• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Truyện Người tìm xác Full 2024 2 (51 Viewers)

  • Chương 489

Tráng Tráng rụt rè nói: “Nếu mẹ cháu tha lỗi cho các chú thì cháu cũng sẽ tha thứ…”

“Mẹ cháu đâu?” Tôi cũng cảm thấy mình rất ngốc khi hỏi câu đó.

Nhưng không ngờ Tráng Tráng lại chỉ về phía sau tôi nói: “Mẹ cháu ở đằng sau chú!”

Tôi lập tức lạnh xương sống, từ từ quay đầu lại, ngoại trừ một cái áo khoác thì không còn gì khác. Nhưng cảm giác kia đúng2là lạnh gáy, may mà bây giờ đang là ban ngày.

Tôi lại đứng dậy đi quanh phòng, muốn tìm đồ gì đó có thể xác định tình trạng của cô Lưu. Nhưng tìm mãi, vẫn chỉ là những đồ bình thường, không có gì khả nghi.

Thế nên tôi hỏi Lữ Hoằng Văn, bình thường vợ anh ta thích thứ gì nhất? Cái gì cũng được! Nhưng Lữ Hoằng Văn nghĩ mãi cũng chẳng biết thứ5vợ mình thích nhất là gì.

Tôi cảm thấy quan hệ của hai người này không thân thiết, nếu không đến thứ gì vợ mình thích nhất sao cũng không biết? Không còn cách nào, nếu anh ta không biết, tôi đành hỏi Tráng Tráng vậy.

“Tráng Tráng, nói chú biết, mẹ cháu bình thường thích gì nhất?”

Tráng Tráng ngây thơ nghệt mặt ra nghĩ một lúc rồi nói: “Tráng Tráng thích kem ly nhất… Mẹ thích6nhất… điện thoại! Vì mẹ lúc nào cũng xem điện thoại di động!”

Lúc này tôi thấy Lữ Hoằng Văn biến sắc, chẳng lẽ trong điện thoại của cô Lưu có bí mật gì đó không thể để chúng tôi biết sao? Thế là tôi lại cười nói với anh ta: “Anh Lữ, anh có thể cho tôi xem điện thoại của chị Lưu một chút được không, tôi cam đoan sẽ không đọc nội dung5bên trong.”

Lữ Hoằng Văn hơi lúng túng nói: “Thật ra cũng không phải có gì đó không thể xem, chỉ là trong đó cô ấy cùng với tên Liệt Hỏa Như Ca có hơi…”

“Anh yên tâm, tôi không xem nội dung, chỉ cầm trong tay cảm nhận một chút thôi!”

Lữ Hoằng Văn bán tín bán nghi lấy điện thoại trên giá sách xuống, nhưng vẫn đưa cho tôi. Tôi cầm lấy, đây là chiếc điện3thoại smartphone thông thường, trong nháy mắt tôi có cảm giác được thứ gì đó, nhưng lại quá mơ hồ…

Tôi kinh ngạc nhìn về Lữ Hoằng Văn, lại thấy anh ta đang nhìn tôi đầy kỳ vọng, không giống như trong lòng có chuyện khuất tất. Lúc này Đinh Nhất đến trước mặt tôi hỏi: “Thế nào? Có phát hiện gì sao?”

Tôi khá thắc mắc nói: “Tôi cũng không nói rõ được là cảm thấy gì, mặc dù không cảm nhận được ký ức tàn hồn trên điện thoại, nhưng trên điện thoại này có thứ gì đó…”

“Ý cậu là người có thể không còn?” Đinh Nhất hỏi rõ.

Tôi gật nhẹ đầu: “Khả năng lớn là như thế, nhưng vì không cảm nhận được tàn hồn, nên tôi cũng không rõ.”

Tôi lại ngồi xổm xuống nhìn Tráng Tráng: “Tráng Tráng, cháu có nhớ hôm mẹ rời khỏi nhà không?”

“Mẹ không bỏ đi, sau khi mẹ đi mẹ có về rồi mà!” Tráng Tráng nói ra câu này như dội một quả bom xuống đây…

Lữ Hoằng Văn định mắng thằng bé, nhưng tôi ngăn lại, tiếp tục hỏi Tráng Tráng: “Thế à, coi như hôm đó mẹ cháu không bỏ đi, nhưng đêm hôm đó mẹ làm gì, cháu có nhớ không?”

Tráng Tráng hơi do dự nhìn về phía góc phòng, như đang chờ ý kiến của ai đó. Sau đó rụt rè nói với tôi: “Mẹ cháu sau khi nấu cơm cho cháu ăn thì xem hoạt hình cùng cháu, rồi quát cháu đi ngủ.”

“Sau đó thì sao? Cháu có thấy mẹ làm gì nữa không?” Tôi vội vàng hỏi.

Tráng Tráng nghĩ một lúc rồi nói: “Cháu thấy mẹ xem điện thoại, sau đó dùng bút vẽ gì đó lên vở vẽ tranh của cháu…”

Tôi vui mừng vội hỏi nó: “Thế vở vẽ tranh của cháu ở đâu? Có thể cho chú xem được không?”

Tráng Tráng chạy về phòng mình, lấy một tập tranh lớn, tôi cầm mở ra xem, mấy trang đầu là tranh Tráng Tráng vẽ đồ vật, nhưng khi lật đến trang cuối cùng, có thể thấy một dòng địa chỉ được viết bằng cọ vẽ: đường Học Tử, khu chung cư Ngô Đồng, tòa B, phòng 702.

Tôi đưa vở vẽ cho Lữ Hoằng Văn, hỏi anh ta có biết địa chỉ này không, nhưng anh ta nhìn một lúc rồi lắc đầu, nói mình chưa thấy địa chỉ này bao giờ.

Nếu đây là địa chỉ cô Lưu đã viết ra trước khi bỏ nhà đi, thì có thể hôm đó cô ấy đã đi đến địa chỉ này. Cho nên bây giờ dù cô Lưu sống hay chết, chúng tôi cũng phải đến đó kiểm tra.

Tôi dùng di động kiểm tra địa chỉ này, mới thấy nó ở cách chúng tôi rất xa, hai nơi ở hai đầu thành phố một Nam một Bắc. Nên nếu hôm đó cô Lưu thật sự đi đến địa chỉ này, thì nhất định phải có mục đích rõ ràng.

Thế là tôi nói với Lữ Hoằng Văn: “Báo cảnh sát đi! Tôi cảm thấy việc còn lại nên để họ điều tra.”

Lần này Lữ Hoằng Văn không gọi điện báo cảnh sát như lần trước mà cùng chúng tôi đi đến đồn công an. Không ngờ, sau khi nói rõ mọi chuyện với cảnh sát, họ lập tức lập án điều tra.

Mới đầu chúng tôi còn rất nghi hoặc lần này phản ứng cũng quá nhanh nhỉ? Khác với cách xử lý lần trước nhiều thật, có lẽ vì chúng tôi báo cùng một địa chỉ? Kết quả là trong lúc chờ Lữ Hoằng Văn làm tường trình, chúng tôi lại gặp người quen cũ…

“Tiến Bảo! Sao cậu lại ở đây?” Một giọng nói quen thuộc vang lên.

Tôi quay lại, là Bạch Kiện đã lâu không gặp!

“Ồ! Đây không phải Cục trưởng Bạch sao? Nghe nói gần đây lại thăng chức rồi?” Tôi cười nói.

Bạch Kiện đập nhẹ vào vai tôi nói: “Đi đi đi! Đừng hô ầm lên thế, người khác nghe được không hay lắm…”

“Không phải anh làm trên tỉnh sao? Sau lại đến chỗ chúng tôi?” Tôi cười khẽ nói.

Bạch Kiện thở dài nói: “Ai… đừng nói nữa, gần đây có vụ án khó giải quyết, không xuống không được!”

“Chuyện khó giải quyết đến thế nào mà đích thân anh phải xuống thế?” Tôi tò mò hỏi.

Bạch Kiện nhìn xung quanh, sau đó thì thầm với tôi: “Không biết phải nói với cậu thế nào, nếu làm được sẽ thăng chức, nếu không làm được… giáng chức!”

Tôi giật mình: “Nghiêm trọng vậy sao! Thế tôi có thể giúp gì không?”

Bạch Kiện nhìn tôi nghĩ nghĩ, sau đó vỗ đầu nói: “Đúng thế! Sau tôi không nhớ đến thằng nhóc cậu chứ? Có điều… Vụ án này có chút đặc biệt, không biết cậu có tác dụng không?”

“Ai! Anh đang cố ý khích tôi à?” Tôi giả vờ tức giận nói.

Bạch Kiện liên tục lắc tay nói: “Không phải, thi thể trong vụ này thực sự rất đặc biệt!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom