nếu thế... con cũng chẳng còn giá trị tồn tại nữa.”
Đứa bé nhỏ tuổi lập tức bị dọa, Tiếu Tiếu đứng ngẩn ngơ tại chỗ, mãi một lúc lâu sau cũng không phát ra được bất kỳ âm thanh nào.
Mà Tô Phạt sau khi nói xong những lời này lại nắm lấy tay con bé, tiếp tục nói bằng giọng điệu của một người cha hiền từ: “Tiếu Tiếu phải ngoan thì mới có thể sống lâu một chút được.”
Tiếu Tiếu chưa bao giờ sợ hãi như thế, đây là phụ thân của nó, nhưng nó không muốn có người cha như thế này...
Phong Quang ôm chặt lấy con bé: “Tiếu Tiếu, con nghe mẹ nói này. Trước giờ chưa bao giờ mẹ nghĩ là không cần con, mẹ không dám đưa con về Thiên giới mà để con ở lại nhân gian là vì muốn bảo vệ con. Ký ức của mẹ không ngừng bị xói mòn, nhưng từ sau khi biết đến sự tồn tại của con, mẹ đã liều mạng muốn đi tìm lại con rồi. Con xem đi, chẳng phải mẹ đã tìm được con rồi hay sao?”
“Liệu có phải... vì cha...” Tiếu Tiếu khóc thút tha thút thít, nức nở nói: “Cha không muốn nhìn thấy con, thế nên... thế nên người phải bỏ con lại một mình ở đây...”
“Không phải, cha con cũng rất yêu thương con.” Phong Quang lấy khăn tay ra lau nước mắt cho Tiếu Tiếu, dịu dàng nói tiếp: “Sở dĩ mẹ không dẫn con về Thiên giới là vì trên Thiên giới có một đại ma đầu làm loạn, trước khi phong ấn đại ma đầu đó, mẹ không dám để con ở lại, bởi vì quá nguy hiểm. Mà Tiếu Tiếu lại còn quá nhỏ, chưa thể đánh lại đại ma đầu đó mà, đúng không?”
Tiểu Tiếu hỏi với giọng đứt quãng: “Thật... thật thế sao?”
“Đương nhiên là thế rồi.” Phong Quang trợn mắt nói dối, thực ra lời này cũng là nửa thật nửa giả. Đúng là ở Thiên giới có một đại ma đầu, hắn chính là Tô Phạt.
“Nhưng mà... Nhưng mà chính cha đã nói...”
“Là do cha con giận một chút thôi.” Phong Quang giải thích, “Cha cảm thấy thái độ của con với mẹ không tốt nên mới cố ý nói ra những lời đó để chọc giận con. Tiếu Tiếu là đứa trẻ thông minh, đương nhiên cũng biết những lời này là giả mà, đúng không?”
Tiếu Tiếu không ngừng nức nở, xem ra vẫn rất nghi ngờ những gì Phong Quang nói.
Lúc này, rốt cuộc Tô Phạt cũng đi ra khỏi quán rượu.
Phong Quang lập tức nói với Tiếu Tiếu: “Nếu Tiếu Tiếu không tin lời mẹ nói thì chúng ta hỏi cha con đi, hỏi xem cha có yêu Tiếu Tiếu hay không nhé?”
Tô Phạt đi tới trước mặt Phong Quang, nhướng mày. Hắn trước giờ vốn đi theo phong cách nho nhã, nay lại làm ra động tác ngả ngớn như thế khiến cho cô nhất thời cảm thấy hắn cũng có chút phong lưu, phóng khoáng.
Tiếu Tiếu nghiêng đầu nhìn Tô Phạt, hai mắt đẫm lệ chờ mong đáp án từ hắn. Phong Quang thì nhìn hắn với ánh mắt hung dữ, tư thế như kiểu nếu ngươi không trả lời cho tử tế thì ta không để yên cho ngươi.
Tô Phạt cười, sau đó cũng ngồi xổm xuống, hiền từ xoa đỉnh đầu Tiếu Tiếu, chậm rãi nói: “Ngoại trừ mẹ con ra, ta sẽ không yêu ai khác cả.”
Đầu tiên, Tiếu Tiếu ngẩn ngơ, tiếng khóc im bặt, sau đó bả vai run rẩy rồi khóc òa lên, còn thảm thiết hơn cả trận khóc trước đó nữa.
Bình luận facebook