Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-51
Chương 51: Chỉ cây dâu mà mắng cây hòe
Sáng sớm hôm nay cô đi theo Tô Lực vào trường học, trước đó Tô Lực đã đại diện cho cục cảnh sát nói với hiệu trưởng về vụ án của Bạch Oánh, đồng thời cũng chứng minh trong sạch của cô. Bởi vì trường học lo lắng chuyện nhảy lầu có tác động tiêu cực đến sinh viên, cho nên hiệu trưởng chỉ kêu Sở Niệm trở về trường, cũng không nói giúp cô lời nào ở trước mặt thầy trò toàn trường.
Trong lòng Sở Niệm cũng không trách cứ hành động ích kỷ đó của hiệu trưởng, nhưng bên cạnh vẫn có không ít sinh viên mang theo thành kiến nhìn cô. Song cũng may, những thứ này đối với cô mà nói thì chẳng hề gì. Dù sao chỉ cần có Nhạc Du vẫn ở bên mình là được.
Một buổi sáng song gió cứ thế trôi qua, Sở Niệm không hề gặp vị Thương Sùng đáng giận kia, song hình như cũng không thấy Mặc Vân Hiên. Chẳng lẽ bởi vì tránh hiềm nghi mà cậu ta trốn đi không gặp mình hả?
Nhạc Du giống như đoán được suy nghĩ trong lòng Sở Niệm, cười với cô, nói: "Cậu đó, đừng nghĩ bậy. Sáng nay trong nhà Mặc Vân Hiên có việc, cho nên xin nghỉ nửa ngày."
Sở Niệm nháy nháy mắt, mập mờ cười hề hề, chọc: "Nhạc Du, tin tức của cậu linh thông quá đấy."
"Niệm Niệm, cậu lại nghĩ bậy rồi. Cậu ấy báo cho mình, cũng chỉ muốn nhờ mình xin phép cho cậu ấy thôi." Khuôn mặt nhỏ của Nhạc Du đỏ lên.
"Thật à?"
"Niệm Niệm, cậu học xấu rồi."
"Ha ha ha, nào có nào có."
Không ngờ mới vài ngày chưa liên lạc với Nhạc Du, hai người này đã có mờ ám rồi. Tên nhóc Tuần Lộc kia khá được đó! Mặc dù trông Mặc Vân Hiên có chút ngu ngơ, nhưng là người rất đàng hoàng. Nếu bọn họ có thể ở cùng một chỗ, thật ra cũng không tệ.
Lúc này khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhạc Du đỏ như trái táo, hờn dỗi lườm Sở Niệm.
"Niệm Niệm, cậu đừng nói lung tung, mình sẽ không ăn cơm với cậu nữa đâu."
"Được rồi, được rồi, nói đùa mà. Đi, đi ăn cơm." Sở Niệm rất là nịnh nọt cọ cọ cánh tay Nhạc Du, sau đó hai người nhìn nhau cười một tiếng, đi về phía cổng trường.
Cô muốn ăn mì sợi Lan Châu từ rất lâu rồi, hôm nay thật vất vả mới có Nhạc Du đi cùng mình. Trong lòng Sở Niệm đã sớm vui mừng đến nở hoa rồi, cái gì Thương Sùng, cái gì thân phận đều đi nghỉ mát đi.
Chỉ là, các cô vừa mới đi ra khỏi trường học không bao lâu, liền bị tiếng ồn ào từ trong ngõ truyền đến, khiến dừng bước chân.
Đầu ngõ có dăm ba nữ sinh đang đứng, lúc này bọn họ đang vây quanh một cô gái gầy yếu. Miệng chửi rủa,-ll;qlqll;;lld,,,on.,, thỉnh thoảng còn đánh thêm vài cái. Cô gái kia bị bọn họ xô đẩy làm tóc tai rối bù, vẫn luôn cúi đầu, làm cho người ta không thấy rõ tướng mạo.
Sở Niệm híp mắt, thấy rõ phù hiệu trước ngực đám nữ sinh kia. Ngay ngắn, tinh xảo, những nữ sinh lưu manh này còn cùng trường với mình nữa. Song, cô không có tâm tư đi quản chuyện vớ vẩn, kéo Nhạc Du, chuẩn bị rời đi.
Ai ngờ Nhạc Du còn kéo ngược lại cô, chỉ vào nữ sinh cao kều kia, nói: "Niệm Niệm, không phải cô gái kia từng đi theo sau Bạch Oánh lúc trước sao?"
Sở Niệm nhíu mày, nhìn nhìn bộ dạng của người nọ, đáp: "Không nhớ rõ, mặc kệ cô ta là ai. Đi, chúng ta đi ăn thôi."
"Nhưng cứ đi như vậy, có được không?" Nhạc Du có chút chần chờ, vừa nãy lúc nữ sinh đó túm lấy tóc của cô gái kia, cô rõ ràng thấy được vết máu nơi khóe miệng của cô ấy. Nếu cứ để bọn họ tiếp tục bắt nạt, không biết cô gái kia sẽ trở thành dạng gì nữa.
"Nhạc Du, cậu nên biết trên thế giới này, mỗi ngày đều có ngàn vạn người đáng thương. Hôm nay chúng ta có thể giúp một người, nhưng ngày mai thì sao? Nếu về sau gặp phải chuyện như vậy, chúng ta cứ phải ra mặt giúp đỡ suốt sao? –lq.q.q,...d,d,..00....nnnn=Vậy còn cần cảnh sát làm cái gì?" Sở Niệm không muốn kéo Nhạc Du vào vòng tranh cãi ầm ỹ, cô nàng này vốn là một cô công chúa, vì sao cứ muốn dính líu đến những chuyện dơ bẩn trong xã hội này?
Lần trước chuyện của Phùng Tư Vân, mình đã liên lụy đến cô ấy rồi. Dáng vẻ lúc đó của Nhạc Du, đến bây giờ Sở Niệm nhớ tới vẫn cảm thấy sợ. Bản thân phải bảo vệ Nhạc Du, cô không sợ chọc phải đám lưu manh ngoài xã hội, nhưng ngộ nhỡ có một ngày mình không có ở đây thì Nhạc Du sẽ ra sao?
Vẻ mặt Sở Niệm vô cùng nghiêm túc, tựa như là thay đổi thành người khác vậy. Nhạc Du có chút kinh ngạc, cho dù trong lòng có nghi vấn, nhưng vẫn im lặng mấy giây, gật đầu nhẹ, nói: "Niệm Niệm, mình nghe lời cậu."
"Vậy chúng ta đi ăn mì thôi, hôm nay mình muốn ăn một bát lớn!" Sở Niệm cười hắc hắc, nắm tay Nhạc Du, chuẩn bị rời khỏi chỗ đó.
Đáng tiếc, hai người bọn họ chưa đi được mấy bước, đã nghe được tiếng nói truyền đến từ phía sau, ý tứ trào phúng rõ ràng, còn mang theo ý chỉ cây dâu mắng cây hòe.
"Kẻ quái dị như cô, còn trông mong người ta ra mặt cho à. Cô xem đi, tội phạm giết người kia vốn không quản cô đâu."
"Đúng, hiện tại cô ta là rùa rụt cổ, bản thân cũng thành chuột chạy qua đường rồi, còn rảnh lo cho cô sao? Cô nói thay ai mà chẳng được, cứ hết lần này tới lần khác nói chuyện thay cho tội phạm giết người. Giờ thì hay rồi, người ta thấy cũng chẳng giúp cô một tay nữa."
"Người ta chỉ biết che chở cho người có tiền, cô tính là cái quái gì? Bộ dạng xấu như vậy, cũng không sợ cô ta tát cho hai cái rồi hại cô nhảy lầu à?"
Hóa ra lúc Sở Niệm và Nhạc Du dừng ở đây, mấy nữ sinh kia đã thấy bọn họ, thấy các cô không đi tới mà đi vòng qua đây, trong lòng tự nhiên đắc ý không ít. Mấy người vừa hướng về phía bóng lưng Sở Niệm la mắng, vừa tiếp tục đánh cô gái ngồi thẫn thờ trên mặt đất kia.
Sở Niệm và Nhạc Du đương nhiên có thể nghe ra ý tứ trong lời nói của các cô, Nhạc Du nhíu chặt mày, muốn đi qua lý luận thay Sở Niệm, nhưng lại bị Sở Niệm kéo trở lại.
"Niệm Niệm, các cô ấy thật là quá đáng!" Mặc kệ bọn họ vừa nói có thật hay không, Nhạc Du cũng không cho phép bất kỳ ai nói Sở Niệm như vậy. Cô ấy không phải là tội phạm giết người, chuyện Bạch Oánh chẳng có tý quan hệ nào với cô ấy cả!
"Không cần phải để ý đến bọn họ, người bị chó cắn một cái, chẳng lẽ còn muốn cắn nó một ngụm à?” Sở Niệm cười cười, nói tiếp: "Hơn nữa, mình cũng không cần mọi người trong trường học này phải tin tưởng sự trong sạch của mình.-.q,q,..d,dodooonn..... Dù sao mình cũng đâu phải là ông cụ Mao, đâu có thể làm cho tất cả mọi người đều yêu thích mình."
"Nhưng mà cô bạn kia hình như..."
"Hình như là vì mình sao?" Sở Niệm quay đầu lại nhìn thoáng qua cô gái đang ngồi dưới đất, bị tóc dài che kín khuôn mặt kia.
"Hình như mình không biết cô gái ấy, lại nói, những lời do bọn họ nói ra, một chữ mình cũng không tin."
"Điều này thì mình biết rõ, nhưng Niệm Niệm à, bọn họ rõ ràng là cố ý. Chúng ta thay đổi lại góc độ mà nghĩ đi, nếu bọn họ nói là thật thì sao? Chúng ta không thể trơ mắt nhìn cô gái kia bị bắt nạt được."
Trông thấy vẻ kiên định trong mắt Nhạc Du, Sở Niệm biết rõ cô nhóc này lại động lòng trắc ẩn đáng ghét nữa rồi. Nếu như lần này mình không quản chuyện này thì Nhạc Du nhất định sẽ tự đi qua.
Nếu vậy thì cô đành phải đi thôi!
Sở Niệm lặng lẽ thở dài, vươn tay nhéo nhéo mặt Nhạc Du, nói: "Cậu ấy à, lúc nào cũng tốt bụng như vậy, tốt đến mức khiến cho mình không thể bỏ mặc rồi. Đi cũng được, nhưng cậu phải đáp ứng mình, cậu không được đi qua với mình. Nếu có chuyện gì xảy ra, cậu hãy gọi điện thoại báo cảnh sát."
Sáng sớm hôm nay cô đi theo Tô Lực vào trường học, trước đó Tô Lực đã đại diện cho cục cảnh sát nói với hiệu trưởng về vụ án của Bạch Oánh, đồng thời cũng chứng minh trong sạch của cô. Bởi vì trường học lo lắng chuyện nhảy lầu có tác động tiêu cực đến sinh viên, cho nên hiệu trưởng chỉ kêu Sở Niệm trở về trường, cũng không nói giúp cô lời nào ở trước mặt thầy trò toàn trường.
Trong lòng Sở Niệm cũng không trách cứ hành động ích kỷ đó của hiệu trưởng, nhưng bên cạnh vẫn có không ít sinh viên mang theo thành kiến nhìn cô. Song cũng may, những thứ này đối với cô mà nói thì chẳng hề gì. Dù sao chỉ cần có Nhạc Du vẫn ở bên mình là được.
Một buổi sáng song gió cứ thế trôi qua, Sở Niệm không hề gặp vị Thương Sùng đáng giận kia, song hình như cũng không thấy Mặc Vân Hiên. Chẳng lẽ bởi vì tránh hiềm nghi mà cậu ta trốn đi không gặp mình hả?
Nhạc Du giống như đoán được suy nghĩ trong lòng Sở Niệm, cười với cô, nói: "Cậu đó, đừng nghĩ bậy. Sáng nay trong nhà Mặc Vân Hiên có việc, cho nên xin nghỉ nửa ngày."
Sở Niệm nháy nháy mắt, mập mờ cười hề hề, chọc: "Nhạc Du, tin tức của cậu linh thông quá đấy."
"Niệm Niệm, cậu lại nghĩ bậy rồi. Cậu ấy báo cho mình, cũng chỉ muốn nhờ mình xin phép cho cậu ấy thôi." Khuôn mặt nhỏ của Nhạc Du đỏ lên.
"Thật à?"
"Niệm Niệm, cậu học xấu rồi."
"Ha ha ha, nào có nào có."
Không ngờ mới vài ngày chưa liên lạc với Nhạc Du, hai người này đã có mờ ám rồi. Tên nhóc Tuần Lộc kia khá được đó! Mặc dù trông Mặc Vân Hiên có chút ngu ngơ, nhưng là người rất đàng hoàng. Nếu bọn họ có thể ở cùng một chỗ, thật ra cũng không tệ.
Lúc này khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhạc Du đỏ như trái táo, hờn dỗi lườm Sở Niệm.
"Niệm Niệm, cậu đừng nói lung tung, mình sẽ không ăn cơm với cậu nữa đâu."
"Được rồi, được rồi, nói đùa mà. Đi, đi ăn cơm." Sở Niệm rất là nịnh nọt cọ cọ cánh tay Nhạc Du, sau đó hai người nhìn nhau cười một tiếng, đi về phía cổng trường.
Cô muốn ăn mì sợi Lan Châu từ rất lâu rồi, hôm nay thật vất vả mới có Nhạc Du đi cùng mình. Trong lòng Sở Niệm đã sớm vui mừng đến nở hoa rồi, cái gì Thương Sùng, cái gì thân phận đều đi nghỉ mát đi.
Chỉ là, các cô vừa mới đi ra khỏi trường học không bao lâu, liền bị tiếng ồn ào từ trong ngõ truyền đến, khiến dừng bước chân.
Đầu ngõ có dăm ba nữ sinh đang đứng, lúc này bọn họ đang vây quanh một cô gái gầy yếu. Miệng chửi rủa,-ll;qlqll;;lld,,,on.,, thỉnh thoảng còn đánh thêm vài cái. Cô gái kia bị bọn họ xô đẩy làm tóc tai rối bù, vẫn luôn cúi đầu, làm cho người ta không thấy rõ tướng mạo.
Sở Niệm híp mắt, thấy rõ phù hiệu trước ngực đám nữ sinh kia. Ngay ngắn, tinh xảo, những nữ sinh lưu manh này còn cùng trường với mình nữa. Song, cô không có tâm tư đi quản chuyện vớ vẩn, kéo Nhạc Du, chuẩn bị rời đi.
Ai ngờ Nhạc Du còn kéo ngược lại cô, chỉ vào nữ sinh cao kều kia, nói: "Niệm Niệm, không phải cô gái kia từng đi theo sau Bạch Oánh lúc trước sao?"
Sở Niệm nhíu mày, nhìn nhìn bộ dạng của người nọ, đáp: "Không nhớ rõ, mặc kệ cô ta là ai. Đi, chúng ta đi ăn thôi."
"Nhưng cứ đi như vậy, có được không?" Nhạc Du có chút chần chờ, vừa nãy lúc nữ sinh đó túm lấy tóc của cô gái kia, cô rõ ràng thấy được vết máu nơi khóe miệng của cô ấy. Nếu cứ để bọn họ tiếp tục bắt nạt, không biết cô gái kia sẽ trở thành dạng gì nữa.
"Nhạc Du, cậu nên biết trên thế giới này, mỗi ngày đều có ngàn vạn người đáng thương. Hôm nay chúng ta có thể giúp một người, nhưng ngày mai thì sao? Nếu về sau gặp phải chuyện như vậy, chúng ta cứ phải ra mặt giúp đỡ suốt sao? –lq.q.q,...d,d,..00....nnnn=Vậy còn cần cảnh sát làm cái gì?" Sở Niệm không muốn kéo Nhạc Du vào vòng tranh cãi ầm ỹ, cô nàng này vốn là một cô công chúa, vì sao cứ muốn dính líu đến những chuyện dơ bẩn trong xã hội này?
Lần trước chuyện của Phùng Tư Vân, mình đã liên lụy đến cô ấy rồi. Dáng vẻ lúc đó của Nhạc Du, đến bây giờ Sở Niệm nhớ tới vẫn cảm thấy sợ. Bản thân phải bảo vệ Nhạc Du, cô không sợ chọc phải đám lưu manh ngoài xã hội, nhưng ngộ nhỡ có một ngày mình không có ở đây thì Nhạc Du sẽ ra sao?
Vẻ mặt Sở Niệm vô cùng nghiêm túc, tựa như là thay đổi thành người khác vậy. Nhạc Du có chút kinh ngạc, cho dù trong lòng có nghi vấn, nhưng vẫn im lặng mấy giây, gật đầu nhẹ, nói: "Niệm Niệm, mình nghe lời cậu."
"Vậy chúng ta đi ăn mì thôi, hôm nay mình muốn ăn một bát lớn!" Sở Niệm cười hắc hắc, nắm tay Nhạc Du, chuẩn bị rời khỏi chỗ đó.
Đáng tiếc, hai người bọn họ chưa đi được mấy bước, đã nghe được tiếng nói truyền đến từ phía sau, ý tứ trào phúng rõ ràng, còn mang theo ý chỉ cây dâu mắng cây hòe.
"Kẻ quái dị như cô, còn trông mong người ta ra mặt cho à. Cô xem đi, tội phạm giết người kia vốn không quản cô đâu."
"Đúng, hiện tại cô ta là rùa rụt cổ, bản thân cũng thành chuột chạy qua đường rồi, còn rảnh lo cho cô sao? Cô nói thay ai mà chẳng được, cứ hết lần này tới lần khác nói chuyện thay cho tội phạm giết người. Giờ thì hay rồi, người ta thấy cũng chẳng giúp cô một tay nữa."
"Người ta chỉ biết che chở cho người có tiền, cô tính là cái quái gì? Bộ dạng xấu như vậy, cũng không sợ cô ta tát cho hai cái rồi hại cô nhảy lầu à?"
Hóa ra lúc Sở Niệm và Nhạc Du dừng ở đây, mấy nữ sinh kia đã thấy bọn họ, thấy các cô không đi tới mà đi vòng qua đây, trong lòng tự nhiên đắc ý không ít. Mấy người vừa hướng về phía bóng lưng Sở Niệm la mắng, vừa tiếp tục đánh cô gái ngồi thẫn thờ trên mặt đất kia.
Sở Niệm và Nhạc Du đương nhiên có thể nghe ra ý tứ trong lời nói của các cô, Nhạc Du nhíu chặt mày, muốn đi qua lý luận thay Sở Niệm, nhưng lại bị Sở Niệm kéo trở lại.
"Niệm Niệm, các cô ấy thật là quá đáng!" Mặc kệ bọn họ vừa nói có thật hay không, Nhạc Du cũng không cho phép bất kỳ ai nói Sở Niệm như vậy. Cô ấy không phải là tội phạm giết người, chuyện Bạch Oánh chẳng có tý quan hệ nào với cô ấy cả!
"Không cần phải để ý đến bọn họ, người bị chó cắn một cái, chẳng lẽ còn muốn cắn nó một ngụm à?” Sở Niệm cười cười, nói tiếp: "Hơn nữa, mình cũng không cần mọi người trong trường học này phải tin tưởng sự trong sạch của mình.-.q,q,..d,dodooonn..... Dù sao mình cũng đâu phải là ông cụ Mao, đâu có thể làm cho tất cả mọi người đều yêu thích mình."
"Nhưng mà cô bạn kia hình như..."
"Hình như là vì mình sao?" Sở Niệm quay đầu lại nhìn thoáng qua cô gái đang ngồi dưới đất, bị tóc dài che kín khuôn mặt kia.
"Hình như mình không biết cô gái ấy, lại nói, những lời do bọn họ nói ra, một chữ mình cũng không tin."
"Điều này thì mình biết rõ, nhưng Niệm Niệm à, bọn họ rõ ràng là cố ý. Chúng ta thay đổi lại góc độ mà nghĩ đi, nếu bọn họ nói là thật thì sao? Chúng ta không thể trơ mắt nhìn cô gái kia bị bắt nạt được."
Trông thấy vẻ kiên định trong mắt Nhạc Du, Sở Niệm biết rõ cô nhóc này lại động lòng trắc ẩn đáng ghét nữa rồi. Nếu như lần này mình không quản chuyện này thì Nhạc Du nhất định sẽ tự đi qua.
Nếu vậy thì cô đành phải đi thôi!
Sở Niệm lặng lẽ thở dài, vươn tay nhéo nhéo mặt Nhạc Du, nói: "Cậu ấy à, lúc nào cũng tốt bụng như vậy, tốt đến mức khiến cho mình không thể bỏ mặc rồi. Đi cũng được, nhưng cậu phải đáp ứng mình, cậu không được đi qua với mình. Nếu có chuyện gì xảy ra, cậu hãy gọi điện thoại báo cảnh sát."
Bình luận facebook