Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-61
Chương 61: Chuyện hay
Không bị Thương Sùng quấy rầy, Sở Niệm cũng vui vẻ thanh nhàn. Không lắc lư đầu nữa, ngồi yên như đang nghe nhạc. Cho đến khi cửa quán bị bốn, năm người đàn ông cường tráng đẩy ra, giống như đang dò mìn, kiểm tra kỹ hoàn cảnh trong quán.
Giống như bảo đảm không có việc gì, mới gật đầu nhẹ với bên ngoài cửa.
Mấy phút sau, một người đàn ông bước vào. Vóc dáng rất thấp, toàn thân đầy thịt béo. Đặc biệt là cái bụng kia, cảm giác như sắp phá nát bộ vest trên người ông ta ra rồi. Làn da trắng bệch, trên mắt đeo đôi kính gọng vàng. Đầu tóc rậm, không giống dân Địa Trung Hải.
Bởi vì thịt trên mặt quá nhiều, làm cho người đứng ở xa, thật sự không thấy rõ biểu cảm trên mặt ông ta. Ông ta vặn vẹo cổ, giống hệt một con chuột đồng béo ú.
Nhìn bọn họ đi đến ghế lô đối diện rồi ngồi xuống, Sở Niệm liền nhích đến gần Thương Sùng, hỏi: "Người kia chính là Hà Vinh đi? Còn mang theo vệ sĩ, thế trận không nhỏ đâu."
"Trong địa bàn của mình chết vài người, ông ta có thể không sợ sao?" Thương Sùng lạnh lùng cười một tiếng.
"Bên cạnh Hà Vinh có nhiều người như vậy, em muốn gặp ông ta, không dễ dàng đâu."
"Tôi là muốn bàn chuyện làm ăn, không phải đánh nhau với ông ta. Nhiều hay ít người, đối với tôi mà nói, đều không có bất kỳ ý nghĩa nào."
Sở Niệm đứng lên, sửa sang làn váy trên người, ánh mắt cô sáng rỡ, bên môi thoáng qua nụ cười tự tin, nói: "Anh ở đây chờ tôi, không có gì bất ngờ xảy ra thì tuyệt đối không được tới."
"Em chắc chứ?"
"Chắc."
Thương Sùng khoanh hai tay trước ngực, nhướng mày nhìn cô, nói: "Em đã nói thế, vậy tôi ở đây chờ em. Nhớ kỹ, đừng nghịch lửa quá mức."
Hiếm khi anh thuận theo như vậy, Sở Niệm liền cười sáng lạn. Sau khi cho anh một ánh mắt ‘An tâm’, liền nện đế giày đi đến chỗ Hà Vinh. Cô không cầm túi theo, trong tay chỉ có một chai nước thuốc gì đó.
Ngồi một mình ở bên trong ghế lô, Hà Vinh đang uống rượu tây, chuyện tình mấy ngày nay khiến ông ta hơi sứt đầu mẻ trán.-l..,q..q,..donnn,,,,,==--Nhớ tới buổi tối bị cha mình trách cứ, trong lòng ông ta càng thêm phiền chán. Cầm lấy ly rượu ngửa đầu liền uống.
Trong đầu đang cân nhắc đêm nay có nên tìm phụ nữ để dập lửa cho mình hay không thì một giọng nói của con gái liền truyền vào trong lỗ tai.
Hà Vinh ngẩng đầu lên nhìn, diện mạo của cô gái đó không tệ, vóc người cũng rất tốt. Ban đêm, nếu có thể đè ở trên người cô, cảm giác......Nhất định rất tuyệt.
Khóe miệng ông ta lộ ra ý cười dâm đãng, đứng dậy. Mặc dù cho Sở Niệm đi vào, nhưng không có ý kêu vệ sĩ rút đi.
Hà Vinh nói: "Người đẹp, muốn vui đùa một chút không?"
Sở Niệm nhếch môi, dùng ngón tay chắn ở trước cánh tay mình, đáp: "Vậy chơi như thế nào?"
"Cuộc sống hỗn độn, dù sao cũng phải cẩn thận một chút, hơn nữa, làm sao tôi biết cô tìm đến tôi là muốn có một đêm mặn nồng hay là nhân cơ hội ám sát tôi?"
"Ông thấy một cô gái yếu đuối như tôi có thể đánh thắng mấy người cao lớn kia sao? Ông chủ Hà, ngài đánh giá tôi quá cao rồi." Sở Niệm cười lạnh, ánh mắt dần trở nên lạnh hơn khi thấy ánh nhìn tham lam của Hà Vinh.
Cô nói: "Nếu ông chủ Hà đã nhát gan như vậy, vậy coi như tôi chưa từng tới đi."
Hà Vinh nhíu mày, cô gái này xinh đẹp thì xinh đẹp, nhưng ông ta chưa từng thiếu phụ nữ. Chỉ là, cô gái này lại dám nói ông ta nhát gan ở trước mặt nhiều người như vậy,-l..q,,q,qdooonnnn--=== nếu ông ta để cô gái này đi, vậy chẳng phải sẽ đánh mất sĩ diện sao?
Ông ta nâng mắt kính, khi Sở Niệm đi được mấy bước liền gọi cô lại. Hà Vinh xoay người ngồi trở lại ghế sofa, lấy một cái ly không ra, rót nửa ly rượu tây.
Vệ sĩ đứng ở cửa đương nhiên hiểu rõ ý tứ của Hà Vinh, đều liếc Sở Niệm một cái, thu tay về. Sở Niệm nhếch môi, đi thẳng đến, cũng không chờ người đàn ông trên sofa mở miệng, cô liền ngồi xuống trước.
Sở Niệm nói: "Gần đây chuyện ầm ỹ như thế, xem ra ông chủ Hà cũng không có để ở trong lòng."
Hà Vinh nhìn cô, ánh mắt nhìn cô từ trên xuống dưới, đặc biệt còn dừng lại ở trước ngực cô một lát. Trên môi mang theo ý cười, nhưng ánh mắt tham lam lại biến thành đề phòng.
"Cô là phóng viên?"
Sở Niệm lắc đầu, đáp: "Đương nhiên không phải."
"Vậy làm sao cô biết được những chuyện kia? Tôi nhớ lúc chuyện ấy ầm ỹ đã bị người đè lại rồi mà. Ngoại trừ phóng viên và cảnh sát ở đây ra, những người khác là không thể nào biết rõ." Hà Vinh lắc lắc ly rượu, một viên thuốc màu trắng rơi xuống từ kẽ tay ông ta vào trong ly rượu. Vào nước tan ra trong nháy mắt, rượu trong ly liền như ban đầu.
Hà Vinh đứng lên, đi đến ngồi xuống bên cạnh Sở Niệm. Bởi vì quá nặng, ghế sofa bị đè lõm xuống. Hà Vinh cười đưa ly rượu vào tay Sở Niệm, thịt trên mặt rung rung, lông mày nhướn lên.
"Cô không phải là phóng viên, vậy chính là cảnh sát hả? Không ngờ trong cảnh đội còn có một cành hoa xinh đẹp như vậy, tố chất......Quả nhiên nâng cao."
"Nếu như tôi nói ông chủ Hà đã đoán sai rồi thì sao?" Sở Niệm nhìn Hà Vinh, khéo léo tránh thoát bàn tay heo định chạm vào người.
"Tôi không phải là phóng viên, cũng không phải là cảnh sát. Tôi tới nơi này, cũng chỉ muốn giao dịch với ngài mà thôi."
"Giao dịch?"
Hà Vinh suy nghĩ, sau đó lại ngồi gần cô một chút, cầm lấy ly rượu của mình ở trên bàn, nói: "Nếu muốn đàm phán giao dịch, cô chưa phát giác ra cô nên uống một ly rượu trước khi nói chuyện với tôi sao?"
"Ông chủ Hà đã lên tiếng, làm sao tôi có thể thất lễ đây?"
Sở Niệm cười cười, cầm lấy cái ly cụng với Hà Vinh một cái. Sau đó, dưới ánh mắt chăm chú của ông ta, ngửa đầu, uống một hớp cạn sạch rượu.-.q.q.q,,,đônnnn,,,,Cô lật tay dốc ly xuống, nhướn mày cười một tiếng, hỏi lại: "Ông chủ Hà cảm thấy thành ý này của tôi như thế nào?"
"Sảng khoái!" Hà Vinh cũng uống cạn rượu, có thâm ý khác nở nụ cười.
"Nói đi, muốn bàn chuyện làm ăn gì với tôi."
"Bàn một chuyện làm ăn có liên quan đến tính mạng của ông chủ Hà."
Sở Niệm lạnh lùng cười một tiếng, cô nhìn thoáng qua Thương Sùng đang ngồi ở một góc bí mật gần đó, nói tiếp: "Không biết ông chủ Hà có tin là trên thế giới này có quỷ không?"
"Cô đang đùa gì đó, tôi không phải là đứa bé ba tuổi."
"Nếu tôi có cách để ông thấy thì sao?"
"Cho tôi gặp thì tôi sẽ tin tưởng cô, nhưng cái đó có quan hệ gì với tính mạng của tôi?"
"Nếu như tôi nhớ không lầm, từ đầu tháng đến bây giờ chỗ ngài đã có bốn mạng người rồi. Ngài sẽ không ngây thơ cho rằng đó là kẻ thù trả thù chứ?"
Hà Vinh bị cô gợi lên hứng thú, trong lòng lỡ dở. Song nghĩ đến lát nữa, người đẹp này sẽ ngã vào lòng mình, ông ta đành nhẫn nại, dứt khoát nghe cô nói tiếp.
"Cô có chuyện gì cứ việc nói thẳng."
"Tôi cảm thấy trong quán của ngài có chuyện ma quái, hơn nữa còn là nữ quỷ. Nếu như không nghĩ cách diệt trừ cô ta, sau này quán của ngài còn xảy ra chuyện nữa. Lần một, lần hai còn đè lại được, lần ba, bốn thì sao? Cho dù ngài có nhiều tiền, đóng cửa quán này, nhưng ngộ nhỡ nữ quỷ kia sẽ đi theo ngài thì sao?"
Sở Niệm nhìn ông ta một cái, đặt bình nhỏ trong tay lên mặt bàn, nói: "Tôi biết rõ ngài không tin, đây là nước mắt trâu. Chỉ cần bôi nó lên mí mắt, tôi bảo đảm ngài nhất định sẽ chứng kiến rất nhiều việc hay."
Không bị Thương Sùng quấy rầy, Sở Niệm cũng vui vẻ thanh nhàn. Không lắc lư đầu nữa, ngồi yên như đang nghe nhạc. Cho đến khi cửa quán bị bốn, năm người đàn ông cường tráng đẩy ra, giống như đang dò mìn, kiểm tra kỹ hoàn cảnh trong quán.
Giống như bảo đảm không có việc gì, mới gật đầu nhẹ với bên ngoài cửa.
Mấy phút sau, một người đàn ông bước vào. Vóc dáng rất thấp, toàn thân đầy thịt béo. Đặc biệt là cái bụng kia, cảm giác như sắp phá nát bộ vest trên người ông ta ra rồi. Làn da trắng bệch, trên mắt đeo đôi kính gọng vàng. Đầu tóc rậm, không giống dân Địa Trung Hải.
Bởi vì thịt trên mặt quá nhiều, làm cho người đứng ở xa, thật sự không thấy rõ biểu cảm trên mặt ông ta. Ông ta vặn vẹo cổ, giống hệt một con chuột đồng béo ú.
Nhìn bọn họ đi đến ghế lô đối diện rồi ngồi xuống, Sở Niệm liền nhích đến gần Thương Sùng, hỏi: "Người kia chính là Hà Vinh đi? Còn mang theo vệ sĩ, thế trận không nhỏ đâu."
"Trong địa bàn của mình chết vài người, ông ta có thể không sợ sao?" Thương Sùng lạnh lùng cười một tiếng.
"Bên cạnh Hà Vinh có nhiều người như vậy, em muốn gặp ông ta, không dễ dàng đâu."
"Tôi là muốn bàn chuyện làm ăn, không phải đánh nhau với ông ta. Nhiều hay ít người, đối với tôi mà nói, đều không có bất kỳ ý nghĩa nào."
Sở Niệm đứng lên, sửa sang làn váy trên người, ánh mắt cô sáng rỡ, bên môi thoáng qua nụ cười tự tin, nói: "Anh ở đây chờ tôi, không có gì bất ngờ xảy ra thì tuyệt đối không được tới."
"Em chắc chứ?"
"Chắc."
Thương Sùng khoanh hai tay trước ngực, nhướng mày nhìn cô, nói: "Em đã nói thế, vậy tôi ở đây chờ em. Nhớ kỹ, đừng nghịch lửa quá mức."
Hiếm khi anh thuận theo như vậy, Sở Niệm liền cười sáng lạn. Sau khi cho anh một ánh mắt ‘An tâm’, liền nện đế giày đi đến chỗ Hà Vinh. Cô không cầm túi theo, trong tay chỉ có một chai nước thuốc gì đó.
Ngồi một mình ở bên trong ghế lô, Hà Vinh đang uống rượu tây, chuyện tình mấy ngày nay khiến ông ta hơi sứt đầu mẻ trán.-l..,q..q,..donnn,,,,,==--Nhớ tới buổi tối bị cha mình trách cứ, trong lòng ông ta càng thêm phiền chán. Cầm lấy ly rượu ngửa đầu liền uống.
Trong đầu đang cân nhắc đêm nay có nên tìm phụ nữ để dập lửa cho mình hay không thì một giọng nói của con gái liền truyền vào trong lỗ tai.
Hà Vinh ngẩng đầu lên nhìn, diện mạo của cô gái đó không tệ, vóc người cũng rất tốt. Ban đêm, nếu có thể đè ở trên người cô, cảm giác......Nhất định rất tuyệt.
Khóe miệng ông ta lộ ra ý cười dâm đãng, đứng dậy. Mặc dù cho Sở Niệm đi vào, nhưng không có ý kêu vệ sĩ rút đi.
Hà Vinh nói: "Người đẹp, muốn vui đùa một chút không?"
Sở Niệm nhếch môi, dùng ngón tay chắn ở trước cánh tay mình, đáp: "Vậy chơi như thế nào?"
"Cuộc sống hỗn độn, dù sao cũng phải cẩn thận một chút, hơn nữa, làm sao tôi biết cô tìm đến tôi là muốn có một đêm mặn nồng hay là nhân cơ hội ám sát tôi?"
"Ông thấy một cô gái yếu đuối như tôi có thể đánh thắng mấy người cao lớn kia sao? Ông chủ Hà, ngài đánh giá tôi quá cao rồi." Sở Niệm cười lạnh, ánh mắt dần trở nên lạnh hơn khi thấy ánh nhìn tham lam của Hà Vinh.
Cô nói: "Nếu ông chủ Hà đã nhát gan như vậy, vậy coi như tôi chưa từng tới đi."
Hà Vinh nhíu mày, cô gái này xinh đẹp thì xinh đẹp, nhưng ông ta chưa từng thiếu phụ nữ. Chỉ là, cô gái này lại dám nói ông ta nhát gan ở trước mặt nhiều người như vậy,-l..q,,q,qdooonnnn--=== nếu ông ta để cô gái này đi, vậy chẳng phải sẽ đánh mất sĩ diện sao?
Ông ta nâng mắt kính, khi Sở Niệm đi được mấy bước liền gọi cô lại. Hà Vinh xoay người ngồi trở lại ghế sofa, lấy một cái ly không ra, rót nửa ly rượu tây.
Vệ sĩ đứng ở cửa đương nhiên hiểu rõ ý tứ của Hà Vinh, đều liếc Sở Niệm một cái, thu tay về. Sở Niệm nhếch môi, đi thẳng đến, cũng không chờ người đàn ông trên sofa mở miệng, cô liền ngồi xuống trước.
Sở Niệm nói: "Gần đây chuyện ầm ỹ như thế, xem ra ông chủ Hà cũng không có để ở trong lòng."
Hà Vinh nhìn cô, ánh mắt nhìn cô từ trên xuống dưới, đặc biệt còn dừng lại ở trước ngực cô một lát. Trên môi mang theo ý cười, nhưng ánh mắt tham lam lại biến thành đề phòng.
"Cô là phóng viên?"
Sở Niệm lắc đầu, đáp: "Đương nhiên không phải."
"Vậy làm sao cô biết được những chuyện kia? Tôi nhớ lúc chuyện ấy ầm ỹ đã bị người đè lại rồi mà. Ngoại trừ phóng viên và cảnh sát ở đây ra, những người khác là không thể nào biết rõ." Hà Vinh lắc lắc ly rượu, một viên thuốc màu trắng rơi xuống từ kẽ tay ông ta vào trong ly rượu. Vào nước tan ra trong nháy mắt, rượu trong ly liền như ban đầu.
Hà Vinh đứng lên, đi đến ngồi xuống bên cạnh Sở Niệm. Bởi vì quá nặng, ghế sofa bị đè lõm xuống. Hà Vinh cười đưa ly rượu vào tay Sở Niệm, thịt trên mặt rung rung, lông mày nhướn lên.
"Cô không phải là phóng viên, vậy chính là cảnh sát hả? Không ngờ trong cảnh đội còn có một cành hoa xinh đẹp như vậy, tố chất......Quả nhiên nâng cao."
"Nếu như tôi nói ông chủ Hà đã đoán sai rồi thì sao?" Sở Niệm nhìn Hà Vinh, khéo léo tránh thoát bàn tay heo định chạm vào người.
"Tôi không phải là phóng viên, cũng không phải là cảnh sát. Tôi tới nơi này, cũng chỉ muốn giao dịch với ngài mà thôi."
"Giao dịch?"
Hà Vinh suy nghĩ, sau đó lại ngồi gần cô một chút, cầm lấy ly rượu của mình ở trên bàn, nói: "Nếu muốn đàm phán giao dịch, cô chưa phát giác ra cô nên uống một ly rượu trước khi nói chuyện với tôi sao?"
"Ông chủ Hà đã lên tiếng, làm sao tôi có thể thất lễ đây?"
Sở Niệm cười cười, cầm lấy cái ly cụng với Hà Vinh một cái. Sau đó, dưới ánh mắt chăm chú của ông ta, ngửa đầu, uống một hớp cạn sạch rượu.-.q.q.q,,,đônnnn,,,,Cô lật tay dốc ly xuống, nhướn mày cười một tiếng, hỏi lại: "Ông chủ Hà cảm thấy thành ý này của tôi như thế nào?"
"Sảng khoái!" Hà Vinh cũng uống cạn rượu, có thâm ý khác nở nụ cười.
"Nói đi, muốn bàn chuyện làm ăn gì với tôi."
"Bàn một chuyện làm ăn có liên quan đến tính mạng của ông chủ Hà."
Sở Niệm lạnh lùng cười một tiếng, cô nhìn thoáng qua Thương Sùng đang ngồi ở một góc bí mật gần đó, nói tiếp: "Không biết ông chủ Hà có tin là trên thế giới này có quỷ không?"
"Cô đang đùa gì đó, tôi không phải là đứa bé ba tuổi."
"Nếu tôi có cách để ông thấy thì sao?"
"Cho tôi gặp thì tôi sẽ tin tưởng cô, nhưng cái đó có quan hệ gì với tính mạng của tôi?"
"Nếu như tôi nhớ không lầm, từ đầu tháng đến bây giờ chỗ ngài đã có bốn mạng người rồi. Ngài sẽ không ngây thơ cho rằng đó là kẻ thù trả thù chứ?"
Hà Vinh bị cô gợi lên hứng thú, trong lòng lỡ dở. Song nghĩ đến lát nữa, người đẹp này sẽ ngã vào lòng mình, ông ta đành nhẫn nại, dứt khoát nghe cô nói tiếp.
"Cô có chuyện gì cứ việc nói thẳng."
"Tôi cảm thấy trong quán của ngài có chuyện ma quái, hơn nữa còn là nữ quỷ. Nếu như không nghĩ cách diệt trừ cô ta, sau này quán của ngài còn xảy ra chuyện nữa. Lần một, lần hai còn đè lại được, lần ba, bốn thì sao? Cho dù ngài có nhiều tiền, đóng cửa quán này, nhưng ngộ nhỡ nữ quỷ kia sẽ đi theo ngài thì sao?"
Sở Niệm nhìn ông ta một cái, đặt bình nhỏ trong tay lên mặt bàn, nói: "Tôi biết rõ ngài không tin, đây là nước mắt trâu. Chỉ cần bôi nó lên mí mắt, tôi bảo đảm ngài nhất định sẽ chứng kiến rất nhiều việc hay."
Bình luận facebook