Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
nhat-duoc-vuong-phi-tham-tien-1132
Chương 1132: Đạn dược (11)
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
“Gia, tuy thân phận nô tỳ hèn mọn nhưng một lòng say mê, cam tâm tình nguyện hầu hạ gia.” Nguyệt Dục nói rất chậm, rất mềm mỏng, rất thâm tình.
Tất nhiên, thâm tình là thật.
Nàng ta nhìn ra Triệu Tôn uống say càng là thật hơn.
Nàng ta hầu hạ bên cạnh Triệu Tôn hơn mười năm. Trong mắt nàng ta, người đàn ông này luôn lạnh lùng, vô tình, đối với bất cứ ai cũng là thái độ thờ ơ xa cách, ngay cả gặp đương kim Thánh thượng cũng không thấy ôn hòa hơn là bao. Đặc biệt là chuyện trong phòng the, mặc dù trên danh nghĩa nàng ta là đại nha hoàn của của hắn, nhưng chưa từng thấy dáng vẻ cuốn hút khí động tình kia của hắn. Nó mang theo ánh mắt chuếnh choáng, giọng nói khàn khàn, vẻ mặt tuấn tú, yết hầu hơi trượt, dường như mỗi một chỗ đểu có thể tăng thêm can đảm của nàng ta.
Nàng ta phải nắm chắc lấy một cơ hội tốt thế này.
Trước kia, cô cô trong cung của Cống phi nương nương đã từng dạy nàng ta. Nàng ta không chỉ biết rất nhiều kỹ xảo hầu hạ đàn ông mà còn hiểu được một vài tính cách của họ. Thậm biết đàn ông là loại sinh vật dùng dục vọng kiểm soát tình cảm, một khi động tình sẽ không nghĩ nhiều như vậy. Cho nên, theo nàng ta, hôm nay là cơ hội của mình, là ông trời rủ lòng thương nàng ta.
Đôi mắt mềm mại như nước.
Nàng ta nhìn Triệu Tôn, chắc quá đắm chìm trong suy tư nên không nhận ra ánh mắt hắn đang dần dần lạnh buốt. Nàng ta đi từng bước tới gần, quỳ xuống bên cạnh hắn, dịu dàng gọi một tiếng.
“Gia, cho nô tỳ một cơ hội. Nô tỳ nhất định có thể hầu hạ ngài thật tốt.”
Loại chuyện người đẹp tự tiến cử phục vụ này, khiến người ta phun máu mũi quá đi! Thân thể Hạ Sơ Thất cứng đơ, cũng không biết phản ứng của tên Triệu Tôn thể nào, e là xảy ra chuyện làm thay đổi cả tam quan của nàng thật ấy chứ. Phải | biết, Triệu Tôn rõ là đã uống nhiều rượu, bằng không cũng sẽ chẳng hôn nàng. Nếu Nguyệt đại tỷ nhân cơ hội ăn mất hắn thì làm sao giờ? Một phiên bản hiện trường không tuân thủ đạo đức và quy tắc thế này, rốt cuộc nàng nên xem tiếp không? Nên trơ mắt nhìn nàng ta ăn hay để nàng ta không cắn nổi đây?
Không được! Lợi cho nàng ta quá!
Hạ Sơ Thất đang chuẩn bị thu dọn món hàng kia thì trên đầu truyền tới tiếng quát khẽ lạnh lẽo của Triệu Tôn: “Ngươi càng ngày càng giỏi đấy. Ra ngoài!” Không cần nhìn tận mắt, giọng nói ấy lạnh đến thấu xương.
Rõ ràng, Triệu Tôn đã nổi giận, còn rất khó chịu.
Hạ Sơ Thất thở phào một hơi, các dây thần kinh căng thẳng thả lỏng hơn.
Xem ra, không phải tên ấy uống rượu say là vớ ai cũng hôn lung tung nhỉ?
“Vâng, gia” Như thể bị dội một chậu nước lạnh lên đầu, lòng Nguyệt Dục thắt lại, cụp mắt, từ từ lui ra ngoài. Nhưng chưa được mấy bước, nàng ta cắn môi có vẻ đã hạ quyết tâm, đột nhiên quay đầu, giọng nói thê lương: “Gia, nô tỳ có một câu, chẳng biết có nên hỏi hay không.”
Triệu Tôn “ừ” một tiếng, không nhìn nàng ta.
Nguyệt Dục nắm chặt tay, dường như không biết ngón tay đã cắm vào lòng bàn tay, cảm xúc sau một hồi kìm nén ào ào dâng lên cổ họng, như thể đã đạt được một loại phóng thích giải thoát, nàng ta không phun ra thì sẽ không thoải mái: “Nô tỳ hầu hạ bên gia đã hơn mười năm, gia không cho phép nô tỳ đến gần, nhưng tại sao Sở Thất, nàng ấy... nàng ấy thì được?”
Triệu Tôn hờ hững đáp: “Nàng ấy khác.” Nguyệt Dục cắn môi dưới, trong mắt lộ rõ vẻ đau đớn. “Nàng ấy có gì khác? Gia nói cho nô tỳ, nô tỳ có thể học. Chỗ nào không tốt, nô tỳ có thể sửa.”
Vấn đề này khiến Hạ Sơ Thất đang ở dưới ghế La Hán cũng vểnh lỗ tai lên.
Nàng nhớ đêm đó uống rượu bên sông Thanh Lăng, Triệu Tôn cũng đã nói câu này, nàng cũng muốn biết câu trả lời. Nhưng Triệu Tôn lại bực bội, giọng điệu bất thiện: “Đi bảo Trịnh Nhị Bảo chuẩn bị nước đi!” Câu trả lời này ngang bằng không có câu trả lời.
Hiểu tính của hắn như Nguyệt Dục, đương nhiên biết điều đó có nghĩa là gì.
Đó chính là hắn phiền chán nàng ta. Mà kết quả của bị hắn phiền chán, nếu nàng ta không biết điều nữa, chỉ sợ về sau sẽ càng không được hắn coi trọng.
“Nô tỳ đã biết, cũng biết sai rồi ạ.”
Nguyệt Dục cắn môi dưới, quỳ xuống đất dập đầu một cái.
Là một người tuân thủ nữ tắc, nàng ta cảm thấy bản thân trước nay đều giữ bổn phận, cũng luôn hiểu rõ thân phận của mình. Tuy Nguyệt Dục không thích Sở Thất, nhưng cũng không hoàn toàn bài xích nàng ở gần chủ nhân của mình. Thậm chí chủ nhân muốn thu nhận Sở Thất, lòng Nguyệt Dục có không thoải mái nữa cũng vẫn chịu được. Bởi lẽ trong tâm tư riêng của Nguyệt Dục, đàn ông giống như gia của nàng ta, sinh ra không nên chỉ thuộc về một phụ nữ nào hết.
Tuy nhiên, bây giờ thì nàng ta đã để trong lòng rồi. Nói cách khác, nàng ta hoàn toàn không thể chấp nhận chủ nhân mà nàng ta đã thích hơn mười năm nay, ấy vậy mà bài xích phụ nữ khác, ngoài Sở Thất. Vô số cô gái chạy theo hắn, hắn đều tránh như tránh nước lũ và thú dữ. Tại sao Sở Thất có dáng vẻ không bắt mắt kia lại thu hút được hắn?
Nguyệt Dục không cam tâm rời đi. Song, nàng ta không biết, nàng ta đột ngột tiền vào đã phá vỡ sự kiều diễm trong phòng. Từ sau ghế La Hán, Hạ Sơ Thất chậm rãi ngồi dậy, xoa xoa cái eo tê rần, chễm chệ ngồi lên ghế, đối diện với Triệu Tôn một lúc. Cảm xúc của cả hai đều hơi phức tạp. Tình tiết xảy ra khi trước giống như bỗng nhiên bị cắt, khó mà tiếp tục được nữa.
Hồi lâu, Triệu Tôn xoa trán, nắm lấy tay nàng, kéo nàng vào lòng.
“Là gia lỗ mãng, không nên khinh bạc nàng.” Khinh bạc? Môi Hạ Sơ Thất mấp máy, vẻ mặt quẫn bách ngượng ngùng.
Đêm hôm, một cô gái đưa đến tận cửa để bị người ta sàm sỡ, nàng có thể nói gì đây? Già mồm tát hắn một cái, mắng một câu “đồ lưu manh thổi tha”, hay vô tư toét miệng cười, xấu hổ buông mấy câu “không sao, điện hạ ngài cứ thoải mái khinh bạc, hơn nữa có thể tiếp tục khinh bạc đi. Muốn khinh bạc thế nào thì khinh bạc thể ấy”? Hình như nói gì cũng không hay lắm.
“Sở Thất, nàng bằng lòng làm... thị thiếp của gia không?”
Chóp tim như bị kiến đốt cho một phát, Hạ Sơ Thất chợt muốn bật cười.
Sao nàng lại quên mất vụ này rồi? Không nói những điều không vui đã xảy lúc trước giữa hai người nữa, riêng một câu lần trước Nguyên tiểu công gia nói thì nàng có thể chấp nhận không? Những Hoàng tử, Hoàng tôn bọn hắn, nhìn thì huy hoàng vô hạn đấy, nhưng lại không thể làm chủ hôn nhân, phải tuân theo sự chỉ hôn của đương kim Thánh thượng. Có lẽ với Triệu Tôn, thân phận thị thiếp hơn cho nàng là cái phúc mà nhiều cô gái cầu còn không được. Nàng được “ban cho” thì nên tỏ lòng biết ơn với hắn. Nhưng đối với Hạ Sơ Thất, thị thiếp là gì? Đây là vợ bé, bồ nhí, đâu là món của nàng chứ?
Huống hồ, đề nghị này của hắn lúc này chẳng qua là thanh toán cho những việc ngoài ý muốn khi say rượu thôi. Nàng có thấp hèn nữa thì cũng sẽ không bán rẻ mình như vậy. Hít một hơi, nàng liếc Triệu Tôn, làm ra vẻ già đời vỗ vai hắn.
“Tấn Vương điện hạ, ngài nghĩ nhiều rồi phải không? Ở chỗ ta, đừng nói là hôn môi, dù hai người vừa mắt nhau rồi cùng lên giường, sau khi tỉnh cũng có thể ai đi đường nấy, không nợ gì nhau, hoàn toàn không tồn tại vấn đề ai khinh bạc ai. Hơn nữa, nếu thảo luận nghiêm túc, điện hạ ngài cao quý thế này, tính ra Sở Thất ta mới là người chiếm lợi của ngài, khinh bạc ngài, nhỉ? Nói đi nói lại, ngài sẽ không bảo ta chịu trách nhiệm với ngài đấy chứ? Ta không có vị trí thị thiếp kia để hứa cho ngài đâu.”
Triệu Tôn cau mày nhìn nàng như nhìn một con quái vật. “Sở Thất..” Ho nhẹ một tiếng, Hạ Sơ Thất nhìn khuôn mặt nhăn lại của hắn, bỗng nhiên cảm thấy khoan khoái cả người. “Thật sự không phải như ngài nghĩ đâu. Lúc trước chỉ là ngoài ý muốn thôi. Ngài thấy ta giống người để ý chuyện này sao?” Triệu Tôn giơ tay muốn chạm vào mặt nàng. Nàng giả vờ tỉnh bơ tránh đi, chớp chớp mắt mỉm cười. “Đừng như vậy, giờ không có hứng nữa. Lan Đần đã không ở đây, vậy điện hạ ngài có thể xem như tối nay ta chưa từng tới không? Hiện tại hãy để ta rời đi?” Triệu Tôn nheo mắt, thờ ơ mở miệng: “Nàng nghĩ dễ dàng thật nhỉ?” “Bằng không thì sao? Chẳng lẽ ta hôn ngài rồi thì ngài quấn lấy ta, không cho ta đi?”
Hai chữ “thị thiếp” kia vốn khiến lòng nàng bốc lửa, lại bị hắn gây khó dễ thế này, sắc mặt nàng càng không tốt, đứng dậy toan rời đi. Nhưng vị chủ nhân nọ đâu phải là người dễ dàng cho nàng đi như thế. Hắn kéo nàng lại, ẩn nàng ngồi trên đùi hắn.
“Gia cho nàng đi chưa?”
Nàng trừng mắt nhìn hắn, không mắng không kêu, chỉ bực bội tóm lấy hắn cắn lung tung một hồi. Kết quả hai người lại quấn lấy nhau trên ghế La Hán. Ban nãy là hôn, còn lần này là đánh nhau thật.
Đương nhiên chủ yếu là Hạ Sơ Thất đánh Triệu Tôn. Hắn không dùng mấy sức, chỉ để phòng nàng đánh lén, nhưng nàng không buồn nể nang, chiêu nào cũng liều mạng, chiếm hết thể thượng phong, đánh tới nỗi thở hồng hộc rồi còn không chịu dừng tay. Sau một phen giày vò, nàng cắn lên cổ hắn một phát, hắn mới tức giận đè hai tay nàng vào ghế.
“Nàng không bằng lòng?”
Mặt hắn bình tĩnh đến mức hơi đáng sợ.
Cảm xúc của hắn đã chứng thực suy nghĩ của Hạ Sơ Thất. Rất rõ ràng, hắn coi đó là hắn ban cho nàng, sao nàng còn dám không nhận lấy? “Không bằng lòng. Ngài tưởng ai cũng ham hố ngài chắc? Ngài là bảo vật quốc gia à?” Nàng “xùy” một tiếng, tay không thể cử động, thể là hai chân lại không nhàn rỗi, đạp loạn xạ trên người hắn một trận. Hắn cau mày, có phần không biết làm sao với nàng, đành vắt ngang người qua, đè hai chân nàng dưới thân, cho đến khi nàng chỉ còn sức để thở thì mới thôi. Hai người nhìn nhau rất lâu, không nói gì.
Ánh nến trong phòng lờ mờ. Đôi mắt âm u của hắn như đầm sâu không thấy đáy.
Trong mắt hắn phản chiếu khuôn mặt của nàng.
Sau một lúc, hắn bỗng thở dài, thả tay ra, lặng lẽ đứng dậy. “Gia không so đo chuyện nàng lén xông vào dịch quán, nàng đi đi!”
Dứt lời, hắn không nhìn nàng nữa, đi thẳng vào tịnh phòng.
Nhìn bóng lưng của hắn, trái tim đập loạn của Hạ Sơ Thất cuối cùng cũng bình tĩnh lại. Nàng nhếch môi cười giễu, vỗ vỗ khuôn mặt nóng bừng nãy giờ.
Lúc này không đi thì chờ đến lúc nào chứ? Lặng yên không tiếng động, nàng rút lui theo đường cũ. Chẳng bao lâu sau, cổng thành được canh giữ nghiêm ngặt lần nữa truyền tới tiếng hô “có thích khách”, trạm dịch lại náo động. Mà trong Bích Nguyệt Hiến nơi Triệu Tôn ở vẫn luôn sáng đèn. Hắn tắm rửa xong đi ra, đã có người của hắn chờ trong sảnh, là Trần Cảnh từ đầu chí cuối luôn yên lặng.
“Điện hạ!”
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Tất nhiên, thâm tình là thật.
Nàng ta nhìn ra Triệu Tôn uống say càng là thật hơn.
Nàng ta hầu hạ bên cạnh Triệu Tôn hơn mười năm. Trong mắt nàng ta, người đàn ông này luôn lạnh lùng, vô tình, đối với bất cứ ai cũng là thái độ thờ ơ xa cách, ngay cả gặp đương kim Thánh thượng cũng không thấy ôn hòa hơn là bao. Đặc biệt là chuyện trong phòng the, mặc dù trên danh nghĩa nàng ta là đại nha hoàn của của hắn, nhưng chưa từng thấy dáng vẻ cuốn hút khí động tình kia của hắn. Nó mang theo ánh mắt chuếnh choáng, giọng nói khàn khàn, vẻ mặt tuấn tú, yết hầu hơi trượt, dường như mỗi một chỗ đểu có thể tăng thêm can đảm của nàng ta.
Nàng ta phải nắm chắc lấy một cơ hội tốt thế này.
Trước kia, cô cô trong cung của Cống phi nương nương đã từng dạy nàng ta. Nàng ta không chỉ biết rất nhiều kỹ xảo hầu hạ đàn ông mà còn hiểu được một vài tính cách của họ. Thậm biết đàn ông là loại sinh vật dùng dục vọng kiểm soát tình cảm, một khi động tình sẽ không nghĩ nhiều như vậy. Cho nên, theo nàng ta, hôm nay là cơ hội của mình, là ông trời rủ lòng thương nàng ta.
Đôi mắt mềm mại như nước.
Nàng ta nhìn Triệu Tôn, chắc quá đắm chìm trong suy tư nên không nhận ra ánh mắt hắn đang dần dần lạnh buốt. Nàng ta đi từng bước tới gần, quỳ xuống bên cạnh hắn, dịu dàng gọi một tiếng.
“Gia, cho nô tỳ một cơ hội. Nô tỳ nhất định có thể hầu hạ ngài thật tốt.”
Loại chuyện người đẹp tự tiến cử phục vụ này, khiến người ta phun máu mũi quá đi! Thân thể Hạ Sơ Thất cứng đơ, cũng không biết phản ứng của tên Triệu Tôn thể nào, e là xảy ra chuyện làm thay đổi cả tam quan của nàng thật ấy chứ. Phải | biết, Triệu Tôn rõ là đã uống nhiều rượu, bằng không cũng sẽ chẳng hôn nàng. Nếu Nguyệt đại tỷ nhân cơ hội ăn mất hắn thì làm sao giờ? Một phiên bản hiện trường không tuân thủ đạo đức và quy tắc thế này, rốt cuộc nàng nên xem tiếp không? Nên trơ mắt nhìn nàng ta ăn hay để nàng ta không cắn nổi đây?
Không được! Lợi cho nàng ta quá!
Hạ Sơ Thất đang chuẩn bị thu dọn món hàng kia thì trên đầu truyền tới tiếng quát khẽ lạnh lẽo của Triệu Tôn: “Ngươi càng ngày càng giỏi đấy. Ra ngoài!” Không cần nhìn tận mắt, giọng nói ấy lạnh đến thấu xương.
Rõ ràng, Triệu Tôn đã nổi giận, còn rất khó chịu.
Hạ Sơ Thất thở phào một hơi, các dây thần kinh căng thẳng thả lỏng hơn.
Xem ra, không phải tên ấy uống rượu say là vớ ai cũng hôn lung tung nhỉ?
“Vâng, gia” Như thể bị dội một chậu nước lạnh lên đầu, lòng Nguyệt Dục thắt lại, cụp mắt, từ từ lui ra ngoài. Nhưng chưa được mấy bước, nàng ta cắn môi có vẻ đã hạ quyết tâm, đột nhiên quay đầu, giọng nói thê lương: “Gia, nô tỳ có một câu, chẳng biết có nên hỏi hay không.”
Triệu Tôn “ừ” một tiếng, không nhìn nàng ta.
Nguyệt Dục nắm chặt tay, dường như không biết ngón tay đã cắm vào lòng bàn tay, cảm xúc sau một hồi kìm nén ào ào dâng lên cổ họng, như thể đã đạt được một loại phóng thích giải thoát, nàng ta không phun ra thì sẽ không thoải mái: “Nô tỳ hầu hạ bên gia đã hơn mười năm, gia không cho phép nô tỳ đến gần, nhưng tại sao Sở Thất, nàng ấy... nàng ấy thì được?”
Triệu Tôn hờ hững đáp: “Nàng ấy khác.” Nguyệt Dục cắn môi dưới, trong mắt lộ rõ vẻ đau đớn. “Nàng ấy có gì khác? Gia nói cho nô tỳ, nô tỳ có thể học. Chỗ nào không tốt, nô tỳ có thể sửa.”
Vấn đề này khiến Hạ Sơ Thất đang ở dưới ghế La Hán cũng vểnh lỗ tai lên.
Nàng nhớ đêm đó uống rượu bên sông Thanh Lăng, Triệu Tôn cũng đã nói câu này, nàng cũng muốn biết câu trả lời. Nhưng Triệu Tôn lại bực bội, giọng điệu bất thiện: “Đi bảo Trịnh Nhị Bảo chuẩn bị nước đi!” Câu trả lời này ngang bằng không có câu trả lời.
Hiểu tính của hắn như Nguyệt Dục, đương nhiên biết điều đó có nghĩa là gì.
Đó chính là hắn phiền chán nàng ta. Mà kết quả của bị hắn phiền chán, nếu nàng ta không biết điều nữa, chỉ sợ về sau sẽ càng không được hắn coi trọng.
“Nô tỳ đã biết, cũng biết sai rồi ạ.”
Nguyệt Dục cắn môi dưới, quỳ xuống đất dập đầu một cái.
Là một người tuân thủ nữ tắc, nàng ta cảm thấy bản thân trước nay đều giữ bổn phận, cũng luôn hiểu rõ thân phận của mình. Tuy Nguyệt Dục không thích Sở Thất, nhưng cũng không hoàn toàn bài xích nàng ở gần chủ nhân của mình. Thậm chí chủ nhân muốn thu nhận Sở Thất, lòng Nguyệt Dục có không thoải mái nữa cũng vẫn chịu được. Bởi lẽ trong tâm tư riêng của Nguyệt Dục, đàn ông giống như gia của nàng ta, sinh ra không nên chỉ thuộc về một phụ nữ nào hết.
Tuy nhiên, bây giờ thì nàng ta đã để trong lòng rồi. Nói cách khác, nàng ta hoàn toàn không thể chấp nhận chủ nhân mà nàng ta đã thích hơn mười năm nay, ấy vậy mà bài xích phụ nữ khác, ngoài Sở Thất. Vô số cô gái chạy theo hắn, hắn đều tránh như tránh nước lũ và thú dữ. Tại sao Sở Thất có dáng vẻ không bắt mắt kia lại thu hút được hắn?
Nguyệt Dục không cam tâm rời đi. Song, nàng ta không biết, nàng ta đột ngột tiền vào đã phá vỡ sự kiều diễm trong phòng. Từ sau ghế La Hán, Hạ Sơ Thất chậm rãi ngồi dậy, xoa xoa cái eo tê rần, chễm chệ ngồi lên ghế, đối diện với Triệu Tôn một lúc. Cảm xúc của cả hai đều hơi phức tạp. Tình tiết xảy ra khi trước giống như bỗng nhiên bị cắt, khó mà tiếp tục được nữa.
Hồi lâu, Triệu Tôn xoa trán, nắm lấy tay nàng, kéo nàng vào lòng.
“Là gia lỗ mãng, không nên khinh bạc nàng.” Khinh bạc? Môi Hạ Sơ Thất mấp máy, vẻ mặt quẫn bách ngượng ngùng.
Đêm hôm, một cô gái đưa đến tận cửa để bị người ta sàm sỡ, nàng có thể nói gì đây? Già mồm tát hắn một cái, mắng một câu “đồ lưu manh thổi tha”, hay vô tư toét miệng cười, xấu hổ buông mấy câu “không sao, điện hạ ngài cứ thoải mái khinh bạc, hơn nữa có thể tiếp tục khinh bạc đi. Muốn khinh bạc thế nào thì khinh bạc thể ấy”? Hình như nói gì cũng không hay lắm.
“Sở Thất, nàng bằng lòng làm... thị thiếp của gia không?”
Chóp tim như bị kiến đốt cho một phát, Hạ Sơ Thất chợt muốn bật cười.
Sao nàng lại quên mất vụ này rồi? Không nói những điều không vui đã xảy lúc trước giữa hai người nữa, riêng một câu lần trước Nguyên tiểu công gia nói thì nàng có thể chấp nhận không? Những Hoàng tử, Hoàng tôn bọn hắn, nhìn thì huy hoàng vô hạn đấy, nhưng lại không thể làm chủ hôn nhân, phải tuân theo sự chỉ hôn của đương kim Thánh thượng. Có lẽ với Triệu Tôn, thân phận thị thiếp hơn cho nàng là cái phúc mà nhiều cô gái cầu còn không được. Nàng được “ban cho” thì nên tỏ lòng biết ơn với hắn. Nhưng đối với Hạ Sơ Thất, thị thiếp là gì? Đây là vợ bé, bồ nhí, đâu là món của nàng chứ?
Huống hồ, đề nghị này của hắn lúc này chẳng qua là thanh toán cho những việc ngoài ý muốn khi say rượu thôi. Nàng có thấp hèn nữa thì cũng sẽ không bán rẻ mình như vậy. Hít một hơi, nàng liếc Triệu Tôn, làm ra vẻ già đời vỗ vai hắn.
“Tấn Vương điện hạ, ngài nghĩ nhiều rồi phải không? Ở chỗ ta, đừng nói là hôn môi, dù hai người vừa mắt nhau rồi cùng lên giường, sau khi tỉnh cũng có thể ai đi đường nấy, không nợ gì nhau, hoàn toàn không tồn tại vấn đề ai khinh bạc ai. Hơn nữa, nếu thảo luận nghiêm túc, điện hạ ngài cao quý thế này, tính ra Sở Thất ta mới là người chiếm lợi của ngài, khinh bạc ngài, nhỉ? Nói đi nói lại, ngài sẽ không bảo ta chịu trách nhiệm với ngài đấy chứ? Ta không có vị trí thị thiếp kia để hứa cho ngài đâu.”
Triệu Tôn cau mày nhìn nàng như nhìn một con quái vật. “Sở Thất..” Ho nhẹ một tiếng, Hạ Sơ Thất nhìn khuôn mặt nhăn lại của hắn, bỗng nhiên cảm thấy khoan khoái cả người. “Thật sự không phải như ngài nghĩ đâu. Lúc trước chỉ là ngoài ý muốn thôi. Ngài thấy ta giống người để ý chuyện này sao?” Triệu Tôn giơ tay muốn chạm vào mặt nàng. Nàng giả vờ tỉnh bơ tránh đi, chớp chớp mắt mỉm cười. “Đừng như vậy, giờ không có hứng nữa. Lan Đần đã không ở đây, vậy điện hạ ngài có thể xem như tối nay ta chưa từng tới không? Hiện tại hãy để ta rời đi?” Triệu Tôn nheo mắt, thờ ơ mở miệng: “Nàng nghĩ dễ dàng thật nhỉ?” “Bằng không thì sao? Chẳng lẽ ta hôn ngài rồi thì ngài quấn lấy ta, không cho ta đi?”
Hai chữ “thị thiếp” kia vốn khiến lòng nàng bốc lửa, lại bị hắn gây khó dễ thế này, sắc mặt nàng càng không tốt, đứng dậy toan rời đi. Nhưng vị chủ nhân nọ đâu phải là người dễ dàng cho nàng đi như thế. Hắn kéo nàng lại, ẩn nàng ngồi trên đùi hắn.
“Gia cho nàng đi chưa?”
Nàng trừng mắt nhìn hắn, không mắng không kêu, chỉ bực bội tóm lấy hắn cắn lung tung một hồi. Kết quả hai người lại quấn lấy nhau trên ghế La Hán. Ban nãy là hôn, còn lần này là đánh nhau thật.
Đương nhiên chủ yếu là Hạ Sơ Thất đánh Triệu Tôn. Hắn không dùng mấy sức, chỉ để phòng nàng đánh lén, nhưng nàng không buồn nể nang, chiêu nào cũng liều mạng, chiếm hết thể thượng phong, đánh tới nỗi thở hồng hộc rồi còn không chịu dừng tay. Sau một phen giày vò, nàng cắn lên cổ hắn một phát, hắn mới tức giận đè hai tay nàng vào ghế.
“Nàng không bằng lòng?”
Mặt hắn bình tĩnh đến mức hơi đáng sợ.
Cảm xúc của hắn đã chứng thực suy nghĩ của Hạ Sơ Thất. Rất rõ ràng, hắn coi đó là hắn ban cho nàng, sao nàng còn dám không nhận lấy? “Không bằng lòng. Ngài tưởng ai cũng ham hố ngài chắc? Ngài là bảo vật quốc gia à?” Nàng “xùy” một tiếng, tay không thể cử động, thể là hai chân lại không nhàn rỗi, đạp loạn xạ trên người hắn một trận. Hắn cau mày, có phần không biết làm sao với nàng, đành vắt ngang người qua, đè hai chân nàng dưới thân, cho đến khi nàng chỉ còn sức để thở thì mới thôi. Hai người nhìn nhau rất lâu, không nói gì.
Ánh nến trong phòng lờ mờ. Đôi mắt âm u của hắn như đầm sâu không thấy đáy.
Trong mắt hắn phản chiếu khuôn mặt của nàng.
Sau một lúc, hắn bỗng thở dài, thả tay ra, lặng lẽ đứng dậy. “Gia không so đo chuyện nàng lén xông vào dịch quán, nàng đi đi!”
Dứt lời, hắn không nhìn nàng nữa, đi thẳng vào tịnh phòng.
Nhìn bóng lưng của hắn, trái tim đập loạn của Hạ Sơ Thất cuối cùng cũng bình tĩnh lại. Nàng nhếch môi cười giễu, vỗ vỗ khuôn mặt nóng bừng nãy giờ.
Lúc này không đi thì chờ đến lúc nào chứ? Lặng yên không tiếng động, nàng rút lui theo đường cũ. Chẳng bao lâu sau, cổng thành được canh giữ nghiêm ngặt lần nữa truyền tới tiếng hô “có thích khách”, trạm dịch lại náo động. Mà trong Bích Nguyệt Hiến nơi Triệu Tôn ở vẫn luôn sáng đèn. Hắn tắm rửa xong đi ra, đã có người của hắn chờ trong sảnh, là Trần Cảnh từ đầu chí cuối luôn yên lặng.
“Điện hạ!”