• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Truyện Người tìm xác Full 2024 2 (162 Viewers)

  • Chương 475

Dù con kiến nhỏ bé cũng muốn sống sót, huống chi là con người chứ? Nhưng Phúc công công canh chừng Xuân Hỉ rất chặt, ngày thường hạ nhân đều không thể tiếp xúc với nàng, mỗi lần đưa cơm đều là Phúc công công đích thân đi, cho nên nàng vốn không có cơ hội chạy trốn.

Cứ như vậy, ngày tháng dần dần trôi qua, ngày Xuân Hỉ lâm bồn sắp tới, mà bụng của Cách2cách thoạt nhìn cũng giống như lúc nào cũng có thể sinh. Tuy nhiên không biết vu sư Tát Mãn không tính kỹ thời gian hay là làm sao, thế nhưng Cách cách lại muốn sinh trước, còn bụng Xuân Hỉ thì không có chút xíu phản ứng nào.

Dưới tình thế cấp bách, Phúc công công lại cầm dao muốn rạch bụng Xuân Hỉ, moi sống thai nhi ra. Tuy Xuân Hỉ liều chết chống cự nhưng5nào phải là đối thủ của Phúc công công, nàng vẫn bị lão đè xuống giường, chuẩn bị mổ bụng nàng ra…

Cũng vào lúc này, tiếng “rầm” vang lên, cửa phòng bị người đá văng, phò mã A Kỳ Các dẫn một đám thuộc hạ vọt vào, vung đao chém đứt tay phải cầm dao của Phúc công công. Xuân Hỉ bị máu của Phúc công công văng đầy người, lập tức sợ đến ngất xỉu.

“Tiến Bảo!”6Theo tiếng của Đinh Nhất vang lên, tôi cảm thấy mặt tê dại, mở mắt ra thì thấy mình đã bị anh ta tát cho một cái.

“Anh làm gì mà đánh tôi?”

“Tôi không đánh cậu, thì cậu còn chưa chịu tỉnh!” Đinh Nhất tức giận nói.

Chú Lê thấy tôi đã tỉnh thì cũng thở dài nhẹ nhõm nói: “Thằng nhóc thối, nếu cháu còn không tỉnh lại, chúng ta đã định đi lên luôn rồi!”

Tôi sờ má5trái đã hơi nóng lên: “Cháu ngất bao lâu rồi ạ?”

La Hải liếc nhìn tôi và nói: “Khoảng chừng nửa tiếng.”

Tôi nghe là ngất xỉu thời gian dài như vậy thì cũng thầm sợ hãi, may mà bị Đinh Nhất tát cho tỉnh. Vì thế tôi kể lại ký ức của Xuân Hỉ vừa xuất hiện khi ngất mới nãy cho họ biết. Hơn nữa nếu tôi không nhầm, thi thể trong quan tài chắc là xác3thai phụ…

La Hải nghe thế thì sắc mặt trở nên rất khó coi, theo lời của anh, hành nghề như bọn họ sợ nhất là gặp phải loại thi thể này, bởi phụ nữ chết vì mang thai có âm khí rất nặng, oán khí lại cực kỳ lớn, không phải trộm mộ thông thường có thể đối phó được.

Chú Lê suy nghĩ rồi nói: “Nếu Xuân Hỉ đã bị chồng của Cách cách phát hiện, vậy chứng minh chắc hẳn anh ta cũng biết Cách cách không mang thai, có lẽ mộ chủ ở đây chính là cô Cách cách ngoan độc kia…”

La Hải cũng đồng ý với suy nghĩ của chú Lê, nhưng bây giờ nếu chúng tôi muốn đi tiếp, nhất định phải nghĩ cách vòng qua cỗ quan tài máu này mới được, nếu lấy cứng đối cứng sợ là không đáng lắm!

Lúc này tôi nhìn thoáng qua quan tài chặn ngang ở ngay bờ sông và nói: “Thế này làm sao vòng qua đây! Quan tài đã chặn hết đường rồi.”

La Hải nhìn trước nhìn sau nói: “Nếu muốn đi vòng qua chỉ có một cách, đó chính là xuống sông… Nếu không rất khó vòng qua quan tài máu.”

Nghe anh ta nói thế thì tôi lập tức nhìn sang dòng sông ngầm đen kịt này, có hơi e dè. Quỷ mới biết dưới sông có cái gì biết cắn người hay không? Vừa rồi Đinh Nhất đã xuống nước, theo lời anh ta nói thì con sông này ngoại trừ nước chảy hơi xiết, nước hơi lạnh lẽo thì cũng không có gì cả.

Lúc này La Hải cũng dùng đèn pin chiếu thử vào nước, cảm thấy rất trong, nhìn một lượt cũng không thấy có gì lạ. Cuối cùng vẫn là Đinh Nhất xuống nước trước, anh ta mở đường, tôi bơi không giỏi nên chỉ có thể đi theo sau lưng túm chặt lấy ba lô của anh ta.

Chú Lê lớn tuổi hơn tôi nhưng lại bơi rất tốt, chú bơi phía sau tôi, còn La Hải phụ trách chốt đoàn. Vừa xuống nước, bùa giấy trên tay tôi rớt ra luôn, đúng là như Đinh Nhất nói, trừ việc dòng nước hơi xiết, nước hơi lạnh thì mặt khác vẫn ổn.

Bởi vì sợ cơ thể bị hạ nhiệt độ, chúng tôi chỉ bơi trong nước một khoảng ngắn, vừa vòng qua quan tài máu là lập tức lên bờ. Còn may, quần áo bên trong của chúng tôi có lớp giữ ấm đặc thù, không đến mức làm nhiệt độ cơ thể tụt nhanh, nhưng dù vậy, chúng tôi cũng phải cố hong khô quần áo bị ngấm nước sông bên ngoài trước mới được.

Vì thế sau khi lên bờ, chúng tôi lục tục cởi quần áo ngoài, cố gắng vắt khô. Tôi và Đinh Nhất hợp sức cùng nhau, cuối cùng xoắn quần áo lại như vắt bằng máy giặt.

Lúc này tôi cúi đầu nhìn cánh tay phải để trần lộ ra ngoài của mình, những mạch máu như sợi tơ vừa rồi hình như lại có xu thế lan lên trên. Chú Lê bước lại nhìn thoáng qua và nói: “Xem ra chú phải trích máu cho cháu mới được!”

Chú ấy nói xong thì lấy một cái túi vải bố mang bên người xuống, mở ra thì thấy bên trong là từng hàng kim bạc. Chú Lê rút một cây ra, sau đó bảo tôi nắm chặt tay phải lại, tiếp theo, chú dùng kim bạc đâm rất nhanh và mạnh vào phần gốc ngón tay út nhô lên.

Tôi cảm thấy đau điếng, nắm tay đang nắm chặt cũng bất giác mở ra. Nhưng vào lúc này chú Lê đột nhiên rút kim ra, một dòng máu đỏ tươi từ miệng vết thương phun mạnh ra.

Đáng lý ra, chỗ này có bị kim đâm thì cũng không đến mức phun máu như vậy! Nhưng giờ đây, tôi thấy những tơ máu đỏ chằng chịt dần dần biến mất nhanh chóng, đúng là giống như chảy hết ra từ lỗ kim ở phần gốc ngón út.

Chú Lê lại cẩn thận nhìn tay phải của tôi lần nữa, sau đó thở phào nhẹ nhõm: “Không sao nữa, máu đen đã chảy hết rồi.”

Nói cũng kỳ, sau khi những tơ máu đỏ đó biến mất, cảm giác tê tê và hơi lạnh trên tay phải cũng dần dần mất theo, cánh tay cũng trở lại bình thường. Tuy nhiên chỗ bị chú Lê đâm kim bạc vào lại vĩnh viễn để lại một chấm đỏ. Người không biết còn tưởng trời sinh tôi đã có một nốt ruồi son ở đó đấy!

Lúc này tôi quay đầu nhìn sang quan tài máu lần nữa, không biết sau đó Xuân Hỉ đã xảy ra chuyện gì, tại sao lại bị người ta dìm chết trong quan tài máu kia…

Tuy quần áo trên người hơi ẩm, nhưng đã ấm áp hơn vừa rồi nhiều, chúng tôi tiếp tục đi thêm một quãng, nhưng ven đường ngoại trừ những tảng đá có thể chiếu sáng ra, chẳng có thứ gì khác nữa.

Tôi nhìn đồng hồ đếm ngược trên người, cách lúc chúng tôi xuống giếng đã qua hai tiếng, nhưng đến tận bây giờ, trừ một cỗ quan tài máu, chúng tôi chẳng phát hiện được gì, cả những hài cốt của chiến sĩ cách mạng bị ném xuống cũng chẳng thấy.

Có điều nhìn dòng nước của sông ngầm này chảy xiết như thế, có trời mới biết năm đó hài cốt của họ bị nước cuốn trôi tới chỗ nào!

Chú Lê cũng nhìn đồng hồ đếm ngược và nói: “Còn hơn ba tiếng nữa là trời tối, nếu đến lúc đó chúng ta vẫn không tìm thấy gì thì phải lập tức phải quay về, buổi tối ở đây rất không an toàn.”

Đang nói, chúng tôi lại cảm thấy đường dưới chân dần dần mở rộng ra, dường như sắp đi vào một khu vực rộng rãi, chú Lê lập tức lấy la bàn ra xem, phát hiện từ trường ở đây đã mạnh hơn!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom