Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 972
Chu Đại Lâm có được huân chương này vào năm 92, khi ông cứu một chiếc xe chở học sinh tiểu học bị kẻ điên bắt cóc, lúc ấy ông vật lộn với kẻ điên kia rồi bị đâm hai nhát, phải nằm bệnh viện khoảng chừng ba tháng.
Những thông tin đó không phải Chu Nhược Mai nói, mà là tôi cảm nhận được thông qua tàn hồn của Chu Đại2Lâm trên chiếc huân chương bằng đồng này... Còn về tình hình lúc xảy ra tai nạn xe, giống y như đúc với những gì tôi nhìn thấy trước đó, điểm khác biệt duy nhất là lần này tôi trông thấy bằng thị giác của Chu Đại Lâm.
Tất nhiên, sự xuất hiện của tôi ít nhiều gì cũng thay đổi vài tình tiết vốn có, đó là sau khi Chu Đại5Lâm phát hiện di động của mình có vấn đề, có nhiều người cũng phát hiện di động của mình xảy ra vấn đề giống vậy. Ngay khi họ cảm thấy khó hiểu vì di động của mọi người đồng loạt mất sóng thì tai nạn xe đã xảy ra!! Lúc ấy Chu Đại Lâm không đeo đai an toàn, lực va đập quá lớn làm ông ấy văng ra khỏi6cửa sổ, bay đến bên cạnh một gốc cây to ven đường.
Sau khi rơi xuống đất, Chu Đại Lâm đã ngất xỉu trong một khoảng ngắn ngủi rồi dần dần tỉnh lại. Lúc này, ông ấy nhìn thấy một người đang đứng trước mặt mình, do góc độ nên Chu Đại Lâm chỉ nhìn được đôi chân, vì thế ông ấy vươn tay cầu cứu người kia theo bản năng.
Tiếp đó,5tôi thấy đôi chân kia bước những bước đi rất quen thuộc về phía Chu Đại Lâm, đây không phải là những kẻ không chết cũng chẳng sống kia sao? Dù tôi chẳng nhớ được mặt ai trong số họ, nhưng cách họ đi đường đúng là khiến tôi ấn tượng khó phai!!
Bởi vì nếu chỉ một người bước đi cứng đờ máy móc như vậy đi ngang qua, có lẽ3bạn sẽ cho rằng bình thường người này cũng đi đường như thế. Nhưng khi cả một đám người bước đi y hệt thế về phía bạn, cảm giác sợ hãi này không thể dùng ngôn ngữ để hình dung, cho nên tôi rất khó quên tư thể đi đường của họ...
Khi quái nhân kia thong thả đi đến trước mặt Chu Đại Lân, tầm nhìn của ông ấy đột nhiên tối sầm lại, tất cả ký ức đến đây là kết thúc. Trong ký ức của Chu Đại Lâm, ông ấy không biết lúc đó mình bị thương nặng bao nhiêu, có lẽ ông ấy khôi phục được ý thức cũng chỉ là hồi quang phản chiếu trong ngắn ngủi, cho nên tôi cũng không đoán được ông ấy chết vì bị thương do tai nạn xe hay là bởi vì sự xuất hiện của quái nhân kia. Chẳng qua tôi có thể chắc chắn một điều rằng, thi thể của Chu Đại Lâm chắc chắn đã bị tên này mang đi rồi. Bởi vì lúc ấy trừ Chu Đại Lâm mất tích, tất cả hành khách, bao gồm cả tài xế và hướng dẫn viên du lịch đều đã gặp nạn hết, cho nên kẻ mang thi thể của Chu Đại Lâm đi chắc chắn chính là gã kia. Khi tôi thuật lại tình huống nhìn thấy trong ký ức của Chu Đại Lâm cho chú Lê, chú ấy cau mày lại và nói: “Việc Chu Đại Lâm chết rồi mất tích chỉ e không phải chuyện trùng hợp, chẳng lẽ tất cả chuyện này đều đã được sắp đặt sẵn từ trước?”
Tôi nghe mà khó hiểu: “Hại chết cả xe đầy người chỉ vì muốn giết một cảnh sát già đã về hưu ư?” Nói xong, tôi bèn quay qua hỏi Chu Nhược Mai: “Chị biết cha của mình có kẻ thù nào không?”
Chu Nhược Mai mờ mịt nhìn tôi: “Cha tôi đã về hưu năm sáu năm rồi, nếu thật sự có kẻ thù tìm ông ấy báo thù thì cũng đâu phải chờ tới tận bây giờ chứ?”
Tôi biết chị ta nói phải, đây cũng không phải lần đầu hai vợ chồng già ra nước ngoài chơi, muốn ra tay thì chắc hẳn sẽ có rất nhiều cơ hội, cho nên khả năng bị trả thù không lớn. Nhưng nếu không phải trả thù, tại sao cứ phải mang thi thể của ông cụ chu đi chứ?
Còn cái đám người không chết cũng chẳng sống đó nữa, họ xuất hiện trong ảo ảnh của tôi hai lần, việc tôi có thể nhìn thấy ảo ảnh là do họ hay sao? Hay họ vốn đã tồn tại ở trong ảo ảnh rồi?
Cuối cùng nghĩ tới nghĩ lui, tôi đành phải nói với Chu Nhược Mai: “Chị Chu, chị có thể điều tra thử tài xế gây tai nạn kia đang ở đâu không?”
Chu Nhược Mai trả lời tôi không chút nghĩ ngợi: “Anh ta đã chết ngay tại chỗ...” Tôi lập tức mừng rỡ: “Thật tốt quá!! Vậy chị điều tra thử giúp chúng tôi tài xế kia được chôn ở đâu? Điều này rất quan trọng trong việc tìm được xác ông cụ!”
Tuy rằng Chu Nhược Mai không hiểu tại sao phải làm như vậy, nhưng chị ta vừa nghe nói đây là điểm quan trọng để tìm ra cha già của mình thì vẫn bảo Tiểu Tống và Triệu Dương đi tìm. May mắn chuyện này chưa qua lâu lắm, hơn nữa việc vẫn chưa kết thúc, nên xác của tài xế vẫn còn để ở phòng giữ xác trong Cục cảnh sát địa phương.
Vốn dĩ với thân phận như Chu Nhược Mai, cảnh sát Philippines sẽ không cho chị ta đến xem thi thể của tài xế gây tai nạn. Nhưng chị ta ra tay hào phóng, dùng tiền mua chuộc cảnh sát phụ trách vụ án, để anh ta dẫn chúng tôi đến phòng giữ xác.
Khi chúng tôi đi vào phòng giữ xác, cảnh sát bị Chu Nhược Mai mua chuộc cho người kéo ngăn tủ lạnh đựng xác ông tài xế kia ra... Trong nháy mắt, ký ức thuộc về người tài xế kia ùa vào trong đầu tôi. Tuy nhiên, điều khiến tôi không ngờ tới chính là, trong ký ức của tài xế, sự việc đã xảy ra lại không khớp với những gì chúng tôi biết đến.
Đầu tiên, người tài xế này không phải lái xe khi đang mệt mỏi, nhưng đúng là có chở quá tải. Có điều khi chuyện xảy ra, hoàn toàn là vì sương mù dày đặc đột nhiên xuất hiện, thể mới dẫn đến việc anh ta điều khiển xe tải đâm vào xe buýt du lịch!
Nói thẳng ra là khi người tài xế kia đâm vào xe buýt du lịch, trước mắt anh ta trừ sương mù dày đặc ra thì không nhìn thấy cái gì cả. Vốn anh ta chỉ cần đạp phanh là dừng lại hẳn, nhưng vì tốc độ xe quá nhanh, hơn nữa xe chở quá tải nhiều quá, cho nên lúc này mới đụng thẳng vào xe buýt. Khi tôi nhìn thấy sương mù dày đặc xuất hiện trong ký ức của tài xế thì gần như có thể khẳng định, chuyện này không hề đơn giản... Sau đó tôi kể lại với chú Lê, trước khi chết, tài xế này bị sương mù dày che khuất nên mới đụng phải xe buýt, chú ấy cũng nhíu chặt mày: “Lại là sương mù dày đặc ư? Vậy xem ra tài xế này cũng chết oan, người đứng sau lớp sương mù này rốt cuộc muốn gì đây? Chẳng lẽ chỉ là vì thi thể của Chu Đại Lâm ư?” Tôi cũng khó hiểu: “Thi thể của một ông lão hơn sáu mươi tuổi thì có thể có ích lợi gì? Nếu thật sự là luyện chế tà ma gì đó thì cũng nên tìm người trẻ tuổi, thân thể cường tráng mới đúng chứ nhỉ!”
Nhưng một câu này lại nhắc nhở chú Lê, chú ấy gọi điện thoại ngay cho Chu Nhược Mai, bảo chị ta đọc ngày giờ sinh của cha mình, sau đó chú Lê bấm đốt ngón tay tính toán, sắc mặt nặng nề nói: “Không ngờ Chu Đại Lâm lại có mạng Khối cương!”
“Mạng Khôi cương là gì? Rất trâu bò ạ?” Tôi tò mò hỏi. Chú Lê gật đầu đáp: “Người có mạng Khôi cương, vô duyên với quỷ thần, trong bát tự của người mệnh mang Khổi cương còn có sao phụ trợ, phần nhiều có số mạng cực đoan, nếu không phải nắm quyền cao thì chính là có tai ương về lao ngục. Khôi cương chính là sao Văn khối và Võ khôi trên trời, cấp bậc rất cao! Đây là cái gọi là mệnh mang Khôi cương, không sợ quỷ thần!” “Đúng là rất trâu bò mà! Chẳng phải trước khi Chu Đại Lâm về hưu đã là quan lớn đó ư?” Tôi giật mình.
Chú Lê nghe thể thì dùng ánh mắt nhìn đồ ngốc nhìn tôi: “Đó chẳng phải nói lời thừa à? Cháu cho rằng Chu Nhược Mai có ngày hôm nay toàn là dựa vào chính cô ta à? Cháu đúng là vừa ngu ngốc vừa ngây thơ mà!”