• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Truyền Nhân Của Thần Y (thần Y Tái Thế) - Lâm Mạc Huy (6 Viewers)

  • Chap-423

Chương 423




Trêu Chọc Hạ Vũ Tuyết ở phía sau, viện trưởng Đức cũng mở to mắt kêu lên: “Chuyện này... chuyện này... chuyện này sao có thể chứ?" Hai cánh tay của Ngọc Mạn giờ mịn màng như ngọc, các vết áp xe và mụn nước trước đây giờ đã biến mất không dấu vết



Làn da của cô ấy giống như da em bé, tràn đầy sức sống. Bên cạnh đó, da của cô ấy rất trắng, so với tình trạng lúc trước thì có thể nói là đối lập hoàn toàn.



Bà Trinh và viện trưởng Đức đã bị sốc.



Họ cũng biết được từ Lâm Mạc Huy rằng bệnh nhân này là một cô gái. Có điều, lúc trước họ không chỉ không thể phân biệt được cô là nam hay nữ, mà việc biết được làn da của cô vốn dĩ lại đẹp như vậy cũng là điều không thể. Lâm Mạc Huy nói: “Tình trạng của cô ấy đang được cải thiện. Hiện tại chỉ có phần da ở cánh tay đã trở lại như cũ. “Sau một thời gian, cả cơ thể của cô ấy cũng có thể bình phục trở lại. Tới lúc đó, hai người có thể đưa cô ấy ra ngoài chơi."



Bà Trinh đầy kinh ngạc: "Thật sao? Ngọc Mạn... Ngọc Mạn sẽ trở nên rất xinh đẹp, đúng không?"



Ngọc Mạn ánh mắt ngượng ngùng, yên lặng nhìn Lâm Mạc



Lâm Mạc Huy cười tủm tỉm. "Đương nhiên rồi."



Huy.



Bà Trinh vui mừng khôn xiết: "Hay quá! Ngọc Mạn à, khi nào cháu khỏi bệnh, dì sẽ dẫn cháu đi chơi, mua quần áo đẹp cho cháu, cho cháu ăn thật nhiều đồ ăn ngon. Được không?"



Viện trưởng Đức rơm rớm nước mắt, ông nghĩ đến đứa con gái yếu mệnh của mình, đột nhiên xúc động một cách không thể giải thích được.



Lâm Mạc Huy gọi vện trưởng Đức và ra hiệu cho ông cùng anh đi ra ngoài.



Đi đến khu vườn, viện trưởng Đức thì thào: "Anh Mạc Huy, có chuyện gì vậy?"



Lâm Mạc Huy nói: "Tôi muốn phiên ông tìm giúp tôi một ít thông tin



Viện trưởng Đức ngạc nhiên, chuyện gì mà thần bí vậy? "Anh Mạc Huy, đừng ngại. Có gì cần anh cứ nói đi Viện trưởng Đức lập tức nói.



Lâm Mạc Huy: "Viện trưởng Đức, ông có mạng lưới quan hệ khả tốt ở các bệnh viện lớn ở thành phố Hải Tân “Tôi muốn ông giúp tôi tìm thêm một số trường hợp bệnh nhân đặc biệt, đó là những trường hợp mà các bệnh viện không thể phát hiện ra tên bệnh cũng như không thể điều trị được



Viện trưởng Đức lập tức cả kinh: "Anh Mạc Huy, anh muốn cứu bọn họ sao?” “Tuyệt quá! Anh đã ra tay, bất kể bệnh tật gì cũng sẽ không phải là vấn đề lớn. Thật là may mắn cho những bệnh nhân ở thành phố Hải Tân."



Lâm Mạc Huy cười nhẹ, mục đích của anh cũng không phải là chữa bệnh cứu cả thiên hạ. Dù sao thì hiện tại anh không có năng lực làm được điều này.



Những gì anh làm là có liên quan đến Ngọc Mạn, anh thực sự muốn điều tra ra ai là người đang tìm kiếm Ngọc Mạn. Viện trưởng Đức và vợ ăn trưa ở đây, sau đó họ miễn cưỡng nói lời tạm biệt với Ngọc Mạn và ra về.



Ngọc Mạn đứng bên cửa sổ nhìn Lâm Mạc Huy tiền họ đi, trong mắt có chút lưu luyến.



Cô gái này cuối cùng cũng có thể cảm thấy như ở nhà.



Hai ngày nữa trôi qua. Đúng lúc này, Lâm Mạc Huy đang đi làm thì bất ngờ nhận được cuộc gọi từ Phương Như Nguyệt. "Lâm Mạc Huy, những gì cậu đã hứa với chủ hai, cậu định làm như thế nào?"



Lâm Mạc Huy không khỏi nhíu mày: “Con đã hứa với ông ấy điều gì vậy?"



Phương Như Nguyệt khó chịu: “Tên nhóc này, cậu quên rồi sao?" “Công ty của chủ hai có hợp tác với công ty của Tổng Lan Ngọc. Bay giờ, chủ hai của cậu đang nằm toàn quyền phụ trách dự án mới. Nếu không thể làm tốt, chủ hai của cậu sẽ phải bị đuổi ra khỏi công ty. "Cậu đã hứa những gì, tại sao cậu không thực hiện?” Nghe tới đây, Lâm Mạc Huy mới chợt nhớ ra những gì Phương Như Nguyệt đang muốn nhắc tới.



Lúc đó anh chỉ thuận miệng nên chấp nhận sẽ giúp đỡ, nhưng thực sự thời gian gần đây anh vẫn khá bận, không thể đến gặp Tổng Lan Ngọc. Không ngờ, Ngô Trung Kiên lại nhớ rõ như vậy.



Lâm Mạc Huy: "Vậy con sẽ tìm thời gian thích hợp để liên lạc với Lan Ngọc



Phương Như Nguyệt lập tức nói: "Không cần." “Chủ hai của cậu đang ở đây với tôi rồi, vừa vặn bây giờ chú ấy cũng có thời gian. Tôi sẽ bảo chú ấy tới gặp cậu ngay lập tức. Cậu đưa chú ấy tới Tập đoàn Vân Hải cùng nói chuyện với Tổng Lan Ngọc đi. Cho dù thế nào cũng phải lấy được dự án này về cho chủ ba của câu



Lâm Mạc Huy còn chưa kịp nói gì thêm, Phương Như Nguyệt đã cúp điện thoại



Lâm Mạc Huy tỏ vẻ bối rối. Như thế nào gọi là phải có được dự án bằng mọi giá?



Anh vốn không biết dự án này lớn đến mức nào,hay tình huống ra sao, tại sao anh lại phải yêu cầu Tổng Lan Ngọc ký hợp đông? Tuy nhiên, anh cũng biết rằng thật vô ích nếu tiếp tục tranh luận với Phương Như Nguyệt. Dường như trong mắt bà, hễ là có quen biết thì đều sẽ sẵn sàng giúp đỡ.



Còn việc cần giúp là gì, thì bà hoàn toàn không cần quan tâm tới.



Sau một hồi suy nghĩ, Lâm Mạc Huy vẫn quyết định gọi cho Tổng Lan Ngọc trước để tìm hiểu một số chi tiết.



Ngay khi cuộc gọi được kết nối, giọng nói có chút lười biếng của Tổng Lan Ngọc truyền đến: "Anh Mạc Huy, hôm nay sao anh lại có thời gian rảnh rồi mà gọi cho tôi vậy?"



Giọng điệu vừa uể oải lại có chút ngọt ngào nũng nịu, cứ như thể có đang trò chuyện với người thân thiết nhất.



Lâm Mạc Huy lúng túng cười và nói sơ bộ với cô một lần về tình hình hiện tại.



Tổng Lan Ngọc thở dài: “Ô, hóa ra là vì chuyện làm ăn ư? Tôi còn tưởng rằng anh gọi cho tôi là vì nhớ tới tôi cơ đấy



Làm Mạc Huy nhất thời không nói nên lời.



Tổng Lan Ngọc cười khúc khích bên kia điện thoại: “Được rồi, tôi chỉ đùa với anh thôi. Công ty Warren mà anh đang nói tới, tôi có biết. Anh muốn hỏi gì sao?”



Lâm Mạc Huy nói: “Tôi chỉ muốn hỏi, lần hợp tác này có quan trọng không?"



Tổng Lan Ngọc. "Cũng không quan trọng lắm. Thực sự thì cũng có ảnh hưởng chút ít đến cục diện của công ty sau này, nhưng cũng không quá nhiều." “Nếu anh muốn tôi ký hợp đồng với Warren, cũng không phải vấn đề lớn.” ký hợp đồng với Warren, điều đó không sao."



Lâm Mạc Huy thở dài, và nói về tình hình hiện tại của chính mình.



Tổng Lan Ngọc nghe xong, cô khẽ nói: "Anh Mạc Huy, anh thật tốt với Hứa Thanh Mây. Người nhà cô ấy đưa ra yêu cầu quả đáng như vậy mà anh cũng có thể đáp ứng họ."



Lâm Mạc Huy bất lực thở dài: “Cũng không còn cách nào khác, tôi không thể làm cho Thanh Mây xấu hổ" Tổng Lan Ngọc cũng thở dài: "Hửa Thanh Mây thật là may mắn khi có thể tìm được một người như anh “Thôi được rồi, vì anh cũng đã có lời, dự án này thực sự không thành vấn đề. Chỉ cần công ty Warren đó không đưa ra một cái giá quá vô lý, có thể nói chuyện"



Lâm Mạc Huy lúc này mới thở phào nhẹ nhõm: “Vậy một lát nữa chúng tôi tới đó nhé.



Tổng Lan Ngọc cười khúc khích "Được rồi. Tôi sẽ ở công ty đợi anh



Không lâu sau khi anh đặt điện thoại xuống, Ngô Trung Kiên cũng vội vàng chạy tới. Ông ta cau mày trước tiên, nhìn xung quanh rồi cong miệng nói: "Lâm Mạc Huy, phòng làm việc của cậu cũng quá đơn sơ thi phải “Cậu phải tới xem công ty chúng tôi. Cho dù là lãnh đạo nhỏ thì phòng làm việc cũng được bài trí rất đẹp mắt. Xem ra, đãi ngộ ở bệnh viện này thực sự kém xa so với công ty nước ngoài.



Lâm Mạc Huy cũng không muốn tranh luận với ông ta, gật đầu lia lịa "Vâng, phải rồi." Ngô Trung Kiên rất hài lòng, ông ấy mỉm cười và nói: "Đợi tới khi hợp đồng lần này được ký kết, tôi sẽ chuyển cậu tới công ty của chúng tôi. Tới lúc đó, cậu sẽ không phải ngôi trong cái văn phòng cũ rích xấu xí này nữa



Lâm Mạc Huy mỉm cười, cũng không bày tỏ ý kiến gì.



Tất nhiên anh ấy sẽ không đến công ty của Ngô Trung Kiên. Lâm Mạc Huy cũng biết rõ tính cách của Ngô Trung Kiên, nếu anh ấy thực sự đến đó, khác nào tự tìm đường chết.



Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên vang lên một giọng nói: “Cút ngay!



Lâm Mạc Huy cau mày, đây chẳng phải là giọng của Hạ Vũ Tuyết sao, ai đã khiến cô ấy tức giận?



Lúc này, Ngô Tân Bình bước vào với một nụ cười toe toét "Ôi, mỹ nhân, sao em lại tức giận như vậy? Tôi chỉ đùa với em chút thôi. “Nào, để tôi tự giới thiệu Tôi tên là Ngô Tân Bình, mời ở nước ngoài trở về. Bố tôi là tổng giám đốc chi nhánh Việt Nam của công ty Warren “Tôi không rành về tình hình trong nước. Hay là, em bỏ ra chút thời gian, dẫn tôi ra ngoài đi dạo một chút.



Lâm Mạc Huy không biết phải nói gì, tại sao Ngôn Tân Bình lại theo tới đây. Hơn nữa anh ta còn dám quấy rối Hạ Vũ Tuyết, đây không phải là tự tìm đường chết sao?



Quả nhiên, bên ngoài truyền tới một tiếng tát lớn vào mặt, kèm theo lời chửi măng của Hạ Vũ Tuyết: "Tôi không quan tâm anh đến từ đâu! Anh cút ngay khỏi đây cho tôi! Đừng để tôi phải nhìn thấy anh một lần nữa.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom