Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 331
Đinh Nhất khẽ gật đầu với La Hải, sau đó yên lặng lấy trong người ra một con dao khác. Tôi biết trên người anh ta lúc nào cũng mang theo hai con dao, lúc nguy hiểm bình thường chỉ cần một con là anh ta có thể giải quyết rồi, nhưng một khi Đinh Nhất phải lấy ra con dao thứ hai, vậy có nghĩa là muốn liều mạng với đối phương!
Ngay lúc tôi còn đang kinh hoảng không biết phải làm thế nào bây giờ, thì mấy con quái vật như thể đã bàn bạc xong, chúng cùng nhào về phía chúng tôi trong nháy mắt! Đinh Nhất thấy đám quái vật đánh tới thì vội kéo tôi ra phía sau mình, rồi anh ta giơ chân đá nghiêng làm con quái vật vừa rồi lao về phía chúng tôi bay tới một đống đá vụn.
Nếu người bình thường bị Đinh Nhất đá như thế mà không gãy cái xương sườn nào thì tôi mang họ của tên đó luôn! Nhưng thứ không giống người này lại chẳng làm sao, chậm chạp bò dậy, tiếp tục nhào về phía chúng tôi…
Đinh Nhất nhìn cái tên đang bò dậy thì khoát tay, phi con dao bạc trong tay ra, con dao lập tức đâm ngập vào mi tâm của gã “Chiến sĩ siêu cấp” kia, cơ thể gã hơi lắc lư rồi ngã xuống đất không động đậy nữa.
Xem ra đánh vào đầu thật sự có thể giết được bọn chúng, La Hải và Cổ Thu Giang thấy thế thì học theo chém vào đầu của những “Chiến sĩ siêu cấp” kia! Đặc biệt là Cổ Thu Giang, anh ta không có dao nên đành phải vác một cái xẻng công binh lên, lia mạnh vào một tên “Chiến sĩ siêu cấp” làm đầu hắn bay mất một nửa…
Trước mắt, mặc dù chúng tôi đã biết cách giết chết những “Chiến sĩ siêu cấp” này, nhưng tình hình chiến đấu hiện giờ vẫn rất căng thẳng, bởi vì số lượng của chúng quá nhiều, bên chúng tôi chỉ có năm người, trong đó hai người không hề có chút năng lực chiến đấu nào là tôi và chú Lê.
Còn trong cái hang động này hiện tại có bao nhiêu “Chiến sĩ siêu cấp”? Tôi tính toán đơn giản một phen, năm đó trong động này có khoảng 70 tên quỷ Nhật Bản, bỏ đi mấy người bị ăn sạch không còn chút nào và mấy tên đã chết trước khi bị cải tạo, đoán chừng hiện giờ trong động này còn khoảng 35 tên!
35 đối đầu với năm người? Phần thắng đúng là quá nhỏ! Nếu bất kì người nào trong chúng tôi bị bọn chúng cắn bị thương thì… Chắc chắn sẽ tái hiện lại lịch sử ở Tân Cương, đấy là tình cảnh mà tôi không muốn nhìn thấy nhất.
Ngay lúc tôi đang hoảng hốt thì có càng nhiều “Chiến sĩ siêu cấp” xông tới, bọn quái vật này đã mấy chục năm rồi chưa được nếm qua vị thịt, làm sao chúng chịu từ bỏ đây?
Đột nhiên, một ý nghĩ hiện lên trong đầu tôi, lúc trước nơi này là trụ sở bí mật của quân Nhật, dù cho sau đó nó bị nổ tung nhưng chắc vẫn còn một số vũ khí không bị phá hủy chứ? Dù sao cái động này cũng rộng lớn thế cơ mà?!
Nghĩ vậy nên tôi nói lớn: “Chúng ta rút lui dần về phía bên cạnh, nhìn xem có tìm được vũ khí gì không?”
Đinh Nhất giúp tôi ngăn một “Chiến sĩ siêu cấp” đang lao tới, nghe thấy tôi nói vậy, anh ta lập tức kéo tôi đi vào sâu trong hang động. Hai người La Hải kẹp chú Lê ở giữa cũng đi theo chúng tôi.
Thực chất chuyện nhân số ít không phải là trở ngại lớn nhất của chúng tôi, ánh sáng trong hang này thực sự quá mờ, đèn pin trong tay chúng tôi chỉ có thể soi trong khoảng cách ba mét, ở chỗ xa hơn thì không thể nhìn thấy được gì.
Bọn Đinh Nhất không thể nhìn thấy rõ những “Chiến sĩ siêu cấp” đang núp trong bóng tối, chỉ có tôi là có thể cảm giác được khoảng cách giữa mình và chúng!
Nhưng có một chuyện khiến tôi cảm thấy rất kỳ quái, đáng lý ra những quái vật này đã nhiều năm chưa từng thấy thịt người, hẳn tất cả phải lao về phía chúng tôi mới đúng! Nhưng vừa rồi rõ ràng có rất nhiều “Chiến sĩ siêu cấp” vây quanh, nhưng chỉ có mấy tên tấn công thôi… Tại sao tôi có cảm giác như bọn chúng đang muốn thăm dò khả năng chiến đấu của chúng tôi vậy?
Tôi vội nói lớn với bọn La Hải cách đó không xa: “Anh Hải, mọi người cẩn thận nhé, em có cảm giác đám quái vật này như đang thử thăm dò thực lực của chúng ta!”
La Hải hét lên với tôi: “Không thể nào? Chẳng phải cậu nói bọn chúng không có tư duy à?”
Tôi cũng cảm thấy rất khó hiểu nên trả lời anh ấy: “Em cũng không biết! Trong ký ức của những người Nhật Bản kia thì đúng là bọn chúng không hề có tư duy!”
Ngay tại lúc hai chúng tôi đang cao giọng nói chuyện với nhau thì càng nhiều “Chiến sĩ siêu cấp” đang từ từ tới gần! Còn chúng tôi lại không hề tìm thấy bất cứ thứ vũ khí nào trên đất, nếu năm đó thật sự xảy ra nổ lớn thì vì sao vết tích của nó lại không còn rõ ràng nữa? Có cảm giác như có ai đó từng dọn dẹp ở đây ấy?!
Không đúng! Nhất định đã xảy ra vấn đề ở đâu đó? Chỉ là nhất thời tôi không có bất kỳ manh mối nào mà thôi…
Lúc này Đinh Nhất vừa dùng dao cắt cái đầu của một gã “Chiến sĩ siêu cấp”, thứ chất lỏng không giống máu vẩy tung tóe lên người hai chúng tôi, hương vị kia đặc biệt khỏi phải nói! Giống hệt như một hộp đậu phụ thối quá hạn 70 năm vậy!
Tôi thực sự không nhịn được nữa mà nôn ra… Đinh Nhất căng thẳng hỏi tôi: “Thế nào? Máu của nó vẩy vào miệng cậu à?”
Tôi xua tay với anh ta: “Không phải, không phải, mùi này quá buồn nôn thôi, không sao, anh không cần phải để ý đến tôi đâu!”
Đang nói, tôi đột nhiên cảm giác được một “Chiến sĩ siêu cấp” rất quen thuộc đang đi về phía mình. Đinh Nhất đang xem xét tình huống của tôi, đột nhiên thấy người tôi cứng lại, anh ta vội hỏi tôi bị làm sao? Tôi chỉ về phía bóng tối đằng xa và nói: “Oshima Koichi… Ông ấy đang đi về phía chúng ta…”
“Cái gì? Ông ta không chết à?” La Hải khó tin hỏi.
Xem ra vụ nổ năm đó chỉ bịt kín cửa hang chứ không gây ra tổn thất gì lớn đối với những “Chiến sĩ siêu cấp” này! Thật không biết chúng đã làm thế nào để sống sót trong động mấy chục năm qua? Chẳng lẽ đám “Chiến sĩ siêu cấp” này không cần đồ ăn cũng sống được ư?
Chú Lê im lặng nãy giờ đột nhiên lên tiếng: “Bây giờ bọn chúng hành động chậm chạp rất có thể là do nhiều năm rồi chưa được ăn gì, những vật này tuy không giống với cương thi truyền thống, nhưng bản chất cũng không khác là bao, mọi người phải hết sức cẩn thận, không được để chúng cắn hoặc cào bị thương đấy!”
Nghe chú Lê nói xong, tôi cũng an tâm hơn một chút, lúc đầu tôi cứ tưởng là chú ấy sợ quá nên không nói được câu nào chứ? Thế là tôi bèn trêu chọc chú: “Chú Lê, chú nhất định phải cẩn thận đấy, trong mấy người chúng ta sức chiến đấu của chú là thấp nhất! Cháu thấy hình như bọn chúng cũng có tư duy, chưa biết chừng chúng sẽ chọn chú để ra tay!”
Ai ngờ chú Lê nghe tôi nói thế thì không phục: “Sao chú lại có cảm giác là sức chiến đấu của hai chúng ta ngang nhau nhỉ? Mà âm khí trên người cháu còn nặng hơn chú, chắc chắn bọn chúng sẽ thích cháu hơn rồi!”
Tôi vừa định nói lại thì cảm giác Oshima Koichi đã đứng ngay trước mặt…
Oshima Koichi vừa xuất hiện, mấy gã “Chiến sĩ siêu cấp” đang nhao nhao quanh chúng tôi lập tức trở nên yên tĩnh, không tiếp tục nhào tới nữa.
Oshima Koichi mà tôi nhìn thấy trong ký ức của Sato Shuichi có gương mặt rất nhã nhặn, ông ấy luôn đeo một cặp kính cận. Nhưng Oshima Koichi trước mắt chúng tôi đây lại khác một trời một vực so với người trong trí nhớ của Sato Shuichi!