-
Chương 382: tôi không bảo cậu giả làm cháu trai
"A, người đâu?"
"Không thấy ly của tôi cạn rồi sao? Rót rượu nhanh đi!"
Khổng Học Lễ hét lên một tiếng rồi ném chiếc ly của mình đi khiến Diệp Tiêu ngồi đối diện hơi giật mình.
Không phải là cậu ta sợ người này, dù sao thì Diệp Tiêu cũng là một tay ăn chơi lâu năm. Có điều là hiện tại cậu ta đang làm nhiệm vụ, cậu sợ không cẩn thận sẽ xảy ra chuyện gì đó.
Vì không muốn khiến đối phương mất vui trong cuộc đàm phán, Diệp Tiêu suy nghĩ một hồi liền hít một hơi thật sâu. Cậu ta đứng dậy, mỉm cười đi tới chỗ anh ta.
"Khổng tổng, để tôi rót rượu cho anh."
Nói xong, Diệp Tiêu tiến tới rót rượu cho Khổng Học Lễ. Sau đó cậu ta cầm ly rượu của mình lên rồi cúi người cười nói: "Nào ngài Khổng, nghe danh ngài đã lâu, để tôi mời ngài một ly nào."
Khổng Học Lễ ngẩng đầu, anh ta có chút kinh ngạc trước thái độ của Diệp Tiêu.
Anh ta còn tưởng hôm nay đi đàm phán với tên nhị thế tổ cưỡi ngựa vàng lớn lên này phải chuẩn bị tinh thần nịnh nọt lấy lòng mới ký được hợp đồng.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
Vậy mà hiện tại xen ra hình như không cần làm vậy nữa nhỉ?
Chú nghé con này thật sự quá nhát, anh cứ mạnh dạn đè đầu nó là được!
Trong lòng đã có kế hoạch, Khổng Học Lễ nâng ly rượu trước mặt lên nhưng không những không cụng ly với Diệp Tiêu mà còn đổ rượu xuống đất.
Thấy vậy, vẻ mặt của Diệp Tiêu cứng đờ. Ngay sau đó, cậu ta nghe thấy đối phương nói: "Diệp thiếu, trước đây chưa có ai dạy ngài quy tắc trên bàn rượu sao?"
"Rượu đầy trà nửa, anh chỉ rót cho tôi một nửa là có ý gì?"
"Anh đang coi thường tôi đúng không?"
"Hả?"
Sắc mặt của Diệp Tiêu hơi đỏ lên, vội vàng giải thích: "Không không, Khổng quản lý đừng hiểu lầm, tôi không hề có ý như vậy. Chỉ là..."
"Được rồi."
Khổng Học Lễ giơ tay ngắt lời cậu ta, nói: "Nếu anh đã không có ý kia thì thể hiện ra trước đi."
"Người đâu!"
"Rót đầy ly cho Diệp thiếu của đi!"
Khổng Học Lễ phất tay một cái ra hiệu cho người đàn ông trung niên có bộ râu cá trê mang thanh kiếm dài trên thắt lưng phía sau, ông ta nhận lệnh liền cầm một thùng rượu lớn bên cạnh lên.
Sau đó rót đầy ba bình rượu lớn rồi đặt tới trước mặt Diệp Tiêu.
Diệp Tiêu cau mày, có chút tức giận.
"Khổng quản lý, anh làm vậy… không phải hơi quá đáng rồi sao?"
"Quá đáng?"
Khổng Học Lễ liếc cậu ta một cái rồi đứng dậy làm bộ muốn rời đi, Diệp Tiêu thấy vậy toàn thân lại mềm nhũn ra.
Đây là nhiệm vụ đầu tiên Diệp Tiêu nhận, chưa nói được mấy câu mà để đối phương cứ vậy đứng dậy rời đi rồi thì sau này cậu còn mặt mũi đâu lên tiếng nói mình sẽ chia sẻ gánh nặng với chị gái chứ?
Như thế cậu làm sao có thể giúp nhà họ Diệp đứng vững chứ?
"Khổng tổng, xin ngài dừng bước!"
Cậu ta nhanh chóng níu Khổng Học Lễ lại, cười nói: "Ngài đừng hiểu lầm, dù thế nào thì tôi vẫn phải nể mặt ngài chứ, dù sao sau này hai nhà chúng ta vẫn còn hợp tác lâu dài."
"Như này đi, tôi sẽ chiều ý ngài uống hết mấy bình rượu này."
Nói xong, Diệp Tiêu chậm rãi nâng bình rượu lên uống trước ánh mắt chế giễu của Khổng Học Lễ và ninja Vương quốc Sakura phía sau.
Cậu ta hít một hơi thật sâu, đang định uống hết thì cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, là Lương Siêu đi đến.
Thấy thế hoàn cảnh trong phòng, lông mày Lương Siêu nhướng lên, lập tức đưa tay nắm lấy bờ vai Diệp Tiêu.
Diệp Tiêu quay đầu nhìn lại, cười ngượng ngùng gật đầu.
"Có chuyện gì vậy?"
"Không, không có gì đâu anh rể, tôi chỉ uống một ly rượu với Khổng quản lý mà thôi."
"Đây là một ly của anh sao?"
"Hơn nữa, anh đã nói là uống cùng nhau mà tại sao đối phương không uống?"
Khổng Học Lễ bày ra sắc mặt lạnh lùng.
"Hừm,vị này, tính tình cũng dữ quá nhỉ?"
"Tôi tới đây để bàn bạc chuyện làm ăn với thiếu gia Tập đoàn Nhuận Tinh, còn anh tới đây làm gì đây?"
"Khổng quản lý, đây là anh rể của tôi."
"Anh rể?"
Khổng Học Lễ chế nhạo: "Thực xin lỗi, cái thân phận này không là gì đối với tôi cả, tôi chỉ quan tâm tên này có chức vụ gì trong Tập đoàn Dược phẩm Nhuận Tinh?"
Chức vụ?
Hình như là hắn không có chức vụ chính thức thì phải...
Dù sao thì cậu cũng đâu thể giới thiệu hắn là thợ mát xa của chị gái mình đâu phải không?
Thấy Diệp Tiêu lại định giải thích thì Lương Siêu không nhìn nổi bộ dạng khúm núm của cậu ta nữa, hắn lập tức đá thẳng vào mông cậu ta một phát.
"Nhãi con, nếu cậu đã gọi tôi một tiếng anh rể thì hôm nay tôi sẽ dạy cho cậu một bài học để đời."
"Nhớ kỹ, chị cậu cho cậu tới phụ trách việc này là vì muốn tạo cơ hội cho cậu rèn luyện lòng can đảm, không phải để cậu đến đây giả làm cháu trai*."(*ám chỉ vẻ mặt khi nịnh nọt người khác)
"Cho dù là làm cháu trai thì phải cũng phải là người khác làm cháu trai cậu mới đúng."
"Hiểu chưa?"
"Không thấy ly của tôi cạn rồi sao? Rót rượu nhanh đi!"
Khổng Học Lễ hét lên một tiếng rồi ném chiếc ly của mình đi khiến Diệp Tiêu ngồi đối diện hơi giật mình.
Không phải là cậu ta sợ người này, dù sao thì Diệp Tiêu cũng là một tay ăn chơi lâu năm. Có điều là hiện tại cậu ta đang làm nhiệm vụ, cậu sợ không cẩn thận sẽ xảy ra chuyện gì đó.
Vì không muốn khiến đối phương mất vui trong cuộc đàm phán, Diệp Tiêu suy nghĩ một hồi liền hít một hơi thật sâu. Cậu ta đứng dậy, mỉm cười đi tới chỗ anh ta.
"Khổng tổng, để tôi rót rượu cho anh."
Nói xong, Diệp Tiêu tiến tới rót rượu cho Khổng Học Lễ. Sau đó cậu ta cầm ly rượu của mình lên rồi cúi người cười nói: "Nào ngài Khổng, nghe danh ngài đã lâu, để tôi mời ngài một ly nào."
Khổng Học Lễ ngẩng đầu, anh ta có chút kinh ngạc trước thái độ của Diệp Tiêu.
Anh ta còn tưởng hôm nay đi đàm phán với tên nhị thế tổ cưỡi ngựa vàng lớn lên này phải chuẩn bị tinh thần nịnh nọt lấy lòng mới ký được hợp đồng.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
Vậy mà hiện tại xen ra hình như không cần làm vậy nữa nhỉ?
Chú nghé con này thật sự quá nhát, anh cứ mạnh dạn đè đầu nó là được!
Trong lòng đã có kế hoạch, Khổng Học Lễ nâng ly rượu trước mặt lên nhưng không những không cụng ly với Diệp Tiêu mà còn đổ rượu xuống đất.
Thấy vậy, vẻ mặt của Diệp Tiêu cứng đờ. Ngay sau đó, cậu ta nghe thấy đối phương nói: "Diệp thiếu, trước đây chưa có ai dạy ngài quy tắc trên bàn rượu sao?"
"Rượu đầy trà nửa, anh chỉ rót cho tôi một nửa là có ý gì?"
"Anh đang coi thường tôi đúng không?"
"Hả?"
Sắc mặt của Diệp Tiêu hơi đỏ lên, vội vàng giải thích: "Không không, Khổng quản lý đừng hiểu lầm, tôi không hề có ý như vậy. Chỉ là..."
"Được rồi."
Khổng Học Lễ giơ tay ngắt lời cậu ta, nói: "Nếu anh đã không có ý kia thì thể hiện ra trước đi."
"Người đâu!"
"Rót đầy ly cho Diệp thiếu của đi!"
Khổng Học Lễ phất tay một cái ra hiệu cho người đàn ông trung niên có bộ râu cá trê mang thanh kiếm dài trên thắt lưng phía sau, ông ta nhận lệnh liền cầm một thùng rượu lớn bên cạnh lên.
Sau đó rót đầy ba bình rượu lớn rồi đặt tới trước mặt Diệp Tiêu.
Diệp Tiêu cau mày, có chút tức giận.
"Khổng quản lý, anh làm vậy… không phải hơi quá đáng rồi sao?"
"Quá đáng?"
Khổng Học Lễ liếc cậu ta một cái rồi đứng dậy làm bộ muốn rời đi, Diệp Tiêu thấy vậy toàn thân lại mềm nhũn ra.
Đây là nhiệm vụ đầu tiên Diệp Tiêu nhận, chưa nói được mấy câu mà để đối phương cứ vậy đứng dậy rời đi rồi thì sau này cậu còn mặt mũi đâu lên tiếng nói mình sẽ chia sẻ gánh nặng với chị gái chứ?
Như thế cậu làm sao có thể giúp nhà họ Diệp đứng vững chứ?
"Khổng tổng, xin ngài dừng bước!"
Cậu ta nhanh chóng níu Khổng Học Lễ lại, cười nói: "Ngài đừng hiểu lầm, dù thế nào thì tôi vẫn phải nể mặt ngài chứ, dù sao sau này hai nhà chúng ta vẫn còn hợp tác lâu dài."
"Như này đi, tôi sẽ chiều ý ngài uống hết mấy bình rượu này."
Nói xong, Diệp Tiêu chậm rãi nâng bình rượu lên uống trước ánh mắt chế giễu của Khổng Học Lễ và ninja Vương quốc Sakura phía sau.
Cậu ta hít một hơi thật sâu, đang định uống hết thì cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, là Lương Siêu đi đến.
Thấy thế hoàn cảnh trong phòng, lông mày Lương Siêu nhướng lên, lập tức đưa tay nắm lấy bờ vai Diệp Tiêu.
Diệp Tiêu quay đầu nhìn lại, cười ngượng ngùng gật đầu.
"Có chuyện gì vậy?"
"Không, không có gì đâu anh rể, tôi chỉ uống một ly rượu với Khổng quản lý mà thôi."
"Đây là một ly của anh sao?"
"Hơn nữa, anh đã nói là uống cùng nhau mà tại sao đối phương không uống?"
Khổng Học Lễ bày ra sắc mặt lạnh lùng.
"Hừm,vị này, tính tình cũng dữ quá nhỉ?"
"Tôi tới đây để bàn bạc chuyện làm ăn với thiếu gia Tập đoàn Nhuận Tinh, còn anh tới đây làm gì đây?"
"Khổng quản lý, đây là anh rể của tôi."
"Anh rể?"
Khổng Học Lễ chế nhạo: "Thực xin lỗi, cái thân phận này không là gì đối với tôi cả, tôi chỉ quan tâm tên này có chức vụ gì trong Tập đoàn Dược phẩm Nhuận Tinh?"
Chức vụ?
Hình như là hắn không có chức vụ chính thức thì phải...
Dù sao thì cậu cũng đâu thể giới thiệu hắn là thợ mát xa của chị gái mình đâu phải không?
Thấy Diệp Tiêu lại định giải thích thì Lương Siêu không nhìn nổi bộ dạng khúm núm của cậu ta nữa, hắn lập tức đá thẳng vào mông cậu ta một phát.
"Nhãi con, nếu cậu đã gọi tôi một tiếng anh rể thì hôm nay tôi sẽ dạy cho cậu một bài học để đời."
"Nhớ kỹ, chị cậu cho cậu tới phụ trách việc này là vì muốn tạo cơ hội cho cậu rèn luyện lòng can đảm, không phải để cậu đến đây giả làm cháu trai*."(*ám chỉ vẻ mặt khi nịnh nọt người khác)
"Cho dù là làm cháu trai thì phải cũng phải là người khác làm cháu trai cậu mới đúng."
"Hiểu chưa?"
Bình luận facebook