Lúc nghe Chu Đại Lâm hỏi mình là ai, tôi chợt không biết nên trả lời ông ấy như thế nào. Cũng không thể nói tôi là người được con gái chú mời đến để tìm kiếm xác của chú nhỉ? Vì thế tôi bèn bịa chuyện: “Cháu là bạn của Chu Nhược Mai, chú là Chu Đại Lâm? Cha của Chu Nhược Mai ạ?”
Lúc này bà cụ bên cạnh Chu Đại Lâm cũng đứng lên, chắc bà ấy là mẹ của Chu Nhược Mai. Tuy rằng tôi cũng không biết2tại sao mình lại xuất hiện trên chiếc xe buýt này, càng không biết mình có thể thay đổi chuyện đã xảy ra hay không, nhưng nếu không thử thì ai có thể dám chắc được đây, nếu lỡ như được thì sao?
Vì thế tôi bèn nói với tài xế trên xe: “Dừng xe lại bên đường đi! Đằng trước sắp xảy ra tai nạn giao thông!” Có thể là tôi nói đột ngột quá nên tài xế không thể tin tưởng nổi, anh ta không còn thân thiện như lần5trước mà hỏi tôi với vẻ đề phòng: “Rốt cuộc cậu là ai? Tại sao lại biết đằng trước sẽ xảy ra tai nạn giao thông?”
Tôi bị tài xế hỏi á khẩu, không trả lời ngay được. Đúng vậy, nên giải thích về việc vì sao tôi biết chuyện tương lại được đây? Họ thấy tôi ngơ ngác nói không nên lời thì tỏ vẻ muốn lập tức đuổi tôi xuống xe.
Hết cách, tôi đành phải kiên nhẫn giải thích: “Xin mọi người tin tôi đi, tôi thật sự tới cứu6các người mà, chỉ cần bảo bác tài dừng xe lại, chúng ta cùng xuống xe chờ một lát, như vậy mọi người đều an toàn, đằng trước thật sự sẽ xảy ra một vụ tai nạn rất nghiêm trọng!”
Tôi nói đến khô cả nước bọt nhưng người trên xe thì chẳng ai chịu tin. Còn có người nghi ngờ tôi có phải là ăn cướp không? Chờ họ xuống xe thì đồng lõa của tôi đang nấp ở ven đường sẽ nhào ra cướp sạch!
Lúc ấy dù tôi mọc thêm5một trăm cái miệng cũng không giải thích được, bây giờ sao làm người tốt lại khó như vậy chứ? Lúc tôi đang liên tục giải thích với họ rằng mình đúng là người tốt, xin họ hãy tin tưởng tưởng, thì xe buýt lại chạy đến nơi xảy ra tai nạn... Lúc này cuối cùng họ cũng tin lời tôi nói, nhưng giờ mới tin thì cũng muộn rồi, tôi cũng chỉ đành “lòng như tro tàn” nhìn chiếc xe tải lớn lao đến trước mặt!!
Khi lại bị tông vào,3lòng tôi cứ như đang có mười ngàn con ngựa chạy qua như điên... “Tiến Bảo?! Tỉnh lại đi...” Giọng nói quen thuộc vang lên bên tai, tôi đột nhiên mở bừng mắt ra, nhìn thấy Đinh Nhất đang từ trên cao nhìn xuống tôi! Tôi giật mình ngồi bật dậy, sau đó tóm lấy anh ta nói: “Mọi người chạy đi đâu vậy? Anh có biết vừa nãy tôi...” Nói nửa chừng đột nhiên tôi dừng lại, bởi vì tôi phát hiện mình đã quay lại đáy con mương vừa rồi. Điều khác biệt duy nhất là, lần này Đinh Nhất ở ngay trước mắt...
“Vừa rồi cậu... đột nhiên biến mất.” Giọng Đinh Nhất vang lên sâu xa.
“Biến mất?” Tôi ngờ vực.
“Ừ, biến mất.”
Hoá ra vừa rồi sau khi tôi được Đinh Nhất thả dây thừng cho leo xuống dưới, đột nhiên xung quanh nổi lên một lớp sương mù dày đặc làm tầm nhìn bị hạn chế trong vòng ba mét. Đinh Nhất lo lắng tôi gặp nguy hiểm, nên cũng nhanh chóng xuống đáy con mương tìm tôi. Nhưng không ngờ khi xuống tới đáy mương, anh ta lại phát hiện tôi không ở dưới này, bởi lúc đó sương mù rất dày nên anh ta đành phải vừa gọi vừa tìm khắp mọi ngóc ngách dưới mương. Tuy nhiên đã tìm hết cả mương rồi, lại kinh ngạc phát hiện ra tôi đã biến mất rồi...
Sau đó anh ta để chú Lê cũng xuống dưới đáy mương tìm cùng với mình, nhưng chú Lê xuống dưới rồi lại phát hiện, lúc ấy luồng không khí dưới mương rất hỗn loạn, kim la bàn trên tay chú ấy quay loạn xạ, còn tôi lại như đã bốc hơi khỏi nhân gian.
Chuyện xảy ra quá đột ngột, chú Lê và Đinh Nhất đều không rõ tôi biến mất như thế nào, vì thế chú Lê bèn lên lại trên bờ mương với hai người Tiểu Tống, Triệu Dương, tìm kiếm qua lại xung quanh con mương này. Đinh Nhất vẫn ở lại dưới đáy mương chờ, vì anh ta cảm thấy từ đầu đến cuối tôi chưa từng rời khỏi nơi này.
Quả nhiên, lớp sương mù dày đặc tới mau mà ai cũng mau, theo màn sương mù dày đặc dần dần lui đi, bóng dáng của tôi lại xuất hiện ở đáy mương, chỉ là lúc đó tôi đang nhắm nghiền mắt nằm trên đất. Đinh Nhất thấy tình trạng này thì vội chạy đến xem xét, phát hiện mặc dù tôi hôn mê bất tỉnh nhưng tròng mắt bên dưới mi mắt lại chuyển động, giống như đang nằm mơ, lại giống như đang nhắm mắt tự hỏi cái gì đó...
Vì thể Đinh Nhất bèn gọi to tên tôi, muốn đánh thức tôi dậy. Kết quả anh ta mới kêu hai tiếng tôi đã có phản ứng, đôi mắt cũng không lộn xộn giống vừa rồi, nhanh chóng bình tĩnh lại, sau đó tôi từ từ mở mắt dậy.
Sau khi trở về xe, đầu óc tôi vẫn không tỉnh táo lắm, liên tục thầm rà soát lại chuyện vừa xảy ra, theo cách nói của Đinh Nhất, vừa rồi tôi biến mất giữa màn sương mù dày đặc, sương mù tan đi thì tôi lại xuất hiện. Tôi kể lại với họ về những gì mình vừa trải qua, tôi tin rằng nếu lúc ấy Đinh Nhất không đánh thức mình dậy, có lẽ tôi vẫn sẽ phải lặp đi lặp lại mốc thời gian xảy ra vụ tai nạn xe kia. Tôi bảo Tiểu Tống đưa ảnh của Chu Đại Lâm cho mình xem, quả nhiên chính là ông chú nhờ tôi sửa giúp di động đó, nhưng đám người kỳ quặc trong sương mù kia là cái gì đây? Một đám không chết cũng chẳng sống, trông nhìn còn kỳ dị lạ thường... Sau khi trở lại khách sạn, Tiểu Tổng không yên tâm lắm, quyết mời bác sĩ tới kiểm tra sơ bộ cho tôi. Tuy rằng vừa rồi tôi đã trải qua cảnh tai nạn xe rất chân thật đến hai lần, nhưng mà trên người lại không có một vết trầy xước nào.
Mặc dù chú Lê cho rằng có thể khi đó là linh hồn rời thể xác, nhưng tôi lại không nghĩ như vậy, bởi vì kể cả tối có xuất hồn, thì khi họ xuống dưới mương cũng phải nhìn thấy cơ thể của tôi chứ?
Nhưng rõ ràng là không có, sau khi sương mù tan đi thì cơ thể của tôi mới xuất hiện, không thể nghi ngờ về điều này được, nhưng rốt cuộc tại sao tôi lại có thể trải qua vụ tai nạn xe đó hai lần được?
Chẳng lẽ là do tôi xuyên không? Nhưng nghĩ lại thì thấy khả năng cũng không lớn, kể cả là xuyên không mà còn có thể xuyên tới hai lần ư? Ngay lúc tôi nghĩ đến nát óc cũng không ra thì Tiểu Tống gõ cửa phòng, anh ta đến nói cho chúng tôi biết mình phải đến sân bay đón Chu Nhược Mai ngay, chị ta đã mang theo thứ chúng tôi cần đến đây rồi.
Tôi thầm mừng rỡ, nếu đồ chị ta mang đến có ích, tôi sẽ có thể nhìn thấy trước lúc xảy ra chuyện thì Chu Đại Lâm đã trải qua những gì... Đương nhiên, tiền đề là thứ kia đúng là thứ Chu Đại Lâm yêu thích nhất mới được. Chu Nhược Mai đến, công việc như có chuyển biến tốt, bởi vì chị ta mang tất cả huân chương vinh dự mà Chu Đại Lâm nhận được trước khi về hưu đến, nếu mấy thứ này còn không phải thứ Chu Đại Lâm coi trọng nhất, vậy có lẽ trên đời này cũng không có thứ gì mà ông ấy quan tâm nữa.
Quả nhiên, sau khi sờ hết tất cả huân chương vinh dự đó một lượt, một cái huân chương bằng đồng rất nặng đã xuất hiện trong tay tôi...
Bình luận facebook